Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp

Chương 51


Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 51:

“Xin chào, cho hỏi anh là Yến Hoài phải không ạ?”
 
Giọng điệu rất lịch sự, nhưng đã bị phần mềm thay đổi giọng nói biến thành âm thanh ma quỷ của bọn bắt cóc trong phim truyền hình. Nghiêm Quyết mím môi, giọng điệu hờ hững: “Cô là?”
 
Bên kia nghe thấy lời đáp lại, im lặng một lúc rồi tủi thân cất lời: “Anh không phải Yến Hoài, giọng anh không bùi tai.”
 
Nghiêm Quyết nhắm mắt, anh quên mất rằng lúc anh tồn tại dưới thân phận Yến Hoài, giọng nói không giống bây giờ.
 
Nhưng mà, cô nhóc đáng ghét Khanh Hoan kia dám chê âm thanh bây giờ của anh không bùi tai?!
 
“Đây không phải là số của Yến Hoài sao ạ?”
 
Khanh Hoan lại hỏi lần nữa, nếu không phải thì cô sẽ cúp máy ngay và luôn.
 
“Đúng vậy.” Nghiêm Quyết lên tiếng, không đợi anh tiếp tục nói thì giọng của Khanh Hoan trở nên căng thẳng: “Giọng anh hơi quen tai, giống như là một người xấu mà tôi biết vậy.”
 
Người xấu Nghiêm Quyết cắn răng, thở hắt ra, đè nén ý tưởng muốn xách Khanh Hoan đến đây dạy dỗ một trận.
 
“Anh đã làm gì Yến Hoài rồi?” Giọng của Khanh Hoan giương cao như muốn lập tức xuyên qua điện thoại, lao đến cứu Yến Hoài.
 
Nghiêm Quyết siết chặt tay, nặn ra một nụ cười, bắt chước giọng điệu của quản gia, nho nhã, lịch sự trấn an Khanh Hoan đang kích động và không biết sẽ làm ra chuyện gì: “Tiểu thư Khanh Hoan, xin đừng gấp gáp. Tôi là phó quản gia của Yến Hoài, tôi sẽ chuyển điện thoại cho thiếu gia ngay.”
 
Khanh Hoan tạm thời bình ổn, song nhanh chóng hỏi một câu trí mạng: “Sao anh biết tôi là Khanh Hoan?”
 
Nghiêm Quyết khựng lại.
 
Khanh Hoan vui sướng tưởng tượng đủ thứ bên đầu bên kia, ngại ngùng hỏi: “Có phải Yến Hoài cũng đến tìm bà bói để tính ra số điện thoại của tôi, sau đó lưu lại máy không?”
 
Nghiêm Quyết: …
 
“Hố hố.” Khanh Hoan không đợi Nghiêm Quyết trả lời, tự mình đắc ý: “Anh ấy cũng thích tôi.”
 
“Tiểu thư Khanh Hoan…” Nghiêm Quyết muốn ngăn sức tưởng tượng của Khanh Hoan lại nhưng bị Khạnh Hoan cắt ngang, ngữ điệu trịnh trọng: “Tối biết, Yến Hoài dễ xấu hổ, tôi sẽ không nói với anh ấy là tôi biết anh ấy thích tôi đâu.”
 
Nghiêm Quyết hít sâu một hơi, không muốn vòng vo vấn đề này với cô nữa, anh hạ giọng, để giọng trở nên khản đặc, lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
 
Sau đó trở về giọng của Nghiêm Quyết: “Vâng, thiếu gia.”
 
Làm xong chuyện này, Nghiêm Quyết cũng tự thấy ngại. Anh rời mắt sang chỗ khác, không nhìn lỗ tai phiếm hồng của mình trong gương nữa. Anh để điện thoại bên tai, giọng điệu hững hờ: “Có chuyện gì thế?”

 
Khanh Hoan nhận ra giọng của Yến Hoài, vừa nghe đã biết đây là anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
“Yến Hoài!”
 
Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt rạng rỡ của cô lúc này.
 
