Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 97


Bạn đang đọc Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây – Chương 97


Sau khi Chu Thanh Lạc cầu nguyện xong, cậu mở mắt ra và nhìn Tống Lăng đang ở chỗ ngược sáng, Tống Lăng mặt mày cười tủm tỉm nhìn cậu, giống y như cậu vừa nãy.
Họ nhìn nhau và mỉm cười, nhìn thấy sự vĩnh hằng trong mắt nhau.
Lúc hai người xuống núi thì trời đã xế chiều, hai người ngồi trên băng ghế dài, nhìn thủy triều lên xuống.
Khi mặt trời lặn, màu hoàng hôn đỏ cam nhuộm đỏ mặt biển, vùng biển luôn tĩnh lặng và lạnh giá dường như ấm áp hơn đôi chút.
Chu Thanh Lạc chậm rãi dựa đầu vào vai Tống Lăng, không ngừng bùi ngùi nói một câu: “Còn sống thật là tốt.”
Tống Lăng nắm lấy tay Chu Thanh Lạc, nhìn về phía xa và cười một tiếng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng vẫn còn sống lại tốt đẹp như vậy.

Sáng sớm đón bình minh, ráng chiều hoàng hôn xuống và sao trời ngập tràn bầu trời đêm, đến cả ngày mưa cũng tí tách rơi, đây chính là sự yên tĩnh dịu dàng.
Hắn biết, tất cả điều tốt đẹp trên thế giới này, đều là vì có Chu Thanh Lạc.
Tống Lăng đưa tay vuốt ve đầu của cậu: “Có em thật tốt.”
Ngay trong bầu không khí lúc này mà không nhận được một nụ hôn thì quả thật là đáng tiếc, Chu Thanh Lạc ngửng dậy từ trên vai Tống Lăng, tự vỗ vào đầu mình một cái: “Toang rồi.”
Tống Lăng có chút nghi hoặc: “?” không phải vừa nãy mới nói còn sống thật tốt hay sao.
Chu Thanh Lạc chẹp một tiếng, cứ mải cùng Tống Lăng chim chuột anh anh em em, mà quên mất nhắc Tống Lăng đặt vé máy bay.
Chu Thanh Lạc thúc giục hắn: “Không nói cái này, anh mau đặt vé máy bay đi, bay chuyến bay cuối cùng đến thành phố Thanh Lăng lúc 8 giờ tối.”
Tống Lăng trầm mặc hai giây, “Nếu như em không đuổi anh đi thì còn tốt hơn nữa.”
Chu Thanh Lạc lấy điện thoại di động ra, cúi đầu thao tác: “Ngày mai là thứ Hai, em phải đi làm.”
Tống Lăng nghệt mặt gục xuống băng ghế, suy nghĩ có nên gọi cho Triệu Đại Du để từ chức hay không.
Chu Thanh Lạc thấy hắn vẫn thong thả ung dung, dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi hắn: “Anh có máy bay riêng không?”
Tống Lăng lắc đầu: “Không có.”
Chu Thanh Lạc nhìn hắn chằm chằm trong ba giây, sau một lúc mới thốt ra một từ: “Ừm.”
Tống Lăng: “Ừm? Em không hài lòng vì anh không có máy bay riêng à? Vậy để anh đi mua, Boeing hay Airbus?”
Chu Thanh Lạc cũng đâu thể nói bá tổng nào trong tiểu thuyết cũng có một chiếc máy bay riêng được.
Cậu mặc kệ, cúi đầu tiếp tục thao tác: “Đặt vé khoang hạng nhất hay hạng thương gia?”
Tống Lăng nắm lấy bàn tay đang bấm điện thoại của Chu Thanh Lạc, lật người nằm lên người Chu Thanh Lạc, gối đầu lên đùi cậu, vừa nằm vừa nhìn cậu.
Tống Lăng nhịn không được cười hì hì, giơ tay nhéo mặt của cậu: “Đẹp như vậy, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi góc chết.”
Chu Thanh Lạc cụp mắt xuống, vẻ vô cảm nói: “Không nói gì thì em đặt vé tàu cao tốc, ngồi 5 tiếng rưỡi.”
“Thanh Lạc ơi, em cười một cái đi.”
“Xe tốc hành phổ thông, 16 tiếng.”
Tống Lăng miễn cưỡng ngồi dậy, thở dài, cuối cùng nói ra những lời muốn hỏi nhất mấy ngày qua: “Thanh Lạc, đến khi nào em mới trở về?”
Chu Thanh Lạc nghiêm túc nghĩ một chút: “Hoàn thành xong hạng mục này.”

