Đọc truyện The Switch – Chương 8
Charlie lặng cả người khi Radcliffe bao phủ môi cô bằng môi anh. Lúc đầu cái lặng người của cô là vì ngạc nhiên, nhưng cô tiếp tục giữ nguyên tình trạng đó là vì tò mò. Cô đã dành cả cuộc đời mình ở nông thôn, với Beth là bạn cùng chơi và bạn bè duy nhất của cô. Sự thật là, ngoài cha và ông bác của cô ra, Radcliffe là người đàn ông đầu tiên cô và Beth ở quanh… Anh có vẻ như mực thước đủ để kết bạn. Trầm tĩnh. Giỏi giang. Đáng tin cậy. Và cô luôn băn khoăn về việc hôn một người đàn ông. Vậy nên ai sẽ là người ai toàn để cô tiến hành cuộc thí nghiệm nho nhỏ đó hơn Radcliffe?
Cô chỉ đang cố học hôn như thế nào, cô nghĩ, thì Radcliffe bất thình lình thay đổi luật chơi của cô. Một khoảnh khắc môi họ còn đang trượt qua nhau, khoảnh khắc tiếp theo cô đã cảm thấy lưỡi anh chạm vào môi cô như thể chú mèo đang liếm chân của nó vậy. Khi cô mở miệng mình ra để phản đối, nụ hôn thay đổi hoàn toàn. Nó chuyển từ ngọt ngào, ấm áp của một đụn than hồng trong đống lửa thành một ngọn lửa bùng rực lên mạnh mẽ khi lưỡi anh xâm chiếm lấy miệng cô như thể anh đang ngấu nghiến lấy cô vậy.
Charlie thích nó. Rất nhiều. Chẳng có ý nghĩ nào về việc dừng anh lại trong đầu cô hết; tất cả những gì cô muốn là được gần anh hơn. Bám chặt lấy vai anh khi cánh tay anh choàng lấy cô, cô áp vào gần với anh hơn, mở miệng cô rộng hơn dưới sự công kích dữ dội của nụ hôn của anh. Nó thật tuyệt diệu. Cô không bao giờ muốn nó kết thúc và chắc chắn là không phải hỏi liệu nó có nên kết thúc hay không. Cho đến khi anh thở ra cái tên “Beth” trên môi cô.
Như thể ai đó đã mở cả cánh cửa trước lẫn cánh cửa thư viện trong cùng một lúc, cho phép cơn gió lạnh buốt khắc nghiệt tràn vào phòng và chạy dọc lên sống lưng cô. Không phải Radcliffe đang hôn cô. Anh ta đang hôn Beth. Một mớ bòng bong những cảm xức vỡ vụn trong cô. Thất vọng, ghen tị, oán giận. Trước đây liệu anh ta đã hôn cô Beth thật bao giờ chưa? Như thế này? Cô cứng người lại trong vòng tay anh, chuẩn bị đẩy ra, nhưng trước khi cô có thể, một tiếng động gần cửa khiến bản thân Radcliffe lùi lại.
“Gì vậy, Stokes?”
Đỏ bừng vì bẽ bàng, Charlie liếc tới khuôn mặt không chút biểu cảm của người quản gia, lầm bầm lời xin lỗi của cô, và tẩu thoát khỏi căn phòng, chạy lên cầu thang mà không trạm trán với bất cú ai. Cô dừng lại ở tiền sảnh tầng hai, dựa vào tường và nhắm mắt lại. Tim cô đang đập như sấm trong lồng ngực, hơi thở cô trở nên hổn hển, và cô không hề muốn phải giải thích tình trạng này của mình với en gái cô.
Beth. Tiếng rên của Radcliffe vang vọng trong đầu cô. Liệu anh ta đã hôn con bé như thế trước đầy chưa? Không. Chắc chắn em gái cô phải nói cái gì đó nếu như trường hợp này xảy ra. Hay là nó không nói? Charlie cau mày trước ý nghĩ đó. Có lẽ Beth sẽ không nói. Họ đã chia sẽ tất cả mọi bí mật trong suốt cuộc đời họ, thế còn cái bí mật này—Chà, Charlie chẳng có mong mỏi gì việc chia sẻ kinh nghiệm này với Beth, thế nên ngược lại có lẽ em gái cô cũng chẳng hề muốn chia sẻ nó với cô. Liệu anh ta có hôn Beth như thế?
“Chị đây rồi!”
Charlie thẳng người dậy một cách tội lỗi khi em gái cô bất thình lình xuất hiện trước mặt cô.
“Lạy Chúa tôi, em sắp sửa lục tung cả nhà lên để tìm chị rồi,” em gái cô thông báo, túm lấy cổ tay Charlie và kéo cô vào trong căn phòng của “Elizabeth.”
“Chị sẽ không thể nào tin được những trò vui em đã trải qua hôm nay đâu,” Beth hét lên đầy hào hứng, dừng để đẩy cánh cửa phòng ngủ đóng lại trước khi kéo Charlie đến chỗ chiếc giường. “Bọn em đến cửa hàng bán đồ trang sức. Của Ông Silverpot. Chị có thể tưởng tượng được không? Ông ta là một người đàn ông nhỏ con vui tính. Em thề là bụng của ông ta to và tròn như cái chậu úp vào ấy. Và tóc ông ta cũng màu bạch kim nữa. Không phải màu trắng hay xám, mà là bạch kim. Như thế không đáng ngạc nhiên sao? Nhưng ông ta rất dễ thương và ông ta trả cho chúng ta rất nhiều tiền cho bộ kim cương và ngọc lục bảo của mẹ. Thấy chưa?” Cô cởi phắt cái túi đựng những đồng tiền ra khi cô nói, cái túi rất nặng đó kêu xủng xoẻng một cách vui vẻ.
“Radcliffe muốn để nó vào tủ khoá lại nhưng em thuyết phục anh ấy để em cho chị xem trước,” cô thông báo khi cô mở cái túi ra và dốc những thứ chứa đựng bên trong ra giường.
