Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 39: Nhà Ngoại Cảm Bị Dọa Điên - Quỷ Nát Sọ


Bạn đang đọc Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo – Chương 39: Nhà Ngoại Cảm Bị Dọa Điên – Quỷ Nát Sọ


Sau khi xác định xong sô lượng cà rốt, Tiểu Thất lúc này mới chú ý tới việc không chỉ gặp cố quỷ, còn gặp được cố nữ chủ, 【 Ồ ~ Tiểu Liên Hào, đó là nữ chủ sao? 】
【 Đúng vậy.

】5000 cũng hết sức khó hiểu, dựa theo cốt truyện thì thời gian này nữ chủ xuất hiện ở đây làm gì? Ký chủ của nó ngoại trừ sở thích có hơi kỳ quái thì cũng không làm chuyện gì cả mà, vì sao cốt truyện chạy như điên lệch khỏi đường ray vậy, 【 Vì nguyên nhân không biết dẫn tới cốt truyện hỗn loạn, ký chủ có thể dựa vào tình huống để tự do phát huy.


【 Được.

】 Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp, 【 Tui hiểu nhất là nuôi vai chính đó! 】
Ba người sửng sốt nhìn Trần Dương Hi đi xuống lầu, lập tức bỏ qua vấn đề tranh chấp rau dưa, mà phản ứng của ba người cũng không giống nhau.
Trần Hoa ôm tâm thái xem náo nhiệt, thậm chí trong lòng âm thầm chờ mong sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Lâm Mộ Vân lại khẩn trương và chột dạ, suy nghĩ xem một hồi nữa hắn nên giới thiệu như thế nào mới có vẻ tự nhiên.

Còn Thư Liên thì ngẩng đầu lên như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Nhìn bộ dạng Trần Dương Hi trầm tư và rối rắm, Lâm Mộ Vân chủ động mở miệng, vẫy tay với Trần Dương Hi, “Dương Dương, mau tới để anh giới thiệu một chút.

Đây là Thư Liên, cũng học ở Lạc đại.

Hôm qua lúc hai người gặp mặt hình như có hơi hiểu lầm gì đó rồi.”
Lâm Mộ Vân giới thiệu xong thì khẩn trương nhìn phản ứng của Trần Dương Hi, hai người còn lại cũng nhìn không chớp mắt.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Tiểu Thất chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “À ~ em nhớ ra rồi! Ngươi là ngày hôm qua cái kia!”
Lâm Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra, dựa theo phản ứng này cùa Trần Dương Hi, rõ ràng không chú ý tới Thư Liên, càng không cần nói đến việc hoài nghi gì đó.
Nhưng Thư Liên bị bỏ qua lại phi thường không vui, hôm qua ả thật thiếu chút nữa tức chết, kết quả không ngờ cái người khởi xướng này lại còn không nhớ rõ ả! Thư Liên lộ ra một gương mặt tươi cười, “Trần tiên sinh thật là quý nhân hay quên, có phải bởi vì hiểu lầm nhỏ ngày ngày hôm qua không?”
“Đúng là có hơi hiểu lầm.” Tiểu Thất gật gật đầu, “Nhóm nhân viên giờ đều nói người hôm qua tới là bà già điên, nhưng cô cũng có phải ‘bà’ đâu.”
Thư Liên, “……” Ả hoài nghi Trần Dương Hi đang mượn cơ hội mắng ả điên, tất nhiên không thể cứ thế cho qua liền ập tức lộ vẻ mặt ủy khuất, nước mắt nói đến là đến, mang theo tiếng khóc lên án, “Trần tiên sinh là đang nói tôi điên sao?”

Tiểu Thất thấy thế tự hỏi một chút, sau đó lần nữa tổ chức ngôn ngữ, “Đúng là có hơi hiểu lầm.

Nhóm nhân viên giờ đều nói người hôm qua tới là bà điên, nhưng cô cũng không có điên chút nào hết.”
Thư Liên không dự đoán được thắng lợi lại tới đột nhiên như thế, ả giả khóc cũng không hề có cảm giác thành tựu nữa, bất quá cũng coi như Trần Dương Hi lui một bước, vì thế dụi mắt, “Là tôi lòng dạ hẹp hòi rồi, Trần tiên sinh không cần để ý.”
Trần Dương Hi ôn hòa gật gật đầu, “Yên tâm, người tới là khách.