Tống Lăng: “Hạng mục này có thể hoàn thành trong một tuần không?”
“Đây là một dự án lớn, có lẽ sẽ mất một năm rưỡi, phòng làm việc này không tệ lắm, em muốn học hỏi một số kinh nghiệm, trở về sẽ mở một Studio.”
Tống Lăng: “Em có thể…” Từ chức không.
Tống Lăng không nói tiếp, Sơn Thành ấm áp, giống như Chu Thanh Lạc vậy.
Với cả Chu Thanh Lạc đang làm những việc mà cậu thích, hắn không thể để Chu Thanh Lạc vì mình mà nhượng bộ, lần này tới lượt hắn bao dung Thanh Lạc.
Hắn ôm Chu Thanh Lạc vào trong lòng: “Được, anh ủng hộ em, anh sẽ chăm sóc chú Chu thật tốt.”
Chu Thanh Lạc thực ra vẫn khá lo lắng rằng Tống Lăng sẽ không chịu hiểu, tìm mọi cách quấn lấy cậu khiến cậu phải quay trở lại như trước, cậu mềm lòng một cái là thể nào cũng theo hắn về.
Tống Lăng đã thực sự thay đổi, hắn đã học được cách đứng trên lập trường của cậu mà suy nghĩ, chứ không khư khư chỉ “vì tốt cho cậu”.
Chu Thanh Lạc gật đầu: “Cám ơn anh.”
“Nhưng đừng để anh đợi lâu quá, được không em? Ngày nào anh cũng nhớ em, yêu xa khổ lắm.”
“Vâng.”
“Hạng mục nào thế?”
“Là một trò chơi, [Diệt quỷ].”
Tống Lăng sửng sốt, hình như hắn đang triển khai một chương trình mà Triệu Đại Du đề ra, cũng tên là [Diệt Quỷ].
Tống Lăng đột nhiên tin vào vận mệnh đã sắp đặt.
Trong thời gian hai người bọn họ xa nhau, kì thực vẫn luôn hợp tác làm việc.
Bọn họ trước giờ như từng cắt liên lạc với nhau.
Tống Lăng rất vui: “Hay là em tham gia thẩm định cuối năm của mạng Ngôi Sao đi? Thêm chút nhiệt cho tác phẩm của mình, dù gì em cũng là một họa sĩ chuyên nghiệp, nhất định sẽ thành công.”
“Anh liệu có mở của sau cho em không?”
Tống Lăng suy nghĩ một chút: “Nếu như em muốn thì cũng được thôi.”
Nói đến mạng Ngôi Sao, Chu Thanh Lạc lại nghĩ đến Giang Thời Ngạn.
Cậu thăm dò hỏi một câu: “Các anh định khi nào mới xin lỗi độc giả của “Lời Thề”?”
Chu Thanh Lạc vừa nói đã hối hận, cậu lo Tống Lăng sẽ hỏi ngược lại cậu: “Em hi vọng anh sẽ xin lỗi à?”
Hoặc nói với cậu rằng: “Nếu em muốn anh xin lỗi, vậy thì anh sẽ đi xin lỗi.”
Sợ hắn chỉ vì nghe theo lời của cậu, vâng theo ý của cậu mà đi xin lỗi chứ không thực sự để tâm đến chuyện này.
Tống Lăng trầm mặc một hồi, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một lúc sau mới đáp: “Thanh Lạc, anh sẽ thành tâm xin lỗi, đối với việc bao che đạo văn, anh sẽ bồi thường.”
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lăng đang thực sự trở nên tốt hơn, trở thành một người sẵn sàng chung sống hòa bình với thế giới này.
*
Những năm trước, mạng Ngôi Sao sẽ chọn một số tác phẩm có tương tác tốt trong năm đó để tuyên truyền rộng rãi, đã được tổ chức nhiều năm và nhận được phản hồi rất tốt.