Khóe môi Nghiêm Quyết bất giác cong lên, nhưng khi anh liếc mắt qua gương thì lại tự giễu nụ cười ngây ngô của mình, sau đó mím môi, dập tắt nụ cười nhợt nhạt đó.
 
Giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
 
“Đám người tốt trước đây hay đưa tôi đến nhà anh không đến nữa.” Khanh Hoan không e ngại giọng điệu dửng dưng của Yến Hoài, dù sao cô biết anh thích cô, hơn nữa cô có cả chứng cứ nữa.
 
Bọn Quan Quán Quán từng nói, thích một người mới có thể nghĩ mọi cách để tìm cách liên hệ với đối phương, lén hỏi thăm số điện thoại của đối phương rồi lưu lại.
 
“Anh có thể nói địa chỉ nhà anh cho em không?”
 
Nghiêm Quyết mím môi.
 
Lúc trước, khi Trần Lệ còn đó, anh cảm thấy cô là được Trần Lệ gài vào nhà họ Yến, thay nhà họ Thịnh làm đôi mắt bên người anh, thử xem rốt cuộc anh có thật sự tàn phế hay không.
 
Bây giờ Trần Lệ không còn nữa, Khanh Hoan vẫn muốn đến tìm anh, mà phu nhân Thịnh cũng một mực muốn tặng con trai mình cho cô. Có thể thấy, lúc trước anh đã hiểu lầm cô rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Cô chỉ đơn thuần muốn song tu với anh thôi.
 
Nghiêm Quyết lạnh lùng từ chối: “Không thể.”
 
Cô chỉ thèm muốn cơ thể anh thôi.
 
Đến tìm anh, chắc chắn đều chỉ là vì muốn anh…
 
Vẻ mặt Nghiêm Quyết lạnh băng, đôi tai lại ửng hồng.
 
Khanh Hoan không ngờ mình sẽ bị từ chối, cô cho rằng Yến Hoài lưu số cô là đang đợi cô đến tìm anh, chỉ là anh hơi thẹn thùng mà thôi.
 
Đột nhiên bị từ chối thế này, giọng cô chợt nhỏ xuống. Nếu Nghiêm Quyết có thể nhìn thấy thì lông mi cô cụp xuống, cả người như bé thỏ con héo rũ, vừa hoang mang vừa mất mát: “Em kiếm tiền, muốn mua quà tặng cho anh, vậy mà anh cũng không muốn sao?”
 
Chỉ tặng quà thôi à? 
 

Nghiêm Quyết phát hiện mình nghĩ nhiều lại nghĩ sai lệch, yết hầu chuyển động lên xuống, nghe thấy âm thanh đau lòng của Khanh Hoan, một loại bản năng không biết từ đâu ra giục giã anh lập tức đồng ý với cô, dù cô muốn gì cũng được, anh đều có thể đồng ý, chỉ cần cô có thể vui lên. 
 
Ngay lúc anh sắp sửa mở miệng đồng ý thì lý trí đột nhiên ùa về, Nghiêm Quyết cất giọng dửng dưng: “Không thể.” Dừng một chút, anh nói: “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, còn có…”
 
Trước mắt anh hiện lên dáng vẻ Khanh Hoan ôm bánh bao, khóc đến đau lòng, anh chau mày, nhắm mắt lại, giọng điệu không có gì khác thường: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
 
 Dứt lời anh lập tức cúp máy, không cho bản thân có cơ hội mềm lòng rồi lại hối hận.
 
Ở đầu bên kia, Khanh Hoan cầm chiếc điện thoại kêu tút tút, mặt nghệt ra như cái bánh bao, đôi mắt ậng nước. Lúc Tống Hi hỏi cô bị sao vậy thì cô khóc òa lên. 
 
Mấy trăm năm rồi Khanh Hoan chưa từng buồn như vậy, cô được pháp lực nuôi dưỡng kỹ càng đến mức thể chất vượt xa người thường, lúc khóc cũng dữ dội hơn người khác.
 
