Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XXIV: QUYẾT ĐỊNH DỨT KHOÁT
Dưới ánh trăng là năm người đang đứng: Hai kẻ trong những bộ áo chùng đỏ thẫm trùm đầu kín mít đang nắm lấy cánh tay của một cậu bé trong khi Draco và lão lùn tịt mà hắn vừa theo chân vào trong vườn thì đứng cách đó vài bước, đối mặt với cậu bé đang bị kiềm giữ. Mái tóc bạch kim sáng lấp lánh dưới ánh trăng ngay lập tức cho Hermione biết cậu bé đó là Thomas.
“… làm cho xong, chúng tôi sẽ đưa thằng bé đi,” lão đồng hành với Draco nói.
“Vợ tôi sẽ không hay biết gì chứ?” Draco hỏi.
“Trừ khi anh nói ra,” người đàn ông đáp lại với một nụ cười rộng ngoác móm mém.
Draco gật đầu. “Tốt lắm. Nhắc lại cho tôi về thủ tục. Tôi muốn việc này được thực hiện trôi chảy hết mức có thể.”
Một trong hai tên đang giữ Thomas bật ra tiếng càu nhàu mất kiên nhẫn, tên khoác áo chùng bảo gã im lặng với một cái phẩy tay. Khi gã quay ra đối mặt với Draco, biểu cảm trên gương mặt gã rõ ràng là nhẹ nhõm và Hermione ngay lập tức nhận ra gã chính là kẻ đã đánh rơi chiếc đũa phép thực tập của Thomas. Cô tự hỏi hắn sẽ điên tiết đến mức nào khi phát hiện ra mình đã mất cây đũa.
“Đơn giản thôi Malfoy. Lấy tay trái của anh giữ lấy tay trái thằng bé, đặt đầu đũa phép trên cánh tay trái của nó, rồi hô: Morsmordre tribuo poenaletum. Hiểu chứ?”
Mặc dù Draco đứng quay lưng về phía Hermione, cô có thể cảm nhận được hắn đang cau mày khi đáp lại, “Poenaletum… nhưng chẳng phải đó là—“
Lần này, lại là tên khoác áo chùng đỏ ra chiều khó chịu, gã lùn dường như cũng đồng cảm với hắn. “Làm đi! Chúng tao không có thời gian đâu, Malfoy, tao còn phải tham dự những sự kiện khác.”
Không nói lời nào, Draco rút đũa ra. Hermione chuyển sự chú ý của mình sang Thomas. Mặc dù thật khó để biết biểu cảm của thằng bé do khoảng cách khá xa giữa hai người, nhưng rõ ràng thằng bé đang sợ hãi vì nó không còn giãy giụa nữa, thân hình nhỏ thó của nó đang run lên. Giờ Hermione mới biết dưới vẻ ngoài lãnh đạm của nó, Thomas thực sự có nỗi sợ bên trong. Cô thấy tội nghiệp thằng bé, rồi hối tiếc vì đã không thể thuyết phục Draco thay đổi ý định.
Hermione quay lại nhìn Draco và với cảm giác tồi tệ đang nguôi dần trong lòng, cô thấy hắn tiến về phía Thomas với cây đũa chĩa thẳng vào người cậu bé. Trước đó, Hermione chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng rồi một tia sáng xanh bắn ra từ đầu đũa phép của lão lùn khiến cho khung cảnh trở nên xanh lè.
Tâm trí cô gào thét thúc giục cô làm gì đó, để can thiệp, để ngăn chuyện điên rồ này, nhưng đôi chân Hermione thì cắm rễ tại chỗ. Cô biết mình đang phản bội lại mong muốn của Pansy, nhưng cô thậm chí còn không thể cử động; cô chỉ biết đứng đó giương mắt nhìn kinh hãi khi Draco nắm chặt tay con trai mình, ấn đầu đũa phép vào cánh tay cậu bé, và hô lên với giọng nói rõ ràng rúng động, “Morsmordre tribuo poenaletum!”