Những tác phẩm có thành tích tốt chủ yếu được giao cho các công ty hoạt hình điện ảnh và truyền hình, có một số tác phẩm sau khi được chuyển thể thành phim hoạt hình cũng được dư luận đánh giá cao.
Mà các loại hoạt động giống như tổng kết cuối năm cũng sẽ khám phá ra một số tác phẩm hắc mã* có thực lực gây bất ngờ.
* Hắc mã (黑马): Hắc mã là một người trước đây ít được biết đến hoặc vật nổi lên trong một tình huống, đặc biệt là trong một cuộc thi có nhiều đối thủ hoặc một thí sinh mà trên giấy tờ không chắc sẽ thành công nhưng vẫn có thể giành được chiến thắng.
Hầu hết các tác giả của những tác phẩm này đều có tài năng, nhưng Phật hệ quá mức, lượng cập nhật đã ít lại còn chậm, dẫn đến ngay cả lúc đăng nhiều kỳ liên tục cũng không thu hút nổi tý ánh sáng nào, số liệu thảm không nỡ nhìn.
Đại thần một thời “Lời Thề” năm đó cũng được phát hiện thông qua cuộc thi.
Có lẽ tổng kết cuối năm của mạng Ngôi Sao năm nay tiến hành không được thuận lợi cho lắm, không suôn sẻ như mấy năm trước.
Bởi vì sau khi vụ bê bối đạo văn, thuê người làm hộ của “Lời Thề” bất ngờ nổ ra, tất cả các tác phẩm của anh ta đều không được đưa vào danh sách tuyển chọn.
Tuy nhiên, số lượng người hâm mộ của “Lời Thề” quá khổng lồ, họ cố tình bình luận về các tác phẩm được chọn, đặc biệt là các tác phẩm của các tác giả đã bóc phốt “Lời Thề”.
Ví dụ:
[Emmm…!chỉ cần Lời Thề còn ở đây…]
[Logic này, kỹ năng này, chẹp, chỉ cần “Lời Thề” vẫn còn ở đây…]
Lời bỏ lửng như vậy, thậm chí còn khó chịu hơn nói toạc ra.
Ngay cả Tam Các cũng gặp tai họa.
Chu Thanh Lạc đã đăng ký tác phẩm [Phá Kén], nhưng không ngờ rằng fan của cậu lại có nhiều người chuyên nghiệp đến vậy, chẳng hạn như Tiểu Từ là một nhà phê bình hội họa chuyên nghiệp, còn có Trương Siêu cũng là một thầy giáo mỹ thuật chuyên nghiệp.
Họ đã viết content tuyên truyền cho Tam Các trên nhiều trang web khác nhau, nhưng họ không sử dụng những lời hoa mỹ để nhận xét, mà phân tích các tác phẩm của cậu ấy từ góc độ chuyên môn.
Cương quyết viết thành một bài bài tuyên truyền phân tích kỹ thuật.
Sau đó bài post được chuyển đến một diễn đàn truyện tranh quốc tế chuyên nghiệp để chuyên gia đánh giá, nhưng không ngờ lại được sự đồng ý của các họa sĩ chuyên nghiệp.
Mà Tiểu Từ còn là một người nổi tiếng trên Internet với mấy trăm vạn người hâm mộ, vừa quảng cáo [Phá Kén] một chút, biểu hiện của [Phá kén] rất mạnh mẽ, mang bóng dáng thời thơ ấu của hắc mã.
Vì vậy, các biên tập viên của mạng Ngôi Sao đã chú ý đến [Phá Kén] và đưa tập truyện tranh này vào danh sách đề xuất.
Nhưng số lượng tác phẩm trong chuyên mục của Tam Các quá ít, không giống một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp có nhiều kinh nghiệm.
Mạng Ngôi Sao mấy năm gần đây phát triển rất mạnh, đương nhiên cũng có nhiều đối thủ, lúc này cũng có đối thủ ra mặt khiêu khích.
[Mấy tên hắc mã của mạng Ngôi Sao đều là mấy tên đạo văn với thuê viết hộ, quá nhiều người thích kiểu hình tượng viết một quyển đã thành thần.

