Đọc truyện Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam – Chương 45: Mồi nhử
Hạ Diễm diện một thân áo đen, tóc cắt trọc, mặc áo chắn gió. Hắn nhìn Y Lai, lúc cười lên tỏa ra hào quang sáng chói.
“Đúng thế!*” Hạ Diễm nói.
(*: Ai không nhớ thì để tui nhắc cho:”> Chương trước bạn Y Lai hỏi Hạ Diễm là: “Anh đột nhập lên thuyền theo chúng tôi đến đây phải không?”, cái anh Diễm trả lời: “Đúng thế!”:”>)
Sắc mặt Lâm Sắt có chút khó coi, hắn vốn cho rằng chỉ có hắn cùng Y Lai trên khoang thuyền, lại không nghĩ đến còn chứa thêm một tên tình địch.
Y Lai căn bản không chú ý tới sắc mặt của hắn, mà tiếp tục hỏi Hạ Diễm: “Anh vì sao lại ở đây?”
“Tôi nhận được một bức thư.”
“Thư gì?”
Hạ Diễm đi đến phía trước hai người, đi tới bên cạnh Y Lai, lấy quang não ra, mở email đưa cho Y Lai xem.
Trong thư chỉ đơn giản vài chữ: “Muốn tìm y thì đến đảo Hải Na.”
Lâm Sắt vốn rất ghét việc nhìn trộm, vậy mà ánh mắt lơ đãng đảo qua, đem những nội dung kia ghi nhớ thật tốt.
Hắn là ai? Ai đã nói cho Hạ Diễm biết?
Lâm Sắt khẩn trương nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của con sói Hạ Diễm đang dính trên người Y Lai, liền đoán được đáp án, biết được đáp án càng khiến sắc mặt Lâm Sắt thêm khó coi.
Là ai đem hành tung của Y Lai tiết lộ cho Hạ Diễm? Trong đầu Lâm Sắt điểm qua mấy cái tên, âm thầm cắn răng.
“Hạ Diễm, anh biết bọn tôi đến đảo Hải Na là vì cái gì không?” Lâm Sắt hỏi.
Lâm Sắt là đang cố ý gây xích mích. Bọn họ đến đây là vì giáp hỏa diễm, trước đây Y Lai tiếp cận Hạ Diễm cũng là vì giáp hỏa diễm, đây là cái gai trong mắt bọn họ.
“Giáp hỏa diễm.” Ngữ khí Hạ Diễm rất nhạt, Lâm Sắt có chút thất vọng.
Hạ Diễm nói với Y Lai: “Tôi đối với hỏa diễm rất quen thuộc, tôi có thể giúp em.”
Mặt Lâm Sắt trở nên cứng ngắc, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Ánh mắt Y Lai rơi trên người Lâm Sắt, nhắc nhở: “Chúng ta nên đi vào thôi.”
Muốn tiến vào đảo cần gia tộc Wilson trao quyền, nếu không sẽ bị hệ thống an ninh công kích.
Lâm Sắt nhìn Hạ Diễm: “Tôi chỉ có quyền hạn cho hai người vào thôi.”
Hạ Diễm lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ: “Tôi cùng Y Lai, vừa vặn đủ hai người.”
Lâm Sắt mặt tối sầm nhìn Hạ Diễm, Hạ Diễm cũng không nhún nhường chút nào, hai người liền giằng co như vậy.
Y Lai đi thẳng đến cổng lớn đảo Hải Na.
Lâm Sắt vội vã đi theo, Hạ Diễm theo sát phía sau, cơ bản là không hề có ý định rời đi.
Luận về trình độ mặt dày, Lâm Sắt còn kém xa Hạ Diễm tít tắp cơ~
Lâm Sắt mở cổng, Hạ Diễm liền trở thành một cái bóng đèn to bự, đứng giữa Y Lai và Lâm Sắt.
