Đọc truyện Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam – Chương 47: Thú bông
Một chiếc phi cơ xuất phát từ đảo Hải Na. Đến thành Hải Na, ba nam nhân từ phi cơ bước xuống.
Hoàng hôn đã buông xuống, những người đi làm cũng đã yên ổn trong nhà, bốn phía thật yên tĩnh, thật an bình.
Y Lai ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngôi nhà mình trọ.
“Khi nào em quay lại Đế Quốc?” Lâm Sắt hỏi.
Y Lai đã lấy được vảy giáp hỏa diễm, hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên phải về phục mệnh Nặc Mạn Đại Đế.
Y Lai giả vờ không nghe thấy, trực tiếp đi về phía nhà trọ.
Hạ Diễm cười trên sự đau khổ của người khác, lại liếc xéo Lâm Sắt một chút, tiếp đó cố ý đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo, lại hắng giọng, liền nhanh chóng bước tới, đi tới bên người Y Lai, cười nói: “Y Lai, không mời tôi vào ngồi một chút sao? Bận bịu mấy ngày, thật là có chút mệt mỏi.” Nói xong liền ngáp một cái.
Trong quá trình lấy giáp Hỏa Diễm, Hạ Diễm cũng không làm được gì lớn lao. Thế nhưng trên thực tế, ắt không thể thiếu hắn. Không có ai hiểu rõ về Hỏa Diễm hơn hắn. Nếu như không có hắn, Y Lai không thể lấy được vảy giáp hoàn chỉnh nguyên vẹn được.
Y mang ơn Hạ Diễm.
Y Lai gọi một cú điện thoại, tiếp đó nói với Hạ Diễm: “Cách đây năm km có một quán rượu, tôi đã đặt phòng rồi. Hai phút sau, khách sạn sẽ đến đây đón anh.”
Hạ Diễm nhất thời thở dài một hơi.
Hai người đàn ông liền cứ như vậy đứng nhìn Y Lai tiến vào nhà, tiếp đó bóng người y hoàn toàn biến mất.
Hai nam nhân nhìn nhau, trong mắt đều mang theo sự chán ghét.
“Mail về việc chỉ khi con rồng kia công kích thì mới lộ xuất nhược điểm là do cậu gửi cho tôi đúng không?” Lâm Sắt hỏi.
Hạ Diễm không phủ nhận, thừa nhận rất tự nhiên: “Đúng.”
“Cậu muốn giết tôi?” mắt Lâm Sắt hơi nheo lại.
Hạ Diễm liếc Lâm Sắt một cái: “Chẳng phải anh vẫn sống rất tốt sao?”
“Cậu rất thất vọng?”
Hạ Diễm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sao anh luôn nghĩ xấu về người khác như thế hả?”
“Bởi vì cậu chính là người như vậy.” Lâm Sắt nghiêm mặt nói.
Hạ Diễm cảm thây không thể nào tiếp tục nói chuyện với tên này nữa.
Lâm Sắt nhìn lạnh lùng như khối băng, kỳ thực miệng lưỡi cũng rất bén nhọn.
Lâm Sắt căn bản cũng không còn hứng thú tiếp tục, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một nơi nào đó, chăm chú, chấp nhất. Nơi đó có ánh đèn rất sáng, có thể dễ dàng đoán được, đó là nơi Y Lai đang ở.
Đêm dần buông, trăng đã treo giữa không trung, bóng cây lay động, hai người nam nhân vẫn như cũ không định rời đi.
Đêm là lúc thích hợp để suy nghĩ. Hạ Diễm đột nhiên bắt đầu hồi tưởng mục đích đến đây của mình.
Khi biết Y Lai còn sống, đồng thời đang ở đảo Hải Na, hắn không chút suy nghĩ liền chạy đến. Trong lòng hắn ít nhiều vẫn có nhớ nhung. Đáng tiếc, sự thật trước mắt, Y Lai đối với hắn mà nói, là một giấc mơ vĩnh viễn không với tới được.
Có điều hắn vẫn muốn cảm tạ Y Lai, vì y đã xuất hiện, bất luận mục đích ban đầu của y là vì cái gì, thế nhưng chính y đã cứu rỗi hắn, giúp hắn thoát khỏi khoảng thời gian âm u đen tối kia.
Chỉ cần biết y còn sống là tốt rồi, còn thuận tiện thu hoạch được một chuyện ngoài ý muốn, đó chính là hắn biết Lâm Sắt cũng sống không tốt.
