Đọc truyện Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa – Chương 16
Sau màn hình, Thẩm Duy Kiệt nhìn thấy chuyện này cả người đều choáng váng.
Mấy người này sao có thể thần không biết quỷ không hay mà đến đây? Nhà xưởng bỏ hoang này vô cùng hẻo lánh, mấy người y thuê cũng quá phế vật, vậy mà cũng không phát hiện!
Thẩm Duy Kiệt siết chặt ly thủy tinh trong tay, ánh mắt nham hiểm.
Không ngờ Thẩm Trác Lễ thật sự là chính nhân quân tử, nhưng anh ta nghĩ sai rồi.
Chỉ cần đoạn video vài phút vừa nãy thôi cũng đã đủ để y làm lớn chuyện.
Y đắc ý cười rồi thoát khỏi màn hình, đang định xem lại đoạn clip vừa nãy thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Y cảnh giác đi đến trước màn hình giám sát, đứng ngoài cửa là nhân viên chuyển phát nhanh đeo khẩu trang đen.
Không lẽ Thẩm Trác Lễ còn có thủ đoạn tìm được nơi này?
Để an toàn, y cầm gậy bóng chày rồi thận trọng đi ra mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh ôm thùng carton nở nụ cười thân thiện, yêu cầu y ký nhận.
Đây thật sự là cửa hàng chuyển phát nhanh thường thấy trong tiểu khu của bọn họ, cảnh giác trong lòng y giảm bớt một nửa, sau khi nhận bút thì nhân viên chuyển phát nhanh trước mặt lại đột ngột thay đổi sắc mặt, đá y một cú lăn vào huyền quan.
Thẩm Duy Kiệt ngã xuống đất, trơ mắt nhìn bóng người mặc đồng phục chuyển phát nhanh đi về phía mình, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Y mò lấy cây gậy bóng chày trên mặt đất cố gắng đánh trả, nhưng người đàn ông móc ra một thanh côn sắt từ thùng carton, sau đó đập thẳng vào đầu y.
Thẩm Duy Kiệt đau đớn hét lên một tiếng rồi lập tức bất tỉnh nằm trên sàn.
**
Cơ thể rất nóng, như thể đang bị đốt dưới một ngọn lửa, từ da đến xương cốt đều đau rát.
Đột nhiên, cánh tay đau nhói, có thứ gì đó lạnh lẽo truyền vào, nhiệt độ bên trong cơ thể dần dần bình ổn, ý thức của Địch Tư Lạc cũng từ từ chìm vào biển sâu.
Địch Tư Lạc đã có một giấc mơ rất dài.
Nói là mơ thì cũng không đúng, mà nó giống như một phần ký ức của cậu, những mảnh ký ức đã mất từ lâu được chôn sâu trong tiềm thức, cuối cùng từng chút chắp vá lại.
Cậu trở lại kỳ nghỉ hè năm bảy tuổi.
Vào thời điểm đó, bọn họ vẫn đang sống ở vùng ngoại ô thành phố A, công việc kinh doanh của gia đình chỉ mới bắt đầu.
Địch Tư Minh đến thành phố B tham gia trại hè, cả ba và mẹ cậu đều bận rộn với công việc, trong nhà quanh năm chỉ có cậu và bảo mẫu.
Một đêm nọ, cậu uất ức ôm gấu bông đi tìm mẹ khóc lóc kể lể.
“Mẹ, con cũng muốn đi trại hè với anh hai, mẹ cho con đi được không?”
Từ khi còn bé, cậu đã dính lấy Địch Tư Minh, tuy đối phương lớn hơn cậu bảy tuổi, nhưng cậu vẫn thích từng bước đi theo phía sau anh, làm tuỳ tùng nhỏ cho anh, nhưng Địch Tư Minh lại ghét bỏ vô cùng, luôn chê cậu làm phiền mình học tập.
Nghe yêu cầu của cậu, người mẹ bất đắc dĩ mỉm cười chọt mũi cậu.
