Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 28: Thiếu Gia Giả Ăn Chơi Trác Táng - Thả Heo


Bạn đang đọc Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo – Chương 28: Thiếu Gia Giả Ăn Chơi Trác Táng – Thả Heo


Vào ban đêm, tin tức bắt được sát thủ giết tài xế taxi đã được đăng lên khắp các trang truyền thông lớn, màu mấy dòng cuối còn viết: Án kiện được giải quyết nhờ sự trợ giúp của công dân Lục xx nhiệt tâm, cục cảnh sát đã đến tuyên dương và khen thưởng, hy vọng quần chúng có thể học tập Lục xx.
Tuy rằng không nói tên, nhưng chuyện Lục Úy Lam kéo người xuống lầu đã nháo đến ồn ào huyên náo, không cần nói cũng biết Lục xx này là ai.

Chỉ trong thời gian ngắn, tên của Lục Úy Lam có thể nói là vô cùng nổi bật.
Đặc biệt là theo quá trình chi tiết án kiện được công bố, những thủ đoạn hành hạ tàn khốc của Lữ Lâm Dã khiến động vật nhỏ thê thảm bất lực kêu thảm thiết đã làm dân chúng phẫn nộ đồng thời không khỏi lưng lạnh cả người.

Mọi người không thể tưởng tượng nổi những người vô tội chết thảm kia trước khi chết đã phải trải qua những thứ kinh khủng như thế nào.
Mọi người phỉ nhổ Lữ Lâm Dã bao nhiêu thì lại tán thưởng Lục Úy Lam bấy nhiêu.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, ví dụ như Lục Minh Tư tức giận muốn chết, hoặc là cha mẹ Lữ Lâm Dã.

Bọn họ đến náo loạn cục cảnh sát, nói con trai mình không có khả năng là sát nhân được, mấy người đó khẳng định đều là do Lục Úy Lam gϊếŧ, Lục Úy Lam có tiền có thế nên tìm con của bọn họ làm người chịu tội thay.
Nhưng rất đáng tiếc, người con trai vô cùng ưu tú kia của bọn họ lại ghi chép kỹ cảng quá trình bản thân hành hạ động vật đến chết và việc gϊếŧ người, hắn thậm chí còn cất đi vật phẩm tùy thân của người bị hại làm chiến lợi phẩm.

Khi đối mặt với bố mẹ của mình, cảm xúc Lữ Lâm Dã cũng không hề dao động, chỉ cười nói với màn ảnh, “Lục Úy Lam, tao mà chết sẽ lập tức đi tìm mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nụ cười bệnh hoạn của Lữ Lâm Dã dọa sợ không ít người, các võng hữu sôi nổi an ủi Lục Úy Lam đừng sợ, quỷ không có tồn tại đâu vân vân.
Quỷ xui xẻo và quỷ đến đòi nợ Tiểu Thất đưa que cay hai mặt nhìn nhau.

Quỷ có tồn tại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là quỷ có ăn que cay hay không thôi.
Qủy que cay run bần bật, từ kẽ răng moi ra một cây que cay cuối cùng, “Tôi chỉ mới liếm một chút thôi,chưa có ăn hết.”
Tiểu Thất ghét bỏ “xùy” một tiếng, sau đó nhéo quỷ que cay, “Nếu que cay đã ăn rồi thì làm công cho tôi đi, vừa lúc tổ đội với quỷ xui xẻo, còn có thay ca nhau cho đỡ mệt.”
Con quỷ kia lại lần nữa nhét que cay vào trong miệng, tùy ý bản thân bị bó lại như bóng bay, “Thay ca làm cái gì?”

“Nuôi heo á, nếu nuôi tốt sẽ có khen thưởng, không tốt thì làm phân bón.” Tiểu Thất vui sướng cất bước chạy về chỗ đã hẹn trước với ca ca, chuẩn bị đi mua heo con.
Mà Túc Minh Ca ở sau khi trải qua cảm xúc thăng trầm như tàu lượn siêu tốc khi thấy em trai đánh nhau, em trai nổi danh, rồi em trai lại bắt được sát thủ liên hoàn, anh vẫn đúng hẹn mang Lục Úy Lam đi mua heo con.

Không thể không nói, ca ca vẫn đáng tin cậy trước sau như một, Tiểu Thất bị mấy con heo đang tung tăng nhảy nhót trong chuồng quyến rũ đến mê đắm, xách theo quỷ que cay chạy khắp nơi.

Quỷ que cay một bên bình tĩnh ăn que cay, một bên khoa tay múa chân với heo con.

