Đọc truyện Thê Nô 2 – Chương 47: Trả Thù
Đào Tư Di cảm thấy, nếu trong nhà Diệp Lan Trăn có đất, khẳng định anh sẽ là người nông dân cần cù lao động nhất. Anh vất vả rơi mồ hôi khẳng định sẽ gieo trồng không sót một nơi nào, kể cả là trong góc nhỏ.
Đào Tư Di cảm thấy, nếu mình không may là khối đất kia, khẳng định cô sẽ vô cùng thống khổ, bởi vì chủ nhân tùy ý tưới, dẫn đến cô hận không thể trở thành sa mạc thật sự, ít nhất nơi đó còn ít người quan tâm đến.
“Nàng dâu nhỏ à, anh muốn nghe em nói em yêu anh.” Diệp Lan Trăn lật tới lật lui trên người cô, cánh tay cô ôm chặt cổ anh, ý muốn chậm lại một chút độ va chạm mạnh yếu.
“Vợ à…”
“Yêu…, em yêu…” Đào Tư Di mê mang phun ra âm điệu vỡ tan, khiến người đàn ông phía trên thỏa mãn càng dùng lực khai khẩn đất đai.
“Bảo bối, anh hận không thể để em chết như thế này. ”
Diệp Lan Trăn luôn luôn thích thời điểm hoan ái, ngôn ngữ thô lỗ. Đào Tư Di chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào.
Có người nói đàn ông là sinh vật thích khiêu chiến, chiến đấu liên tục, anh có thể nhanh chóng trưởng thành.
Diệp Lan Trăn hiện tại toàn bộ đều đặt trong trạng thái chiến đấu, hỏi anh muốn cùng người nào chiến đấu, anh khẳng định sẽ lập tức lộ tươi cười gian trá, vươn đầu lưỡi yêu nghiệt kia ra, khẽ liếm khóe miệng. Giống như đang cười yêu mị nhớ lại dư vị vô hạn đó.
Mỗi khi vậy, Đào Tư Di cho dù người ở chỗ nào, đều sẽ nhịn không được mà lạnh run.
Trải qua vài ngày bị ngược đãi, Đào Tư Di cuối cùng vào hôm nay đã nghênh đón thân thích tới thăm đúng ngày mỗi tháng.
Dì cả của cô đến đây!
Nhìn vết máu trên giường, sắc mặt Đào Tư Di đỏ ửng nhìn chằm chằm hung khí đang muốn chiếm hữu của Diệp Lan Trăn. Anh ủ rũ nhìn lão Nhị chấp nhất đứng thẳng của mình. Ủ rũ nói không nên lời, vẫn là vạn bất đắc dĩ.
Làm sao mà hết lần này tới lần khác đang vui mừng thì nó lại tới cơ chứ, đến cũng không nói trước tiếng nào.
“Vợ à, anh khó chịu…” Diệp Lan Trăn đáng thương tội nghiệp nhìn Đào Tư Di.
“Em cũng không còn cách nào khác, nếu không em đi tìm cho anh đá lạnh, ấn vào đó nhé?”
Đào Tư Di vùng vẫy rời khỏi dưới thân anh, xoay người tìm băng vệ sinh, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi. Mặc dù có chút thất vọng nhưng cô cũng không muốn cùng Diệp Lan Trăn liều chết triền miên. Đều nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Đào Tư Di lại cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ chết dưới sự tấn công mãnh liệt của hoa mẫu đơn Diệp Lan Trăn mất thôi.
“Em học xấu.” Diệp Lan Trăn kinh ngạc chép miệng, tư tưởng cô dâu nhỏ của anh thật ác. Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm lấy băng lạnh áp lên lão Nhị thương cảm của anh kia chứ?
“Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, gả vị đạo sĩ đầy đường đi.” Đào Tư Di cười cười, xinh đẹp mặc áo ngủ gợi cảm Diệp Lan Trăn mua cho cô khi trước, đi tới đi lui trước mặt anh.
Học xấu thì sao, thấy mà không ăn được mới đúng là vương đạo.
“Vợ…”
“Chồng…” Đào Tư Di ngọt ngào gọi, má lúm đồng tiền như hoa.
“Anh đi tắm rửa đây, lát nữa cùng nhau ra ngoài ăn cơm.” Diệp Lan Trăn ủ rũ đi vào phòng tắm, anh quyết định tắm nước lạnh, hạ nhiệt độ toàn thân xuống còn hiệu quả hơn đặt cục băng lên nó.
“Dạ chồng, em ở dưới lầu chờ anh.” Đào Tư Di che miệng cười trộm, cảm giác nông nô nổi dậy ca xướng thật quá tuyệt.
