Bạn đang đọc Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây – Chương 102: Giải Quyết Anh Xong Sau Đó Sống Thật Tốt
Editor: Sanyu
Đêm đã khuya, Chu Thanh Lạc mệt kinh khủng, nhưng không ngủ được.
Tống Lăng cũng không ngủ, hắn ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu.
“Vợ ơi.”
“Tống Lăng.”
Hai người cùng đồng thanh.
Tiếp đó cả hai đều im lặng.
Tống Lăng rất khó chịu, trực tiếp chuyển mình, đè người ta trên giường, bắt đầu giở trò.
Chu Thanh Lạc đã mệt chết luôn rồi: “Ai nha, đừng náo loạn, đã hai lần rồi đấy.”
“Không biết đâu, anh muốn nghe em gọi chồng ơi quá đi.”
Chu Thanh Lạc: “Rồi rồi, em gọi là được.”
“Nhanh nào.”
“Chồng ơi.”
“Còn muốn nữa.”
“Chồng ơi.”
“Không đủ.”
Chu Thanh Lạc mất hết kiên nhẫn, cười mắng: “Anh được đằng chân lân đằng đằng đầu rồi vẫn còn đòi hỏi.”
Nhưng người nào đó lại được nước làm tới đến cùng, dày vò người ta lăn qua lộn lại một trận.
Chu Thanh Lạc nằm trên giường tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, Tống Lăng rời giường, lục trong túi đồ gì đó, sau đó lại chui vào trong chăn, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Chu Thanh Lạc rất mỏi mệt: “Nói.”
“Ký tên.”
Chu Thanh Lạc không mở nổi mắt: “Ký cái gì?”
“Thứ tốt, mua bán lớn.”
“Không ký.”
“Ký nó xong thì anh là người của em.”
Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười, “Đừng làm loạn nữa, mệt quá đi à, nghỉ ngơi trước đã.”
Tống Lăng vừa lừa lại vừa gạt, lại thêm la lối khóc lóc lăn lộn, “Ngoan nào, mau ký tên đi em.”
Chu Thanh Lạc bò ra từ trên giường, dựa vào đầu giường đọc mấy văn kiện kia.
Tống Lăng xoèn xoẹt lật tới trang ký tên: “Cứ ký vào là được.”
Chu Thanh Lạc nhìn hắn: “Tính lừa nhau à, không cho em đọc thì em không ký nữa.”
Chu Thanh Lạc kéo văn kiện tới đọc lướt qua, là một số thỏa thuận chuyển nhượng tài sản đã được công chứng, bên chuyển nhượng Tống Lăng đã ký tên, người nhận là cậu.
Con số không nhỏ, có khi cậu bắt đầu kiếm tiền từ khi là người vượn cũng không kiếm được nhiều như thế.
Chu Thanh Lạc gập thỏa thuận bộp một cái rồi ném cho Tống Lăng: “Không ký.”
“Em chê ít? Đây là toàn bộ gia sản của anh rồi.”
Chu Thanh Lạc: “Anh lại có ý định gì nữa?”
Tống Lăng trầm mặc không nói, rút trong số văn kiện đó ra hai bản: “Vậy em ký hai bản này đi, đây là phòng tân hôn anh mua, còn cái này là tiền để trang hoàng phòng tân hôn.”
“Anh…”
“Sao vậy? Anh bỏ tiền, em bỏ sức, chẳng lẽ em lại không muốn đóng góp gì cho phòng tân hôn của chúng ta à?”
Chu Thanh Lạc không hé răng, trầm mặc mà nhìn hắn.
Tống Lăng: “Không phải thứ em yêu nhất là tiền sao? Em thay đổi rồi.”
Chu Thanh Lạc vẫn không lên tiếng.
Tống Lăng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra: “Thôi được rồi.
Anh nói, nhưng anh nói xong thì em phải ký đấy.”
“Không được.”
“Vậy thôi, chờ em ngủ anh sẽ cầm tay em ký.”
“…”
Tống Lăng thỏa hiệp: “Rồi rồi, anh nói chuyện chính luôn, Tống Cẩm Dịch muốn hẹn anh gặp mặt một mình.”
