Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 30: Kết Hôn
“Ơ…” Chu Tinh Tuệ nhìn thấy người đàn ông trong bộ âu phục màu đen chỉnh tề, gương mặt tuấn soái toát ra mùi vị quyền lực.
Gương mặt này Chu Tinh Tuệ đã nhìn thấy ở đâu rồi, hình như là trên báo đàil, cố gắng lục tìm trong trí nhớ, đôi mắt suy tư đột ngột sáng lên.
“L…!La Thành Dương” Chu Tinh Tuệ thầm thốt lên, thúc thúc vào cánh tay An Hạ “Cậu quen biết với La tổng à?”
An Hạ hay chính Bối Nghi chưa từng đề cập về mối quan hệ với La Thành Dương cho Tinh Tuệ, cho nên cô chẳng biết gì về họ cả.
Ngô An Hạ nâng cánh môi một cách ngượng gạo, bàn tay khẽ nâng vén lên lọng tóc bay bay phấp phơi vì gió chiều.
Anh đứng ở phía ánh hoàng hôn màu hồng, ánh dương chiều tả phủ phất lên người anh phát ra hào quang tuấn mỹ, sau hai tháng không gặp, An Hạ có chút ngất ngây.
“Chuyện này mình giải thích với cậu sau” An Hạ xoay mặt nhìn Tinh Tuệ nói, bàn tay giơ nhẹ vẫy vẫy “Mình về, mai lại gặp.”
“Ừ ừ” Tinh Tuệ gật đầu nhanh, gương mặt đầy nham hiểm đá đá lông mày “Đi vui vẻ.”
“Thật là…” An Hạ đánh yêu vào vai Tinh Tuệ, bước chân đi đến trước mặt La Thành Dương, ngạc nhiên hỏi.
“Có chuyện gì mà anh lại đến đây vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì” La Thành Dương thản nhiên đáp, tay mở ra cửa xe “Đón em đến dùng bữa.”
Dùng bữa? Hai nhà lại có dịp dùng cơm à? Nhưng mà…!Nếu An Hạ mà đi, trong lúc dùng cơm chắc chắn cha cô, La lão gia, cả anh nữa, chắc chắn sẽ nói về mấy vấn đề rất khủng bố, lỡ như An Hạ không tiếp ứng được câu chuyện thì phải làm sao?!/
“Cha không có nói gì với em hết.”
“Nói trước với em thì không chắc em sẽ đi” La Thành Dương mở rộng cửa xe, ánh mắt đá vào bên trong, An Hạ chần chừ bước chân, mắt nhìn vào xe lại ngẩn mặt nhìn anh, với vẻ mặt bối rối.
“Em hôm nay…!À thì…”
Cô muốn biện ra lý do để không phải dự bữa cơm họp mặt này, nhưng tức thời gấp rút không nghĩ ra được gì, ậm ừ ở trong miệng vẫn không nặn ra được lý do gì phù hợp.
“Vào xe đi, hôm nay em không thể không dự” La Thành Dương ôn tồn nói, bởi vì hôm nay có chuyện quan trọng cần phải có mặt của Bối Nghi, cho nên anh mới phải đến tận nơi đón cô đi.
“Có chuyện gì sao?” Quan trọng đến không thể thiếu vắng cô, An Hạ nghe thấy có phần lo lắng hỏi.
“Một lát nữa sẽ biết thôi, nào, vào xe đi.”
Anh đã nói như vậy, An Hạ không thể không vào xe, bước chân nặng nề cất lên, đầu khẽ cúi chui vào bên trong xe, tay bắt lấy dây an toàn đeo vào.
Hai bàn tay liền đặt trên đùi, mấy đầu ngón tay bấu vào nhau, cánh môi đỏ hồng mọng nước bậm bậm, ánh mắt nhìn anh đang đi bọc ở phía đầu xe đi qua ghế lái.
Nhìn chăm chăm anh với sự khẩn khoản, An Hạ đang rất lo lắng, cánh cửa ghế lái mở ra, nhanh chóng xoay mặt đi nơi khác.
La Thành Dương ngồi vào, khởi động xe xoay bánh lái, An Hạ ngồi im như bức tượng, chỉ có những đầu ngón tay cứ bấu bấu vào nhau.
Ban đầu khi ngồi vào xe, cô đã ngửi thấy đầy mùi hương nước hoa vô cùng đặc trưng của La Thành Dương, hương thơm ngọt dịu của hương vị nhục đậu khấu và mùi vị của rượu rum, phản phất dưới lớp hương ngọt còn mang theo mùi vị gỗ trầm.
Mùi hương càng rõ rệt hơn khi anh ngồi vào xe, hương thơm bao trùm cả bầu không gian nhỏ như thể chúng đang bao trọn An Hạ.
Bởi vì hen suyễn, An Hạ rất kén chọn nước hoa, bản thân cô trước giờ chỉ dùng được một hai loại, nhưng mùi nước hoa dùng từ lúc sáng đến chiều của An Hạ đã vơi đi bớt.
Lúc này, trong không khí chật kín trên xe chỉ toàn mùi vị của La Thành Dương, hoàn toàn lấn át.
Cô loại bỏ suy nghĩ về anh, nghĩ đến vấn đề quan trọng mà cần phải có sự góp mặt của bản thân, ngay lập tức hai bàn tay siết chặt vào nhau, đôi mắt trừng trừng vào hư vô, nghiền ngẫm đến đôi mày thanh tú chau chặt vào nhau.
Vấn đề gì cơ chứ?