Khi mắt Charlie mở lớn trước số lượng những đồng tiền, Beth cười phá lên và ôm cô. “Không phải thật tuyệt vời sao? Chúng ta giàu có. Ông Silverpot nói những viên đá có chất lượng tốt nhất ông ấy đã từng nhìn thấy và ông ấy sẽ hết sức biết ơn được mua thêm những đồ trang sức của mẹ nếu chúng có cùng chất lượng như thế. Chúng ta sẽ có những bộ váy áo đẹp nhất London với những thứ này.”
Charlie mỉm cười trước sự nhiệt tình của em gái cô, sau đó giúp cô thu nhặt lại những đồng tiền và cho vào túi khi Beth tiếp tục, “Từ đó bọn em đi tới chỗ hiệu may. Ông ta quả thật là một gã trưởng giả học làm sang. Lạy chúa! Nếu mũi ông ta hếch lên trời cao hơn nữa, ông ta sẽ va nó vào cửa khi ông ta bước qua mất. Và ông ta có cái thói quen kinh khủng là cứ đẩy vào cái bít tất của em mỗi khi ông ta đo đường khâu bên trong của chiếc quần dài (từ đũng đến lai quần)… Thứ mà ông ta khăng khăng đo đi đo lại đến ba lần.”
Charlie tự động liếc xuống đũng quần của Beth, mắt cô mở to ra vì sốc.
“Beth!”
“Gì?”
“Cái gì đấy?” Cô chỉ xuống cái chỗ phồng lên trong quần của cô gái và Beth nhìn theo cái ra hiệu đó, sau đó cau mày bối rối.
“Đó là chiếc tất. Chị nói là cuộn một chiếc lại và nhét nó xuống quần của em mà.”
“Phải, nhưng—Lạy Chúa lòng lành. Nó trông y như một quả bóng tròn xoe vậy. Nhìn như thể em có một quả bưởi ở trong quần đùi ấy,” Charlie cáu kỉnh nói. “Em không thể—chị không biết nữa—khiến nó có hình dạng trông tự nhiên hơn một chút được à?”
“Chà, làm thế nào em biết được nó trông tự nhiên ra làm sao? Đâu phải như thể em đi vòng quanh há hốc miệng ra trước phần ở bên dưới của cánh đàn ông.”
Charlie thở dài, sau đó buột ra một tràng cười. Trước cái liếc mắt dò hỏi của Beth, cô lắc đầu. “Không nghi ngờ gì gã thợ may cứ thúc vào em. Ông ta cực kỳ có khả năng là đã cố gắng tìm xem liệu em bị biến dạng hay chỉ đơn giản là nhét một quả dưa ở dưới đó.”
Khi Beth không tham gia vào trò cười của cô, mà chỉ trông như buồn nản vì lỗi lầm của mình, Charlie nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Em làm gì sau khi rời khỏi hiệu may?”
“Bọn em tới câu lạc bộ của Radcliffe,” cô lầm bầm, đột ngột tươi tỉnh lại.
“Câu lạc bộ của anh ta!” Charlie hét lên đầy ghen tị và Beth gật đầu.
“Ồ, vâng! Nó thật… ừm, nó đơn giản là phi thường. Tất cả những người đàn ông ở đấy trông đều quan trọng và lăng xăng, người hầu thì ở khắp mọi nơi và… Chúa ơi, đàn ông không cư xử gần như là cứng nhắc và lịch sự khi phụ nữ không ở quanh. Sao ư, họ chắc chắn cư xử như trẻ con! Trêu đùa, cười phá lên và có một khoảng thời gian vui vẻ náo nhiệt. Em gặp tất cả những anh chàng trẻ tuổi dễ thương. Radcliffe đã đảm bảo chắc chắn là giới thiệu em với càng nhiều những anh chàng ở tầm tuổi của chúng ta càng tốt. Anh ấy nói kết bạn với một vài anh bạn sẽ tốt cho em. Anh ấy bỏ em lại với một đám bọn họ trong khi anh ấy nói chuyện công việc với một vài người quen. Nó thật vui vẻ náo nhiệt và là một cơ hội tốt để đánh giá bọn họ. Ờ, điều đó nhắc em nhớ, nếu chị gặp một anh chàng tóc đen tên là Jimmy và một người tóc vàng tên là Freddy, tránh xa họ ra nhé. Họ đang có kiểu như một cuộc cạnh tranh để xem ai có thể quyến rũ được nhiều phụ nữ trẻ quý tộc mùa vũ hội này và đã đánh cược vào việc đó. Từ những gì được nói trong buổi chiều ngày hôm nay, họ đã huỷ hoại gần một nửa những cô gái tham gia mùa vũ hội này rồi.”
Cô gật đầu trang trọng khi Charlie há hốc miệng ra nhìn cô, sau đó nằm thẳng lưng xuống giường với một tiếng thở dài. “Em hoàn toàn kiệt sức, nhưng thật sự, quả là một ngày tuyệt vời.” Cô duỗi người, cố nén một cái ngáp, sau đó liếc Charlie hỏi một cách lịch sự, “Ngày của chị thế nào?”
“Ngày của chị?” Charlie với ra phía sau cô để túm lấy góc một cái gối. “Chà, ngày của chị cũng tuyệt như thế. Trong khi em đi lang thang và có một khoảng thời gian phi thường thì chị bị đâm và chọc bởi Madame Decalle. Nó nghe có ngạc nhiên không?” cô ngọt ngào hỏi, sau đó đập vào phía trên đầu của cô gái đang toe toét đến tận mang tai với cái gối và trượt xuống khỏi giường vẻ đầy kinh tởm.
