The Switch

Chương 19


Đọc truyện The Switch – Chương 19

Charlie ngó xuống chiếc nhẫn cô đang xoay xoay trên ngón tay mình và thở dài. Chiếc nhẫn cưới của cô. Radcliffe đã đưa nó cho cô ở quán trọ mà họ đã ở lại sau khi rời Gretna Green. Đó đã là hai tuần trước. Trong hai tuần cô đã sống cuộc sống của một người phụ nữ được cho là đã kết hôn. Cô nghĩ về nó với tư cách được cho là đã bởi vì cô không hoàn toàn chắc chắn cuộc hôn nhân của họ là hợp pháp, vì cô đã không tham dự cũng như ký vào sổ đăng ký. Mặc dù thế, Charlie thật sự cảm thấy là đã kết hôn… Và nó đúng là khốn khổ như cô đã sợ nó sẽ thế. Không phải Radcliffe đối xử với cô tệ hại. Anh chỉ đơn giản là đối xử với cô như đa số các ông chồng ở London đối xử với vợ họ. Anh tốt bụng và dịu dàng, thậm chí là quan tâm. Thật không may, anh không nói chuyện với cô nữa. Không nói theo cái cách anh đã nói khi anh nghĩ cô là Charles. Khi đó họ đã có những cuộc thảo luận và tranh cãi vĩ đại. Anh đã thảo luận hằng hà sa số những vụ đầu tư với cô, lắng nghe ý kiến của cô như thể chúng rất có cơ sở. Giờ thì anh có xu hướng tạo nên cái không khí kẻ cả và điệu bộ làm vừa lòng với cô, dù cô nói điều gì. Và anh đơn giản là từ chối nói về bất cứ vấn đề kinh doanh nào.

Charlie không thể hiểu được điều đó. Cô nghĩ nếu anh tặng cho cô thêm một nụ cười kiểu “em-thật-là-một-tạo-vật-quý-giá” của anh, cô sẽ quẳng cái gì đó vào anh. Nơi duy nhất anh còn đối xử ngang bằng với cô là ở trên giường. Thật không may, Radcliffe dường như có vấn đề về tập trung vào các vấn đề liên quan tới tài chính ở trên giường. Anh không ở trên đó lâu mà không trở nên bị sao nhãng bởi những thứ tài sản thuộc sở hữu không liên quan gì tới tri thức của cô và ngược lại làm cô bị sao nhãng.

“Thưa phu nhân?”

Charlie liếc quanh để thấy Stokes dựa vào khung cửa phòng khách. “Gì vậy?”

“Phu nhân Seguin, Nữ bá tước Chiltingham, tới gặp cô.”

Nhẹ nhõm vì có cái gì đó làm cô sao nhãng khỏi những suy nghĩ của mình, Charlie vội vã tiến về phía trước và vượt qua ông ta tiến vào hành lang.

“Bessie!” cô chào đón một cách nồng nhiệt, sau đó nụ cười của cô chết ngay tắp lự khi cô nhìn thấy đôi mắt ngập đầy nước và bàn tay siết chặt lại của cô gái. Lao tới phía trước để siết chặt lấy những ngón tay lạnh ngắt, chai sạn vì làm việc, cô cau mày đầy lo âu. “Bessie thân yêu! Chuyện gì vậy?”

“Ôi, em không thể chịu được nữa!” Bessie kêu lên đầy đau khổ. “Tất cả bọn họ là một lũ kền kền bẩn thỉu, hung tợn đang rỉa rói em. Nói xấu sau lưng em, và thậm chí là trước mặt em, gọi em là con bò nhà quê và—”

Giọng cô vỡ ra thành một tiếng thổn thức và Charlie ôm lấy cô thật chặt, thầm nguyền rủa cả xã hội London vì đã cư xử quá dễ đoán trước như vậy. Elizabeth đã ngập tràn sợ hãi trong chuyến đi về London, e sợ tai tiếng sẽ bùng nổ một khi xã hội thượng lưu biết về trò cười của họ. Khi đó Charlie đã bảo đảm với em gái cô rằng tất cả rồi sẽ ổn thôi. Cô không hề nghi ngờ điều đó, với cả hai người đàn ông là thành viên của tầng lớp quý tộc, cộng thêm cái thực tế là hầu hết London ước muốn được tham gia vào những vụ đầu tư của Radcliffe, không một ai sẽ nói nhiều về hành động đầy tai tiếng của họ. Và cô đã đúng. Không hề bị lên án, họ đã được chào đón như những nữ anh hùng trong tiểu thuyết lãng mạn. Ít nhất là ở trước mặt. Bessie đã không may mắn như thế. Charlie đã sợ rằng cô ấy có thể không, và cô đã đúng trong việc lo lắng. Xã hội thượng lưu sẽ không bao giờ tha thứ cho một người thuộc tầng lớp lao động vì việc dám vượt lên trên giai cấp của họ như thế.

