Bạn đang đọc Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo – Chương 55: Nghe Nói Dị Năng Hệ Thủy Phế Lắm – Tơ Hồng
Cách tận thế còn hai ngày, Tiểu Thất lại bốn phía mua sắm một đợt, tuy rằng cũng có thể đợi khi tận thế tới mà đi càn quét, nhưng được tùy ý tiêu tiền vui sướng vẫn khiến một sên một tham một thống hứng thú dào dạt.
Tiểu Thất chấp hành còn Tiểu Thập ngồi ở ghế dựa chuyên dụng cho con nít trên xe đẩy hàng chỉ huy, 6362 ngẫu nhiên đưa ý kiến tham khảo.
Mì ăn liền đủ loại hương vị, mua! Đồ ăn vặt mỹ vị, mua! Quần áo bốn mùa! Mua! Gạo và mì, thêm các loại gia vị! Mua! Bia, nước khoáng, hạt dưa, đậu phộng, cháo bát bảo! Mua! Que cay, mua mua mua!
Ba đứa dành hết cả một buổi sáng ở siêu thị, thậm chí vì mua đồ quá nhiều nên siêu thị còn tri kỷ cung cấp phục vụ giao hàng tận nhà.
Giữa trưa, dưới ánh mắt như đang nhìn thằng ngu của mấy người ở siêu thị, ba ‘người’ vừa lòng rời đi.
Sau đó do 6362 yêu cầu, Tiểu Thất lại đi mua thêm hai hai máy tính đời mới tải về một đống game một người chơi, thậm chí có không ít phim điện ảnh, manga anime, tiểu thuyết.
Theo lời 6362 nói thì nhu cầu tinh thần cũng quan trọng như nhu cầu vật chất vậy.
Ở thế giới này về sau sẽ không còn internet nữa, tất nhiên cũng không xuất bản mấy thứ đó luôn.
Mà đương hai nhân viên giao hàng dựa theo địa chỉ mà Tiểu Thất đã cung cấp tìm, khi đến cao ốc trùm mền thì biểu tình trên mặt hai người đều cứng đờ, lúc bọn họ cho rằng mình đến nhầm chỗ thì cửa lớn của cao ốc trùm mền kẽo kẹt mở ra.
Nhân viên giao hàng hoảng sợ, thăm dò nhìn xung quanh, sau đó thấy được một tấm mộc bài treo trước cửa theo gió lay động, mặt trên viết: Hàng hóa xin đặt ở tầng hầm, cảm ơn.
Kêu vài tiếng không người trả lời, nhân viên giao hàng chỉ có thể bắt đầu vận chuyển hàng hóa, mang theo nghi ngờ nặng nề vào trong, phát hiện cửa tầng hầm vẫn còn đang đóng.
Bọn hắn chuẩn bị lấy điện thoại xác nhận với người mua thì “lộp cộp” một tiếng, cửa tầng hầm đã mở ra.
Một khắc kia, nhân viên giao hàng thật muốn chạy trối chết, nhưng lại xuất hiện một cái mộc bài treo trên cửa: Không sai, đây chính là tầng hầm á, cảm ơn.
Nhân viên giao hàng “…… Có…… Có người ở đây không?”
Trong cao ốc trùm mền không hề tiếng vang, không khí có vẻ vô cùng quỷ dị.
Vì thế nhóm nhân viên giao hàng sôi nổi lấy tộc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình đưa hàng, sau đó lên xe nổ máy.
Trên đường, hai người còn thảo luận lần đưa hàng quỷ dị này, cũng định lúc cùng bạn bè ăn cơm uống rượu sẽ tán gẫu một chút.
Đã trải qua một ngày suиɠ sướиɠ mua sắm, Tiểu Thất về lạ chỗ ở, nhìn tầng hầm tràn đầy hàng hóa tức khắc cảm giác vô cùng thành tựu.
“Bây giờ mới giống vỏ của tui hơn nè.” Lần đầu tiên từ khi mất đi vỏ ốc nguyên bản và thân xác phong phú vật tư của mình, Tiểu Thất cuối cùng cũng cảm nhận được một tí xíu cảm giác an toàn.
“Dùng mấy tờ giấy sắp mất đi giá trị để mua đồ vật thiệt đã ghê! Kiếm lời quá tới!” Đây là lời khẳng định từ gian thương Tiểu Thập.
“Nếu cũng có thể mua nhiều đồ vật như vậy trong hệ thống thương thành thì tốt rồi.” Đây là 6362 chưa đã thèm.
Kiểm tra xong tầng hầm, Tiểu Thất vừa lòng trở lại lầu một, đang định đi thị sát tầng nuôi dưỡng thì đột nhiên phát hiện bên ngoài có một bóng người lén lút, người nọ còn không ngừng nhìn xung quanh cao ốc trùm mền.
