Đọc truyện Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây – Chương 109: Phiên Ngoại 4 Bọn Họ Yêu Nhau Lắm Thường Ngày
Lúc Chu Thanh Lạc tới studio, nhân viên đang vây quanh Thôi Tử trò chuyện vui vẻ.
Chu Thanh Lạc nhìn vào, hoá ra bọn họ đang khen chiếc nhẫn kim cương của Thôi Tử.
Truyện Truyện Teen
Thấy Chu Thanh Lạc, bọn họ rối rít chào hỏi, “Chào sếp Lạc.”
Chu Thanh Lạc cười hỏi, “Chị Thôi có chuyện vui gì vậy?”
Biết quan hệ Thôi Tử và Chu Thanh Lạc rất tốt, có đồng nghiệp nhanh miệng: “Bạn trai chị Thôi cầu hôn chị ấy rồi.”
Chu Thanh Lạc kinh ngạc nói: “Thật hả? Chúc mừng chị.”
Thôi Tử không che giấu được ý cười trên mặt: “Cảm ơn Thanh Lạc.”
Chu Thanh Lạc gửi tin nhắn cho Lâu Dương.
[Cậu được lắm nha.
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà cầu hôn thành công rồi!]
Lâu Dương không keo kiệt mà mà chia sẻ màn cầu hôn của hắn và Thôi Tử.
[Tôi xin nghỉ buổi chiều về trang trí phòng, đặt thêm bóng bay màu hồng, chuẩn bị trước các món Pháp mà tôi đã học với đầu bếp từ nửa năm, tối đó chuẩn bị bữa tối bên ánh nến, trên bàn đặt một bình hoa, rồi giấu nhẫn trong món kem tráng miệng.
Em ấy ăn đến cái nhẫn, tôi lập tức cầm hoa hồng quỳ xuống.
Em ấy nhận lời rồi.
Người anh em, có phải tôi là một kẻ lãng mạn không!]
Chu Thanh Lạc gửi cho hắn cái meme 666.
Lâu Dương và Thôi Tử cũng sắp kết hôn rồi, lúc nào Tống Lăng mới cầu hôn cậu đây.
Mà lúc này, Tống Lăng ở nhà vẫn nấu cơm cho Chu Thanh Lạc như thường ngày, chờ cậu về ăn cơm.
Chu Thanh Lạc không kén ăn, nhưng khẩu vị thiên nhạt, có thể ăn cay, không thích xì dầu.
Gan ngỗng hắn đặt ở nước ngoài được vận chuyển theo đường hàng không về rồi, hắn chuẩn bị bữa tối cho Chu Thanh Lạc theo bữa tối kiểu Pháp.
Hắn đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp thì chuông cửa reo.
Tống Lăng liếc nhìn đồng hồ, nghĩ Chu Thanh Lạc cuối cùng cũng không làm thêm giờ nữa rồi.
Hắn hào hứng mở cửa, thấy ngoài cửa là Quan Minh Lãng thì hắn ngạc nhiên một chút, “Tại sao lại là anh?”
Quan Minh Lãng đánh giá người đang đeo tạp dề, cầm nồi một lượt.
Anh chậc chậc hai tiếng.
Ai nghĩ được cái người lúc đầu cả người toàn lệ khí, không có dục vọng sống sót, muốn gieo hoạ cho xã hội, nay lại đeo tạp dề, cầm nồi, vẻ mặt ôn hoà ở nhà nấu cơm đâu nhỉ.
Quan Minh Lãng xách trứng cá muối trong tay, “Trứng cá muối thượng hạng, không xứng với gan ngỗng kiểu Pháp của cậu hả?”
Tống Lăng cười, thả tay để người kia vào nhà.
Quan Minh Lãng đánh giá nhà của Tống Lăng, “Sửa sang nhìn được đấy.
Ấm áp, rộng rãi, rất có hơi thở cuộc sống.”
Tống Lăng: “Thanh Lạc thiết kế đấy.”
