Bạn đang đọc Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn – Chương 16
Hàn Thiên loay hoay một hồi mới có thể dập được lửa đang cháy.
“Khụ…khụ…khụ…”
“Hàn Thiên, anh làm gì ở nhà tôi?”
Giọng nói quen thuộc xen lẫn chút tức giận vang lên phía sau khiến anh giật nảy mình.
“Bảo An, em dậy rồi.” Hàn Thiên hơi áy náy quay người lại nhìn cô.
Khi nãy anh nhìn đồng hồ đoán chừng cô đã sắp tỉnh liền đem cháo đi hâm lại.
Chỉ là từ khi sinh ra anh đã ngậm thìa vàng, là đại thiếu gia của Hàn thị chưa từng một lần vào bếp nấu nướng.
Nên đã vô tình và không có ý gây ra vụ”cháy” này đây.
Vương Bảo An đang bực tức sẵn trong người lại nhìn thấy cái bếp của mình lộn xộn đến thảm thương, cô gầm nhẹ:”Tôi hỏi anh làm gì ở nhà tôi?”
Hàn Thiên trưng ra vẻ mặt vô tội dường như tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi một chút cũng không liên quan đến anh.
“Tôi hâm cháo lại giúp em.”
“Hâm cháo? Anh hâm cháo hay là phóng hỏa vậy?”
Nồi cháo cháy đen khịt lại, đây là cách hâm cháo của anh sao?
“Hàn Thiên tôi với anh tuy xảy ra chút chuyện không hay nhưng anh cũng không cần tốn công nghĩ cách ngộ sát tôi chứ?”
Hàn Thiên á khẩu, anh còn biết nói gì nữa? Giải thích lúc này chắc chắn sẽ không có tác dụng.
Vương Bảo An hai tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó cũng chẳng nể nang gì mà trực tiếp đuổi người:”Hàn Thiên chuyện tối qua anh giúp tôi, tôi đây chân thành cảm ơn anh.
Anh nợ tôi ba năm xem như đã được trả hết.
Từ nay về sau, chúng ta coi như mỗi người một đường không liên quan gì đến nhau nữa ha.
Nên từ giờ anh không cần phải áy náy với tôi nữa.
Anh có thể đi được rồi.”
Hàn Thiên không ngờ lại nhận được lời tuyệt tình như vậy từ cô:”Bảo an tôi xin lỗi, em cho tôi một cơ hội nữa ở nên cạnh chăm sóc bảo vệ em có được không?”
Vương Bảo An hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại:”Con mẹ nó anh bị điên hả? Hay là do tôi chưa tỉnh rượu?”
“Vương Bảo An, em nghe đây tôi rất nghiêm túc.
Cho tôi một cơ hội nữa được không?” Hàn Thiên đặt hai tay lên vai cô, ép cô nhìn thẳng mắt mình.
Vương Bảo An bị dọa đến ngây người, cô gạt tay anh ra khỏi người mình mệt mỏi nói:”Hàn Thiên chúng ta tan rồi.”
“Vẫn có thể bắt đầu lại mà.”
Tuy Vương Bảo An không nhớ rõ những chuyện đêm qua nhưng cô có thể khẳng định trong lúc say bản thân đã nói những lời không nên nói.
Vì vậy hôm nay Hàn Thiên mới trở nên khác lạ như vậy.
“Hàn Thiên nếu tối qua trong lúc tôi không còn ý thức nói ra những lời bậy bạ.
Vậy anh cũng đừng để trong lòng.
Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh.
Hai chúng ta không ai phải cảm thấy có lỗi hay áy náy.
Chia tay trong vui vẻ.” Đương nhiên Vương Bảo An cho rằng những lời nói vừa rồi của anh chỉ là nhất thời cảm thấy áy náy mà nói ra thôi.
Người như anh ta làm sao có thể yêu cô thật lòng?
Hàn Thiên vẫn là ánh mắt đầy kiên định lặp lại:”Bảo An lần này tôi thực sự nghiêm túc.”
“Không thể, chính là không thể đó anh biết không?” Vết thương trong lòng Vương Bảo An quá lớn thậm trí còn ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lí.
Hiện giờ cuộc sống của cô đã rất tốt, cô không cho phép bản thân tiếp tục lầm đường lạc lối nữa.
“Em không tin tôi?”
“Hàn Thiên anh nói xem tôi phải tin anh như thế nào?” Vương Bảo An cười tự giễu:”Chúng ta đều có một cuộc sống mới, anh có tiểu bảo bối của anh tôi có công việc của tôi.
Anh về đi đừng làm phiền đến tôi.
Coi như tôi xin anh có được không.”
Hàn Thiên ngẩn người, đúng anh lấy gì để cô tin bây giờ? Trong suốt ba năm cô một lòng vì anh yêu anh nhưng anh thì sao? Ngoài tổn thương cô anh còn làm được gì? Nếu đổi lại là anh liệu anh có chấp nhận tha thứ cho người đã tổn thương mình hết lần này đến lần khác? Câu trả lời khi ấy chắc chắn sẽ là không.
“Bảo An, tôi sẽ từ từ chứng minh cho em thấy.”
Vương Bảo Anh lãnh khốc nói:”Hàn tổng mời đi cho.”
“Tôi giúp em dọn chúng xong sẽ đi.”
“Không cần.
Cô đẩy anh ra cửa rồi đóng rầm cửa lại.
Vương Bảo An thực sự đã rất mệt mỏi cô ngồi tựa lưng vào cánh cửa lòng đầy phiền muộn.
Trong một thời gian ngắn liên tiếp bao nhiêu chuyện ập tới.
Kiên trì đến tận bây giờ đã vượt quá sức tưởng tượng rồi.
Tiểu Mun lúc này từ đằng sau ghế nhảy vào lòng cô dụi dụi như an ủi.
“Meo…meo…meo…”
Tiểu Mun giờ rất mũm mĩm, cô có thể ôm gọn trong lòng.
“Tiểu Mun mày vẫn là tốt nhất.”
“Meo.”
…
Hàn Thiên tâm tình không tốt lái xe về công ty.
Vừa về đến nơi đã cho triệu tập cuộc họp làm ai nầy đều phải run sợ không dám nhìn vào khuôn mặt u ám của anh.
Cuộc họp kéo dài trong suốt ba tiếng, dây thần kinh của đám nhân viên luôn trong tình trạng căng thẳng, tim đập điên cuồng như muốn rớt khỏi lồng ngực.
Sau khi bắt lỗi, soi từng tài liệu chửi cho đám nhân viên một phen hú hồn cuối cùng Hàn Thiên mới buông tha cho bọn họ.
“Tan họp, thư kí Dương cậu ở lại.”
Hai chữ tan họp vừa thốt ra đám nhân viên đã cầm theo tài liều nhanh chóng rời khỏi, không ai đủ can đảm để níu lại quá một giây.
“Hàn tổng anh cần gì?”
“Cậu điều tra về Trần Tuấn Hải, tôi muốn nắm được tất cả bằng chứng phạm pháp của lão.”
“Vâng.”
“Được rồi đi đi.”
Chỉ còn lại một mình anh ngồi trong phòng họp từ từ xem xét lại tình hình của Châu thị mấy ngày qua.
“Mèo nhỏ bản lĩnh của em thực sự không tồi.
Tôi sẽ giúp em đá văng mấy vật cản đường vướng víu.”.