Mọi khi dùng cơm, chị và cha, La lão gia và cả anh thường nói đến những tin tức cổ phiếu mới nhất, An Hạ cũng có nắm một chút ít tin tức thị trường cổ phiếu hôm nay, nhưng để có thể hàn thuyên một cách đầy tự tin như chị là điều không thể, nếu sơ hở chắc chắn sẽ bị nghi ngờ mất.
Không được, An Hạ tuyệt đối không được tiếp chuyện.
La Thành Dương bộ dạng cực kì tập trung lái xe, đôi mắt nhìn thẳng phía trước nhưng thật chất toàn bộ chú ý đều dồn ở trên người An Hạ.
Hai tháng không gặp kể từ ngày xảy ra sự cố ở chuyến dã ngoại, hôm nay gặp lại nhìn thấy cô lại mang cho anh một cảm giác rất lạ.
Bộ dạng bối rối đan tay kia, trước giờ anh chưa từng nhìn thấy, một Ngô Bối Nghi vô cùng tự tin, phải nói tự tin đến mức có phần kiêu ngạo, vì sao lúc này lại tỏ ra bối rối như thế kia?
Đôi mi La Thành Dương chau lại rồi giản ra, lập tức loại bỉ suy nghĩ kì lạ ở trong đầu, tập trung lái xe đến nhà hàng Bạch Nguyệt quen thuộc.
“Ôi, Bối Nghi, cuối cùng cũng gặp được con rồi” La phu nhân nhìn thấy con trai đã đón được Bối Nghi, mừng rỡ lên tiếng.
Hai tháng nay La phu nhân rất nhung nhớ An Hạ, cũng như muốn được gặp mặt Bối Nghi, nhưng hẹn cơm mấy lần cũng không gặp được, đâm ra bà vô cùng mong ngóng được thấy mặt.
“Dì khoẻ chứ ạ?” An Hạ ngồi xuống vị trí trống bên cạnh La phu nhân, bà tươi cười “Khoẻ khoẻ.”
“Dạo này con bận quá hả? Mấy lần hẹn mà không gặp được” La phu nhân thắc mắc, An Hạ gật gật đâu, tỏ vẻ áy náy.
“Dạ…”
“Được rồi, bây giờ cũng trễ, cũng đói hết rồi” La lão gia giơ cao bàn tay ra hiệu với phục vụ l”Lên món đi.”
Bàn ăn tròn được dọn ra, món ăn thơm ngon nức mũi được đưa lên, mọi người bắt đầu dùng bữa.
An Hạ trầm tĩnh dùng cơm, trong bụng cầu mong không một ai nhắc đến những vấn đề thị trường, nếu không…!Cô thực không tiếp ứng được.
Trầm lặng dùng bữa trong âu lo, miếng bít tết vừa chín tới mềm ngoặc như thế kia nhưng An Hạ cắt mãi không đứt.
Đơn giản vì cô hoàn toàn mắc kẹt trong mớ lo âu, mắt còn chẳng thèm nhìn miếng thịt, cứ nhìn đi đâu đâu, tay cầm nĩa tay cầm dao cứa mà chẳng xong.
“Bối Nghi này” La phu nhân nhận thấy cô không tập trung, bà nhắc nhờ, nhưng An Hạ không hề phản ứng.
Mọi người trên bàn ăn lúc này đều nhìn về phía cô, cảm giác mọi ánh mắt dán lên người mới kéo An Hạ khỏi mớ suy nghĩ.
“Dạ? À…!Con…”
“Con sao vậy? Cứ thất thần làm sao” La phu nhân lo lắng, bàn tay buông ra chiếc dao bạc, đưa lên vén lọng tóc xinh đẹp đang bết lên gò má của An Hạ.
“Con khoẻ, chỉ là mãi nghĩ về mấy vấn đề trên lớp ấy mà…” Cô cười trừ, nhìn sang những ánh mắt nghiêm nghị trên bàn ăn, nỡ ra một nụ cười che đậy cho qua chuyện.
Mọi người thu lại ánh mắt, tạm thời tin vào lý do của cô, tiếp tục dùng bữa.
An Hạ mới dám thở phào một hơi, lấy lại tinh thần tập trung dùng bữa, sau khi dùng xong bữa chính, món tráng miệng được đưa lên.
Đây chính là giai đoạn mà An Hạ lo sợ nhất, mọi người thường hàn huyên vào lúc này.
Một tay cầm ly nước trái cây, một tay cầm chiếc ống hút khuấy khuấy, vừa vặn hút một ngụm, đặt xuống ly nước thì La lão gia đã cất giọng.
“Bữa hôm nay quan trọng là vì ta và cha con đã xem ngày và quyết định ngày cưới của hai con rồi, hôm nay chính là thông báo cho con” La lão gia nói.
“Khoảng tầm một tháng nữa đó” La phu nhân nhìn cô tươi cười.
“Con chuẩn bị từ bây giờ là vừa, thấy vậy chứ mau lắm, chớp mắt là tới ngày cưới rồi” Ngô Lão Đồng nói.
An Hạ nghe thấy, đầu cô trở nên thật nặng, hệt như một bao tải lớn đang đè trên đỉnh đầu, đôi mắt tròn không chớp nhìn về phía La lão gia, giống như đang kiểm nghiệm lại những gì mà ông nói.
“Một tháng nữa, ngày vừa đẹp các con sẽ kết hôn.”
Ánh mắt An Hạ chậm chạp di dời về phía La Thành Dương đang ngồi bên cạnh La lão, anh cũng nhìn cô, chỉ là trong đôi mắt anh hiện lên sự nghi hoặc, đôi mày rậm khoá chặt lại.
Ngô Bối Nghi vô cùng mong chờ hôn ước, đáng lý ra nghe tin kết hôn phải vui mừng, vì sao lại ngơ ngẩn đến phát ngốc thế kia?
Còn tiếp….