Bạn đang đọc Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo – Chương 5: Thiếu Gia Giả Ăn Chơi Trác Táng – Lau Xe
Hiển nhiên hướng của dư luận trên mạng cũng không như ý Lục Minh Tư, thấy mục đích của mình còn chưa đạt được, lúc này áp chế nhiệt độ video cũng không cam lòng, nhưng cứ nhìn thấy lại thập phần bực bội.
Cho nên giữa trưa cùng ngày hôm đó khi về nhà, Lục Hiếu Chi, Trình Nhiên và cả Lục Hành Chỉ liền trong lúc lơ đãng liền thấy được đoạn video nổi như cồn trên mạng.
Trong video, thiếu niên tóc xanh dùng ngữ khí kiêu ngạo trung nhị nói muốn nuôi heo khiến người ta chỉ biết cạn lời.
Người trẻ tuổi có thể phá lệ bao dung như thế, nhưng Lục Hiếu Chi hiển nhiên không nằm trong số đó.
“Nó đang nói cái gì vậy! Lục gia chúng ta có bạc đãi nó à? Sau khi tốt nghiệp sẽ đi nuôi heo? Sao không trực tiếp đi ăn xin luôn đi?” Lục Hiếu Chi tức không chịu được, con trai mình nuôi có thể kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không thể làm trò cười cho người ta xem.
“Bao lâu rồi nó chưa về nhà hả?”
Trong phòng khách thập phần an tĩnh, không có ai dám tiếp lời, cuối cùng vẫn là Lục Hành Chỉ biểu tình quạnh quẽ mở miệng, “Năm ngày rồi ạ.”
Lục Hiếu Chi nặng nề hừ một tiếng, “Có chút tiền đồ này thôi à, mau gọi điện kêu nó cút về đây!”
Vậy nên Tiểu Thất vốn đang nghiêm túc, vui vẻ tan học nhận được điện thoại còn hoảng hốt một chốc, chợt nhớ mình lúc này vẫn còn mang họ Lục.
【 Đừng lo lắng quá, có vẻ như là phong ba đổi phòng ngủ kia á, trở về ồn ào một lát là qua thôi.】6362 xem xét tiến trình cốt truyện, an ủi nói.
Tiểu Thất bình tĩnh thu thập sách vở chuẩn bị về nhà, nhưng khi cậu đến bãi đỗ xe trường học thì phát hiện trên xe mình phun đầy sơn bẩn, nhất là hàng chữ màu xanh: Hàng giả, rác rưởi, f*ck và đủ thứ chữ nói xấu chửi mắng chói mắt khác.
6362 thấy thế lâm vào trầm mặc.
Mấy ngày nay ở chung nó đã biết ký chủ vô cùng thích sạch sẽ, tuy rằng không đến nỗi khiết phích, nhưng mỗi ngày đều sẽ nghiêm túc quét tước hai lần trong phòng không thể chịu nổi dơ bẩn, bất cứ đồ vật nào ký chủ nhận định là của mình đều sẽ nghiêm túc giữ gìn chúng sạch sẽ.
【 Hay là chúng ta bắt xe trở về? 】6362 tiểu tâm đề nghị.
【 Ừa.
】 Tiểu Thất trước sau như một luôn dễ nói chuyện như vậy, chỉ là không đợi cậu xoay người rời đi liền có một đám người hi hi ha ha xông tới, tên cầm đầu thập phần quen mắt, chẳng phải là thanh niên tóc vàng ở cổng trường lúc trước sao?
“Lục tam thiếu, thật là đúng lúc nha, chuẩn bị về nhà à? Xe mày lại được sơn mới sao? Không phải nói chứ, thật phù hợp với khí chất của mày nha.”
Nghe được lời này, đám người theo phía sau lập tức phát ra một mảnh cười vang.
Tóc vàng còn chưa hết giận, đi đến bên người Tiểu Thất vỗ vỗ xe, “Úi, heo này ai vẽ thật giống quá.