Lâm Sắt sống càng thảm, hắn càng vui vẻ.
“Anh định sẽ làm gì?” Hạ Diễm hỏi.
Thanh âm Lâm Sắt kiên định: “Tôi sẽ không buông tay.”
“Không bằng tôi bày cho anh cách này nhá.”
Lâm Sắt không để ý đến hắn, chủ ý của tình địch khẳng định chẳng phải cái gì hay ho.
Hạ Diễm lẩm bẩm nói: “Hồi sáng lúc anh biến thành hình thú, tôi thấy Y Lai có vẻ rất thích dáng dấp đó của anh.”
Lâm Sắt nghiêm mặt, chuyện lúc sáng là khoảnh khắc nhọ nhất cuộc đời hắn.
Hạ Diễm chậm rãi rời đi.
Trong đầu Lâm Sắt không ngừng hiện ra câu nói kia của Hạ Diễm, trong mắt lóe ra tia lúng túng. Đối với dị nhân* mà nói, hình thú là trạng thái chiến đấu, là phong thái uy nghiêm, nếu như dùng chính hình thú của mình đến dỗ lão bà thì…
(Dị nhân*:Những người có năng lực đặc biệt hoặc có hình thú á….)
Lâm Sắt cảm thấy rất khó có thể tưởng tượng, thế nhưng hắn không còn cách nào khác a.
“Mặt trăng cong cong, chim nhỏ ngủ rồi, tiểu bảo bối, nhắm mắt lại nào…” Thanh âm Y Lai khàn khàn trầm lắng, thế nhưng nghe rất dễ chịu.
Ai Nhĩ Duy Tư nghe đến mê say, mắt hơi hơi nheo lại, đầu nhỏ cũng lắc lư theo, còn thấp giọng hừ hừ hát theo Y Lai.
Y Lai vốn là định hát ru tiểu bảo bối ngủ, thế nhưng càng hát, Ai Nhĩ Duy Tư càng phấn chấn.
Sắc mặt Y Lai không khỏi đen.
“Ai Nhĩ Duy Tư, con đi ngủ đi.” Y Lai nghiêm mặt nói.
Ai Nhĩ Duy Tư bĩu môi: “Baba, con đã năm ngày không được gặp baba rồi đó~”
Tiểu bảo bối nháy mắt, mắt xanh đẫm lệ, vô cùng đáng thương. Y Lai biết mình có lỗi với vật nhỏ này, thời gian y dành cho nhóc con quá ít…
Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm vào trong ngực, tay phải nhẹ nhàng xoa đầu nhóc: “Sau này baba sẽ luôn bên cạnh con.”
Ai Nhĩ Duy Tư cười đến híp cả mắt.
Y Lai nhịn không được hôn một cái lên gương mặt phúng phính của Ai Nhĩ Duy Tư: “Ai Nhĩ Duy Tư, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Ai Nhĩ Duy Tư lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ: “Chúng ta đi đâu?”
“Về Đế Quốc, đó là một hành tinh rất phồn hoa, có nhà cao thiệt là cao, còn có người máy rất lợi hại, chương trình giáo dục cũng rất tốt.”
“Thế nhưng con rất thích ở đây…” Ai Nhĩ Duy Tư rầu rĩ nói.
“Con người không thể ở mãi một chỗ, sẽ phải lớn lên, càng đi đây đi đó nhiều, kiến thức càng rộng lớn.”
Ai Nhĩ Duy Tư gật gật đầu, thế nhưng dáng vẻ vẫn ủ rũ không vui.
Y Lai biết, nhóc con còn quá nhỏ.
“Baba có chuẩn bị cho con một món quà.” Y Lai nói.
Khí tức hậm hực trên người Ai Nhĩ Duy Tư nháy mắt biến mất, trở nên thật hưng phấn: “Baba, là quà gì vậy?”
“Thứ con thích nhất.”
“Thú nhồi bông có lông nhung mềm mềm phải không?”
“Con yêu, ngủ đi, ngày mai là có thể thấy rồi.”
Ai Nhĩ Duy Tư tự ép mình đi ngủ.
Thời điểm Ai Nhĩ Duy Tư mở mắt thức dậy, trời đã sáng, thế nhưng có một cái bóng đen trên cửa sổ.
Nhóc con từ trên giường bò xuống, tiếp đó lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, liền nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ.
