Đọc truyện The Switch – Chương 16
Đầu Charlie nhức nhối, não cô trôi nổi và đâm sầm vào phía trong xương sọ cô như những kẻ ẩu đả trong một trận bóng gỗ. Nó là một cảm giác khó chịu nhất. Chậm chạp mở mắt, cô nhăn mặt khi ánh sáng tấn công, và nhắm nghiền mắt lại trong một thoáng trước khi thử lại lần nữa.
“Chị đã tỉnh!” Tiếng thở hổn hển đầy nhẹ nhõm tới từ nơi nào đó phía trên đầu đã đủ để khiến mắt cô nhắm tịt lại với một tiếng rên rỉ lần nữa. “Thưa ngài? Ý em là, thưa tiểu thư? Chị không sao chứ?”
“Chị còn sống,” Charlie lẩm nhẩm một cách nghiêm túc, không chắc đó là điều tốt hay điều xấu. Hay thậm chí nếu đó là tình trạng rất có khả năng bị giữ nguyên. Đầu cô rõ ràng là đang giết chết cô. Ngập ngừng với lên để chạm vào vùng đau đó, cô mất hết cả tinh thần khi nhận thấy xương sọ cô không hề bị ảnh hưởng và một cục u là tất cả những gì cô có để cho thấy là cô đang đau đớn. Thậm chí còn không có lấy một giọt máu để trưng ra cơn thống khổ mà cô đang phải chịu đựng. “Thật ngạc nhiên.”
“Chuyện gì vậy , thưa tiểu thư?” Bessie tò mò hỏi trước những âm nhỏ như sợi chỉ phát ra từ Charlie.
“Không có gì,” cô lầm bầm với một tiếng thở dài và buộc mắt mình mở ra lần nữa. Cô đang nằm trên sàn xe ngựa, đầu cô tựa vào lòng của Bessie. Cô gái đang cuộn tròn trên sàn xe với cô, không hề để tâm tới tình trạng bộ áo váy cô đang mặc.
“Chị đã bất tỉnh bao lâu rồi?” cô hỏi, nhẹ nhàng ngồi dậy.
“Em không chắc lắm. Hai, có lẽ là ba giờ đồng hồ.”
“Hai hay ba giờ đồng hồ?” Charlie thở hắt ra mất hết cả tinh thần, sau đó kéo bản thân ngồi dậy trên băng ghế và ngó ra ngoài cửa sổ. Cảnh nông thôn điền viên đang trôi qua ngoài cửa sổ. Cây cối, bò và cừu, cùng với thỉnh thoảng một cái chòi là tất cả những gì trôi vèo qua dưới bầu trời xanh trong không có gì ngoài những cụm mây trắng tinh mịn như tơ. Họ chắc chắn là đã đi xa khỏi thành phố đầy sương mù và mùi hôi thối.
Nguyền rủa dưới hơi thở, cô liếc một cách lo âu vào cô gái bên cạnh mình. Bessie đã bỏ mũ xuống, mái tóc dài màu đỏ của cô đã tuột ra khỏi cái búi chặt khít và giờ đang xõa xuống lưng cô, rối tung. “Em có nghe lỏm được về việc mình đang đi đâu không?”
“Không. Họ chỉ đơn giản là nhặt chị lên và nhét cả hai chúng ta vào trong xe ngựa. Em rất lo lắng cho chị, em đã không chú ý nhiều đến họ sau khi cánh cửa đóng lại. Em xin lỗi.”
Charlie vẩy tay xua lời xin lỗi đó đi. Sao cô có thể buồn lòng vì cô gái đã quan tâm về sức khỏe của cô nhiều hơn về điểm đến của họ? “Chúng ta có bị nhốt lại không?”
Cắn môi, Bessie liếc về phía cánh cửa, sau đó liếc lại một cách bất lực. “Em không chắc lắm, nhưng em không nghĩ thế.”
Charlie định gật đầu trước những lời đó, sau đó ngăn mình lại trước khi phạm phải một hành động không nghi ngờ gì là sẽ mang lại đau đớn và thở dài. “Em không biết liệu tất cả bọn họ có đi cùng với chúng ta không, chị cho là thế?”
“Không,” cô gái thú nhận với một tiếng thở dài chán nản.
“Được rồi,” Charlie nhanh chóng trấn an cô. “Tìm ra cũng không khó lắm.”
Bessie nhướn một bên lông mày lên trước những lời đó, sau đó cắn môi đầy lo âu khi Charlie ngọ nguậy tới gần khung cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
Cơn gió nhẹ mơn man khuôn mặt cô. Charlie hít vào một hơi thật sâu, mắt cô nhắm lại, sau đó mở ra lần nữa và vươn người ra xa hơn để ngó về phía trước cỗ xe. Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay và phần sau của một cái hông. Cô thậm chí còn không thể nói đó là cái hông của người đánh xe hay là của ai khác, nhưng đánh giá từ khoảng cách gần sát giữa cái hông đó với gờ băng ghế rộng thênh thang của người đánh xe, cô có thể đoán người đánh xe không ngồi trên đó một mình.
“Thụt đầu mày vào không tao sẽ gõ nó rụng xuống đấy!”
