Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)

Chương 3: Mê hoặc


Đọc truyện Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên) – Chương 3: Mê hoặc

Là truyện mới nên các bạn đọc xong có thể vote hoặc cmt cho rôm rả một tí được không? Nhìn truyện im re mà con tym Na đau quá chừng. T___T

*****

“Mạch… Mạch Thần?”

Giọng nói của Cố Liễu run rẩy, cô như không tin vào mắt mình, chết lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Không thể nào… Mạch Thần… Mạch Thần của cô vẫn còn sống. Không thể là giả được, bởi vì ngay cả vết sẹo dài ở cánh tay trái của anh vẫn còn đó. Càng không thể là mơ, bởi vì cảm giác này quá mức chân thực.

Động tác lau tóc của người đàn ông dừng lại. Khoé môi mỏng khẽ mấp máy: “Mạch Thần?”

Hắn bước tới bên giường, ngồi xuống, ngón tay thon dài đưa tới nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, siết nhẹ: “Nằm trên giường tôi mà còn có gan nhắc tới tên người đàn ông khác?”

Giọng nói hắn từ tốn, trầm thấp, ấm áp và rất dễ nghe, thật sự là giọng nói quen thuộc mà ngay cả trong mơ cô cũng mong muốn được một lần nghe lại.

“Mạch Thần… Mạch Thần… đúng là anh rồi. Huhu… anh biết không em đã rất nhớ anh. Rất nhớ. Anh biết không em đã rất hối hận, hận chính bản thân mình đã hại anh… nhưng giờ không sao rồi… “

Không sao rồi.

Hoá ra ông trời vẫn thương cô, hoá ra anh vẫn ở đây đợi cô.

Ngón tay hắn siết mạnh hơn, gây ra cảm giác đau buốt.

Hắn nghiến răng, gầm nhẹ: “Cố Liễu, cô nhớ cho kỹ, tôi là Sở Gia Minh. Là Sở Gia Minh mà cô ngày đêm muốn cầm dao đâm vào ngực trái tôi chứ không phải là Mạch Thần.”

“Không. Không đâu. Em làm sao có thể muốn giết anh được.” Cô lắc đầu cật lực, nước mắt vì được cất giữ quá lâu mà đã tràn đầy liền chực trào bên khoé mắt.

Sở Gia Minh hất mạnh cằm cô ra xa như đang tránh đi một căn bệnh truyền nhiễm. Giọng nói của hắn mang theo thập phần chế giễu.

“Cố Liễu, cô giết chết em gái tôi, chỉ vì để trốn theo tên Mạch Thần kia sao? Hoá ra, cô lại có thể tàn nhẫn đến như vậy. Trốn chạy có vui không? Bỏ trốn ngay trước ngày thành hôn với tôi có vui không? Cố Liễu, tôi nói cho cô biết, trận đấu giá hôm nay chỉ là màn mở đầu cho chuỗi nhục nhã cùng cái giá mà cô đáng phải nhận. Tôi sẽ cho cô biết, cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.”

Một cơn gió đêm lành lạnh nhẹ luồn qua khe cửa sổ, thổi tung tấm rèm che mỏng manh mà bay vào bên trong.

Căn phòng rộng lớn chìm vào im lặng, mang theo không khí ám muội.


Sở Gia Minh đứng lên, chiếc khăn tắm quấn quanh hông hắn rơi xuống sàn nhà.

Trên thân thể to lớn cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn như sóng, từng tấc da thớ thịt chắc khoẻ cùng vùng bụng sáu múi để lộ, nước từng giọt lăn xuống làn da màu đồng bị phản chiếu bởi ánh đèn lấp lánh, mê người.

Trong làn nước mắt mơ hồ cô thấy được thân hình của người đàn ông mang bộ mặt giống hệt Sở Mạch Thần ngã xuống trên người mình.

“Không… anh tránh ra. Anh không phải Mạch Thần… huhu… tránh xa tôi ra…”

Cố Liễu quẫy đạp mặc dù cô biết khả năng thoát khỏi là vô vọng.

Khuôn mặt đang lắc đầu bị một bàn tay siết lấy cằm, sau đó môi cô bị môi hắn chiếm lấy. Đôi môi lạnh mang theo hơi thở nguy hiểm như dã thú bao trùm lấy đầu óc cô.

Hai tay cô vì bị trói nên khi giãy dụa trở nên đỏ ửng, cổ tay hằn lên từng vết dây trói trầy xước đỏ như máu.

Lưỡi hắn cuồng bá cạy mở miệng cô, tay kia sờ soạng nơi đôi gò bồng đảo trước ngực, cách lớp vải mỏng mà xoa nắn, sau đó giật phăng đi. Lớp lớp khuy áo liền đứt tung, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch rơi xuống nền nhà, trước ngực cô bị lạnh lẽo xâm lấn.

“Ư… ưm…” Cố Liễu cố sống cố chết ngậm chặt miệng.

Mạch Thần… dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cô tuyệt đối không thể làm điều có lỗi với Mạch Thần. Cô không thể!

