Đọc truyện Thê Nô 2 – Chương 54: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống
“Cậu cả, người đến rồi…”
Đang lúc Diệp Lan Trăn ôm cô gái ngẩn người, giọng nói của chàng trai trẻ gọi lý trí của anh trở về.
Anh quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm của Đào Tư Di đụng mạnh vào lòng anh, bi thương trong mắt cô chợt léo lên, tiếp theo là một tầng sương. Thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, mặt cô thay bằng nụ cười yếu ớt, nét mặt thoáng cười Diệp Lan Trăn vô cùng quen thuộc.
Khi vừa gặp, tươi cười trên mặt Đào Tư Di nhàn nhạt, lạnh lùng, ngăn cách một tầng lụa mỏng, thật giống như người cách cô gần trong gang tấc, nhưng tâm cách xa vô cùng.
Diệp Lan Trăn thu hồi tay mình, anh có chút không nỡ đưa tay đút trong túi quần. Vốn sắc mặt chấn kinh liền trở nên bình tĩnh.
“Hai người tại sao lại đến đây?” Diệp Lan Trăn lạnh lùng nói một câu.
Đào Tư Di không nói gì, chỉ cười yếu ớt nhìn anh. Hóa ra, chuyện thống khổ nhất không phải người cô yêu không yêu cô. Mà là, cô vốn cho rằng người anh yêu là cô, nhưng rồi bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật thật người anh yêu lại không phải cô.
Cô liếc về phía cô gái bên người Diệp Lan Trăn, ánh mắt cô gái trong suốt mơ màng. Cô ấy dường như không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào. Nhưng Đào Tư Di rất nhanh liền phát hiện một vấn đề, cô gái cùng cô có một sự tương tự nói không nên lời, các cô cùng có mái tóc dài, cũng thân cao, thậm chí ngay cả dáng người cũng giống đến ngạc nhiên.
Đào Tư Di hạ mi mắt, dưới đáy mắt in lại một tầng bóng mờ. Cô đột nhiên cảm thấy, toàn bộ mọi chuyện đều rõ ràng, nguyên lai Diệp Lan Trăn đối tốt với cô, cũng không phải mạc danh kỳ kiệu như cô nghĩ. Có lẽ người đàn ông này chỉ hoài niệm tới chuyện cũ, hay nói đúng hơn, là muốn bù đắp. Khi một người tương tự khác xuất hiện, cô tựa hồ liền trở nên không còn quan trọng nữa.
“Cậu cả, là vị tiểu thư này đưa lão gia thuốc.” Chàng trai trẻ tuổi trả lời vấn đề thay.
“Ừ… cảm ơn, hai vị hẳn là mệt mỏi rồi, trước ngồi ghế nghỉ ngơi một lát…” Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di, thoáng gật đầu.
“Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng, tay cô nắm chặt tay Trương Lệ Viện, ngăn mình kích động.
Trương Lệ Viện nhìn Đào Tư Di, trên mặt cô bình tĩnh không đổi, thật giống như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô trấn an vỗ mu bàn tay Đào Tư Di, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Diệp Lan Trăn phía trước cách đó không xa.
“Cô tên là gì?” Diệp Lan Trăn cúi đầu hỏi cô gái bên người.
“Ai mượn anh hỏi tên tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu bà nội tôi không ở đây, chắc chắc tôi đã đánh anh gãy răng cửa rồi.” Cô gái tràn ngập sức sống, trong ánh mắt cô long lanh như sao sáng.
“Miêu Miêu. Nói gì thế?” Vương Tú Cúc nhìn thoáng qua chàng trai bên người, cảnh cáo cháu gái mình.
“Bà Vương, cháu là cháu trai của ông Diệp, Diệp Lan Trăn, đây là danh thiếp của cháu.” Diệp Lan Trăn khôi phục gương mặt ôn tồn lễ độ.