Ở đảo Hải Na có một căn cứ vốn để nhốt rồng Hỏa Diễm, ngoại trừ vòng bảo hộ bao ngoài cổng, bên trong còn có một lớp bảo hộ nữa. Tiến vào bên trong căn cứ này sẽ an toàn, Hạ Diễm vẫn luôn bám sát bên người Y Lai.
“Y Lai, tôi nợ em một lời xin lỗi.” Hạ Diễm nói.
Những chuyện ở Hải Thần tinh đối với Y Lai mà nói chính là chuyện cả đời. Lúc ấy, Y Lai đã tưởng rốt cuộc cũng có một người cho y tin tưởng. Thế nhưng sự thật đã khiến y tỉnh ngộ, trên đời này, chỉ có thể tin tưởng chính mình.
“Anh không có lỗi.” Y Lai nói.
Hạ Diễm lộ ra một nụ cười khổ. Câu nói này của Y Lai rũ sạch quan hệ của bọn họ, bọn họ chỉ là qua lại vì lợi ích cá nhân.
Mặt Lâm Sắt liền tươi lên, lúc hắn bước đi cố ý đi gần Y Lai một chút, thân thể hắn cùng thân thể Y Lai “vô tình” đụng đụng chạm chạm. Y Lai cũng không nói gì, chỉ là kéo dài khoảng cách với hắn, vì vậy mà khoảng cách giữa y với Hạ Diễm liền trở nên gần hơn.
Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy mình giống như thằng ngu ấy.
Nửa giờ sau, ba người đã đến căn cứ, cả ba đều bỏ ba-lô xuống.
Lâm Sắt đem một cây súng ống đưa cho Y Lai: “Giáp hỏa diễm rất cứng, rồng Hỏa Diễm toàn thân bao trùm vảy cứng, ngoại trừ gáy. Nhưng diện tích gáy cực kỳ nhỏ. Đây là thuốc mê, bắn phải trúng, nếu không nó sẽ tức giận. Rồng Hỏa Diễm mà đã cuồng bạo thì lực sát thương vô cùng lớn, rất có thể sẽ phá tan cả hệ thống an ninh, đi ra biển. Sau khi nó xuống được biển rồi, hậu quả không ai lường được, thế nhưng có một điều tất yếu, chính là lúc đó chúng ta đừng mơ lấy được giáp hỏa diễm.” Ánh mắt Lâm Sắt đảo qua Hạ Diễm, không quên đả kích hắn: “Trừ khi một người nguyện ý dâng xác lên miệng nó.”
Hạ Diễm cùng Y Lai đều tự động lơ câu nói sau cùng của hắn.
Y Lai có rất nhiều tư liệu liên quan tới rồng Hỏa Diễm, thế nhưng vẫn kém xa Lâm Sắt. Rồng Hỏa Diễm bị nhốt trên đảo này đã mấy chục năm, đây lại là vùng đất thuộc quyền của Lâm Sắt. Lâm Sắt là người tận mắt quan sát, kiến thức đương nhiên so với Y Lai hơn gấp bội. Y Lai chăm chú lắng nghe hắn phân tích, đồng thời ghi nhớ thật kỹ.
“Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên tản ra. Như vậy cho dù gây mê thất bại, rồng Hỏa Diễm cũng chỉ chú ý tới một người.” Lâm Sắt nói.
“Bị con rồng đó xả giận kết cục sẽ thế nào?” Y Lai hỏi.
Lâm Sắt kéo kéo khóe miệng, hắn vốn là muốn làm ra một vẻ mặt khủng bố, thế nhưng hiển nhiên không làm được: “Có thể bị nó một cước giẫm nát, bị nó nuốt vào bụng, nói chung không tránh khỏi máu thịt tung tóe.”
Y Lai nắm chặt súng trong tay: “Tôi đi.”
Lâm Sắt lại từ trong túi đeo lấy ra một khẩu súng: “Súng của em chỉ là súng kích thích, có thể phun sương gây tê, thế nhưng không thể làm nó ngất đi được. Cái này mới đúng.”
Y Lai hướng về Lâm Sắt chìa tay ra.