Cười phá lên, Beth đầy cái gối sang một bên và lăn người nằm úp bụng xuống để chống tay lên cằm. “Đáng đời chị vì tất cả những năm qua để em cư xử như con búp bê của mấy bà thợ may,” cô thông báo một cách chẳng hề thương cảm tí nào. Sau đó mắt cô mở lớn khi cô cuối cùng cũng thật sự nhìn vào chị gái mình. Đột ngột ngồi thẳng dậy, cô trượt hai chân xuống khỏi giường để đứng dậy lao về phía trước. “Chị đang mặc một cái váy khác! Đừng có nói với em là cái bà Decalle này đã hoàn thành xong một cái váy đấy nhé?”
“Không, tất nhiên là không rồi,” Charlie lầm bầm khi em gái cô di chuyển vòng quanh cô. “Chị hứa sẽ trả thêm tiền nếu bà ấy làm xong sớm, nhưng ngay cả là như thế, bà ấy chỉ có thể hứa làm xong một cái váy trong một ngày, bắt đầu từ ngày mai nếu bà ấy thuê thêm một vài người thợ phụ việc nữa.”
“Vậy thì ở đâu ra—”
“Bà ấy chuẩn bị nó cho một ai đó có cùng số đo như chúng ta. Khi bà ấy nhận ra rằng Elizabeth chỉ có một chiếc váy, bà ấy gửi nó đến ngay lập tức.”
“Không phải phi thường sao?” Beth kéo cái váy ở chỗ này chỗ khác. “Người này đúng là có cùng số đo. Nó vừa khít với chị.”
“Phải, ừm, thực ra là quý cô đó cao hơn và eo lớn hơn một chút, nhưng Madame sai một cô phụ việc sửa lại khi bọn chị xem qua cuốn sổ những mẫu thiết kế của bà ấy.”
“Cuốn sổ những mẫu thiết kế?” Beth cau mày trước những lời lẽ đó. “Chị chọn cái gì?”
Lông mày Charlie nhướn lên. “Sao lại đột ngột hứng thú thế? Em thậm chí còn không thèm cân nhắc khi em rời đi vào sáng nay mà.”
“Chà, với sự háo hức của mình, em sợ là em quên mất chị không có một chút kinh nghiệm nào với những công việc như thế.”
Charlie chậm rãi mỉm cười trước sự lo lắng hiển nhiên của em gái cô. “Phải, này, đừng có sợ, em gái thân yêu. Beth sẽ yêu những chiếc váy của cô ấy; sau cùng thì cô ấy chọn chúng mà. Mặc dù chị phải thú nhận, Madame Decalle có vẻ mất hết tinh thần trước một hoặc hai chiếc chị chọn.” Khi đã được chú ý, cô quay gót và nhanh chóng rời khỏi căn phòng, vội vã đi dọc hành lang xuống cầu thang. Cô thật sự đi được nửa đường tới đó trước khi Beth thu thập lại bản thân mình đủ để đuổi theo cô.
“Ý chị là gì, mất hết tinh thần? Chị đã chọn gì?” em gái cô lo lắng hỏi, túm lấy cánh tay cô để dừng cô lại.
“Em sẽ thấy,” Charlie lầm bầm, trượt thoát ra và tiếp tục tiến về phía trước.
“Nhưng—Ồ, đợi đã! Em quên nói cho chị. Chúng ta được mời đến nhà hát tối nay.”
“Chúng ta được?” Charlie dừng lại để đối diện với em gái mình, chiếc váy của cô xoay tròn quấn vào chân khi cô làm thế. “Bởi ai cơ?”
“Tommy.” Khi Charlie nhìn trân trân đầy ngơ ngác, Beth đỏ mặt và nói rõ ra, “Tomas Mowbray. Anh ấy mời chúng ta ngồi cùng lô với anh ấy và cô em gái Clarissa.”
“Hừm.” Charlie liếc em gái mình trong bộ cánh đàn ông mới may. Bộ quần áo đó còn hơn là bảnh. Hành động của Radcliffe, không nghi ngờ gì hết. Người đàn ông đó có một khiếu thẩm mĩ không chê vào đâu được.
“Sao?”
Lông mày Charlie nhướn lên. “Sao gì?”
“Ừm, chị có nghĩ chúng ta nên đi không? Lúc đó em nói với anh ấy em không chắc vì chúng ta chỉ có mỗi một cái váy mà anh ấy đã nhìn thấy em mặc nó rồi, nhưng giờ thì Madame Decalle đã cung cấp thêm cái thứ hai… chà, nó có vẻ như là việc nên làm. Gặp những ông chồng tiềm năng khác,” cô chỉ ra đầy hi vọng.
“Phải, tất nhiên là chúng ta phải đi rồi. Sau cùng ý tưởng này là để kết hôn mà, và chúng ta không thể xoay xở làm việc đó được nếu chúng ta không ra ngoài và những chuyện đại loại thế. Bên cạnh đó, chị đã buồn đến phát khóc cả ngày rồi. Thật là tuyệt khi được ra ngoài một chút.”
“Tốt.” Sự nhẹ nhõm của Beth thật là hiển nhiên đến nỗi cô bất thình lình chụp lấy cánh tay Charlie và xoay người về phía phòng ngủ, kéo chị gái cô đi theo. “Vậy thì đi nào.”
“Tại sao?”
“Chúng ta phải thay đồ,” Beth giải thích, kéo cô vào phòng ngủ.
“Thay cái gì? Chị đã bảo em đây là cái váy duy nhất Madame Ducalle có dư ra. Em không nghĩ là nó phù hợp hả?”
“Ồ, nó sẽ phù hợp thôi. Ý em là đổi quần áo cho em để em là Beth còn chị là—”
“Giờ thì đợi một chút, Beth. Chị sẽ không đi tới nhà hát với tư cách là Charles. Chị nghĩ em muốn là anh trai cả ngày.”
“Chà, em đã, vâng, em đã.”
“Chị nghĩ em đã vui vẻ ở câu lạc bộ và—”
“Em có, nhưng em…” Cô trông không thoải mái tí nào và cái nhìn của Charlie hẹp lại.