Mặc kệ cái thực tế là không một ai biết rằng Seguin vì nhầm lẫn mà cưới cô gái—cả Carland và bác Henry đều đã câm như hến—xã hội thượng lưu sẽ không tha thứ cho một cô hầu gái vì cưới một thành viên của xã hội thượng lưu. Miệng lưỡi bàn tán mọi lúc mọi nơi và tin đồn mọc lên như nấm sau mưa. Có những lời rỉ tai rằng cô ả đã tống tiền ép ngài ấy phải cưới mình. Những lời xì xào khác lại là Seguin đã cưới cô gái để chọc tức Beth khi ngài ấy nhận ra cô đã cưới người khác. Thậm chí còn có suy đoán rằng gia đình ngài ấy không thừa nhận cuộc hôn nhân này và cố huỷ bỏ nó. Nhưng trong lúc đó, Bessie bị sắp đặt một cách không thoải mái trong căn nhà trong thành phố của Seguin, dưới sự vây hãm không ngớt của những vị khách tò mò tới trước cửa nhà cô để xem xét cô như thể cô là một loại động vật nào đó bị nhốt ở trong lồng.

Một tiếng gõ cửa kéo Stokes ra khỏi nơi ông lảng vảng cạnh Charlie và một Bessie đang thổn thức. Cô theo dõi ông mở cánh cửa ra trả lời và nhìn thoáng thấy một cậu nhóc nhỏ thó trên bậc cửa, sau đó cậu nhóc đã chìa cho Stokes một là thư rồi chạy biến.

“Nó gửi cho Đức ông,” ông thông báo khi bắt được cái liếc đầy dò hỏi Charlie khi ông quay lại. “Tôi sẽ đặt nó ở trên bàn trong thư viện.”

Gật đầu, Charlie hướng Bessie về phía căn phòng cô vừa mới đi ra. “Sau đó ông có thể mang cho chúng tôi một chút trà vào trong phòng khách, được không, Stokes?”

Khi ông gật đầu, cô dẫn Bessie vào trong phòng, hối thúc cô ngồi vào trong ghế, và ngồi xuống để ngó vào khuôn mặt đầy đau khổ của cô gái với vẻ quan tâm. “Nó tệ đến thế ư, Bessie?”

“Nó chỉ đơn giản là khủng khiếp. Em thà cọ bô tiêu tiểu của người bị bệnh liệt giường còn hơn ở với mấy mụ già đầy ác ý hàng ngày đến trước cửa nhà em.”

“Ôi, trời.” Charlie vỗ vỗ bàn tay cô gái, cố gắng không cau mày trước cái ý tưởng cọ sạch mấy cái bô tiêu tiểu của người bị bệnh lâu ngày. Cô gái đang ở trong tình trạng linh khủng. “Sao em không đơn giản là chỉ thị cho người quản gia của mình thông báo là em không có nhà?” Cô dịu dàng đề nghị khi Stokes bước vào với một khay trà, sau đó trắng nhợt đi khi Bessie bất thình lình chĩa một cái nhìn giận dữ vào cô.

“Em đã làm thế!” Bà nữ bá tước mới nói với cô vẻ chua chát. “Ông ta không chịu nghe. Ông ta cực kỳ vui sướng khi nhìn em quằn quại vì bẽ bàng trước lòng nhân từ dịu dàng của những người đàn bà đó. Không một ai trong nhà Seguin nghe lời em. Cô hầu gái của em thậm chí còn không thèm giả vờ không nghe thấy lời gọi của em. Đầu bếp không chịu nói chuyện với em, và tất cả những gì em ăn là bánh mì lạnh ngắt và pho mát được đập bộp xuống mặt bàn bởi một người đàn bà già nua cáu kỉnh, người là người hầu kiểu gì đó, mặc dù em không biết là cái gì. Thậm chí không có một ai xuất hiện để lau chùi nơi đó, ít nhất là không kể từ khi em tới. Ngôi nhà lạnh lẽo, trống huếch trống hoác, bụi phủ dày và…” Cô gái rùng mình. “Tất cả chỉ là một sự khởi đầu khó ưa. Khi thời gian trôi đi với sự sao lãng này, nó trở nên khá gớm ghiếc.”