Có tiếng rít khe khẽ và Draco đánh rơi đũa phép, hét lên trong đau đớn như thể mình đang bị hỏa thiêu. Hắn quay gót nên lưng hắn đối diện với Thomas và Hermione không thể nhìn mặt hắn. Giật mạnh tay áo trái lên, Draco nhìn trừng trừng vào dấu hiệu của hắn, hoảng loạn. Mặc dù Hermione đứng ở xa, cô có thể thấy rõ rành rành nó chuyển sang màu đen tuyền, và hẳn nó phải khiến Draco tê tái, vì vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt hắn đã được thay thế bằng sự đau đớn.
“Cái quái— Malfoy— mày đã làm—“
Rồi với một cú nhói suýt làm tim cô ngừng đập, Hermione chợt nhìn thấu sự tình. “Cha của đứa trẻ là người duy nhất có thể làm điều đó,” cô thì thầm với chính mình, nhớ lại những gì Draco nói. Điều này giải thích tại sao bùa chú không phát huy tác dụng. Draco không phải cha đẻ thằng bé.
Một trong những kẻ đang nắm tay Thomas nhận ra sự tình — trông gã run như cầy sấy và sợ đến chết đi được – cùng lúc đó, gã thả tay thằng bé ra và lao về phía trước.
“Mày đang chơi trò quái quỷ gì vậy?!” tên Tử Thần Thực Tử thét. “Mày có phải cha nó hay không?”
Mắt Draco mở lớn và người hắn đông cứng lại mặc dù lưng vẫn quay về phía những kẻ đồng môn. Như thể cuối cùng hắn cũng phát hiện ra sai lầm trong toàn bộ kế hoạch của mình. Tay phải của hắn, vẫn bám chặt vào cánh tay trái, đột nhiên trở nên mềm rũ. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng không có từ nào thoát ra.
“MALFOY!” gã kia thét. Gã bước về phía trước và chộp lấy cánh tay Draco, ép hắn phải quay mặt lại. “NÓI CHO TỤI TAO BIẾT!” – gã lắc mạnh Draco – “NÓI NHANH, THẰNG BẤT TÀI DƠ DÁY, NÓI —“
Mặc dù miệng gã liên tục cử động, ra dấu những lời nói vô cùng giận dữ, không có âm thanh nào thoát ra. Hermione nhìn quanh thì thấy lão già đồng hành với Draco từ phủ Malfoy đang chĩa đũa phép về phía tên Tử thần thực tử giờ nín thinh. Nhưng, vẻ hoài nghi trên gương mặt lão còn đáng sợ hơn tiếng thét kia nhiều lần.
“Chuyện gì vậy, Draco?” lão hỏi, giọng cứng nhắc và lạnh tanh. “Chỉ có duy nhất một trường hợp mà bùa chú không phát huy tác dụng, và đó là khi kẻ phóng bùa không phải cha đẻ của người đón nhận. Mày đã lừa chúng tao phải không?”
“T-tôi không b-biết,” cuối cùng Draco cũng lắp bắp thành lời. Mắt hắn lảo đảo từ dấu hiệu của mình đến gã đàn ông đang cật vấn hắn về Thomas. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi không biết tại sao—“
“Nói dối!” lão lùn hét lên, cắt ngang lời Draco. “Thằng dối trá phản bội! Bùa chú của Chúa tể chưa bao giờ thất bại. Chuyện này không thể xảy ra ngoại trừ khả năng mày đang lừa tao!”
Lão chĩa thẳng đũa phép vào ngực Draco. “Nếu mày không nói cho tao biết sự thật, tao sẽ giết mày.”
“Tôi thề, tôi là cha…” Draco thì thầm bằng một giọng như mắc nghẹn.
“Thằng dối trá ! Sao mày có thể phản bội chúng tao và Chúa tể. Tao ày thêm một cơ hội, Draco.”
“Tôi không nói gì ngoài sự thật!”