“Sao em không nói cho chị thêm về Tomas Mowbray?” Cái đỏ mặt của em gái cô là câu trả lời đủ rồi và Charlie thở dài. “Chị hiểu rồi,” cô lầm bầm. Có vẻ như em gái cô đã khá là thích người đàn ông đó và muốn là Elizabeth khi ở quanh anh ta.
“Em xin lỗi,” Beth bắt đầu đầy đau khổ. “Nếu chị muốn tiếp tục là Beth vào buổi tối, vậy thì chắc chắn là chị nên là. Sau cùng thì thoả thuận là cả ngày mà.”
“Đừng có ngốc nghếch thế chứ,” Charlie lảng tránh, với lên để bắt đầu cởi bộ váy cô đang mặc. “Nó chỉ là nhà hát thôi mà.”
“Cảm ơn, Charlie,” Beth lầm bầm đầy biết ơn.
“Không có gì,” cô đáp trả, sau đó thở dài khi cô nhận ra bây giờ cô sẽ phải chịu đựng vài giờ với những cảm xúc dịu dàng của Clarissa.
*****
“Charles!”
Charlie thở dài khi cô nhận ra cái giọng đó ngay khoảnh khắc trước khi cô định vị thấy Clarissa Mowbray rẽ đường tiến tới nơi cô, Beth, và Radcliffe đứng. Tomas Mowbray phải khó lắm mới theo kịp gót của cô gái, cố gắng hết sức đẻ bắt kịp cô bé khi cô ta xuyên thẳng qua đám đông.
“Tom nói tối nay anh sẽ tới. Em thật là hạnh phúc trước tin tức đó,” Clarissa hổn hển khi cô bé đeo cứng lấy cánh tay Charlie.
“Vâng, ừ, tôi chắc thế,” Charlie lầm bầm không thoải mái, cố hết sức để thoát khỏi sự đeo bám của cô gái, nhưng nhận thấy nhiệm vụ đó khó khăn một cách phi thường.
“Mowbray,” Radcliffe chào anh trai của Clarissa với vẻ ngạc nhiên khi người đàn ông thở không ra hơi đó tới được chỗ bọn họ.
“Đức ông Radcliffe.” Tomas mỉm cười gượng gạo với người đàn ông, sau đó túm lấy cánh tay em gái mình để giật cô bé ra khỏi Charlie. Giữa việc đó và nỗ lực của chính bản thân Charlie, họ xoay xở để cạy được cái túm chặt của cô bé. “Vì Chúa, Clarissa, để anh bạn đó được yên,” anh ta cáu kỉnh lầm bầm, sau đó quẳng một nụ cười vẻ xin lỗi về phía Charlie. “Xin lỗi, anh bạn. Con bé luôn còn hơn cả chó lai giữa chó bun và chó sục ấy. Tôi cho là nó đến từ việc phải cạnh tranh với mấy con chó của mẹ.” Lờ tịt đi cái thở hắt ra đầy giận dữ của Clarissa trước những lời đó, Tomas hướng tia nhìn của anh ta sang Beth, nụ cười của anh ta nở rộng khi nó rơi lên cái váy màu oải hương của cô. “Tiểu thư Beth. Em quả thật là một cảnh đẹp.”
“Cảm ơn, thưa ngài.” Beth ngượng ngùng lầm bầm. “Và cảm ơn ngài vì đã mời chúng tôi tham gia vào tối nay.”
“Vinh dự của tôi.” Anh ta toe toét rộng hơn, có vẻ như quên tịt đi một Clarissa đang điên cuồng cố gắng giật ra để tự do.
Charlie tò mò liếc Radcliffe, băn khoăn anh ta sẽ phản ứng ra làm sao trước cách cư xử của cặp đôi kia sau khi đã chia sẻ nụ hôn với người anh ta nghĩ là Beth trong thư viện. Nhưng anh ta dường như thậm chí còn không thèm chú ý; thay vào đó tia nhìn của anh ta đang theo dõi chính bản thân Charlie đầy ngạc nhiên khi cô cẩn trọng len lén thoát khỏi sự đắm say của Clarissa.
“Chúng ta vào trong chứ?”
Charlie liếc quanh để thấy em gái cô mỉm cười ngọt ngào với Tomas và đặt bàn tay mình lên cánh tay tự do mà anh ta giờ nâng lên về phía con bé. Sau đó Mowbray với tới để siết lấy bàn tay nhỏ nhắn, thả rơi cái giữ chặt anh đang áp dụng lên em gái mình khi anh ta bước đi cùng Beth về phía cánh cửa.
Nén lại một tiếng thở dài thất vọng, Charlie xoay xở để không nhăn mặt khi những cái móng vuốt của Clarissa một lần nữa siết lại quanh cánh tay cô, kéo cô về phía trước. “Đi nào, anh sẽ thích buổi diễn mà.”
“Bằng cách nào đó tôi nghi ngờ điều đó rất nhiều,” Charlie lầm bầm, sau đó liếc sang một Radcliffe đang phá ra cười. “Đi nào, Radcliffe. Anh sẽ không muốn bị lỡ mất buổi diễn đâu.”
“Thật sự là tôi không muốn đâu,” anh đồng ý một cách ngạc nhiên, chậm rãi đi theo phía sau và ngó từ Beth tới Charles khi anh đi. Anh đã chú ý đến sự hấp dẫn giữa Beth và Tomas, và đã đợi một cảm giác thất vọng hay ghen tuông, nhưng chẳng có cái gì tới hết. Thực tế là, mặc kệ cái ôm đầy đam mê trong thư viện, anh nhận thấy sự chú ý của mình một lần nữa lại bị kéo về phía người anh trai. Ví dụ là, chỉ vừa mới đây thôi, anh đã chú ý đến cái cách phần phía sau quần cậu ta mặc tạo thành hình trái tim lộn ngược đầy ngọt ngào.