Quan Minh Lãng nhìn hắn đắc ý đầu mặt thì giễu cợt, “Kiêu ngạo cái gì hả.”
Tống Lăng: “Tôi kiêu ngạo à?”
“…”
Tống Lăng: “Hai ngày nữa tôi mới phải kiểm tra lại.
Sao anh lại đến vào hôm nay?”
Mặc dù Tống Lăng đã bình phục, nhưng Quan Minh Lãng đề nghị hắn kiểm tra định kì.
Tống Lăng cũng nghe lời, gặp Lý Khang Hà đúng hẹn.
Quan Minh Lãng: “Không có việc gì thì không thể đến nhà thăm cậu hả?”
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Quan Minh Lãng cười, bệnh lâu thành quen, giờ không lừa được Tống Lăng cái gì nữa.
Quan Minh Lãng tới tìm Tống Lăng quả thực có chuyện, có một giáo sư khoa máy tính đại học A, sở nghiên cứu hợp tác một mục với Bộ Công an, hiện nay hạng mục đã gặp phải giai đoạn nút cổ chai, có một vấn đề kĩ thuật khó khăn không có cách nào đột phá, mấy lần liên lạc, cuối cùng liên lạc với Tống Lăng thông qua anh.
Quan Minh Lãng cũng không lòng vo, dựa vào khung cửa bếp nhìn hắn, nói thẳng ý đồ, “Đại học A có giáo sư làm hạng mục của Bộ Công an, không làm được, muốn cậu đến hỗ trợ một chút.”
Tống Lăng cụp mắt, nghiêm túc rán gan ngỗng.
Quan Minh Lãng: “Tôi chỉ là người gửi lời thôi, có đi hay không là ý của cậu.”
Tống Lăng gật đầu, “Có thời gian tôi sẽ đi xem một chút.”
Quan Minh Lãng: “Hử?” Dễ nói chuyện vậy à?
“Anh có thể đi rồi.”
“Ha? Không mời tôi ở lại ăn cơm à? Giờ đã là giờ cơm rồi, cậu làm vậy có được không?”
Tống Lăng yên lặng nhìn anh một giây, rồi hắn mở tủ lạnh ra, nhấc một túi kem tinh xảo lên cho anh.
Quan Minh Lãng: “Kem hả? Hãng gì vậy?”
“Kem thủ công tôi tự tay làm.
Thưởng cho anh.
Anh có thể đi rồi.”
“…” Hắn thật sự không theo đuổi bất kì cái gì nữa, cam tâm tình nguyện trầm luân làm người đàn ông nội trợ!
Quan Minh Lãng liếc mắt nhìn ha cây nến đỏ vẫn chưa được bóc tem và hoa hướng dương được sắp xếp tỉ mỉ, xoay người liếc mắt.
Quan Minh Lãng chua xót nghĩ, đồ nhà quê này, thời đại nào rồi mà vẫn còn bữa tối bên ánh nến nữa.
Chu Thanh Lạc về đến nhà, đèn trong nhà rất tối, chỉ có đèn hành lang sáng rực.
Dép vải xốp đã được chuẩn bị, mà cậu vẫn chưa thấy Tống Lăng đâu.
Chu Thanh Lạc dò xét gọi một tiếng: “Tống Lăng ơi?”
Đồng thời cậu bấm công tắc điện xoạch một cái, nhìn về phía phòng ăn, mới phát hiện trên bàn ăn đã bày bữa tối bên ánh nến, đồ ăn tinh xảo, hoa tươi nở rộ, ánh nến chập chờn…
Tất cả đều lãng mạn không thể tưởng tượng nổi.
Chu Thanh Lạc nghĩ đến lời của Lâu Dương, thầm vui mừng.
Chẳng lẽ Tống Lăng hắn…
Lúc nào Tống Lăng ra khỏi phòng, mặc áo đuôi én vừa người, tóc được tạo kiểu tinh tế, đến cả giày cũng sáng bóng, đẹp trai bức người, có mấy phần khí thế của nam chính đóng phim thần tượng thanh xuân.