]
[Hot nhờ mấy việc đen tối thì cũng là hot mà.]
Ngay khi bình luận này vừa đăng thì lập tức kéo theo những loạt cười nhạo.
Những cư dân mạng có thể so sánh với Sherlock Holmes đã phát hiện ra rằng fan thổ hào trước đây của Lời Thề là [.] đã đổi mục tiêu, quay sang thích Tam Các.

Sau đó, nhiều bình luận khác nhau tràn lan, bình luận mãnh liệt nhất không có gì khác chính là——

Mạng Ngôi Sao lại lại lạiiiiii bao che cho tác giả đạo văn thuê làm hộ, nick phụ của Lời Thề xuất hiện rồi.

Nội hàm vụ đạo văn của Lời Thề lần trước cũng đã bị mạng Ngôi Sao che đậy.
Cho dù Tam Các post bài thanh minh rằng cậu ấy không phải Lời Thề, thì cũng bị phá bĩnh, đến cả khi trong bài đăng có quản trị viên trả lời làm rõ, cũng chẳng ăn thua gì.
[Ha ha, người phạm pháp bây giờ đều chơi trò báo cảnh sát trước.]
[Trừ khi Lời Thề và Tam Các đồng thời cầm ảnh chụp căn cước công dân cùng mặt thật thì tôi mới tin, nếu không tôi sẽ không tin một lời nào của quản trị viên mạng Ngôi Sao.]
Đám người qua đường bị thu hút bởi sự sôi sục của vụ việc đều trở thành người hâm mộ sách sau khi đọc tác phẩm của Tam Các, bởi vì tác phẩm thực sự hấp dẫn, phong cách vẽ dễ thương và hài hước, câu chuyện sống động và trọn vẹn.
Nhưng họ cũng hoài nghi rằng đây liệu có phải là nick phụ của đại thần bị lên án không, dù sao thì đây cũng không giống như tác phẩm của một người mới.
Sau hai ba ngày sôi sục, thế mà [Phá Kén] lại trở thành tác phẩm được thảo luận nhiều nhất trong danh sách tổng kết.
Lãnh đạo của mạng Ngôi Sao thì vui rồi, làn sóng truy cập này rốt cuộc là đối phương nào đó đã dâng mình* vậy, bởi vì bọn họ đều rõ ràng Tam Các với Lời Thề căn bản không phải là một người, mà Tam Các thực sự là người mới ký hợp đồng với web của bọn họ, lại càng không phải nick phụ cái gì gì đó.
* 送人头: Thuật ngữ thường dùng trong game moba, giống “feed mạng”.

Về sau, thuật ngữ này được dùng với nghĩa chỉ hành vi ngu ngốc của bản thân đã mang lại lợi ích cho người khác.
Đợi sự việc sôi sục thêm vài ngày, lại tiếp tục vả bôm bốp vào mặt họ.
Một số người thật sự là bẩm sinh đã có độ hot, nói không chừng lại chính là người tên Tam Các này.
Tổng biên tập Chu Anh đã đến hậu trường để xem thông tin ký kết của Tam Các, và khi nhìn thấy bức ảnh thì ngẩn ra.

Hình như cô đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.
Cô ấy đọc kĩ hai bộ truyện tranh của Tam Các, xác thực không giống với tân binh, là một người vẽ truyện tranh lành nghề, lão luyện, nhưng cũng rất có thiên phú, vẽ các tình tiết một cách sinh động và đáng yêu.
Chu Anh: “Người tên Tam Các này thật thú vị, bản thân đã hot đến bỏng vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng.”
Biên tập viên phụ trách liên lạc với cậu cười: “Bản thảo của cậu ta được đăng tải đúng giờ trong mục bản thảo, lần trước đăng ký danh sách tổng kết xong thì không thấy online nữa.”
Chu Anh: “Thảo nào đợt đăng liên tiếp không thấy cậu ta, quả thật là Phật hệ, tiếp tục để ý đến cậu ta đi.”
Còn Chu Thanh Lạc hiện không biết gì về mức độ thảo luận trên mạng, ban ngày chuyên tâm giúp Lâm Kỳ thiết kế bối cảnh, buổi tối thì đến cô nhi viện Sơn Thành vẽ tranh, không biết gì cả, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng lúc cậu đến công ty, Lâm Kỳ đã bứt rứt đến hỏng rồi, nhìn thấy những bình luận về cậu trên Internet, nhưng lại không nỡ nói với cậu.