Hermione nhìn đăm đăm, mắt mở lớn, khi gã đàn ông bắt đầu nâng đũa phép lên. Cô biết hắn sẽ không do dự gì mà kết liễu Draco. Và ở đây chẳng có ai cứu hắn. Không ai ngoại trừ cô. Đây là lúc cô thấy mình đối diện với quyết định quan trọng nhất đời người.
Cứu lấy hắn! một giọng nói hét lên trong đầu cô.
Mày tự do rồi, Hermione, đi đi. Mày không thể kiểm soát tình hình, mày phải đi ngay.
HẮN SẮP CHẾT!
“Không,” Hermione hét lớn, lao ra từ chỗ nấp với cây đũa chĩa thẳng vào lão lùn. “Stupefy!”
Một tia sáng đỏ bắn ra từ cây đũa trúng thẳng vào ngực lão. Áp lực của câu bùa chú ném thân lão bay thẳng về phía sau, khiến lão rơi thụp xuống bãi cỏ cách đó vài bước chân. Ngay khi âm thanh đó chạm tai Hermione, cô chợt nhận ra việc mình vừa làm. Tay cô bắt đầu run lên dữ dội đến mức cây đũa gần như rớt xuống. Nhưng Hermione chống chọi bằng cách nắm chặt nó hơn và thình lình lướt cây đũa chĩa thẳng vào một trong những tên Tử thần thực tử còn lại, sẵn sàng khiến gã bất tỉnh nếu hắn động đến Draco hay Thomas.
“Chuyện quái gì thế này?!” tên Tử thần thực tử hét lên vẫn giữ Thomas trong tay. Mắt gã nhìn cơ thể mềm rũ trên nền đất rồi nhanh chóng đảo qua và găm chặt vào Hermione. Thả Thomas ra, gã vung đũa phép, tiến về phía trước và gầm lên, “Mày là ai?”
“Cô ta chẳng là ai cả,” Draco nói trước khi Hermione có thể đáp, nhưng giọng nói run run đã phản bội hắn. Hắn bước đến đứng chắn Hermione và tên Tử thần thực tử, nhặt đũa phép của mình từ nền đất. “Tôi không biết cô ta là ai hay—“
“Chờ chút,” tên Tử thần thực tử ngắt lời. Gã nheo mắt lại rồi nói. “Chẳng phải ả là con Máu bùn của mày sao? Con điếm mà chúng tao chơi trước khi mày đuổi chúng tao đi?”
Hermione thấy Draco nắm đũa phép chặt hơn. “Phải,” hắn nói, giọng còn run hơn trước. “Tôi sẽ phạt cô ta, tôi không biết cô ta nghĩ gì nữa.”
“Mày sẽ phạt ả ư?! Ả vừa làm phép, ả đáng tội chết, Malfoy.” Tên Tử thần thực tử nhìn qua vai và trao đổi một cái nhìn với tên bạn bị “bịt miệng”, người mà Hermione không thể nhìn thấy từ chỗ cô đứng. Rồi gã quay lại, một nụ cười găm chặt trên khuôn mặt, “Mày biết gì không? Tao mới nhớ ra một chuyện. Mày cứu ả khi mày về, đúng không nhỉ? Thực ra mày có quan tâm đến ả!”
“Không!” Draco nói dứt khoát. “Không có!”
“Chứng minh điều đó đi.”
“Tôi đã nói rồi, cô ta sẽ bị trừng phạt vì những gì mình đã làm.”
“Không, Malfoy, tao muốn chứng kiến mày làm việc đó. Giết ả. Đó là luật. Làm ngay lúc này, ngay trước mặt tao.” Nụ cười của gã nở rộng khi hắn nhìn Draco. Rõ ràng gã vô cùng thích thú với việc hành hạ kẻ đồng môn của mình.