“Tôi đã từng huấn luyện gây tê rồng Hỏa Diễm, mười phát trúng năm. Nhưng đến nay vẫn chưa thực chiến lần nào.” Lâm Sắt nói.
Y Lai đột nhiên có chút không dễ chịu. Trong trí nhớ của y không có người này, tuy rằng y căm ghét Lâm Sắt, cảm thấy con người Lâm Sắt thật chướng mắt, thế nhưng lại không muốn kẻ đáng ghét này lại vì mình mà liều mạng.
“Y Lai, em là đang lo cho tôi sao?” Lâm Sắt thấy Y Lai chần chừ.
Sắc mặt Y Lai nghiêm lại, phải đặt lợi ích lên trên hết, để Lâm Sắt đi kỳ thực là lực chọn tốt nhất. Qua nhiều năm như vậy, để đạt được mục đích của mình, y không từ một thủ đoạn nào, làm sao lại quan tâm sinh mạng của người khác?
Y Lai buộc trái tim chính mình nghiêm túc lại.
“Vậy chúng tôi chờ tin tốt của anh.” Hạ Diễm nãy giờ bị xa lánh lên tiếng.
Lâm Sắt căn bản không để ý tới hắn.
Ba người tấn tốc tiến hành trang bị hành lý, trên người chỉ mang những vũ khí giản dị đi vào trong.
Nhờ có bản đồ của Lâm Sắt, mọi người rất nhanh đã tìm được nơi rồng Hỏa Diễm đang ở. Có tổng cộng ba con rồng, hai đực một cái, một nhà ba người a. Hỏa Diễm cái so với đực còn to lớn hơn, tính cách cũng càng thêm hung hăng, cho nên bọn họ chọn một con đực nhỏ tuổi. Bọn họ không cách nào đối phó với ba con rồng một lúc được, cho nên phải chờ đến lúc bọn nó tách ra.
Có rất nhiều cách để tách chúng nó ra, ví như dùng đồ ăn làm mồi dụ, ví như thay đổi khí trời,.. Thế nhưng rồng Hỏa Diễm là loài vật vô cùng thông minh, những điều này sẽ khiến chúng nó hoài nghi.
Cuối cùng, bọn họ quyết định sẽ không làm gì, cứ ẩn núp bên hồ mà bọn chúng thường đến uống nước chờ thời cơ.
Y Lai cùng Hạ Diễm mai phục sau một tảng đá lớn, mà Lâm Sắt thì đứng sát bên hồ cách họ ba cây số. Khí tức trên người bọn họ rất nhanh đã hòa hợp với mùi bùn đất nơi đây. Đây cũng là chuyện trong kế hoạch. Rồng hỏa diễm quá giảo hoạt, rất dễ dàng ngửi ra “mùi lạ” trên người họ.
Bọn họ không nghĩ tới, chờ đợi ròng rã một ngày một đêm, Lâm Sắt vẫn duy trì một tư thế, cả người đều như dung hòa vào núi rừng. Nhưng thật ra hắn có chút không tập trung, tâm tư hoàn toàn đặt ở nơi khác. Hắn không nên để Y Lai ở chung với Hạ Diễm, mà chính mình lại chọn việc khổ cực đến thế này. Hạ Diễm quá ranh ma, một ngày một đêm, bọn họ không biết đã làm cái gì rồi*. Lâm Sắt trước giờ tâm tình nội liễm, xưa nay không biết làm thế nào đễ dỗ một người vui, đặc biệt là đối với một người đã bị mình thương tổn quá nhiều.
(*Nói thật ta cũng mong chúng nó làm cái gì đó đi cho con dân có xôi thịt ăn =.,=)
Điều duy nhất Lâm Sắt biết chính là cấp cho y mọi thứ y muốn. tất nhiên cũng phải cho y biết hắn vì y đã làm những chuyện gì. Lâm Sắt dùng óc thương nhân áp dụng vào việc này, một mặt là hắn muốn giúp Y Lai, một mặt là hắn muốn khiến cho y cảm động. tuy rằng khả năng xảy ra vế sau không lớn lắm, thế nhưng hắn chỉ có thể đánh cược thôi.