Chu Thanh Lạc lập tức ngồi dậy: “Không được đi.”
Tống Lăng: “Mấy ngày trước anh ta lợi dụng Tiểu Từ uy hiếp Tiêu Tả, bắt Tiêu Tả mở cửa biệt thự rồi mang máy tính của anh đi.”
“Anh ta lấy máy tính của anh để làm gì?”
“Cái kia trong máy tính có rất nhiều phần mềm Trojan và phần mềm virus.” Tống Lăng im lặng rồi lại nói: “Còn có phần mềm công kích hệ thống giao dịch online, nhưng chỉ là bán thành phẩm.”
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, mắng một câu thô tục.
Lúc trước máy tính của Tống Lăng gần như là vật bất ly thân, lần đầu tiên hắn ra cửa mà quên mang theo máy tính, là lúc Chu Thanh Lạc kéo hắn thoát khỏi roi da của Tống Triệu Quang, nói muốn dẫn hắn đi ăn bún ốc, hắn liền đi theo Chu Thanh Lạc.
Sau khi hắn khỏi bệnh thì cũng chưa từng động vào máy tính, vẫn khóa lại để trong biệt thự như thể khóa lại đoạn quá khứ kinh khủng kia.
Chu Thanh Lạc buộc chính mình phải bình tĩnh, không thể rối loạn trận tuyến: “Chắc là máy tính của anh đặt mật khẩu, mấy cái chương trình kia của anh lại càng khó chơi hơn, chắc anh ta không thể phá giải đâu nhỉ?”
“Anh ta lấy đâu ra bản lĩnh như vậy, nhưng nhiều người thì sức mạnh lớn.”
“Vậy em đi cùng anh.”
Tống Lăng hôn lên trán Chu Thanh Lạc: “Em đi cùng anh, nhỡ đâu hắn bắt trói em lại rồi chĩa dao vào em, vậy thì anh còn làm ăn được gì nữa? Em bình an thì anh mới không bị phân tâm.”
“Hay là cứ báo cảnh sát đi được không? Anh xem lúc trên mạng có người bôi nhọ em, báo cảnh sát cái là rén liền.” Chu Thanh Lạc dừng một chút: “Không đúng, không thể báo cảnh sát, nếu như vậy máy tính của anh cũng sẽ bị phá mật khẩu, anh liệu có bị…”
Chu Thanh Lạc không dám nghĩ tiếp, ôm chặt Tống Lăng: “Chúng ta bỏ đi đi, đến một nơi mà không ai biết chúng ta là ai.”
Tống Lăng cười: “Anh còn đang muốn ở bên em một cách đường đường chính chính nên sao có thể bỏ đi được, ở đây là nhà của chúng ta, không có đi đâu hết.”
“Nhưng mà Tống Cẩm Dịch…”
“Thanh Lạc, Tống Cẩm Dịch là một đại gia, trong tay anh ta có rất nhiều tài sản, hơn nữa tâm lý vặn vẹo, còn có nhân cách phản xã hội, anh ta không có bất cứ ý niệm sinh tồn nào, chỉ muốn trêu đùa người đời.
Anh ta còn đọc cả một tủ sách tâm lý học.
Anh ta giỏi khống chế bản thân cũng như khống chế người khác, anh ta coi anh như tác phẩm của hắn, muốn mượn tay của anh để hủy diệt thế giới này, một người không có ý chí sinh tồn còn điên cuồng hơn tưởng tượng của em nhiều.
Anh ta làm ra những chuyện đó, căn bản không phải vì lợi ích của tập đoàn Bảo Mộc mà là huỷ hoại nó, anh ta nhất định là muốn mang Bảo Mộc ra đổi lấy thứ trong máy tính của anh.”
“Vậy anh định xử lý như thế nào?”
“Giải quyết anh ta, sau đó cùng em sống thật tốt, em chờ anh nhé.”
*
Tập đoàn Bảo Mộc gần đây sợ bóng sợ gió, tin tức tiêu cực ùn ùn không dứt.
Tống Cẩm Dịch thay đổi thái độ sấm rền gió cuốn, chậm chạp không xử lý cũng không tỏ thái độ.