Tống Hi nhìn mà ngớ người, cô ấy vội xoay người lấy hai cái bình giữ nhiệt, đặt dưới hàng nước mắt chảy ào ạt của Khanh Hoan: “Trời đất, xe chị mới mua đấy, em đừng để nó ngập lụt chứ!”
 
Khanh Hoan lại khóc to hơn nữa.
 
Tống Hi vất vả lắm mới an ủi được Khanh Hoan, vừa nghe thấy Khanh Hoan nói cô khóc là vì bị một người đàn ông đá thì suýt nữa nhấc Khanh Hoan lên lay mạnh để cô tỉnh táo. Cô là nghệ sĩ còn sự nghiệp đang phát triển trước mắt, không bị đá thì hai người cũng không có kết quả được đâu!!!
 
“Tại sao chứ? Rõ ràng là thích em mà còn từ chối em một cách tàn nhẫn như vậy…” Khanh Hoan duỗi tay, muốn đếm số lần Yến Hoài từ chối cô, kết quả cô phát hiện mình đếm hoài không hết, mém nữa cô lại bật khóc lần hai.
 
Tống Hi vội vàng đưa cái ly cho cô rồi khẩn cấp đưa cô về căn hộ.
 
Khanh Hoan ôm hai cái ly, khóc suốt đường đi. Khi xuống xe, cô đổ nước trong ly vào đám cỏ, con ếch xanh đờ đẫn ngồi trong bụi cỏ bị dính nước, tự nhiên sáng lấp lánh như được gắn bộ lọc, sung sướng nhảy đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Khanh Hoan ôm cái ly về căn hộ. Bởi vì cả nhóm vẫn đang được ghi hình nên Tống Hi dặn dò cô không bao giờ được nói rằng cô có crush rồi. Tống Hi thấy trạng thái của Khanh Hoan không thể ổn định ngay được, để khán giả không phát hiện ra, Tống Hi bảo Khanh Hoàn thay thế từ “người đàn ông mà em siêu thích” thành “con cún yêu dấu của em”.
 
Khanh Hoan rất nghe lời Tống Hi, cô biết Tống Hi sẽ không hại mình. Vậy nên khi bọn Quan Quán Quán phát hiện đôi mắt đỏ au vì khóc của cô, vây đến hỏi chuyện thì Khanh Hoan nức nở, nói bằng chất giọng non nớt: “Hu hu hu, dường như tớ mãi mãi không gặp được con cún mà tớ yêu thương nữa rồi…”
 
Sau khi trở về nhà họ Yến, Yến Hoài xem phát sóng trực tiếp tại thư phòng: …
 
Sao anh cứ cảm thấy, con cún yêu dấu mà Khanh Hoan nói là anh nhỉ?!
 
Sóng bình luận còn spam một hàng nến:
 
[Em cún đáng thương, Đại Bàng Nhỏ đừng buồn nhé. Nguyện cầu trên thiên đàng có nhiều xương, em cún sẽ ra đi thanh thản.]
 

Yến Hoài: …
 
Quan Quán Quán trịnh trọng tự cầm lấy máy quay, nói với khán giả: “Thấy Hoan Hoan đau lòng như vậy, chúng tôi quyết định buổi tối đi ăn đồ nướng và xem phim truyền hình để an ủi cô ấy. Thế nên tối nay tạm thời ngưng luyện tập một ngày nhé.”
 
Lâm Thu Thu cũng ló đầu sang, ôm ngực, dáng vẻ đau buồn: “Chúng tôi thật sự rất thích luyện tập, nhưng phải làm sao bây giờ? Tình bạn của chúng tôi quan trọng hơn luyện tập nhiều.”
 
Nghê Thải thuộc phái hành động, lập tức liên hệ quán đồ nướng để đặt ship ngay.
 
Sóng bình luận khịt mũi coi thường, vạch trần không nương tay: 
 
[Mấy cô không muốn tập thì có, đừng nói gì mà để an ủi Khanh Hoan, hình ảnh các cô cười khuyên cô ấy đừng khóc nữa tui đã chụp lại hết rồi nhá!]
 