Lộ ra bộ hoodie của cậu quá mức tuỳ tiện.
Tim Chu Thanh Lạc không hiểu sao lại tăng tốc, “Sao…!Sao anh lại trang điểm như vậy? Lãng mạn vậy làm gì?”
Tống Lăng tiến tới dắt cậu vào trong, “Hôm nay ăn đồ Tây, nên có cảm giác Tây một chút chứ?”
Khoảng thời gian ở chung tới nay, Chu Thanh Lạc phát hiện, thật ra thì Tống Lăng cũng không phải là người bảo thủ không biết tình cảm, ngược lại còn là cao thủ tạo không khí, ngạc nhiên và lãng mạn nhiều vô số kể, thuần thục đến mức giống một tra nam tình trường dày dặn.
Chu Thanh Lạc: “Cảm ơn anh.”
Tống Lăng thân mật lấy gan ngỗng cho cậu, “Em nếm thử đi.”
Chu Thanh Lạc ăn, miếng gan tan trong miệng, lưu lại vị ở răng môi, béo mà không ngấy, “Ngon lắm.”
“Mất học phí cho đầu bếp nhà hàng Michelin nước ngoài đấy.”
Chu Thanh Lạc nghe vậy, kìm chế mừng rỡ trong lòng, “Anh học trước đó à?”
“Đương nhiên rồi.”
Tim Chu Thanh Lạc đập càng lúc càng nhanh, đồng thời cậu cũng rất mong đợi tiết mục kế tiếp của hắn.
Nếu như Tống Lăng quỳ một chân, cậu có nên đồng ý ngay lập tức không.
Dù sao thì hai người cũng muốn kết hôn, vậy thì đồng ý luôn đi.
Vậy có phải đỡ hắn lên không? Đỡ hắn lên rồi có phải nói kiểu Ái khanh bình thân không? Hay là cúi người xuống hôn hắn nhỉ?
Chu Thanh Lạc vừa nghĩ bậy nghĩ bạ, khoé miệng vừa không kìm được mà nhếch lên.
“Thanh Lạc, em vui như vậy là rất hài lòng với món ăn này sao?”
Chu Thanh Lạc cười tủm tỉm gật đầu, “Em hài lòng lắm.”
Tống Lăng rất đắc ý: “Anh còn có cái khiến em hài lòng hơn cơ.”
Chu Thanh Lạc nói không lưu loát được nữa, “Gì…!Gì cơ?”
Tống Lăng lấy kem ở trong tủ lạnh ra, hai viên kem tròn vo trong ly thuỷ tinh trong suốt, một viên hồng một viên trắng, vị dâu tây và vani.
Kem á?
Chiếc nhẫn có thể được giấu trong kem không?
Tống Lăng: “Anh tự làm đó, em thử đi.”
Chu Thanh Lạc không chờ được mà múc hai thìa lớn.
“Ăn từ từ thôi, đừng gấp, trong tủ lạnh vẫn còn.”
Lúc này Chu Thanh Lạc đã không rảnh để chú ý đến kem ngon như thế nào nữa, chỉ muốn tìm được vật nhỏ được giấu trong kem.
Chỉ tiếc rằng, ăn hết kem rồi, bên trong chẳng có gì cả.
Có thể là ăn quá nhanh, kem lại quá lạnh, khiến cho tim cậu cũng lạnh dần lạnh dần.
Tống Lăng nhìn vẻ mặt của cậu, dè dặt nói: “Sao lại vẻ mặt này vậy? Em ăn không ngon à?”
Chu Thanh Lạc bực bội nói: “Chưa đủ ngọt!”
Tống Lăng nghiêm túc gật đầu, “Được, vậy ăn sửa lại, mai sẽ cho thêm một chút đường.”
