Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 58:
Đạo diễn cũng phát hiện chuyện này, sợ fan của Khanh Hoan có thành kiến với Khanh Hoan nên ra sức làm mặt quỷ, ra hiệu cho Khanh Hoan rằng cô quên mất Thịnh Minh Huyên kìa.
Khanh Hoan không hề quên, chỉ là cô không muốn tặng quà cho anh ta, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước anh ta muốn bóp cổ cô đấy nhé!
Nhưng nhìn lông mày đạo diễn nhăn chặt thế kia, Khanh Hoan miễn cưỡng lục vali, lấy một con búp bê mà chủ shop tặng vì cô mua quá nhiều, sau đó hời hợt đưa cho Thịnh Minh Huyên.
Thịnh Minh Huyên tự an ủi mình, dù sao cũng là con búp bê xấu nhất, cho thì cho thôi.
Thịnh Minh Huyên cụp mắt nhìn con thú bông đáng yêu, xinh đẹp nhất trong tay Khanh Hoan, khóe môi cong lên.
Nhìn xem, anh ta biết ngay mà, cô sẽ tặng món đồ tốt nhất cho anh ta.
Nhớ đến lúc nãy anh ta cố tình cho Khanh Hoan cơ hội đi xe đạp đôi chung thì cô không thèm để ý đến anh ta, Thịnh Minh Huyên quyết định dạy dỗ cô một chút, anh ta cố ý không duỗi tay ra nhận ngay mà hơi ngước cằm: “Tôi không thích thú bông. Nhưng thấy cô có tâm chuẩn bị thế này thì…” Lúc này anh ta mới đưa tay lên.
Không ngờ, Khanh Hoan lập tức rút tay về: “Thế thì vừa hay!” Khanh Hoan quay đầu nhìn đạo diễn: “Vậy thì tặng cái này cho đàn heo giúp chúng ta tìm được chỗ nghỉ đi.” Đôi mày cô chợt nhăn lại, lo lắng thay cho đàn heo: “Nhưng mà con búp bê này hơi xấu, tôi vẫn nên mua con khác làm quà thì hơn, không biết nhóm heo này có ghét bỏ không nữa.”
Tay của Thịnh Minh Huyên dừng giữa không trung, nụ cười quyến rũ vụt tắt.
[Ha ha ha, Khanh Hoan lo đám heo ghét con búp bê mà không lo cho Thịnh Minh Huyên, fan của Thịnh Minh Huyên có còn nói Khanh Hoan suốt ngày bám theo Thịnh Minh Huyên nữa không?! Ăn nấm Vân Nam* nhiều quá rồi hả?]
(*) Đây là loại nấm gây ảo giác.
[Chỉ có mình tôi để ý con búp bê xinh đẹp duy nhất trong tay Khanh Hoan là quà tặng kèm do mua nhiều búp bê xấu sao?]
[Đẹp mặt ghê! Để Thịnh Minh Huyên luôn cho rằng bản thân là người người gặp người yêu, Khanh Hoan vừa mới cho anh ta con búp bê, anh ta còn vờ như không cần. Lêu lêu lêu, anh không cần thì Khanh Hoan cũng không muốn cho đâu!]
Đương nhiên, fan của Thịnh Minh Huyên đều tỏ ra bất mãn với hành động này của Khanh Hoan, nhưng mà bình luận chữ vàng ngập mùi tiền đã bình luận ý nghĩ ngớ ngẩn hơn cả họ, vậy nên fan không đủ bại não đều trợn tròn mắt, nhóm fan thứ hai tự đóng cửa suy nghĩ về cuộc đời lại xuất hiện.
Thịnh Minh Huyên giận dữ rút tay về, lạnh lẽo nhìn Khanh Hoan. Suy nghĩ của anh ta và những fan não tàn không hẹn mà trùng nhau, đều cho rằng Khanh Hoan đang cố ý dùng những hành động như vậy để thu hút sự chú ý của anh ta.
