Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 14: Style Chắn Gió


Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 14: Style Chắn Gió


“N…!Này!” An Hạ dùng hai tay nắm lại vạt áo của mình, mắt trừng to với La Thành Dương, anh rất thản nhiên cười nhạt như thể chẳng có chuyện gì.

Trái lại An Hạ xấu hổ đến thẹn, vội vàng giữ chặt vạt áo, cúi đầu che đi gương mặt thẹn đỏ rối rít.

“Em…!Em tự làm!” Chân bước vội lách qua người La Thành Dương, chạy đến tủ quần áo cầm bừa một bộ đồ, đến nhìn chúng cũng không chạy vào nhà tắm.

Cánh cửa phòng tắm đóng sập lại, La Thành Dương phì cười tựa người vào bàn học, tay cầm lên đồ án của cô xem lại giết thời gian.

An Hạ bên trong phòng tắm, tay ôm lại lòng ngực, mắt trừng to vào không trung vô tận, quả tim đập đến lỗ tai lùng bùng.

Bối rối đến tay chân luống cuống, tay siết chặt móc áo, cánh môi cắn chặt.

Anh thật là không biết xấu hổ!
Cô biết lối sống bên tây rất thoáng, La Thành Dương sống bên ấy từ nhỏ có lẽ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng mà đây không phải phương tây, sao anh lại có thể cư nhiên tùy tiện như vậy chứ, thật sự là doạ chết An Hạ.

“Anh cho em mười phút, qua phút thứ mười một thì đừng trách anh xông vào đấy” Lời đe doạ từ bên ngoài truyền vào, La Thành Dương không muốn trễ giờ.

An Hạ nghe thấy liền trợn mắt thở hắc, nhanh chóng thay quần áo.

Bởi vì lấy vừa quần áo trong tủ không kịp nhìn, cho nên trang phục cô lấy không hề khớp một chút nào, quần jeans màu bạc cùng chiếc áo len màu xám, cái màu xám xịt như cuộc đời cô vậy.

An Hạ đành phải mở cửa đi ra, ném cho anh một ánh nhìn cực kì phiền phức đi lại tủ quần áo lấy chiếc áo len màu nâu hạt dẻ, quay trở lại phòng tắm, trước khi đi vào nhắc nhở.

“Bây giờ mới bắt đầu tính giờ.”
La Thành Dương nhàn nhã ngồi trên ghế bàn học của cô, mắt hiện lên ý cười hối thúc “Được rồi, mười phút của em bắt đầu.”
Hừ, thay quần áo chỉ cần ba phút thôi.

Chán nản đi vào phòng tắm, công tác thay quần áo, chải tóc, rửa mặt, thời gian chỉ đủ để thoa một ít kem trong nắng và son môi.

Mái tóc được cột cao đuôi gà bằng một chiếc nơ tóc tệp màu với áo len đang mặc, chiếc mái ngố thưa cùng những sợi tóc mái ôm lấy gương mặt khả ái.

Trở ra với bộ dạng vô cùng tươi mới, đi đến tủ giày lấy giày bata màu nâu hạt dẻ mang vào.


La Thành Dương đi đến bên cạnh cô, đánh giá sơ lược từ trên xuống dưới rồi trêu một câu.

“Nhìn qua chẳng ai biết là em chưa tắm nha.”
“Hừ” Cô chỉ biện hộ với dì để không phải đi thôi, anh lại tin à, mặc kệ anh “Vâng, lem chưa có tắm, nên anh né né em ra.”
Hành động vừa nãy, người sống phương tây thoáng quá rồi, anh né né cô ra đi.

Nghe thế, La Thành Dương phì cười, An Hạ cầm theo một đôi sandal dây phù hợp với đi biển, bỏ vào một chiếc túi nhỏ sau đó nhét vào balo quảy đi.

Anh cùng cô đi ra cổng lớn, La phu nhân nhìn thấy hai người đi ra liền hố hố cười.