Charlie khẽ giật mình khi Stokes, người đã tới đứng yên bên một Bessie đang bùng nổ vì giận dữ, đập sầm khay trà xuống mặt bàn với một tiếng rầm. Nhận thấy cơn cuồng nộ trên khuôn mặt ông, cô biết ông đang giận thay cho Bessie và đồng cảm với ông. Stokes đã có những cảm xúc rõ ràng về việc người hầu nên cư xử và không nên cư xử như thế nào. Dường như ông không tán thành cách cư xử của mấy người hầu mới của Bessie. Hắng giọng, Charlie cúi người về phía trước và lại vỗ vỗ vào tay cô gái. “Vậy thì em phải làm một cuộc thay đổi.”


“Sao cơ? Làm thế nào mà em có thể thay đổi mọi việc được?” cô hỏi, mất hết cả tinh thần.

“Một điều thôi, em phải ngừng nghĩ mọi thứ là của Seguin. Hắn ta ngỏm rồi. Ngôi nhà không còn là nhà của Seguin nữa, nó là của em,” cô dịu dàng chỉ ra khi Stokes đặt một tách trà phía trước mặt người phụ nữ, gật gù đồng ý với nữ chủ nhân của ông trong khi làm.

“Và những người hầu cũng không còn là người hầu của Seguin nữa, mà là của em. Nếu họ không nghe lời em, em phải thay thế họ. Cũng như vậy, nếu em không thích không khí ảm đạm của ngôi nhà, em nên thay đổi nó.”

“Chị khiến nó nghe thật đơn giản,” Bessie kinh ngạc.

“Nó đúng là đơn giản,” Charlie dịu dàng trấn an cô, nhưng Bessie tiếp tục có vẻ không chắc chắn.

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu gia đình của ông ta huỷ bỏ cuộc hôn nhân? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu—”

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không?” Charlie chen vào. “Bessie, em không thể sống mà cứ dựa vào nếu và nhưng. Ngay lúc này em là Phu nhân Seguin, nữ bá tước của Chiltingham, và họ là người hầu của em. Chỉ có em mới có thể làm gì đó về cách họ đối xử với em.”

Không thể kìm nén bản thân mình lâu hơn được nữa. Stokes bùng nổ, “Phu nhân Charlie hoàn toàn đúng. Cô nên dọn sạch ngôi nhà đi. Thay thế tới người hầu cuối cùng không chú ý tới cô khi cô yêu cầu và thuê người mới.”

Charlie cắn môi để dấu một nụ cười khi cô cân nhắc tới sự thay đổi của người quản gia kiêm người hầu phòng của chồng mình. Giờ đây ông đã kết hôn, Radcliffe đã nhắc tới khả năng sẽ dành thêm một chút thời gian ở London. Anh đã cân nhắc tới việc thuê một đội ngũ người làm công trong nhà để giảm bớt gánh nặng cho Stokes và bà Hartshair—người hiện nay đang lấp cả hai chỗ trống là đầu bếp và cô hầu gái cho Charlie. Stokes đã làm rõ ý kiến của mình trước lời đề nghị đó. Trong khi ông không hề tranh luận về việc thuê thêm một cô gái trẻ để làm cô hầu gái cho nữ chủ nhân của ông và gánh bớt việc cho bà Hartshair, ông không có chút mong muốn nào trong việc chất đầy cả ngôi nhà với những người hầu nhiều hơn thường lệ mà ông sẽ phải đuổi theo. Họ đã có Fred trong chuồng ngựa, một người phụ nữ tới vào các buổi chiều để giữ cho nơi này sạch sẽ và gọn gàng, và trừ khi họ cảm thấy cần phải tổ chức một bữa tiệc tối—điều mà một sự giúp đỡ tạm thời nhiều hơn lệ thường có thể giải quyết—đó là tất cả những gì họ cần. ông không già tới độ không thể quan tâm tới áo quần của đức ông của mình và trả lời những cái gõ cửa thi thoảng vang lên, Stokes đã bảo đảm với họ bằng thái độ còn hơn cả ngạo mạn.

Charlie nghi ngờ sự thật là người đàn ông này sợ sẽ bị tuột mất một số tin tức và những câu chuyện ngồi lê đôi mách ông hiện nay đang giữ bí mật, nếu một ai đó được thuê để trợ giúp ông. Ông khá thích mọi việc như cái cách chúng đang là.

“Chị tin là mình biết một cuốn sách có thể giúp được em,” Charlie lầm bầm, quay sự chú ý của cô lại với rắc rối của Bessie. “Nó là một cuốn sách về việc quản lý một ngôi nhà và một đội ngũ nhân công đông đảo như thế nào viết bởi Nữ công tước gì-gì-đó.”