“…”
*
Hôm sau, Tống Lăng đến gặp giáo sư đại học A kia.
Hình xăm trên cổ quá mức côn đồ, đầu đinh vẫn chưa dài ra, lần trước hắn đi sửa tóc, thợ cắt tóc còn chế cho hắn thêm một tia chớp ở mặt bên, lại càng côn đồ hơn.
Hắn mặc áo múi sạch sẽ, lại khoác thêm áo khoác, ngay tức khắc trở nên đứng đắn hơn rất nhiều.
Hắn tới phòng nghiên cứu máy tính của đại học A, vừa vào cửa, tất cả mọi người đã chú ý tới hắn.
Dù sao thì con người mà, cho dù có dùng khẩu trang, nhưng khí chất phi phàm bắn tung toé như vậy, giống như người của học việc điện ảnh ở bên cạnh đi tới quán nét, nhìn thế nào cũng không giống một mã nông*.
* Mã nông (Coding Peasant): Cách gọi các lập trình viên
Tống Lăng đi tới người gần hắn nhất hỏi: “Chào, tôi đến tìm giáo sư Phương của mấy người.
Tôi có hẹn với ông ấy vào buổi chiều ở đây.”
Người nọ quay đầu gọi một người khác: “Ngô Hàm, cậu gọi đến tầng nghiên cứu khoa học xem thầy Phương có ở đó không.”
Tống Lăng nghe vậy thì nhìn sang, vừa lúc chạm mắt với Ngô Hàm.
Ngô Hàm: “…” Sao lại là hắn vậy.
Tống Lăng dửng dưng nhìn Ngô Hàm một cái rồi dời tầm mắt.
Ngô Hàm nhớ lại nỗi sợ khi bị Tống Lăng chi phối.
Hắn cầm điện thoại gọi cho toà nghiên cứu khoa học.
Ngô Hàm hỏi một chút rồi nói: “Thầy…!Thầy Phương đang ở tầng nghiên cứu khoa học.
Ông ấy…!ông ấy sẽ tới ngay.”
Tống Lăng: “Không cần, tôi đến đó tìm ông ấy.”
Ngô Hàm: “Được, tầng nghiên cứu khoa học ở tầng ba.”
Tống Lăng: “Cảm ơn.”
Tống Lăng vừa đi khỏi, Ngô Hàm đã thở phào nhẹ nhõm.
Hắn là một sinh viên đại học.
Sở dĩ có thể tham gia hạng mục này, chủ yếu là do thành tích xuất sắc, tư chất rất tốt, hôm này là ngày đầu tiên hắn tới đội để báo cáo đã chạm mặt Tống Lăng.
Đây là sự trùng hợp kì quái gì vậy?
Đàn anh hóng hớt bắt đầu thảo luận.
“Người đó là ai vậy? Khí chất mạnh mẽ quá đi.”
“Cứ như minh tinh ấy, đẹp kiểu xấu xa.”
“Chẳng lẽ lão Phương mời minh tinh đến làm đại ngôn sao?”
“Tôi lại thấy hắn có hơi giống kiểu đại ca xã hội, nhìn Tiểu Ngô sợ kìa, nói cũng không lưu loát được nữa.”
Ngô Hàm im lặng, nói tiếp: “Anh ta là tiếp viện kỹ thuật mà thầy Phương mời tới.”
Tất cả mọi người trong phòng: “Hả??”
“Anh ta rất giỏi, thuật toán của [Phá ma] là anh ta viết.”
Mặc dù trò chơi [Phá ma] chỉ là một trò chơi qua ải, nhưng người trong nghề đều biết, thuật toán của nó rất phức tạp, thậm chí còn hoàn thiện hơn nhiều so với mấy trò chơi thể thao điện tử quyền thế.
“Hả?? Thật hay giả vậy!!”
“Tôi lừa mấy người làm gì?”
“Sao cậu lại biết?”
“Nghỉ hè tôi thực tập ở một công ty, tôi làm đồng nghiệp của anh ta một khoảng thời gian.”
