Bạn đang đọc Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn – Chương 24
Hàn Duệ – em trai ruột của Hàn Thiên, nhị thiếu gia của Hàn thị lúc này cũng từ trên lầu đi xuống.
“Anh hai.”
Hàn Thiên hơi nhíu mày ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo:”Mày về đây làm gì?”
Hàn Duệ từ nhỏ đã rất tinh quái nghịch ngợm gây ra không biết bao nhiêu là phiền phức.
Ở mức độ tàn nhẫn anh ta chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh Hàn Thiên.
Anh ta đã tìm ra không ít thủ đoạn điên rồ khiến người ta sởn tóc gáy.
Để nói về người này có thể tóm tắt trong một câu ngắn gọn: sợ thế giới không đủ loạn.
Vì thế bao năm qua luôn được Hàn Khải giữ bên cạnh dạy dỗ.
Tưởng Quyên mắng nhẹ:”Con đó lần nào gặp mặt cũng đều trưng ra vẻ mặt này.
Nó dù sao cũng là em con đó.”
Hàn Thiên không nói gì, ánh mắt vẫn dán trên người Hàn Duệ.
Hàn Khải lúc này cũng buông tờ báo xuống:”Được rồi mau xuống ăn cơm đi.”
Món ăn lần lượt được mang lên.
Hàn Khải cũng từ từ lên tiếng:”Lần này đem nó về đây là để nó theo con học hỏi kinh nghiệm.
Dù gì nó cũng đã lớn rồi.”
Hàn Thiên hơi khựng lại không phản đối cũng không lên tiếng.
Ý cha anh đã quyết anh có phản đối cũng vô dụng.
…
Thời gian từng giờ từng phút cứ thế trôi qua, cuối cùng Vương Bảo An cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lần đầu tiên mở mắt là một mảng tối đen.
Lần thứ hai mở mắt tầm nhìn bị bao phủ bởi một mảng sáng đến chói mắt, đồng tử cay xè.
Mãi một lúc sau mắt mới dần thích ứng được, Vương Bảo An mở mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng bốn bức tường trắng toát, rèm cửa được buông xuống xuyên thấu có thể nhìn thấy bầu trời cao trong xanh cao vút.
Châu Hân Hân đang ngồi dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Phía trên đầu thoáng nghe thấy âm thanh tí tách, cô đảo mắt nhìn lên thì ra là túi truyền dịch.
Vậy đây chắc chắn là bệnh viện rồi, cô cứ nghĩ bản thân đã phải xuống dưới gặp diêm vương rồi.
Cũng may cái mạng nhỏ này vẫn giữ lại được.
Cô thử cử động người chỉ thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau.
Cảm giác như trước ngực bị một tảng đá lớn đè nặng, hô hấp khó khăn.
Châu Hân Hân lúc này cũng đã tỉnh, vừa nhìn thấy cô liền chạy lại:”Bảo An cậu tỉnh rồi.” Cháu Hân Hân vui mừng đến nỗi không cầm được nước mắt:”Bảo An cuối cùng cậu cũng tỉnh dọa mình sợ chết khiếp.”
“Phải rồi bác sĩ, đợi mình đi gọi bác sĩ.”
Chưa đầy hai phút sau liền có một bác sĩ đến kiểm tra:”Bện nhân đã không sao nữa rồi, cô yên tâm đi.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.”
Chân Hân Hân nắm chặt lấy tay cô:”Bảo An may quá cậu tỉnh rồi, cảm tạ trời phật.”
“Mình đã hôn mê bao lâu rồi?” Giọng của Vương Bảo An lạc hẳn đi.
“Cậu hôn mê hai ngày rồi.
Hôm đó xảy ra chuyện gì cậu còn nhớ không?”
Vương Bảo An cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm đó:”Mình chỉ nhớ có một chiếc xe lao nhanh về phía mình.
Sau đó mình mất đi ý thức mọi chuyện sau đó mình không rõ.”
“Cậu có nhớ rõ mặt kẻ đã đâm vào cậu không?”
“Hắn…hắn bịt mặt nên mình không thấy được gì.
Phải rồi ai đã đưa mình tới đây?”
Châu Hân Hân hơi lảng tránh ánh mắt cô:”Mình nghe trợ lí Lưu nói là do một người đi đường đã cứu cậu.
Sau đó đã đưa cậu tới đây.”
Châu Hân Hân sợ rằng nếu Vương Bảo An biết được chuyện Hàn Thiên chính là người cứu mình thì sẽ lại lần nữa động lòng, sẽ lại một lần nữa chịu đau khổ.
Vương Bảo An không chút nghi ngờ nói:”Vậy đợi khi khỏe lại mình sẽ tìm người đó cảm ơn.
Nếu không nhờ người đó chỉ e mình đã xong đời rồi.”
“Có lẽ cậu không thể gặp người đó rồi.”
Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên:”Tại sao?”
“Thư kí Lưu nói người đó sau khi mang cậu đến đây liền rời đi một chút thông tin liên lạc cũng không để lại.”
Vương Bảo An hơi thất thần:”Vậy…”
Cô trước nay là người không muốn nợ ân tình, lần này dù thế nào cũng phải tìm ra người ân nhân đó.
“Mình đã nhờ thư khí Lưu tìm người đó rồi cậu yên tâm.”
“Ừm cảm ơn cậu Hân Hân.” Nghe vậy sắc mặt Vương Bảo An mới tốt hơn đôi chút.
“Cậu vừa mới tỉnh lại có muốn ăn gì không?”
Vương Bảo An cảm thấy cổ họng khô khốc:”Cậu giúp mình lấy ly nước được rồi.”
Cạch…Lí Kiệt lúc này cũng mới từ tập đoàn trở về, tay xách thêm một cặp lồng cháo.Thấy cô đang vui vẻ trò chuyện với Châu Hân Hân khóe môi liền cong lên.
“Bảo An em tỉnh rồi? Hân Hân tại sao lại không báo cho anh.” Lí Kiệt đặt cặp lồng xuống bàn nhìn cô cười ôn nhu:Em còn thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?”
“Anh Lí Kiệt em đã không sao rồi?”
Lí Kiệt đưa tay xoa xoa nhẹ đầu cô:”Vừa tỉnh lại chắc đói rồi phải không? Anh có mang cháo đến để anh lấy cho em.”
Vương Bảo An nở nụ cười tươi tắn đáp lại:”Cảm ơn anh.”
Phía ngoài phòng bệnh, Trí Anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Thiên báo cáo tình hình.
Reng…reng…remg…
Hàn Thiên vừa tùe phòng tắm đi ra.
“Alo, Lão đại cô Vương tỉnh rồi.”
Tút…tút…tút..
Hàn Thiên vừa nghe được tin này liền ném điện thoại lên giường rồi thay quần áo rời đi.
“Bảo An em tỉnh rồi, em không sao nữa rồi thật tốt.” Anh khẩn trương chạy ra ngoài đến nỗi ngay cả ba mẹ mình đang ngồi ngoài sô pha cũng không để ý..