Ấu trĩ!
Thịnh Minh Huyên cười lạnh, quay mặt đi. Nghe đạo diễn nói đến lúc các khách mời nghỉ ngơi thì anh ta xách vali lên tầng, chọn căn phòng rộng nhất, cửa phòng vừa đóng lại thì anh ta lập tức lộ ra dáng vẻ hằm hằm như cả thế giới thiếu nợ anh ta hàng triệu tệ vậy.
Căn nhà này có bốn phòng ngủ, vốn dĩ là vừa đủ cho bốn người nhóm Khanh Hoan, kết quả là Thịnh Minh Huyên cũng vào ở chung. Việt Thụ và Vệ Xuyên đều định dành căn phòng lớn nhất cho Khanh Hoan và Đại Bạch Liên ở, không ngờ rằng Thịnh Minh Huyên chưa thương lượng câu nào đã đi vào phòng kia luôn.
Ai cũng biết tranh chấp trước ống kính là chuyện không hay, nhưng Vệ Xuyên là người cứng đầu, anh ấy không sợ bị ảnh hưởng đến hình tượng, trực tiếp gõ cửa phòng của Thịnh Minh Huyên, yêu cầu anh ta nhường con phòng này cho Khanh Hoan và Đại Bạch Liên. Nếu không phải là Vệ Xuyên nói ra thì khán giả không hề biết anh ta tự chiếm căn phòng tốt nhất, họ cứ nghĩ là anh ta đã thương lượng trước với bọn Khanh Hoan rồi. Thấy Thịnh Minh Huyên chẳng nói chẳng rằng mà chiếm căn phòng tốt nhất, họ lại nhớ đến chuyện anh ta vốn nên ở chỗ số ba nhưng lại được đổi thành căn số một, sóng bình luận tràn ngập lời bàn tán:
[Trời ơi, bệnh vương tử của Thịnh Minh Huyên quá nghiêm trọng rồi! Anh ta vốn là một người đến sau lại cứ làm như mình là ông lớn, năm người bốn phòng, vậy mà cũng không biết thương lượng với người khác!]
[Tôi là fan cũ đây, bây giờ bộ lọc rơi đầy đất, không ngờ anh ta tham gia show giải trí lại có dáng vẻ thế này, không quay lại giẫm đạp anh ta đã là sự dịu dàng cuối cùng của tôi rồi.]
[Có lẽ tôi đã hiểu tại sao Thịnh Minh Huyên chưa bao giờ tham gia show giải trí rồi. Mới chưa được bao lâu đã lộ ra nhiều vấn đề như vậy rồi…]
Thịnh Minh Huyên rất bất mãn với Vệ Xuyên, nhưng anh ta cũng biết mình đang ở trước ống kính, nếu làm vậy thì bất lợi cho hình tượng của mình nên xoay người kéo hành lý ra, còn hỏi lại Vệ Xuyên bụng dạ hẹp hòi: “Vừa nãy tôi không để ý, bây giờ vừa lòng cậu chưa?”
Cơn tức của Vệ Xuyên dâng lên đến óc, anh ấy muốn cãi lộn với Thịnh Minh Huyên nhưng lại bị Đại Bạch Liên ngăn cản, cô ta đứng phía sau nhỏ nhẹ nói với Thịnh Minh Huyên: “Anh Minh Huyên ạ, bọn em đều biết anh không có ý, đương nhiên là anh không thể là người ích kỷ, bất lịch sự như vậy, một người tốt bụng như anh Minh Huyên chắc chỉ muốn chọn căn phòng có điều kiện kém nhất thôi nhỉ?!”
Nói xong, cô ta còn vô tội chớp mắt nhìn Thịnh Minh Huyên. Thịnh Minh Huyên không sợ cãi nhau với Vệ Xuyên nhưng sợ đối mặt với Đại Bạch Liên, anh ta nói không nên lời, tức giận kéo vali đi đến căn phòng nhỏ nhất, rồi đóng sầm cửa một lần nữa.
