Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 81:
Khi máy nhắn tin bắt đầu kết nối, Khanh Hoan cầm gương đỏm dáng dẫn theo một đám đàn em NPC xinh đẹp đi càn quét đường phố.
Phong thái cực kỳ kiêu ngạo.
Bọn họ chính là những người bảnh nhất mật thất này.
Đạo diễn lại bày thêm trò, ghép bọn Khanh Hoan với BGM “Loạn Thế Cự Tinh” khiến khán giả cười không ngớt:
[Tiêu luôn, Đại Bàng Nhỏ đang “phiêu” lắm, không biết bộ đội đặc chủng có kiểm soát nổi em ấy không nữa.]
Đạo diễn thấy khán giả lo lắng chuyện này thì cười nham hiểm, ông ra hiệu cho nhân viên công tác chuyển ống kính đến chỗ của nhóm bộ đội đặc chủng.
Bãi đất trống sáng tỏ bên ngoài cửa bệnh viện bỏ hoang.
Một dọc xe bán tải chở đầy binh lính hộ tống một chiếc siêu xe đen bóng, hiên ngang.
Phô trương, hùng tráng đến nỗi khán giả hoài nghi chương trình đã đổi đạo diễn:
[Đệch! Đạo diễn rán sành ra mỡ sao lại đổi tính rồi? Tiền thuê mấy chiếc siêu xe này cũng nhiều lắm đấy chứ đùa!]
Lời cảm thán ngạc nhiên còn chưa kịp dừng lại thì một đợt hô hào vì kinh ngạc khác lại xuất hiện.
Các binh lính mặc quân phục chỉnh tề bước xuống xe, cửa của chiếc siêu xe cũng mở ra, một người đàn ông mặc quân phục trông như thời dân quốc, chỉ khác là đen từ đầu đến chân, mang hơi hướng khoa học kỹ thuật hiện đại, bước xuống xe.
Một hàng huân chương tuyệt đẹp trên đôi vai rộng, thắt lưng da quấn quanh eo, mặc quần quân phục và chân đi đôi bốt.
Tóc đen da trắng, vừa tinh xảo lại không mất đi đường nét sắc bén.
Người đẹp tựa tranh, đi trong màn đêm xen lẫn vài tia sáng.
Sóng bình luận lập tức biến thành hiện trường la hét đầy phấn khích:
[A a a, tui chớt nha. Ngầu quá đi mất!]
[OK, có thể nhìn anh nhà mặc quân phục thì cho dù đêm nay em có chết, em cũng sẽ đội mồ sống dậy!]
[Má ơi, cái chân này chắc còn dài hơn cả người tôi nữa! Cái eo này, vừa nhìn đã biết rất mạnh mẽ. Hu hu hu, không thể tưởng tượng được người chị em nào có thể thức dậy với anh nhà trong tương lai sẽ hạnh phúc nhường nào!]
[Bây giờ tui không mong mình có thể ngủ với Nghiêm Quyết, tui chỉ hy vọng sau này, có người chị em nào có thể xuất bản quyển sách nói cho bọn tui biết ngủ cùng người có vẻ đẹp cực phẩm này có cảm giác thế nào thôi!!]
[Há há há, chỉ có mình em tò mò, tại sao chỗ nào có Khanh Hoan là chỗ đó có Nghiêm Quyết hả?]
[Không chỉ có mình cô thắc mắc đâu. Chẳng lẽ Nghiêm Quyết thật sự muốn theo đuổi Đại Bàng Nhỏ à?]
[Không thể nào!! Trên thế gian này, có hai người đẹp hơn thần tiên ở bên nhau, thì thần tiên phải làm sao đây??]
[CP Săn Mồi giương cờ lên đi, Nghiêm Quyết công khai đến chương trình theo đuổi vợ đấy, không nhận những lời phản bác khác!]
Sự thật chứng minh, vẻ đẹp đại diện cho công lý, sóng bình luận lúc trước còn rất sinh động, sau khi Nghiêm Quyết xuất hiện thì lại tăng thêm mấy lần, trên màn hình như có sách bài tập của học sinh tiểu học, chi chít bao nhiêu là bình luận.
Đạo diễn ra hiệu cho nhân viên công tác ghép cảnh Nghiêm Quyết dẫn thuộc hạ vào bệnh viện bỏ hoang, và cảnh Khanh Hoan đang hứng khởi đi cùng đám đàn em bên nhau.
Bên trái, Khanh Hoan nghênh ngang cầm gương đi với đám đàn em, ngang ngược kéo ngăn tủ, ném mấy cái hòm lớn có thể trú ẩn, lớn tiếng la hét để đám người còn sống sót chạy ra.
Bên phải, Nghiêm Quyết lạnh lùng, mặc quân phục, mang đầy sát khí, sải bước dài dẫn binh lính đi tiêu diệt zombie và những NPC gây khó dễ cho các người chơi khác.
Vì hiệu quả của màn ghép cảnh, hai đội này giống như mặt đối mặt, ngày càng gần nhau.