Mặc kệ sóng bình luận có nói gì, bọn Quan Quán Quán nhanh tay lẹ chân dọn dẹp khu vườn nhỏ bên ngoài căn hộ. Năng lực của đồng tiền đúng là ngang ngược, trong khu vườn nhỏ của bọn họ có mái đình xinh đẹp kiểu Tây, có núi có nước, đối diện còn có màn hình to bự.
 
Đêm nay, khán giả đều tràn ngập vị chanh*.
 
(*) Ý muốn nói đến sự ghen tị.
 
Khanh Hoan vẫn chưa bình thường được, vừa nấc vừa cầm một xiên cật nướng, cắn một miếng, những giọt nước mắt xúc động vì hương vị ngon lành hòa cùng những giọt lệ tưởng nhớ mối tình đơn phương chết từ trong trứng nước của cô, thi nhau rơi xuống.
 
Khanh Hoan khóc đau khổ bao nhiêu thì sóng bình luận cười ha hả bấy nhiêu: 
 
[Ha ha ha, Đại bàng nhỏ Khanh đúng là cây hài trời sinh, khóc mà cũng buồn cười như vậy, ha ha ha!]
 
Song cũng có khán giả nhớ đến “con cún bất hạnh từ trần” mà bình luận một hàng nến, khuyên người phía trước lương thiện một chút, người ta vừa mất đi người bạn tốt nhất đấy!
 
Bọn Quan Quán Quán chọn bộ phim tình yêu máu chó mà Khanh Hoan thích nhất. Kể về một người đàn ông bị bệnh nan y nên liên tục từ chối nữ chính, thậm chí còn nói những lời rất tàn nhẫn với nữ chính. Cuối cùng nữ chính cực kỳ đau lòng, đã ở bên cạnh nam phụ hai thâm tình. Ngày nam chính từ trần, nữ chính mới biết được sự thật, đến thăm mộ anh ấy cùng nam phụ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Tuy rất máu chó nhưng được quay chụp rất chỉn chu, khiến người ta bỏ qua nhiều lỗi phi logic, bọn Quan Quán Quán xem cũng thấy hơi cảm động.
 
Khanh Hoan giơ xiên cật nương lên, hàng mi vẫn còn vương lệ, cô chậm rãi chớp mắt, sau đó đột nhiên bật cười: “Hố hố.”
 
Bọn Quan Quán Quán đều giật mình trước tiếng cười đần độn của Khanh Hoan. Theo lý thuyết thì với cái cốt truyện này, người đầu tiên bị cảm động phải là Khanh Hoan chứ?!
 
Nhưng mà, sao cô lại cười thế kia?
 
Khán giả cũng ù ù cạc cạc.
 
Khanh Hoan cười là vì hình như cô biết được lí do Yến Hoài từ chối cô rồi, rất có thể là giống với nam chính, vì chân anh không tốt nên không muốn liên lụy đến cô.
 
Chân anh không bình thường cũng không sao cả!
 
Đôi mắt của Khanh Hoan được nước mắt “tẩy rửa” nên sáng lấp lánh hơn, cô có thể giúp anh chữa khỏi bệnh!
 
Cho dù là bệnh nan y cũng không có vấn đề gì!

 
Khanh Hoan lặng lẽ xem Yến Hoài như nam chính trong bộ phim này. Nghĩ đến việc anh buồn bã cởi bỏ chiếc mặt nạ sau khi từ chối cô, mặc cho nước mắt ướt nhòe khuôn mặt anh tuấn, cô lập tức cảm thấy đau lòng.
 
Khanh Hoan lấy điện thoại ra, gửi một emoji cho Yến Hoài.
 
Ánh mắt của Yến Hoài rời khỏi màn hình TV, chuyển xuống chiếc điện thoại, anh cứ tưởng mình đã đưa Khanh Hoan và danh sách đen rồi.
 