Các cổ đông đều suy đoán, tên ma bệnh Tống Cẩm Dịch này xem ra không ổn rồi.
Tống Tuyết Liên bệnh nặng, thân thể Tống Cẩm Dịch cũng không tốt, các cổ đông cũng không phải đèn cạn dầu gì, xem tình thế như vậy ai cũng muốn thò vào một tay.
Chỉ là vẫn còn e ngại tên Tống Cẩm Dịch này chó cùng dứt dậu tàn nhẫn độc ác, không ai dám làm hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ở âm thầm mong y chết sớm một chút.
Đúng là một đám người vừa ngu xuẩn vừa giả dối.
Tống Cẩm Dịch đương nhiên rõ ràng tâm tư của những người này, Bảo Mộc đã đưa ra thị trường, kỳ thật đã không còn là công ty của một mình nhà họ Tống nữa.
Nhà họ Tống ít người, sớm hay muộn thì cũng sẽ biến mất trên thế giới này, mà những thế hệ trước của nhà họ Tống sáng lập tập đoàn Bảo Mộc, thế mà chỉ muốn sống tạm bợ trên thế giới này, thật vô vị.
Nhưng trong khoảng thời gian này, tin đồn về Bảo Mộc lan truyền nhanh chóng, cái gì mà đã bị lập án điều tra, Chu Vân Khiêm ở trong tù dùng tên thật tố cáo, khiến cho lòng người hoang mang.
Kéo theo đó là một số lượng lớn nhân viên cấp thấp xin nghỉ việc.
Khiến cho cấp lãnh đạo của công ty không thể không mở cuộc họp khẩn.
Tống Cẩm Dịch ngồi trong phòng họp, vẫn bộ dáng ôn tồn lễ độ, đôi mắt sâu không thấy đáy ẩn sau cặp kính không gọng, thoạt nhìn trông bình thản vô thường, nhìn kỹ thì sẽ thấy lòng dạ thâm sâu.
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, phòng họp yên tĩnh giống như không có ai ở đó.
Rốt cuộc có người thiếu kiên nhẫn mở miệng, lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi cảm thấy công ty chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cũng xong đời!”
Có người bắt đầu thì sẽ có người phụ họa.
“Trên mạng không biết chui đâu ra nhiều tin đồn như vậy, nếu chúng ta không để bộ phận quan hệ xã hội làm sáng tỏ thì toang mất.”
“Việc này gây tổn hại đến danh tiếng của công ty.”
“Hiện tại sức mạnh của dư luận rất lớn, sự kiện hải sản lần trước đã khiến cổ phiếu của chúng ta rớt giá không ngừng rồi.”
Tranh luận đến cuối cùng, mọi người chỉ có oán trách lẫn nhau.
“Lúc ấy đã nói không thể làm lô hải sản đó, hại người hại mình.”
Người phụ trách vụ đó không vui lên tiếng: “Nói thì hay lắm, nhưng đến lúc chia hoa hồng sao không thấy ông hé răng, hơn nữa, cái vụ châu báu phóng xạ không phải là ông đề xuất à?”
Lửa bỗng chốc bị nhóm lên.
Nếu có người khác không hiểu rõ nguyên do đi vào, còn tưởng rằng nơi này là một đám ô hợp phố phường, đang túm tụm lại với nhau chửi chó mắng mèo, chứ không phải cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao một công ty.
Từng người hùng hồn kể lể, Tống Cẩm Dịch từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng y cũng không bình tĩnh thản nhiên như bình thường, mà là hứng thú nhìn bọn họ loạn đấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, như đang xem diễn kịch, nhìn một đám người bị tham dục cắn trả.
Có người rống to: “Đủ rồi, tiếp tục như vậy thì tất cả đều tiêu đời! Mọi người lắng nghe xem chủ tịch có ý kiến thế nào đã!”
“Đúng vậy, chủ tịch nhất định có biện pháp.”
Văn phòng dần dần yên tĩnh lại, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Tống Cẩm Dịch.
Tống Cẩm Dịch nhìn từng người mắt sáng quắc, giống vẻ mặt bắt được một cọng rơm cứu mạng, cực kỳ giống Tống Lăng.