Charles không có phần phía sau của một người đàn ông, anh nhận ra, liếc quanh những người đàn ông khác với một cái cau mày. Không một người đàn ông nào khác có mặt ở đây có phần phía sau đẹp như thế hết. Không một ai trong số họ khiến anh muốn cứ tiếp tục ngắm, hay thu hút ánh mắt anh theo cái cách cái mông nhỏ xinh xắn của Charlie đã khiến. Anh không biết liệu nên nhẹ nhõm hay là đau khổ. Có chuyện quỷ gì đã xảy ra với anh thế này? Anh thậm chí còn chưa bao giờ ngắm cơ thể của một người đàn ông trước đây, thật sự là không. Chắc chắn là không như thế này. Vậy mà bây giờ, cậu nhóc này… cậu thiếu niên mới lớn này, thu hút sự chú ý và khát khao của anh nhiều hơn bất cứ người đàn bà nào đã từng làm được.
Đấy, anh đã nói nó rồi. Anh khao khát cậu nhóc đó. Lạy Chúa lòng lành, anh đang mất trí rồi, anh nhận ra, mất hết cả tinh thần. Anh không có một chút khao khát nào muốn được ở cùng một người đàn ông. Tuy nhiên anh có, nồng nhiệt ước rằng Charles là phụ nữ. Tia nhìn của anh trượt đến Beth. Cô ấy, với tất cả mục đích và ý nghĩa, là một phiên bản đàn bà của Charles, và anh đã cảm thấy một niềm đam mê không thể tin được với cô trong thư viện. Nhưng lúc này thì anh lại không. Tất cả chuyện này rất khó hiểu.
Radcliffe đẩy những ý nghĩ đó đi khi anh nghe lỏm được Tom mời họ đi dã ngoại ngày tiếp theo. “Chỉ là một sự kiện nho nhỏ thôi,” anh ta nói. “nhưng chúng tôi muốn các bạn ở đó.”
*****
“Không phải dễ thương sao?” Beth thở ra đầy hạnh phúc.
“Thật duyên dáng,” Charlie lầm bầm, cáu kỉnh, thậm chí không buồn liếc quanh cái thung lũng hẹp cỏ mọc đầy khi họ xuống xe. Nhà hát buổi tối hôm trước đã là một kinh nghiệm để đời, nhờ có Clarissa Mowbray và sự mê đắm trẻ con của cô nhóc. Hôm nay cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, vì cô lại một lần nữa nhận thấy mình đóng giả là Charles.
“Ôi, Charlie, đừng có sưng sỉa lên như thế. Hôm nay là một ngày đẹp trời để đi dã ngoại và—”
“Ừa, phải, nếu Clarissa còn găm móng vuốt vào chị một lần nữa chị thề chị sẽ—” những lời lẽ của cô đột ngột khự lại khi Beth cười lên khanh khách.
Tóm được ánh mắt hẹp lại của Charlie, Beth nén tràng cười của cô lại và cố thử đeo lên cái vẻ đầy hối lỗi, thứ mà rõ ràng là rụng ra chỉ sau một thoáng thành thật. Thở dài, cô lắc đầu vẻ ngạc nhiên hài hước, sau đó lầm bầm, “Cô bé dường như khá là mê đắm chị.”
“Mê đắm chị?” Charlie đặng hắng vẻ ghê tởm. “Con bé giống như một nhánh thường xuân có độc phi thường. Con bé dính chặt lấy chị trong mọi cơ hội. Thật sự, con ranh con đó—Ôi, khỉ thật,” cô lầm bầm khi nhận thấy cô gái được nói đến đang quả quyết rẽ đường hướng tới chỗ bọn họ. Charlie đã dành phần tốt đẹp nhất trong chuyến đi dài một giờ đồng hồ để cố hết sức mình tránh mặt Clarissa Mowbray. Một kỳ tích bất khả thi khi bị bẫy trong một chiếc thuyền lớn với một trăm người khác. Tuy nhiên Charlie vẫn cứ thử, lặp đi lặp lại việc gỡ ra bàn tay cứ cắm vào ống tay áo cô và tẩu thoát với rất ít quan tâm tới phép lịch sự.
Clarissa cũng không hề quan tâm hay chú ý rằng Charlie đang bộc lộ một sự thiếu thích thú không thể nào nhầm lẫn được với vẻ duyên dáng của cô. Thật sự, cô gái dường như chẳng có một chút lòng tự trọng nào hết cả. Cô bé chắc chắn thiếu thái độ chững trạc. Cô ta săn đuổi Charlie theo đúng nghĩa đen quanh tàu như thể con chó con theo đuôi chủ nó vậy. Tất cả những chuyện đó còn hơn cả bẽ bàng nhiều như Charlie có dính líu. Và cũng cực kỳ mệt mỏi nữa. Nếu Clarissa có bao giờ tìm thấy một người chồng, Charlie nghi ngờ rằng người đàn ông đó sẽ bị hạ gục hoàn toàn vì kiệt quệ năng lượng. Cô gái sẽ làm cho anh ta mệt lả cho tới khi việc đầu hàng có vẻ như là dễ dàng hơn là tiếp tục chiến đấu. Charlie quyết định là cô tốt nhất phải làm cái gì đó về cô tiểu thư quả quyết này hoặc là cô sẽ phải trải qua cả buổi chiều dứt khoát khó chịu.
“Annh đây rồi!” Clarissa hét lên như thể họ đã chơi trò trốn tìm trong suốt một giờ qua không bằng ấy. Đeo cứng lấy cánh tay của Charlie, cô bé rạng rỡ với vẻ hân hoan tuyệt đối. “Lạy Chúa lòng lành, anh trơn tuột như cá ấy. Em muốn chỉ cho anh thấy một chỗ xa hơn dọc theo bờ sông, nhưng anh chuồn đi mất.”
Charlie tiếp tục giữ im lặng khi cô bị lôi đi, chỉ đơn giản là liếc đến cô em gái đang tươi cười vui vẻ của cô, sau đó tập trung vượt qua những chướng ngại vậy trên đường xuyên qua đám đông những người là người khi Clarissa dẫn cô khỏi những vị khách vẫn đang xuống thuyền.