Giữa trưa, đạo diễn muốn xếp một nhiệm vụ trước giờ ăn cơm nhưng bọn Khanh Hoan đều có tiền, vốn không cần kiếm chút phần thưởng từ nhiệm vụ để chọn đồ ăn, song nhìn thấy đạo diễn sắp khóc đến nơi thì Khanh Hoan ở lại làm nhiệm vụ của đạo diễn – đánh bao cát. Kết quả, cô ném bừa một cái là bao cát bay đến tận chân trời. Đạo diễn trợn mắt há mồm, sau đó chủ động từ bỏ ý định để bọn Khanh Hoan làm nhiệm vụ.
Sóng bình luận đều tỏ ra thoải mái:
[Đại Bàng Nhỏ của chúng ta đúng là bud đỉnh nhất trong chương trình này, là kiểu chơi chế độ địa ngục thành chế độ nhàn nhã.]
[Hu hu hu, nếu lúc anh nhà em đến chơi mà có Khanh Hoan là tốt rồi, nhìn bọn Việt Thụ nhàn hạ như vậy, em thật sự muốn khóc thay anh nhà em phải lăn lộn, đào bới cả ngày trời.]
[Mùa tiếp theo anh nhà chị định đến ấy, Khanh Hoan cũng đến nhé? Bọn chị sẽ cho em thêm đùi gà, được không *quỳ gối*?]
Chỉ có mỗi Thịnh Minh Huyên không có tiền tiêu vặt là phải cực khổ làm nhiệm vụ dưới ánh nắng chói chang, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp thì anh ta thật sự muốn gọi diễn viên đóng thế đến giúp.
Thị trấn không có nhiều quán ăn giống thành thị, phần thưởng nhiệm vụ mà tổ chương trình tặng khách mời cũng chỉ là nguyên liệu nấu ăn, khách mời phải tự nấu cơm để ăn. Phần nấu cơm cũng là một điểm sáng trong chương trình, tổ chương trình mong chờ bọn Khanh Hoan đi chợ mua đồ ăn về để quay cảnh họ nấu cơm. Kết quả nhóm Khanh Hoan quyết định ăn ở một tiệm cơm nhỏ.
Đạo diễn: Tôi có một câu đmm không biết có nên nói hay không.
Song tiệm cơm nhỏ mà bọn Khanh Hoan chọn trông không hấp dẫn lắm, đồ ăn cũng là cơm nhà làm, tuy nhiên hương vị không tệ, đặc biệt là Khanh Hoan ăn rất ngon lành khiến anh quay phim nuốt nước bọt ừng ực, cũng khiến khán giả xem chương trình cũng thèm thuồng.
Đoạn ăn cơm này miễn cưỡng chữa lành vết thương trong lòng đạo diễn. Trong lúc bọn Khanh Hoan sắp ăn xong thì Thịnh Minh Huyên cũng làm xong nhiệm vụ, nhưng anh ta được tổ chương trình đưa cho rau sống, rau xào, cuối cùng, Thịnh Minh Huyên không biết nấu cơm chỉ đành nghiến răng nghiến lợi vay tiền của tổ chương trình, cũng mua một phần ăn ở quán cơm nhỏ.
Lúc Thịnh Minh Huyên ăn trưa thì bọn Khanh Hoan đã ăn xong, họ quyết định dạo quanh chợ một vòng, khu chợ này mang đậm bản sắc địa phương nơi đây, những món lưu niệm kỳ quái được bày bán nhiều nhất.
Đối với người khác thì là mặt quỷ đáng sợ, còn đối với Khanh Hoan là đẹp cực kỳ, hơn nữa giá cả cũng phải chăng, cô thật sự rất thích.