Phòng làm việc im lặng một lúc, tiếp đó là tiếng “Đờ mờ” thay nhay vang lên.
“Đờ mờ! Vậy sao anh ta vẫn chưa hói.”
“Không phải là tóc giả đấy chứ!”
Cô gái duy nhất ở phòng làm việc chậm rãi mở miệng, “Tiểu Ngô, tôi chỉ muốn biết anh ấy đã có người yêu chưa thôi.”
Ngô Hàm gật đầu: “Có rồi, bọn họ yêu nhau lắm.”
*
Lúc Tống Lăng tới tầng nghiên cứu khoa học, giáo sư Phương đang tiếp khách, mà khách cũng không phải là ai xa lạ, là người của Bộ Công an, đã từng gọi điện bảo hắn tới tham gia thi tuyển.
Tống Lăng vừa vào, bọn họ lập tức đứng dậy: “Khách hiếm à nha.”
Tống Lăng: “Chào mọi người.”
“Thầy Phương, sao thầy mời được người ta tới vậy? Chỉ cho chúng tôi mấy chiêu đi.”
Giáo sư Phương tươi cười hớn hở nói: “Tôi may mắn thôi.”
Nếu gặp được Tống Lăng, hai người kia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thuyết phục, “Ngài Tống định lúc nào tới tham gia tuyển chọn của bọn tôi, lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh.”
Tống Lăng cười cười, không trả lời bọn họ, “Giáo sư Phương, chúng ta giải quyết vấn đề trước đi.”
Giáo sư Phương nói qua vấn đề cho Tống Lăng.
Tống Lăng liếc nhìn phương án của bọn họ, nhìn lại code bọn họ viết, “Được, cho tôi một tuần.”
“Một tuần? Nhanh vậy sao?”
“Vâng, được mà.”
“Vậy cậu có đến đây làm không?”
Tống Lăng nghĩ nghĩ, “Tôi có thể làm việc ở nhà không?”
“Được.”
Tống Lăng gật đầu, đứng dậy định đi, “Vậy một tuần sau tôi giao đồ cho thầy.”
“Giờ cậu về luôn à? Không có việc gì thì trưa tôi mời cậu ăn một bữa cơm nhé?”
“Không cần, hôm nay tôi vẫn chưa mua thức ăn, lát nữa phải đi siêu thị mua thức ăn.”
Tất cả mọi người: “…”
Đến khi Tống Lăng đi khỏi, giáo sư Phương thở dài thườn thượt, “Nhóc con này không nghĩ gì đến sự nghiệp hết vậy.”
*
Tống Lăng mua đồ ăn xong vừa về đến nhà, không ngờ Chu Thanh Lạc đã ở nhà.
Tống Lăng hỏi: “Sao em đã về rồi?”
Chu Thanh Lạc: “Anh không biết gì à?”
Tống Lăng một tay xách hành gừng tỏi, một tay xách con gà quê đã được làm thịt, hơi không giải thích được, “Anh phải biết hả?”
Chu Thanh Lạc thở dài, “Toàn mạng internet bị nhiễm virus rồi.
Chỉ cần lên mạng tải gì đó thôi là trang chủ nhảy ra một đám heo chạy loạn.
Internet tê liệt, hình như là tê liệt toàn bộ, trừ Bộ Công an ra thì những nơi khác đều cho nhân viên nghỉ hết rồi.”
Tống Lăng xách đồ ăn vào bếp, lạnh nhạt nói: “À, nhiễm virus, để anh xem.”
Chu Thanh Lạc vội vàng ngăn cản: “Anh đừng xem, điện thoại cũng bị nhiễm virus đấy, đợi người ta khắc phục đi.”
Lúc trước Tống Lăng còn làm hacker đi dạo trong diễn đàn, cũng không ít người đã từng tuyên bố muốn tạo ra virus làm tê liệt hệ thống internet, khiến cho mọi người đều không thể làm việc được.