Bà(*) cứ xem như đây là nhà mình, thịt trong tủ lạnh cứ tùy tiện ăn đi.”
(*) Bản gốc là 婆子 (bà tử): bà già
Thư Liên thiếu chút nữa bị xưng hô này sặc chết, “……” Hơn nữa đây là lời khách khí kiểu quái gì vậy, cái gì mà ‘thịt trong tủ lạnh cứ tùy tiện ăn’?
Trần Hoa nỗ lực nghẹn cười, trước giờ không nghĩ tới lời của Trần Dương Hi lại tổn thương người như vậy.

Lâm Mộ Vân cũng sửng sốt, nếu không phải nhìn thấy trong mắt Trần Dương Hi đều là bao dung thì hắn cũng cho rằng Trần Dương Hi đang cố ý.
“À đúng rồi, tối hôm qua tôi có để lại chút đồ khai vị trong tủ lạnh, mọi người cũng nếm thử một chút đi.” Tiểu Thất cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ chào hỏi, tự nhiên vào thẳng chủ đề, chuẩn bị đi đánh chén bàn cà rốt kia.
Thư Liên ngại ngùng cười cười, “Dạ dày tôi tương đối yếu nên không ăn được đồ để từ hôm qua.

Trần tiên sinh ăn một mình là được rồi.”
Trần Hoa và Lâm Mộ Vân tất nhiên cũng liên tục lắc đầu, sợ Trần Dương Hi lại bưng lên thứ đồ kỳ quái gì đấy.
Tiểu Thất thấy thế trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nội tâm lại nhảy nhót, “Vậy được rồi, tôi không khách khí nữa.

Mọi người cứ tự nhiên đi, chưa đến giờ cơm trưa thì không cần kêu tôi.”
Nói xong hấp tấp nhào về phía tủ lạnh, mang hết đống cà rốt ướp lạnh chạy nhanh lên lầu.
Thân ảnh Tiểu Thất biến mất ở chỗ ngoặt lầu 3, Trần Hoa mới hậu tri hậu giác mở miệng, “Chút rau dưa cuối cùng trong tủ lạnh cũng bị cầm đi rồi.”
Lâm Mộ Vân, “……”
Thư Liên cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, lúc trước ả đã suy nghĩ vô số loại mở màn, cũng chuẩn bị đầy đủ, nhưng hiện tại nắm đấm đều như nện trên bông vậy.

Hiệu quả như ả dự đoán chẳng những không đạt tới, bản thân mình còn bị cái đinh trong mắt lơ đi.
So với Thư Liên, Lâm Mộ Vân lại nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hắn cũng cảm thấy gần đây Trần Dương Hi có hơi kỳ quái, nhưng dù sao người bình thường gặp phải mấy sự kiện “thần quái” không ít thì nhiều cũng sẽ có vài phản ứng không bình thường.
Trần Hoa cuối cùng vẫn bị tống cổ ra ngoài mua đồ ăn, Thư Liên như bị đè nén mà cùng Lâm Mộ Vân đi vào phòng ngủ, “Trần Dương Hi thật sự yêu anh à? Sao em lại nhìn không ra ấy! Cậu ta thật sự sẽ không đồng ý ly hôn sao?”

Lâm Mộ Vân hồi lâu mới thở dài, “Gần đây có thể tinh thần cậu ấy chịu áp lực khá lớn nên có chút dị thường.

Nhưng anh rất hiểu cậu ta, Trần Hi Dương tuyệt đối không có khả năng đồng ý ly hôn.

Hơn nữa bên phía ba mẹ cũng đã dao động, còn nói bóng nói gió hỏi qua vấn đề con cái……”
Nghe xong, tâm tình Thư Liên cuối cùng khôi phục một ít, ả cô đơn cười cười, “Cậu ta chịu áp lực lớn, vậy em không chịu áp lực lớn à? Em còn không dám cho người khác biết bạn trai mình là ai.

Hơn nữa em cứ cảm thấy chúng ta làm như vậy với Trần Dương Hi hình như có hơi quá tàn nhẫn.”
“Nếu muốn đạt được mục đích thì cần phải có hy sinh.

Fan Trần Dương Hi không ít, nếu vô ý một chút thôi thì sẽ gặp phải rất nhiều nghi kỵ.”
“Em biết.

Là do em xuất thân quá thấp, khiến anh phải nhọc lòng rồi.” Thư Liên biết Lâm Mộ Vân đang cố kỵ cái gì.

Điều kiện gia đình ả không tốt, cha mẹ đều làm công ở bên ngoài, xuất thân như vậy vốn trèo cao không nổi lên Lâm gia.