“Phải đi như vậy mới đúng kịch bản chứ.”
Dì Diệp nhìn thấy An Hạ cũng hớn hở cười, nhìn hai người kẻ trước người đi sau tiến đến, dì Diệp vỗ vai La phu nhân chỉ về phía hai đứa trẻ “Nhìn cũng xứng đôi vừa lứa quá.”
“Chứ còn gì nữa” La phu nhân haha cười, chợt nhìn thấy Bối Nghi đứng bên cạnh, bà mới thu lại nụ cười, chỉ tay vào xe “Thôi vào xe đi.”
Xe nhà đi đủ lớn để chứa cả hai gia đình, chỉ là cách phân chỗ không được hợp lý, Ngô lão và La lão gia ngồi ghế trước, hàng sau chính là ba người đi lên xe tiếp theo, dì Diệp đến Bối Nghi và La phu nhân.

An Hạ và La Thành Dương đi ra sau cùng, ngồi hàng ghế phía sau cùng chỉ có hai người.

La phu nhân đã cố tình đẩy Bối Nghi ngồi cùng bà, nhường vị trí riêng lẽ với La Thành Dương cho An Hạ.

Bối Nghi đủ thông minh để hiểu tình huống này được bà sắp đặt, trong lòng khó chịu gương mặt lạnh đi, dù ngồi ở phía trước nhưng toàn bộ chú ý của cô đặt ở hàng ghế phía sau.

La Thành Dương và An Hạ tuy cùng hàng ghế, nhưng lại giống như người ngồi đầu sông người ngồi cuối sông, An Hạ ngồi sát vào cánh cửa sổ, đeo tai nghe nhạc, tựa đầu vào thành cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

La Thành Dương ngồi ở giữa ghế rất thản nhiên xem điện thoại, cô gái kia cứ nép vào phía bên cánh cửa hệt như băng ghế này là của một mình anh vậy, vô cùng trống trải.

Cô xem anh như dịch bệnh cần phải tránh xa vậy, La Thành Dương thật không hiểu sao cô lại né anh đến như vậy, hôm trước có ý tốt đưa về cô cũng chạy đi mất.

Phải chăng An Hạ ghét anh đến vậy?
Đoạn đường ra phố biển thành B cần ra khỏi thành S, đi qua thành A mới đến, đoạn đường dài gần tám giờ ngồi xe.

An Hạ ngắm cảnh đẹp được một lúc, đôi mắt bắt đầu mơ mơ màng màng khép lại, tối qua cô thức cả đêm cho nên lên xe một lúc đã muốn ngủ.

Xe chạy trên đường khung cảnh chạy ngược bên ngoài, cùng bài hát dịu dàng bên tai du dương, đôi mắt khép lại tựa lúc nào, hai đôi mi khép lồng vào nhau, đầu nhỏ bắt đầu gật gù chao đảo.

La Thành Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy cô gật gù, giám sát theo từng cử động của đầu nhỏ, anh nhích người đến gần An Hạ, nghiêng người ấn vào nút điều khiển cửa sổ bên An Hạ.


Cơ thể anh to lớn trấn áp An Hạ bên trong, chỉ là muốn đóng lại cửa sổ, La Thành Dương ngừng lại một giây.

Gắt gao nhìn cô gái mê ngủ, gương mặt thanh tú xinh đẹp, cánh môi nhỏ hồng hào óng ánh chỉ khiến người khác muốn cắn một ngụp, đôi mi dài khép lòng vào nhau, mơ màng gật gù gục đầu ngược về hướng La Thành Dương.

Cửa sổ vừa vặn đóng lại, anh thu lại ánh mắt mê muội của mình, tay giữ lấy đầu cô lui cơ thể về vị trí cũ.

Nhẹ nhàng đặt đầu cô tựa vào vai mình, An Hạ chẳng hay biết trời đất gì cả ngủ mê say, cảnh tượng cô tựa vai anh ngủ lọt vào mắt của mọi người ở hàng ghế phía trước.