Trước những lời đó, Charlie giật phắt đầu cô xoay quanh để ngó về phía cuối chiếc xe ngựa, mắt cô mở lớn đầy ngạc nhiên khi cô nhận thấy người đàn ông đang treo người ở chỗ dành cho người hầu. Đó chính là con vật kếch xù đã tấn công cô. Cô thụt đầu vào ngay lập tức và chìm lại vào trong chiếc ghế. Giờ cô có câu trả lời của mình rồi. Ít nhất hai trong ba kẻ tấn công giờ đi cùng xe ngựa với họ và gã đánh xe. Thông tin đó tốt lành ra làm sao, cô vẫn chưa hoàn toàn biết.
*****
“Chị ấy chắc đã đem mảnh giấy nhắn đi với mình,” Beth nói khi cô vội vã vào lại căn phòng, hụt hơi một chút vì lao nhanh.
Radcliffe chớp mắt, không phải vì tin đó, mà vì sự lột xác của cô. Váy áo và đăng ten đã biến mất, kiểu tóc được vấn cao lên. Thậm chí là ngực của cô cũng biến mất. Giờ Beth đã là “Charles,” mái tóc của cô giờ được che phủ bởi một trong những mớ tóc giả khủng khiếp khác mà Charlie đã chụp lên kể từ khi Radcliffe lần đầu tiên gặp cặp đôi này, ngực cô đã được dấu đâu đó dưới chiếc áo choàng xám cô lúc này đang mặc với quần dài màu đen.
“Thật đáng ngạc nhiên,” Stokes lầm bầm, kéo cái nhìn của Radcliffe lại.
Nhận thấy vẻ mặt sửng sốt tới sững người của ông già, Radcliffe nhăn mặt và thở dài, biết rằng vẻ mặt của chính anh cũng không khác gì nhiều. Anh không biết điều gì đáng kinh ngạc hơn, thực tế là hai chị em gái gần như là giống y hệt, sự khác nhau nhưng cũng thật giống nhau của Elizabeth với mỗi tính cách, hay thực tế rằng mọi người đã bị lừa lâu đến thế. Sải chân của cô, mặc dù dài hơn và tự tin hơn một chút, vẫn hoàn toàn là của nữ giới, và những điệu bộ của bàn tay cô cũng vậy. Làm sao họ có thể cẩu thả đến nỗi không phát hiện ra cặp đôi là song sinh—và là con gái?
“Em nghĩ là mặc áo quần đàn ông thì thực tế hơn,” Beth giải thích.
“Nhưng giờ Charlie đã là Charles rồi,” Tomas chỉ ra và cô gật đầu.
“Vâng. Tin em đi. Em linh cảm được rằng việc em giả vờ là chị ấy có thể hữu dụng một vài điểm nào đó.” Quay sang chị đầu bếp, cô hỏi, “Chị đã nhớ lại được tên của quán trọ chưa?” Khi Bà. Hartshair lắc đầu vẻ có lỗi, Beth vỗ vỗ cánh tay chị ta một cách trấn an. “Tôi chắc chắn một khi chúng ta tới đó, chị sẽ nhớ lại thôi.” Cô liếc về phía mấy người đàn ông vẻ dò hỏi. “Chúng ta đi được chưa?”
“Rồi.” Radcliffe sải bước về phía trước. “Chúng ta sẽ đi xe ngựa của cậu, Mowbray. Tôi đã sai người đánh xe cùng với xe ngựa của mình đi làm vài việc vặt rồi. Anh ta sẽ không quay về trong một vài giờ nữa.”
“Ôi, không!” Tomas nói.
Radcliffe ngó từ khuôn mặt khiếp sợ của Beth cho tới khuôn mặt dữ tợn của Mowbray. “Gì?”
“Tôi đã cho người đánh xe của mình về ngủ rồi,” Tomas thú nhận đầy đau khổ. “Anh ta đã đánh xe liên tục hai ngày một đêm mà không nghỉ lấy một phút. Anh ta đã ngủ gật trên băng ghế của mình. Tôi đã nghĩ chắc chắn là chúng tôi có thể nhờ người đánh xe của anh đưa về.”
“Có lẽ Fred vẫn chưa rời đi,” Stokes lầm bầm đầy hi vọng về người đánh xe của Radcliffe. Ông lao ra để kiểm tra.
“Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.” Charlie thức tỉnh bản thân khỏi những suy nghĩ đầy lo âu trước câu tuyên bố bình tĩnh tới từ Bessie. Cô đã tìm kiếm khắp tâm trí mình cách ra khỏi đống rắc rối này. Thật không may, cô đã không nảy ra được bất cứ ý định nào sáng giá nào. Tất nhiên, cô không định nói cho Bessie điều đó. Cô đã lôi cô gái đó vào việc này và kiên quyết đưa cô ấy thoát khỏi. Tốt nhất là vẫn không sứt mẻ gì. Không phải cô gái kia có vẻ lo lắng. Cô hầu gái trông thanh thản như một con bò vậy, Charlie chú ý với một cách giận dữ. Cô ấy không biết họ đang trong một tình huống nào sao? Vì Chúa, họ bị bắt cóc!
“Có điều gì em biết mà chị không biết hả?” Charlie hỏi một cách đầy ngờ vực, và lông mày cô gái kia nhướn lên trước câu hỏi đó.
“Không.”
“Ờ.” Charlie liếc đi, sau đó quay lại, một cái cau mày gắn trên môi cô khi cô tiếp tục chăm chú nhìn vẻ bình thản thanh khiết của người con gái kia. “Vậy thì sao em lại nói mọi việc rồi sẽ ổn thôi như thế?”
Bessie mỉm cười. “Em đã cầu nguyện Thánh Sebastian.”
“Thánh Sebastian? Không phải ông ta là vị thánh của các bệnh dịch sao?”
