Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 121


Bạn đang đọc Thế Thân Hoàn Hảo – Chương 121


Trịnh Thành Dương thở nhẹ “Đến đón là chuyện của cậu, cô ấy về hay không là một chuyện khác.”
“Nói như vậy rồi, anh còn mở cửa cho tôi” La Thành Dương nôn nóng gặp mặt An Hạ.

“Được thôi” Trịnh Thành Dương không chần chừ, xoay người đi vào trong nhà, Phương Hoa vừa rửa mặt xong, nhìn thấy Trịnh Thành Dương nheo mày đi từ ban công vào.

“Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Thành Dương dừng lại trước mặt vợ nhỏ, thở dài một hơi “Em qua nói với An Hạ, La Thành Dương đến tìm.”
“Anh ta biết rồi sao?” Phương Hoa lập tức lo lắng, Trịnh Thành Dương gật gật đầu “Em bảo cô ấy chuẩn bị tâm lý tốt một chút, không có gì cả, ở đây là Trịnh gia, La Thành Dương không làm gì được đâu.”
“Em biết rồi” Phương Hoa xoay người rời khỏi phòng, chạy sang phòng An Hạ, An Hạ vừa thay xong tã cho An Nhiên, đang chơi đùa với bé con nằm lăn lăn trên giường.

Phương Hoa không gõ cửa xông thẳng vào phòng, khiến cho An Hạ có phần bất ngờ.

“Có chuyện gì hả? Sao chị vội vàng thế?”
Phương Hoa đi tới, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, đi đến bên giường ngồi xuống.

“An Hạ…” Phương Hoa nghiêm mặt, An Hạ nhìn thấy sự nghiêm trọng liền chăm chú nhìn chị.

“Dạ…?”
“La Thành Dương đến rồi” Phương Hoa nói nhỏ.

Nhưng âm thanh ấy lại vang vọng trong đầu An Hạ cực kì lớn, nghe đến ong ong lỗ tai, cô ngây người, có phần ngẩn ra như đứa ngốc.

“Đến rồi? Sao lại…” Sao lại đến nhanh như vậy, chỉ mới có ba tháng anh ấy đã tìm đến đây rồi, Ngô An Hạ không kịp suy nghĩ “E…!Em phải làm sao bây giờ?”
“Em chỉ cần bình tĩnh đối mặt thôi, ở đây là Trịnh gia, em không cần phải sợ gì cả” Phương Hoa cực kì chắc chắn đáp “Trịnh gia bảo hộ em.”
Trịnh gia bảo hộ em…!Câu này, y như câu mà chị Lạc từng nói với cô, rằng ở Giang gia không có gì có thể làm hại cô, Giang gia bảo hộ cô nhưng rồi…!La Thành Dương cũng đến.

“E…!Em phải làm sao…” An Hạ bất đầu hít thở vội, từng hơi thở nặng trĩu bất loạn, cô không đủ dũng khi gặp mặt người kia, người đàn ông đó đối với cô rất đáng sợ, cô không đủ bình tĩnh.

Phương Hoa nắm lấy hai vai trấn an An Hạ “Em bình tĩnh, ở đây là Trịnh gia chỉ cần em không muốn anh ta sẽ không thể làm gì được em cả.”
Phương Hoa chắc chắn nhìn vào mắt An Hạ, ánh mắt kiên định giúp An Hạ bình tĩnh hơn.

“Nhưng…” Ngô An Hạ mím môi, bàn tay run nắm lấy cánh tay chị nắn nắn “Em…”

An Hạ hít thở vội, hai tay nắm lấy cánh tay của Phương Hoa nắn nắn, đôi mày thanh chau chặt vào nhau, khổ sở nhăn nhó “E…!Em sợ…”
Phương Hoa nâng nhẹ cánh môi, hai tay buông ra hai vai, hai bàn tay áp lấy hai bên gương mặt An Hạ, nâng gương mặt An Hạ lệ nhìn cô, Phương Hoa chắc chắn cười đáp.

“Không cần phải sợ, có chị ở đây, chị bồng An Nhiên đi gặp anh ta cùng em, có anh Dương ở đây, không cần phải sợ gì cả.”
Phương Hoa chắc chắn rằng Trịnh Thành Dương có thể bảo hộ bọn họ.