Cái ý tưởng của nhà Mowbray về một cuộc dã ngoại nho nhỏ là chôn chân sáu mươi người trên một chiếc thuyền lớn cùng với gần như ngần ấy người hầu, sau đó vận chuyển họ xuôi theo dòng nước tới một địa điểm mọc đầy cỏ thích hợp cho một bữa ăn nhẹ trên những chiếc bàn và ghế tạm thời. Nếu Charlie nhận ra rằng nó sẽ rùm beng lên như thế này, cô đã lịch sự khước từ và dành cả ngày ở nhà. Ờ, có lẽ không, dù có tẻ ngắt như cô nhận thấy chuyến đi dã ngoại này, việc đi đi lại lại quanh ngôi nhà trong thành phố của Radcliffe dường như còn tệ hơn. Ít nhất thì bằng cách này cô có thể thấy Radcliffe và Beth ảnh hưởng qua lại với nhau như thế nào. Không phải là cuộc phiêu lưu ngày hôm nay tiết lộ bất cứ điều gì thú vị. Radcliffe đã được chào đón và kéo vào một đám đông những người đàn ông lớn tuổi trông còn hơn cả đáng tin cậy ngay khoảnh khắc họ tới nơi, trong khi Beth và Charlie bị nuốt chửng bởi đám người trẻ hơn.
Giờ thì tia nhìn của cô trượt tới Radcliffe. Anh vẫn đang đứng với những người đàn ông lớn tuổi. Không một ai trong số họ già hơn anh ít hơn hai mươi tuổi, và cô cau mày khi nhớ lại Beth đã kể cho cô rằng anh cũng đã làm y như thế cái ngày trước đó ở câu lạc bộ, bỏ cô lại bầu bạn với mấy cậu chàng trẻ tuổi rồi lảng đi bàn chuyện công việc với những người lớn tuổi hơn của anh ta. Cô đang đi đến kết luận là anh đã hoàn toàn quên mất anh vẫn còn trẻ đến mức nào.
Anh trẻ đến mức nào? Cô bất thình lình băn khoăn và cau mày khi cô ngó anh. Anh trông chưa đến ba mươi. Cô sẽ ước chừng anh hai tám hay khoảng đó. Khiến anh lớn hơn cô và Beth tám tuổi. Vậy mà anh cư xử như thể anh ít nhất là gấp đôi chừng đó. Buồn, thật đấy. Đáng hổ thẹn nữa.
Tiếng thở hổn hển kéo sự chú ý của cô vào lại Clarissa khi cô gái trượt chân vào một mô đất không bằng phẳng. Charlie dùng tay mình tóm lấy khuỷu tay cô bé để giữ lại khiến cô bé ấp chặt lấy nó và siết chặt một cách ấm áp.
“Cảm ơn, thưa ngài.” Clarissa nửa như là thì thầm những lời đó với lòng biết ơn, tia nhìn của cô bé tha thiết cho tới khi Charlie giật tay cô ra và nói ngắn gọn rằng cô nên dẫn đường.
Cô không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng Clarissa chẳng có tí manh mối nào về việc mình đang đi đâu. Chẳng có con đường mòn nào để đi theo hết và họ đang chật vật xuyên qua khu rừng như hai con bò lạc. Rõ ràng là Clarissa chẳng có “chỗ” nào để chỉ cho cô xem hết, hay thật ra là cho Charles xem hết. Cô bé chỉ muốn được ở một mình cùng cậu chàng và chẳng mất nhiều suy nghĩ cũng hiểu tại sao. Charlie phải đánh giá cao cô gái, cô ta quả là một túm bông liều lĩnh. Tuy nhiên, sự liều lĩnh của cô bé rất có khả năng khiến bọn họ gặp rắc rối.
“Clarissa,” cuối cùng cô nói, túm lấy cánh tay của cô gái và kéo cô bé khự lại. “Chúng ta nên quay lại thôi.”
“Ôi không, chỗ đó ngay phía trước thôi,” Clarissa lầm bầm gần như là khẩn khoản, và Charlie lắc đầu cáu kỉnh. Cô gái nói dối còn tệ hơn cả Beth.
“Đủ rồi,” cô nạt nộ, quay lại con đường mà họ vừa đi. “Rõ ràng là em không biết chúng ta sẽ đi đâu, và tôi không muốn mình bị lạc trong rừng hôm nay.”
“Ôi, nhưng—” Clarissa tuyệt vọng túm lấy cánh tay cô, kéo cô khự lại, vẻ khẩn nài trần trụi hiện lên trên khuôn mặt cô bé cho tới khi cô nhìn thoáng thấy sự cáu kỉnh của Charlie. Ngay khi cô thấy, cô bé thả rơi cái nắm giữ của mình ngay lập tức và ngó xuống đất, sự đau khổ rơi chùm lên cô nhóc như một tấm áo choàng. “Em xin lỗi, Charles. Rõ ràng là anh không muốn đi dạo với em.”
Charlie ngọ nguậy một cách không thoải mái. Clarissa trông thật là đáng thương. Rõ ràng là cô bé muốn được yêu mến đến tuyệt vọng. Thật không may, cô bé đường như chẳng có ý tưởng nào về việc làm sao để được yêu mến. Cảm thấy hầu hết sự cáu kỉnh của mình trôi tuột đi, Charlie thở dài. “Không phải là anh không thích được đi dạo với em, Clarissa. Nhưng thật không đúng đắn cho một tiểu thư trẻ tuổi ở một mình với một … ờ… người đàn ông trẻ,” cô giải thích một cách không thoải mái, băn khoăn làm thế nào cô lại đẩy bản thân mình vào một tình huống như thế này. “Người đàn ông có thể lợi dụng tình thế. Đó là lý do tại sao các bậc phụ huynh cứ khăng khăng phải có người đi kèm. Như mẹ em đáng lẽ ra phải làm vậy,” cô thêm vào một cách khô khốc.
“Mẹ em sẽ chẳng lấy làm phiền đâu,” Clarissa lầm bầm, sau đó háo hức thêm vào, “Và em đang hi vọng anh có thể lợi dụng tình thế. Em không ngại đâu. Thật đấy.”