Đạo diễn nhìn ra Khanh Hoan rất có hứng thú, ông suy nghĩ, nếu Khanh Hoan tiêu hết tiền ở chợ thì sau này cô phải làm nhiệm vụ kiếm nguyên liệu nấu ăn. Nghĩ thế, ông lập tức đến bến Khanh Hoan, nhiệt tình chào hàng những món lưu niệm này hơn cả chủ tiệm.
Dưới sự dụ dỗ của đạo diễn, Khanh Hoan đã mua một túi lớn khiến khán giả đau lòng không thôi, họ ước gì có thể với vào màn hình để ngăn Khanh Hoan lại, thuận tiện đánh bay đạo diễn không có lương tâm.
Việt Thụ thấy Khanh Hoan làm gì thì đều làm theo, cậu ấy tham gia chương trình này là để đi theo Khanh Hoan, trải nghiệm kỳ tích nhân gian, thả lỏng bản thân hết cỡ. Vậy nên cậu ấy không hề quan tâm mình sẽ sống ra sao sau khi tiêu sạch tiền.
Lúc đầu Vệ Xuyên không thấy mặt nạ quỷ có gì đẹp, nhưng thấy Khanh Hoan mua nhiệt tình như thế thì anh ấy đột nhiên thấy chúng cũng đẹp. Càng nhìn càng đẹp! Anh ấy lặng lẽ gia nhập đội quân mua lia lịa của Khanh Hoan.
Về phần Đại Bạch Liên, nếu có tiền thì làm sao cô ấy có thể yếu ớt khiến người ta đau lòng được nữa? Vậy nên cô ấy cũng bắt đầu tiêu tiền như nước, cố gắng tiêu hết tiền để sau này còn thảo mai bám đít người khác được chứ.
Khán giả tức điên đầu mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn con người giàu có tự biến mình thành kẻ nghèo.
Tâm trạng của đạo diễn rất tốt, ông còn chủ động bảo nhân viên công tác đến xách đồ phụ bọn Khanh Hoan, để họ dạo phố tiêu tiền mà không chịu bất cứ gánh nặng nào.
Khanh Hoan đứng trước quầy bán mặt nạ quỷ, cô hối hận vì sao mình không gặp cửa hàng này sớm hơn. Mặt nạ ở quầy hàng này cái nào cũng xinh đẹp, cái nào cũng hợp với Yến Hoài. Nhưng mà cô không còn nhiều tiền, chỉ đành chọn lựa kỹ càng mấy cái đẹp nhất, sau khi quay chương trình xong thì cô sẽ tặng Yến Hoài.
“Mặt nạ cặp nè!” Ánh mắt Khanh Hoan sáng rực, cô lại tìm thấy món đồ đáng yêu. Khanh Hoan giơ hai cái mặt nạ một xanh một đỏ lên, ở thế giới tu tiên, xanh đỏ là hai màu đẹp nhất khi đặt cạnh nhau.
Vệ Xuyên cũng đang chọn mặt nạ, thấy Khanh Hoan giơ mặt nạ xanh đỏ lên và nói là mặt nạ cặp thì khóe miệng giật giật, cũng không biết tên xui xẻo nào sẽ trở thành người yêu của Khanh Hoan, rồi được tặng mặt nạ đỏ xanh nữa.
Nhân lúc hết việc, Yến Hoài ngồi xanh show giải trí để thư giãn, đúng lúc thấy Khanh Hoan cầm mặt nạ, bảo là mặt nạ cặp. Anh có cảm giác…
Ngay lúc Khanh Hoan định cầm mặt nạ Kim Giác và Ngân Giác lên, làm thành cặp mặt nạ đôi thứ hai thì trước quầy hàng mười mét xảy ra cuộc gây gổ, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm rú giận dữ của người đàn ông vang lên giữa đám người đang vây lại hóng hớt.
Đột nhiên, Khanh Hoan cảm nhận được cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thì vô tình thấy một bóng dáng trong đám người, mặt nạ trong tay rơi xuống đất, cô xoay người chạy về phía đám đông không chút do dự, đạo diễn lo Khanh Hoan sẽ gặp nguy hiểm nên cũng chạy theo cô.
