Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 55: Vé Tàu


Đọc truyện Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam – Chương 55: Vé Tàu

Trong phòng nghỉ ngơi, Cách Lỗ Tư đang pha cafe. Cậu là người làm việc kỹ lưỡng, đến việc pha cafe cũng rất tỉ mỉ, canh thời gian rất chuẩn, cũng không phép người khác quấy rầy.

Đế Na biết thói quen của cậu, cho nên chỉ trầm mặc nhìn, chờ Cách Lỗ Tư pha cafe xong mới hỏi: “Cách Lỗ Tư tiên sinh, đêm nay anh lại tăng ca sao?”

Đế Na là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, là trợ lý thứ hai của Lâm Sắt. Lúc Cách Lỗ Tư không giúp được hoặc đang nghỉ ngơi, Đế Na sẽ thay cậu làm việc. Thế nhưng từ sau khi Lâm Sắt trở lại Đế Quốc, Cách Lỗ Tư bận bịu muốn chết, mà cô chỉ làm chút việc vặt, nhàn nhã muốn bệnh luôn rồi. Cô phí rất nhiều tâm tư để được ngồi lên vị trí trợ lý thứ hai này, vốn tưởng sẽ được làm việc chung với Lâm Sắt nhiều hơn. Nếu có thể, cô muốn thay thế vị trí của Cách Lỗ Tư, cô tự thấy năng lực của mình không hề thua kém Cách Lỗ Tư.

“Lâm tiên sinh tăng ca, dĩ nhiên tôi cũng phải tăng ca.” Cách Lỗ Tư nói.

“Lâm tiên sinh gần đây rất bận sao?” Đế Na hỏi. Cô hỏi câu này thật ra có chút dư thừa. Lâm Sắt đã mấy ngày chưa ăn gì, chỉ dựa vào thuốc dinh dưỡng sống qua ngày, cho dù là khách hàng quan trọng, hắn cũng từ chối toàn bộ, một lòng muốn đóng đô trong phòng.

“Ừ.” Cách Lỗ Tư đơn giản đáp.

“Tiểu thư Hải Na lại gọi điện đến, cô ấy muốn ăn tối với Lâm tiên sinh. Cô ấy nói nếu như tiên sinh không đáp ứng, cô ấy sẽ đến tận đây mời.” Đế Na nói.

Lâm Sắt đã ba mươi ba tuổi, mà từ trước đến giờ chẳng hẹn hò với ai. Đối với người đàn ông kim cương vương lão ngũ* này, rất nhiều nam nữ quý tộc đổ xô săn đón. Cô nàng Hải Na này lại có chút đặc biệt, cha của nàng là Mễ Ân Tinh Tương. Bởi vì có quan hệ thân thiết với cha nàng, nên Lâm Sắt đối với nàng vẫn là một mặt khoan dung.

(Kim cương vương lão ngũ*: Người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: đẹp trai có tiền, có quyền,… Còn lại tớ không nhớ a. Đại khái là đủ các tiêu chuẩn của soái ca ấy.)

“Không được để cho bất kì ai quấy rối Lâm tiên sinh. Đế Na, cô biết phải làm sao rồi đấy.” Cách Lỗ Tư nói.

Đế Na gật đầu. Cách Lỗ Tư xoay người rời đi.

“Cách Lỗ Tư.” Đế Na thấy Cách Lỗ Tư muốn rời khỏi liền vội vàng kêu lên, “Anh hỏi Lâm tiên sinh giúp tôi một chút xem có chuyện gì cần tôi làm không.”

Cách Lỗ Tư nhìn cô một chút: “Ừ.”

Cách Lỗ Tư bưng cafe vào phòng làm việc của Lâm Sắt.

“Tiên sinh, cafe của ngài.” Cách Lỗ Tư nói.

Ánh mắt Lâm Sắt vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không nhìn Cách Lỗ Tư mà chỉ gật gật đầu.

Cách Lỗ Tư đứng một bên bảo trì trầm mặc.

Gương mặt Lâm Sắt đang chăm chú vào máy tính bỗng nhiên nở nụ cười.