Đó là một sinh vật cả người đầy lông… Hơn nữa còn “sống”, cặp mắt kia còn có thể chuyển động. Ai Nhĩ Duy Tư dĩ nhiên nhìn không thấu ý tứ trong đôi mắt hoang của dã thú kia.
Ai Nhĩ Duy Tư đối diện sinh vật to lớn kia. Một lát sau đột nhiên bùng nổ rít lên một tiếng: “Cậu là thú bông sao? Cậu là món quà mà baba nói sẽ tặng tớ đúng không???”
Ai Nhĩ Duy Tư khó nén được hưng phấn. Đây nhất định là món quà baba tặng nhóc. Đây không chỉ là thú nhồi bông a, còn “sống” nữa a, hơn nữa còn đặc biệt to lớn!
Ai Nhĩ Duy Tư hưng phấn đến hôn mê luôn!!
Hùng sư theo bản năng lùi về sau một bước.
Hắn rất vui khi được vào căn nhà này, ngủ ở căn phòng cách vách Y Lai cũng không có tệ a.
Nhìn tiểu gia hỏa hưng phấn, trong lòng Lâm Sắt sản sinh ra một loại tình cảm xa lạ. Loại tình cảm kia tất nhiên khác với tình cả hắn dành cho Y Lai. Hắn là muốn che chở cho nhóc con kia, muốn trở thành nơi vững chắc cho nhóc con dựa vào. Vào lúc ấy, Lâm Sắt cũng không biết thứ tình cảm này có phải gọi là “tình phụ tử” hay không nữa.
Hắn không muốn để cho đứa bé này thất vọng, cho nên thời điểm Ai Nhĩ Duy Tư nhào tới ôm lấy hắn, hắn đều thuận theo. Tiếp đó, hắn hoàn toàn trở thành con thú bông của Ai Nhĩ Duy Tư.
Ai Nhĩ Duy Tư nằm trên bụng hắn ngủ say, lưu lại trên da lông thượng đẳng của hắn một bãi nước lớn.
Ngày hôm sau, Y Lai liền cho Ai Nhĩ Duy Tư một con rô-bốt. Nó rất to, còn biết tự cử động, thế nhưng cũng không thể làm Ai Nhĩ Duy Tư chú ý quá nhiều.
Y Lai bây giờ mới biết nhóc con đối với cơ giáp cũng không hứng thú, rõ ràng mấy ngày trước còn nhìn rô-bốt trên tivi mà chảy nước miếng.
Tiểu hài tử thật nhiều chuyện a.
Bởi vì Ai Nhĩ Duy Tư cùng hùng sư có ước định, cho nên nhóc mới không nói cho Y Lai về chuyện “thú bông”.
“Thú bông” này chỉ xuất hiện vào ban đêm. Mỗi ngày nhóc con đều giả vờ đi ngủ, chờ Y Lai rời đi, nhóc sẽ lặng lẽ mở cửa sổ ra.
Đây là lần đầu tiên Ai Nhĩ Duy Tư giấu diếm Y Lai làm chuyện như vậy, thế nhưng nhóc thật sự rất thích “thú bông”. Nhóc sợ Y Lai sẽ đuổi “thú bông” đi.
Chuyện như vậy, một hai ngày cũng có thể qua mắt, thế nhưng nếu kéo dài, Y Lai liền rất nhanh phát hiện ra có chỗ không đúng.
Tỷ như hệ thống an ninh trong nhà có vấn đề, tỷ như trên giường Ai Nhĩ Duy Tư xuất hiện lông thú, tỷ như tiểu gia hỏa không còn bám dính lấy mình nữa.
Y Lai cảm thấy rất không ổn. Đêm đó, sau khi tiểu bảo bối ngủ say, y rời đi, nhưng lại len lén đi trở về.
Y Lai đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một con dã thú to lớn nằm trên giường Ai Nhĩ Duy Tư, mà Ai Nhĩ Duy Tư lại đang nằm trên bụng nó, cười đến mắt cũng híp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đỏ bừng.
Nháy mắt một cái, dã thú kia vèo một tiếng liền biến mất, chạy trối chết, vô cùng chật vật.
Hắn chạy mặc dù nhanh, thế nhưng vẫn là đem Ai Nhĩ Duy Tư an ổn đặt trên giường.
———————————-
Hiên Dư: Chương này cưng hôn:”> Tui định 12h đêm mới post hành mấy người chơi:”> Nhưng mà thôi 0.0 nhân loại sẽ nguyền rủa tui chết mất:))