“Mau, bình tĩnh lại, xuống dưới gặp anh ta làm rõ mọi chuyện, em không nên trốn tránh mãi như vậy.”
Phương Hoa đứng dậy, hai tay cẩn thận bồng An Nhiên bé bỏng lên, bé con được dì bồng vui cười.

An Hạ vẫn ngồi trên giường, cô hít thở mấy hơi liên tục, hít vào thật sâu bình ổn lại nhịp tim đập vội, An Hạ bước xuống giường.

Xuống lầu dưới, La Thành Dương chờ đợi sẵn, nhìn thấy An Hạ, khoé môi anh nâng nhẹ thành nụ cười.

Cô vừa bước xuống, La Thành Dương đã đi đến, không để cho An Hạ phản ứng, anh đi đến ôm lấy cô vào lòng.

Ngô An Hạ đứng im như trời chồng, không một phản kháng, chỉ có gương mặt cô cứng ngắt trước hành động ôm ấp yêu thương này.

La Thành Dương ôm được cô vào lòng liền thở phào nhẹ nhõm, đôi vai La Thành Dương hạ xuống thấy rõ.

Ôm cô, mùi hương từ mái tóc cô, mùi hương mà anh nhung nhớ, hôn lên mái tóc mềm mại, anh buông cô ra, hai tay giữ lấy vai An Hạ, ánh mắt mừng rỡ yêu cầu.

“Về với anh.”
Ngô An Hạ chau lại lông mày, bàn tay nhỏ nâng lên đặt lên cánh tay La Thành Dương, dùng lực đẩy bàn tay anh buông vai cô ra, chân cô lùi lại nhưng La Thành Dương dùng lực nắm vai kia giữ cô lại, không cho cô lùi bước.

“Em không về.”
La Thành Dương hạ tay nắm lấy bàn tay cô, nâng ra nụ cười tạm bợ, ánh mắt chất chứa hi vọng, nhỏ giọng thỉnh cầu.

“Theo anh về đi, chúng ta về nhà.”
An Hạ nắm lấy tay anh gỡ ra, chỉ tiếc là anh nắm rất chặt, dùng lực siết lấy bàn tay cô không buông, An Hạ không gỡ ra được.

Cảm giác tay càng lúc càng đau, cô nhăn mày vì đau.


“Không…!Em không về…”
“Về với anh” La Thành Dương siết chặt tay cô hơn, An Hạ muốn rút tay nhưng không được, mày đẹp chau lại, An Hạ mím chặt cánh môi.

Hai người giằng co, Phương Hoa nhìn liền ngứa mắt, lập tức giao An Nhiên trên tay cho người giúp việc, đi đến chắn ngang giữa La Thành Dương và An Hạ.

“Cô ấy nói cô ấy không muốn về, anh không nghe thấy hay sao?” Tách hai người ra, cổ tay An Hạ đỏ một mảnh, cô nắm lấy cổ tay chính mình, chắn lại vết đỏ mẫn kia.

“Đây không phải chuyện của cô” La Thành Dương tiến lên, Trịnh Thành Dương lập tức đẩy ra La Thành Dương.

Tách La tổng của La thị tránh xa cô vợ nhỏ của mình, giọng nói nghiêm uy.

“La tổng, La phu nhân của cậu nói không muốn về, cậu đừng ép cô ấy, cô ấy ở chỗ chúng tôi vẫn tốt.”
La Thành Dương nào có thể chấp nhận, hôm nay đã tìm được cô, anh phải đưa cô trở về nhà của bọn họ.

“Không, cô ấy là người của tôi, hôm nay cô ấy phải theo tôi trở về.”
Trịnh Thành Dương nhấc lên nụ cười “Cô ấy không muốn theo cậu, cô ấy bây giờ là người của Trịnh gia, chúng tôi sẽ không để cậu mang cô ấy đi.”
“Từ khi nào cô ấy trở thành người của các người?” La Thành Dương không có đủ kiên nhẫn, không kiềm chế được tức giận thô rống một tiếng, đôi mắt anh nôn nóng, trừng trừng về phía An Hạ “Đó là người đích thân tôi cưới hỏi, cô ấy là người của La gia tôi.”
Anh trừng mắt đen về phía cô, gầm gừ như con sói ma “Hôm nay em phải theo anh về.”
Ngô An Hạ xoay mặt đi, né đi ánh mắt của anh, cô lo sợ đứng không vững mà bập bênh, Phương Hoa liền đỡ lấy An Hạ.