“Ừm, vâng, hiện nay không có bệnh dịch nào hết, thế nên em nghĩ ông ấy là người ít bận rộn nhất. Bên cạnh đó, khi em bị nhốt trong nhà của Aggie, nó có tác dụng mà. Ông ấy gửi cô tới với em.”
Charlie chỉ đơn giản là gật đầu. Cô hoàn toàn ủng hộ cầu nguyện hay những việc như thế, và đã nhận ra trong cuộc đời cô rằng khi giúp đỡ một người cầu nguyện cùng với một chút nỗ lực thì luôn có cảm giác thật tuyệt. Sau cùng thì, bệnh dịch hay không bệnh dịch, các vị thánh cũng là những anh bạn bận rộn một cách khủng khiếp. Họ không thể được mong đợi ở khắp mọi nơi nơi và làm tất cả mọi việc họ được cầu xin. Hắng giọng, cô mỉm một nụ cười vẻ trấn an. “Ngay lúc này chúng ta không thể làm gì nhiều ngoại trừ nghỉ ngơi. Khi chúng ta có cơ hội, chúng ta sẽ đào tẩu.”
“Vâng. Bên cạnh đó, Đức ông Radcliffe không nghi ngờ gì là đang đuổi theo chúng ta ngay lúc này.” Trước cái nhìn ngây ngô của Charlie, cô gái chỉ ra, “Đã quá trưa rồi. Không nghi ngờ gì là bà Hartshair đã nhận ra có cái gì đó không ổn và đem lá thư của gã tống tiền tới cho ngài ấy. Ngài ấy sẽ tới quán trọ và buộc gã chủ quán rượu già khú bẩn thỉu đó nói cho ngài ấy chúng ta bị đưa đi đâu, sau đó ngài ấy sẽ đuổi theo và giải cứu chúng ta.” Cô nói cứ như thể cô cực kỳ tin tưởng vào chuyện đó. Charlie chẳng nỡ lòng nào nói cho cô ấy rằng lá thư đang được nói đến hiện tại đang yên vị trong túi cô.
*****
“Chậm lại. Stokes. Chúng ta phải đọc tên những quán trọ cho bà Hartshair,” Radcliffe hét vọng ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe ngựa rẽ vào Hẻm Change.
Fred đã rời đi với chiếc xe ngựa khi Stokes đi tìm anh ta. Lựa chọn nhanh nhất thời điểm đó là thuê một chiếc xe ngựa và Stokes đã nhanh chóng rời đi để làm vậy. Ngay khi ông rời đi, Beth đã lao lên gác để lấy một thứ gì đó họ có thể sẽ cần đến. Cô đã quay trở lại với một chiếc bọc to lúc này Tomas đang giữ trong lòng cậu ta, ngay khi Stokes quay trở lại với một chiếc xe ngựa thuê cũ kỹ ọp ẹp.
Dường như tất cả đánh xe đã ra ngoài vì một việc gì đó khi ông tới chuồng ngựa, và ông chỉ có thể xoay xở để thuê được một chiếc xe ngựa ông đã trả một khoản phí xác định. Bảo đảm với Radcliffe rằng ông đã phục vụ trong chuồng ngựa thời còn trai trẻ và có thể xoay xở điều khiến tốt cái vật thay thế này. Stokes đã chỉ ra rằng tốc độ là điều cốt yếu và hối thúc anh đi gọi toàn bộ gia nhân. Và—nhiều như vẻ mất hết cả tinh thần của Radcliffe—cuối cùng đã là toàn bộ gia nhân. Beth và Tomas đã khăng khăng đòi đi, tất nhiên rồi, và bà Hartshair cần phải đi theo để đọc tên quán trọ. Nhưng Radcliffe đã không có bất cứ ý tưởng gì về việc phải đưa hai đứa con của bà đi nữa. Thật không may, sau khi biết rằng bà đầu bếp nhà bên cạnh—người bạn là nữ giới duy nhất bà Hartshair đã xoay xở để kết thân kể từ khi nhận nhiệm vụ là đầu bếp của Radcliffe—đã nằm liệt giường vì bị viêm phổi pneumonia, chẳng có lựa chọn nào ngoại trừ đưa lũ trẻ đi cùng với họ. Đấy là lý do tại sao Radcliffe đang ôm Billy, cậu con trai của bà Hartshair, trên lòng mình, trong khi chị ta tự mình ôm cô con gái Lucy trong chiếc xe ngựa ọp ẹp như quan tài.
“Con cáo và Chiếc còi Lin,” Beth gọi to, vươn ra ngoài cửa sổ ở phía đối diện của chiếc xe ngựa, liếc lại để thấy bà Hartshair nghiêm nghị lắc đầu.
Ngó ra cửa sổ của mình, Radcliffe bắt đầu tự mình đọc tên bất cứ quán trọ nào lướt qua, chán nản mỗi lần chị đầu bếp nói “không”. Anh bắt đầu trở nên lo âu một cách nghiêm túc rằng chị ta đã nhớ nhầm tên con phố khi anh hét to cái tên tiếp theo. Anh liếc lại để thấy chị ta bật dậy đầy chú ý như một người lính vậy.
“Là nó đó! Gà trống và Bò Đực. Là nó đó, tôi đã bảo mà!”
Nghe thấy tiếng kêu đầy phấn khích của chị ta, Stokes dừng xe ngay lập tức và Radcliffe nhanh chóng đặt cậu nhỏ Billy đứng dậy trên đôi chân của mình trong xe ngựa để anh có thể xuống xe. Tomas ở ngay sau lưng anh khi anh bước xuống từ cỗ xe ngựa, nhưng dừng lại để cau mày với Beth khi cô cũng theo sau.