Khán giả cười đau bụng vì dáng vẻ rất phởn của Khanh Hoan:
[Ha ha ha, Đại Bàng Nhỏ mau bay đi, con người tìm thợ săn đại bàng chuyên nghiệp đến rồi!]
[Con gái ngốc của mẹ, con có biết bây giờ con cười rạng rỡ thế nào, thì lát nữa con sẽ đáng thương thế ấy không? Mẹ ấn tạm dừng giúp con nhé, như vậy thì con sẽ mãi mãi không gặp được đại đội bắt đại bàng đáng sợ đó nữa.]
[Vẫn là tổ chương trình cao tay, biết Khanh Hoan sợ ai nhất, ai không tìm lại đi tìm Nghiêm Quyết, tàn nhẫn quá! Em vỗ tay, bắn tim cho tổ chương trình nè! Xịn xịn xịn!]
Song, dù sao cũng là ghép màn hình thôi, nhóm Nghiêm Quyết vẫn chưa thể gặp Khanh Hoan kiêu ngạo trên tầng cao nhất được, mà dường như anh cũng không gấp gáp tìm Khanh Hoan, cứ mải tìm mấy lầu dưới trước, bắt mấy NPC dựa hơi bốn zombie để lang thang khắp nơi.
Lính đặc công không hề nương tay, một lèo bắt sạch sẽ.
Tiếng kêu thảm thiết của NPC vang lên không dứt khiến mấy người chơi đang trốn mừng như điên, lúc này bọn họ mới dám đi ra tìm chìa khóa, nếu không thì trò này không thể nào chơi tiếp được.
Trên đường đi, họ còn gặp Lâm Thu Thu nắm áo Nghê Thải không buông, hai người họ đều rất vui khi bị bắt.
Các NPC ở dưới tầng bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại mỗi một người đang hấp hối, một đôi chân dài xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta ngẩng đầu lên, tuy cậu ta thẳng hơn bút máy nhưng vừa nhìn thấy gương mặt quá điển trai của Nghiêm Quyết, tim cậu ta vẫn đập nhanh hơn mấy nhịp.
Nghiêm Quyết bảo thuộc hạ buông NPC kia ra, anh cụp mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt mở miệng: “Đi nói với những người còn lại, bảo cô ấy…”
Giọng nói của Nghiêm Quyết khựng lại một chút, không biết có phải ảo giác do ánh sáng chiếu vào hay không mà dường như khóe môi anh hơi cong lên.
“Trốn cho kỹ vào.”
NPC nuốt nước bọt, cậu ta biết rõ đây chỉ là trò chơi, nhưng ánh mắt của Nghiêm Quyết có cảm giác quá áp bức, khiến cậu ta không kịp nghĩ gì đã gật đầu đồng ý.
[Để người cuối cùng gửi lời nhắn, chẳng lẽ không phải nên dùng “bọn họ” à? Tại sao chỉ bảo “cô ấy” trốn cho kỹ?!]
[Hừ! Thẳng thắn chút đi chứ! Nói luôn là Khanh Hoan trốn cho kỹ không được sao?! Sao cứ phải mờ ám vậy hả? Làm như không ai nhìn ra ý tứ của anh vậy á!]
[Úi chà, trước khi bắt còn để người sống quay lại báo tin, nên nói anh xấu xa hay nên nói anh quá cưng chiều cô ấy đây?]
[Nếu không trốn kỹ thì anh làm gì được?! Bắt Khanh Hoan thế này, thế kia sao? *Đầu chó trong nồi*]
[Chẳng phải bảo chỉ huy có tuyệt chiêu thu phục zombie sao? Nãy giờ Nghiêm Quyết không làm gì, chắc là để dành để làm với Khanh Hoan đấy. Ha ha ha, mong chờ ghê!]
NPC được thả nhanh chóng chạy lên lầu, báo tin cho đám Khanh Hoan đang thỏa sức vui chơi, đám đàn em vừa nghe nói tổ chương trình phái rất nhiều người đến bắt họ, lại nghe NPC tìm được đường sống trong chỗ chết kể lính đặc chủng tàn ác cỡ nào thì lập tức lúng túng, mũi chân co rúm lại.
Khanh Hoan không sợ, cô đứng im tại chỗ, vênh mặt lên.
Lính đặc chủng gì chứ?! Chỉ cần là người, thì cô có thể một đánh mười.
“Người dẫn đầu nhóm bộ đội đặc chủng là Nghiêm Quyết.” NPC cẩn thận chuyển lời nhắn cuối cùng cho Khanh Hoan.
Hờ!
Khanh Hoan một giây trước còn thanh thản chống nạnh, không sợ người nào chợt biến mất ngay tại chỗ.
Ống kính phải xoay 180 độ mới xác định được bóng dáng của cô.
Cô là người đầu tiên chạy trốn trong đám NPC, dắt nhau chạy-ing.
