Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 72: Giống Như Anh Thích Em


Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 72: Giống Như Anh Thích Em


Ngô Bối Nghi tỉnh dậy từ giấc ngủ, bầu trời đã chuyển màu xám, bởi vì đêm qua không chợp mắt được cho nên cô đã ngủ cả ngày hôm nay.

Nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc cô choáng váng hiện lại những ký ức đêm qua, Ngô Bối Nghi cả kinh, sợ sệt đôi mắt trắng dã, bàn tay nâng lên chặn miệng.

Cảm giác dơ bẩn sộc lên mũi trào phúng đến yết hầu khiến cô buồn nôn, Ngô Bối Nghi nhanh chóng bước xuống giường, cô muốn đi vào nhà vệ sinh, chân vừa đặt xuống mặt đất, Ngô Bối Nghi ngã khuỵu.

Chân cô không có lực, bước xuống không vững ngã khuỵu xuống, may mắn cô bám vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường.

Cơn đau từ bụng dưới khiến thân thể nhỏ phát run, đôi mắt sưng húp đỏ hoe, nơi sưng tẩy giữa hai chân theo động đậy chảy ra chất dịch đặc nóng men theo đùi non.

Ngô Bối Nghi cắn chặt răng, nhịn xuống đau đớn dùng sức cất bước đi vào nhà vệ sinh, cô dùng sức hứng nước rửa mặt, tát nước dữ dội vào gương mặt.

Cô muốn gột rữa đi những vết nhơ kia, khi ngẩn mặt lên, phản chiếu trong gương đáp lại Bối Nghi vẫn chỉ là gương mặt xa lạ kia, giống như cô đang đứng đối diện một kẻ lạ mặt chứ không phải cô đang soi mình trước gương nữa.

Gương mặt đó càng làm cô cảm thấy ghê tởm, nó nhắc cô về đêm qua, Ngô Bối Nghi thật sự không cầm cự được nữa, đôi mắt trực trào ứa ra nước mắt, hai tay bịch chặt lại lỗ tai mình.

Trừng trừng mắt nhìn vào gương mặt kia, nước mắt hào trộn cùng nước trên mặt chảy dài xuống, rơi thấm vào cổ váy ngủ.

“Không…”

Cất ra tiếng nói, cổ họng cô thật đau, có lẽ vì đêm qua đã khóc quá nhiều, nhìn chằm chằm gương mặt chính mình, ký ức khủng khiếp hôm qua lại đổ về, hình ảnh Lý Hoành Nghiêm ngự trên người cô.

Hắn xâm phạm, hắn cưỡng bức không có điểm dừng, trên gương mặt hắn lúc nào cũng mang một biểu cảm vô cùng thoả mãn mân mê da thịt cô.

Ngô Bối Nghi nhắm lại mắt không nhìn kẻ trong gương nữa, đầu nhỏ rụt rè xoay đi, hai tay vẫn bịch rất chặt lỗ tai nhưng những tiếng gào thét của chính cô đêm qua cứ vang vang bên tai, đến cả hơi thở, nụ cười của hắn ta cũng rõ mồn một.

“Không…” Cô nhắm chặt mắt, bịch chặt tay, cắn chặt răng, thê thảm từ chối ký ức kia.

“Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh.”
Giọng nói hắn phát ra, Ngô Bối Nghi hoảng hốt lùi bước, loạng choạng đến ngã ngửa.

“Không, không phải!” Ngô Bối Nghi ngã xuống sàn, vẫn cứ thục lùi đến khi lưng cô chạm vào tường lạnh, đôi mắt kinh hãi nhìn vào hư không, giọng nói của hắn ta cứ vang vẳng nơi đâu đó, cô trừng mắt nhìn vào hư không đầy sợ hãi.

“Không phải, không phải tôi.”
Cô lắc mạnh đầu, tóc dài lung lay ôm lấy gương mặt, nước mắt rơi mạnh, vì hoảng mà hơi thở cô trở nên gấp gáp.

Cô khó chịu quá, vì sao cứ nghe thấy giọng hắn ta, hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu cô, hình ảnh hắn ở trên người cô, cảm giác từng giọt mồ hôi của hắn đổ lên người cô cũng thật rõ ràng.

Không, Bối Nghi không muốn nhớ, làm ơn xoá hình ảnh kia khỏi đầu.

Ngô Bối Nghi hốt hoảng, bàn tay nhỏ run rẩy hạ xuống, bàn tay trái nắm lấy cổ tay phải, tay phải lại nắm thành một quả đấm, cô rụt người ngồi một góc, đôi mắt đầy đề phòng nhìn vào hư vô.

Giống như cô đang phải đối mặt với một con quái vật vô hình nào đó, đôi mắt cứ dác dao nhìn vào vô tận, hàng sương ứ động trên mi mắt đầy tràn rồi rơi xuống gò má.

Tay cô nắm chặt cổ tay chính mình, hơi thở vội vàng vẫn không thể điều chỉnh lại, Ngô Bối Nghi nhanh chóng bật dậy.

Cô không thể ở nơi này, cô muốn đi khỏi nơi này, chạy ra khỏi nhà vệ sinh, Ngô Bối Nghi chạy đến cửa phòng, tay chạm vào chốt cửa vặn, nhưng chốt cửa lại cứng ngắt.