Đào Tư Di lạnh lùng nhìn một màn này, đây có bao nhiêu tương tự, trước mặt cha cô, người đàn ông này tựa hồ cũng lễ phép như vậy. Cô nhìn ánh mắt Diệp Lan Trăn trói chặt trên người cô gái tên Miêu Miêu kia. Cô nhịn không được tay bóp chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay, đau đến bứt rứt. Cô phát hiện, cho dù như vậy, đau đớn bên ngoài cũng không thể che dấu được đau đớn sâu trong ngực cô. Diệp Lan
Trăn vừa rồi không gọi cô là “vợ” là cố ý, hay là cử chỉ vô tâm. So với cái sau, Đào Tư Di càng tin tưởng đáp án phía trước, người sợ nhất là chuyện lừa mình dối người.
Đêm qua cô đã nghĩ thông suốt, cô không quấn quýt, cô hy vọng có thể trong ánh tà chiều, được ở bên người đàn ông trước mặt này cả đời. Cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cứ thế đến già. Nhưng mới qua một đêm ngắn ngủi, cô lại phát hiện ra, thế giới của cô lại một lần nữa bị phá tan. Hóa ra, toàn bộ hiện tại cô có được, chỉ bởi vì loại tương tự không biết tên này.
Hơn nữa, cô gái trước mắt kia, so với cô càng giống hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy Diệp Lan Trăn trước mắt mình bắt đầu trở nên mông lung, hốt hoảng không thấy rõ, thậm chí ngay cả mặt anh, cô cũng không còn nhìn thấy nữa.
“Ông cụ đã tỉnh, có thể vào phòng bệnh thăm rồi.” Bác sĩ nói một câu, phá vỡ bình tĩnh của mọi người. Diệp Lan Trăn dẫn đầu đi vào phòng bệnh, sau đó là bà Vương được cô gái tên Miêu Miêu kia nâng đỡ cũng tiến vào. Sau cùng mấy chàng trai cũng đi theo.
Đào Tư Di nhìn một chút ở cửa thoáng, Diệp Lan Trăn, bà Vương cùng cô gái quây quần trước mặt ông cụ, có một sự liên quan xúc động. Bọn họ giống như một nhà hòa thuận, hài hòa như thế. Nơi đó tựa hồ ngay từ đầu đã không có vị trí của cô.
“Tôi có thể đi được chưa?” Đào Tư Di hỏi một phen, bình tĩnh hỏi chàng trai vẫn ở bên cạnh các cô.
“Cô không vào xem à?” Chàng trai hỏi.
“Không, nơi đó không có vị trí của tôi.” Đào Tư Di mỉm cười, hốc mắt có chút khô ráp. “Tôi đi nhé…” Nói xong, cô liền kéo tay Trương Lệ Viện ra ngoài.
“Tại sao em lại bất lực như thế chứ, lôi kéo chị làm gì?” Ra khỏi cửa bệnh viện, Trương Lệ Viện rốt cuộc nổi bão, cô có phần chỉ tiếc rèn sát không thành thép.
Đào Tư Di vẫn gắt gao lôi kéo tay cô, nếu không, cô đã sớm tiến lên tát Diệp Lan Trăn mấy cái, tên này có thái độ gì thế, thật như người xa lạ vậy.
“Cảm ơn chị đã không khiến em khó xử.” Đào Tư Di chân thành tha thiết biểu đạt lòng biết ơn, cô biết tính tình Trương Lệ Viện, vừa rồi ở bên trong ẩn nhẫn, đều là vì cô.
“Em tội gì phải như vậy, xả giận cũng được mà?” Trương Lệ Viện thở dài, ngay cả cô cũng không hiểu, vì sao hôm nay lại xuất hiện hình ảnh này. Bình thường Diệp Lan Trăn cưng chiều Đào Tư Di rõ như ban ngày, qua một buổi tối liền biến thành như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi mà.
