Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 61: Cả Đời Này Chỉ Có Thể Là Của Anh


Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 61: Cả Đời Này Chỉ Có Thể Là Của Anh


Phòng hoàng gia tầng thượng barclub, bên trong căn phòng sang trọng màu vàng, đầy rẫy sự xa hoa phồn vinh.

Đèn chùm lấp lánh thủy tinh màu vàng, tường ngọc sàn đá, sang trọng là thế, trên chiếc giường lớn màu trắng chỉ còn một mớ hỗn độn, drap nệm nhăng nhúm, hai thân thể dính lấy nhau.

Nói chính xác là một người truy một người buộc phải đáp ứng, búi tóc sớm rũ rượi bung xoã, tóc đen phát tơ vi tán trên giường, trên khắp cơ thể An Hạ không nơi nào không có vết hôn màu đỏ màu tím.

Mồ hôi ướt đẫm đến mức cơ thể An Hạ được tắm ướt, tay bị trói chặt trên đỉnh đầu, hai cổ tay cọ sát vào thắc lưng đến bầm tím bầm đỏ.

Bị trói như thế, anh cùng cô chỉ ở một chỗ, hết nằm ngữa thì sẽ lật úp cô quỳ gối, chán nản rồi thì sẽ lật cô nằm nghiêng, dù tay cô có bị trói thì anh cũng có thể bày đủ loại tư thế, đủ loại hình thù.

Ban đầu xâm chiếm cô khóc vì hoảng sợ, liên tục chống cự, hai tay cứ cứa vào thắc lực giật loạn, làm cho cổ tay cô lúc này hằn lên dấu vết thắc lưng tím đỏ.

Đầu nhỏ lắc loạn làm cho mái tóc dài bung xoã, nức nở khóc như đứa nhỏ bị doạ, sau một hồi khóc lóc vô ích, anh vốn không bận tâm liên tục xâm phạm.

An Hạ không còn sức lực khóc nữa, chấp nhận cho anh làm bừa làm loạn, nước mắt cứ liên tục ứa trên đôi mi dù cô không hề cất ra một âm thúc thích nào.

Hai cơ thể va chạm không biết bao nhiêu lần, la ba lạch bạch, lóc bóc hệt như đang giã thóc, hoa tâm sớm bị anh đâm xuyên đâm toạc, mồ hôi làm ướt đẫm tóc mái An Hạ.

Mồ hôi của cô và cả từng giọt mồ hôi từ trên người anh đổ xuống, bởi vì miệng bị bịch chặt, cô chỉ có rên rỉ ưm a nhỏ nhỏ, nức nở cùng như rên rỉ chỉ có thể ưm ưm a a, không thể nào nói được dù chỉ một chữ, có muốn gào thét bảo anh dừng lại cũng bằng không.


La Thành Dương giống như một con quỷ dục, anh cứ liên tục vồ dập không ngừng nghỉ, đâm sâu lui tận phát tiết, trôi qua không biết bao lâu, An Hạ rên rỉ cũng không rên nổi, đôi mắt sưng húp đáng thương, đôi bàn tay bị trói trên đỉnh đầu sớm đã bỏ cuộc buông lỏng.

Anh rót đầy tinh túy nóng rực vào tử cung An Hạ, khiến cho bụng dưới của cô phìn lên như thể đang mang một chiếc thai nhỏ.

Hiện tại đang bắt đầu cao trào, anh lui kéo phân thân ra tận ngoài cửa hoa, phân thân anh bị nhuộm ướt dày đặt bởi lớp dịch màu trắng đục lẫn màu trong suốt, kéo ra thành lớp lớp sợi sợi chỉ bạc màu, sau nhiều lần hoang ái phung trào khiến cho dị vật sẫm màu trướng to, gân ruốc xanh tím hằn nổi.

Đâm vào vũng bấy nhầy đầy nước liền phát ra âm thanh phong phốc nhớp nháp, khiến người nghe phải thẹn mặt, má đỏ tim đập.

Mùi hương trong căn phòng cực kì ma mị, mùi mồ hôi hoà trộn, mùi hương ngọt ngào dâm dục của mật ngọt thiếu nữ hoà trộn tinh túy đàn ông.

