Đọc truyện The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp) – Chương 3: Quá khứ như mây khói
Từ ngày đó cho đến khi xuất viện, ngoại trừ Hà Kỳ, không có bất kì ai đến thăm Hà Mạn.
Hà Mạn tự thừa nhận tuy rằng mình không phải là người giao tiếp giỏi, nhưng tính cách bao giờ cũng vui vẻ, bên cạnh không hề thiếu bạn bè, cũng sớm kết bạn với bạn bè của Tạ Vũ, thậm chí đồng nghiệp công ty, sếp trên đều hòa hợp ở chung. Theo lý thuyết, thì cũng nên quan tâm đến cô một chút, nhưng rõ ràng trên thực tế không phải vậy.
Cho dù ly hôn , tốt xấu cũng là vợ chồng năm năm. Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, huống chi là năm năm. Bọn họ đã từng tốt như vậy, thân mật như vậy, anh ấy làm sao có thể lạnh lùng như thế?
Nếu nói Tạ Vũ đã biến thành “Chồng cũ” lạnh lùng, vậy Tiểu Hoàn đâu?Bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên không thể nào cũng không quan tâm đến cô?
Nhưng Hà Mạn không mở miệng hỏi. Hà Kỳ phần lớn cứ lảng tránh trước nghi vấn của cô, cho dù có nói, cũng hàm hàm hồ hồ , không chịu nói rõ ràng, cô đoán ra được ắt hẳn là không muốn cô biết.
“Em vẫn cứ cho là giống như trước kia ư, em luôn viện cớ bận hàng trăm việc, bình thường chị gọi điện thoại cho em, em đều lạnh lùng nói mình có việc rồi nhanh chóng gác máy.Chị chỉ biết quan hệ của bọn em càng ngày càng kém, nhưng chưa có cơ hội nghe em nói vì sao.”
Hà Mạn bất đắc dĩ, nhưng cũng tiếp nhận sự thật này.
Vài ngày cuối cùng ở phòng bệnh, cô học cách sử dụng IPAD từ Hà Kỳ chơi “Zombie” và “Angry Bird” ; bác sĩ cho phép cô được hoạt động mắt, bù lại mấy năm không nhớ gì tìm xem sự kiện, động đất , sóng thần ở Nhật, ngạc nhiên xem .
Lại dùng iPad xem phim điện ảnh “ 2012”.
Hà Mạn than thở liên tục, xem được một nửa liền dừng lại, nói với chị đang chuyên chú ngồi gọt táo một bên :
“Chị, nếu về sau em thật sự không nhớ được gì, chị cứ nói cho em biết, vào năm 2012 trái đất bị hủy diệt, em sẽ nghĩ là mọi người đã chết sạch trong tai nạn đó.”
“Nghĩ cái gì ” Hà Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, ” Em tự dưng quên chồng em và bạn em thì thôi, liền ngóng trông người ta gặp nạn? Phẩm đức của em thế này ư? !”
Hà Kỳ bỗng nhiên ý thức được chính mình nói chuyện thật sự rất công kích, chỉ sợ động chạm đến Hà Mạn, vội vàng vụng trộm giương mắt quan sát phản ứng của cô.
Hà Mạn bật cười, không để những lời đó ở trong lòng.
Khả năng chịu được con người ta có thể nhiều đến đâu. Chỉ cần còn sống sót, nhất định họ buộc phải chấp nhận.
Ngay từ đầu Hà Mạn còn muốn giải đáp những thắc mắc, nhưng mà khi mở miệng hỏi Hà Kỳ là khi, phát hiện được những vấn đề mà mình phải đối mặt không phải chỉ là một.
Là trống rỗng, giống như trong một đề thi trình bày và phân tích, cô cầm bút, không biết phải bắt đầu viết từ đâu.
Hà Mạn nhẹ nhàng thở dài. Cô càng ngày càng bình tĩnh .
Hà Kỳ nhìn thấy cô im lặng như vậy, ngược lại càng thêm không đành lòng.
“Em đừng có nói trước như vậy, phim điện ảnh này nói là này 21 tháng 12 mới xảy ra tận thế, bây giờ còn chưa tới ngày đó đâu, nói không chừng là xảy ra tận thế thật.”
“Thật không?” Hà Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên cười.
Được như vậy thì thật sự quá tốt.