Quỷ xui xẻo hôm nay không ở đây mà đi vây xem quá trình Lữ Lâm Dã chịu thẩm vấn.
“Con này rất có linh tính, có tiềm chất sau này làm lão đại!”
“Con này nữa nè! Mi thanh mục tú, về sau sẽ thành vợ của lão đại!”
“Con kia cũng không tồi, thông minh hiếu học, về sau có thể làm quân sư.”
“Con đó ham ăn lười làm, chất thịt tươi mới, về sau có thể làm món thịt kho tàu cho ca ca ăn!”
Túc Minh Ca kiên nhẫn mười phần đi theo Lục Úy Lam hối hả ngược xuôi, tuy rằng cũng chẳng nhìn ra mấy con heo này khác nhau chỗ nào, nhưng lại thấy em trai nhà mình đã hăng hái chọn từ heo lão đại đến heo bảo tiêu luôn rồi.
Chờ Tiểu Thất càn quét xong, xe mà Túc Minh Ca mướn đã tràn ngập heo con, bọn chúng chen chúc lẫn nhau, không hề biết vận mệnh tương lai sau này của mình.

Tiểu Thất chỉ vào con ở trung tâm bất động như núi kia rồi nói với Túc Minh Ca, “Anh nhìn kìa, không hổ là lão đại, khí tràng vô cùng mạnh đúng không?”
Túc Minh Ca, “Ừ.”
Tài xế “……”
Cuối cùng, Tiểu Thất ngồi trên chiếc xe tràn đầy heo con, một đường ca hát đi tới khu du lịch chờ đợi đã lâu.

Nhìn chung cư rồi lại nhìn không gian mở mang rộng rãi này, Tiểu Thất cảm thấy đây mới là nơi mà sên nên ở chứ.

Không thể không nói vợ chồng Túc gia thật sự rất có ánh mắt, phạm vi khu du lịch khá là rộng, mà khối đất bọn họ trút hết gia sản để mua này thật ra là một bảo địa đầy đủ ngũ hành vô cùng thích hợp để canh tác, còn có một cái ao nhỏ, phía sau sát với sườn đồi không tính là cao lắm, thảm thực vật ở núi rừng tươi tốt, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy một màu xanh lục.
Lúc này ở chân đồi chất đầy nguyên vật liệu, còn có một ít người đang bận rộn ngược xuôi, hiển nhiên nơi đây còn đang ở quá trình cải biến.

“Hiện tại chỉ có xây tạm một phòng ở giản dị, chuồng heo cũng đang chuẩn bị thi công, hiện tại còn chưa thể sử dụng, chắc chỉ có thể tạm thời an trí đám heo con này trong hàng rào.”
Nghe Túc Minh Ca giới thiệu, Tiểu Thất kinh hỉ, heo ở thế giới này thật quá hạnh phúc, vậy mà còn có phòng ở luôn!
Xe dừng ở bên cạnh vòng hàng rào tạm thời chế tạo, Túc Minh Ca đang thương lượng với tài xế về vấn đề chuyển heo con xuống, Tiểu Thất đã đến thùng xe phía sau rồi mở cửa ra, để tấm ván xuống, nhóm heo con phát hiện chỗ ra thì sôi nổi chạy xuống xe, sau đó vui vẻ hướng ra thế giới rộng mở ở bên ngoài.
Túc Minh Ca đang thương lượng với tài xế xem nên bắt từng con hay là trực tiếp chạy xe vào bên trong hàng rào, “……”
Tài xế trợn mắt há hốc mồm nhìn cái xe nháy mắt không còn một bóng heo, lại nhìn nhìn Túc Minh Ca, trong ánh mắt còn truyền theo lời nói rõ ràng, giờ có nên tiếp tục thảo luận vấn đề dỡ hàng không?
Túc Minh Ca nặng nề thở dài, “Úy Lam, sao em lại thả heo ra hết rồi?”
Lục Úy Lam đang bình tĩnh xoa xao heo con lão đại, nghe thấy lời này thì đáp lại, “Không thả thì làm sao nuôi được á?”
“Nơi này có chuồng heo, có thể nuôi ở bên trong kìa.” Túc Minh Ca vỗ vỗ hàng rào rắn chắc.
“À, buổi tối chúng nó sẽ trở về ở mà, chuồng này làm thật chắc nha.” Tiểu Thất cũng sờ sờ hàng rào, vô cùng tán thưởng hiệu suất làm việc của Túc Minh Ca.
Tài xế, “……” Quả nhiên là phong cách của phú nhị đại.

Làm như heo có thể nghe lời chỉ huy của cậu không bằng, nếu chờ buổi tối thì một xe heo con này chắc đã chạy mất xác luôn rồi.
Cuối cùng, Túc Minh Ca thanh toán tiền lương cho tài xế mang vẻ mặt mộng bức, sau đó kêu gọi mọi người cùng nhau hỗ trợ bắt heo, nhưng heo con năng động sao dễ dàng thu phục như vậy được, mọi người đuổi đến mồ hôi đầy đầu cũng chỉ bắt được mấy con.
Tiểu Thất không thể hiểu nổi mà nhìn đám người đang đuổi theo heo con chạy đầy đất.