La ba lạch bạch, u hoa sưng đỏ, hai tường hoa sưng húp buộc phải phung ra nuốt vào dị vật trướng to kia, vồ dập lập bập đến khi thiếu nữ giật mạnh một cái, gã đàn ông gầm gừ một tiếng, dị vật lần nữa phung ra ấm nóng.

An Hạ điếng người, đầu lắc mạnh, đôi bàn tay cuộn chặt thành quả đấm, đôi mắt sưng húp nhắm thật chặt.

Cơ thể phản ứng với ấm nóng tinh hoa kia, bởi vì bịch miệng, cái mũi lại nghẹt, cô cảm giác giống như mình sắp chết, như đã bước một chân vào quan tài.

Cô không tài nào chịu đựng được nữa, không tào nào thở nổi, lòng ngực nặng trĩu như hàng ngàng bao cát chôn vùi cô, cô muốn bảo anh ngừng, muốn nói anh dừng lại nhưng không thể nào mở miệng được.

Đau đớn giữa hai chân chạy lên đỉnh đầu, buốt rát đến cứa da cứa thịt, đôi mắt sưng húp đáng thương cuối cùng không chịu nổi.


Lần nữa nấc lên tiếng khóc, hi vọng rằng anh có thể nghe thấy mà xót thương ngừng lại, cô đau quá.

Đau như thế phía dưới muốn hư, sắp bị anh phá nát đến hư rồi.

An Hạ mếu máo nấc lên tiếng khóc, cả cơ thể run rẩy theo tiếng nấc, đôi vai nhỏ bần bật run lên, cái mũi nghẹt cứng cố gắng hít thở, tiếng khóc đáng thương bị nghẹn lại bởi chiếc cà vạt bịch miệng.

Huhu khóc, nước mắt nóng hổi bỏng rát đôi mắt cô, lồng ngực nức nở phập phồng, đồi nhũ đỏ bừng đầy vết tích theo tiếng nấc theo hơi thở vội của cô run rẩy.

La Thành Dương nuốt xuống một ngụm, thở ra một hơi nặng trĩu, đầu anh cũng trở nên thật nặng, chơi đùa đến bản thân anh cũng mỏi nhừ, đưa lên bàn tay lau đi nước mắt nóng rực trên mi cô.

Ngón tay lau đi lệ cay kia, men theo gò má chạy xuống miệng cô, kéo xuống cà vạt kia.

Cà vạt vừa kéo xuống, tiếng khóc nức nở của An Hạ trở nên rõ rệt hơn, cô vừa khóc, vừa cố gắng hít thở không khí, tham lam hít lấy hít để không khí.

“Ư…!Huhu…!Huhuhu…”
La Thành Dương hướng tay đến phía trên đỉnh đầu cô, tháo ra thắc lưng, đôi tay cô không có một chút lực nào, được thả ra cũng không có lực hạ xuống, hai tay ngã bịch xuống giường.

Hai cổ tay bầm tím, La Thành Dương nắm lấy hai tay cô, giúp cô di chuyển tay hạ xuống, An Hạ nức nở, nấc ra từng âm thanh đứt quãng không trọn vẹn.


“Hức…!Hu…!Anh…!Đừng…!Huhu…!Đừng như vậy…”
Đôi tay nhỏ hạ xuống, cố gắng dùng lực nâng lên đôi bàn tay run rẩy, đến mười ngón tay cũng phát run, giơ lên bàn tay cố gắng lắc lắc đôi bàn tay, đôi mắt ướt nhoè, một cách ngốc nghếch cố gắng xoa dịu cơn giận của anh.

“K…!Không có…!Em…!Huhu…!Không có làm bậy…!Hức hức…!Em thật sự không có…!A…!Anh đừng như vậy…”
La Thành Dương hít sâu một hơi, nhìn cánh tay nhỏ đang cố vẫy vẫy kia, cổ tay bầm tím, một trận xót xa mới đổ dồn về, La Thành Dương bắt lấy một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng cầm nắm đưa lên môi hôn một cái.

Giọng anh trở nên khàn đặc, trầm trầm khan khan.