Cách Lỗ Tư đối với việc này đã không còn cảm thấy kinh ngạc. Kỳ thực Đế Na không có việc làm cũng không có gì không đúng. Cách Lỗ Tư mỗi ngày chỉ việc pha cafe, sau đó làm tài xế đưa đón.. Bởi vì thời gian gần đây, mọi việc đều do Lâm Sắt tự mình động thủ.

Cách Lỗ Tư tuy rằng rất ít tiếp xúc, nhưng cũng hiểu Lâm Sắt đang bận việc gì. Vì chuyện liên quan đến “người kia”, cho nên hắn mới muốn đích thân làm mới yên tâm.


Lâm Sắt đột nhiên đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, hướng về cửa nhìn ra ngoài.

“Tiên sinh, Đế Na hỏi có việc cho cô ấy làm không?” Cách Lỗ Tư nhân cơ hội nói. Cậu nếu đã đáp ứng Đế Na, bất luận kết quả như thế nào cũng sẽ giúp nàng hỏi.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cách Lỗ Tư đi tới cửa, một lát sau mới trở lại, nhìn Lâm Sắt, sắc mặt có chút khó chịu.

“Chuyện gì?”

“Tiểu thư Hải Na đang ở đợi ngoài cửa, cô ấy nói muốn gặp ngài.” Cách Lỗ Tư nói.

Lâm Sắt trực tiếp đi tới cửa, Hải Na đang ở bên ngoài, Đế Na đứng kế bên, đang lo lắng không biết làm gì.

Mái tóc Hải Na có màu đỏ tảo, nhìn rất hoạt bát hướng ngoại, lại có chút nữ tính.

“Lâm tiên sinh, anh có thể mời em đi ăn cơm không?”

Lâm Sắt lộ ra một nụ cười áy náy: “Xin lỗi, tôi rất bận.”

“Tốt quá, vừa lúc em có mang theo cơm đây.” Hải Na quơ quơ cái túi trong tay.

Sắc mặt Lâm Sắt nghiêm túc, đường nét gương mặt cũng trở nên cứng rắn: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi không đói.”

Lâm Sắt băng lãnh cùng dáng dấp ôn nhu hoàn toàn không giống như cùng một người, Hải Na không khỏi có chút sợ sệt.

“Lâm tiên sinh…”

“Tiểu thư, tôi còn có rất nhiều văn kiện cần xử lý, sợ rằng lúc xong trời đã sáng. Rất mong cô thứ lỗi.” Ngữ khí Lâm Sắt nhu hòa trở lại.

Lúc hắn ôn nhu đủ để làm tan chảy biết bao con tim. Ngữ khí mềm nhũn như vậy, Hải Na cũng nói không nổi nữa, chỉ có thể không cam lòng mà xoay người rời đi.

“Lâm tiên sinh, xin lỗi.” Đế Na nói.

“Làm cho tốt chuyện của mình trước đi, rồi hãy vọng tưởng đến những chuyện khác.”

“Vâng ạ.”


Lâm Sắt xoay người đi vào, mới vừa đóng cửa lại, điện thoại của hắn lại reo lên.

Khi thấy dãy số gọi đến, hắn có chút sửng sốt. Hắn chưa từng nghĩ tới việc số điện thoại này sẽ gọi cho hắn. Chẳng lẽ bởi hắn mệt nhọc quá độ dẫn tới sinh ra ảo giác? Lâm Sắt cẩn thận từng li từng tí một ấn xuống nút nghe, điện thoại liền được kết nối.

“Chú Mập Mạp!”

Một thanh âm non nớt truyền đến bên tai hắn.

Tâm Lâm Sắt không khỏi mềm nhũn, một lớn một nhỏ liền tán gẫu. Điện thoại vừa xong, Lâm Sắt liền lập tức đứng lên, nhanh chóng cầm áo khoác mặc vào, sửa sang lại cà vạt, hướng về phía Cách Lỗ Tư nói: “Đến quán rượu Hương Tạ.”

Cách Lỗ Tư vội vã thu thập một phen. Sau khi đã chuẩn bị tốt, liền cùng Lâm Sắt đi ra ngoài. Bước chân Lâm Sắt rất nhanh, trong con ngươi lộ ra một tia khẩn thiết, việc hắn nắm chặt tay trong vô thức đã vô tình tố cáo sự cấp bách của hắn. Cách Lỗ Tư phải cố sức bước lớn một chút mới đuổi kịp bước chân Lâm Sắt.