Đã sớm nghe nói nhân loại vì giảm béo mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, xem ra hôm nay cậu đã được chứng kiến tận mắt rồi.

Thậm chí ca ca mình cũng đã gia nhập đội ngũ rèn luyện thân thể luôn chỉ tội nghiệp nhóm heo con đáng thương, ngày đầu tiên đến nhà mới đã phải gánh váctrách nhiệm quan trọng như thế.

Không quản mọi người đang khí thế ngất trời rèn luyện thân thể nữa, Tiểu Thất bắt đầu dạo tới dạo lui quanh lãnh địa, suy xem nên trồng gì ở chỗ này chỗ kia.

Thậm chí đã tìm xẻng tới để xới đất, sau đó lại cảm thấy hiệu suất có hơi thấp nên kêu heo con lão đại tới hỗ trợ cùng.

Lão đại không hổ là lão đại, trên người vạm vỡ nên xới đất vô cùng nhanh chóng.
Mãi cho đến chạng vạng, đám người Túc Minh Ca đều mệt lả nằm liệt, nhưng cho dù vậy cũng chưa bắt được đến bảy, con tám heo con, cũng không biết chúng đã chạy đến chỗ nào luôn rồi.

Nhưng khi bọn họ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi uống nước thì nhìn thấy nhóm heo con ban ngày thả rông chạy loạn lại xuất hiện thành đám, sau đó ngoan ngoãn đi về phía hàng rào chuồng heo, cuối cùng thống nhất dừng trước cửa hàng rào.
Lúc bọn họ đang chấm hỏi đầy đầu, heo con mà Lục Úy Lam nói là lão đại kia đã đi đến, Lục Úy Lam mới giơ tay nhẹ nhàng mở ra cửa hàng rào, nhóm heo con rầm rì đi vào, sau đó Lục Úy Lam tiện tay đóng cửa lại, cũng đếm số heo con, “Không tồi, không có con heo nào mù đường cả, đều đã trở lại hết rồi.”
Túc Minh Ca “……” Ừ thì… nếu vẹt ở nhà đã học được cách gỡ óc chó thì heo con biết đường trở về chuồng cũng không quá kỳ quái nhỉ?
Đám công nhân còn lại, “……” Chẳng lẽ đây chính là heo của nhà có tiền sao?
Tiểu Thất tiến đến bên cạnh Túc Minh Ca đang dại ra, tranh thủ chút phúc lợi cho đám heo con đã vất vả một ngày, “Anh ơi, heo con đã rèn luyện với mọi người lâu như vậy, có phải nên thêm chút phí lao động không? Buổi tối cho chúng nó thêm đồ ăn khuya được chứ?”
Túc Minh Ca và công nhân, “……” Hóa ra trong mắt Lục Úy Lam, ban ngày bọn họ vất vả bắt heo như vậy thật ra là đang rèn luyện sao?
Cuối cùng, không chỉ có nhóm heo con đêm đó được thêm cơm mà cả nhóm công nhân vất vả cũng được thêm đùi gà, thậm chí lúc ăn cơm, Tiểu Thất còn gắp đùi gà trong chén mình cho Túc Minh Ca, “Anh ăn đi nè, rèn luyện cả một ngày chắc vất vả lắm.”
Túc Minh Ca trầm mặc không nói, sau đó hung tợn nhai hai cái đùi gà.
Cứ như vậy, sinh hoạt về hưu suиɠ sướиɠ của Tiểu Thất đã bắt đầu.

Dưới sự lãnh đạo của heo con lão đại và quỷ que cay, nhóm heo con càng thêm có kỷ luật, ban ngày ra cửa làm việc, buổi tối tổ chức thành đoàn về chuồng ngủ ngủ, ngẫu nhiên còn tới vây xem nhóm công nhân làm việc.
Buổi chiều thứ bảy, bể cá cũng được vận chuyển lại đây đúng hạn, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Tiểu Thất mà mang cả nước trong hồ theo.

Người khuân vác bể cá vốn định phun tào một kẻ có tiền sau khổ quá như vậy, kết quả vừa xuống xe đã bị nhóm heo con tò mò với xem.

Nhìn chúng nó được thả rông đầy đất, thậm chí vài con còn nỗ lực khai khẩn đất hoang, nhân viên khuân vác nuốt lời phun tào xuống bụng để tránh bại lộ kiến thức thiển cận của mình.
Chỉ trong vòng hai ngày, Tiểu Thất đã chơi vui đến quên trời quên đất.