“Không, Beth. Em nên đợi ở đây với Bà Hartshair và Stokes.”
“Nhưng, ăn vận như em, họ có thể nghĩ em là Charlie và sẽ nói chuyện thoải mái hơn.”
“Chúng ta thậm chí còn không biết Charlie gặp ai ở đó.”
“Càng là lý do để anh đưa em đi cùng,” cô tranh cãi một cách chắc chắn. “Họ có thể để lộ ra sơ hở nếu nhìn thấy em.”
“Cô ấy có thể đúng,” Radcliffe lầm bầm khi Tomas mở miệng định từ chối cô một lần nữa. Khi người đàn ông trẻ tuổi gật đầu đầy miễn cưỡng, Beth xuống xe ngay lập tức, dẫn đường vào quán trọ. Họ bước vào.
“Không ai dường như có phản ứng gì,” Tomas chỉ ra, ánh nhìn của anh di chuyển một cách tỉ mỉ quanh căn phòng khi ba người bọn họ dừng lại phía trong cánh cửa để mắt có thể điều chỉnh lại cho phù hợp.
“Được rồi. Đi nói chuyện với người chủ thôi.”
Một lần nữa, Beth lại dẫn đường. Giây phút gã chủ quán lực lưỡng nhận ra cô, họ biết mình đã phát hiện ra một thứ đáng đồng tiền. Quai hàm của gã ta rơi xuống sâu đến nỗi nó gần như chạm tới sàn nhà. “Mày làm cái quỷ gì trở lại đây vậy? Mày nên trên đường tới—”
Hắn ta sực tỉnh đúng lúc, nhưng kêu toáng lên giây phút tiếp theo khi Radcliffe bước vòng qua Elizabeth, túm lấy cổ họng gã đàn ông lực lưỡng, và kéo hắn gần như là qua khỏi quầy rượu. “Đang trên đường tới đâu?”
Mắt hắn ta lồi ra vì hoảng hốt, nhưng miệng hắn cương quyết ngậm lại cho tới khi bàn tay tự do của Radcliffe nắm lại thành nắm đấm và giơ nó lên trước mặt gã đàn ông. “Ông đang nói?”
“Gretna,” hắn ta tuồn ra.
“Gretna Green?” Bàn tay Radcliffe siết lại chặt hơn trên cuống họng anh đang giữ.
Khuôn mặt trở nên tím lại, gã đàn ông nghẹn ra lời xác nhận, và Radcliffe thả hắn ta ra để quay ngoắt về phía lối ra với Beth và Tomas đang vội vã theo sau anh.
“Đó chắc chắn phải là nơi Carland và bác Henry đang hướng đến khi chúng ta đụng mặt họ,” Beth lầm bầm đầy lo âu khi họ tới cỗ xe ngựa. “Lẽ nào họ là bọn tống tiền.”
Gật đầu, Radcliffe mở cánh cửa. “Đi thôi, bà Hartshair. Tôi sẽ đưa cho bà một khoản tiền và bà có thể thuê một chiếc xe ngựa để đưa mình và lũ trẻ về lại ngôi nhà trong thành phố.”
“Thưa ngài!” Stokes kêu lên, ngay cả Beth cũng hổn hển. “Ngài không thể đơn giản là quẳng một phụ nữ và các con của cô ấy không có người coi sóc.”
“Nơi này còn hơn là một khu bẩn thỉu, Radcliffe,” Tomas lầm bầm vẻ lý lẽ.
“Ông nói đúng, tất nhiên rồi. Stokes, ông sẽ ở lại với họ và quan tâm tới việc đưa họ về nhà. Tomas và tôi sẽ thay nhau điều khiển lũ ngựa trong cuộc hành trình này.”
Một tiếng rì rầm đầy quan tâm tới từ Beth khiến anh liếc tới cô để thấy cô đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm khắc của chồng mình.
“Anh sẽ ổn thôi,” Mowbray lặng lẽ trấn an cô, nhưng cô lắc đầu.
“Thưa ngài, Tomas và người đánh xe của anh ấy đã thay phiên nhau đánh xe tới Gretna Green rồi quay lại. Đó là cách tại sao chúng em tiến hành chuyến đi nhanh đến vậy. Như thế, hai người đàn ông đã quá kiệt sức vào tối qua đến nỗi họ quyết định nghỉ đêm ở quán trọ. Tất nhiên, sau khi nghe được cuộc thảo luận của Carland và Bác Henry, chúng em đã rời khỏi phòng mình và vội vã về nhà. Anh ấy đã ngủ rất ít trong bốn ngày đêm vừa qua. Em sợ là anh ấy không thể thức được để chia sẻ trách nhiệm này.”
“Anh sẽ xoay xở được,” Tomas nghiêm nghị lặp lại, nhưng Beth lắc đầu vẻ hối lỗi.
“Nếu chuyện này liên tới bất cứ ai ngoại trừ Charlie, em sẵn lòng để mạo hiểm, Tom à, nhưng—”
“Cô ấy đúng,” Radcliffe thông báo với vẻ giận dữ hiển nhiên. “Chúng ta không thể mạo hiểm tương lai của Charlie trong tình trạng này.”