Hai người rời khỏi văn phòng, hướng về phi cơ trực tiếp đến tửu điếm.

Đế Na vừa đưa Hải Na tiểu thư đến tầng trệt, còn chưa nói tạm biệt đã nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa.

“Đế Na, người đó là Lâm tiên sinh hả?”

Nhìn vóc người cao to kiên cường ấy, còn phải hỏi sao?

“Đế Na, Lâm tiên sinh không phải nói từ đêm nay đến ngày mai anh ấy sẽ không rời khỏi phòng làm việc sao?”

Đế Na không còn gì để nói.

“Lâm Sắt xem ra rất vui vẻ. Đế Na tỷ tỷ, có phải anh ấy có người trong lòng rồi không?”

Đế Na tiếp tục trầm mặc.

Phi cơ của Lâm Sắt đậu trước cửa quán rượu. Lâm Sắt xuống phi cơ, liền nhìn thấy cách đó không xa, một lớn một nhỏ đang đứng trên cầu thang, hai người đều đội mũ bóng chày. Bóng người nhỏ bé vừa thấy Lâm Sắt liền chạy ào đến, nhào vào lồng ngực hắn. Lâm Sắt ôm nhóc lên, bồng trong tay tính toán một chút, quả nhiên nặng như quả cầu sắt a, hình dáng giống, trọng lượng cũng giống nốt. Nếu không phải hắn thân thể cường tráng, suýt chút nữa bị quả cầu này đè bẹp trên đất.

Lâm Sắt ôm Ai Nhĩ Duy Tư, tay Y Lai đặt trong túi quần, toàn thân một màu đen, giống như một anh trai khốc suất, chậm rãi đi tới.

“Muốn ăn gì?” Lâm Sắt hỏi.

Y Lai chỉ chỉ Ai Nhĩ Duy Tư trong lồng ngực Lâm Sắt: “Là nó muốn gặp anh.”


Nụ cười trên mặt Lâm Sắt càng thêm nồng đậm, chọt chọt mặt Ai Nhĩ Duy Tư: “Tiểu bảo bối, con muốn ăn gì?”

“Bánh nếp, thịt kho tàu, đùi gà chiên,…” Nhóc con trong nháy mắt kể ra một loạt mấy món ăn vặt mình thích.

“Được, chú dẫn con đi ăn ở nhà hàng chay.” Lâm Sắt nói.

Tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn Lâm Sắt: “Mập Mạp, con không ăn chay đâu…”

“Chú muốn ăn a.”

“Vậy sao chú còn hỏi con…?”

“Bởi vì con nói ra có thể đỡ ghiền, sau đó có thể ăn chay với chú.”

“Mập Mạp, sao chú có thể chơi xấu như vậy chứ???” Ai Nhĩ Duy Tư dùng ánh mắt oán hận lên án Lâm Sắt.

Lâm Sắt không hề bị lay động, Ai Nhĩ Duy Tư ủy khuất nhìn về phía Y Lai.

Y Lai ngẩng đầu nhìn trời.

Lâm Sắt ôm Ai Nhĩ Duy Tư lên phi cơ, Y Lai cũng đi theo.

Cách Lỗ Tư lái phi cơ, dư quang của khóe mắt đảo qua, liền nhìn thấy dáng dấp người kia. Ông chủ cậu đang ôm tiểu bảo bối, bé con xụ mặt, ánh mắt chuyển động nhìn quanh, vừa năng động lại đáng yêu. Boss nhà cậu mặt tươi như hoa, luôn nhoẻn miệng cười. Thanh niên xinh đẹp ngồi bên cạnh ôm tay, một bộ dáng dấp không quan tâm thiên hạ. Thế nhưng ba người ngồi cùng một chỗ, thấy thế nào cũng là cảm giác như một gia đình ấm áp.

Phi cơ rốt cuộc cũng đỗ xuống trước nhà hàng chay. Mặc dù là nhà hàng chay, thế nhưng mấy món ăn trên thực đơn lại toàn thịt. Mấy món lúc nãy Ai Nhĩ Duy Tư nói đều có trong thực đơn.

Ai Nhĩ Duy Tư nhìn chằm chằm thực đơn chảy nước miếng.