Bối Nghi trừng mắt hừ lạnh, không muốn nhìn cảnh tượng phía sau nữa, cả quảng đường Bối Nghi không nói bất kì lời nào.

Bốn giờ trôi qua, An Hạ thả lỏng đầu dụi dụi vào thoải mái mềm mềm…!
Khoan, mềm mềm?
Đôi mi dài nâng lên khẽ chớp nhẹ, ngửi vào một mùi hương nước hoa đàn ông, chớp chớp mắt, hít hít thêm một hơi, cô đang tựa vào một cánh tay vững chắc nào đó, An Hạ lập tức bật dậy.

La Thành Dương vì động đậy của cô cũng nâng mi, chỉ nhấc nhẹ cánh môi sau đó tiếp tục nhắm mắt, tựa vào ghế ngủ.

Cô nhích người sang một bên, tay vén tóc sang mang tai xấu hổ, gương mặt nóng nóng ngại ngùng, tựa sâu thẩm trong trái tim lại vui vui đến lạ.

Làm cho cánh môi hồng hào mím mím lại, e thẹn thiếu nữ, ngẩn đẩu nhìn thấy ánh mắt của chị.

Bối Nghi dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn An Hạ, chị xoay mặt đi, nụ cười e thẹn thiếu nữ trên môi An Hạ dần dần thu lại.

Nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi một bên, bốn giờ tiếp theo, An Hạ không dám ngủ nữa.

Đến phố biển thành B, nơi nổi tiếng với bãi biển xanh ngát, đi tàu ra hòn đảo du du lịch nổi tiếng, một ngày di chuyển đầy mệt mỏi, sau tám giờ đi xe và một giờ đi tàu bây giờ đã bốn giờ chiều, La phu nhân thông báo lịch trình “Từ đây đến tối là thời gian tự do, bảy giờ thì tập hợp ở sảnh khách sạn để đi dùng bữa.”
La phu nhân nhìn sang Bối Nghi “Con có dự định đi đâu không?”
“Chắc con sẽ lên phòng nghỉ ngơi đợi đến tối” Bối Nghi đơn giản trả lời, La phu nhân liếc mắt sang con trai ý muốn hỏi anh, La Thành Dương khá mệt mỏi “Con sẽ nghỉ ngơi trong phòng.”
“Thế còn An Hạ?” La phu nhân nhìn An Hạ, ánh mắt dịu dàng thấy rõ.

Dù đi xe mệt mỏi nhưng lúc này An Hạ vô cùng phấn khởi, búng ngón tay nháy mắt với dì yêu “Con đến viện bảo tàng, ở đây có viện bảo tàng nổi tiếng lắm đó.”
“Vậy thì nhớ trở về lúc bảy giờ” La phu nhân dặn dò, An Hạ rất ngoan ngoãn gật đầu hai cái, mọi người giải tán trở về phòng riêng.

An Hạ ngâm mình trong bồn tắm, tắm gội thật sảng khoái với tâm trạng hào hứng đến viện bảo tàng.


Khoác áo tắm màu trắng đi ra ngoài, mở ra vali lấy quần áo, lúc này cô mới há hốc.

La phu nhân gom trang phục của cô toàn là váy, nhưng chiếc váy hoa, váy lụa hai dây, đầm xuông maxi…!Những chiếc váy để mặc đi biển.

Lúc sáng gấp rút gọi cô như thế mà La phu nhân có thể gom hành lý thật chính xác đi, An Hạ cười khổ, nhìn trong vali không có một chiếc áo khoác nào.

Thật là…!Dù đã bắt đầu sang mùa hạ, mùa duy nhất người bệnh hen suyễn hạng nặng như An Hạ có thể mặc những bộ quần áo thoải mái ngoài đồ len ấm, nhưng biển về đêm sẽ lạnh, dì lại không gom một chiếc áo khoác nào.

