Đọc truyện Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam – Chương 52: Trả thù
Nhóc con mặc một bộ âu phục đen, trên đầu đội mũ hải quân, dáng vẻ tròn vo, y như quả bóng trong tay A Thụy Tư. Thế nhưng không thể phủ nhận, nhóc con thực rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt xanh lam, lại dễ dàng khiến cậu nhớ tới những chuyện đã qua.
A Thụy Tư cúi người xuống, đem bóng cao su đưa cho nhóc con, thuận tay nặn nặn gương mặt phì đô đô của tiểu gia hỏa: “Đây là bóng của bé hả?”
“Vâng ạ, cảm ơn chú ạ!” Nhóc con dẻo miệng vô cùng. Đồng thời còn lấy mũ xuống, hướng về phía A Thụy Tư khom người chào, rất lịch sự.
Gia giáo rất tốt, tóc đỏ quăn quăn. Cuộc sống của A Thụy Tư chủ yếu chỉ có Cơ Giáp, cũng không thích trẻ con lắm, chỉ thích em trai mình. Thế nhưng đối với bé con này, cậu thế mà lại có kích động muốn trò chuyện.
“Bé tên gì?” A Thụy Tư hỏi.
“Ai Nhĩ Duy Tư.” Tiểu gia hỏa còn nhỏ, thế nhưng nói chuyện rất rõ ràng.
“Ai Nhĩ Duy Tư, nhà của bé ở đâu?” A Thụy Tư ngồi xổm xuống, sờ sờ tóc Ai Nhĩ Duy Tư hỏi.
“Ở quán rượu Hương Tạ ạ.” Tiểu gia hỏa nói.
“Bé không phải người Đế Quốc sao? Là cùng mẹ đến đây chơi hả?” A Thụy Tư hỏi.
“Là cùng baba đến.” Ai Nhĩ Duy Tư nói, “Baba cháu là một người rất tuyệt vời!”
“Baba của bé tên gì?” A Thụy Tư hỏi, “Tuyệt như thế nào nào?”
“Baba rất đẹp. Còn có rất nhiều gương mặt khác nhau a, có thể bay trên trời nữa!” Ai Nhĩ Duy Tư liều mạng giới thiệu.
“Khụ khụ.” Lâm Sắt làm bộ ho hai tiếng.
Hắn vốn định làm bộ không tồn tại, bởi vì nếu A Thụy Tư biết hắn nhận thức Ai Nhĩ Duy Tư, thì kết quả cũng không mấy tốt đẹp, A Thụy Tư vốn là người rất thông minh. Thế nhưng nếu hắn cứ giả vờ không quen biết, chắc Ai Nhĩ Duy Tư sẽ đem cả gốc gác baba nhóc khai ra luôn.
Ánh mắt Ai Nhĩ Duy Tư từ trên người thúc thúc xinh đẹp chuyển sang trên người Lâm Sắt, mắt xanh càng thêm sáng: “Mập Mạp, sao chú lại ở đây?”
Mập Mạp…
Sắc mặt Lâm Sắt bình tĩnh bất biến, rất tự nhiên tiếp nhận danh xưng này.
A Thụy Tư mặt không cảm xúc liếc nhìn Lâm Sắt một chút. Vị này tốt xấu gì cũng là người nắm quyền gia tộc đệ nhất Đế Quốc, quyền thế địa vị chỉ đứng sau người đứng đầu Hoàng Tộc kia, cũng là người tàn nhẫn quyết đoán, hiện tại bị gán cho cái tên “Mập Mạp” này, cũng quá hài hòa đi… Nhưng mà Lâm Sắt cũng không phản bác, như vậy liền nói rõ bé con kia có chỗ hơn người.
Ánh mắt A Thụy Tư rơi trên người nhóc con, cậu vốn không để ý, thế nhưng hiện tại nhìn lại, cảm thấy đứa nhỏ này có chút giống Lâm Sắt, đặc biệt là mũi cùng môi.
Lẽ nào đây là con riêng của hắn?
“Chú cùng bằng hữu tới đây dùng cơm. Ai Nhĩ Duy Tư, sao con lại ở chỗ này?” Lâm Sắt hỏi, thanh âm cũng không khỏi nhu hòa đi vạn phần.
A Thụy Tư càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Cho dù không phải con riêng, khẳng định cũng có quan hệ thân mật gì đó.
“Baba dẫn cháu tới đây chơi, là đi mua đồ chơi đó a!” Ai Nhĩ Duy Tư giơ quả bóng trong tay lên.