“Chúng em đều có vấn đề, chỉ là em không rõ nguyên nhân ở đâu, cuối cùng vẫn là em cảm thấy có gì đó ngăn cách, vốn cho rằng là em tự ti, nhưng hôm nay em hiểu rõ, thì ra em bất quá chỉ là vừa khéo tương tự một cô gái nào đó mà anh biết mà thôi. ”
Đào Tư Di cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, trời trong xanh thẳm, ngàn dặm không mây. Thế giới vạn vật thay đổi trong chớp mắt, nguyên lai vừa vặn cần một động tác, một câu nói, là có thể thay đổi tình hình vốn có của một sự việc. Cô cảm thấy bản thân quá thất bại, không muốn tranh, không muốn đoạt, thậm chí ngay cả ý nguyện thể hiện oán giận cũng không có.
“Em định làm thế nào?” Trương Lệ Viện nhìn Đào Tư Di đang ra vẻ mỉm cười, trong lòng bất đắc dĩ, chuyện giữa hai người, chỉ có bọn họ là rõ ràng nhất, cô không nhúng tay vào được.
“Không biết, ” Đào Tư Di lắc đầu, cô cười cười, “Trương Lệ Viện, chị biết không, em đột nhiên phát hiện em không có chỗ để đi, trừ nhà họ Diệp, em không biết nên đi đâu. ”
“Đi về trước cũng được, nhìn thấy rồi lại nghĩ.” Trương Lệ Viện an ủi, quỷ biết cô nói những lời này mới không sao.
“Ừ, kỳ thật chị không phát hiện ra thế này cũng rất tốt ư? Giúp đỡ một ông cụ, trực tiếp liền có lái xe đưa chúng ta về tận Côn Thành, so với xe khách còn thoải mái hơn. ”
Hai người hàn huyên một hồi, xe đón Trương Lệ Viện dừng trước cửa bệnh viện, Đào Tư Di từ chối khéo đề nghị đưa mình về đến tận nhà của chị ấy. Sau khi đưa chị lên xe, chỉ bằng trí nhớ của mình, cô liền chỉ hướng đi đến biệt thự.
Cảm thấy khát nước, cô liền mua một chai nước khoáng ở ven đường. Cảm thấy mệt, cô tìm ghế dựa ven đường nghỉ ngơi một lát. Cảm thấy nước mắt muốn tuôn ra, cô liền ngẩng đầu nhìn trời.
Mỗi khi như vậy, cô sẽ nhớ tới ấm áp hôm trước, ở một khắc này hồi tưởng, lại đau đớn như thế. Đào Tư Di nghĩ, có lẽ tình cảm của cô nhất định rất thất bại.
Đi bộ tới mấy giờ, từ xế chiều đến chạng vạng, Đào Tư Di mới về đến nhà, như thường ngày, đi phòng tắm tắm rửa, sau đó nằm trên giường, bàn chân đau nhức, toàn thân mệt không muốn nhúc nhích, cô trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà. Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ.
Nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt trên tường, bất tri bất giác đã rạng sáng, Diệp Lan Trăn chưa trở về, thậm chí một cuộc gọi cũng không có.
Một ngày lại đi qua, hôm qua trời vẫn sáng sủa không mây, sáng nay liền mưa gió bão bùng.
Hiện tại Diệp Lan Trăn đang làm gì? Một màn anh ôm ấp cô gái kia tựa như dùng đao khắc trong đầu cô, cho dù thế nào cũng không thể vứt bỏ.
“Ha ha… Đào Tư Di, mày thật khờ…ha ha… mày ngu như vậy ư? Trước kia Lý Mộ Tiêu không phải cũng đối xử không tốt với mày sao? Anh không phải ở bên ngoài… Diệp Lan Trăn mới cùng mày ở chung chưa được bao lâu, mày thật sự tự tin như thế, anh thật sự như lời anh nói sẽ đối tốt với mày sao? Đào Tư Di, đừng u mê… ha ha… mày thật khờ nha. ”
Đào Tư Di lắc đầu, lúm đồng tiền như hoa, cô cảm thấy bản thân quá u mê, vì sao luôn muốn lần lượt tin tưởng vào tình yêu chứ. Xã hội quá chân thật, vì cái gì luôn luôn ngay khi cô mới có chút hy vọng, lại khiến cô đột nhiên phát hiện ra chân tướng…
Diệp Lan Trăn đi đến hàng lang trong bệnh viện, đốt một điếu thuốc, lẳng lặng hút, anh nhìn mưa gió bên ngoài. Trong lòng hậm hực không cách nào tiêu tan.
