Bạn đang đọc Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn – Chương 7
Sáng hôm sau, Vương Bảo An vẫn đi làm như bình thường, công việc cũng rất nhàn hạ.
“Cô Vương Châu tổng cho gọi cô đến phòng cô ấy.”
“Ừm.”
Cốc…cốc…cốc…
Châu Hân Hân đang xử lí tài liệu:”Vào đi.”
“Châu tổng cho gọi tôi.”
“Bảo An đã dặn cậu bao lần đừng gọi mình như thế nữa mà.”
“Công ra công tư ra tư ở công ty cậu vẫn là Châu tổng.”
Châu Hân Hân thở dài:”Được rồi, tùy cậu muốn gọi sao thì gọi.”
“Gọi mình có chuyện gì sao?”
Châu Hân Hân lấy ra một tập tài liệu đưa qua cho cô:”Mấy hôm nữa chủ tịch tập đoàn W sẽ về nước, cậu thay mình qua đó kí hợp đồng đi.”
“Mình?”
“Cho cậu cơ hội thể hiện đó, nghe nói Tần thị cũng đang nhăm nhe bản hợp đồng này.
Cố lên.”
Cô cầm chắc bản hợp đầu trong tay:”Cảm ơn Châu tổng đã tin tưởng.
Không còn chuyện gì thì mình về làm việc nha.”
“Chờ đã.” Châu Hân Hân chớp chớp mắt nói:”Trưa nay mình muốn ăn đồ cậu nấu.”
“Được lát nữa bữa trưa sẽ được chuyển lên cho Châu tổng.” Vương Bảo An không khỏi bật cười, Châu tổng đường đường là một nữ kinh doanh đại tài vẻ ngoài lạnh lùng khiêu gợi mà trước mặt cô cứ như đứa trẻ mãi không chịu lớn vậy.
(Nhiều nàng đọc đến đây liền liên tưởng đến GL đúng không?)
Vương Bảo An tập trung hoàn thành bản hợp đồng.
Cuối cùng cũng xong cô xem xét lại bản hợp đồng một lần nữa rồi bắt đầu chuẩn bị một số tư liệu khác về vị chủ tịch của W kia.
Người xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Hơn nữa cô cũng rất mong đợi cuộc cạnh tranh này, cô rất muốn xem Tần Uyển Nhi kia có bản lĩnh gì?
Nhưng tư liệu về vị Tiêu tổng kia vô cùng ít ỏi, căn bản chẳng tra được gì.
Tối hôm đó Vương Bảo An lấy tài liệu xem qua một lần rồi lựa ra một bộ đồ kín đáo nhưng không kém phần sang trọng làm tôn nên khí chất ngút trời của cô.
Xong xuôi mọi việc thì lên giường đánh một giấc để ngày mai có một tinh thần thật sảng khoái.
Cuộc chiến này cô chắc chắn sẽ không thua đâu.
Ngày hôm sau…
Trước cửa tập đoàn W Vương Bảo An hít một hơi thật sâu rồi đi vào.
Tuy cô đã cùng Hàn Thiên kí không ít các bản hợp đồng nhưng lần này vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Chào cô, tôi là người của Châu thị.” Vương Bảo An giơ thẻ công tác ra.
“Chào cô Vương mời cô đi hướng này.”
Vừa đến cửa thì chạm mặt Tần Uyển Nhi, cô dừng lại nhìn cô ta một cái rồi đi vào trong.
Tần Uyển Nhi vô cùng ngạc nhiên, cô ta biết đối thủ cạnh tranh lần này là Châu thị chỉ là không ngờ tới người đại diện cho Châu thị kí bản hợp đồng này lại là Vương Bảo An.
Tiêu Triết Hạn xoay ghế lại, Vương Bảo An thật không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn W lại là một người đàn ông trẻ ngoài 30 tuổi.
Vương Bảo An đưa tay ra:”Chào Tiêu tổng.”
“Cô là người đại diện của Châu thị, mời ngồi.” Anh ta đưa tay ra nắm nhẹ tay cô xem như lời chào hỏi.