Khi anh quay sang để quan sát người phụ nữ và lũ trẻ đang ngó anh một cách không chắc chắn từ xe ngựa, bà Hartshair tặng cho anh một nụ cười ngập ngừng. “Các con tôi sẽ ngoan mà, thưa ngài. Chúng có xu hướng ngủ trong suốt chuyến đi dài.”
Radcliffe giờ tay lên đầu hàng. “Được rồi. Mọi người vào lại trong xe nào. Tất cả chúng ta sẽ đi. Stokes và tôi sẽ thay phiên nhau đánh xe. Tomas, cậu nghỉ ngơi để sau này có thể phụ giúp.” Anh biết tốt hơn hết là không nên phí công đề nghị cậu ta ở lại đây. Cậu ta sẽ không ở lại mà không có cô dâu mới của mình, và Beth sẽ không cho phép anh rời đi giải cứu Charlie mà không có cô.
*****
“Ôi, trời.”
“Ôi, tiểu thư của em,” Bessie lầm bầm, nhìn cô đầy quan tâm. “Chị không sao chứ?”
Charlie lờ đi câu hỏi của Bessie, cố gắng hết sức để tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ việc cô cảm thấy thế nào. “Ôi, trời ạ.”
“Chị không sao chứ, tiểu thư?” Bessie di chuyển tới gần hơn đầy lo lắng, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô với vẻ mặt gần như là khiếp hãi.
“Ôi, Chúa ơi.” Charlie rên rỉ, nhắm mắt lại và cố gắng tập trung vào những ngày nắng rực rỡ ở công viên. Trên bãi cỏ xanh mượt… một mặt kính không chuyển động, rắn chắc đến nỗi một người có thể đứng lên nó mà không cảm thấy như thể họ đang bị quăng quật trong một chiếc xe ngựa nhỏ tẹo, ngột ngạt, chật ních đang sóc nảy tung tung trên con đường đầy ổ gà.
“Chị trông xanh xao quá.”
“Ôi, Chúa ơi!” Charlie tuyệt vọng túm lấy cánh cửa xe, đẩy nó mở ra đầy hoảng hốt.
Hét lên đầy báo động, Bessie túm lấy cánh tay cô, giữ Charlie khỏi lao ra khỏi phương tiện chuyên chở ngay tức khắc. Vào lúc cô đã giãy khỏi sự cầm nắm của cô hầu gái, người đàn ông đứng ở vị trí của người hầu phía cuối xe ngựa đã nhận thấy cánh cửa mở tung, hét lên cảnh báo, và chiếc xe ngựa chậm lại rồi dừng hẳn. Nó gần như đứng yên khi Charlie loạng choạng một cách yếu ớt xuống bên vệ đường. Gã côn đồ ở phía cuối xe ngựa ở đó ngay lập tức, vững chắc và nghiêm nghị trước mặt, chắn đường cô. Charlie che miệng và cố gắng bước vòng qua gã ta, nhưng gã ta đã thấy được di chuyển của cô, cương quyết ngăn cô khỏi việc thành công trong cái mà anh ta nghĩ là một nỗ lực thử trốn thoát.
Charlie cố một lần nữa để tránh gã ta khi dạ dày cô cuộn lên đầy nguy hiểm, nhưng gã ta vẫn đứng nguyên trước mặt cô. Cô chẳng thể làm được gì nhiều để ngăn cản chuyện sẽ xảy ra khi dạ dày cô từ chối dịu xuống và gã ta từ chối tránh đường. Charlie nôn toàn bộ những gì dạ dày cô chứa đựng lên khắp bàn chân và cẳng chân của gã đàn ông.
“Ôi, chúa tôi! Đồ kinh tởm… Gớm ghiếp!” Gã đàn ông loạng choạng lùi ra vài bước, cố gắng thoát khỏi cái đống bốc mùi, nhưng một khi nó dính lên người rồi, gã ta khó lòng có thể thành công được. Charlie cảm thấy một khoảnh khắc bẽ bàng bởi những gì đã xảy ra, nhưng xoa dịu bản thân cô với thực tế là cô đã làm hết sức có thể để tránh sự kiện này… Chưa kể, gã ta là kẻ hung ác.
*****
“Họ đã ở đây, thưa ngài.”
Radcliffe thẳng người lên khỏi việc kiểm tra con ngựa mới ông chủ chuồng ngựa đang buộc vào cỗ xe ngựa cho thuê trong bốn giờ, để nhìn Stokes với vẻ dò hỏi. “Charlie?”
“Vâng, thưa ngài. Có vẻ như cô ấy đã bị ốm. Cô ấy… ừm… đã nôn hết bữa sáng của mình lên những gã đó. Chúng dừng lại ở đây để đổi ngựa và để cho gã đó thay rửa. Chúng cũng mua một ít cồn thuốc phiện. Có thể đoán được là chúng hi vọng khiến cô ấy ngủ phần còn lại của quãng đường để cô ấy không gây thêm cho chúng bất cứ rắc rối nào nữa.”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
“Hình như họ đến gần sáu giờ trước, nhưng đã gặp rắc rối trong việc tìm… à… mua cồn thuốc phiện, vậy nên họ chỉ rời đi bốn giờ trước thôi.”
“Nếu chúng ta rời đi ngay lập tức, chúng ta sẽ rút ngắn được hai tiếng với bọn họ,” Tom nói đầy phấn khích.