Vẻ mặt Tống Lăng hồi nhỏ nhìn Giang Thời Ngạn, chính là như vậy.
Nghĩ đến Tống Lăng, trong lòng Tống Cẩm Dịch không khỏi bực bội.
Y chỉ có thể huỷ hoại Bảo Mộc, mà Bảo Mộc cũng chỉ có từng đấy người, chỉ có Tống Lăng mới có thể huỷ hoại tất cả những thứ này, công kích ngân hàng internet, bẻ khóa hệ thống tài chính, quậy y long trời lở đất, kích thích biết bao.
Thế nhưng tác phẩm của y thất bại rồi.
Rõ ràng y dụng tâm như vậy.
Tống Lăng sao có thể có ý chí mạnh mẽ đến vậy?
Lại nhìn lại nhóm người phần tử trí thức này, thấy tiền lập tức tớn lên, hiện tại biết chuyện vỡ lở rồi, tức khắc chân tay luống cuống mà cứu vãn.
Thú vị quá đi.
Nhiều tác phẩm thành công quá.
Tống Cẩm Dịch nhìn mấy tác phẩm này, cười cười: “Việc đã đến nước này, tôi cũng không có biện pháp nào.”
Tống Cẩm Dịch nói xong, cẩn thận quan sát biểu cảm của bọn họ.
Vẻ mặt của bọn họ trông khiếp sợ, ngoài ra còn có không thể tin được, giống như nghe được điều không thể xảy ra nào đó, sau đó tự mình thôi miên chắc là nghe lầm rồi.
Tống Cẩm Dịch nói thầm trong lòng: Chủ tịch, anh đừng đùa nữa, anh phải có trách nhiệm với mọi người.
Có người lấy lại tinh thần: “Chủ tịch, anh đừng đùa nữa, anh phải có trách nhiệm với mọi người.”
Tống Cẩm Dịch suy yếu mà khụ một tiếng, đúng là không thiếu chữ nào.
Hắn chậm rãi nói: “Công ty đã đưa ra thị trường, công ty là của mọi người, không riêng gì của nhà họ Tống cả, công ty đều đã thanh toán tiền lương một năm cho các vị, đúng không?”
Tất cả mọi người đều bối rối.
Từ trước tới nay, Tống Cẩm Dịch từng nói mấy lời với thái độ bất cần như vậy, tất cả các quyết sách đều là do y ngầm thừa nhận và cho phép mà, cho dù xảy ra chuyện, y vẫn có thể dàn xếp ổn thỏa.
Bọn họ ở dưới phe cánh của y mà công thành danh toại, kiếm được bộn tiền.
Lòng tham vô cùng vô tận, chỗ rách càng ngày càng lớn, hiện tại đã không có cách nào vãn hồi rồi.
Bất tri bất giác, miếng bánh thơm ngọt biến thành cái hố to, tất cả mọi người nằm ở đáy hố, miệng hố giắt vài tấn hoàng đồ(*), tùy lúc tùy chỗ đều có thể chôn vùi tất cả bọn họ.
(*) Hoàng đồ: hình, tranh màu vàng (chỉ hình ảnh không trong sáng 18+).
Tống Cẩm Dịch: “Sức khỏe của tôi không tốt, đã muốn lui về tuyến hai rồi, vị trí chủ tịch này, các vị có ý kiến gì không?”
Tống Cẩm Dịch lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, không ai biết y đang nghĩ cái gì, cũng không biết hiện tại y nghĩ như thế nào, đành phải trố mắt nhìn nhau, ai cũng mang ý xấu.
“Anh không thể giải nhiệm(*) trong thời điểm như này được!”
(*) Giải nhiệm: rời khỏi chức vụ, từ chức trước khi hết nhiệm kỳ.
“Đúng vậy!”
“Không được!”
Tống Cẩm Dịch cười khẩy, tiếp đó chỉ đổi lấy vài tiếng ho khan.
Hắn lạnh lùng nhìn mọi người một cái, ý cười mỉa mai hiện rõ mồn một.
