Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 63: Đáng Không
Ngày đó ở phòng tầng hoàng gia barclub, đến buổi chiều tà An Hạ mới cùng anh rời khỏi.
Kể từ hôm đó, anh không hề đề cập đến vấn đề nghi ngờ cô nữa, giống như đã hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ đối với cô, An Hạ không rõ vì sao anh lại trở nên kỳ lạ như thế, cô hoàn toàn không làm gì thế tại sao anh lại không còn hoài nghi nữa, thật khiến An Hạ cảm thấy nghi hoặc.
Mặc kệ, anh nói anh kiểm tra cô qua kỳ thi thì chỉ cần cô lọt qua kỳ thi là được.
Phải, không cần nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần thi qua là được, đi uy hiếp lão giáo sư già thôi.
Ngày hôm nay, An Hạ hẹn giáo sư ra một chỗ để nói chuyện, ở một quán coffee gần gần với trường học, đơn nhiên sẽ chẳng còn chuyện nào khác nào chuyện An Hạ dùng mấy tấm ảnh hôm đó chụp được để uy hiếp ông ấy, đặt lên bàn nước một bao bì, vị giáo sư hướng nhìn bao bì với vẻ hoài nghi.
“Không phải em định hối lộ tôi đấy chứ?”
“Giáo sư cứ xem qua” An Hạ tươi cười, vị giáo sư ngờ vực cầm lấy bao bì, mở ra xem bên trong là một sấp ảnh, những bức ảnh về cuộc mua vui vào thứ sáu tuần trước của giáo sư và một cô học viên trẻ.
“Em có ý gì?” Giáo sư nheo mắt, nhanh chóng bỏ lại những bức ảnh vào trong bao bì không để người khác nhìn thấy.
An Hạ nắm được thóp của giáo sư, nhẹ nhàng cười như thể chẳng có chuyện gì “Đơn giản thôi ạ, em cũng muốn thầy giúp em và Tinh Tuệ qua kỳ thi này dễ một chút.”
“Chỉ với những tấm ảnh này sao?” Giáo sư nhếch môi cười, tỏa ra cứng rắn không dễ dàng bị uy hiếp, An Hạ mím nhẹ cánh môi đỏ hồng, gật gù.
“Em biết, uy hiếp giáo sư là chuyện không dễ dàng” Cô đáp khẽ, ánh mắt nghiêm lại con ngươi mị lên toát ra nguy hiểm, vẻ trên gương mặt quyền lực độc đoán “Em cũng không ngu dại gì mà đe dọa giáo sư chỉ với mấy tấm ảnh này cả.”
Nghe cô nói thế, lão giáo sư cười khẩy “Biết thì tốt.”
“Nhưng mà…” An Hạ chống tay lên mặt bàn, gương mặt tựa vào bàn tay, chống đỡ gương mặt “Chồng em là cháu của tổng thị trưởng, tổng thị trưởng đứng đầu viên thanh tra ấy, việc giáo sư cho học viên đi cửa sau bằng cách ăn nằm như này đến tai ngày tổng thị trưởng thì sẽ không tốt đâu.”
Lão giáo sư im bặt, một cơn lo lắng khó đỡ làm cho đầu ông ta choáng váng.
“Hay là không cần nói với chú ấy nữa, chỉ cần bảo chú ấy rảnh rỗi cử đoàn thanh tra chỗ giáo sư trưởng thôi.”
“Được rồi, nói đi, em muốn cái gì?” Không để An Hạ đắc ý đe dọa nữa, lão nói nhanh, An Hạ được như ý, ánh mắt tươi cười hướng nhìn giáo sư.
“Như vừa rồi đã nói, hi vọng kỳ thi tới giáo sư chiếu cố em và Tinh Tuệ một chút” Giơ ra bàn tay hướng giáo sư cùng nụ cười xinh đẹp, lão giáo sư nhếch lên nụ cười nửa miệng bắt lấy bàn tay nhỏ mềm của An Hạ
Không ngờ em lại dùng cách này để đổi tấm bằng.”
An Hạ duy trì nụ cười thương nghiệp bắt tay, vì có thể qua được kỳ thi trong lòng không ngừng cười thầm.
