Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp

Chương 91


Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 91:

Hơn nữa, nữ chính tàn nhẫn này còn chọn ngay ngày đại hôn của nàng và đại ma vương, để lại bức thư và ra đi không một lời từ biệt. 
 
Nữ chính biết mình làm như vậy rất ác ôn, nhưng nếu đại ma vương vượt qua tình kiếp này thì hắn sẽ tu luyện thành công, không chỉ tốt với hắn mà khi hắn thăng cấp, thì sẽ ở một cấp bậc cao hơn những người tu tiên, thậm chí còn không ở cùng một bản đồ, cũng sẽ không đe dọa đến sự an toàn của người khác. 
 
Nếu màn chia tay không đủ tàn nhẫn, thì tình kiếp này sẽ không có hiệu quả, vậy thì công sức đó giờ đi tong rồi. Bởi vậy nữ chính rời đi rất dứt khoát, không hề quay đầu lấy một lần, chạy trốn trên lưng con đại bàng không ngừng cánh. 
 
Lễ tân hôn của nàng và đại ma vương rất long trọng, là buổi lễ long trọng đúng nghĩa, toàn bộ ma vực đều treo đồ trang trí tươi vui, mỗi người tại ma vực, cho dù là khách đi ngang qua cũng bị lây nhiễm không khí vui mừng của hôn lễ. 
 
Bởi vì nàng nói mình không có nhà mẹ đẻ nên đại ma vương đã sai người dâng sính lễ khắp nơi ngoài ma vực, đội ngũ đưa sính lễ kia đông vô biên, đừng nói đến mười dặm hồng trang*, trăm dặm hồng trang cũng không ngoa.
 
(*) Tức là đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.
 
Khách mời đến hôn lễ cũng rất tôn quý, ngoại trừ trong ma vực, đại ma vương còn mời những người tu tiên nghiêm túc, rồi trưởng lão tông môn, ẩn sĩ toàn năng gì đó cũng đều nhận được thiệp mời. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Ngày đại hôn của đại ma vương, những người nằm mơ cũng muốn trừ ma diệt quỷ đều nhận được thiệp mời. 
 
Ngạo mạn nhưng lại khiến người ta không thể làm gì hơn là giữ hòa khí, căng da đầu lần lượt tiến đến ma vực. 
 
Kết quả là đại ma vương bị cho leo cây. 
 
Khanh Hoan rất vui vẻ khi xem phần diễn của Nghiêm Quyết, nhìn anh mở cửa tẩm điện ra, phát hiện tân nương của mình đã chạy trốn, vẻ mặt sa sầm, u ám suýt nữa khiến cô bật cười ha hả. 
 
Cô còn chưa cười đủ đã cảm giác được Nghiêm Quyết đang liếc mắt qua đây, bèn vội vàng bày ra dáng vẻ cúi đầu, trầm tư đọc kịch bản. 
 
Đạo diễn Lê cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
 
Khanh Hoan ngồi ăn thạch hút vị trái cây*, cảm thấy một mùi hương thoang thoảng lướt qua, cô biết Nghiêm Quyết đã đi qua đây. 
 
(*) Là cái này nè:

 
Nghĩ ngợi một chút, cô miễn cưỡng đưa thạch hút cho anh. 
 
Dù sao cô đã uống nhiều trà sữa của anh như vậy, cũng nên lịch sự đáp lại gì đó. 
 
Nghiêm Quyết không có hứng thú với đồ ăn vặt, nhưng anh vẫn nhận thạch hút của Khanh Hoan. Nghiêm Quyết cầm nó trong tay, lật qua lật lại chơi đùa, khóe môi cũng cong lên, trông rất vui vẻ. 
 
“Đừng có lật đồ ăn tới lui như vậy!” Khanh Hoan ngăn hành động hơi trẻ con này của anh lại. 
 
Song lúc quay mặt đi chỗ khác, cô cũng âm thầm cong môi cười. 
 

Hóa ra đại ma vương cũng có mặt ngu ngơ, trẻ con này. 
 
Nghiêm Quyết mặc hỷ phục đỏ sẫm, trước giờ Khanh Hoan chưa từng thấy anh ta mặc bộ đồ nào tươi tắn như vậy, lúc ở thế giới này, anh ta cũng chỉ toàn mặc những bộ tối màu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Hừm, cũng khá đẹp đó, Khanh Hoan hút miếng thạch trái cây, thầm nghĩ như vậy. 
 
Dáng vẻ mặc hỷ phục của anh ta giống…
 
Khoan!
 
Khanh Hoan tự dừng dòng suy nghĩ của bản thân, cái gì mà giống dáng vẻ trong lòng cô chứ?
 