Thân thể Lâm Sắt đột nhiên căng thẳng, tâm tư đang bay bổng cũng trở nên tập trung. Trong không khí tựa hồ tràn ngập sát khí, mặt đất cứng rắn dậy lên tiếng ầm ầm.
Rồng Hỏa Diễm đến rồi, lại còn đến có một con.
Nếu như đúng là con mà bọn họ đã nhắm tới, như vậy hắn nhất định phải lập tức hành động.
Lâm Sắt nắm chặt súng trong tay, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Hai phút sau, một bóng dáng cao to xuất hiện trước mặt hắn. Dã thú to lớn cao bằng mấy tầng lầu, chầm chậm kéo bước chân nặng nề, chậm rãi hướng về phía hắn mà đi tới.
Ánh mắt Lâm Sắt bao trùm lên vảy giáp bạch kim, chính là loại họ cần. Ánh mắt Lâm Sắt sắc như chó sói, nhìn chằm chằm con rồng trước mắt, tiếp đó lia mắt đến cổ của nó.
Khi quan sát rõ cổ con rồng kia, sắc mặt Lâm Sắt đột nhiên có chút khó coi. Lúc này, trong đầu Lâm Sắt đột nhiên hiện ra một bức thư. Có người gửi mail đến quang não hắn, đọc xong bức thư kia, mắt lại tối thêm vài phần.
Y Lai cùng Hạ Diễm sóng vai nằm trên đất, mắt Y Lai nhìn thẳng phía trước, Hạ Diễm thì lại nhìn chằm chằm Y Lai. Hạ Diễm cảm nhận đc, Y Lai đã thay đổi. Ba năm trước, Y Lai mặc dù chỉ là dịch dung, thế nhưng trong lòng y vẫn có hy vọng, vẫn ước mơ… Mà Y Lai này đây, càng giống như thứ vũ khí sắc bén, cả người toàn khí lạnh.
Hắn vốn đã có thể bảo bọc y, không để cho y phải biến thành thứ vũ khí vô tình như vậy… Đáng tiếc, chung quy kế hoạch của hắn đã phá vỡ cơ hội này mất rồi.
Y Lai thay đổi, cũng mang theo một góc trong tim Hạ Diễm…
“Đến rồi!” Hạ Diễm đột nhiên nói.
Y Lai cũng đã chú ý nãy giờ, y hơi khẩn trương mím mím môi, vẻ mặt lại không chút thay đổi, tay cầm súng khẽ siết chặt, y căng thẳng.
Bọn họ chỉ chờ tới lúc thành công gây mê, liền sẽ lập tức xông lên.
Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua, chỉ lệnh vẫn như cũ không phát đến, sắc mặt y đã có chút khó coi.
“Gáy của rồng Hỏa Diễm cũng có vảy giáp. Lúc nó công kích sẽ rướn cổ lên, mới lộ ra phần da thịt nhỏ không có vảy.” Hạ Diễm nói, “Lâm Sắt vô cùng hiểu rõ rồng Hỏa Diễm, chắc hẳng cũng sẽ biết chuyện này.”
Vậy muốn gây mê rồng Hỏa Diễm, đầu tiên phải chọc cho nó điên đã.
Hs liên tục nhìn chằm chằm y, tất nhiên thấy sắc mặt y biến đổi, trong lòng có chút thất vọng, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Thân thể Y Lai nhúc nhích một chút. Thời điểm Y Lai đứng dậy Hạ Diễm nghĩ rằng y sẽ chạy đi cứu Lâm Sắt, đột nhiên thân thể y lại mềm nhũn, nhe nhàng nằm sấp trên đất.
“Lâm Sắt sống hay chết, liên quan gì đến tôi?
————————
Hiên Dư: Sau một kì thi chết tiệt thì tui đã trở lại:>> Nhớ mấy cậu quá a…