Dưới cái vặn của Bối Nghi nó hoàn toàn không động đậy, Ngô Bối Nghi càng thêm sợ hãi, nước mắt như mưa rơi xuống, giơ lên bàn tay đập mạnh vào cửa.

“Mở cửa, mở cửa ra, anh mở cửa ra” Giọng cô khàn khàn, nức nở đập lụp bụp vào cánh cửa, đập đến bàn tay cô phát tê dại, lòng bàn tay đỏ ửng, Ngô Bối Nghi đập đến hai tay tê dại, không có một đáp trả, cô tuyệt vọng tựa vào cánh cửa, cả cơ thể mất đi lực trượt xuống.

“Anh thả tôi ra…” Cổ họng cô đau rất, giọng nói nhỏ dần rồi mất hút, Ngô Bối Nghi ngồi bệch trước cánh cửa, gương mặt trắng bệch, cánh môi không một chút huyết sắc rơi vào tuyệt vọng.


Bên trong đô thành nhộn nhịp của thành phố S, hôm nay An Hạ đặc biệt nghỉ một ngày để cùng mẹ chồng La phu nhân đi mua sắm, chuyện là ông bà nội tuần sau sẽ trở về, mẹ muốn chuẩn bị nhà cửa thật tươm tất để đón ông bà nội ghé thăm.

Hiện tại hai mẹ con đang lượn vòng quanh trung tâm mua sắm, mua rất nhiều đồ, khi An Hạ trở về nhà La Thành Dương cũng tan làm về nhà.

Anh đứng cởi ra khoác tây, vừa vặn nới ra cà vạt, An Hạ mua sắm trở về, vì đi nhiều mà cô không còn sức sống nữa, lê lết vào phòng liền ngã xuống giường mềm, nằm úp như một con cá sấu.

La Thành Dương tháo ra cà vạt, nhìn vợ nhỏ ỉu xìu buồn cười, bạc môi cười cười giương lên, anh đến ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nâng lên xoa đầu nhỏ.

Ngô An Hạ ngẩn đầu, liếc mắt với anh “Đi mua sắm với mẹ mệt mỏi hơn em nghĩ đấy, còn cực hơn viết báo cáo nữa.”
La Thành Dương cưng chiều cười khẽ “Vậy sao, đã mua những gì?”
“Hừm, nhiều lắm” Cô lăn từ nằm úp thành nằm ngữa, mắt nhìn trần nhà, năng lượng cạn kiệt than thở “Không nhớ nổi là đã mua những gì nữa.”
Chỉ biết là mua rất nhiều, lượn vòng vòng trung tâm mua sắm và khu thương mại, An Hạ đi đến gãy hai chân đây!
“Mỗi khi ông bà nội đến sẽ như vậy sao?” Cô nghiêng mặt nhìn anh thắc mắc, La Thành Dương lắc lắc đầu, đáp lời “Không có.”
Bàn tay xoa đầu cô hạ xuống lướt trên lọng tóc dài, giọng nói trầm ấm thoảng “Có thể vì đây là lần đầu ông bà đến nhà khi có cháu dâu, nên mẹ muốn thật hoành tráng.”
“Hm” Cô mím môi, nghĩ đến ông bà nội có chút áp lực, cô chưa tiếp xúc nhiều với ông bà, chỉ gặp có vài lần trước và trong tiệc cưới, mới vài lần nhưng An Hạ đã có thể đoán ông bà nội thật sự rất khó.

“Anh nghĩ ông bà có thích em không?” Cô hỏi ngốc, La Thành Dương nâng niu lọng tóc trong tay, nghe câu hỏi ánh mắt nâng lên nhìn vào đôi mắt trong veo kia, cô mong đợi câu trả lời, nhìn anh không chớp mắt.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, bao nhiêu yêu thương đều hiện thị trong đôi mắt, La Thành Dương khẽ cúi người hôn lên vần trán xinh đẹp, hạ người di chuyển nụ hôn vào chớp mũi, đến cánh môi nhỏ hôn nhẹ một cái.

Gương mặt hai người rất gần, đến hơi thở của anh phà vào mặt cô, rất chắc chắn trả lời.

“Sẽ thích, giống như anh thích em vậy.”

Anh giương lên nụ cười tuấn duật, nâng người dậy hướng vào phòng tắm vừa đi vừa cởi khuya áo, An Hạ chớp chớp mắt, trần nhà trắng tinh bỗng biến thành màu hồng.

Gò má cô nóng nóng, hai tay liền ôm lấy gương mặt, hai chân co rúm lại lăn qua lăn lại.

“Éc…”
…!
Giữa đêm ngoài đô thành, ngoài ngoại ô xa văng, căn nhà đang giam cầm Ngô Bối Nghi, cánh cửa phòng mở ra.

Ngô Bối Nghi cuộn mình trên giường trắng, nghe âm thành mở cửa liền ngồi dậy, ánh mắt đầy đề phòng nhìn gã đàn ông đang tiến vào.

“L…!Lý Hoành Nghiêm.”
Làm ơn đừng chạm vào cô, cô ghê tởm, làm ơn tránh xa cô một chút, tên bác sĩ cặn bã biến thái chết tiệc.

Ngô Bối Nghi túm chặt chăn bông, bàn tay siết chặt chăn, gương mặt hướng hắn ta chỉ có cái nhìn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

Còn tiếp…!
(P/s Không biết nói gì hết trơn, ghi vậy cho có p/s nhiều chuyện với mọi người thôi á.)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.