“Baba đâu?” Lâm Sắt hỏi..
“Baba đi mua bánh ngọt cho con rồi.”
“Ai Nhĩ Duy Tư, bụng con béo lên rồi.” Lâm Sắt liếc nhìn bụng nhỏ của nhóc.
Ai Nhĩ Duy Tư vội vã dùng bóng cao su che bụng mình, cười đến mặt mày rạng rỡ.
A Thụy Tư yên lặng nhìn hai người kia cười đùa.
“A Thụy Tư, cậu bận thì về trước đi, tôi đưa Ai Nhĩ Duy Tư đi tìm baba nhóc.” Lâm Sắt nói.
“Tôi rảnh lắm, cùng đi đi.” A Thụy Tư mỉm cười nói, “Ai Nhĩ Duy Tư rất đáng yêu.”
Tiểu gia hỏa như được khích lệ, cười đến vui vẻ: “Chú cũng rất xinh đẹp!”
Lâm Sắt nhìn A Thụy Tư một chút, không nói gì, chỉ kéo tay Ai Nhĩ Duy Tư, A Thụy Tư dắt tay còn lại, hai lớn một nhỏ cùng đi tìm baba nhóc con.
Bọn họ đi đến cửa hàng đồ ngọt, đến càng gần, tay Lâm Sắt càng đổ mồ hôi.
Nếu như A Thụy Tư thật sự nhìn thấy Y Lai thì sẽ thế nào đây?
Hắn sợ Y Lai sẽ tức giận.
Thế nhưng nếu như hắn ép A Thụy Tư rời đi, A Thụy Tư sẽ hoài nghi.
Thực khó lựa chọn.
Bọn họ bước vào cửa hàng đồ ngọt, thân thể bụ bẫm của Ai Nhĩ Duy Tư bắt đầu luồn lách, cực kỳ linh hoạt chen vào đám đông, sau đó một lần nữa quay lại trước mặt Lâm Sắt cùng A Thụy Tư.
“Chú, Mập Mạp, baba không có ở đây! Ban nãy baba bảo con ngồi chỗ này chờ, hai người về trước đi.”
Lâm Sắt gật đầu: “Được rồi, Ai Nhĩ Duy Tư, gặp lại sau.”
Ai Nhĩ Duy Tư lắc lắc tay nhỏ: “Chú, Mập Mạp, gặp lại sau!”
Hai người vừa rời đi, một nam nhân trẻ tuổi đội mũ đi ra từ phòng rửa tay, tiếp đó ngồi xuống bên người Ai Nhĩ Duy Tư.
Nam nhân mặc áo sơ mi cùng quần tây, trên đầu đội mũ, vành nón kéo xuống rất thấp, chỉ có thể thấy sống mũi cùng môi thôi.
“Baba, Ai Nhĩ Duy Tư đã làm theo lời baba dặn á, con ngoan lắm phải không?!” Nói xong lại nhìn chằm chằm tủ kính trưng đầy bánh ngọt.
Y Lai duỗi tay chọt chọt cái bụng bụ bẫm của nhóc.
Ai Nhĩ Duy Tư như quả bóng cao su vậy, liền xì hơi…
Lâm Sắt cùng A Thụy Tư rời khỏi cửa hàng đồ ngọt.
“Tôi còn chưa nói gì, bé con kia đã chào tạm biệt tôi… Baba nhóc ấy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là chán ghét không muốn gặp tôi sao?” A Thụy Tư hỏi Lâm Sắt.
“A Thụy Tư, cậu nghĩ nhiều rồi, hai người căn bản không quen biết.” Lâm Sắt nghiêm túc nói.
“Anh biết người đó sao?” A Thụy Tư hỏi.
Lâm Sắt dừng một chút, mới nói: “Có quen.”
“Lâm Sắt, anh đúng là một người phức tạp.”
Lâm Sắt nở nụ cười: “Sau này cậu sẽ rất bận bịu.”
“Chế tạo Cơ Giáp Hỏa Diễm vừa mệt mỏi vừa hưng phấn.” A Thụy Tư nói, trong mắt ánh lên một tia chờ mong, có điều rất nhanh lại ảm đạm: “Đáng tiếc…”
Lâm Sắt vỗ vỗ vai A Thụy Tư, A Thụy Tư nở nụ cười.
A Thụy Tư cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Sắt. Bọn họ vốn là bằng hữu tốt, thế nhưng sau sự kiện vào ba năm trước, Lâm Sắt vẫn luôn che giấu thân phận người đã cứu cậu, khiến cho bọn họ dần sinh ra ngăn cách.
