Đọc truyện Thế Thân – lilynguyen – Chương 67: Sản Phẩm Tiếp Theo.
An Nhiên cảm thấy sức khỏe dạo này của cô khá tốt, hơn nữa bác sĩ cũng xác định việc đó nên cô bắt đầu tiếp nhận trị liệu.
Thực ra cũng không có gì là quá sức chịu đựng, việc điều trị chỉ là châm cứu cộng với việc xoa bóp và dùng thuốc nam để chữa trị, tuy phải kéo dài một thời gian khá lâu nhưng lại tránh tổn hại đến sức khỏe.
Sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe một lần nữa, An Nhiên được mẹ đưa vào trong phòng của bác sĩ để tiến hành châm cứu.
Trong công ty Thiên Vũ.
-Lần ra mắt này đã đạt được thành công rất lớn, lần tiếp theo tôi muốn đạt được doanh thu lớn hơn nữa.- Minh Lâm ngồi tại vị trí đầu, ngẩng đầu nhìn mọi người nói.
-Điều đó có lẽ sẽ đạt được.- Một người nói.
-Tôi không muốn cái gọi là có lẽ. cái tôi muốn là chắc chắn đạt được.
-Nhưng… tổng giám đốc, nếu mẫu mới vẫn mang lại sự mới mẻ thì mới có thể đạt được đều đó, hơn nữa, hai lần ra sản phẩm quá gần, chúng ta có nên kéo dài thời gian ra một chút, để khi mọi người không ưa thích nữa thì mới tùn ra sản phẩm mới, điều đó cũng tạo điều kiện cho nhà thiết kế.
-Xin lỗi, cái tôi muốn không phải là nhất thời mà là vĩnh viễn, tôi muốn mười hay hai mươi năm sau nữa, những mẫu thiết kế này vẫn được ưa chuộng, chứ không phải là hào quang trong chốc lát.- Minh Lâm phản bác.
-Nhưng điều đó…
-Mọi người yên tâm, tất cả các mẫu đều đã được thiết kế, việc chúng ta cần là tung ra thị trường đúng thời điểm và tạo sức hút dài lâu cho sản phẩm.
-Việc này… liệu có dẫn đến việc lỗi thời khi đã thiết kế xong mọi thứ.
-Cái gọi là lỗi thời chẳng qua cũng chính là xu thế của người tiêu dùng, chúng ta cần phải dẫn dắt xu thế đó, như vậy, sản phẩm của chúng ta sẽ không bị lỗi thời.
-Nói thì như thế, nhưng làm sao có thể điều khiển được xu thế?
-Phòng kế hoạch và marketing sẽ ở lại họp với tôi sau. Còn kế hoạch tung ra sản phẩm mới, chúng ta sẽ tiếp tục bàn vào lần sau, khi có thêm công ty đối tác có mặt.
-Vâng ạ.
Mọi người lục tục đứng dậy, bước ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Minh Lâm, lúc này anh mới lấy điện thoại mình ra để xem.
Hôm nay là ngày cô tiếp nhận điều trị, anh đã lưu lại vào lịch trình của mình. Mọi việc liên quan đến cô, anh đều để tâm, anh muốn từng bước, từng bước lại gần cô, từng bước vào bên trong tim cô, thế nhưng, anh biết, cô luôn tạo cho mình một bức tường, đến cả bố mẹ cô cũng không thể bước qua được.
Bây giờ thật muốn chạy thật nhanh đến bên cô, không biết cô tiếp nhận điêu trị như thế nào, có gì sai sót không?
Mặc dù anh là bác sĩ, cũng hiểu khá rõ về phương pháp điều trị này, nhưng anh vẫn cảm thấy lo cho cô.
“Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Minh Lâm, anh quay đầu, bắt gặp một người đàn ông trung niên.
-Có chuyện gì sao?- Anh trầm giọng.
-Chủ tịch muốn gặp anh.
-Về chuyện gì?
-Tôi không biết ạ, chủ tịch đang đợi ở phòng anh.
-Tôi biết rồi.
Minh Lâm uể oải đứng dậy, người đàn ông kia lập tức đi theo sau anh.
-Chủ tịch, tổng giám đốc đã đến.- Người đàn ông kia mở cửa ra.
-Vào đi.- Giọng người đàn ông trầm ổn.
-Ba, có chuyện gì muốn tìm con sao?
-Ta nghe nói con muốn tung ra sản phẩm mới.
-Đúng vậy ạ.
-Sao con không chờ thêm một thời gian nữa?
-Con tự có kế hoạch của mình, ba không cần phải bận tâm về chuyện đó.- Anh nhàn nhạt nói.
-Con lại vì con bé đó?
-Ba!- Minh Lâm ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn ông.
-Con không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không có làm gì cả.- Ông nghiêm nghị.
-Đừng quên nhưng gì ba đã nói.
-Con cũng đừng quên những gì con đã hứa.
-Con đang thực hiện đấy thôi.
-Bằng những quyết định như thế?
-Nếu ba không tin tưởng con, có thể không cần cho con ngồi cái ghế này nữa.
-Con đang uy hiếp ta?
-Con không có ý đó. Con chỉ đang nêu lên cho ba một biện pháp thôi.
-Ta không muốn tranh cãi với con về chuyện này nữa, theo ta biết thì gần đây hình như có người đang tìm hiểu thông tin về con bé kia.
-Ai?
-Con cũng biết đấy, chính là ba của Thanh Khanh.
-Ông ta? Ông ta tại sao lại biết?
-Cái này thì ta không quan tâm, chỉ muốn nhắc nhở con, đừng vì một đứa con gái mà làm hỏng công việc.
-Cô ấy không phải là người con gái bình thường.- Minh Lâm lẩm nhẩm.