Hai chữ ngu ngốc, hàng giả cũng quá chói mắt.
Tuy rằng là sự thật như cũng không cần trắng trợn táo bạo như vậy chứ?”
6362 hoang mang sốt ruột, theo cốt truyện thì bạo lực học đường gì gì đó còn chưa phải hiện tại mà, không biết ký chủ có thể chịu đựng được hay không đây…
Đột nhiên, hệ thống kiểm tra đo lường được hai nhân vật quan trọng trong cốt truyện, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, 【 Đừng sợ, Lục Hành Chỉ tới rồi.
Cậu cứ ngoan ngoãn chờ hai phút là được.
】
【 Không thành vấn đề.
】 Tiểu Thất như cũ ngoan ngoãn nghe lời, khiến hệ thống nhịn không được muốn xoa xoa mái tóc của ký chủ đáng yêu này.
Cứ như vậy, Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng tại chỗ hai phút, Lục Hành Chỉ vẫn chưa xuất hiện, hệ thống lại bắt đầu luống cuống, sau khi kiểm tra đo lường phát hiện Lục Hành Chỉ xác thật đã tới, chỉ là không lộ diện ra mà là nấp ở chỗ tối, lẳng lặng nhìn này hết thảy, 6362 tức khắc treo đầy dấu chấm hỏi.
Lục Minh Tư đi theo Lục Hành Chỉ đến bãi đỗ xe cũng nghi hoặc dò hỏi, “Anh, chúng ta có cần phải đi qua đó không? Hình như Úy Lam đang gặp phiền toái.”
“Chờ một chút đã, nếu không em ấy sẽ không dễ dàng trở về với chúng ta.” Trừ khi thật sự ăn đau khổ, bằng không người em trai này sẽ không dễ dàng cúi đầu đâu.
Lục Minh Tư cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng lại thập phần vui vẻ.
Quả nhiên là phong cách làm việc của người Lục gia, đơn giản trực tiếp, chỉ hy vọng mấy kẻ kia xuống tay mạnh một chút, không uổng công mấy ngày nay gã bận rộn.
Rất mau, tóc vàng đã không thỏa mãn còn với việc chỉ dùng ngôn từ để nhục nhã mà bắt đầu động thủ xô đẩy Lục Úy Lam, “Đồ phế vật không phải ngày thường rất kiêu ngạo sao? Hôm nay lại như người căm thế? Chắc là Lục gia mặc kệ mày rồi chứ gì, để tao xem mày còn chỗ dựa nào không, năm đó giựt hoa tai của tao không phải nghênh nghênh tự đắc không sợ trời sợ đất lắm à?”
Nghe thấy lời này, lực chú ý của Tiểu Thất tập trung lên lỗ tai của tên tóc vàng.
Bên tay phải của gã đeo một cái hoa tai rực rỡ ánh vàng, tai trái lại trống không, nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện tai trái của gã còn có một lỗ thủng vô cùng dị dạng.
Tiểu Thất tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ hóa ra là thế.
Tôi còn tưởng anh thích nghệ thuật bất đối xứng chứ.”
Mọi người “……”
Tóc vàng không nhịn được mà giận run, gân xanh nổi lên, tiến lên xốc cổ áo Lục Úy Lam, “Chính mày làm lỗ tai tao thành như thế này, giờ mày lại quên mất!?”
Tiểu Thất cẩn thận nhớ lại, vẫn không thấy tên của tóc vàng trong cốt truyện nên lắc đầu, “Không có.”
Tóc vàng sắc mặt hơi hoãn, lại nghe Tiểu Thất tiếp tục mở miệng nói, “Tôi căn bản không quen biết anh thì làm sao quên được.”
Đám người xung quanh lập tức phát ra tiếng hít khí, Lục Úy Lam này thật sự quá kiêu ngạo, đến mức bỏ xa người khác cả quãng đường luôn.
