Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 42: Rõ Ràng Là Em


Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 42: Rõ Ràng Là Em


Cảm giác lạnh buốt từ bồn cẩm thạch truyền lên bàn tay, quả tim non nớt tê rần như nhiễm điện, trên gương mặt khô cứng lộ ra chân tướng, nuốt xuống một ngụm liền giấu nhẹm đi, vội vàng xoay người, nhìn anh bằng đôi mắt có phần khó chịu, cố gắng bày tỏ sự khó chịu nhất lên gương mặt.

“Sao anh cứ nhầm em với An Hạ vậy?” Gồng lên lớp lá chắn chối bỏ, An Hạ trừng trừng đôi mắt đẹp “Chuyện bọn em ghét nhất chính là bị nhầm với nhau, anh đã là chồng em lại cứ bảo em là An Hạ? Em không phải, em là Bối Nghi.”
Khẳng định lại một lần, dáng vẻ nữ nhi uy lực nghiêm mặt, La Thành Dương lãnh đạm, bạc môi cương nghị toả ra khí lực.

Cô chối như vậy, anh vẫn chỉ có bằng chứng là cảm giác, hoàn toàn không thể buộc tội cô, La Thành Dương khiêu mi lạnh, tuy anh không có bằng chứng thực tế nhưng cảm giác của anh trước giờ luôn vô cùng nhạy bén, chỉ cần thử thái độ phản ứng của cô.

“Rốt cuộc là em muốn cái gì đây? Giả dạng Bối Nghi có lợi ích gì cho em?”
“Em đã nói là em không phải An Hạ” Lời nói của anh, y như rằng đã chắc chắn được thân phận của cô, An Hạ không thể để bại lộ, nhất định không thể bại lộ được, mím chặt cánh môi, hai lòng bàn tay cuộn chặt lại, dùng lý lẽ anh vừa nói lật ngược câu hỏi “Nếu em là An Hạ, giả dạng Bối Nghi chẳng có lợi ích gì cho em cả.”
La Thành Dương đứng nghiêm, đôi mắt chim ưng quét qua người An Hạ, cô gồng đến cứng người, hai người cứ thế lại nhìn rồi truy xét đối phương.

Y hệt như lúc trưa khi còn ở khách sạn, chỉ tiếc, lần này không có tiếng trống từ bụng đánh lạc hướng chủ đề nữa.

Cả hai cứ nhìn nhau, La Thành Dương thả lỏng ánh mắt, tạm thời buông xuống nghi hoặc, dù sao anh cũng chẳng có bằng chứng, cô cứ một mực chối cãi anh cũng chẳng thể làm được gì.

“Được rồi, là anh nhầm, anh xin lỗi” Bước đến trước mặt An Hạ, choàng lấy vai cô kéo vào lòng vỗ về ôm ấp.


Xin lỗi sao? Từ bỏ dễ dàng như vậy? An Hạ tựa vào lòng anh, mùi hương của anh lúc nào cũng nhẹ nhàng xoa dịu, ở trong lòng anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng anh không truy thì cô lẽ ra phải cảm thấy may mắn.

“Anh mong chờ vào kết quả kỳ thi tiến sĩ sắp tới đấy.”
Buông ra vai cô, La Thành Dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô hệt như bị nhấn chìm trong bóng tối, đôi mắt trơ trơ mở ra nhìn không khí lưu động.

Anh chỉ cười, xoay người trở ra khỏi phòng tắm, bỏ lại An Hạ đứng giữa màn tĩnh mịch.

Anh mong chờ vào kỳ thi tiến sĩ…!
Không phải anh bỏ qua dễ dàng mà nói lời.

xin lỗi, rõ ràng trong lòng anh vẫn đinh ninh cô là Ngô An Hạ, mới trông chờ vào kết quả kỳ thi.

Anh dùng kỳ thi làm thước đo năng lực để vạch trần cô, bởi lẽ bằng chứng của anh ngay từ đầu chỉ có cảm giác, kỳ thi sẽ là bằng chứng xác thực nhất.

Ngô Bối Nghi sẽ không bại trận trước kỳ thi tiến sĩ, điều mà An Hạ không bao giờ làm được.