Radcliffe gật đầu, nhưng không quá phấn khích bởi thức tế đó. Họ vẫn ở sau chúng bốn tiếng, và với Charlie bị chuốc cồn thuốc phiện ngủ say, chẳng có khả năng nào là cô có thể khiến chúng chậm lại lâu hơn. Hi vọng duy nhất của bọn họ là bắt kịp chúng trước khi tới Gretna nếu chiếc xe ngựa kia bị long bánh hay cái gì đó đại loại thế.
*****
Một tiếng rống phát ra từ gã đàn ông từ phía sau nhanh chóng vang vọng tới những gã ở phía trước khi chúng liếc quanh để thấy Charlie đang nghiêng ngả ở phía cửa xe ngựa mở tung. Chúng xoay xở để dừng cỗ xe bốn bánh lại chỉ để cô lao xuống bên vệ đường.
Quỳ mọp gối xuống, cô tiếp tục nôn những giọt cuối cùng của cồn thuốc phiện cô đã được cho uống. Thật ra, lần này cô không ngại bị nôn và đã không kể từ lần đầu tiên họ ép cô uống chỗ cồn thuốc phiện. Cô đã có ý định cực kỳ chắc chắn dùng tay móc họng để nôn chỗ thuốc phiện ra lần đầu tiên họ đã ép cô uống nó, nhưng khó mà cần thiết. Chiếc xe ngựa chỉ vừa mới chuyển bánh cô đã cảm thấy dạ dày mình cuộn lên. Họ vừa mới rẽ ở khúc quanh đầu tiên trên đường thì cô đã cảm thấy nó lên đến tận cổ họng mình rồi. Không chỉ loại cồn thuốc Beth đã đưa cho cô trên đường tới London từ chối dịu xuống, cồn thuốc phiện cũng vậy. Charlie đã bị nôn theo một khoảng cách thường xuyên kể từ đó, ép họ phải dừng lại liên miên, hơn cả sự ghê tởm của những kẻ bắt giữ họ.
Thật là hổ thẹn nếu Bessie không đúng và Radcliffe đang không đuổi theo bọn họ. Thế này, ít ra thì những cơn sầu khổ cô đang phải chịu đựng cũng sẽ có tác dụng bằng cách cho phép anh đuổi kịp họ. Thật không may, anh chẳng có cách nào biết rằng họ đã bị bắt cóc và họ đang hướng tới đâu.
*****
“Giờ không còn xa nữa.”
“Phải. Nhưng chúng ta sẽ tới kịp giờ chứ?” Radcliffe xoa một bàn tay mệt mỏi lên khuôn mặt anh.
Tomas lại đang đánh xe. Stokes đang ở trong buồng với Beth và người nhà Hartshair, nghỉ ngơi. Họ đã phân công, một người ngủ, một người đánh xe, và một người bầu bạn với người đánh xe. Sáu tiếng một lần trong gần bốn mươi giờ qua họ đã luân phiên nhau. Giờ họ cách điểm đến của mình không tới một giờ. Radcliffe đáng lẽ phải nhẹ nhõm vì họ gần như hoàn thành chuyến đi dài hai ngày đường của mình nếu anh không quá là sợ hãi rằng ngay tại giây phút này đây Charlie rất có thể bị ép phải kết hôn với Carland. Nỗi lo lắng đó đã khiến những giờ cuối cùng của chuyến đi dài như mấy ngày đối với Radcliffe. Khi họ tới nơi, anh đã lo lắng đến nỗi anh xuống khỏi xe ngựa trước khi nó dừng lại hẳn.
Sải bước vào trong chuồng ngựa, anh nhanh chóng tìm ra người đàn ông phụ trách, tìm ra rằng không một ai phù hợp với sự mô tả của Charlie và Bessie đã tới trong phiên làm việc của ông ta, sắp xếp để chăm sóc lũ ngựa, sau đó vội vã ra lại bên ngoài. “Họ không dừng lại ở đây. Chúng ta sẽ phải hỏi quanh thôi.”
*****
“Tiểu thư?”
Charlie chậm chạp mở mắt, và rên rỉ.
Thế giới vẫn lắc lư. Địa ngục này vẫn chưa kết thúc sao?
“Tiểu thư?” Bessie lặp lại, cúi người để ngó xuống cô.
Họ một lần nữa lại ở trên sàn xe ngựa. Thật ra, sàn xe ngựa là nơi Charlie đã ở tối qua và một ngày của chuyến hành trình này. Đó là nơi bọn đàn ông đó đã đặt cô sau cơn buồn nôn cuối cùng, và Charlie, quá yếu và sầu khổ để cất công di chuyển, đã ở nguyên đó. Bessie đã ở cùng cô trong nỗ lực để khiến cô thoải mái hơn. Charlie cực kỳ chắc chắn không ai ở Anh quốc này là cô hầu gái tốt hơn Bessie.
“Tiểu thư ơi? Em nghĩ chúng ta gần tới nơi rồi.”
Charlie ngóc đầu dậy để ngó ra ngoài cửa sổ, tia nhìn của cô tìm thấy một bụi linh sam nhỏ ở khoảng không gần đó. Cô đã nghe đủ để biết đó là cột mốc để tìm kiếm. “Phải. Chúng ta đã tới nơi.”
“Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Charlie ngó qua thời gian trước rạng đông mờ tịt của cô. Thật không may, Charlie không có ý tưởng họ sẽ làm gì, nhưng vì cô đã lôi cô gái vào trong đám lộn xộn này, cô cố khuấy động bản thân mình suy nghĩ một chút. Yếu ớt đẩy bản thân mình ngồi lên, cô sau đó kéo bản thân mình dậy để ngồi lên băng ghế và thở dài khi luồn không khí trong lành thổi vào khung cửa sổ mở rộng mơn man xoa dịu quanh khuôn mặt cô.