Sự lựa chọn của những người nhát gan đều giống nhau, bọn Khanh Hoan đều nhắm vào căn phòng trữ thuốc cuối hành lang, trong đó nhiều ngăn tủ, cũng có nhiều chỗ ẩn nấp.
Khanh Hoan mở chiếc tủ trong cùng, rồi chui vào trong đó.
Các NPC khác cũng trốn xong xuôi, tập trung nín thở một hồi, sau đó nghe có tiếng bước chân vang lên.
Khanh Hoan hãi hùng ôm ngực, an ủi bản thân rằng bọn họ trốn ở đây, cho dù có thế nào thì vẫn sẽ an toàn được một lúc.
Cô vừa nghĩ như vậy, ngoài cửa lập tức có giọng nói nịnh nọt vang lên: “Bọn họ đều chạy hướng này ạ, em nhìn rõ lắm! Phòng này nè, đúng đúng đúng, chỉ huy Nghiêm à, em dẫn đường cho anh nhé! Anh bước đi cẩn thận nha.”
Chủ nhân của giọng nói này chính là NPC mới được Nghiêm Quyết thả và lên báo tin cho bọn Khanh Hoan.
“Đệch!” Khanh Hoan nghe thấy tiếng mắng tức tối ở tủ bên cạnh: “Sao tên phản bội kia lại bán đứng chúng ta nhanh như vậy?! Nếu là tôi, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không bán đứng chiến hữu của mình!]
[Đây là NPC thần tiên gì vậy, biết thức thời quá đi. Có phải lúc cậu ta chạy lên đã rất muốn bán đứng bọn Khanh Hoan rồi không?! Ha ha ha, tôi đơn phương tuyên bố, NPC này tên là N Tuấn Kiệt*!]
(*) Lấy từ câu “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Khanh Hoan cũng nhỏ giọng mắng N Tuấn Kiệt không nghĩa khí, nhưng khi nghe tủ kế bên căm ghét kẻ phản bội như vậy, cô đột nhiên có cảm giác hiên ngang lẫm liệt khi chết cùng các chiến hữu.
Song cảm giác này không kéo dài quá lâu, vì Nghiêm Quyết đã sai người mở cánh tủ cách vách ra.
Khiến Khanh Hoan nghiến răng nghiến lợi là câu hỏi bằng giọng nói cuốn hút: “Khanh Hoan ở đây?”
NPC trong ngăn tủ trả lời rất khí phách: “Ở bên cạnh! Để em mở cửa tủ giúp anh!”
Đậu xanh rau má… Khanh Hoan giơ móng vuốt cào cào cánh tủ.
Đã bảo là chiến hữu, đã bảo là không phản bội mà?!
[Ha ha ha, tôi lại phải gọi NPC này là P Tuấn Kiệt!]
“Mọi người ra ngoài trước đi.” Nghiêm Quyết ngăn cản P Tuấn Kiệt đang tích cực muốn thể hiện bản thân, anh bảo thuộc hạ và các NPC khác ra ngoài hết.
Khán giả cực kỳ kích động:
[A! Tại sao Nghiêm Quyết muốn mọi người rời đi?! Anh ấy muốn ở riêng với Khanh Hoan để làm gì? Làm nhanh lên đi, pờ ly!]
Khanh Hoan trốn trong tủ đứng ngồi không yên, cô căng thẳng nằm nghiêng ra, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cô giật thót tim, thôi thì cùng lắm cô sẽ liều mạng với đại ma vương thôi!
Không có gì quá đáng sợ!
Khanh Hoan tự cổ vũ bản thân, cô hừng hực khí thế, trợn mắt đối mặt với Nghiêm Quyết vừa kéo cánh tủ ra, vừa nhìn thẳng anh vừa giơ tay lên, áp lòng bàn tay vào tai, vẻ mặt phong phú: “Alo ạ? Cái gì cơ? Bác em có chuyện gì? Nghiêm trọng vậy sao? Trời ơi!]
Khanh Hoan bò ra khỏi tủ như không có chuyện gì xảy ra, cô vừa giơ “điện thoại” lên vừa lịch sự lay lay Nghiêm Quyết: “Xin lỗi anh, phiền anh tránh ra một chút.”
“Vâng vâng vâng, bây giờ em đến liền đây!” Khanh Hoan đi qua khỏi người Nghiêm Quyết, nửa người trên vững vàng “cúp máy”, phần chân lại vội vàng di chuyển như con ngựa hoang đứt cương.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp bước bước chân đầu tiên, cổ áo cô đã bị Nghiêm Quyết bắt được.
“Nói rõ ràng xem, bác em bị sao?”
Khán giả bật cười ha hả trước thao tác giả vờ nghe điện thoại của Khanh Hoan, sau đó nghe thấy lời này của Nghiêm Quyết thì còn cười dữ dội hơn nữa.
Đây chắc chắn là người đầu tiên nói hai chữ “bác em” với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
***
Lời tác giả:
Nghiêm Quyết: Tôi không bao giờ tham gia show giải trí.