Cô gái chết tiệt kia, ánh mắt đó là gì chứ. Chỉ bằng một động tác, liền đem anh làm người xa lạ. Cứ như thế liền làm như không quen?
Ban đầu là muốn giải thích một chút, nhưng vừa thấy ánh mắt kia của cô, anh liền tức giận khó hiểu không nói ra, chết sống cũng không kìm nén. Lại thêm ông cụ bị bệnh, anh cũng không có tâm tự giải thích nhiều với cô.
Cô cứ như vậy không tin tưởng anh? Trong đầu cô gái này rốt cục nghĩ cái gì?
Cũng không biết hiện tại cô có khóc không, anh chịu đựng không gọi điện cho cô, nói tính tình anh trêu chọc cũng được, nói anh ngây thơ cũng được. Dựa vào cái gì nhất định phải là anh xuống mình. Anh làm cho cô còn chưa đủ nhiều sao? Cô gái này còn muốn anh thế nào..
Diệp Lan Trăn cảm thấy lý trí của mình, bình tĩnh của mình, đều bị ánh mắt kia của Đào Tư Di, lập tức làm cho bùng nổ.
Chết tiệt, Diệp Lan Trăn phẫn hận ném điếu thuốc xuống đất. Quên đi vết phỏng trên ngón tay, thở dài một hơi, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Đào Tư Di, anh liền không bình thường được nữa.
“Tôi khinh thường nhất là loại đàn ông như anh, tự mình giận dỗi, thật đúng là ông lớn mà.” Sử Miêu Miêu sâu xa nói một câu.
“Trẻ con biết gì?” Diệp Lan Trăn trừng mắt cô gái nhỏ, tính cách không có nửa điểm đáng yêu, chẳng hiểu sao mắt nào của anh nhìn cô ta giống Tôn Lỵ Lỵ.
“Tôi không hiểu, ít nhất tôi sẽ không ở đây giận dỗi, là đàn ông thì đã đi nói chuyện rõ ràng rồi. ”
“Cô quản chuyện của cô cho tốt trước đi, chuyện người lớn, trẻ con đừng mù quáng tham gia vào.” Diệp Lan Trăn lạnh nhạt đùn đẩy một câu rồi xoay người đi vào phòng bệnh, lưu lại cô gái nhỏ âm thầm giậm chân.
Lại nói, chuyện này là một hiểu lầm, Tôn Lỵ Lỵ là chị gái Tôn Mạnh, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất mà Diệp Lan Trăn dễ dàng tha thứ cho Tôn Mạnh. Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy một người tương tự, áy náy của anh lập tức dâng lên, lúc ấy anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhìn một chút đây không phải thật. Vậy là gông xiềng trong lòng lập tức mở ra, anh khẩn cấp nghĩ muốn chứng thực. Suy nghĩ kia, không nhiều hơn một người, lại vẫn dẫn tới hiểu lầm lớn như vậy.
Đôi khi là thế, trong lúc thường không lưu tâm tới, một chuyện nhỏ sẽ dẫn tới một hiểu lầm lớn.
Diệp Lan Trăn có lẽ không nghĩ đến, chính là một khắc đầu anh nóng lên kia, liền đem Đào Tư Di ép mình trở lại trong vỏ rùa. Rùa không chịu được kinh hãi, muốn để cô ra ngoài đã không đơn giản như vậy, cho nên mới nói, tự tạo nghiệt không thể sống.