Vào Chủ nhật, quỷ xui xẻo cũng tới tổ đội với những que cay cùng nhau mở ra kiếp sống làm công, để không thành phân hóa học kỳ, hai quỷ hăng hái nỗ lực học tập, cho dù sống không đến già nhưng chết cũng muốn làm tấm gương để người khác học tập theo.
Trái ngược với trạng thái hiện giờ của Tiểu Thất, Lục Minh Tư đang vô cùng sứt đầu mẻ trán.

Lời mà Lữ Lâm Dã nói khi bị bắt đã được đám học sinh nhiệt tâm phát livestream cho đại chúng biết.

Chuyện này cũng dẫn tới Lục Minh Tư vừa mới giành được một chút đồng tình nhờ vào sự kiện tự sát lại lần nữa lâm vào nguy cơ của dư luận, mọi người thậm chí suy đoán xem gã có phải cũng tham dự vào những kế hoạch hành hạ người đến chết của Lữ Lâm Dã hay không, nếu không thì sao khi gã đã biết Lữ Lâm Dã là liên hoàn sát thủ lại không báo nguy cho cảnh sát.
Nhìn dư luận trên mạng, Lục Minh Tư cảm thấy đau đầu vô cùng, gã vốn không quen biết những người bị hại đó, vì sao phải mạo hiểm báo nguy chứ, chuyện này vốn dĩ chả liên quan gì đến gã cả.

Bởi vì cảnh sát không tìm ra chứng cứ thực tế, Lục Minh Tư không ngừng làm sáng tỏ việc mình không hề quen biết hung thủ và chưa từng giao tiếp với hung thủ, cũng ám chỉ hung thủ và Lục Úy Lam thưởng thức lẫn nhau nên mới tìm cách vu hãm mình.
Nhưng cảnh sát rất nhanh đã tìm lại đây, lấy di động của gã, Lục Hiếu Chi và Lục Hành Chỉ đứng ở một bên, ánh mắt nhìn về phía gã phá lệ lạnh băng.

Chờ cảnh sát đi rồi, Lục Hiếu Chi thậm chí cũng lười nói gì với gã mà trực tiếp bỏ đi luôn.
Nhìn Lục Hành Chỉ còn chưa lập tức rời đi, trong lòng Lục Minh Tư dâng lên một tia hy vọng, “Anh, em thật sự bị vu hãm.

Em không có làm gì cả, cũng không quen biết hung thủ thì làm sao có thể liên hệ hắn được chứ.”
Biểu tình trên mặt Lục Hành Chỉ không hề dao động, “Lịch sử tin nhắn cho dù bị xóa thì cũng có thể khôi phục lại, cảnh sát cũng không thiếu nhân tài kỹ thuật ở phương diện này.”
Biểu tình trên mặt Lục Minh Tư bắt đầu không nghe theo khống chế, cuối cùng gã chỉ đơn giản lạnh mặt không ngụy trang nữa, “Vậy thì sao chứ! Úy Lam chính là một tên ăn chơi trác táng! Vì sao mấy người lại coi trọng cậu ta như vậy! Chẳng lẽ bởi vì cái vận mệnh buồn cười kia à? Tôi mới là em trai ruột của anh đây này!”
Trong phòng bệnh trầm mặc một lát, trong mắt Lục Hành Chỉ rốt cuộc toát ra một tia cảm xúc, nhưng cảm xúc kia là hoàn toàn thất vọng, “Lúc trước đáng lẽ tôi không nên đón cậu về Lục gia.”
“Thế nào? Hối hận à? Ha ha ha, vậy cũng vô dụng thôi, anh cho rằng Lục Úy Lam đã nháo thành như bây giờ còn chịu vứt mặt mũi trở về à? Cuối cùng chỉ có tôi sẽ ở Lục gia, còn cậu ta tháng sau đã phải đổi thành họ Túc rồi!” Lục Minh Tư bén nhọn trào phúng nói.
“Tôi không tin số mệnh, tôi chỉ xem người.” Lục Hành Chỉ lãnh đạm ném lại một câu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Hắn không biết là do hắn dẫn Lục Minh Tư trở về nên mới khiến gã thay đổi hay vốn dĩ bản chất của Lục Minh Tư chính là cái dạng này, không chừng bộ dáng ngoan ngoãn vô hại ban đầu kia đều chỉ là ngụy trang mà thôi.
Lục Minh Tư ngây ngẩn cả người, sau đó lộ ra thần sắc khinh miệt, Lục Hành Chỉ nói lời này có quỷ mới tin, chẳng lẽ nhân phẩm Lục Úy Lam lại có thể tốt hơn gã à? Nhưng khi phẫn nộ lui xuống i, Lục Minh Tư lại bị khủng hoảng bao phủ, gã xác thật đã xóa tin nhắn rồi, nhưng nếu cảnh sát thật sự có thể khôi phục số liệu, vậy gã nên làm sao đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.