Đứng ở ngoài cổng bệnh viện, Hà Mạn thấy thế giới này tràn ngập cảm giác xa lạ.
Giống như, đây không phải là hiện thực.
Là cô đã quên đi năm năm, cho nên cô cảm thấy có khoảng cách sao? Hà Mạn không rõ tâm trạng của mình hiện giờ, vui sướng tỉnh lại hay là hỗn độn? Hay căn bản là không có dũng khí đối mặt?
Hà Kỳ nhìn về một chiếc xe vẫy vẫy.
“Lên xe đi, anh rể em đã mang đồ về rồi, chúng ta cùng về nhà thôi.”
Hà Mạn lên xe nhìn anh rể gật đầu, nhìn sườn mặt của anh ấy, nhận ra có già đi một chút.
Anh rể luôn tai gọi điện thoại. Hà Kỳ vừa lên xe, liền đem túi xách giao cho Hà Mạn.
“Túi xách của em này.Sau tai nạn cảnh sát đã đem đến bệnh viện. Di động đã rơi hỏng rồi, màn hình vỡ hết, về sau lại mua cho em một cái mới. Không biết em có lưu lại địa chỉ danh bạ dự bị trên máy tính không, nếu có thì còn có thể nhập vào điện thoại mới… Aiz, chị nói với em điều này, hiện tại em cũng nghe không hiểu, đến lúc đó chị dạy lại cho em đi.”
Hà Kỳ quan tâm nói đâu đâu , Hà Mạn vuốt ve chiếc túi xa lạ trong tay.
“Túi xách này là của em?” Hà Mạn cười, ” Hình dạng kì quái như vậy sao, sao giống gương mặt của người máy vậy.”
“Đây chính túi xách hot nhất của Celine ( một thương hiệu túi xách)năm 2011 có tên là It Bag, mọi người đều gọi nó là túi cười” Hà Kỳ nói, “Em đặc biệt thích nó, còn khoe với chị nữa mà.”
Hà Mạn nhìn túi xách hàng hiệu trên tay, không thể tin được. Vào chuyến đi tuần trăng mật cô và Tạ Vũ cùng nhau đi dạo phố, thật vất vả quyết định chần chờ mới cắn răng quyết định một cái túi , rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Đảo mắt năm năm qua, thật sự là khác xa.
Cô mở chiếc ví, phát hiện bên trong có rất nhiều thẻ, thẻ tín dụng, thẻ VIP của cửa hàng mỹ phẩm, thẻ thành viên, hội viên Spa, hội viên Gym… Hà Mạn lấy ra từng cái để nghiên cứu. Đa số các thẻ, cô đã không thể nào nhớ được.
Hà Mạn vẫn canh cánh trong lòng quan hệ giữa mình và người khác, cho đến giờ phút này, nhìn thấy dấu vết về cuộc sống chân thật ” Hà Mạn bây giờ”, mới bắt đầu tò mò về năm năm đã quên, cuộc sống của cô như thế nào.
“Chị, xem ra năm năm này, em ít nhất không có bạc đãi chính mình.Em tiêu tiền chắc là rất nhiều? Tạ Vũ, Tạ Vũ là vì em tiêu nhiều tiền như vậy mới ly hôn sao?” Hà Mạn hỏi.
Hiện tại nói lên hai chữ “Ly hôn” này, đã không còn đau đớn nữa. Hà Mạn tự giễu cười cười.
Hà Kỳ vừa chỉ đường cho chồng, vừa trả lời Hà Mạn: “Em và chồng em người làm giám đốc kinh doanh, người thì làm giám đốc sáng tạo , kiếm được nhiều tiêu cũng nhiều, điều đó rất bình thường. Tạ Vũ so với em có khi còn kiếm được nhiều hơn?Chuyện của bọn em trong lúc đó, chị cũng không biết rõ lắm… Aiz…”
Nhớ lại Hà Kỳ đã từng nói qua là “ Không biết rõ lắm”.
Hà Mạn còn muốn hỏi thêm vài chuyện, xe taxi đã chạy đến trước khu chung cư.
“Đây là…”
“Nhà của em mà , em ly hôn… Dù sao đây là nhà mà em thuê.” Hà Kỳ mở cửa xe, cùng với chồng thu xếp đồ đạc sau xe vận chuyển lên tầng.