Hoài nghi heo con nhà mình bị người mơ ước, Tiểu Thất lập tức cảnh giác lên, mặt vô biểu tình ra cửa đi thẳng đến chỗ kẻ cắp kia.
Nhưng người nọ sau khi nhì thấy dung mạo của Tiểu Thất thì lộ ra biểu tình vui sướng.
“Chào anh, Khúc Thanh Thủy đúng chứ? Tôi tên Âu Lương, là Lưu Thương kêu tôi tới phụ trách chiếu cố cậu trong khoảng thời gian này.” Người tới mặc một thân đồ thể thao hưu nhàn, thoạt nhìn cũng chỉ mới sinh viên, tràn đầy tươi cười vươn tay ra với Tiểu Thất.
Tiểu Thất lại vạn phần kinh ngạc, bắt đầu gọi 6362, 【 Hòm thư nhỏ, cái tên này nghe quen quen sao á.
】
【 Sao có thể không quen cho được? Vai chính đầu tiên đó! Mà sao cốt truyện lại chạy trật nữa rồi? 】6362 thập phần nóng nảy, 【 Đừng sợ! Tôi lập tức viết báo cáo, việc cốt truyện chạy lệch tuyệt đối không liên quan đến chúng ta! 】
Lúc cánh tay vươn ra của Âu Lương mỏi gần chết thì Tiểu Thất mới duỗi tay qua nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó lãnh đạm mà nói một câu ‘xin chào’.
Âu Lương cũng không để ý, ngữ khí thoải mái mà cười nói, “Đã sớm nghe Lưu Thương nói anh trai cậu ấy vô cùng lạnh lùng.
Anh trai lạnh lùng à, mấy ngày tới làm liền phiền anh rồi.”
Có lẽ là thấy được nghi ngờ trong mắt Khúc Thanh Thủy, Âu Lương chủ động mở miệng, “Kỳ thật em cũng không biết Lưu Thương đang làm gì nữa.
Em đánh cược thua cậu ấy nên lúc này mới tới thành phố Hạ Châu, cậu ấy yêu cầu em ngốc ở chỗ này đến ngày mốt.
Thủy ca, buổi tối chúng ta ở nơi này sao?”
“Ừm, lên lầu bảy đi, các tầng khác đều đủ quân số rồi.” Khúc Thanh Thủy nghe xong trực tiếp an bài, cũng không hề tò mò nguyên nhân.
Ai cần biết vai chính nổi điên vì nguyên nhân gì chứ, chỉ cần không ảnh hưởng nuôi heo trồng rau thì đều có thể xem nhẹ.
Âu Lương đang hoài nghi vì sao cao ốc trùm mền này có thể đủ quân số thì đột nhiên nghe được tiếng dê kêu “be e be e”.
Hắn ngây ngốc ngốc nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, phát hiện đúng là từ phòng bên trái của lầu một, “Anh, sao tự nhiên có dê kêu vậy?” Vừa dứt lời, bên cạnh phòng truyền đến tiếng bò kêu “ụm bò ụm bò”, Âu Lương vốn tư duy sinh động cũng nhịn không nổi hoài nghi mình đã lạc đến xứ sở thần tiên nào.
“Đi thôi, lên lầu.” Nhưng Khúc Thanh Thủy vẻ mặt lạnh nhạt căn bản không hề có ý định giải thích, Âu Lương chỉ có thể lòng mang rất nhiều nghi vấn đi theo lên lầu.
“Cậu ở phòng này, có việc gì…… tự mình giải quyết.” Tiểu Thất chỉ vào phòng phía tây, sau khi đưa chìa khóa thì cũng vào phòng mình ở phía đông.
Dọc theo đường đi ngoài tiếng bò dê kêu thì hắn lại nghe được thêm tiếng heo vịt ngỗng, đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi mở cửa vào phòng.
Chỉ chốc lát, hắn lại bước ra, bắt đầu gõ cửa phòng Khúc Thanh Thủy.
Chờ Khúc Thanh Thủy mở cửa, Âu Lương có chút ủy khuất mở miệng, “Anh, phòng đó không có cửa sổ.” (*)
(*) có cái lỗ vuông nhưng chưa gắn cửa kính vào
Khúc Thanh Thủy trầm mặc hai giây, mày nhăn lại, sau đó mở miệng, “Nếu không thì giờ cậu tới lầu sáu trước đi, cửa sổ lầu bảy ngày mai mới có thể gắn được.”