Cô chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng gặp dáng vẻ thành thân của đại ma vương. 
 
Cảm giác kỳ lạ này cứ quẩn quanh trong lòng Khanh Hoan, giống như là cô đã quên mất chuyện gì đó, dường như những chuyện đó rất quan trọng, mà cô càng muốn nhớ thì lại càng không thể nhớ ra. 
 
Bực mình quá đi! Khanh Hoan thở dài.
 
Đạo diễn Lê gọi cô sang thay hỷ phục để quay cảnh cô chạy trốn trên lưng đại bàng trong ngày đại hôn.
 
Khanh Hoan giơ chữ OK và đứng lên, hơi bất an nhìn Nghiêm Quyết, rồi lại nhìn sang đống đồ ăn vặt quý giá của mình. 
 
Lúc đầu Nghiêm Quyết không hiểu ý cô, sau đó mới nhận ra, cô sợ mình ăn hết đồ ăn vặt của cô khi cô không có mặt, anh không nhịn được mà bật cười, giơ tay bảo đảm: “Yên tâm, anh không ăn đâu.”
 
“Tôi biết là anh không dám mà!” Khanh Hoan khịt mũi, ngông cuồng cất lời rồi vội chạy đi mất, cô sợ đại ma vương sẽ giữ cô lại để dạy dỗ. 
 
Nghiêm Quyết không hề nhúc nhích, anh dựa lưng vào ghế ngồi, khuỷu tay đặt trên tay vịn, nhịn Khanh Hoan hốt hoảng chạy vội vàng phòng thay đồ, đáy mắt lại thấm đẫm ý cười. 
 
Lá gan của cô ngày càng lớn. 
 
Còn dám đùa cợt anh như vậy. 
 
Thật là tốt.
 
Anh ước gì ngày nào cô cũng nghịch ngợm vô tư như thế này với anh, thế thì sẽ chứng minh rằng, lời nguyền kia không phải là kiên cố đến mức không thể phá hủy. 
 
Khi Khanh Hoan bước vào phòng thay đồ, bên trong có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại có tiếng cảm thán, ngỡ ngàng vang lên. 
 
Thấy cô bước vào, bọn họ tản ra, rồi nhìn cô với ánh mắt hâm mộ. 
 
“Sao vậy ạ?” Khanh Hoan tò mò bước qua, sau đó đã nhìn thấy đáp án. Bên trên treo một bộ áo cưới đỏ thẫm, ngay cả người ngoài nghề cũng nhìn ra chất liệu vải quý giá và đường chỉ thêu hoa văn tinh xảo, cực kỳ rực rỡ. Thảo nào mọi người bu xem sôi nổi như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 
“Đẹp thật đấy!” Người phụ trách trang phục cho Khanh Hoan trong đoàn phim nhìn bộ áo cưới, lại quay đầu nhìn Khanh Hoan tha thiết: “Hoan Hoan, em mà mặc bộ này vào chắc chắn sẽ đẹp đỉnh cao luôn!”
 
Trợ lý đi theo Khanh Hoan vào cũng kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O một hồi mới cẩn trọng hỏi người phụ trách trang phục: “Đạo diễn Lê của chúng ta trúng vé số hay là giẫm trúng mỏ vàng vậy? Bộ váy cưới làm đạo cụ này, chắc tiền thuê cũng kinh khủng lắm!”
 
“Chắc cô chưa biết rồi.” Người phụ trách trang phục thần bí cười một cách tự hào, sau đó nhỏ giọng nói với trợ lý: “Cái này ấy à, là do thầy Nghiêm Quyết mang đến đấy.”
 
Nói rồi chị ấy còn cố ý nhìn sang Khanh Hoan, ánh mắt chan chứa tình thương: “Đặc biệt chuẩn bị riêng cho Hoan Hoan.”
 
Lúc Khanh Hoan nhìn thấy bộ áo cưới này thì thấy hơi quen mắt, nó giống hệt như cái cô nhìn thấy trong điện của đại ma vương, cô cứ ngỡ là mình nhìn nhầm rồi. 
 
Cho dù đại ma vương có trùng sinh đến thế giới này với cô thì quần áo của đại ma vương làm gì có khả năng trùng sinh nhỉ?
 
Không ngờ rằng, đúng là vậy thật!
 
Chỉ là, bộ đồ cưới này ở đâu ra? Chẳng lẽ là Nghiêm Quyết nhờ người ở thế giới này may giúp?
 