Mặt khác, A Thụy Tư cảnh giác là vì chuyện này quá trọng đại.
Hắn nói Y Đế Tư là nhân bản của em trai cậu, chỉ là tội nhân bản này, ai phạm vào tất nhiên sẽ đi tù!
A Thụy Tư vốn sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, mãi đến khi hắn lấy ra bản báo cáo kia.
Lâm Sắt nói với cậu, Y Đế Tư là người của bệ hạ, mà mục đích của bọn họ là khiến cho A Thụy Tư cam tâm tình nguyện làm ra Cơ Giáp Hỏa Diễm. Đương nhiên, Hoàng Đế bệ hạ hoàn toàn có thể dựa vào quyền lực của mình ép A Thụy Tư chế tạo. Thế nhưng con người A Thụy Tư cũng không phải loại dễ dàng thỏa hiệp. Làm Cơ Giáp Chi Thần, tầm ảnh hưởng của cậu rất lớn, báo cáo học thuật của cậu cũng sẽ tạo thành hệ quả nhất định đối với quan chức cấp cao của Đế Quốc. Cho nên tạo ra Y Đế Tư là một khâu vô cùng quan trọng trong kế hoạch của hoàng đế.
Hoàng đế bệ hạ lừa dối cậu.
A Thụy Tư xác thực cảm thấy rất phẫn nộ. Thế nhưng cũng không tức giận đến mức nóng lòng đáp ứng tham gia kế hoạch của Lâm Sắt. Bởi vì kế hoạch của hắn quá mức điên rồ. Hắn cư nhiên lên kế hoạch trả thù, mà đối tượng trả thù lại là hoàng đế bệ hạ.
Đương nhiên, việc làm của A Thụy Tư chỉ là một hành động bé nhỏ không đáng kể trong toàn bộ kế hoạch.
“Tôi muốn cho hắn biết, không chỉ người khác phải trả giá cho dã tâm của hắn, mà chính hắn, cũng phải trả giá cho tham vọng của mình.”
A Thụy Tư rốt cuộc cũng đáp ứng Lâm Sắt.
Sau khi A Thụy Tư về đến nhà, phu nhân đang cùng một người thanh niên ngồi cạnh biển. A Thụy Tư không lập tức đi tới, mà là đứng trong một chỗ tối. Y Đế Tư không biết đã nói gì, phu nhân vẫn lộ ra một nụ cười hài lòng, bầu không khí thật ấm áp.
A Thụy Tư nhìn nhất cử nhất động của Y Đế Tư, ánh mắt bỗng trở nên u ám. A Thụy Tư kéo kéo cà vạt, chậm rãi đi tới.
Trên mặt Y Đế Tư lộ ra một nụ cười: “A Thụy Tư ca ca!”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” A Thụy Tư hỏi.
Phu nhân nói: “Xem ảnh chụp khi còn bé của các con a.”
Mắt A Thụy Tư đảo qua mấy bức ảnh kia, ảnh trong tay Y Đế Tư đang cầm là hai bé con nắm tay nhau đứng cạnh biển, nắng chiều soi rọi hai người bọn họ, có một chút mông lung xinh đẹp.
Ánh mắt A Thụy Tư bỗng chốc nhu hòa.
“Mười bốn năm trước, lúc ở bãi biển Mộng Nhật, Y Đế Tư, cậu có nhớ đã hỏi tôi một chuyện gì đó rất thú vị không?”
Y Đế Tư chống đầu nghĩ ngợi, tiếp đó nở một nụ cười ngây thơ hoàn mỹ: “Ca ca, mặt trời kia rất giống bánh mẹ làm phải không?”
A Thụy Tư cười đến càng nhu hòa, cậu cầm lấy ảnh chụp từ trong tay Y Đế Tư, ánh mắt đảo qua, ôn nhu nơi đáy mắt từng chút từng chút tiêu tan.
Nơi đó không phải là bãi biển Mộng Nhật. Vị Y Đế Tư này trong đầu chỉ có mấy thứ công thức cứng ngắc thôi sao?
“Y Đế Tư, chờ đến sinh nhật cậu, tôi sẽ tặng cậu một chiếc Cơ Giáp Hỏa Diễm.”
Trên mặt Y Đế Tư lộ ra một nụ cười xán lạn.
Sau khi ăn xong cơm tối, Y Đế Tư mới rời đi. A Thụy Tư tiễn y đến tận nhà rồi mới quay về.