“Đây không phải là nhà của em.” Trong đầu Hà Mạn tràn ngập hình ảnh “ ngôi nhà chân chính” của mình, buồn bã bất đắc dĩ lắm mới bước từ trên xe xuống.
Anh rể tiếp nhận điện thoại, ý bảo các cô lên lầu trước. Hà Mạn đi theo Hà Kỳ vào thang máy, ở cửa thang máy, hai người hai mặt nhìn nhau.
“Làm sao vậy?” Hà Mạn không hiểu ra sao.
Hà Kỳ thở dài, nhíu mày nghĩ nghĩ, mới có chút không xác định ấn xuống lầu 19, lại nghĩ nghĩ, cũng ấn sáng lầu 18.
“Chị cũng nhớ không rõ , ” Hà Kỳ nói, “Lần cuối cùng ở đây là lúc giúp em chuyển nhà, nên chị không nhớ kĩ, không phải tầng mười tám thì cũng là tầng mười chín.”
Hà Mạn nhìn chằm chằm vào bảng chỉ dẫn, im lặng.
Khi mở cửa nhà trọ, đập vào mắt là hàng loạt thùng giấy chất đống giữa phòng chưa mở, sắp xếp lung tung, một đống hỗn độn.
Hà Kỳ thở dài một hơi: “Em làm sao thế này, chuyển đến đây được mấy tháng còn chưa sửa sang lại, đây là nhà để người ta sống sao?”
Hà Kỳ miệng lưỡi sắc bén.Vừa thu dọn vừa nói liên miên không dứt, than phiền đủ điều.
Hà Mạn nhìn cô dọn dẹp, bỗng nhiên hỏi đến vấn đề:
“Em và Tạ Vũ, vì sao lại ly hôn?”
Cô chung quy chưa từ bỏ ý định, hơn nữa, cô không tin chị mình không biết tí ti gì về nguyên nhân ly hôn .
Không biết nhiều, tóm lại cũng biết một chút đi?
Hà Mạn nói với giọng yếu ớt, cô tùy tay kéo tấm vải trắng phủ trên ghế sopha ngồi xuống, tấm vải phủ đầy bụi khiến cô ho khan.
“Khụ khụ…Chị thật sự không biết được rõ ràng, khi đó hỏi em, em cũng không nói. Chỉ biết là em và cậu ấy ở chung được hai năm thì không còn vui nữa, thường thường cãi nhau. Chẳng qua hai người các em tuy ly hôn, nhưng Tạ Vũ vẫn rất quan tâm đến em.”
“Quan tâm cái gì, ” Hà Mạn nhớ tới mũi liền cay, “Em bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, anh ấy ngay cả đến thăm cũng không đến.”
Cô vẫn tránh không nhắc đến bất mãn của mình với Hà Kỳ, giờ phút này cũng có cớ, nói xong chữ cuối cùng liền nức nở.
“Ai nói vậy , trong lúc em hôn mê, cậu ấy có đến thăm em vài lần.”
Nghe được Tạ Vũ vẫn quan tâm chính mình , trên mặt Hà Mạn hiện lên vui sướng, cả người lập tức có tinh thần: “Thật vậy sao?Sao chị không nói sớm!”
Hà Kỳ cúi đầu vội vàng lau bụi, không nhìn đến bộ dạng Hà Mạn, thuận miệng trả lời: “Ừ!”
“Tại sao khi em tỉnh lại, anh ấy cũng chưa đến thăm em lấy một lần?”
Trong giọng nói tràn đầy bất bình và làm nũng.
Hà Kỳ ngẩng đầu nhìn chăm chăm em gái.
“Chị, làm sao vậy?”
“Không có gì, ” Hà Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, “Chị lâu rồi chưa thấy em như vậy.”
“Như thế nào?”
“Bác sĩ nói em mất trí nhớ, không chỉ em không tin, chị cũng hiểu được chuyện này thật giống phim truyền hình, nhưng thật sự phải tin.Em thật sự rất khác trước kia.”
“Trước kia?”
“Không không không, ” nghĩ đến Hà Mạn “Trước kia” cũng chính là Hà Mạn , Hà Kỳ vội vàng sửa sai, “Không phải trước kia, là hiện tại.”
“Hiện tại?” Hà Mạn chớp ánh mắt, khó hiểu nhìn cô.