Khanh Hoan nhìn nhân viên công tác bên cạnh không dám đụng lên bộ váy cưới nên cô cũng không dám đưa tay ra, người phụ trách trang phục nhìn thấy, chỉ cười bảo: “Hoan Hoan, em sợ cái gì chứ?! Cho dù em xé hay thiêu bộ váy này thì thầy Nghiêm Quyết cũng chẳng nỡ nói nặng em một câu.”
 
Vành tai của Khanh Hoan lại ửng hồng, cô nghiêm mặt: “Chị đừng nói bừa, em với đại ma vương không có quan hệ gì hết á!”
 
“Ôi dào, ngoài đời mà cũng gọi đại ma vương à.” Chị phụ trách trang phục thấy CP này ngày càng mặn nồng, cố tình trêu chọc Khanh Hoan tiếp: “Chị cũng chưa nói hai người có quan hệ mà, ý chị nói là tính tình của thầy Nghiêm Quyết cực tốt.”
 
Lần này là mặt Khanh Hoan đỏ như mặt trời, cô mở miệng định phản bác nhưng lại không biết nói gì, đành bực bội ôm quần áo vào buồng thay đồ. 
 
“Hoan Hoan, em biết mặc váy cưới không?” Chị phụ trách trang phục vừa cười, vừa không yên tâm bước theo cô. 
 
Bộ váy cưới cổ đại này không thể mặc bừa được, chưa nói đến mấy tầng váy, chỉ mấy nút thắt kia thôi cũng đã rất phức tạp rồi. 
 
Người chưa từng lấy chồng, chưa từng thấy ai từng mặc thì cho dù là những cô gái xuất sắc nhất thời xưa cũng không biết mặc. 
 
Khanh Hoan trẻ tuổi thế này, lại còn không học về trang phục, chắc chắn là không biết mặc. 
 
“Em biết mặc.” Khanh Hoan hờn dỗi đáp lời, không muốn để chị ấy bước vào, thở phì phì mà mặc áo cưới vào. Lúc cô phản ứng lại thì cô đã mặc xong đồ, tuy lúc thắt nút chưa được thuần thục lắm nhưng cô vẫn biết bắt đầu và kết thúc ở đâu. 
 
Cô giỏi vậy sao? Khanh Hoan mờ mịt ngẩng đầu, nhìn chị phụ trách trang phục gõ cửa bước vào. 
 
Chị ấy cũng khá ngạc nhiên: “Mặc cũng tốt đấy…” Rồi lại đảo mắt, muốn chọc Khanh Hoan nữa: “Hoan Hoan à, chẳng lẽ trước kia em từng gặp ai mặc kiểu váy cưới này rồi hả?”
 

Từng gặp? Khanh Hoan cau mày. 
 
Khanh Hoan mặc áo cưới và đội mũ phượng xong, mấy nhân viên công tác nhìn thấy cô đều cảm giác tim mình hẫng mất mấy nhịp.
 
Đẹp quá!
 
Chị phụ trách trang phục lúc nãy còn đẩy thuyền CP và những nhân viên công tác liên quan ngẩn ngơ nhìn Khanh Hoan, cuối cùng quyết định thoát fan, thoát fan CP, chuyển thành fan only!
 
Con gái đẹp tuyệt trần nhà mình, không ai xứng với con bé cả!
 
Kể cả Nghiêm Quyết cũng không được!
 
Khanh Hoan bước ra khỏi hậu trường, mọi người ngoài trường quay vốn đang nghỉ ngơi, cười đùa, trong khoảnh khắc cô đi ra, mọi thứ trở nên yên tĩnh. 
 
Dường như trên người Khanh Hoan có nam châm hút ánh mắt, cô đi đến đâu là mọi người ngoái nhìn theo đến đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Khanh Hoan đi đến trước mặt đạo diễn Lê: “Đạo diễn ơi, bắt đầu được chưa ạ?”
 
Đạo diễn Lê sững sờ. 
 
Khanh Hoan nghiêng đầu nghiên cứu, đạo diễn Lê đang mất hồn sao? 
 
“Đạo diễn Lê không sao cả.” Nghiêm Quyết đứng một bên, mỉm cười, dịu dàng nhìn cô. 
 
Khanh Hoan không nhìn đạo diễn Lê nữa, mà nhìn Nghiêm Quyết, tự nhiên cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Quyết nóng như lửa đốt, khiến mặt cô nóng hầm hập, không thể không cúi đầu né tránh anh. 
 
Cũng may đạo diễn Lê đã hồi hồn, ông ấy nhìn bộ hỷ phục đỏ thẫm của Nghiêm Quyết và Khanh Hoan hết lần này đến lần khác, càng xem càng phấn khởi, chỉ thiếu điều viết “tôi đẩy thuyền CP tuyệt đẹp” lên mặt. 
 