Chu Thanh Lạc vô cùng tức giận nói, “Tức chết em, đám người ngông cuồng ngoài vòng pháp luật này, em vừa mới sửa lại một bản thảo rất hài lòng, còn chưa kịp lưu lại, mạng tải lên đã sụp luôn, vồn hạng mục em làm cho Lâm Kỳ cũng sắp kết thúc, lúc này lại phải kéo dài thời gian.”
Chu Thanh Lạc đã lập kế hoạch xong, hạng mục này kết thúc thì cậu sẽ ra nước ngoài nghỉ ngơi với Tống Lăng.
Tống Lăng: “Em mang máy tính về không? Anh xem một chút.”
“Anh đừng động vào, mở ra là…” Chu Thanh Lạc dừng một chút, vui mừng khôn xiết nhìn Tống Lăng.
Khoảng thời gian này Tống Lăng vẫn luôn làm người đàn ông nội trợ, ru rú trong bếp, cậu cũng sắp quên người nào đó là đại ma vương hacker rồi.
Chu Thanh Lạc đẩy máy tính đến trước mặt hắn, “Thiên tài hacker của chúng ta nhanh rời núi chút đi, để cho những hề nhảy nhót kia hiện nguyên hình.”
Tống Lăng mở máy tính ra, ngón tay gõ trên bàn phím, Chu Thanh Lạc dựa vào người hắn nhìn.
Mặc dù nhìn chẳng hiểu gì nhưng vẫn rất đẹp, quả nhiên người đàn ông nghiêm túc làm việc rất là quyến rũ.
Bỗng Chu Thanh Lạc nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Tống Lăng ở quán net, Tống Lăng lập trình ở quán net, vẻ mặt nghiêm túc, đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, huyên náo và ầm ĩ bên cạnh cũng không liên quan tới hắn.
Chu Thanh Lạc: “Sao hôm đó ăn lại lập trình ở quán net?”
Tay gõ bàn phím của Tống Lăng ngừng một lát, hắn quay đầu nhìn cậu, cười khẽ “Đang viết phần mềm virus.”
Chu Thanh Lạc: “Đúng không nhỉ? Em còn tưởng minh tinh điện ảnh đang quay phim, kiểu sự vùng dậy của hacker cơ.”
Tống Lăng cười: “Nhưng có một shipper đồ ăn mặc cả với khách hàng ở cạnh, tranh cãi đến mức anh không viết được nữa, đành phải đi ra ngoài.
Kết quả là nhân viên đồ ăn đó cảm thấy anh là một đại minh tinh, chắc là mê mệt với nhan sắc của anh, đuổi theo chân anh, nói là muốn báo đáp anh, anh làm gì cũng được.”
Chu Thanh Lạc: “…”
“Thái độ muốn lấy thân báo đáp í.”
“…Nguyên văn em nói rõ ràng là nếu như anh có nhu cầu gì thì liên lạc với em lúc nào cũng được.”
Tống Lăng cười như không cười nhìn cậu, “Không phải là ý muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Ý muốn lấy thân báo đáp chỗ nào hả?”
Tống Lăng bật cười, quay đầu hôn một cái lên mặt cậu, “Vậy em nói xem, anh còn có thể có nhu cầu gì với em?”
Chu Thanh Lạc tức giận buông hắn ra: “…Nông cạn.”
Tống Lăng tiếp tục trêu cậu: “Nói thật cũng bảo là nông cạn, thật là vạch lá tìm sâu mà.”
“…” Bỏ đi, người nào đó đứng đắn không quá ba giây.
Nhìn người nào đó thận trọng xử lý vấn đề, Chu Thanh Lạc đứng dậy đi vào bếp rửa trái cây cho hắn.”
Tống Lăng mua nho, từng quả từng quả trong suốt óng ánh.
Chu Thanh Lạc rửa nho xong, nhếch miệng lên.