“Ồ, phải đấy.” Stokes gật đầu đầy hăng hái. “Tôi tin là tôi biết cô muốn nói đến cuốn sách nào và tôi chắc chắn là Đức ông có một bản sao ở trong thư viện. Tôi sẽ đi lấy nó cho cô chứ, thưa phu nhân?”

“Không, để tôi đi lấy,” Charlie nói. “Như vậy tôi có thể kiểm tra xem liệu có những cuốn sách khác cô ấy có thể thấy có ích. Sao ông không ngồi xuống và xem xem liệu tự bản thân mình ông có thể nghĩ ra những cách thông thái nào khác để giúp đỡ cô ấy.”

Gật gù, Stokes ngồi xuống với một vẻ nghiêm túc và đối diện với người phụ nữ, lơ đãng với tới tách trà chưa dùng tới của nữ chủ nhân của mình khi ông bắt đầu thuyết giảng cho cô gái một đội ngũ người làm đàng hoàng nên cư xử như thế nào. Charlie xoay xở để nén lại tiếng cười khúc khích của mình cho tới khi cô ra khỏi phòng. Cô thật khó có thể nhớ lại Stokes, người hầu chính trực, còn hơn cả cứng nhắc của mình khi lần đầu tiên cô tới đây với Beth. Cô đã không hề chú ý tới sự thay đổi diễn ra ở người đàn ông trong suốt thời gian qua. Ít nhất, không cho tới khi chuyến đi từ Gretna Green về nhà. Ông dường như đã thoát khỏi cái vỏ bọc đúng mực đã hoàn toàn bao phủ ông trước đây.

Charlie quy trách nhiệm việc ông hoàn toàn thả lỏng ra là nhờ có bà Hartshair. Người đàn ông này rõ ràng là mê mẩn người phụ nữ đó. Và ông rất có khả năng cũng say như điếu đổ hai đứa con của chị. Bà Hartshair cũng dường như cảm mến người đàn ông, và Charlie nghĩ tất cả mọi chuyện đều thật tuyệt diệu. Nhà Hartshair xứng đáng có một người đàn ông tốt trong cuộc đời của họ sau tất cả những gì ông Hartshair đã bắt họ trải qua. Charlie không thể nghĩ ra bất cứ ai tốt bụng và đáng tin hơn Stokes.

Trượt vào trong thư viện, Charlie nhanh chóng tìm thấy cuốn sách đang được nói đến. Kéo nó xuống khỏi giá, cô đặt tập giấy nặng trịch đó lên mặt bàn và quay lại để duyệt qua giá sách tìm kiếm xem có thêm bất cứ cuốn sách nào có thể giúp ích cho tình huống này không. Ngay khi cô đã chọn được thêm ba cuốn sách nữa, cô quay trở lại bàn để lấy cuốn đầu tiên, chỉ để đóng băng khi tia nhìn của cô chạm phải lá thư Stokes đã đặt ở trên bàn nơi ông chủ của ông sẽ nhìn thấy nó khi anh quay về. Lá thư đã được cuộn và buộc lại bằng một sợi ruy băng màu đỏ như máu. Giống y như lá thư của gã tống tiền. Da đằng sau gáy cô dựng lên, cô nhẹ nhàng đặt những cuốn sách xuống một bên bàn, chìm vào chiếc ghế tựa khi cô đọc những từ được viết ở đó.

Nếu mày muốn biết nhân dạng của người đã tống tiền cô dâu của mày, hãy đến nơi của Aggie lúc mười một giờ.


Charlie hạ thấp lá thư xuống để liếc chiếc đồng hồ quả lắc trên bức tường ở gần cửa. Sao ư, kém mười phút nữa là tới mười một giờ! Radcliffe thậm chí còn không có nhà. Anh sẽ không bao giờ đọc lá thư và tới đó đúng giờ được để—

Cau mày, cô lắc đầu. Nhân tiện, sao lại cần tới anh cơ chứ? Giờ họ đã kết hôn rồi.

Bên cạnh đó, bí mật việc cô và Elizabeth đào tẩu đã nổi tiếng trong khắp giới thượng lưu và đã được tha thứ. Chà… dù sao cũng là hầu hết bọn họ, cô nghĩ với một cái nhăn mặt và liếc xuống phần còn lại của lá thư.

Nếu mày không xuất hiện, tao sẽ cho rằng là mày không ngại việc cả London biết rằng vợ mày đã tới nhà thổ trước đám cưới của hai người.