Đúng là có chuyện gì khó thì cứ lấy gia thế nhà chồng ra mà chống, ban đầu An Hạ biết rõ chỉ có ảnh thì sẽ không uy hiếp được lão, may mắn dựa dẫm gia thế nhà chồng mới có thể hù dọa ông ta.
Chỉ là hù dọa thôi, chứ làm sao mà để họ biết cô đi cửa sau được.
Anh dùng kỳ thi để kiểm tra cô ư, haha, cô dùng gia cảnh của anh mà thoát thân đây.
Hí hửng bắt tay hợp tác cùng lão giáo sư, bọn họ hoàn toàn không nhận ra, từ phía xa có một gã đàn ông lạ măt, cầm trên tay chiếc máy ảnh hướng vào bọn họ chụp liên tục những bức ảnh, giống như muốn thu lại toàn bộ hoạt động của An Hạ và người khác.
Sau khi cùng giáo sư nói chuyện xong, An Hạ đi đến quán quen chờ đợi Chu Tinh Tuệ, đúng như đã nói trước, An Hạ phải thành thực nói rõ mọi chuyện với Tinh Tuệ.
Dù sao, Tinh Tuệ là người mà An Hạ cảm thấy có thể tin tưởng được.
Chu Tinh Tuệ đến, hai người chọn một vị trí rất vắng người ngồi, xung quanh không có một ai cả.
Không để An Hạ lên tiếng, Chu Tinh Tuệ đã nhanh chóng xác nhận.
“Tai nạn chuyến đi đó không phải An Hạ mà là Bối Nghi phải không, cậu là An Hạ?!”
An Hạ gật đầu nhẹ, nhìn Chu Tinh Tuệ với ánh mắt chân thành “Mình cũng không muốn như thế này, thật ra mình sẽ không phải giả dạng chị nếu ngày hôm đó cha không tự nhận mình là chị.”
“Giả dạng thành Bối Nghi…!Cậu biết có bao nhiêu gánh nặng không?” Cô bạn suốt ngày vùi mặt vào sách của Tinh Tuệ, cố gắng hết mức để có thể đáp ứng nguyện vọng của cha, nổ lực suốt bao năm qua để có thể có được sự tính nhiệm của cha, bây giờ cô em gái ham chơi chán học nói thế là thế, nói giả mạo liền có thể giả mạo sao?
“Biết chứ, nhưng mình còn cách nào khác sao?” An Hạ cười khổ, đôi mi cụp xuống, trong đôi mắt chất chứa sự thất vọng tột cùng, giọng nói khẽ nhẹ nhàng nhưng lại trĩu nặng đến lạ.
“Ngày đó tỉnh lại, không một ai mong chờ Ngô An Hạ cả.”
Chu Tinh Tuệ lặng im, không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm ngâm “Sao lại như vậy?”
“Bởi vì cha thương chị, chị quá hoàn hảo, chị là niềm tin, là hoài bão của cha, giữa Bối Nghi và An Hạ, thà mất đi An Hạ chứ không thể nào là Bối Nghi.”
Chu Tinh Tuệ thẫn thờ, không biết nên xót thương hay là nên tức giận, xót vì hoàn cảnh éo le của An Hạ hay là tức giận vì cô dám mạo gan giả dạng bạn thân của cô.
Khoan đã, nói như vậy…!Chu Tinh Tuệ khó tin, đôi mắt tròn xoe nhìn cô bạn xa lạ lại thân quen trước mặt.
“Nói như vậy, gả cho La Thành Dương đều là bắt buộc” Không có sự tự nguyện, buộc phải giả dạng chị mà giao phó cả cuộc đời vào một người không yêu, sống một cuộc đời không là của chính mình “Đáng sao?”
Nghe đến tên anh, nghe đến hôn sự của cả hai, một câu hỏi làm cho An Hạ ngây ngốc, ánh mắt cô đọng như mặt hồ lặng yên.
“Không biết nữa…!Đáng cũng không đáng nhưng cũng chẳng đến nổi vô nghĩa.”
Không được sống cuộc đời của mình, không được cầm lên bút vẽ tự do tự tại, từ gong mình vào chiếc lồng bằng sắt thì có gì mà đáng.