Draco không đáp. Hắn chỉ đứng đó một lúc lâu, lưng quay về phía Hermione, tắm mình trong ánh trăng. Hermione không thể không thấy, khi cô đứng lặng yên cách đó một quãng , khi ánh sáng nhợt nhạt sượt qua mái tóc Draco, khiến nó hơi lấp lánh. Thật kì lạ, Hermione nghĩ, rằng cô có thể chú ý đến chi tiết nhỏ đó trong khi tim đang đập thình thịch, thật lạ khi một điều bình dị lại có thể trở nên quan trọng khi cô đợi lời đáp lại từ phía Draco, người quyết định vận mệnh đời cô.
Cuối cùng, Draco có vẻ đã quyết định xong. Đó là một chuyển động mơ hồ, nhưng hắn giơ tay lên và không thèm quay lại, ra hiệu cho Hermione đến gần.
Mắt Hermione mở lớn, nhưng cô lặng thinh. Thay vào đó, cô vươn vai và bắt đầu tiến về phía Draco. Vậy là xong. Hắn đã quyết định. Hắn sắp giết cô – để cứu lấy danh dự của mình.
Mình sẽ không khóc, cô lặng lẽ tự nhủ khi tiến đến gần lũ Tử thần thực tử. Mắt cô quét qua khung cảnh, nhìn ngắm và khắc sâu vào tâm trí khi cô đến gần chúng. Ở đó có Draco, lưng vẫn quay về phía cô; hai bên là hai gã đàn ông khoác áo chùng đỏ, chúng nhìn thẳng vào Hermione, khuôn mặt nhăn lại thành những nụ cười thâm hiểm. Và rồi cuối cùng là Thomas, thu mình dưới đất, nép chặt gối vô ngực.
Khi Hermione đến bên Draco, hắn chìa một tay ra cho cô mà không nói lời nào. Quá bấn loạn để có thể cảm thấy bị phản bội hay sợ hãi, Hermione nắm lấy tay hắn và để hắn dẫn cô về phía trước đối mặt với hắn. Cô cố gắng nhìn vào mắt hắn khi ngẩng mặt lên, nhưng hắn quay đi.
“Muốn nói lời trăng trối không, con điếm?”
Hermione quay ra nhìn tên Tử thần thực tử và mỉm cười lãnh đạm với hắn. “Nếu tao có cơ hội, tao sẽ nguyền rủa mày cũng như lũ bạn của mày.”
“Sao mày —“
“Avada Kedavra!”
Lần này, không phải Hermione phóng lời nguyền mà là Draco. Dường như hắn đã lấy lại được khả năng nói năng mạch lạc và thay vì phóng lời nguyền lên Hermione, hắn hướng đũa phép về phía tên đồng môn, để lời nguyền trúng thẳng vào gã.
Tên mặc áo chùng đỏ còn lại – người mà vẫn bị ếm bùa câm lặng – giờ bắn cho Draco một ánh nhìn kinh hãi tột độ và trước khi Draco hay Hermione có thể ngăn lại, gã đã độn thổ.
Hemrione mở miệng ra định nói gì đó, nhưng cô bị cắt ngang bởi một tiếng thét lớn. Cô ngoảnh mặt lại thì thấy Thomas đang bò trên chân. Mắt vẫn mở lớn nhìn Hermione qua vai, cậu bé chuồn đi nhanh nhất có thể.
Giờ chỉ còn Hermione và Draco. Phải đến một lúc, không ai trong hai người lên tiếng. Hermione kinh hoàng nhìn hai thân thể trên mặt đất. Cô vừa làm phép. Lên một trong những thuộc hạ của Voldemort. Cô đã làm trái hai điều luật trong một đêm. Những lời nói cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, nhưng cô ngạc nhiên đến mức chẳng buồn chú tâm đến chúng. Có cảm giác như Draco đã trả tự do cho cô từ rất lâu rồi, nhưng thực ra chỉ cách đây chưa đầy tiếng đồng hồ. Cô cố gắng nói, nhưng lưỡi như bị dính keo trong miệng.
Cuối cùng, Draco cũng phá vỡ sự yên lặng.
Hết chương XXIV