Chỉ cần có một vết nhơ, vậy chúng sẽ bị vô hạn phóng đại.
Năm đó, Lâm Mộ Vân cũng không phải chưa từng khắc khẩu với cha mẹ, nhưng câu trả lời nhận được lại là: Cho dù nữ nhân trên thế giới đều chết sạch thì cũng không thể lấy con gái của một gia đình làm công.
Lúc Thư Liên tuyệt vọng bi phẫn hết sức, đột nhiên nghe được tin Trần Dương Hi yêu thầm Lâm Mộ Vân, vì thế mang theo suy nghĩ trả thù, ả nói với Lâm Mộ Vân về kế hoạch của mình.

Không phải hai vợ chồng Lâm gia kia nói rằng cho dù nữ nhân trên thế giới đều chết sạch thì cũng không cần ả sao? Vậy để ả cho con trai đáng tự hào của họ kết hôn với nam nhân đi.
Ban đầu Lâm Mộ Vân đương nhiên không đồng ý, nhưng sau khi hai người nhiều lần khắc khẩu không có kết quả, thương nghị tới thương nghị đi lại phát hiện kết hôn với Trần Dương Hi ngược lại là con đường đơn giản nhất.

Cùng lắm ba bốn năm nữa là có thể hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Lâm phụ Lâm mẫu.
Còn qua ba năm hay là năm năm thì phải xem kỹ thuật diễn của Lâm Mộ Vân nữa, vì thế sau đó liền có hàng loạt sự kiện gióng trống khua chiêng thông báo, tốt nghiệp kết hôn chớp nhoáng, hàng năm tú ân ái chờ đợi cơ hội.

Cha mẹ Lâm gia xác thật tức giận đến thiếu chút nữa phát tác bệnh tim, bọn họ cũng muốn dùng đủ loại biện pháp cản trở.

Nhưng Lâm Mộ Vân và Trần Dương Hi đều bất động như núi, nhoáng cái đã ba năm, hai bên cứ giằng co như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước bọn họ lựa chọn Trần Dương Hi.

Lâm Mộ Vân cũng hiểu tính Trần Dương Hi, biết người này bên ngoài nhìn như hiền hoà, trên thực tế lại vô cùng cố chấp, sẽ không thỏa hiệp với cha mẹ hắn.

Từ trên người Trần Dương Hi, hắn có thể nhìn thấy cái loại cố chấp muốn bên nhau cả đời, cũng là loại cố chấp mà cha mẹ hắn không thể tiếp thu nhất.
Nhưng sự cố chấp này cũng là con dao hai lưỡi, khi vứt đi cũng dễ dàng làm bản thân mình bị thương.

Ba năm, hắn thử tìm kiếm nhược điểm Trần Dương Hi, ngoài ý muốn phát hiện người vốn có thể thích ứng với mọi tình cảnh thế nhưng lại vừa tò mò vừa sợ hãi cực độ đối với sự kiện thần quái.
Cho nên mới có kế hoạch sau đó.

Nếu kế hoạch tiến triển thuận lợi thì khi mâu thuẫn giữa Trần Dương Hi và Lâm phụ Lâm mẫu đạt tới đỉnh điểm, Thư Liên xuất hiện càng dễ dàng đạt được tán thành.

Chỉ cần không ngừng đặt dưới tình huống đối lập thì sự tán thành này sẽ càng ngày càng sâu, đến cuối cùng tất nhiên là thuận lý thành chương thỏa hiệp.
Đáng tiếc kế hoạch của Lâm Mộ Vân đang tiến triển tốt, lại không ngờ Thư Liên lại cảm thấy bất an vì dư luận trên mạng, trực tiếp lao tới quấy rầy kế hoạch nguyên bản.

Vốn đã từng bước thận trọng, nếu có một chút biến động thì kết quả sẽ rất khó đoán trước được.
Thư Liên đã khôi phục tâm tình bắt đầu tham quan biệt thự, suy nghĩ xem chỗ này chỗ kia nên cải biến thế nào như thể mình đã là nữ chủ của biệt thự rồi vậy.

Cho đến khi ả dạo tới lầu 3 bị thanh âm của Trần Dương Hi lôi về hiện thực.
Còn chưa kịp tức giận, Thư Liên liền thấy tình huống có hơi kỳ quái.

Tiếng nói chuyện tuy rằng đứt quãng, nhưng từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình âm thanh của Trần Dương Hi, Thư Liên nhịn không được thò lại gần lắng nghe.
Đầu tiên truyền vào lỗ tai chính là một trận ‘răng rắc’ như tiếng nhai thứ gì đó, tiếp theo chính là một lát trầm mặc.