“Đến lúc này mà vẫn còn nghĩ tới người đàn ông khác sao? Cố Liễu, cô thật sự không để tôi vào mắt rồi.”

ROẸT…

Chiếc quần tam giác nơi giữa hai chân cô đột ngột bị xé rách, sau đó lại không báo trước hắn lật chân váy của cô lên bụng.

Cố Liễu vẫn còn hoảng hốt chưa phân rõ thực hư liền mở lớn mắt.

Nơi đó của cô còn chưa chuẩn bị xong hắn đã đâm thẳng vào bên trong. Cảm giác đau rát khiến cho cô há hốc miệng, ưỡn cong người.

“Á…”

Cô hét lớn một tiếng. Cảm giác căng đầy còn chưa kịp làm quen thì đã bị rút ra. Sự trống vắng lại nhanh chóng chen lấn bên trong thân thể cô.

“Cố Liễu. Cô không còn trong sạch? Loại phụ nữa như cô… ” Nói nửa chừng, Sở Gia Minh ngưng lại, nắm tay hắn siết lấy cằm cô càng mạnh. Sức lực lớn đến nỗi cô tưởng như khuôn mặt mình bị hắn bóp vỡ vụn đến nơi. Nhưng không phải vậy, chỉ có cơn đau đến tan tâm nát thận đang dâng lên trong lồng ngực cô.


Không biết… cũng không hiểu là cảm giác gì, nhưng hiện tại trong đầu cô đang hiện lên rõ từng chút từng chút một.

Hóa ra…

Người đàn ông mang khuôn mặt của Mạch Thần này không phải là anh.

Hóa ra…

Cô đang ở trong một thân thể khác cũng có tên là Cố Liễu.

Hóa ra…

Cô đã lúc tưởng như sẽ chết vì bị ô tô đâm đó thì cô đã xuyên không tới tương lai.

Thế giới này không phải là thế kỉ hai mươi mốt cô đã gặp Mạch Thần, mà là thế kỉ hai mươi lăm. Là cô đã xuyên qua hơn bốn trăm năm để được gặp lại một người có khuôn mặt giống hệt anh.

“Không phải… không phải như vậy đâu…” Giọng nói của cô yếu ớt, cô không hiểu vì sao dòng kí ức của thân xác này bỗng nhiên ùa về, nhưng cô chỉ muốn giải thích với người đàn ông trước mặt rằng, Cố Liễu của thế kỉ hai mươi lăm rất thật lòng yêu hắn. Là trước ngày thành hôn của hai người, cô ấy bị một kẻ giấu mặt bắt cóc và cưỡng bức. Vì thấy bản thân quá nhơ nhuốc, không còn xứng đáng với Sở Gia Minh hắn nên cô ấy mới bỏ đi mà không lời từ biệt.

Cô ấy hoàn toàn…

“Á…” Lại thêm một lần đâm thẳng vào, Cố Liễu cắn chặt môi dưới đến bật máu.

Cảm giác đau thấu đến tận cùng, không phải chỉ là đau thể xác, mà là đau cả tâm trí.

Lồng ngực cô căng tràn, toàn thân cứng ngắc, Mạch Thần…

Cố Liễu nhắm mắt, hai dòng chất lỏng liền chảy dọc xuống, thấm ướt một gối. Em xin lỗi… em xin lỗi…

Ra vào liên tục. Căn phòng tràn ngập mùi vị kích tình ái muội, cử động của người đàn ông mạnh mẽ ra vào với tốc độ và tần suất nhanh như vũ bão khiến cô cô gái ở dưới thân khóc thét.

Đau đớn, nhục nhã, và cả sự có lỗi làm cho Cố Liễu chỉ muốn tan ra, cơ thể cô nóng ran như lửa đốt.


“Dạng chân ra.”

Giọng nói của Sở Gia Minh từ trầm thấp, tràn đầy từ tính đã chuyển sang đục ngầu, hơi thở đã có chút trở nên gấp gáp.

Cô cắn chặt răng ngăn cho tiếng rên rỉ không thoát ra ngoài. Cô nhíu chặt hai hàng lông mày, lắc đầu trong làn nước mắt mờ đục.

Hai chân cô theo bản năng khép lại, nhưng bị bàn tay của Sở Gia Minh kéo ra hai bên.

“Sao? Chơi với người khác thì được còn khi ở dưới tôi thì giả vờ thanh cao? ” Hắn nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, khinh rẻ: “Loại phụ nữ như cô đúng là loại hèn hạ nhất, rác rưởi nhất.”

Nói xong, hắn cầm một chân cô lên, vắt ngang hông mình. Dục vọng to lớn nóng bỏng của hắn đặt tại mật huyệt cô mà mạnh mẽ đi vào.

Cố Liễu ưỡn cao hông, như thể đang nghênh đón hắn, thật sự lại chỉ là cô không thể chứa được sự to lớn này nên phải theo nhịp điệu của hắn để giảm bớt sự đau đớn.