Y Đế Tư đóng cửa lại, mới vừa cởi áo khoác xuống liền nhận được một tin nhắn, y nhanh chóng khoác áo đi ra ngoài.
Tại hoàng cung Đế Quốc.
Rượu nho tuyệt hảo, tay ôm ấp mỹ nhân, mấy thứ này, hoàng đế bệ hạ đã quen hưởng dụng đến chán chê.
Nặc Mạn Đại Đế nằm nửa người trên giường, nửa người trên khí tức nam nhân tản ra, lộ ra lồng ngực cường tráng, mà nửa người dưới, có một thanh niên đang gắt gao dán vào người hắn, trong miệng phun ra nuốt vào cự vật to lớn của hắn. Vẻ mặt Nặc Mạn Đại Đế say mê mà lười biếng, hắn đưa tay ra, sờ sờ đầu thanh niên.
“Y Đế Tư, ngươi thật tuyệt.”
“Đa tạ bệ hạ khích lệ.” Thanh niên ngẩng đầu lên nở nụ cười, trên gương mặt mang theo vẻ mê hoặc mỹ miều.
Nặc Mạn Đại Đế nhìn gương mặt đó, thật giống a.
“A Thụy Tư đã nói sẽ tặng cho thần Cơ Giáp Hỏa Diễm.” Y Đế Tư nói.
Tay Nặc Mạn Đại Đế nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Y Đế Tư. Đôi tay của hắn thô ráp, chạm lên mặt có cảm giác thô ngạnh. Hắn càng lúc càng dùng lực, lông mày Y Đế Tư không khỏi cau lên.
Y chần chừ một chút, vẫn là không nhịn được nói: “Bệ hạ, nếu như A Thụy Tư biết Y Lai tồn tại, anh ấy liệu có làm Cơ Giáp Hỏa Diễm nữa không?”
“Y Lai không muốn trở lại gia tộc Niết Phổ Đốn, cho nên em ấy sẽ không để bọn họ biết đến sự tồn tại của mình. Còn việc có lừa được A Thụy Tư hay không, vậy thì chỉ có thể xem ngươi diễn thế nào.”
“Thần biết rồi.”
Nặc Mạn Đại Đế nắm cằm của cậu, tay đột nhiên dùng sức: “Ngươi hiểu rồi?”
Nặc Mạn Đại Đế nhìn về phía ánh mắt của y mang theo một vệt đau đớn, ngoại trừ thân thể đau nhức, còn có vô vàn sợ hãi.
“Ngươi đã hiểu ý ta còn dám đi tìm Y Lai?”
“Thần… Thần sai rồi…”
Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên dùng sức vung một cái, Y Đế Tư liền té xuống đất, tạo ra một tiếng vang kịch liệt.
“Ngươi có biết Y Lai vì trẫm đã làm bao nhiêu chuyện không?”
Y Đế Tư cố lấy lại dũng khí, trên mặt lộ ra một vệt kiên định: “Bệ hạ, thần cũng nguyện vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì…”
Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên nở nụ cười, không biết là vì thật sự buồn cười, hay là cười nhạo y không biết tự lượng sức. Y Đế Tư nghe được tiếng cười kia, lại cảm thấy một tia lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Bất luận là thời điểm nào, y cùng người đó đến nay đều chưa từng ngang hàng.
Khuôn mặt y cùng người đó giống nhau, thế nhưng đến tư cách làm thế thân cũng không có.
Y sinh ra, lẽ nào chưa từng được xem là một con người?
“Y Đế Tư, ra ngoài đi.” Thanh âm hoàng đế đột nhiên vang lên.
Y Đế Tư hoàn hồn, theo bản năng nhìn Nặc Mạn Đại Đế một chút, cảm thấy sắc mặt hắn có chút lạ. Y Đế Tư cũng không dám hỏi nhiều, vội vã rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Nặc Mạn Đại Đế bấm điện thoại, trước mặt hắn liền xuất hiện hình chiếu. Trên màn hình có một nam nhân mặc quân phục, ánh mắt thẳng tắp nhìn hoàng đế.
“Thượng úy Bỉ Đắc, Tư Ngục Giam đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Ngục Giam ở thủ đô Đế Quốc, là nơi được phòng thủ cùng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, chỉ giam giữ trọng phạm. Mỗi một phạm nhân từ nơi đó trốn ra đều có khả năng ảnh hưởng đến chính trị Đế Quốc.