“Tiểu Lạc, con còn nhỏ nên không thể tham gia trại hè được, hay vậy đi, ngày mốt sẽ có một anh trai đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó để anh ấy chơi với con được không?”
Tiểu Lạc bĩu môi, ủy khuất, “Anh hai không thích chơi với con, anh trai khác nhất định cũng không thích chơi với con, con không cần đâu.”
Nói thì nói như thế, nhưng ngày mốt khi khách đến nhà, Tiểu Lạc vẫn nhịn không được lén lút thò đầu ra khe cửa xem.
Không nghĩ tới, vừa mới nhìn qua liền đối diện với một đôi mắt trong veo.
Thiếu niên đẹp trai tuấn tú ngồi ngay ngắn trên ghế, nghi hoặc nhìn cậu.
“Tiểu Lạc, đã tới cửa rồi mà sao không vào? Chào dì với anh đi.”
Bị mẹ bắt gặp, Tiểu Lạc đỏ mặt từ từ bước vào.
“Dì, anh.” Âm thanh nhỏ như muỗi.
“Tiểu Lạc đã lớn như vậy rồi à, lúc trước khi dì gặp con, con vẫn là một cục bột thôi.” Người dì xinh đẹp lạ mặt trêu chọc cậu.
Mặt Tiểu Lạc càng đỏ hơn, không cam lòng ưỡn ngực tỏ vẻ mình đã trưởng thành như đàn ông rồi.
“Tiểu Lạc, anh Trác Lễ sẽ ở nhà chúng ta vài ngày, sau này anh ấy dẫn con đi chơi được không?”
Tiểu Lạc quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên đang mỉm cười nhìn cậu.
Cậu nghi ngờ bĩu môi, người này sẽ không giống như anh hai, dẫn cậu đi chơi hai ngày rồi liền ghét bỏ cậu chứ?
“Vậy em muốn học bơi, anh cũng sẽ đi với em à?” Ôm thái độ nghi ngờ, cậu hỏi thiếu niên.
Đôi mắt đen của thiếu niên chớp chớp, “Đương nhiên rồi, anh còn có thể dạy em.”
Tiểu Lạc nửa tin nửa ngờ, không ngờ tới sáng sớm hôm sau, cậu vừa mới thức dậy đã thấy thiếu niên ăn mặc gọn gàng, cầm túi xách nhỏ của cậu, nói muốn đi bơi với cậu.
Tiểu Tư Lạc cảm thấy thiếu niên chắc không kiên trì được lâu đâu, dù sao cậu cũng chỉ là một con vịt mắc cạn, vừa học chậm vừa sợ nước.
Các huấn luyện viên lúc trước còn mất kiên nhẫn với cậu.
Không ngờ mỗi lần cậu học, thiếu niên đều kiên nhẫn ngồi đợi, lúc được hoạt động tự do sẽ xuống nước dạy cậu, từng bước chỉ cậu làm sao quay người, quạt tay làm sao mới có thể bơi nhanh hơn.
Dưới sự dẫn dắt kiên nhẫn của thiếu niên, dần dần Tiểu Tư Lạc cũng không còn sợ nước nữa.
Nửa tháng trôi qua, trình độ bơi lội của cậu tiến bộ nhanh chóng đến mức ngay cả huấn luyện viên cũng không tin được.
Cậu rất nhanh đã thân thiết với thiếu niên, suốt ngày dính lấy anh hỏi đủ thứ vấn đề kỳ lạ, giống như cái đuôi nhỏ của anh.
Thiếu niên cũng không hề nóng nẩy với cậu, cho dù bị cậu chơi xấu cả người đều dính đầy bùn đất, thì ánh mắt vẫn luôn mang theo ý cười.
Cậu vẫn luôn mơ ước có một người anh trai ôn nhu săn sóc, thiếu niên đẹp trai này quả thực đã thỏa mãn toàn bộ kỳ vọng cùng tưởng tượng của cậu.
Ba mẹ bận rộn với công việc, còn thường xuyên chuyển nhà, nên ở trường cậu cũng không có nhiều bạn, sự xuất hiện của thiếu niên giống như một tia sáng trong cuộc sống ảm đạm của cậu.