“Sao lại gạt anh?”
“Hu…!Em…!Xin lỗi…” Cô mếu máo, chớp mũi đỏ hoe nghẹt nghẹt, mỗi lần hít thở đều nghe âm nước mũi nghẹt cứng, gương mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mày thanh tú chau chặt vào nhau.

“Anh…!Đừng giận…!Hic…!Em không có…!Huhu Không có…”
Anh nhanh vội nâng lên bàn tay kia lau đi nước mắt, bàn tay này nắm chặt tay nhỏ kề mu bàn tay nhỏ lên môi hôn.

“Ừm, em không có, thế nhẫn cưới ở đâu rồi?”
An Hạ hít hít cái mũi nghẹt, mếu máo cái miệng nhỏ đáng thương mím lại, bật ra hơi thở ấm nóng, cánh môi xinh đẹp oan ức phản ứng, làm cho cánh môi trái tim vểnh lên theo mấp mấy của cô.

“Đ…!Đi cùng Tinh Tuệ…!Cô ấy…!Cô ấy không thích…!Bị bỏ rơi…!Nên…!Nên em mới không mang nhẫn…”
La Thành Dương chau mi, hôn lên mu bàn tay nhỏ, ánh mắt gắt gao nhìn cô, giống như muốn kiểm soát tính thật hư của câu nói này.

An Hạ mím chặt cánh môi, vì đau đớn mà mếu khóc, nức nở bật ra tiếng khóc đau lòng.

“Huhu…!Anh đừng như vậy…!Đau em…!Huhu…!Em…!Đau…”
Cô oa oa khóc lên kêu đau, La Thành Dương đơn nhiên phải xót, anh mới thả lỏng ánh mắt, buông lỏng cơ thể căng cứng, thở ra một hơi thật dài.


“Lần sau không như vậy nữa, được rồi, anh xin lỗi” Cuối cùng anh mới buông xuống khó chịu, nằm xuống ôm gọn cô vào lòng, An Hạ như đứa nhỏ bị đánh, vì đau khóc huhu trong lòng anh, khóc đến khi mệt, đôi mắt sụp xuống chìm vào giấc ngủ, cái miệng vẫn mếu máo, cái mũi vẫn sụt sịt hít hít.

La Thành Dương ôm mềm mại vào lòng, bàn tay vỗ về lưng nhỏ, vuốt ve mái tóc ướt sũng vì mồ hôi, cảm nhận mềm mại thuộc về mình mới nhẹ nhàng buông ra bực bội trong lòng.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô ở nơi này, ăn mặc hớ hênh như thế lại còn không mang nhẫn cưới, có trời mới biết anh tức giận bao nhiêu, anh buồn bực, anh khó chịu đến nhường nào.

Cô không hề biết bản thân có bao nhiêu sức hút, không hề biết bản thân xinh đẹp đến thế nào, sao lại có thể ăn mặc như thế đi ra ngoài, sẽ có bao nhiêu kẻ dòm ngó mê muội, anh chỉ muốn cô là của riêng anh, chỉ có thể một mình anh nhìn ngắm, một mình anh chạm vào, cả đời này cô là của một mình anh.

Hôm nay lại còn dám qua mặt, lừa gạt anh, vốn anh ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt, kẻ chuyên tâm lý học như anh mà vẫn bị qua mặt thì có khác gì trò hề kia chứ? Tốt nhất, cô không nên nói dối anh thêm một lần nào nữa.

Ôm ấp thiên hạ độc nhất, mền mại trong lòng, hôn lên vần trán nhỏ, gói gọn cô vào lòng.

“Có là Bối Nghi hay An Hạ thì đã làm sao…” Anh khẽ thì thầm, ôm cô thư giản nhắm mắt.

Dù cô là Bối Nghi hay là An Hạ, một sự thật không thể chối bỏ rằng anh muốn cô, anh muốn người con gái này.

Cả đời này, cô là của anh.

Còn tiếp…!
(P/s chài ai biết rồi, biết rồi mà, chị là của anh, lặp đi lặp lại hoài hà, cha nào dám giành đâu mà cứ khẳng định hoài thế kia.)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.