Nhưng mà…
 
Yến Hoài mở tin nhắn ra, nhìn thấy cái GIF màu mà Khanh Hoan vừa gửi: Như Hoa bắn tim.jpg
 
Theo sau là câu nhắn của Khanh Hoan: [Em sẽ không từ bỏ đâu!]
 
Yến Hoài nhìn chằm chằm cái GIF xấu đau xấu đớn, không biết cô đào ở đâu ra, sau đó âm thầm ấn chụp màn hình
 
Rồi chọn lưu vào album.
 
Sau khi đóng máy, hết cảnh diễn ở phim trường thì Khanh Hoan tham gia mấy hoạt động nhỏ với nhóm. Vừa nghe nói đôi vợ chồng nhà giàu nhất có dấu hiệu tỉnh lại thì cô chạy ngay đến nhà họ Chu, tiến hạnh đợt trị liệu âm thanh cuối cùng cho họ.
 
Khanh Hoan ôm đàn guitar, dựa theo những ý tưởng ngày càng dạt dào của Chu Thừa để sáng tác và hát cho người đàn ông giàu nhất bài “Con trai bố giờ đẹp trai hơn bố rồi”, khiến một người rất hiếu thắng về mặt giá trị nhan sắc như ông mở to mắt, làm ra dáng vẻ “bổn Long Ngạo Thiên tỉnh lại rồi đây”, còn tự mình thêm hiệu ứng quay chậm, dùng tay vuốt ngược tóc, từ từ ngồi dậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Song không ai chú ý đến ông đang làm màu cả.
 
Mọi sự chú ý đều dồn vào phu nhân nhà giàu nhất vẫn chưa tỉnh.
 
Khanh Hoan chuyển hướng sang vợ của người giàu nhất, cũng hát bài cô tự sáng tác “Mấy cây son bị mất của mẹ đều bị bố lấy nghịch”, hiệu quả cực kỳ rõ rệt. Phu nhân nhà giàu có nhất bật dậy, hơn nữa còn cầm cây chổi lông gà mà Chu Thừa tốt bụng đặt bên cạnh bằng tốc độ ánh sáng.
 
Mà người đàn ông giàu số một đang làm hiệu ứng “Long Ngạo Thiên ta trở lại rồi đây” lại giống như ghế tự động, chầm chậm ngả về vị trí cũ, yên tĩnh đặt tay lên bụng, cả người đều đang cố gắng thể hiện “Vừa nãy Long Ngạo Thiên ta mới chỉ hồi quang phản chiếu* thôi, bây giờ đã chết thật rồi, mọi người đừng để ý”.
 
(*) Hồi quang phản chiếu, ý nói đến việc trước khi chết, con người ta cực kỳ thanh tỉnh.
 
Phu nhân nhà giàu số một vẫn đang chìm trong sự phẫn nộ bởi ca từ của Khanh Hoan đã vạch trần việc chồng bà từng ngứa tay “giải phẫu” những cây son mà bà sưu tập ra nghiên cứu, thậm chí bà không nhận ra mình mới tỉnh lại từ cơn hôn mê dài đằng đẵng, sát khí tỏa ra như sóng gào.
 
Chu Thừa thấy tình hình không ổn, anh ấy nhíu mày, vội mở điện thoại ra, bắt đầu ghi lại cảnh gia đình cảm động về việc bố mẹ mình cùng tỉnh lại.  
 
“Ông Chu chết bầm kia!” Tuy phu nhân nhà giàu nhất vẫn còn yếu nhưng lực uy hiếp thì mạnh mẽ khỏi bàn, bà cầm chổi lông gà đập vào mép giường của chồng mình: “Dậy ngay cho tôi!”
 
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra lại rất nhanh.
 
Một giây trước, ông Chu giàu có nhất vẫn trong trạng thái người thực vật, giây sau đã lập tức quỳ gối trên giường: “Vợ ơi, anh sai rồi!”
 
Khanh Hoan thầm cảm thán trong lòng, một lời nói của phu nhân nhà giàu nhất này còn hữu dụng hơn tiếng hát của cô nhiều. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.