Vào một đêm hè, gió mát thổi qua, cửa sổ rung lắc.
Cậu bé ôm nửa quả dưa hấu, giống như rất nhiều đêm trước, bò lên giường ở phòng khách, quấn lấy thiếu niên kể chuyện cho cậu nghe.
“Anh Trác Lễ, anh kể tiếp chuyện dũng sĩ với con rồng được không?”
Thiếu niên đặt sách xuống rồi ôm cậu vào lòng, nhéo hai má thịt núng nính của cậu, bất đắc dĩ mà lại cưng chiều.
“Lần trước không phải đã kể rồi à, hôm nay đổi cái khác đi.”
“Dạ, vậy anh ăn dưa hấu đi, em để trái ngọt nhất cho anh đó.”
Má đào Tiểu Tư Lạc múc một muỗng dưa hấu ngọt nhất muốn đưa lên miệng thiếu niên, nhưng đối phương lại lắc đầu.
“Anh là anh lớn nên phải nhường em, em ăn đi.”
“Nếu anh là anh ruột của em thì tốt quá.” Tiểu Tư Lạc cảm động ăn dưa hấu.
Khi đó Địch Tư Lạc thật sự nghĩ như vậy, cậu ước gì sau này Thẩm Trác Lễ sẽ ở nhà cậu, rồi làm anh trai ruột của cậu luôn.
Nhưng mà những khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi và mau qua.
Sau kỳ nghỉ hè, ngày chia tay cũng đã đến.
Khi biết gia đình thiếu niên muốn chuyển đến thành phố khác, sau này có thể rất khó gặp lại, cậu bé gào khóc thương tâm giống như trời sập.
Cậu nhào vào trong ngực thiếu niên, nắm lấy vali của anh, không cho anh đi.
“Huhu anh Trác Lễ đừng đi! Anh không thể sống ở nhà em sao? Ở chung với Tiểu Lạc không được sao?”
“Tiểu Lạc, anh cũng phải đi học, con đừng quấn lấy anh nữa.” Người mẹ đứng ở phía sau xe bất lực.
“Nhưng con không muốn xa anh Trác Lễ!”
Khi đó Địch Tư Lạc vẫn còn quá nhỏ để hiểu rõ mọi chuyện, chỉ nhớ rõ thiếu niên đã ngồi xổm xuống, ôn nhu sờ tóc cậu, rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu.
“Tiểu Lạc, sau này anh sẽ viết thư cho em, chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc, nhất định sẽ gặp lại, đừng khóc nữa.”
“Em là bé trai lớn rồi, đừng không nữa nha?”
“Vậy anh nhất định phải viết thư cho em, không được quên em đó!”
“Được, anh hứa.”
Mặt trời ngã về phía tây, chiếc xe màu đen đã đi xa nhưng cậu bé vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn con đường trống vắng.
Không lâu sau, cậu bị bệnh nặng, sốt đến bốn mươi độ, ở trong bệnh viện một tuần mới khỏi.
Mà khi cậu khỏi bệnh, cả người giống như là được hồi sinh, có vài chuyện lại không nhớ rõ.
Trong mũi là mùi nước khử trùng, Địch Tư Lạc từ từ tỉnh lại sau một giấc mộng.
Đập vào mắt là gương mặt đẹp trai hoàn mỹ của Thẩm Trác Lễ, anh cúi đầu chuyên chú gọt táo, vỏ táo buông dài xuống đất.
Ký ức mùa hè năm đó cùng với tình cảm lưu luyến mãnh liệt ùa về, trái tim Địch Tư Lạc chua xót, nhất thời không biết nên nói gì.
Thẩm Trác Lễ đặt quả táo đã gọt vỏ lên đĩa trái cây ở đầu giường.
“Khoẻ hơn chưa? Có đói không?”
Địch Tư Lạc lắc đầu rồi chỉ nhìn anh.