Cầm lên chiếc váy lụa màu da hai dây dài, mang vào phòng tắm thay, lát nữa đi ra ngoài An Hạ sẽ ghé shop quần áo mua thêm đồ vậy.

Chiếc váy lụa hai dây kiểu dáng xuông, phía sau hở một mảnh lớn phần lưng, dù sau cũng là váy hợp cho đi biển, An Hạ rất ít khi ăn vận những trang phục như thế nên cũng cảm thấy không thoải mái.

Váy hai dây để lộ bờ vai mảnh khảnh, xương quai xanh như thiên nga xinh đẹp, hành lý đều do La phu nhân gấp rút dọn nên An Hạ chẳng có nữ trang nào cả.

Chỉ đơn giản mặc váy hai dây, tóc thắc thành một chiếc bím xương cá, ria tóc thả tự do ôm lấy gương mặt nhỏ, mang đôi sandal màu đen đã đem theo.

Trang điểm nhẹ nhàng, nhìn thành quả trong gương, đôi mày chợt nhăn lại, một người học mỹ thuật, gu thẩm mỹ luôn rất cao.

Váy hai dây khoe cổ thiên nga, xương quay xanh mà lại không có dây chuyền chính là một thiếu sót sai lầm, nhìn vào gương suy ngẫm.

Lát nữa còn phải mua áo khoác và chi phí phải tiêu, e rằng không đủ để mua nữ trang, đành thôi vậy.

Ai bảo An Hạ bị thất sủng cơ chứ, tiền sinh hoạt luôn ít hơn chị, chỉ vừa đủ ăn uống và mua sắm một ít.

Cầm lấy chiếc túi xách nhỏ, không thèm suy nghĩ nữa, nghĩ đến viện bảo tàng liền phấn khởi đôi mắt sáng lên.

Đi xuống đại sảnh, trong lớp người xa lạ qua lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen quen, đi đến gần xem xét, chính là La Thành Dương.

Anh đã thay quần áo, mặc một cây đen thui, áo thun trắng áo bị khoác ngoài màu đen che lấp, quần jeans đen cùng giày thể thao màu đen, giống như đang chờ đợi.

Không phải anh bảo sẽ nghỉ ngơi trên phòng sao? An Hạ vì tò mò mà đi đến, bước chân nhỏ nhẹ đi đến từ phía sau lưng anh lú đầu ra.

“Ú oà” Lú ra cái đầu nhỏ, bước ra phía trước anh ngay ngắn chào hỏi “Không phải là anh nghỉ ngơi trên phòng à? Hẹn với ai hả?”
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt cô sáng lên, chà chà hai lòng bàn tay vỗ vỗ, gương mặt hí hửng cười trêu ghẹo “À à, hẹn hò với chị em đúng không?”
La Thành Dương nhìn cô, có phần hơi bất ngờ, bởi vì An Hạ luôn giấu mình trong những chiếc áo len rộng rãi, rất ít khi nhìn thấy, với anh đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc lộ da lộ thịt cho nên có phần ngạc nhiên.

Bởi vì luôn ăn mặt kín đáo, da thịt được giấu kín trắng trẻo mềm mượt như sữa, làn da nhìn đã cảm thấy mướt tay muốn chạm.

Phần ngực áo hoàn toàn có thể nhìn thấy hai bầu tròn trịa trắng nõn, mi tâm anh bỗng nhiên chau lại.

Nhận thấy ánh nhìn đăm đăm của anh, An Hạ nhìn lại chính mình, cô không có ăn mặc lạ lẫm gì cả, vô cùng phù hợp với du lịch biển đảo.


Anh nhìn cái gì nga? Ở phương tây người ta ăn mặc còn táo bạo hơn cơ mà, sao lại nhìn cô với ánh mắt kì lạ như thế.