Lần này tới lượt Âu Lương trầm mặc, vậy là cả Khúc Thanh Thủy cũng ở phòng lọt gió hả? Chỉ nghe Khúc Lưu Thương nói anh trai cậu ta cao lãnh, chưa nghe nói anh ấy còn kỳ quái như thế, sớm biết vậy đã không đánh cược rồi.
Cuối cùng Âu Lương dưới sự dẫn dắt của Khúc Thanh Thủy cũng xuống được lầu sáu, Khúc Thanh Thủy lạnh mặt hỏi, “Gà vịt ngỗng, cậu muốn ở với con nào?”
Âu Lương, “……”
Cuối cùng, vai chính số một vẫn ở với gà vịt, nhóm vịt vẫn tương đối thân thiện, chỉ nghiêng đầu tò mò vây xem bạn mới cùng phòng một hồi, liền tản ra về lại chăn nệm của mình
Âu Lương ôm chăn vốn tưởng phòng sẽ không có chỗ nào đặt chân, nhưng kỳ quái chính là phòng lại phi thường sạch sẽ, không có mùi gì kỳ quái, cũng không có một chút phân vịt nào.
Thậm chí thông qua quan sát hắn còn kinh ngạc phát hiện nhóm vịt có thể tự đi WC.
Đương nhiên, WC cũng không phải bồn cầu mà là chậu cát thật dày, thậm chí kế bên còn có bồn tắm cho vịt!
Sáng sớm, Âu Lương bị tiếng chuông di động đánh thức, vừa mở mắt phát hiện mới 7 giờ, mà nhóm vịt thế nhưng tự động mở cửa ra ngoài.
Giật mình một cái, Âu Lương ngồi dậy, bấm nhận điện thoại, là Khúc Lưu Thương gọi tới.
“Âu Lương, cậu tìm được anh tớ chưa?” Ngữ khí Khúc Lưu Thương có chút nôn nóng.
“Tìm được rồi.”
Khúc Lưu Thương bên kia điện thoại nhẹ nhàng thở ra, “Thế nào, nghỉ ngơi tốt chứ? Anh tớ tuy nói không nhiều lắm nhưng rất biết chiếu cố người.”
Âu Lương duỗi người, nhịn xuống xúc động muốn phun tào, “Ừm, đêm hôm qua cũng ổn.”
Khúc Lưu Thương nghe thấy liền nở nụ cười, “Để tớ nói cậu nghe, ngàn vạn đừng để vẻ ngoài cao lãnh của anh tớ dọa, thật ra tâm anh ấy mềm lắm.
Có việc gì cứ nhờ anh ấy, chắc chắn anh sẽ giúp thôi, còn nữa, nhớ giữ thức ăn nước uống bên người, đêm nay tuyệt đối không được khỏi anh tớ nha.”
“Lưu Thương, cậu vẫn còn mơ ác mộng đó nữa hả? Làm gì có tang thi chứ, đừng cả ngày suy nghĩ vớ vẩn.” Nghe vậy, Âu Lương bất đắc dĩ mở miệng, đồng thời cũng có chút đau đầu.
Thật ra hắn có chút tình cảm với Khúc Lưu Thương, nhưng không biết sao Khúc Lưu Thương hình như đột nhiên cố ý tác hợp cho hắn và anh trai cậu ta.
Có trời mới biết hắn thật sự không có hứng thú với băng sơn ấy, hắn quyết định ngày mai liền rời đi, trở về sẽ tỏ tình!
Hai người lại hàn huyên một lát rồi mới cắt đứt điện thoại.
Bên ngoài cao ốc trùm mền ngoại tựa hồ phá lệ náo nhiệt, Âu Lương ghé vào cửa sổ thấy dưới cao ốc trùm mền một mảnh xanh mướt, khu vực giải trí và thông hành nơi nơi đều là súc vật.
Hắn thậm chí nhìn thấy không ít heo con củng đất, mà Khúc Thanh Thủy dường như đang rải hạt giống lên mảnh đất mà nhóm heo con vừa củng xong?
…
Tắt điện thoại, Khúc Lưu Thương nhíu mày suy tư hồi lâu, từ ngữ khí của Âu Lương thì cậu nhiều ít cũng nghe ra hắn và anh cậu không có sát ra lửa gì hết.
Khúc Lưu Thương hoang mang, đời trước rõ ràng Khúc Thanh Thủy thích Âu Lương nhiều nhất, sao đời này ngược lại không phản ứng gì vậy?
【 Hệ thống, nhiệm vụ nối dây tơ hồng cho nam phụ có biến động gì không? 】 Khúc Lưu Thương ở trong đầu dò hỏi.
【 Có.
】 Một thanh âm máy móc vang lên, 【 Giá trị bắt đầu là 0, hiện tại là -5.