“Bệ hạ, nửa giờ trước, nơi này xảy ra một trận bạo động.” Bỉ Đắc nghiêm mặt nói, ánh mắt âm u thể hiện rõ sự bất an.
Sắc mặt hoàng đế có chút khó coi: “Hiện tại sao rồi?”
“Đã ổn định rồi ạ.”
Ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế liếc nam nhân: “Ta không mong được nghe lại tin tức như thế.”
“Vâng, bệ hạ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa.” Thượng úy Bỉ Đắc bảo đảm nói.
Nhưng mà chuyện này tựa hồ chỉ mới là bắt đầu. Mấy ngày sau, một mỏ kim cương Hoàng Tộc vừa mới khai thác được cư nhiên nổ tung. Những chuyện này không khỏi khiến hoàng đế nhớ tới Binh Đoàn Độc Lập, bọn họ không cách nào lật đổ thống trị Đế Quốc, nhưng có thể khiến bệ hạ ăn không ngon ngủ không yên. Nặc Mạn Đại Đế cuối cùng đã mượn tay Lâm Sắt diệt từ đám ruồi này. Hắn không nghĩ tới ba năm sau lại gặp phải chuyện như vậy.
Cơ Giáp Hỏa Diễm, hắn nhất định phải có được nó. Có nó rồi, sau này sẽ không ai dám chống lại hắn nữa, dám phản kháng hắn, kết cục chỉ có chết không chỗ chôn.
“Bệ hạ, A Thụy Tư đã bắt đầu bí mật tìm mua vảy giáp Hỏa Diễm.” Thư ký báo cáo.
Quả nhiên là thiên tài không hiểu sự đời, giáp Hỏa Diễm làm sao có khả năng mua được?
“Đem vảy Hỏa Diễm của chúng ta cấp cho cậu ta, đừng để cậu ta biết vảy này là xuất phát từ tay trẫm.”
Một thời gian sau đó, hoàng đế bệ hạ, Y Đế Tư, Lâm Sắt, A Thụy Tư, những người này đều bắt đầu bận túi bụi.
Chỉ có Y Lai nhàn nhã vô cùng. Y mang Ai Nhĩ Duy Tư đi du lịch khắp Đế Quốc, thích cái gì mua cái đó, thích chơi gì liền chơi cái đó, thuận tiện đem Ai Nhĩ Duy Tư dưỡng béo lên thêm một vòng.
Y chưa từng có thời gian hưởng thụ tự do như vậy, không cần sợ nhiệm vụ sẽ thất bại, không cần sợ sẽ bị ngươi khác vạch trần, không cần sợ sẽ tử vong.
Y hiện tại có cuộc sống của một con người bình thường, có bằng hữu, bởi vì nhan sắc xuất chúng, thậm chí còn có không ít người theo đuổi. Cuộc sống bình thường như vậy kỳ thực chính là cuộc sống được mong đợi nhất.
Người theo đuổi y là một công tử quý tộc, là một người đi tới đâu trên tay cũng ôm theo một quyển sách, bất cứ lúc nào cũng có thể ngâm nga một bài thơ.
“Anh yêu em chỉ dùng hai giây đồng hồ.
Giây thứ nhất, anh thấy được dung nhan xinh đẹp của em.
Giây thứ hai, anh nghe được mùi vị thanh khiết nơi con người em…”
“Đáng tiếc trên người tôi chỉ có mùi vị muốn được yên thân.”
(Đáng yêu quá xá:”>)
Tóc quăn có màu vàng, hàng mi cong cong, mắt to xanh biếc của thiếu niên ai oán chăm chú nhìn Y Lai: “Thân ái, em còn chưa nói cho anh biết tên của em.”
Y Lai nhìn thẳng cậu: “Y Lai, năm năm trước tôi đã gặp anh tại tiệc sinh nhật gia gia anh.”
Sắc mặt công tử rốt cuộc thay đổi. Y Lai, cậu đối với cái tên này dĩ nhiên có ấn tượng rất sâu đậm.
——————————————–
Hiên Dư: Lạy chúa tôi 3156 từ @@ Lẽ ra mình hẹn cứ 4 ngày đăng một chương rồi mà rốt cuộc hôm nay mới đăng, chậm 1 ngày a T.T Tưởng chỉ có hai ngàn mấy từ mới hẹn 4 ngày, thành ra thất hứa với các bạn, thành thật xin lỗi a T.T Nhưng bù lại chương này được dài hơn xíu rồi nhé:”>