Trịnh Thành Dương xoay nhẹ mặt nhìn về phía sau, thật tâm dò hỏi “La phu nhân có muốn trở về không?”
Ngô An Hạ không đáp, cô mím môi, đôi bàn tay nắm chặt, đầu nhỏ cự tuyệt lắc mạnh.

Trịnh Thành Dương nâng lên nụ cười hữu nghị “Cậu cũng thấy rồi, cô ấy không muốn trở về, cô ấy bây giờ là thành viên của Trịnh gia, chúng tôi sẽ không để cậu làm khó cô ấy.”
La Thành Dương nghiến răng, bước chân tiên tới, Trịnh Thành Dương dang ra cánh tay chặn lại, nhắc nhở.

“La tổng tự trọng.”
La Thành Dương nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trừng trừng như muốn nuốt sống An Hạ, lồng bàn tay anh nắm chặt thành quả đấm lớn.

Ánh mắt anh đổ lên người cô nóng rực, nặng trĩu như hàng vạn tấn cát đá đè trên đỉnh đầu, cô không thể ngẩn đầu lên được.


An Hạ chỉ biết bám lấy cánh tay Phương Hoa, như người chết đuối bám chặt chiếc phao cứu sinh duy nhất trên biển lớn.

Tim cô đập vội vì hoảng, thở cũng không dám, im bặt cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt u uất.

La Thành Dương vung lên bàn tay hất cánh tay Trịnh Thành Dương ra, bước đến phía An Hạ và Phương Hoa.

Trịnh Thành Dương lập tức nắm lấy vai anh, anh đã vung ra bàn tay hướng về phía An Hạ, nắm lấy bã vai An Hạ, Trịnh Thành Dương phía sau bắt lấy cánh tay La Thành Dương ngăn cản.

La Thành Dương nắm được vai An Hạ, bàn tay anh siết chặt, đầu móng tay bấu vào bã vai cô, An Hạ mím môi, hàng mi chau lại sợ hãi, phát ra một âm sợ hãi.

“Ực…”
Phương Hoa trừng mắt, buông ra một tay đỡ An Hạ vung lên bạt tay.

Chát.

Bạt tay lướt qua mặt La Thành Dương, buộc anh buông ra vai An Hạ, gương mặt nghiêng sang một bên, cái tát đau điếng đến từng sợi dây thần kinh nóng giận, La Thành Dương nhếch ra nụ cười như người điên mất trí.

Anh liếc mắt nhìn An Hạ đang co rút trước mắt, ánh mắt tối đen, gò má đau rát đỏ lên, nhìn cô thở ra một hơi nhẹ hững, trông tức giận nhưng anh hoàn toàn rũ bỏ mọi kiêu ngạo, giống như đang cầu xin cô theo anh trở về.

“Anh bảo em về với anh, có nghe không?”
Ngô An Hạ cắn chặt răng, bàn tay siết chặt lấy một hơi dũng khí, cô nâng mắt nhìn anh rồi lãng tránh, giọng run run đáp lời.

“Em không về, anh đừng ép em…”
La Thành Dương siết tay, đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay, đôi mắt anh trừng trừng hằn ra tơ máu.

Anh duật ra nụ cười, Trịnh Thành Dương đứng giữa giãn cách ra khoảng cách của anh và An Hạ.

Ba tháng qua tìm kiếm cô không gặp, bây giờ gặp được rồi cô nhất quyết không trở về.

Khi cô ở ngay trước mắt lại chẳng thể chạm tới, La Thành Dương nhếch ra nụ cười khinh thường.

Đáy mắt liếc qua đứa bé trên tay người giúp việc, anh nhếch môi cùng một cái gật đầu nhẹ tênh.

“Được, được thôi, là do em ép anh.”
La Thành Dương xoay đầu rời đi, chấp nhận việc không thể đưa cô trở về.