Trương Siêu cũng nín lại không nói, bọn họ chỉ có thể khẩu chiến với đám thủy quân ở trên mạng.
[Tôi lấy nhân cách của mình để đảm bảo rằng Tam Các không phải là Lời Thề.]
[Tam Các là một người rất tốt, đừng gắn với người nào đó có được không, xui xẻo.]
[Tam Các nhà chúng ta YYDS.]
*YYDS: Yong yuan de shen – mãi mãi là thần
[Nếu Tam Các là Lời Thề, tôi sẽ xui xẻo cả đời.]
Đáng tiếc đối phương công kích kịch liệt, bọn họ người ít không đánh lại số đông, những lời giải thích này rất nhanh bị thủy quân vùi dập.
Bóc phốt đến tận cùng, bọn họ cũng có chút sững sờ, liệu Tam Các có phải là nick phụ của vị đại thần kia không, rốt cuộc có phải Lời Thề không vậy…
Còn Tống Lăng gần đây làm việc rất chăm chỉ, như được bơm máu gà vậy, ban ngày chuyên tâm viết chương trình cho Triệu Đại Du, buổi tối đến gara của Tiêu Tả vẽ tranh, mà công ty của Triệu Đại Du toàn lập trình viên, không để tâm tới truyện ranh mấy, lúc rảnh rỗi căn bản cũng không trò chuyện mấy loại việc này, nên Tống Lăng đối với vụ việc này không biết gì cả.