Khán giả nhìn thấy Khanh Hoan bước vội, cũng cảm thấy rất tò mò:
[Hoan Hoan nhìn thấy người quen à? Sao cứ cảm thấy em ấy vừa nhìn thấy mối tình đầu đã thất lạc nhiều năm ấy nhở?]
Mối tình đầu?
Ánh mắt của Yến Hoài tụ lại một điểm, ngón tay thon dài đan vào nhau, nhìn chằm chặp vào Khanh Hoan chen vào đám người.
Người rít gào trong đám đông là gã đàn ông vừa to vừa đen, gã đang nổi trận lôi đình nên trông rất đáng sợ, bên chân gã là mấy cái lồng sắt trống không, có mấy cái còn bị gã đá móp méo.
Bọn đạo diễn không lanh lẹ như Khanh Hoan nên bị kẹt giữa vòng người, có một bà cụ thấy máy quay thì sáng mắt, nhanh tay đưa hành tây lên che mặt sau đó kéo anh quay phim, tự biến thành phóng viên hiện trường, giải thích lý do gã đàn ông kia tức giận: “Mọi người có thấy chàng trai đang phẫn nộ đá lồng sắt bên trong không? Cậu ta thường xuyên trộm chó ở mấy chỗ quanh quanh đây để đưa ra chợ bán. Để kiếm tiền, cậu ta chưa bao giờ cho chó ăn no, lại còn hay đánh chúng nó, ép chúng nó nhảy tưng tưng lên, rồi chúng nó bị bệnh cũng mặc kệ! Đúng là thiếu đạo đức!!”
“Nhiều người chúng tôi không vừa mắt cậu ta lâu rồi, nhưng cái thằng này đánh người ghê lắm, đồn cảnh sát cũng chẳng làm gì được nó. Không biết nó tìm đâu ra giấy tờ chứng minh bệnh rối loạn tâm thần, dù bị bắt cũng được thả ra thôi! Ôi chà, bọn tôi chả dám dây vào cậu ta!” Bà cô phía sau cây hành nhiệt tình nói tiếp: “Lúc nãy nó lại xách chó ra bán, kết quả là chưa bán được con nào thì đã có một con chó tự mở chuồng, mấy con chó khác chạy đi hết, còn con mở cửa lồng thì bị kẹt lại…”
Nương theo hướng tay của bà cô, máy ảnh quay đến cái lồng duy nhất còn chó. Bên trong, có con husky đang bị kẹt đầu vào khe hở của cái lồng, đang ỉn mông cố gắng kéo đầu ra.
Sóng bình luận đang ngập tràn tiếng chửi mắng, phẫn nộ tên trộm chó chợt khựng lại, họ đều đang cố gắng không bật cười trong lúc này.
“Nó cứu hết mấy con chó khác, nhưng bản thân nó lại bị kẹt lại.” Bà cô thở dài, cảm thán: “Cũng không biết nó là anh hùng hay là con chó ngốc nữa.” Bà ấy lắc đầu: “Cho dù nó thuộc thuộc vế nào thì tương lai của con chó này cũng không tốt được, tên nhóc kia nhất định sẽ giết con chó này!”
Hệt như lời bà cô nói, gã đàn ông đá lồng sắt vẫn chưa hả giận, nhìn con husky dám tạo phản với ánh mắt u ám. Sáng nay gã mới bắt được con chó này, vừa nhìn nó là gã đã biết đây là husky thuần chủng, có thể bán được giá cao nên mới đưa nó lên thành phố cắt tỉa, tạo dáng này nọ.
Kết quả, gã vừa mới đi vệ sinh một chút thì nó đã thả hết mấy con chó mà gã cực khổ bắt được.