Thất thần bước chân thục lùi đi một bước, lưng liền chàm vào bồn rửa cẩm thạch, cả cơ thể cô mất đi sức lực tựa hẳn vào bồn rửa phía sau.

Đôi mắt u uất nhìn vào hư vô xa xăm, giống như đang muốn tìm ra lối thoát trong hẽm cục.

Cô làm sao vượt qua kỳ thi kia đây? Nếu trượt, anh chắc chắn đã có thể vạch trần cô.

Mất một lúc sau, An Hạ mới rời khỏi phòng tắm trở về giường ngủ, anh đã nằm ngay ngắn thiếp vào giấc sâu, An Hạ nằm xuống phần giường của mình, thu gọn cơ thể nhỏ ở phần giường của bản thân không một va chạm với nửa giường bên kia.

Ôm lấy lòng ngực mình nằm xoay đi, đưa tấm lưng nhỏ về phía người kia, cô nằm đó với đôi mắt thất thần vào ban công cửa kính phía trước.

Cô chẳng thể ngủ được, dù cơn đau mỏi từ cơ thể gần như làm tê liệt cơ thể cô đi chăng nữa, cũng không thể chợp mắt.


Nghĩ đến ngày nhận kết quả thi, cô có tài mọn thế nào cũng chỉ học hỏi được chút ít, việc lấy tấm bằng tiến sĩ là hoang đường, lúc đó, chắc chắn anh sẽ biết.

Kỳ thi còn ba tháng nữa sẽ đến…!Hay là…!An Hạ nên thú tội trước với anh thì hơn?
Đôi mắt to tròn chớp nhẹ, ngẫm nghĩ lại không thể, người anh yêu thích là chị, biết chị không còn nữa mà người anh ăn nằm là em gái của chị, anh sẽ cảm thấy như nào chứ? Bây giờ cô có muốn thú tội cũng đã muộn rồi.

Trơ trơ đôi mắt thẩn thơ nhìn vào khung cảnh phía trước, đột nhiên người kia xâm lấn qua khu vực giường nệm của cô, ôm lấy thân thể cô kéo dinh vào lòng anh.

Anh cứ thế ôm gọn cô vào trong vòng tay, từng hơi thở đều đặn nhẹ nhàng phủ lên người An Hạ, cùng âm thanh khàn khàn buồn ngủ yêu cầu.

“Ngủ đi.”
An Hạ rút nhẹ bã vai, cô nằm xoay người như thế, làm sao anh biết cô vẫn chưa ngủ kia chứ? Cảm giác của anh cũng thật nhạy bén quá rồi.

Dù sao cũng đã lỡ, An Hạ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó, nhắm lại đôi mi mỏi, vì đã sớm mỏi mệt, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khi cảm thấy hơi thở thiên hạ đã đều đặn và nhẹ nhàng, La Thành Dương lại mở ra đôi mắt, nắm lấy bả vai cô chậm chạp lật cô nằm ngửa lại.

Anh chống tay lên đệm giường tựa đầu một bên ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp này, bàn tay chạm lên gò má nâng niu từ đôi mi đến cánh mũi, đến môi trên cong vút tựa như hoạ khắc hình hoa màu hồng.

Trong ánh mắt giống như tìm được vật báu, con ngươi trong màn đêm sáng lên, anh cúi đầu hôn lên cánh môi mềm ấy, mềm mượt ngọt ngào, mút lấy cánh môi xinh đẹp ngủ say, suýt chút không cầm được lòng mà đánh thức cô.


Hàng mi dài thanh liễu run run, anh nhìn cô đến đắm chìm, cuối cùng thì thầm âm thanh đầy thương nhớ.

“Rõ ràng là em…”
Còn tiếp…!
(P/s Thì là chị ấy đó chứ còn ai, hôn phát là biết liền mà.

Ta nói hiện tại thì bà chị chối lấy chối để nên ông anh cũng không làm gì được, tới lúc bà chị bị vạch trần thì tới lượt ông anh tôi không chấp nhận mà chối lấy chối để luôn.)
_ThanhDii
URI_ TUỆ Y
hửm! tui có đọc lầm phần p/s ko dị? why?

1
11/02
1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.