Sở Gia Minh cúi xuống, nghiến răng gầm một tiếng, nhẹ nâng hông rồi lập tức dùng sức mà đâm xuống. Toàn thân cô căng cứng, ngón tay cô nắm lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Chẳng biết là đã qua bao nhiêu lâu, cũng không rõ là đã trải qua như thế nào. Nhưng lúc Cố Liễu tỉnh dậy, cơ thể cô đau nhức rã rời. Khẽ cử động cánh tay, liền cảm nhận được từng đợt rã rời như thể tan chảy thành nước.

Ánh dương màu đỏ tím chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên mặt cô, cô cử động mi mắt, mở ra.

Nhìn xung quanh một lúc, cô nhận ra đây không phải là căn phòng tối qua.

Chẳng lẽ cô lại xuyên không sang một nơi khác sao?

Nhưng trí nhớ của Cố Liễu thế kỉ hai mươi lăm vẫn còn, vậy thì… đây là nơi nào?

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, một thân hình hơi mập mạp nhưng được trang điểm đậm và bộ váy đắt tiền cùng đôi giày cao gót nói cho Cố Liễu biết, người phụ nữ này là một nhân vật không nhỏ.

“Còn định nằm tới bao giờ hả?” Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Cố Liễu.

Vẫn còn chưa tin là bà ta đang nói chuyện với mình, cô hơi nghi hoặc đưa mắt nhìn người phụ nữ đó: “Tô… tôi sao?”

“Chứ còn ai nữa? Cố Liễu, tôi nói cho cô biết. Tôi đã mua cô rồi. Nên muốn chuộc thân thì lo mà kiếm tiền đi.”

“Chẳng phải… tối quá có người đã trả giá…”

“Ây da…. lại vẫn câu hỏi đó sao? Này Cố Liễu, trước khi đưa ra đấu giá tôi đa phổ biến rồi, đấu giá chỉ là để kiếm thêm thu nhập thôi, cô chỉ được lấy năm phần trăm cho mỗi lần đấu giá của mình, còn về công việc ở đây thì cô vẫn phải kiếm chứ. Hay cô định ở đây đến suốt đời?”

“Cái gì? Chỉ năm phần trăm? Cho dù… cho dù thế thì năm phần trăm của một tỷ vạn cũng là một con số quá lớn rồi… làm sao có thể không đủ…”


“Ấy dà Cố Liễu à, cô đang giả ngu đúng không? Tiền chuộc thân của cô mà chỉ có ngần đấy? Cô quên là chính tay cô kí trong tờ giấy này sao?” Vừa nói, người phụ nữ vừa lục gtrong túi xách ra một tờ giấy, đi đến trước mặt Cố Liễu: “Nhìn cho rõ đi, là năm tỷ vạn, năm tỷ vạn đấy rõ chưa?”

Năm tỷ… vạn nhân dân tệ?

Làm sao có thể…

Làm sao có thể có con số đó? Làm sao cô có thể đáng giá như vậy? Làm sao… có thể trả nổi đây?

***

Đêm buông xuống, không khí lành lạnh mang theo âm u huyền bí của màu đen bao trùm khắp mọi ngóc ngách.

Tại trung tâm thành phố X, các cửa hàng lớn vẫn đang sáng đèn, trên đường những dòng xe nườm nượp cùng ánh đèn đường neon sáng rực, xua đuổi đi thứ gọi là “ban đêm”.

Bên trong một hộp đêm có quy mô cực lớn và vô cùng nổi tiếng của thành phố X, hộp đêm có tên là Mê Hoặc.

Phải… nó là Mê Hoặc, là nơi thiêu đốt sự cuồng nhiệt và cuốn những kẻ quyền thế chìm sâu vào mê loạn.

Trên sân khấu hình chữ T, một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc một bộ váy bó sát, lộ ra từng đường cong thân thể, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế. Váy ngắn đến mông, ôm sát lấy ba vòng cơ thể. Bộ váy màu đen càng tôn lên làn da trắng ngà của cô.

Cố Liễu đứng trên sân khấu, dưới chân cô là đôi giày cao gót đồng màu với trang phục trên người. Cô đứng đó như một kẻ ngốc, đưa mắt nhìn xung quanh.

bên dưới khán đài là hằng hà vô số người, bọn họ ăn mặc thanh lịch, quý phái, nhưng những ánh mắt đau đáu đang nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man của cô khiến cho cô cảm giác được sự nhục nhã dâng trào.

Đây là bán thân. Là bán thân để mua vui.

Bàn tay Cố Liễu run run, siết chặt. Lòng bàn tay đã ướt mồ hôi từ khi nào.

“Làm cái gì đấy? Sao lại mang ma-nơ-canh ra đây làm gì thế?”

“Định đứng tới bao giờ hả?”

“Sao không nhảy? Nhảy đi chứ?”

Bên dưới khán đài lao xao, sau đó càng lúc càng ồn ào. Cố Liễu cắn răng, cúi mặt xuống nhìn mũi giày.

Cô không thể… cô không thể. Mạch Thần… hãy nói cho em biết, em phải làm sao bây giờ?

***21:37 9/9/2017***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.