Nếu không kiếm được số tiền ấy thì gã sẽ lột da con chó đáng chết này, rồi hầm thịt làm lẩu để ăn.
Người đàn ông nghĩ ngợi một lúc rồi nhặt cây gậy lớn mà gã hay dùng để huấn luyện có lên, đi về phía con husky đã mở cửa lồng với dáng vẻ hừng hực sát khí.
“Con chó ngu si, mày chết đi!!” Gã giơ gậy lên, nện xuống một cách dã man.
Những người vây xem và khán giả trong phòng livestream đều đoán được cảnh máu me khi cái gậy này đập xuống, rất nhiều người không đành lòng nhìn bèn nhắm mắt, xoay người đi, chỉ có một số ít người vẫn mở mắt mới thấy được cảnh tượng này.
Gậy của gã đàn ông không giáng xuống con husky mà bị một cô gái nhỏ xinh bắt được.
Con husky bị kẹt trong lồng sắt thấy người đến thì phấn khích sủa oẳng oẳng, sau đó lườm nguýt gã đàn ông. Dù cho đang chật vật vì bị kẹt đầu nhưng đôi mắt xanh biếc của nó vẫn tỏa ra sự cao ngạo, giống như đang nói với gã đàn ông rằng “Hôm nay chú em xong đời rồi”.
Gã đàn ông không đánh trúng con chó, lông mày dựng ngược lên, vẻ mặt hung ác hơn. Gã đánh giá dáng người mảnh khảnh của Khanh Hoan từ trên xuống dưới, sau đó không thèm để cô vào mắt: “Cút ngay, đừng cản ông đây dạy dỗ chó của mình!”
Gã đàn ông giật mạnh cây gậy về: “Tránh ra, nếu không tao đánh luôn cả mày đấy!”
Nói rồi gã lại giơ cao gậy gỗ, nếu Khanh Hoan không tránh ra thì gậy này sẽ đánh thẳng vào người cô, đám Việt Thụ chạy đến sau vừa thấy cảnh này thì vội vã kêu gã đàn ông dừng tay.
Nhưng gã làm xằng làm bậy quen rồi, càng có người ngăn cản thì gã càng phấn khích, dồn hết lực vào tay để đánh Khanh Hoan.
Thật ra, sự chú ý của Khanh Hoan không đặt trên người gã, cô đang xác nhận ánh mắt với con husky.
Không sai, Khanh Hoan kích động trong lòng. Không thể nào sai được, là nó, chính là nó.
Là đồng bọn duy nhất ở kiếp trước của cô.
Đại bàng sa mạc thân yêu.
Tuy không biết tại sao nó lại biến thành chó nhưng cô vẫn có thể nhận ra nó.
Tiếng ồn ào xung quanh không còn quan trọng, Khanh Hoan và husky đối mặt với nhau, mọi thứ xung quanh đều bị lãng quên.
Song bản năng của Khanh Hoan vẫn hoạt động, cô cảm nhận được gậy gỗ của gã đàn ông đang giáng xuống bèn tùy tiện đưa tay lên chắn.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan.
Gậy gỗ va vào cánh tay của Khanh Hoan, sau đó văng trúng đầu gã đàn ông đang cười quỷ dị để chờ xem Khanh Hoan bị đập sứt đầu mẻ trán.
Gã lảo đảo ngã về sau, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười.
Khanh Hoan nhìn thấy gã đàn ông ngã rầm xuống, cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn thấy gã mỉm cười nằm trên mặt đất, giữa trán còn có vệt máu, cô chợt hoảng sợ.
“Anh ta bị sao vậy?” Khanh Hoan hốt hoảng: “Tôi chỉ mới đưa tay ra chắn thôi, sao anh ta lại…”
Bọn Việt Thụ chạy đến, sau khi xác nhận Khanh Hoan không sao thì Việt Thụ bình tĩnh an ủi Khanh Hoan: “Không sao, không trách chị, bọn em đều thấy là gã ta tự đánh mình.”