Nhưng có thể giúp cha vui vẻ, khiến cha bình an và tự hào về bảo bối độc nhất vô nhị của cha, hơn nữa còn được chung chăn cùng gối với người trong mộng, như thế cũng đã mãn nguyện rồi.
…!
Người đàn ông mang những bức ảnh chụp được đi đến một căn nhà ở ngoại ô xa xôi, mang những bức anh cho một cô gái ngồi trên chiếc giường trắng xóa với đầy đủ trang thiết bị y tế, cô ấy bị thương rất nặng, đôi chân hoàn toàn băng bó và không thể duy chuyển, một cánh tay cũng bó bột, chỉ một bên tay phải có thể hoạt động được, gương mặt cô ấy quấn rất nhiều lớp băng gạt, gã mang cho cô ấy xem những hình ảnh dạo gần đây của An Hạ và La Thành Dương, những hình ảnh vui vẻ ôm ấp, An Hạ gặp gỡ giáo sư và An Hạ gặp gỡ Chu Tinh Tuệ, trong ảnh An Hạ cười cười nói nói rất vui vẻ, cô gái nhìn con người giả mạo kia, đôi mắt cô ấy dữ tợn trừng lên, lật ảnh hung hăng, càng xem càng phẫn nộ, đến tấm ảnh cuối cùng liền không nhịn được ném bỏ sắp ảnh cùng một tiếng hét lớn, sau tiếng hét, lòng ngực cô đau đến không thở được.
Một người đàn ông khác tiến vào căn phòng màu trắng, anh mặt chiếc máu blouse trắng, vóc dáng cao ráo gương mặt thanh tao toát lên học thức uyên bác, nhặt lên một tấm ảnh xem sơ qua đã có thể hiểu được vấn đề.
“Tâm trạng không tốt còn cố xem những thứ này làm gì?” Anh ta hỏi, âm thanh vô cùng bình thản.
“Nó dám…” Cô gái phẫn nộ, bàn tay siết chặt thành quả đấm, đôi mắt trừng lên ẩn hiện sự căm ghét đến tuột cùng.
“Thì đã làm sao? Ngay bây giờ em có đi đến đó giành lại được không?” Anh nhặt toàn bộ ảnh lên, hướng cô một ánh nhìn lạnh.
Đôi mắt cô liền hiện lên lớp nước, trừng trừng đôi mắt đỏ hoe trong làn nước, cô biết đơn nhiên là không được, bất lực lắc đầu “Không được…”
“Thế thì xem làm gì để thêm khó chịu vậy?” Anh hướng đến thùng rác ném những tấm ảnh kia bỏ, đi đến bên cạnh giường bệnh kiểm tra lại dây chuyền nước.
Cô gái im lặng, bàn tay chậm chạp nâng lên nắm lấy gấu áo blouse trắng.
“Có thật…!Là tôi sẽ không sao không? Mặt tôi không sao đúng không?”
Anh trầm ngâm một chút, giống như đang suy tư, nhanh chóng nở ra nụ cười đáp nhanh “Không sao, vẫn sẽ rất xinh đẹp.”
“Nghỉ ngơi sớm đi” Anh đáp khẽ, sau đó xoay đầu, liếc nhìn gã đàn ông chụp ảnh kia, cả hai người đi ra ngoài.
Để lại cô gái một mình trên giường bệnh trắng, cô nhìn đôi chân đang phải bó bột, cô nhìn một cánh tay cũng đã bó bột, chậm chạp xoay đầu nhìn vào tấm gương lớn phía xa chính là cả gương mặt cũng đang băng bó, không khác gì một con búp bê bị hỏng.
Cô mặc kệ tay chân có ra sao, nhưng gương mặt cũng bị bó như vậy, điều đó khiến cô sợ hãi.
Cô…!Chính là người hôm đó rơi xuống vực, Ngô Bối Nghi.
Tai nạn đó gần như phá hủy toàn bộ cơ thể cô, gương mặt phải băng bó như vậy, lẽ nào…!Nó cũng bị hủy rồi sao?
Còn tiếp…!
(P/s Có nên xoay anh bác sĩ và chị Bối thành cặp không ta *Suy tư*)
_ThanhDii.