Trần Thiệu nhận ra việc lạ hằng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Sau khi treo áo, anh quét mắt nhìn về phía mọi người trong phòng, Diệp Lan Trăn kết hôn rồi hả? Anh không biết có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không. Một lần nữa anh lật điện thoại xem lại thông tin ghi lại, không sai, là Diệp Lan Trăn, thời gian trò chuyện mới cách đây 30 giây.
“Khụ khụ…” Trần Thiệu anhg giọng. “Diệp Lan Trăn nói lát nữa anh sẽ qua đây. ”
Người trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mấy người đàn ông đồng loạt nhìn về phía Trần Thiệu.
“Cậu Diệp nói hôm nay mang vợ tới.” Trần Thiệu tiếp tục nói.
“Vợ? Anh cùng vợ trước của Lý Mộ Tiêu chia tay rồi à?” Lãng Dự híp đôi mắt đào hoa, mấy hôm trước còn nghe nói Diệp Lan Trăn giận giữ thay Đào Tư Di, đánh một đòn lên Mã Đằng Diệu. Cường bạo đem Tô Mạn Ca giam trong ngục ngồi xổm mười mấy năm, tin tức này đúng là làm người ta chấn kinh ghê gớm.
Mặc dù mọi người mặt ngoài không nói rõ nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chuyện đó có bao nhiêu lửa giận. Thương không cùng quan đấu, nhất là vì một người phụ nữ, thật sự là khó có thể lý giải.
Thời điểm mọi người ở đây đều đang vạn phần chờ mong, Diệp Lan Trăn vẻ mặt ngọt ngào ôm nàng dâu nhỏ của anh theo người phục vụ dẫn đường đi vào phòng
Khuôn mặt chàng trai mỉm cười hạnh phúc cùng Đào Tư Di trong lòng anh cười yếu ớt, càng nhìn càng thấy hợp nhau, hài hòa như thế, dường như mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên.
“Vợ à, những người này em đều đã quen biết, không cần khách khí.” Diệp Lan Trăn chủ động kéo ghế cho Đào Tư Di, rồi chân chó rút ra hai tờ giấy, tượng trưng ở trên ghế lau chùi. Thật giống như ngồi trên ghế không phải là người mà là trân bảo sắp sửa hiện ra, sợ có một chút bụi sẽ khiến mông cô bị bẩn.
“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ của Đào Tư Di xấu hổ, ở nhà giương nanh múa vuốt, đến đây tất cả đều thu liễm. Ở trước mặt người ngoài cô cũng không có da mặt dày mà liếc mắt đưa tình. Động tác đơn giản này của Diệp Lan Trăn khiến cô xấu hổ nhìn chằm chằm vào bát đũa trước mặt, bụng quả thật có chút đói.
“Em họ, đã lâu không gặp.” Lãng Dự mặc dù kinh ngạc, có điều nhìn tư thế này, xem ra em họ và anh họ đã thành công thân càng thêm thân rồi.
“Gọi chị dâu…” Diệp Lan Trăn nghe xưng hô này của anh ta, bất mãn nhìn lướt qua, ánh mắt vừa rồi còn ôn nhu giờ lại thêm gió lạnh thấu xương.
“Chị dâu hảo.” Lãng Dự sửa miệng, trong lòng không khỏi oán thầm, bụng dạ tên Diệp Lan Trăn này cũng quá hẹp hòi, vừa mới kêu em họ thôi mà đã ghen rồi.
“Chị dâu, chị gọi món ăn đi.” Hoặc Tư Đình đưa thực đơn tới.
“Canh gà hầm đương quy, sườn hầm táo.” Diệp Lan Trăn thay cô quyết định. “Anh gọi hai món này cho ấm, không phải đến ngày đó thỉnh thoảng em sẽ bị đau bụng sao, bổ huyết ích khí.”
Đào Tư Di nhìn miệng mọi người há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo không khép được, cô lén lút giẫm lên chân Diệp Lan Trăn. Người đàn ông này không biết thu liễm gì cả, đây là ở bên ngoài không phải ở trong nhà, anh không cần để ý đến mặt mũi của mình à. Nào có người đàn ông quan tâm đến chuyện đó của cô gái của mình chứ. Diệp Lan Trăn dù không cần nhưng Đào Tư Di muốn thay anh suy nghĩ.
“Nàng dâu nhỏ của anh thật tốt, lo lắng anh quá yêu em lại làm truyện cười cho người ta sao.” Diệp Lan Trăn sao có thể không biết tâm tư của cô, thoải mái đem động tác nhỏ của cô chiêu cáo toàn thiên hạ.