Lúc ấy Tống Lăng sợ nho, giờ đã có thể tiện tay mua về rồi.
Chu Thanh Lạc rửa nho xong, bưng đến cạnh Tống Lăng, giơ một quả nho lên đút cho hắn: “Ăn nho đi.”
Tống Lăng ngừng tay một lát, quay đầu nhìn cậu, “Ăn nho chỗ nào?”
“…”
Chu Thanh Lạc nhất thời mặt đã trở nên đỏ thẫm.
Mặc dù hai người việc nên làm cũng đã làm rồi, nhưng Tống Lăng nói trắng trợn như vậy, Chu Thanh Lạc vẫn ngượng chết đi được.
Nhưng lần nào cũng bị Tống Lăng dẫn dắt đến mất thể diện, Chu Thanh Lạc quyết định phản kích, nhắm mắt nói: “Nho ở tay đây này, còn nho ở chỗ nào nữa!”
Kết quả là người nào đó ra vẻ vô tội, giả như không hiểu, “Còn nho ở chỗ nào nữa à?”
* Cho ăn nho (给吃葡萄): Hình như nói đến chuyện XX
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, nhét nho vào miệng hắn, “Anh im miệng đi.”
Tống Lăng thở hổn hển, “Em nhẹ nhàng chút đi.”
“…”
Chu Thanh Lạc cười bực mình, ấn đầu hắn, “Nhanh viết code của anh đi.”
Tống Lăng vừa ăn nho ngọt, vừa viết code.
Chu Thanh Lạc cầm điện thoại vào phòng vệ sinh, đúng lúc, người của Bộ Công an lại gọi tới cho Tống Lăng.
“Ngài Tống, chắc ngài cũng đã nghe đến phần mềm virus lần này rồi, rất nhiều phần mềm diệt virus không làm được việc gì hết.”
Lông mày Tống Lăng nhíu nhẹ.
Virus lần này quả thật không giống với virus Trojan, có kỉ luật, như có tổ chức mà đến, hơn nữa còn đến từ nước ngoài.
“Ngài Tống, an toàn thông tin mạng là số một của an ninh quốc gia, xây dựng an toàn thông tin mạng cần chuyên gia trong lĩnh vực máy tính như ngài.”
Tống Lăng không trả lời.
“Người nhà của ngài chắc cũng bị virus lần này ảnh hưởng, rất nhiều hacker trên thế giới, nếu như không tăng cường phòng ngự, sợ rằng chuyện như vậy sẽ thường xuyên diễn ra.”
Tống Lăng liếc nhìn máy tính của Chu Thanh Lạc, cuối cùng cũng mở miệng, “Để tôi suy nghĩ đã.”
Tống Lăng cúp điện thoại, đúng lúc Chu Thanh Lạc ra khỏi phòng vệ sinh.
Chu Thanh Lạc hỏi: “Điện thoại của ai thế?”
“Khuyên anh đi làm.”
“Vậy anh có muốn đi không?”
Tống Lăng nghĩ một lúc, “Nếu như anh làm ở Bộ Công an thì em cảm thấy thế nào?”
Chu Thanh Lạc ngẩn ngơ, sau đó vô cùng phấn khởi, “Vậy không phải rạng rỡ tổ tông sao! Cố gắng khiến cho thế giới này tốt đẹp này thêm gạch thêm ngói!”
Tống Lăng cười.
Suy nghĩ của hắn không lớn như vậy, nhưng hắn nguyện ý trả công vì thế giới này, thay đổi thế giới này, vì thế giới này có Chu Thanh Lạc.
Tống Lăng gửi tin nhắn cho người kia.
[Tôi sẽ tham gia thi tuyển.
Nhưng mà trước đó tôi phải ra nước ngoài hai tháng.]
[Tuyệt vời! Vào ngành chúng ta cần phải xét duyệt, mạo muội hỏi ngài ra nước ngoài làm gì được không ạ?]
[Kết hôn.].