“Mập Mạp, chú thật oai!!” Ai Nhĩ Duy Tư biểu hiện mừng rỡ.

Ngay cả Y Lai nhìn thấy thực đơn cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Nguyên liệu đều là rau củ, thế nhưng có thể làm ra thành vị thịt. Đây chính là chỗ độc đáo của nhà hàng này.” Lâm Sắt nói.

Nhà hàng này quả thật rất đặc biệt, nhân viên phục vụ cũng không phải người máy, toàn bộ đều là con người làm. Khách đến ăn rất đông, thế nhưng tốc độ phục vụ lại rất nhanh. Những món ăn kia rất giống với hình ảnh trên thực đơn, đều vô cùng ngon miệng. Y Lai gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mùi vị quả nhiên không tồi.

Lâm Sắt gắp cho Y Lai một miếng thịt kho tàu, bỏ vào bát của y. Y Lai không từ chối, thế nhưng từ đầu tới cuối y cũng chưa từng chạm vào miếng thịt đó.

Ánh mắt Lâm Sắt tối sầm, thứ ăn trong miệng nhất thời cũng biến thành vô vị.

“Ai Nhĩ Duy Tư, con thích Đế Quốc không?”

Ai Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một chút liền nói: “Thích ạ.”

“Muốn ở đây không?” Lâm Sắt tiếp tục hỏi.


Ai Nhĩ Duy Tư không trả lời, mà nhìn Y Lai một chút: “Con vẫn muốn nghe theo baba.”

“Y Lai, không bằng ở lại Đế Quốc đi?” Lâm Sắt nhìn về phía Y Lai.

Y Lai khuấy khuấy cốc nước trước mặt, không nói gì.

“Y Lai, Hỏa Diễm Cơ Giáp, A Thụy Tư rất nhanh sẽ làm xong. Đó sẽ là quà sinh nhật cậu ấy tặng Y Đế Tư.” Lâm Sắt nói.

Y Lai vẫn bảo trì động tác kia, sắc mặt lại nghiêm túc mấy phần.

“Những thứ đó vốn thuộc về em.” Lâm Sắt nói.

“Nếu như cậu ta thật sự yêu thích người em trai này, thì sẽ không không nhận ra.” Y Lai đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút lạnh lùng.

“Nói không chừng… Cậu ấy đã sớm nhìn ra đi?”

Thân thể Y Lai cứng ngắc.

“Y Lai, em đã coi thường địa vị của chính mình trong lòng A Thụy Tư.”

“Baba, A Thụy Tư là ai?” Ai Nhĩ Duy Tư đang ăn bữa cơm phong phú chợt ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.

Y Lai đưa tay vuốt tóc nhóc con, không nói gì.

Sau khi ba người ăn tối, Lâm Sắt đưa Y Lai cùng Ai Nhĩ Duy Tư trở về quán rượu rồi mới rời đi.

———————-

Đêm dần buông, trên bờ cát rộng lớn, những chiếc bóng trải dài thấp thoáng. Một thiếu niên nhỏ bé chạy thật nhanh trên bờ cát, cố gắng bắt lấy người phía trước. Thanh niên phía trước chạy rất nhanh, đột nhiên dừng lại, bé con phía sau nỗ lực chụp lấy cậu. Tiểu gia hỏa được thỏa mãn mong ước, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Trên mặt cậu thanh niên tràn đầy vẻ sủng nịch.

Ca ca của y…

Trong ký ức, gương mặt thanh niên rất rõ ràng, mà nụ cười sủng nịch kia, cũng in sâu trong tâm trí y.

Ngay lúc Y Lai đang bâng khuâng không biết có nên đi gặp A Thụy Tư không, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Y Lai mở cửa, liền thấy một người đàn ông trung niên. Nếu Y Lai nhớ không nhầm, người này chính là vị thư ký bên người hoàng đế.

Thư ký đưa cho Y Lai một cái hộp: “Đây là hai tấm vé tàu ly khai Đế Quốc.”

Trong nháy mắt, Y Lai liền rõ ràng ý tứ của đối phương. Nặc Mạn Đại Đế muốn y rời khỏi đây.

Một vật đã mất đi giá trị, thì không cần giữ lại làm gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.