Charlie rên rỉ khi cô đọc được những lời này. Cuộc phiêu lưu nho nhỏ đó là điều duy nhất cả xã hội thượng lưu không hề hay biết. Cô có thể tưởng tượng được cơn tranh cãi cuồng nhiệt sẽ nổ ra nếu việc Phu nhân Radcliffe là một khách quen của một nơi dâm ô như thế.

Vò nát lá thư trong tay, cô giận dữ quẳng nó ngang qua phòng và vội vã đứng dậy vòng qua bàn và ra khỏi thư viện. Chỉ một cái liếc về hướng phòng khách đã cho cô thấy rằng bà Hartshair đã tham gia vào cuộc thảo luận của nhóm cố vấn nho nhỏ quanh khay trà và rằng sự hiện diện của bản thân cô sẽ không bị chú ý đến, Charlie chuyển hướng về phía cầu thang và lao lên.

Mặc kệ những lời đảm bảo của cô với Radcliffe, Charlie vẫn có một bộ quần áo cô đã mặc trong thời gian cô đóng vai Charles. Cô đã không hiểu được tại sao trên đường về nhà của họ anh cứ nhất mực rằng cô phải phá hủy tất cả chúng, nhưng rồi chỉ đơn giản lầm bầm tán thành với cô và đưa chúng cho Stokes để bỏ đi những gì ông thấy phù hợp… ngoại trừ một bộ cô lúc này vừa moi từ trong chiếc rương ở dưới chân giường. Lúc này cô nghi ngờ rằng có thể chồng cô đã hi vọng tránh được chuyện gì đó như thế này xảy ra. Radcliffe rất giỏi với những chi tiết và đã không bỏ qua cái thực tế gã tống tiền, kẻ đã bán đứng cô cho ông bác của mình vẫn ở ngoài đó và có thể liên lạc lại với họ. Charlie đã không nghĩ tới điều đó. Cô đã cho rằng bây giờ cô đã kết hôn, cô đã an toàn. Cô cho rằng chồng cô, theo cách riêng của anh, sẽ cố bảo vệ cô. Nhưng anh rất có khả năng mạo hiểm việc cô bị hủy hoại hơn là để cho cô ăn vận như một người đàn ông và đi gặp cái gã đã tống tiền cô lần nữa và cứu bản thân mình không nhỉ?

Rất có thể, cô nghĩ với một cái cau mày nhăn nhó khi cô cởi quần áo. Đàn ông có thể rất phi lý ở vài thời điểm! Tóm lấy dải dây buộc, cô nhanh chóng quấn ngực mình lại, cau mày trước sự khó chịu cần thiết đó. Sau đó cô mặc áo quần nam giới vào. Buộc tóc mình ra sau gáy, trượt nó xuống dưới áo sơ mi của cô, và chụp bộ tóc giả lúc này đã bẩn như chuột lên đầu mình.

Di chuyển tới chỗ chiếc rương nhỏ đặt cạnh bàn, cô sử dụng chiếc chìa khóa treo quanh cổ mình để mở nó và nhanh chóng vốc một vốc đầy tiền. Sau đó Charlie vội vã ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang và thẳng ra ngoài cửa trước mà không nói một lời nào với bất cứ ai. Họ sẽ cố ngăn cô đi ra ngoài, và cô sẽ tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục họ rằng cô đang làm điều đúng đắn. Charlie không có thời gian để lãng phí. Cô sẽ không mạo hiểm việc gã tống tiền chán chờ đợi Radcliffe tới và đi đến một địa điểm khác với thông tin hắn có.

Bản thân mình, cô không lo lắng việc thông tin này bị lộ ra. Không. Mối bận tâm chính của cô là vì Radcliffe. Vụ tai tiếng bùng nổ nếu trò hề đó lộ ra sẽ là một cái giá bẽ bàng phải trả chỉ vì cố gắng cứu cô khỏi một cuộc sống khủng khiếp, hay sống mà như chết, với Carland. Anh xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn. Cô nợ anh những điều tốt đẹp hơn. Và cô sẽ để tâm đến việc anh sẽ nhận được nó, cô nghĩ một cách kiên quyết khi cô gọi một chiếc xe ngựa thuê và trèo vào trong sau khi nói to điểm đến cho người đánh xe.

Đi xe ngựa đến nơi của Aggie tốn rất ít thời gian. Cô nhớ lại rằng lần đầu tiên đến đây đi lâu hơn, nhưng đó có thể là do tình huống. Khi đó cô đã mong đợi được ở một đêm tại câu lạc bộ hay chỗ nào đó cũng thú vị như thế. Cô đã nôn nóng mong tới nơi. Hôm nay, cô cực kỳ lo lắng về việc đến đó.