“Vợ cứ yên tâm, bọn họ không dám chê cười chồng em đâu. Chồng yêu vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Nói xong, Diệp Lan Trăn lấy ly nước trái cây trước mặt cô, đưa tới chén trà nóng hổi. “Uống nước ấm, đừng uống lạnh, anh đau lòng. ”
‘Oanh’ một tiếng, Đào Tư Di chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên não, cô dường như đã nghe được vài tiếng cười trộm. Cúi đầu nhìn bông cúc trong chén trà, anh chàng này không nên cứu, sớm biết vậy, cô đảm bảo sẽ không đi cùng anh rồi làm chuyện mất mặt xấu hổ thế này.
“Vợ tôi xấu hổ, các cậu đừng cười.” Diệp Lan Trăn cười hì hì gắp cọng rau xanh đặt vào trong bát cô. Giọng điệu anh khoe mẽ.
Mặt Đào Tư Di càng ngày càng nóng, cúi đầu không nói gắp rau đưa lên miệng, dùng lực nhai nuốt.
“Về sau nếu em còn dám muốn đông lạnh tiểu đệ đệ của anh, anh sẽ ở trước mặt mọi người, hôn em đến choáng váng.” Diệp Lan Trăn thì thầm vào tai cô, khí nóng hà hơi lên tai khiến lỗ tai Đào Tư Di tê ngứa khó nhịn.
Thì ra anh đây là trả thù cô! Đào Tư Di nuốt rau xanh vào trong bụng, hận nghiến răng nghiến lợi. Cô bắt đầu nghĩ lại, cô bị ma xui quỷ ám thế nào mà lại cùng anh đi đăng ký chứ? Lúc ấy cô còn cảm thấy anh là người thành thục cơ đấy.
Hai người mắt đi mày lại vô cùng thân thiết rõ ràng khiến người xung quanh có chút không được tự nhiên. Đùa giỡn, khiêu khích, bọn họ còn quen nhưng mãnh liệt sủng nịnh như thế này, quả thật bọn anh đúng là không thích ứng nổi. Bình thường đều là chơi đùa, nay vừa gặp phải đôi yêu đương thắm thiết này, ngược lại thấy chán ghét chịu không nổi.
“Anh Diệp, nghe nói anh hủy hợp đồng ở Kim Thành, có phải hay không có tin tức gì.” Trần Thiệu quyết định để Diệp Lan Trăn chú ý tới trên người bọn họ. Là chủ tiệc rượu thật đúng là chịu khổ sở mà.
Câu hỏi của Trần Thiệu rõ ràng hiệu quả, bất quá thể hiện ra không phải là Diệp Lan Trăn mà là vài người khác. Tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai nghe, chỉ lo rò rỉ một chút manh mối.
Kim Thành đúng là một hàng mục lớn, nếu khởi công về sau, đừng nói đến địa hình đất đai xây dựng, ngay cả lắp đặt các thiết bị rồi sửa sang lại, cũng đủ để bọn anh ăn không hết. Cứ như vậy mà ngừng, thật đúng là khiến người ta đoán không ra, theo lý thuyết Diệp Lan Trăn đầu tư kinh phí giai đoạn đầu cũng không thiếu.
“Ừ.” Diệp Lan Trăn lên tiếng, cầm bát canh, vẫn không quên múc cho nàng dâu nhỏ nhà mình một bát.
“Là do chính sách sao?” Trần Thiệu buông đôi đũa trong tay. Biết về tin tức rõ nhất, nếu nói Diệp Lan Trăn đứng thứ hai, bọn họ không ai dám xưng thứ nhất. Nếu là ở chính sách, án tử trên đỉnh đầu bọn họ cũng cần phải sớm tính toán.
“Ân oán cá nhân.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt nhìn Đào Tư Di uống xong bát nước canh, lại vội vàng thêm cho cô bát nữa.
“Khụ khụ…” Hoắc Tư Đình vẫn cho là tâm tư mình đủ thâm trầm, nhưng nghe xong lời anh nói, vẫn nhịn không được bị sặc. Tên này cũng thật là, vì ân oán cá nhân mà hơn một ngàn vạn liền thả trôi sông, tuy biết nhà họ Diệp không thiếu tiền nhưng loại phá hoại này, cũng chưa bao giờ là tác phong của Diệp Lan Trăn. Phải biết rằng về mặt kinh doanh, công ty Diệp Lan Trăn đúng là thuộc loại kiểm soát chi phí tốt nhất. Nói trắng ra là, dùng người ít nhất, chi phí ít nhất nhưng hiệu quả lại cao nhất.