“Ai da” Hà Kỳ nóng nảy, “Chính là khác với người lúc xảy ra tai nạn .Chị đúng là không quen.”
Hà Kỳ đột nhiên buồn bã đứng lên, đi đến trước mặt Hà Mạn, cũng ngồi vào trên sô pha, vuốt đầu cô : “Nếu tính cách em cứ như vậy thật là tốt, bọn em sẽ không có khả năng ly hôn.”
Hà Kỳ nghĩ đến chính mình đã quên bộ dạng của em gái mình năm năm trước, sống động và ngang bướng, rực rỡ như ánh mặt trời. Trong ấn tượng của cô, Hà Mạn từ một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu biến thành một người phụ nữ trưởng thành , thành thục mọi chuyện , mọi việc lớn bé đều có thể một tay giải quyết, giọng nói lạnh băng, bước đi vội vàng.Không giống như bây giờ cần có người chăm sóc, cô đã thật lâu lắm rồi chưa nhìn thấy.
Hà Kỳ nghĩ nghĩ liền cảm thấy lòng chua xót, cô nắm tay Hà Mạn : “Mạn Mạn, em phải biết rằng, em và Tạ Vũ đều đã ly hôn.Chị biết chuyện này rất khó chấp nhận, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, cậu ấy và em đã không còn quan hệ gì, chị cũng nói cho Tạ Vũ biết thông tin là em đã tỉnh lại, chắc cậu ấy nghĩ đến thăm sẽ rất ngượng ngùng, cho nên mới không đến.”
Nhìn vẻ mặt Hà Mạn dần ảm đạm, Hà Kỳ trong lòng thương xót.
“Chị mong muốn em bình phục thật tốt, quên chuyện mất trí nhớ đi, chị hy vọng em có thể bắt đầu lại một lần nữa. Em yên tâm, em không có Tạ Vũ, mặc kệ xảy ra chuyện gì chăng nữa, em mãi mãi có chị bên cạnh.”
“Chị…”
Hà Mạn cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hà Kỳ xúc động đem Hà Mạn ôm vào trong ngực. Thời gian trôi qua quá nhanh, nếp nhăn trên khóe mắt đã rõ ràng, con gái chị đã vào tiểu học. Bỗng nhiên, cô em gái yêu dấu đã quay trở lại, bị thời gian lén lút kéo về.
Chuyện này thật sự rất tốt.
Sau đó, hai chị em cùng nhau lau dọn phòng trọ, Hà Kỳ muốn đi đón con gái tan học, nhưng lại lo lắng để Hà Mạn ở lại chỗ này.
“Em xác định muốn ở đây một mình sao? Nhà của của chị phòng khách tốt lắm, em thật sự không muốn đến ở với chị một tời gian sao?”
Hà Mạn nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu.
“Không cần, chị, chị yên tâm đi, em có thể chăm sóc bản thân mình … Em nghĩ một mình có thể bình tĩnh một chút, ở trong phòng, có lẽ giúp em nhớ lại một chút…”
Xem ra vẫn là chưa từ bỏ ý định mà. Hà Kỳ trong lòng thầm than thở.
“Em có chuyện gì đều phải gọi điện thoại cho chị, tối nay chị lại đến tìm em.”
“Không cần, chị, trong khoảng thời gian này chị mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm em, cũng nên về nhà chăm sóc con gái thật tốt.” Hà Mạn le lưỡi làm cái mặt quỷ, “Chị xem, em rất có tinh thần, bác sĩ đều nói , em có thể ở một mình, không thành vấn đề !”
Kỳ thật, Hà Mạn nghĩ rằng không muốn ai nhìn thấy bộ dạng mình hiện tại.
Cô cảm thấy, mình giống như bị máu kinh nguyệt dính trên váy trắng bị mọi người nhìn thấy, vừa đáng thương vừa buồn cười, chính bản thân cũng chẳng biết phải làm sao.
Cô cần một chút thời gian, để trả lời mọi nghi vấn của cô về thế giới lạ lẫm này.
Căn phòng bừa bộn lúc ban đầu đã được dọn dẹp gọn gàng. Hà Mạn thức cả đêm mở từng thùng giấy, thử tìm lại trí nhớ, lại tìm không thấy chút gì có liên quan đến Tạ Vũ.
Mấy album ảnh đều trống rỗng , không thấy tấm ảnh nào cả.