Cảnh cưỡi đại bàng chạy trốn cũng không khó, quay một lúc là xong ngay. 
 
Cô đi xuống chỗ quay phim, nhìn thấy Nghiêm Quyết vẫn còn đứng nhìn mình, cô bèn làm mặt quỷ với anh: “Vẫn chưa nhìn đủ hả?”
 
“Chưa đủ.” Nghiêm Quyết nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu chậm rãi, nhưng lại đánh trúng trái tim của Khanh Hoan: “Nhìn mãi cũng không bao giờ thấy đủ.”
 
Bên ngoài Khanh Hoan rất bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập loạn như con ngựa thoát cương. 
 
“Nói năng ngọt xớt!” Cô mắng thầm, đột nhiên lại nhớ đến giờ đó, cô trừng mắt nhìn Nghiêm Quyết, hơi ngập ngừng hỏi: “Ờm, cái áo cưới này là của anh hả?”
 
Nghiêm Quyết im lặng một lúc, mới đáp: “Không phải của anh.”
 
“Tôi nói mà, làm sao có thể như thế kia chứ…” Khanh Hoan yến tâm, bộ này chắc không phải là bộ cô từng thấy ở ma điện. 
 
Nghiêm Quyết nhìn biểu cảm trên mặt Khanh Hoan, nhẹ nhàng ném một quả bom: “Anh từng đưa nó cho người nào đó.”
 
“Áo cưới mà anh từng đưa cho cô gái khác? Rồi lại đưa cho tôi mặc?” Khanh Hoan cảm giác như có sợi dây thần kinh nào trong đầu đứt cái rụp, cũng không biết tại sao cô lại kích động như vậy, dù sao đó cũng là tăng huyết áp theo bản năng thôi. 
 
Tự nhiên lại cảm thấy tức giận như vậy. 

 
“Người đó…” Nghiêm Quyết muốn giải thích. 
 
Song Khanh Hoan không muốn nghe, cô phi về phía phòng thay đồ như viên đạn, cô muốn nhanh chóng cởi bộ áo cưới thuộc về người khác ra!
 
Phòng thay đồ vẫn còn nhân viên công tác, và cả chị phụ trách trang phục mới chuyển thành fan only. Nhìn thấy Khanh Hoan vọt vào, bọn họ đều giật nảy người: “Hoan Hoan, em…”
 
“Đừng có nhắc đến Nghiêm Quyết trước mặt em!” Khanh Hoan bước thẳng vào buồng thay đồ. 
 
Chị phụ trách trang phục: ?
 
Mình có muốn nhắc đến Nghiêm Quyết đâu ta. 
 
Nhưng mà nghĩ lại, chắc chắn vì đang bực tức Nghiêm Quyết nên Khanh Hoan mới nói như vậy.
 
Đó là thắng lợi của fan only đấy!
 
Chị phụ trách trang phục giơ tay hình chữ V.
 
Khanh Hoan ngồi trong buồng thay đồ vẫn chưa nguôi giận, cô đỡ trán, tức đến váng đầu. 
 
Oán hận cởi từng nút thắt trên váy.
 
Hừ!
 
Xem ra bộ váy cưới này là cái cô từng thấy trong ma điện, không biết tại sao lại đi theo đại ma vương đến thế giới này.
 
Ui da. 
 
Khanh Hoan ngẩn người, nhìn bản thân đội mũ phượng, đeo khăn quàng vai trong gương, đột nhiên nghĩ đến một việc, sẽ không có ai rảnh rỗi chuẩn bị váy cưới mà không có lý do cả, chắc chắn là muốn thành thân, hoặc là đã từng thành thân mới cho người may áo cưới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Tính sơ sơ số tuổi của đại ma vương kiếp trước. 
 
Lúc quen biết cô chắc cũng mấy ngàn tuổi rồi nhỉ?
 
Khanh Hoan nhướng mày, cái gã thích tán tỉnh, đa tình này làm sao có thể thủ thân như ngọc suốt mấy nghìn năm tuổi chứ?!
 
Khanh Hoan nhìn lại áo cưới trên người, khí huyết lại cuồn cuộn. 
 
Đệch!
 
Chẳng lẽ đại ma vương đã thành thân hồi kiếp trước rồi?
 
Cô lại nhớ đến nhân vật thế thân có trong bộ phim vừa diễn, suy nghĩ của Khanh Hoan lại càng bay cao bay xa, có lẽ nào, cô cũng là thế thân cho người nào đó?
 
***
Lời tác giả: Bộ phim không phải là chuyện kiếp trước của Hoan Hoan và đại ma vương, thật sự chỉ là đóng phim thôi, trong quá trình đóng phim thì từ từ hâm nóng tình cảm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.