“Là mày tự tìm chết đấy!” Tóc vàng tất nhiên tức giận vô cùng, ngữ khí nói chuyện cũng phập phồng không ngừng, lời còn chưa dứt, một quyền đã đấm về phía mặt của Lục Úy Lam.
6362 sợ tới mức thét chói tai, trong tâm thầm nghĩ khó trách nhiều ký chủ ở tổ thế thân bãi công như vậy.
Cốt truyện không giống lẽ thường thì thôi đi, nhân vật trong cốt truyện còn thờ ơ lạnh nhạt thì nhóm thế thân không nẩn lòng thoái chí mới lạ.
Nhưng tiếng thét chói tai ngắn ngủi qua đi, 6362 kinh ngạc phát hiện ký chủ thế nhưng vững vàng tiếp được một quyền kia, mà ký chủ vẫn như cũ duy trì tư thái ngoan ngoãn bình tĩnh, mở miệng dò hỏi, “Anh là người vẽ lên xe tôi?”
Tóc vàng mộng bức khi thấy công kích của mình vậy mà không có hiệu quả, theo bản năng đáp lại, “Là tao đấy thì sao?”
“Vậy có thể nhờ anh lau hết được không?” Ngữ khí ngoan ngoan giữa cảnh tượng hiện giờ lại có vẻ vô cùng không hài hòa.
Tóc vàng giận quá hóa cười, nghe vậy bắt đầu chửi mắng thô tục lôi mười tám đời tổ tông của Lục Úy Lam ra thăm hỏi, vừa giơ nắm đấm lên chuẩn bị vung qua.
Tiểu Thất nhíu nhíu mày, trên tay lại dùng thêm chút lực.
Mọi người chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, đầu của tên tóc vàng bị ấn lên thân xe.
Bọn họ kinh tủng nhìn Lục Úy Lam như nắm một miếng vải bố mà đè mặt tên tóc vàng lau đi mấy cái chữ nước sơn đó.
“Mặt anh dùng cũng không tốt lắm, còn không bằng một miếng vải bố nữa.”
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, không chỉ riêng đám người vây xem không phản ứng kịp, Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư chỗ tối cũng vô cùng ngạc nhiên.
Trong tiếng cọ xát của da mặt và thân xe, Tiểu Thất tiếp tục bình luận, “Hoa tai của anh cũng dễ đâm xước xe tôi nữa.
Hay là để tôi giúp anh xẻo luôn cho đối xứng nhé?”
Mọi người: “……” Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tóc vàng cũng vô cùng mờ mịt, gã chỉ cảm thấy mình bị một lực lượng không cách nào chống cự nổi ấn lên thân xe, sau đó là một hồi cọ xát mạnh đến mức gã không nói được một câu nào.
Lúc mọi người còn đang sôi nổi kinh sợ vì sự kiêu ngạo của Lục Úy Lam, chờ lúc phản ứng lại thì Lục Úy Lam đã bắt đầu ghét bỏ “vải bố” trong tay, “Anh đừng có chảy nước miếng chứ… Thật là mất vệ sinh.”
Tóc vàng đang cố gắng tránh thoát khỏi khống chế của Lục Úy Lam, lại không ngờ Lục Úy Lam đột nhiên ghét bỏ buông lỏng tay, vì vậy theo quán tính lùi lại hai bước, sau đó ngã phịch mông trên mặt đất.
Lúc này gã chỉ lo khϊếp sợ với sức mạnh kinh người của Lục Úy Lam, thậm chí quên mất mình đang mất mặt, chỉ hoảng sợ ngước nhìn thiếu niên tóc xanh bên cạnh xe.
Thiếu niên tóc xanh lấy tờ giấy khăn ra lau lau tay, “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây, anh trai đã đến đón tôi rồi.”