Triệu Đại Du có chút ngạc nhiên vì sao vị thiên tài tuỳ hứng này giờ lại làm việc chăm chỉ như vậy.
Anh ta quá tò mò nên hỏi Tống Lăng: “Gần đây cậu nỗ lực đến mức khiến người ta tức lộn ruột luôn.”
Tống Lăng thờ ơ trả lời: “Tôi chỉ muốn hạng mục [Diệt Quỷ] nhanh chóng kết thúc.”
Triệu Đại Du phải trao thưởng ngôi sao làm việc của tháng cho hắn.
Nhưng Chu Thanh Lạc ở bên kia thì khác, xét cho cùng, Studio truyện tranh Không Giờ là một bộ phận của giới truyện tranh, rất nhiều đồng nghiệp biết đến mạng Ngôi Sao, thường hay bàn tán khi rảnh rỗi.
Nhưng Lâm Kỳ đã đưa ra một tử lệnh là không cho phép những lời đàm tiếu không chính đáng như vậy được thảo luận trong công ty, và lý do anh ấy đưa ra rất đơn giản——
“Mấy người có sức đi quan tâm mấy tin nhảm nhí, thế sao lâu thế rồi vẫn chưa nộp nổi một tác phẩm vậy?”
Tất cả mọi người đều tịt mồm.
Nhưng Lâm Kỳ vẫn không thể che miệng của tất cả mọi người, dù sao thì nhân viên cũng có thể nói chuyện khi họ đi vệ sinh.
Thấy Chu Thanh Lạc và Lâm Kỳ ngày càng thân thiết, hơn nữa Chu Thanh Lạc cũng khá hiền lành và dễ nói chuyện, cậu cũng không giống người sẽ bán đứng đồng nghiệp trước mặt sếp, vì vậy một số đồng nghiệp đã hỏi thăm Chu Thanh Lạc khi đi vệ sinh.
“Thanh Lạc, tôi hỏi cậu này, cậu có biết tại sao Lâm ba ba không cho phép chúng ta thảo luận về phốt to trên mạng Ngôi Sao trong công ty không?”
Chu Thanh Lạc ngớ ra, “Phốt gì của mạng Ngôi Sao?”
Đồng nghiệp sửng sốt: “Cậu không lên mạng à? Phốt này sắp truyền ra khỏi giới rồi.”
Chu Thanh Lạc thực sự không có thời gian để hóng hớt trên mạng, cậu buổi sáng đi làm, buổi tối vẽ tranh, thời gian còn lại đều gọi điện thoại nói chuyện với Tống Lăng.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, đồng nghiệp giải thích ngắn gọn với cậu: “Có một người mới tên Tam Các nằm trong danh sách tổng kết cuối năm mạng Ngôi Sao, người này bị nghi ngờ là Lời Thề quay trở lại sau vụ bê bối đạo văn và thuê người làm hộ.”
Chu Thanh Lạc hoàn toàn không để ý, xua tay, “Không thể nào, không phải quản trị viên trong diễn đàn đều đã làm rõ rồi sao, không phải là cùng một người.”
“Hiện tại không phải bảo là Ngôi Sao đã từng bao che Lời Thề sao?”
“Tuyệt đối không phải!”
“Sao lại không phải được! Nghe nói người yêu của Lời Thề là đại cổ đông của mạng Ngôi Sao.”
Chu Thanh Lạc im lặng một lúc, điều này có vẻ đúng, Tống Lăng hình như từng nói hắn là cổ đông của mạng Ngôi Sao.
Chu Thanh Lạc rất buồn bực: “Nếu họ có thể đào bới ra vậy tại sao họ lại không bới ra việc Lời Thề và Tam Các không phải là cùng một người.”
Đồng nghiệp á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới phản ứng lại hỏi: “Vậy tại sao bây giờ mạng Ngôi Sao không giải thích? Cứ để bọn họ bị bôi đen, hiện tại tôi cảm thấy đen tới mức không thể chuyển mình được rồi.”
Chu Thanh Lạc kiếp trước cũng là một họa sĩ vẽ tranh nổi tiếng trên mạng, đối với thế giới mạng cũng rất am hiểu, chỉ dựa vào vài câu nói của đồng nghiệp, không cần lên mạng đọc cũng đoán ra được đại khái vấn đề.
Bảo sao gần đây Lâm Kỳ với Trương Siêu ấp a ấp úng, như thể có chuyện muốn nói với cậu nhưng lại không dám nói cho cậu biết, đại khái là sợ những bình luận trên mạng ảnh hưởng không tốt đến cậu.
Chu Thanh Lạc nghiêm túc giải thích với anh ta: “Đừng hóng hớt nữa, chả có gì thú vị cả, làn sóng bôi đen này, có lẽ là bên đối thủ đã thuê thủy quân đến bôi đen mạng Ngôi Sao thôi, bên Ngôi Sao không giải thích là vì họ thấy phiền, giữ lại để sau vả mặt thì sao, Lời Thề và Tam Các thực sự không phải là cùng một người.”
Đồng nghiệp không tin lắm: “Thật hay giả vậy.”
Chu Thanh Lạc cười khẽ: “Đương nhiên là thật, tôi biết cả hai người họ.”
Người đồng nghiệp nhìn cậu với vẻ không tưởng tượng nổi.
Lời Thề là một đại thần, Tam Các bây giờ cũng rất hot, mà cậu ấy chỉ là một họa sĩ nhỏ trong studio truyện tranh, thế mà lại nói cậu quen cả hai người họ.
Người đồng nghiệp cho rằng đang nói đùa, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi cũng biết cả hai người họ, họ đều là tác giả truyện tranh trên Ngôi Sao mà, tôi còn quen biết người giàu nhất thế giới cơ.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Người đồng nghiệp lại thở dài, “Dù sao thì là thật hay giả, Tam Các này gần đây hot quá đi, cho dù cậu ta không phải nick phụ của Lời Thề, thì tôi đoán cũng là nick phụ của một đại thần khác! Tôi cũng muốn hot! Cậu muốn hot không?”
Chu Thanh Lạc giấu kín công và danh, thở dài: “Này là tại số rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.