“Gì cơ?” Charlie quát, há hốc miệng kinh hãi, choáng váng, và Clarissa đỏ mặt nhưng dù thế cũng vẫn gật đầu.
“Thật đấy. Nếu anh muốn hôn em, em sẽ không phiền đâu. Em còn hi vọng anh có thể thích thế nữa là đằng khác.” Với lời gợi ý đó, cô nhóc nhắm mắt lại và khẽ ngẩng đầu lên vẻ mong đợi.
Charlie nhìn trừng trừng cô gái trong một chốc, mất hết cả tinh thần, sau đó lắc đầu và bắt đầu đi xuyên qua cánh rừng về lại phía những người đang tham gia buổi dã ngoại. Cô chỉ vừa mới bước được có vài bước thì Clarissa mở mắt ra và thấy cuộc đào tẩu của cô. Như một con chó bun chạy theo khúc xương, cô nhóc đuổi theo cô ngay tức khắc.
“Đợi đã, anh không thể đi về. Anh không định hôn em à? Em—” Những lời lẽ của cô bé run bắn lên rồi tắt lịm khi Charlie quay ngoắt về phía cô bé vẻ đầy giận dữ, sự kiên nhẫn của cô đã cạn rồi.
“Đừng săn đuổi tôi nữa, cô cái đứa con gái oắt con ngốc nghếch. Có chuyện quái gì với cô vậy? Cô không có chút lòng kiêu hãnh nào hết à? Hay nó đã cuốn theo chiều gió cùng với sự khôn ngoan của cô rồi? Cô sẽ bị huỷ hoại trước khi cô được ra mắt với cái tốc độ này. Hi vọng tôi sẽ lợi dụng cô, thật đấy! Cô thật may mắn vì tôi không phải là một trong những anh chàng đang đánh cược xem xem liệu họ có thể huỷ hoại được bao nhiêu cô gái mùa lễ hội năm nay, nếu không thì cô đã bị huỷ hoại rồi.”
Khi Clarissa tái nhợt, nước tràn ra từ mắt cô bé, Charlie bất thình lình cảm thấy như một tên ngốc. Cô nhãi con ngốc nghếch này quả là khó chịu, nhưng cô bé cũng ngây thơ và non trẻ và … Chà, quỷ thật, đó là những lý do đủ để ngốc nghếch rồi. Thật ra, Charlie nghi ngờ rằng hầu hết các cô gái khi mới bước vào tuổi thiếu nữ đẹp đẽ nhất đều ngốc nghếch như thế, chỉ đơn giản là họ thường có ai đó để mắt canh chừng cho họ. Clarissa có vẻ như thiếu đến buồn bã trong lĩnh vực đó. Điều mà Charlie nghi ngờ là, giải thích cho việc cô bé dường như muốn có một ai đó chú ý tới mình đến tuyệt vọng.
Ngọ nguậy một cách không thoải mái khi hết giọt nước mắt to đùng ngã ngửa này đến giọt nước mắt to đùng ngã ngửa khác lăn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô nhóc, Charlie thở dài và với tới vỗ vỗ một cách vụng về lên vai cô bé. “Đừng khóc nữa, em sẽ an toàn với anh. Anh không nhận lời đánh cược việc huỷ hoại các cô gái mùa lễ hội năm nay,” cô ngắn gọn lầm bầm, thở dài khi Clarissa bất thình lình quăng người vào ngực cô, khóc lóc ồ ồ lên khắp chiếc áo gi lê ông thợ may vừa mới cho đem đến sáng nay.
“Em là con ngốc,” Clarissa khóc, tự khinh ghét bản thân mình, và Charlie cau mày.
“Không. Không, em không phải là kẻ ngốc, Clarissa. Chỉ là em phải cẩn trọng hơn; không phải tất cả đàn ông đều là những quý ông đâu. Và em chắc chắn không bao giờ được phép gợi ý họ lợi dụng em.” Cô thầm rùng mình trước ý nghĩ chuyện gì sẽ xảy a nếu cô gái quăng bản thân mình vào một kẻ nào đó như Jimmy hay Freddy mà Beth đã kể cho cô nghe.
“Điều đó thật là một sự ngốc nghếch của em,” Clarissa thú nhận với một cái sịt mũi. “Em luôn làm những việc ngốc nghếch. Đó là lý do tại sao không ai thích em cả.”
Charlie cau có. “Em không ngốc nghếch, Clarissa, và anh chắc chắn là có rất nhiều người thích em.”
“Anh nghĩ thế hả?” cô bé hỏi đầy hi vọng.
“Ừm, chắc rồi.”
“Anh có thích em không?”
Charlie buộc phải mỉm cười khi Clarissa đẩy người ra để ngó lên cô. “Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì anh có thể hôn em.” Nói xong, cô bé khẽ nghiên đầu một lần nữa, môi chu ra và mắt nhắm hờ lại.
Charlie đẩy cô nhóc ra ngay lập tức. “Em chẳng nghe lấy một từ anh nói!”
Mắt Clarissa chớp mở ra ngay tức khắc. “CÓ, em có nghe, và anh nói em an toàn với anh, thế thì tại sao anh lại không thể hôn em? Anh nói anh thích em mà, Charles!”
Charlie thở dài đau khổ trước những lý luận của cô nhóc, sau đó, vì một cái cớ tốt hơn, lầm bầm, “Có những thứ về việc quá nhiệt tình, em biết đấy.”
Clarissa ngó cô không chắc chắn, nhưng Charlie không quá quan tâm. Có vẻ như đối với cô, cô đã bị lâm vào tình thế vừa phải giúp giữ cho Clarissa được an toàn, vừa phải khiến cô gái để cho cô yên cùng một lúc. “Thật ra,” cô quả quyết, đầu gật gù. “Nghĩ về việc săn cáo mà xem. Con cáo được thả ra cho chạy trốn và những người đi săn đuổi theo nó. Những người đi săn đuổi vì con cáo chạy. Đôi khi họ sẽ đuổi hàng giờ, hàng giờ liền. Càng đuổi lâu bao nhiêu, sự hào hứng chiến thắng khi con vật bị bắt càng nhiều bấy nhiêu. Có phải thế không?”