“Chúng ta sẽ chờ cơ hội, sau đó đào tẩu,” cô nói với vẻ hiên ngang hơn là lòng tin. Yếu ớt như cô, nó sẽ là một cơ hội có-một-không-hai cho họ trốn thoát.
Bessie hoặc là tin tưởng vào Charlie nhiều hơn cô xứng đáng, hoặc là quá lịch sự để biểu lộ sự nghi ngờ của cô.
Cô gái không nói gì khi cô nhỏm người khỏi sàn nhà để ngồi lên băng ghế đối diện với cô chủ của mình.
*****
“Có tin tức gì không?” Beth lo lắng hỏi khi ba người đàn ông cuối cùng cũng quay lại.
“Không có gì hết,” Radcliffe thú nhận đầy đau khổ. “Bọn anh—” Anh dừng lại khi một chiếc xe ngựa vội vã lăn bánh vượt qua, những tiếng lốc cốc của vó ngựa ầm ĩ đến nỗi khó lòng nói át đi được.
Được bao quanh bởi ba người đàn ông, Beth ngó về phía chiếc xe ngựa qua một phân khe hở giữa Tom và Radcliffe, sau đó túm chặt lấy cánh tay chồng mình, một tiếng hổn hển tắc nghẹn trượt ra khỏi cổ họng cô.
“Chuyện gì vậy?” Tom lo lắng hỏi.
“Charlie,” cô thở ra, nhìn chằm chặp theo chiếc xe ngựa. Nó đang hướng về phía bắc. Hướng duy nhất mấy người đàn ông vẫn chưa kiểm tra. “Em đã nhìn thấy Charlie trong chiếc xe ngựa đó,” cô giải thích, sau đó cau mày. “Chị ấy trông ốm lắm. Chị ấy trắng bệch ra.”
Quay mình không một tiếng động, Radcliffe đuổi theo sau chiếc xe ngựa như một phát đạn. Tomas ngập ngừng đủ lâu để liếc về phía chuồng ngựa. “Đổi ngựa của chúng ta lấy ngựa mới và thắng chúng vào xe ngựa, Beth. Sau đó theo bọn anh,” anh hướng dẫn, chỉ để cau mày khi anh quay người để liếc vợ mình và nhận ra cô ấy đã biến mất rồi, chạy xuôi xuống phố đằng sau Radcliffe, phần phía sau nhỏ nhắn khỏe khoắn của cô đung đưa qua lại với mỗi bước cô chạy trong chiếc quần ống bó chặt.
“Tôi sẽ chăm lo tới việc đó, thưa ngài.”
“Cái gì?” Tom liếc Stokes ngơ ngác, sau đó chớp mắt và gật đầu. “Ờ… ờ, được. Tốt. Làm thế đi. Cảm ơn.” Sau đó anh cũng biến, đuổi theo phần phía sau đung đưa của cô vợ của mình.
*****
“Tiểu thư?”
Charlie yếu ớt chớp mở mắt, giật mình nhận ra rằng cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, và ngồi dậy! Cái quỷ gì cô có thể ngủ trong lúc như thế này? Câu trả lời hết sức đơn giản, cô đau khổ nhận ra. Hai ngày trời không thức ăn nước uống có thể làm được điều đó với một cơ thể. Cái nhìn của cô lướt tới khuôn mặt đầy lo âu của Bessie và cô thở dài. “Đừng sợ, Bessie, một khi họ nhận ra cô không phải là Beth, họ sẽ thả cô thôi.”
Cắn môi, Bessie lắc đầu. “Đấy không phải là điều tôi sợ, thưa tiểu thư.”
Tất cả những gì Charlie có thể xoay xở là một tiếng càu nhàu trước những lời đó. Sau đó cô quay người và ngó qua cửa sổ tới quán trọ họ đã dừng lại trước đó. Quán trọ nơi bác cô và Carland đã đợi, không nghi ngờ gì nữa, cô thất vọng nghĩ. Nó bắt đầu trông như thể cuối cùng cô sẽ kết hôn với gã con hoang cục xúc đó, và cô rùng mình trước ý nghĩ về đêm tân hôn trước mắt. Cô tưởng tượng Carland chạm vào cô như Radcliffe đã chạm—Không. Không như Radcliffe. Carland chẳng có chút dịu dàng nào trong người hết. Hắn sẽ chạm vào cô cũng những nơi như thế, nhưng với lối cư xử khác biệt xa lơ xa lắc.
Có lẽ cô sẽ may mắn và gã ta sẽ đánh cô tới chết lúc trước trong xe ngựa, cô nghĩ một cách an phận. Nếu cô cảm thấy khỏe hơn, Charlie sẽ hổ thẹn bởi những ý nghĩ như thế, nhưng cô không hề cảm thấy khá hơn tí nào cả. Cô cảm thấy như chết đến một nửa rồi ấy. Cô yếu ớt, kiệt sức, khô như ngói. Cô cảm thấy cực kỳ thương tiếc bản thân mình. Và nghĩ rằng cô đã giận điên cuồng với chỉ ngay buổi sáng hôm đó khi Radcliffe đã muốn kết hôn với cô vì cảm giác thương tiếc và tội lỗi. Buổi sáng đó và vẻ kiêu ngạo của cô giờ dường như đã là cả một đời rồi. Hôm nay, cô sẽ nhận lời anh nếu như cô phải trả tiền cho anh để cầu hôn. Lại nói đến chuyện đó, cô sẽ trả tiền cho người nông dân gần nhất để cho phép cô cưới một trong những con lợn của ông ta nhằm tránh kết hôn với Carland.