“Lúc hưởng lợi nhuận 500%, sao mấy người không nói mấy lời này đi? Các ngươi kiếm tiền đủ rồi, giờ đã sợ rồi?”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Cẩm Dịch: “Lúc trước khi mấy người đứng trước lợi nhuận cũng có lí trí kiên quyết như vậy là tốt rồi.”
Lúc này, điện thoại Tống Cẩm Dịch vang lên, y rũ mắt nhìn, là cuộc gọi từ Tống Lăng, y bấm điện thoại, giương mắt nhìn về phía mọi người: “Mấy người tiếp tục thảo luận đi.”
Tống Cẩm Dịch quăng ra một câu rồi rời đi.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cho tới nay, bọn họ đều cho rằng Tống Cẩm Dịch là và bọn họ là châu chấu cùng một thuyền, hiện tại bọn họ mới hiểu được, Tống Cẩm Dịch là tên điên liều mạng, dùng mồi nhử dụ bọn họ lên thuyền.
Y sống không còn bao lâu nữa, nên muốn kéo tất cả cùng chết.
Nhưng chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, Tống Cẩm Dịch đã thoát ra được rồi.
Ngoài phòng bão tuyết rất lớn, liệu sẽ có bao người không vượt qua nổi mùa đông này đây?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trời Sinh Thích Em
2.
Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
3.
Đồ Mi Không Tranh Xuân
4.
Em Là Chân Ái
=====================================
*
Mà bên kia, ông Chu ngồi trong phòng khách, đeo kính viễn thị đọc tin tức tiêu cực về Bảo Mộc che trời lấp đất, thở dài một hơi.
Hôm nay là ngày đi thăm tù Chu Vân Khiêm, ông đã sắp xếp đồ ổn thỏa, nhưng lại do dự nên đi hay không đi.
Ông gỡ cặp kính viễn thị xuống, nhìn ảnh chụp bằng tốt nghiêp thạc sĩ bày ở tên tủ TV, trong đầu vẫn luôn vang vọng tiếng nói của Tống Lăng.
Nếu con trai ông có thể thừa nhận hoặc thẳng thắn khai báo, có lẽ có thể miễn được mấy năm tù.
Ông mặc thêm áo khoác, cầm túi đi ra ngoài.
Ngoài cửa bão tuyết đa n xen, bác Chu không bung ô, ôm cánh tay đi ra ngoài.
Ông nhìn bão tuyết đầy trời, cười tự giễu một tiếng, từ xưa đến nay, tà bất thắng chính, ông đã sống một bó tuổi rồi, sao có thể mong chờ vào may mắn nữa.
*
Tống Lăng hẹn Tống Cẩm Dịch gặp mặt tại tầng cao nhất của trung tâm thương mại Húc Nhật.
Bão tuyết rất lớn, gầm rú trên tầng cao nhất.
Tống Cẩm Dịch mặc một thân tây trang màu trắng, khoác áo khoác cùng kiểu cũng màu trắng, ngay cả tóc cũng được vuốt chỉnh tề, bộ dáng công tử ôn tồn lễ độ nhẹ nhàng, với dáng vẻ này, dù là ai cũng sẽ không thể ngờ được y lại là một người không có tình cảm.
Còn Tống Lăng mặc một thân màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng của hắn, hắn cầm chiếc ô màu đen, cả người trông lạnh lùng mạnh mẽ.
Giống như linh hồn bước ra khỏi thế giới đen trắng, có năng lực dễ như trở bàn tay.
Hắn đứng trong không gian tăm tối mù mịt, hoàn mỹ giống như ma quỷ hủy thiên diệt địa được Chúa cố ý tạo ra.
Người thì như vậy, nhưng trên cán dù của hắn lại treo một con hoa hướng dương đồ chơi màu vàng hoàn toàn lạc quẻ, theo cử động của hắn mà lắc trái lắc phải, phơi cái mặt bánh nướng đang mỉm cười.
Một chút màu sắc này, trong không khí tử khí trầm trầm, lại hết sức nổi bật.
Tống Cẩm Dịch đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên con hoa hướng dương đồ chơi kia, cau mày lắc đầu: “Nét bút hỏng.”
Tống Lăng rũ mắt liếc nhìn hoa hướng dương đồ chơi, lạnh nhạt nói: “Sai rồi, là linh vật.”.