Khi chiếc xe ngựa dừng lại, Charlie ngó ra ngoài cửa sổ trước mặt tiền của nhà thổ, sau đó miễn cưỡng bước xuống và đưa cho người đánh xe một đồng xu.

“Tôi không nghĩ họ đã mở cửa, thưa ngài,” người đàn ông bình luận, cũng nhận thấy bầu không khí im ắng và tĩnh lặng quanh ngôi nhà. Cứ như thể như tất cả những người trú ngụ trong đó, thậm chí cả bản thân ngôi nhà cũng đang ngủ, hay là đang chờ đợi. Anh ta lắc đầu. “Họ rất có khả năng vẫn đang ở trên giường sau tối qua. Ngài có chắc ngài không muốn đi nơi nào khác chứ?”

“Không. Ở đây là được rồi. Cảm ơn,” Charlie lầm bầm, quay người chậm rãi bước về phía cánh cửa. Cô dành một thoáng để hít vào một hơi thật sâu trước khi gõ cửa, sau đó xoay xở để không chùn bước khi nó được mở ra bởi một gã khổng lồ, kẻ nhìn cô với vẻ hồ nghi và một cái bụng sôi ầm ầm, “Chúng tôi vẫn chưa mở cửa.”

Hắng giọng, cô hếch cằm lên và thông báo với vẻ kiêu kỳ hết mức cô có thể tập hợp được, “Ông đang được vinh dự phục vụ cho Radcliffe. Có người đang đợi ta.”

Đôi lông mày màu đỏ rậm rạp của hắn ta nhướn lên trước những lời đó, nhưng hắn ta ngay lập tức bước vào trong. Charlie không chắc lắm liệu hắn ta nghi ngờ việc cô xác nhận là được mời đến, hay là việc hắn ta không tin một cậu nhóc trẻ ranh thanh mảnh trước mặt hắn là Đức ông Radcliffe. Cô không quan tâm. Cô chỉ đơn giản là lờ tịt thái độ của hắn ta và bước vào trong, háo hức muốn việc này qua đi và quay về nhà sống tiếp cái cuộc đời không hoàn hảo, nhưng ít ra là hài lòng nhất với chồng cô.


“Lối này.” Quay người, hắn ta dẫn cô đi ngang qua hành lang và lên gác. Nhận ra căn phòng hắn ta dẫn cô chính là căn phòng cô đã chạm trán với Bessie, Charlie ngập ngừng không muốn bước vào cho tới khi cô nhận ra người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía căn phòng.

Thở ra một hơi như là một tiếng thở dài cam chịu, cô thẳng xương sống lên và sải bước vào phòng với một vẻ dũng cảm giả vờ, sau đó nhảy lên vì ngạc nhiên khi cánh cửa đóng sầm lại đằng sau cô. Gã đàn ông cạnh cửa sổ không hề phản ứng lại với âm thanh ấy. Sau một vài phút tích tắc trôi qua và hắn ta vẫn không quay lại đối mặt với cô, Charlie từ bỏ sự lạnh nhạt giả vờ của cô và ngọ nguậy đầy khổ sở. “Sao đây?”

“Chà,” gã đàn ông lầm bầm và quay lại để đối diện với cô, để lộ ra khẩu súng lục hắn đang cầm trong tay.

Một cú choáng váng tới không thể tin được chay dọc cô khi cô nhìn chăm chăm vào thứ vũ khí đó. Cú choáng váng thứ hai chạy dọc qua cô khi cô nâng tia nhìn lên để nhìn vào mặt hắn.

“Norwich!” cô hổn hển, tia nhìn của cô di chuyển từ khuôn mặt hắn tới khẩu súng hắn cầm khi nó được thả rơi một cách ẻo lả một bên người của hắn. Khẩu súng trông hết sức quen thuộc với cô, mặc dù cô không có cơ hội nào để nhìn thấy nó trước đây. Một người khó có thể trưng bày súng ống ở một buổi vũ hội và phòng khách, và đó là những nơi duy nhất Charlie đã có cơ hội gặp anh trai của người đàn ông mà em gái Radcliffe đã kết hôn. “Anh làm gì ở đây?”

Hắn ta nhìn cô một cách ngây ngốc, sau đó nhìn xuống thứ vũ khí hắn đang cầm và nhìn về phía khung cửa sổ, một cái cau mày khiến lông mày hắn ta nhăn lại. “Tao…” Hắn ngập ngừng, sau đó cau mày và nhìn trừng trừng lại vào cô, cười gằn một chút và kết thúc với một tiếng thở dài. “Mày biết tại sao tao ở đây.”