Vốn mọi người đang định ỷ người đông thế mạnh để lấy lại mặt mũi nghe được lời này liền sôi nổi nhìn về hướng Lục Úy Lam đang đi tớii, sau đó thấy được Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư đang trốn tránh ở một bên.
Người mất mặt gặp được kẻ bại lộ hành tung, không khí hiện trường lập tức trở nên vi diệu.
Lục Hành Chỉ vốn tưởng rằng mình ẩn nấp vô cùng tốt , “……”
Lục Minh Tư không ngờ nhanh như vậy mình đã bị bại lộ, “……”
Lục Úy Lam dường như không biết đến tình cảnh xấu hổ hiện giờ, vui sướng chào hỏi Lục Hành Chỉ, “Anh đến đón em hả? Có phải ba mẹ nhớ em không? May mắn anh chỉ vừa mới tới, nếu không thôi bị thương là không được rồi…”
Lục Hành Chỉ “……”
Cậu lúc này như đứa nhỏ mới rời nhà lâu ngày không gặp, liên tục lảm nhảm nói chuyện.
Lục Úy Lam blah blah nói không ngừng với Lục Hành Chỉ, thậm chí đứng chen giữa Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư, bộ dáng mười phần chiếm hữu dục.
Đương nhiên, Lục Minh Tư hoàn toàn bị cậu làm lơ.
Trải qua một đời trước, Lục Minh Tư đối với việc này cũng không sinh khí, nhưng thật ra gã rất muốn biết biểu tình của Lục Úy Lam khi về trở lại Lục gia bị vả mặt.
Tầm mắt lơ đãng đảo qua Lục Hành Chỉ, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt hắn thế nhưng hơi mang ý cười, hiển nhiên cũng không bài xích ở chung với Lục Úy Lam này.
Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng khi chân chính nhìn thấy, Lục Minh Tư vẫn như cũ cảm thấy trong lòng giận đến bốc khói.
Một tên phế vật chỉ biết nói chêm chọc cười như vậy dựa vào cái gì mà mọi người đều thích thế?
Ba người mang tâm tư khác nhau trở về Lục gia, xe vừa dừng Lục Úy Lam liền vọt nhanh vào cửa nhà, “Ba, mẹ, con về rồi nè!”
Lục Hiếu Chi lạnh mặt không biểu tình, mặt Trình Nhiên lại không khống chế mà mềm đi.
Lục Úy Lam tiến lên ôm Trình Nhiên một cái, “Mẹ, con nhớ mẹ đến gầy đi luôn nè.
Đúng rồi, đây là quà của mẹ.” Nói xong, như biết làm ảo thuật mà lật tay một cái, một đóa hoa hồng nhạt
liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trình Nhiên tức khắc bị chọc cười, duỗi tay tiếp nhận hoa, “Đây chính là đóa hoa xinh đẹp nhất mà năm nay mẹ nhận được.” Thật ra cả đời bà đã gặp không biết bao nhiêu là hoa rồi, nói lời này hiển nhiên là được chọc đến vui vẻ thôi.
Lục Minh Tư vốn theo sau đi vào phòng thấy thế cười nói, “Con còn không biết lúc nãy Úy Lam vì sao phải một hai dừng xe ở ven đường, hóa ra là để hái hoa.”
Lời này vừa nghe thì thấy hình như không có vấn đề gì cả, nhưng nếu để tâm thì sẽ thấy ẩn ý nói rằng đây chỉ là một đóa hoa dại hái đại bên ven đường.
Trình Nhiên lại tựa không hiểu được ẩn ý, ý cười trên mặt cũng không giảm, “Chỉ cần là các con đưa, quà gì mẹ cũng thích cả.”
Lục Minh Tư nghe xong lời này trong lòng nghẹn ứ, gã vẫn còn nhớ rõ lúc mình đời trước lần đầu tiên tặng lễ vật, Trình Nhiên kia phản ứng lãnh đạm như thế nào..