Mọi người không khỏi tính toán trong lòng, trước mắt là vẻ mặt vô hại yêu thương vợ, không biết vì cái lông gì lại làm chuyện như vậy, dựa theo tính cách của anh, anh tổn thất tiền bạc, đối phương bị chỉnh kia khẳng định tổn thất còn nặng hơn.
“Vợ, nếm thử sườn hầm đi.” Nhìn đồ ăn được đưa tới, Diệp Lan Trăn không khách khí đem đồ ăn chuyển tới trước mặt mình, gắp một miếng sườn đặt vào trong bát Đào Tư Di, đặt xong còn nhịn không được mà nhắc nhở. “Cẩn thận nóng, ăn từ từ. ”
Sau khi nói xong, Diệp Lan Trăn giương mắt nhìn lướt qua vài người đang ngồi, mọi người đột nhiên cảm thấy gió lạnh theo ánh mắt anh phóng tới.
Thấy Diệp Lan Trăn tựa hồ không muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, mọi người cũng không muốn hỏi thêm, nhìn chằm chằm về phía Trần Thiệu. Chuyện là anh đưa tới, đương nhiên là do anh kết thúc.
Trần Thiệu cũng hiểu rõ ý tứ mọi người, vội vàng cầm chén rượu uống một ngụm, lại nhẹ nhàng ho khan.
“Lãng Dự, không phải cậu đang nói đến cái cô minh tinh gì đó sao, anh Diệp tới nên bị ngắt lời, rốt cuộc chuyện tiếp theo thế nào? Nghe nói náo nhiệt lắm à. ”
“Đâu chỉ ầm ĩ lớn, lại vẫn gặp phải quan tòa. Thương cảm cho gương mặt tròn kia, bị đánh thành đầu heo.” Lãng Dự chậc chậc lắc đầu. “Cũng không biết cô ta trêu chọc người nào, để mấy danh môn tiểu thư cùng các phu nhân đồng thời công kích, còn bị thả ra tin tức, người nào dám tìm cô ta quay phim, thì đừng nghĩ muốn lăn lộn ở đây nữa. ”
“Có điều nghe nói tin tức bị phong tỏa, bởi vì người bị đề cập đến quá nhiều, như thế nào mà tôi không gặp được vưu vật như vậy chứ, để cho tôi cất giấu một chút nha!” Lãng Dự tiếc hận thở dài, kéo theo một trận nhạo báng từ mấy người đàn ông trên bàn rượu.
“Nàng dâu nhỏ, ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh đi nhận điện thoại.” Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua dãy số trong điện thoại, nắn bóp khuôn mặt Đào Tư Di rồi cất bước đi ra phòng.
“Cậu cả, toàn bộ đều đã làm xong dựa theo phân phó của cậu, có điều, ông cụ tựa hồ nghe được tin đồn ở đâu đó, không quá cao hứng, cậu muốn ngừng chuyện đang làm lại hay không. ”
Lão Vương ở đầu bên kia điện thoại đang lau mồ hôi, hai hồ ly một già một trẻ, lão già như ông thật sự không dễ làm.
“Thời điểm bắt nạt cô gái của tôi, bọn họ không nghĩ tới hậu quả, hiện tại còn muốn tôi dừng tay, Diệp Lan Trăn tôi muốn cùng cả nhà bọn họ chơi đùa đến cùng đấy.” Diệp Lan Trăn không e dè trước mặt lão Vương, một khi đã ra tay thì không có đạo lý anh bỏ dở giữa chừng.
“Nhưng ông cụ…”
“Không phải ông đã tìm đến Vương Tú Cúc sao?” Diệp Lan Trăn híp mắt cười.
Lão Vương nhất thời cảm thấy gió lạnh vù vù thổi qua điện thoại.
“Ông cụ thấy tình nhân già, đoán chừng không có thời gian quản đứa cháu trai tôi đâu. Lão Vương, tôi tin tưởng ông sẽ không để tôi thất vọng.”
“Vâng thưa cậu cả.” Sau khi cúp điện thoại, lão Vương vội vàng hạ thấp nhiệt độ, ông không khỏi liếc nhìn chung quanh. Tiểu hồ ly nhà họ Diệp gần như đã thành tinh, ngay cả chuyện của lão hồ ly đều đã rõ như lòng bàn tay, ông vẫn nên làm theo chỉ thị thôi.
Diệp Lan Trăn nhìn hình ảnh được gửi tới trong điện thoại, khóe miệng cười cười. Bày tư thế này cũng không tệ lắm, thanh thuần dâm đãng, một đêm ngự bốn nam…