“Tên tống tiền?” cô khô khốc nói. “Từ đầu đã là anh, đúng không?”

Hắn khe khẽ nhún vai. “Sống ở London khá là đắt đỏ.”

“Làm sao anh biết chúng tôi ở đâu?”

“Tao quen biết sơ qua với bác mày. Tao thậm chí còn ở ngôi nhà ở miền quê của mày một lần. Chỉ ghé qua một cái thôi,” hắn thêm vào khi nhận thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô. “Bác mày nợ tao một ít tiền và tao đến để lấy. Tao không ở đó đủ lâu để giới thiệu một cách thích đáng, nhưng tao có nhận ra mày và cô em gái quay trở lại từ làng khi tao rời khỏi xe ngựa.” Thở dài, hắn ta di chuyển sang bên phải vài bước để đặt khẩu súng lên một chiếc bàn cạnh giường, sau đó dựa lưng vào bức tường bên cạnh đó, khoanh tay trước ngực và chân bắt tréo lên mắt cá trong một tư thế khá thư giãn khi hắn tiếp tục. “Tuy nhiên, lúc đầu tao không nhận ra mày. Đã hơn một năm kể từ khi tao nhìn thấy hai đứa mày. Sau đó, mày cũng thật thông minh khi giả trang thành một thằng nhóc.” Hắn ta khen cô với một nụ cười toe toét bất thình lình, nếu dưới một tình huống khác, cô sẽ nhận thấy chúng thật duyên dáng. “Rất khéo léo.”

“Không đủ khéo léo nếu anh vẫn nhận ra chúng tôi.”

“Ờ.” Hắn ta vẩy vẩy tay. “Thật ra đó không phải là lỗi của mày. Sau cùng thì, nó giúp tao biết được là Radcliffe không có người thân thích nào hết. Điều đó khiến tao băn khoăn bọn mày là ai. Tuy nhiên, tao có thể không tìm ra được nếu bọn mày đổi cả tên tuổi nữa.”

Charlie thở dài trước những lời đó. Tên tuổi của bọn họ là phần sơ hở nhất trong toàn bộ kế hoạch. Nhưng sau khi đã nói nó cho Radcliffe, họ đã quyết định rằng Charlie và Elizabeth cũng đủ chung chung rồi—vì đó là những cái tên thuộc hoàng gia—và rằng họ có thể chót lọt được với nó. Bên cạnh đó, nguy cơ bị nhận ra dường như giảm đi so với việc sử dụng những cái tên giả và buột miệng nói sai khi gọi nhau bằng những cái tên thật, hay quên mất và không trả lời cái tên giả kia. Tuy nhiên, nếu nó không phải cái thực tế là họ chưa bao giờ ở London và rằng chỉ có vài người từng đến nhà sau cái chết của cha mẹ họ, họ sẽ không bao giờ có cơ hội đó.

“Mày thật sự nên để Radcliffe tiến hành cuộc gặp gỡ này.”

Charlie liếc hắn một cách sắc lẻm, cực kỳ lo âu vì giọng điệu hối tiếc và mệt mỏi của hắn. “Phải, ừm, anh ấy không rảnh. Anh ấy thậm chí còn không có mặt ở nhà và lá thư có nói rõ rằng nếu anh ấy không xuất hiện, ông sẽ nói ra cho cả xã hội thượng lưu biết. Bên cạnh đó, sao anh ấy phải trả cho anh? Chúng tôi cũng lừa anh ấy à.”

“Hắn ta thật sự không biết mày là phụ nữ?”

Cô nghiêm trang lắc đầu. “Anh có nghĩ anh ấy sẽ kéo tôi đến nhà thổ nếu anh ấy nhận ra tôi là phụ nữ không?”

“Lập luận được đấy,” hắn ta gượng gạo nói, và lắc đầu. “đây là nơi lần đầu tiên tao nhìn thấy mày, mày biết chứ?”

Charlie khẽ nghiêng đầu trước những lời đó. “Thật sao?”

“Phải. Tao nhìn thấy mày lẻn ra khỏi một trong những căn phòng và trượt xuống hành lang, kiểm tra mọi cánh cửa cho tới khi mày chuồn vào căn phòng này. Mày đang tìm kiếm cái gì?”


“Radcliffe,” cô lầm bầm, nhớ lại đêm đó.

“Tao nhận ra mày là đàn bà ngay lập tức.”