Xem ra rất nhiều ảnh chụp đều bị rút ra vứt đi . Hà Mạn nghĩ vậy.
Lần chia tay này, đôi bên thật là khó coi. Bọn họ bình thường thích vui đùa ầm ĩ cãi nhau, cũng từng cãi lớn, cũng tuyên bố muốn chia tay. Nhưng tất cả thân mật vẫn như cũ.
Thật sự chia tay sẽ ra sao, Hà Mạn thể tưởng tượng nổi.
Người nào có tình yêu cuồng nhiệt thường sẽ tưởng tượng đến việc chia tay?
Cô chắc hẳn là người yêu cuống nhiệt kia.
Hà Mạn bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, buông sách, ngồi vào trước bàn trang điểm, mình tấm gương phản chiếu hình ảnh của mình.
Khóe mắt có một chút nếp nhăn.
Trong lòng Hà Mạn hét lớn, nhưng trên mặt lại duy trì vẻ mặt ngốc ngốc như lúc đầu
Bác sĩ đã nói với cô hằng trăm từ về thuật ngữ y học khi cô tỉnh lại, cũng không đề cập đến vấn đề khiến cô kích động. Ngoại trừ Tạ Vũ , Hà Mạn cuối cùng cũng tìm thấy lý do thứ hai khiến cô muốn khóc.
Dựa vào cái gì mà chưa trải qua tuổi trẻ liền phải già đi? !
Hà Mạn ở trong nội tâm muốn đối với năm năm kí ức kia mà uất hận. Bởi vì không nhớ rõ,cho nên ngay cả bản thân mình cô cũng cho là kẻ thù xa lạ—— gương mặt già đi của kẻ thù, chia cắt người mà cô yêu.
Sau đó cô hất tất cả mọi thứ có trên bàn, gục người xuống.
Hà Mạn tức giận mở ngăn kéo, bắt đầu ném những bình mỹ phẩm, giận dữ trong lòng có chút tiêu tan.
Toàn là những mỹ phẩm đắt tiền, đây là những thứ cô từng dằn vặt mà cũng không dám mua.
Cảm xúc Hà Mạn đầy sự mâu thuẫn, vỗ vỗ mặt mình trấn định, thuận tiện đem mở ngăn kéo bàn ra, nhìn xem có thể phát hiện được gì không.
Ngăn kéo thứ nhất, là đủ loại giấy tờ văn kiện. Hà Mạn quan sát, mở ra cái ngăn kéo thứ hai.
Ngăn kéo thứ hai có đựng một ít trang sức.Hà Mạn nhìn qua định đóng lại , ở góc ngăn kéo phát hiện một cái túi nhung xanh.
“Đây là cái gì?”
Tay cô cầm lấy túi nhung xanh , một cái nhẫn kim cương từ trong túi liền rớt ra, rơi trên bàn trang điểm.
Nhẫn kim cương phản chiếu ngọn đèn, đâm thẳng vào đáy mắt Hà Mạn, khiến cho lòng cô đau đớn.
Đây là nhẫn kim cương mà Tạ Vũ cầu hôn cô.
Hà Mạn nhìn về căn phòng phía trong, quần áo vứt bừa bãi, trước kia hai người chung sống, đều nhớ Tạ Vũ chu đáo sắp xếp. Giờ phút này, nhìn nhẫn kim cương mà mình vẫn giữ gìn thật tốt, Hà Mạn trong phút chốc hiểu được, mặc kệ năm năm kia mình cùng Tạ Vũ hôn nhân có bao nhiêu chuyện không vui, sâu nội tâm cô vẫn để ý đến cuộc hôn nhân này.
“Trong năm năm kia của Hà Mạn” nhất định còn yêu Tạ Vũ.
Hà Mạn nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn lồng vào ngón tay mình một lần nữa, lúc này đây, cô thật sự tìm được một chút cảm giác quen thuộc, còn có cảm giác an toàn, theo đầu ngón truyền vào trong lòng, ấm áp .
Hà Mạn đứng lên, nhìn bốn phía bức tường lạnh lẽo được gọi là “nhà” này.
Cô không muốn ở lại đây, Hà Mạn một lần nữa khẳng định mình không muốn ở lại nơi này.
Cô phải trở về nhà, trở lại ngôi nhà của mình và Tạ Vũ.