Thẩm Trác Lễ còn nhớ rõ cậu, nhưng mà cậu lại quên mất anh.
“Tôi đã tra ra người sai khiến ở phía sau là Thẩm Duy Kiệt.”
Thẩm Trác Lễ cầm máy tính bảng ở bên cạnh chỗ ngồi, mở cho cậu xem video bên trong.
Thẩm Duy Kiệt nằm co quắp như con chó chết trên thảm.
“Tiểu Lạc, em muốn xử lý cậu ta như thế nào?”
Địch Tư Lạc nhìn khuôn mặt Thẩm Duy Kiệt trong video, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Cậu bỗng nhiên nhếch khóe miệng, nở nụ cười ranh mãnh.
“Chú Tư, em có một ý kiến hay, có thể làm cho Thẩm Duy Kiệt từ nay về sau thân bại danh liệt, cũng không dám giở trò nữa.”
Thẩm Trác Lễ nhíu mày, kinh ngạc mà chờ mong nhìn cậu.
Địch Tư Lạc chống người dậy tới gần bên tai anh, nhỏ giọng nói, “Không bằng chúng ta ăn miếng trả miếng, như thế này…”
Giờ phút này, Thẩm Duy Hi ở trường quay sắp phát điên rồi.
Sắc trời đã tối, đạo diễn huy động tất cả nhân viên tìm cả buổi chiều, nhưng vẫn không có ai tìm được Địch Tư Lạc, Lý Nhạc đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đang muốn báo cảnh sát thì nhận được điện thoại của Thẩm Trác Lễ.
“Cái gì? Tư Lạc đang ở bệnh viện à? Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Ai gọi cho cậu? Phải Địch Tư Lạc không? Cậu ta đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duy Hi vô cùng nôn nóng.
“Giờ chưa rõ, dù sao Tư Lạc cũng không xảy ra chuyện lớn.
Lên xe đi, đến bệnh viện.” Lý Nhạc tuy ghét bỏ Thẩm Duy Hi, nhưng vẫn không thể không mang hắn theo.
Trái tim treo lở lửng của Thẩm Duy Hi cuối cùng cũng hơi hạ xuống, nhưng nghĩ đến việc Địch Tư Lạc hiện đang ở trong bệnh viện thì phỏng chừng là bị thương, sâu trong trái tim nhịn không được có chút đau đớn.
Màn đêm buông xuống, hoa Ngọc Lan ngoài cửa sổ nở rộ ra những bông hoa trắng tinh, Địch Tư Lạc đang ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Thẩm Duy Hi với vẻ mặt hoang mang đi vào.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu có bị thương không?”
Lý Nhạc theo sau đang muốn hỏi rõ thì thấy Địch Tư Lạc dùng mắt ra hiệu cho y, y lập tức hiểu ý, lườm Thẩm Duy Hi một cái rồi rời phòng bệnh.
Địch Tư Lạc dựa vào đầu giường, khuôn mặt không có cảm xúc.
“Tôi xảy ra chuyện gì thì anh nên đi hỏi Thẩm Duy Kiệt.
Thủ đoạn ghê tởm như vậy, cũng chỉ có cậu ta dám làm.”
Thẩm Duy Hi nhíu mày, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Duy Kiệt, nhưng một lúc sau cũng không có ai nghe máy.
Đáy lòng hắn có chút buồn bực, đè nén lửa giận nói.
“Không phải cậu không xảy ra chuyện gì lớn sao, Duy Kiệt hẳn là cũng không có ác ý, chỉ là đùa giỡn với cậu…”
“Cho nên anh cảm thấy má trái tôi bị người ta đánh một cú, nên cũng phải đưa má phải cho người ta đánh luôn đúng không?” Địch Tư Lạc châm chọc nhìn hắn.
Dư quang Thẩm Duy Hi liếc nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay cậu, nhất thời lồng ngực hơi đau nhói, không thể nói nên lời phản bác nào.
“Thẩm Duy Hi, tôi mệt rồi, không muốn chơi với anh nữa.” Địch Tư Lạc mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Từ hôn đi.”.