“Vâng,” cô nhóc đồng tình, vẻ không chắc chắn.
“Và nếu con cáo chẳng chạy bước nào hết, mà chỉ đơn giản là đứng đó và cho phép bản thân nó bị bắt, vậy thì cuộc đi săn còn có ý nghĩa gì nữa? Sẽ chẳng vui vẻ gì hết, đúng không?”
“Không, em cho là không.”
“Ừm, vậy thì em thấy đấy.” Cô nghiêm nghị gật gù, chắc chắn rằng cô đã giải thích cho cô nhóc hiểu.
“Vậy là, anh đang nói rằng anh từ chối hôn em và cố hết sức mình để tránh mặt em để khiến em tiếp tục theo đuổi theo anh?”
Charlie chớp mắt trước những lời lẽ đó, miệng cô há hốc ra trong một chốc trước khi cô hổn hển, “Không! Lạy Chúa lòng lành, thật không thể nào tin được em. Em mới là con cáo ấy.”
“Nhưng em có chạy đâu.”
Charlie đảo mắt và hít vào một hơi thật sâu trước khi nghiến răng ken két, “Đó chính là vấn đề đấy. Nếu em muốn mọi người theo đuổi mình, em nên chạy theo hướng khác.”
“Nhưng em không muốn mọi người theo đuổi em. Em chỉ muốn anh thích em thôi.”
Charlie thở dài trước những lời lẽ đó, tự hỏi định mệnh trớ trêu nào đã quyết định hôm nay cô nên là Charles mà không phải là Beth. “Clarissa thân yêu. Đàn ông, như là … ờ… bản thân anh đây, thích theo đuổi hơn. Nó thú vị và … ờ… hào hứng hơn. Bọn anh thích”—cô nhún vai bất lực—”theo đuổi.”
Clarissa ngập ngừng, sau đó hỏi, “Ý anh muốn nói là nếu em chạy, anh sẽ đuổi?”
“Phải.”
“Và anh thích thế?”
“Phải.”
“Chà…” Cô nhóc lắc đầu vẻ đau khổ, sau đó thẳng vai lại và thở dài kiên quyết. “Nếu đó là điều anh muốn, Charles.” Đừng lại, cô liếc quanh một cách đầy cân nhắc vào những bụi cây xung quanh họ, sau đó liếc lại. “Em sẽ chạy hướng nào đây?”
Charlie đảo mắt và rên rỉ. “Clarissa. Anh đang dùng phép ẩn dụ.”
“Ẩn dụ?”
“Ví dụ ấy,” Charlie nôn nóng giải thích. “Anh không thật sự muốn lao xuyên qua rừng để đuổi theo em. Anh đang nói em phải giả vờ rằng em không quan tâm tới anh.”
Cô nhóc chớp mắt, vẻ mất hết cả tinh thần. “Nhưng em có thích anh.”
“Anh biết thế, nhưng em nên giả vờ rằng em không thích. Em nên lờ tịt anh đi, làm như không quen biết, làm bất cứ điều gì em nghĩ là cần thiết để thuyết phục anh là em không thích anh lấy một tí tẹo nào.”
“Nhưng anh sẽ làm gì trong khi em lờ anh đi?”
“Anh? Anh—ừm, anh sẽ ngưỡng mộ em từ xa.”
“Từ xa?”
Cô nhóc trông chẳng hài lòng chút nào với cái ý tưởng đó và có vẻ như là sắp sửa phản đối, thế nên Charlie tuôn ra, “Nó đang là mốt thịnh hành. Nó được xem là lãng mạn nhất.”
“Lãng mạn?” Cô nhóc trở nên vui vẻ hơn trước những lời lẽ đó.
“Phải, và anh sẽ viết những bài thơ tình về trái tim tan vỡ của anh.”
“Và gửi chúng cho em?” cô nhóc hào hứng hỏi, mang đến một cái cau mày trên khuôn mặt của Charlie.
“Không. Anh không giỏi về thơ phú. Chúng sẽ rất khủng khiếp và không lành mạnh, thế nên anh sẽ vò nát chúng, và quẳng vào lò sưởi, và đau khổ cùng cực.”
“Đau khổ?” cô nhóc hỏi đầy báo động. “Ôi, Charles em không muốn anh đau khổ.”
“Linh mục trong xứ đạo của bọn anh nói đau khổ là điều tốt cho linh hồn,” Charlie nghiêm nghị nói với cô nhóc, túm lấy cánh tay cô để dẫn cô bé về lại hướng mà họ đã đi tới.
“Ờ,” cô nhóc lầm bầm khi họ dừng lại ở bìa rừng. “Chà, nếu anh nghĩ đó là điều tốt nhất.”
“Nó chắc chắn là điều tốt nhất,” Charlie trấn an cô nhóc một cách ngắn gọn, sau đó thêm vào, “Và em phải hứa với anh là em sẽ tránh xa bất cứ ai có tên là Jimmy hay Freddy nhé.”
“Theo ý anh, Charles,” cô nhóc lầm bầm đầy ý thức trách nhiệm.
“Cô bé ngoan,” Charlie lầm bầm, ngó qua những bụi cây về phía những người bên dưới. “Lúc này không ai có vẻ như đang tìm kiếm. Em đi về chỗ buổi dã ngoại đi. Anh sẽ đợi một lát, sau đó theo sau để không bị bàn tán.”
“Vâng, Charles.” Quay người, cô nhóc bước vào khoảng rừng thưa.
Charlie nhìn cô nhóc đi với một tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó di chuyển đến để dựa vào một thân cây và đợi một khoảng thời gian thích hợp trước khi bản thân cô cũng quay trở lại.