Một giọng nói cao lên kéo cái nhìn của cô tới người đàn ông đã tới gần quán trọn. Hắn ta quay trở lại với một người đàn ông khác, người này vẫn đang mặc áo ngủ. Charlie ngay lập tức nhận ra hắn ta chính là Symes, người chăm lo những phi vụ của bác cô.
“Đeo mạng che mặt của cô vào, Bessie,” cô lầm bầm khi bọn chúng tới gần. Cô sẽ giữ cô gái với mình càng lâu càng tốt.
Charlie chưa từng có việc gì cần đến Symes, đã chứng kiến một vài trò nhỏ mọn ác nghiệt gã ta đã giáng xuống những người hầu trong suốt những năm đó, thế nên cô không bỏ công chào hỏi gã ta khi hắn ngó qua cửa sổ xe ngựa. Cái liếc của gã ta nhanh chóng trượt lên khắp người Bessie lên váy áo và chiếc mạng che mặt của cô, sau đó dừng lại trên Charlie, mắt mở lớn trước bộ áo quần đàn ông của cô, sau đó hẹp lại trước khuôn mặt nhợt nhát và đôi mắt trũng xuống của cô. Rụt đầu lại, gã ta quay sang mấy gã đàn ông. “Các người làm cái quỷ gì với cô ta vậy? Cô ta nhìn dở sống dở chết ấy!”
“Ả đi xe không được tốt cho lắm,” một trong những gã đàn ông nhấm nhẳng.”Giờ thì, tiền của bọn tao đâu?”
“Bọn mày phải đợi cho tới khi Đức ông dậy đã.”
“Hả?”
Charlie gần như phá lên cười trước vẻ mất hết cả tinh thần trên khuôn mặt của những kẻ bắt cóc cô khi chúng nghe thấy điều đó. Có vẻ như chúng không biết người đàn ông chúng đã thực hiện hành động bẩn thỉu cho là loại người gì, hoặc có lẽ chúng làm việc cho kẻ tống tiền cô và chỉ nhận tiền trả vì đã chuyển hàng tốt. Phải, điều đó có nghĩa, cô đoán. Nếu không thì bọn chúng sẽ phải nhận ra rằng Henry thích ăn chơi vô độ. Ông ta ăn, uống, và cờ bạc một cách vô độ. Ông ta cũng ngủ vô độ nữa và đã từng được biết đến là một kẻ dùng roi ngựa của mình đối với bất cứ ai ngốc nghếch đủ để làm phiền giấc ngủ của ông ta… vì bất cứ lý do gì. Ngay cả vấn đề đó là việc tới nơi của cô cháu gái chạy trốn và việc cần phải trả tiền co những kẻ bắt cóc cô ta cũng không bao giờ được phép xâm nhập vào sự nghỉ ngơi của ông ta.
Bác Henry chưa bao giờ thức dậy trước buổi trưa, và giờ chỉ mới là bình minh. Ông ấy rất có khả năng vừa mới lên giường được có vài giờ. Charlie cho rằng điều đó có nghĩa là cô còn lại vài giờ tự do nữa… Trừ khi Carland là kẻ ưa dậy sớm. Cô hi vọng một cách cháy bỏng rằng hắn ta đã chè chén no say với Henry suốt cả đêm và sẽ dậy muộn như thế.
“Các người nghe những gì ta nói rồi đấy,” Symes ngắn gọn nói. “Các người sẽ đợi cho tới khi ngài ấy dậy.”
“Để cho quỷ nó đợi ấy!” gã đàn ông mũi to càu nhàu giận dữ. “Đi đánh thức thằng chó chết đó dậy đi.”
“Tao sẽ không đánh thức ngài ấy dậy. Và tao mãnh liệt đề nghị rằng mày cũng không,” Symes sắc bén thêm vào khi gã đàn ông lực lưỡng cương quyết quay về phía quán trọ. “Không nếu các người muốn được trả tiền.”
Câu nói đó khiến gã đàn ông khự lại. Quay ngoắt lại, gã ta nheo mắt nhìn Symes. “Mày nói đúng, tao muốn được trả tiền. Bọn tao đã mang lũ con gái tới và ông ta sẽ trả cho bọn chúng.”
“Mày đem lũ con gái tới muộn” Symes sửa lại một cách vênh váo. “Bọn mày được cho là phải tới nơi ít nhất là sáu giờ trước. Lúc đấy ngài ấy còn thức và sẽ nhận chúng nó từ tay bọn mày và sẽ sẵn lòng trả tiền cho chúng sau đó.”
“Ả ta bị ốm. Ả cứ liên miên lao xuống khỏi xe ngựa để nôn bên vệ đường,” gã đàn ông than phiền. “Nó khiến bọn tao bị chậm.”
Symes nhún vai. “Đó là vấn đề của bọn mày. Giờ thì bọn mày sẽ phải đợi.”
“Chà, bọn tao được cho là sẽ làm cái quỷ gì với cô ta cho tới khi ông ấy ngủ dậy?”
“Đó cũng là vấn đề của bọn mày. Nhưng tao đề nghị chắc chắn rằng bọn mày đừng có để lạc mất cô ta.” Quay người sau những từ ngữ khô khốc đó, Symes trở lại quán trọn và chiếc giường của gã ta.