Anh vừa quay đầu rời đi, An Hạ thả lỏng cơ thể căng thẳng tựa vào lòng Phương Hoa, cô gần như sắp ngã, đôi bàn tay lạnh ngắt phát run.


Phương Hoa vỗ về tấm lưng cô “Không sao rồi, ổn cả rồi.”
Cô cũng hi vọng…!Rằng mọi chuyện đều ổn…!
La Thành Dương trở về La gia, trở về căn phòng lạnh lẽo, anh ngồi xuống sofa nệm, cả cơ thể như chìm vào nệm mềm mại.

Rõ rành anh đối với cô rất tốt, cô chỉ luôn muốn bỏ đi, cô không muốn bên cạnh anh đến như vậy sao? Anh thì có gì không tốt?
Vì sao lại không muốn ở bên cạnh anh? Còn anh hôm nay, bỏ xuống mọi tôn nghiêm chỉ để thỉnh cầu cô quay trở về.

Ha…!La Thành Dương ngạo mạn như anh lại có ngày như thế này.

Không thể thua cuộc như vậy, anh sẽ đòi lại, đòi lại những gì cô đã lừa dối anh, đòi lại kiêu ngạo hôm nay đã bỏ xuống vì cô.

Anh buộc cô trở về bên anh, cô nhất định phải trở về bên anh.

Ngày hôm sau…!
Phương Hoa và An Hạ ngồi chơi cùng An Nhiên, bỗng Phương Hoa có điện thoại từ Trịnh Thành Dương, Phương Hoa nghe điện thoại với vẻ mặt rất vui vẻ nhưng khi nghe được câu nói của anh chồng trong điện thoại, nét mặt Phương Hoa có chút cứng lại.

An Hạ để ý nhìn thấy, thường thì anh Dương gọi chị Hoa, lúc nào mặt chị cũng phơi phới vui vẻ đến mức bắn ra những bông hoa hạnh phúc, hôm nay có chút khô cứng như xảy ra chuyện gì đó, khi Phương Hoa kết thúc nói chuyện điện thoại, An Hạ mới lo lắng dò hỏi.

“Có chuyện gì sao?”
“Ừ…!Thì…” Phương Hoa bối rối, ánh mắt có phần rối không dám nhìn An Hạ “Ừm…”
“Sao vậy?” An Hạ nhìn dáng vẻ bối rối đáng yêu của chị, môi vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

“La Thành Dương…” Phương Hoa cất lên ba từ, nụ cười trên môi An Hạ liền cứng lại, cánh môi vui vẻ cô đọng, ánh mắt tươi tắn sụp xuống.

“Anh Dương nói, anh ta khởi kiện rồi, đòi đứa con.”
Nụ cười trên môi An Hạ vụt tắt, ánh mắt ngơ ngát nhìn chị, còn tưởng là bản thân nghe lầm.

“Kiện gì cơ? Anh ta nói đó là con hoang mà…!Bây giờ lại đòi cái gì…!Không thể nào, lần đó anh ấy còn mắng em mang nghiệt chủng…!Không thể nào bây giờ lại đòi…”
An Hạ bật cười, bối rối nói lung tung, đôi mắt hoảng nhìn trái nhìn phải, kết thúc câu nói lang man, nhịp tim An Hạ đập vội, căn thẳng chậm chạp nâng mắt nhìn thẳng vào mắt Phương Hoa, run rẩy xác nhận lại “Anh ấy thật sự kiện rồi?”
“Ừm” Phương Hoa gật đầu, cho cô câu trả lời hoàn toàn cứng rắn, đôi mắt An Hạ vô thần, hai hàng lấp lánh chạy xuống từ lúc nào, cô lại bật ra nụ cười, một nụ cười đầy khổ sở.

“Không thể nào…”
Còn tiếp….!
(P/s Yên tâm chị ạ, anh Trịnh chơi với thẩm phán không hà…!Nhưng mà theo kịch bản này thì anh La thắng kiện *Spoil đó*
Bạt tay của chị Hoa thiệt là khủng khiếp đi, đánh từ nam chính sang tiểu tam rồi sang cả nam chính nhà người khác *Nhịn cười méo mặt*)
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.