Lúc Thư Liên cho rằng mình đa tâm rồi thì trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
“Bom!”
“Ha ha ha! Nổ nè!”
Thư Liên: ??? Sao nghe giống đang đấu địa chủ vậy? Nhưng làm gì có ai chơi đấu địa chủ một mình đâu?
Ả tiếp tục nghiêng tai dán lên cửa phòng.

“Không có! Tôi thắng rồi mà! Củ cà rốt này thuộc về tôi!”
“Tới đây! Chơi thêm một ván nữa, cái con lưỡi dài này không chừng đầu óc cũng hỏng rồi, đổi con khác đi.

Anh Bạch, anh thấy cái con với nửa đầu bẹp dí ngoài cửa thế nào?”
“Được rồi, nếu anh cũng đồng ý thì em sẽ bắt nó lại!”
Ngay sau đó là tiếng cửa sổ bị đẩy ra, rồi một lúc lâu trong phòng tiếp tục truyền đến tiếng chơi địa chủ.
Thư Liên: ??? Ả không xác định lắm mà nán lại nghe một hồi, bên trong hình như đúng là đang đấu địa chủ? Hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ có tiếng của một mình Trần Dương Hi.
Ả ở ngoài cửa phòng trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhịn không được bắt đầu giương lên, xem ra kế hoạch có hiệu quả! Tinh thần Trần Dương Hi xác thật sinh ra vấn đề, khó trách nói chuyện kỳ kỳ quái quái.

Đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy tình huống bên trong, cảnh tượng kia nhất định rất thú vị.
Nghĩ như vậy, trong phòng lại lần nữa truyền đến thanh âm Trần Dương Hi, “Này Lưỡi dài, anh áp đầu lên cửa làm gì vậy?”
Tuy rằng biết tinh thần Trần Dương Hi có lẽ có chút vấn đề, nhưng những lời này vẫn thành công khiến Thư Liên ngay lập tức dời mặt khỏi cửa.

Ả vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói thầm, “Trần Dương Hi cho dù điên cũng vẫn khiến người ta chán ghét mà.”
Bất quá nếu có hiệu quả, kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.

Ả thậm chí gấp không chờ nổi muốn nghênh đón buổi tối.

Một chút nữa thôi, nơi này sẽ lập tức trở thành nhà của ả.
Thư Liên vui sướng nện bước xuống lầu tìm kiếm Lâm Mộ Vân, thương thảo kế hoạch buổi tối.
Vì thế, Lâm Mộ Vân thật vất vả mới tìm được cơ hội ngủ bù lại lần nữa bị đánh thức, gân xanh trên trán hắn giật giật không ngừng.

Nghe Thư Liên nói xong, hắn tỏ vẻ không thành vấn đề, biệt thự đã sớm cải tạo tốt rồi.
Lầu 3, Tiểu Thất thua quỷ não tàn một củ cà rốt, cậu không khỏi nghi hoặc nhìn chằm chằm con quỷ một bên đầu nát bẹp, lại nhìn nhìn quỷ ca ca ở đối diện, “Anh Bạch, hai chúng ta sọ não hoàn chỉnh vậy mà lại thua một con quỷ sọ não bị đè bẹp, anh cảm thấy vấn đề là do đâu?”
Quỷ ca ca cộc lốc vò đầu, “Sao bây giờ? Hay để anh tự đè bẹp não mình?”
Tiểu Thất, “……” Ca ca thông minh cơ trí của tui lúc trước đâu mất rồi? Thôi, hay là đem quỷ lưỡi dài về đi.
Cậu đang nghĩ như thế, quỷ nát sọ lại đột nhiên mở miệng, “Tôi không cần củ cà rốt này, nhưng tôi muốn nhờ anh giúp một chút.”
Tiểu Thất kinh ngạc, củ cải này đã thấm đẫm băng được ngưng tụ từ linh lực, quỷ ăn vào cũng có lợi cực lớn.

Vậy mà nhóc quỷ thoạt nhìn chỉ mới 13-14 tuổi này lại có thể chống cự dụ hoặc.
“Tôi ở chỗ này lâu rồi, chỉ có anh có thể thấy tôi.” Quỷ nát sọ nôn nóng, “Hiện tại cái gì tôi cũng không có, anh muốn cái gì? Cho dù là linh hồn tôi cũng được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.