Charlie giật mình trước lời xác nhận đó, sau đó lắc đầu, không buồn dấu đi vẻ không thể tin được của mình. “Ờ, phải đấy. Phần còn lại của London đã bị lừa, nhưng không phải anh.”

Hắn ta chỉ đơn giản là nhún vai. “Tất cả chỉ là cách biểu hiện thôi, tao cho là thế. Nếu lần đầu tiên tao gặp mày ở nhà hát hay một buổi vũ hội, tao có thể cũng sẽ bị lừa. Nhưng lần đầu tiên tao nhìn thấy mày ở nhà thổ.” Khi cô chỉ đơn giản là nhìn hắn một cách ngây ngốc, hắn tiếp tục, “đàn bà ở đây mặc mọi loại trang phục để làm hài lòng khách hàng của họ, và khi lần đầu tiên tao nhìn thấy mày từ phía sau khi mày đi ra khỏi căn phòng phía cuối hành lang.”

Cô nhướn lông mày lên. “Thế thì sao?”

“Hông mày quá phì nhiêu và đẹp tuyệt để có thể làm một thằng nhóc. Thật ra là khá xinh xắn và hấp dẫn, và vì tao chưa bao giờ thấy phần phía sau của đàn ông hấp dẫn hết, mày phải là đàn bà.” Hắn ta cười toe toét một cách dâm đãng khi cô đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục, “Tao đã nghĩ mày là một ả gái mới đóng giả để phục vụ một gã nào đó.”

“Tôi hiểu rồi.” Charlie hắng giọng. “Vậy là khi chúng tôi được giới thiệu với anh với tư cách là anh em họ của Radcliffe—khi anh đã biết anh ấy không có người thân nào nữa—anh đã cộng hai với hai và quyết định tống tiền chúng tôi.”

“Mày khiến tao nghe có vẻ khá hèn hạ,” hắn ta lầm bầm với một cái cau mày.

“Anh không phải sao?” cô tinh quái hỏi.

Hắn cười không một chút hài hước nào. “Không hèn hạ như tao sắp trở thành đâu.” Hắn ta lầm bầm dưới hơi thở, sau đó cầm lại khẩu súng của mình .

Tia nhìn của Charlie tự động rơi xuống khẩu súng, nhận ra hoạ tiết và tên họ viết tắt được khảm vào phần thép trên báng súng. “Quán trọ.”

Hắn ta cau mày trước những lời cô thốt ra khe khẽ. “Cái gì?”

“Đó là nơi tôi nhận ra khẩu súng của anh được mua ở đó,” cô giải thích. “Một quán trọ trên đường tới London. Người chủ quán cho tôi xem nó. Ông ấy nói rằng ông ấy đã có được nó khi một anh chàng, kẻ đã thua hết số tiền của mình cho một người khách quen của quán và đã cố quỵt tiền bằng cách lẻn đi. Khẩu súng đó trông giống hệt khẩu của anh. Thật ra nó có cùng họ tên viết tắt trên đó,” cô nhớ lại, và cau mày khi cô cố nhớ xem những chữ cái viết tắt ở đó là gì.

“R.N.”

“Phải,” Charlie lầm bầm vẻ không chắc chắn. Radcliffe đã kể với cô rằng tên của Norwich là George, được đặt theo tên nhà vua.

“Chữ R viết tắt cho Robert. Anh trai tao,” hắn giải thích. “Robert Norwich. Chúng là của anh ấy. Một bộ phù hợp, mày thấy đấy. Chúng được chuyển sang cho tao khi anh ấy chết và tao giữ chúng vì những lý do rất uỷ mị, điều là lý do tại sao tao không đơn giản là đưa nó cho tay chủ quán trọ thay món tiền trả nợ, còn hơn là mạo hiểm bị bẽ bàng vì bị tóm khi đang chuồn đi lúc nửa đêm.”

“Anh phải cực kỳ yêu quý anh trai mình.”

“Ồ, chúa tốt lành, không, tao ghê tởm hắn,” hắn cười phá lên, sau đó cau mày với khẩu súng hắn đang cầm trong tay. “Tao sẽ phải quay trở lại quán trọ đó và lấy lại khẩu súng kia ngay khi tao có tiền của Radcliffe.”

Charlie khẽ lắc đầu vẻ hoang mang. “Sao lại thế? Anh vừa nói anh ghê tởm anh trai mình. Sao anh lại muốn khẩu súng của anh ấy? Và tại sao anh lại có những tình cảm uỷ mị với chúng khi anh ghét anh ấy đến thế?”

“Là bởi vì tao đã dùng chúng để xử hắn ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.