】
Khúc Lưu Thương “……”
Ặc, có lẽ bọn họ đi theo con đường tương ái tương sát nhở, nếu thật sự không được nữa thì nửa năm sau còn có nhiều lựa chọn hơn mà, cũng không cần phải sốt ruột.
Đời trước, cậu chiêu mộ được rất nhiều nhân tài ở tận thế, tin tưởng tràn đầy nghênh đón trận quyết chiến vây thành cuối cùng.
Nhưng khiến cậu trăm triệu lần không ngờ tới chính là, trong đàn tang thi xuất hiện tang thi vương mới, mà tang thi vương kia lại là Khúc Thanh Thủy một ngày ra khỏi thành làm nhiệm vụ sau đó không biết tung tích!Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Khúc Thanh Thủy, căn cứ mà bọn họ vất vả thành lập bị công phá, nhiệm vụ cứu vớt thế giới tận thế cũng tuyên cáo thất bại.
Khúc Lưu Thương khởi động lại nhiệm vụ, nhưng bởi vì nhiệm vụ cứu vớt thế giới thất bại nên nhiệm vụ đã mở thêm một nhiệm vụ thứ cấp: cứu vớt nam phụ.
Trong rất nhiều cách cứu vớt, Khúc Lưu Thương lựa chọn cách đơn giản nhất: nối dây tơ hồng cho nam phụ, để cậu ta đạt được hạnh phúc về mặt tình yêu.
Dù sao đời trước, Khúc Thanh Thủy có rất nhiều tơ hồng bị cậu chặt đứt, đời này tùy tiện nối một cái không phải nhẹ nhàng lắm sao?
Chỉ có khi nhiệm vụ thứ cấp hoàn thành, nhiệm vụ chủ tuyến mới có thể lần nữa được kích hoạt.
Sau khi khởi động lại, cậu liền gấp không chờ nổi chọn ra Âu Lương từ đám người ưu tú rồi đẩy người ta đến bên cạnh Khúc Thanh Thủy.
Còn cậu thì phải lưu lại, tìm mọi cách kết bạn với đám nhân tài ưu tú kia để chuẩn bị cho nhiệm vụ chủ tuyến.
Tận thế đếm ngược đến ngày cuối cùng, Tiểu Thất rải xong hạt giống và tưới cả nước, chuông điện thoại vang lên.
Tiểu Thất vỗ vỗ tay, phát giác trên tay còn có chút tro bụi nên cậu kêu một con vịt đến chùi chui như khăn tay, lúc này mới nhận điện thoại.
“A lô, ba với mẹ tới rồi sao?” Thanh âm lạnh như băng của Khúc Thanh Thủy nhuốm thêm chút độ ấm khiến Âu Lương vừa lúc xuống lầu có chút kinh ngạc dừng bước.
Không ngờ lúc tiếng Khúc Thanh Thủy không cứng nhắc lại dễ nghe như thế.
“Sao ba mẹ tới trễ thế… Được rồi.
để con lập tức đi đón hai người.”
“Vâng vâng, con nhớ ba với mẹ lắm.
Bên này tương đối hẻo lánh, cứ để con qua đón đi.” Khúc Thanh Thủy có chút bất đắc dĩ, một bên cười một bên nhích người chuẩn bị đi đón ba mẹ.
Có lẽ do ánh mặt trời buổi sớm vừa lúc chiếu này, giờ phút này nụ cười nhạt của Khúc Thanh Thủy như nhuốm thêm màu tươi sáng sinh động, khiến người không khỏi tâm tình suиɠ sướиɠ, “Thủy ca, chú và dì cũng tới sao? Để em đi với anh.”
Nhưng biểu tình Khúc Thanh Thủy lần nữa phai nhạt, cậu lạnh nhạt cự tuyệt, “Không được, xe có ít chỗ, ngồi không đủ.”
Âu Lương có chút không vui, Khúc Thanh Thủy không chào đón hắn tới à? Cái cớ cự tuyệt này cũng sơ sài rồi đó, xe gì mà không chở nổi bốn người chứ!
Nhưng thực mau, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Khúc Thanh Thủy chạy xe ba bánh từ gara ra.
Xe cũng không quá lớn, phía sau quả thật chỉ đủ cho hai người ngồi, Khúc Thanh Thủy thậm chí không biết từ chỗ nào móc ra hai cái nệm dày đặt lên.
Là cái loại đệm long bào ánh kim thập phần hoa lệ ấy, đặt trên xe ba bánh trông có vẻ vô cùng không thích hợp.
Trong nắng sớm ôn nhu, thân ảnh Khúc Thanh Thủy lái xe ba bánh rất mau đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Âu Lương, “……” Thật khoa trương quá đi mất!.