Anh không có trả lời, chắc là anh ngại đi, An Hạ đành phải tự mình trả lời “Được rồi, anh đi chơi vui vẻ, em cũng đi chơi đây.”
Vẫy tay chào, cô xoay người rời đi, trong bụng mắng thầm, người gì mà kiệm lời, nói một câu tuột mất mấy kg sao?
Cất bước rời đi, La Thành Dương nhìn theo bóng dáng nhỏ, lộ ra tấm lưng trần xinh đẹp mê người.

Không thể ngăn cản vô vàng ánh mắt mê muội đang dáng lên người An Hạ, cô chỉ mãi mê nhìn vào điện thoại trên tay nên không cơ nhận thấy mùi nguy hiểm.

Đứa nhỏ ngốc nghếch não ngắn như cô, vóc dáng lại bức người thế kía.

La Thành Dương cất bước theo cô, vừa đi đến vừa cởi ra áo khoác tiến đến khoác lên người An Hạ.

“…” Cô dừng lại bước chân, ngẩn đầu nhìn anh ngạc nhiên “Cái này…?”
“Không phải em bị bệnh sao? Ăn mặc kín vào” Trong giọng nói anh phát ra sự khó chịu, anh khoác áo lên vai cô, thậm chí còn kéo phần cổ áo ra phía trước muốn che chắn lại những phần da thịt lộ ra phía trước.

An Hạ buồn cười, vậy mà trái tim có phần rung động, cô cười khẽ “Em có bệnh nhưng có phải đến mức gió thổi cũng ngã lăn ra đâu.”
Vai nhấc lên muốn cởi ra áo, La Thành Dương giữ lấy hai vai cô không cho phép cô cởi ra, trên gương mặt đầy rẫy sự khó chịu, mắt đá về phía những gã đàn ông xung quanh nhắc nhở “Mặc vào.”
An Hạ nhìn theo mắt anh, mới nhận thấy những gã đàn ông phía xung quanh đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào mình “À…!Em cảm ơn.”
“Thế em mượn một chút, lát nữa về em trả anh nha” Thẹn thùng hỏi, ánh mắt của những người kia càng gắt gao hơn, họ như muốn nhìn xuyên thấu An Hạ.

La Thành Dương hạ tay vòng qua nắm lấy vai cô, cùng cô bước đi, vừa đi vừa trách móc một câu.

“Anh thiết nghĩ em nên mặt style chắn gió kia suốt đời đấy.”
Anh giữ cô trong vòng tay, những gã kia mới quay mặt đi không nhìn nữa, cùng cô đi ra phía trước khách sạn.

An Hạ bĩu môi, hướng anh cảm tạ vô cùng, giơ ra bàn tay khách khí “Style chắn gió gì chứ, đưa em ra đây được rồi anh vào trong đợi chị đi.”
“Ai bảo anh đi cùng chị em?” La Thành Dương nhăn mày, An Hạ chớp chớp đôi mắt hạt tiêu ngơ ngác “Không phải hả?”
“Không, sợ em đi lạc nên anh đây mới đại giá quang lâm bỏ cả thời gian nghỉ ngơi đi cùng em đây” La Thành Dương tự hào vỗ ngực, nhướng mi mắt.

Quào, phải chăng cô nên cảm thấy vinh dự đi?
Còn tiếp…!
(P/s Trong những nam chính của tôi luôn vô cùng trong sạch, hình tượng anh La này sẽ không sạch như những người kia.

Anh ấy từ nhỏ đã sống ở trời tây, tư tưởng sống thoáng ảnh hưởng không ít, tình trường thì khá nhiều chứ không phải một đời một người như anh Dư hay anh Trịnh đâu.

Tới đây thì mọi người sẽ cảm thấy anh chấm chị Hạ, thật ra anh chấm cả hai chị em đấy, chỉ là đang hơi nghiêng về chị Hạ thôi.

Dù sao cũng là thời gian tìm hiểu nên anh La hoàn toàn có quyền làm vậy, hơi tra nam nhỉ?
Thì tại…!La Hitler nó vậy ಥ‿ಥ)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.