Tần Uyển Nhi sau đó cũng bước vào, hôm nay ta ta bận một chiếc váy màu đỏ chói, cắt xẻ trông rất phản cảm.
Vương Bảo An không hiểu vì lí do gì mà cô ta lại bận bộ đồ này đi nữa.
“Chào Tiêu tổng.” Cô ta đưa tay ra.
Tiêu Triết Hạn đưa tay chạm nhẹ xem như phép lịch sự tối thiểu, vậy mà cô ta lại nắm mãi không buông.
Vương Bảo An trong lòng thầm nhạo báng Hàn Thiên.
Ha xem người mà anh một lòng yêu thương đi kìa.
Tiêu Triết Hạn rút tay lại rồi đẩy gọng kính.
“Được rồi bắt đầu đi.”
Không chờ Vương Bảo An lên tiếng Tần Uyển Nhi đứng lên trình bày trước.
Vương Bảo An cũng không khinh xuất mà coi thường đối thủ, cô tập trung lắng nghe phần trình bày của cô ta.
Về lí mà nói cô ta chuẩn bị khá kĩ lưỡng nhưng vẫn có một số thông tin trong bản hợp đồng không được rõ ràng và đặc biệt có một lỗ hổng rất lớn.
Sau khi cô ta đã trình bày xong đến lượt cô trình bày bản hợp đồng của mình từ đầu đến cuối đều lưu loát.
Tiêu Triết Hạn lại đẩy gọng kính:”Về mặt lợi nhuận cả hai công ty các cô đều đưa ra rất tốt.
Cô Tần…”
Tần Uyển Nhi vui mừng ra mặt giương ánh mắt khiêu khích liếc cô một cái rồi tươi cười nói:”Anh đồng ý hợp tác với công ty tôi rồi sao?”
“Bản hợp đồng của cô không tệ chỉ có điều đã mắc phải hai lỗi rất lớn, xin lỗi chúng tôi không thể hợp tác với công ty cô.”
Tần Uyển Nhi được một pha mừng hụt, nụ cười trên môi cứng lại.
“Cô Vương bên chúng tôi đồng ý hợp tác với công ty các cô.
Hợp đồng này đã được kí kết thành công.”
Vương Bảo An cười tươi rói:”Cảm ơn Tiêu tổng.”
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Tần Uyển Nhi tức run người tay siết chặt lại, ánh mắt cay độc nhìn Vương Bảo An.
Cô ta cầm bản hợp đồng rời đi.
Vương Bảo An cũng không ở lại lâu, cô rất muốn thông báo tin này cho Châu Hân Hân biết.
Vừa xuống cửa công ty thì thấy Tần Uyển Nhi đứng đợi sẵn ở đó.
“Cô đừng có mà vội mừng.”
Vương Bảo An cười lạnh:”Xem ra người mà Hàn tổng một lòng yêu thương ngoài nhan sắc ra còn được cái não hơi phẳng thì phải.”
“Cô…” Tần Uyên Nhi giơ tay tát một phát vô mặt cô.
Bốp!!!
Chỉ mới vậy đã bị chọc giận rồi sao?
Cô cũng chẳng để bản thân chịu thiệt vung tay đáp trả lại hai cái.
Lực tát cũng không phải là nhẹ khiến má của Tần Uyển Nhi đỏ bừng, in cả năm ngón tay.
Phía sau liền vang lên một giọng trầm thấp quen thuộc:”Vương Bảo An cô quậy đủ chưa?”
Đóa bạch liên hoa Tần Uyển Nhi lại nhập vai diễn xuất:”Hàn Thiên em chỉ chào hỏi chúc mừng cô ấy đã thành công kí được hợp đồng với W thôi.
Nhưng thật không ngờ cô ấy vẫn để trong lòng chuyện anh vì em mà đá cô ấy.
Cô ấy mắng em thì thôi còn lôi anh vào.”
Nói đến đây thì bắt đầu rơi nước mắt:”Em chỉ nói lí với cô ấy mấy câu, cô ấy liền…liền đánh em.
Hic hic Hàn Thiên em đau quá.”
Hàn Thiên sắc mặt âm u đến dọa người:”Vương Bảo An mau xin lỗi em ấy.”.