Đọc truyện Thê Nô 2 – Chương 20: Cùng Phòng
“Không nghĩ nhanh như vậy cậu Diệp đã trở lại, sao không nán lại Bắc Kinh vài ngày, thân thể ông cụ nhà cậu có khỏe không?” Mã Đằng Diệu bắt tay Diệp Lan Trăn, khách khí chào hỏi.
“Cảm ơn, ông cụ nhà tôi vẫn rất tốt.” Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu. “Tư Di một người ở nhà, tôi cực kỳ lo lắng, không nghĩ vài ngày không thấy, Mã tiên sinh cùng Tư Di lại quen thuộc không ít!”
Mã Đằng Diệu mỉm cười, sau đó nhìn Đào Tư Di. “Đào tiểu thư, phiền cô quá, Tiểu Kiệt hôm nay có nghe lời không?”
“Tiểu Kiệt rất vâng lời.” Đào Tư Di gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, Tiểu Kiệt có thích ở cùng cô Đào không?” Mã Đằng Diệu nhìn con trai, nếu con trai thích, anh sẽ cân nhắc phát triển thêm một bước với Đào Tư Di.
“Con không chán ghét cô ấy.” Tiểu Diệc không trả lời thẳng câu hỏi của Mã Đằng Diệu, chỉ biểu lộ thái độ của bản thân.
“Ừm.” Mã Đằng Diệu gật đầu, trực tiếp nhìn về phía Diệp Lan Trăn. “Cậu Diệp, có khi tôi sẽ phải đi công tác gấp nên không biết gửi đứa nhỏ ở đâu, làm phiền Đào tiểu thư giúp một chút. ”
“Mã tiên sinh khách khí rồi, bạn nhỏ nhu thuận thế này, tôi và Tư Di vô cùng nguyện ý. ”
Lời Diệp Lan Trăn nói khiến Mã Đằng Diệu nhăn mi. “Vậy chúng tôi không quấy rầy thêm nữa, Đào tiểu thư, hy vọng hôm nào có thể mời cô ăn bữa cơm. ”
Đào Tư Di cảm nhận được ánh mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm vào cô, nhịn không được rùng mình, là cô trêu ai chọc ai rồi!
“Ha ha, không sao. Tôi…”
“Có thời gian chúng tôi sẽ đi, chỉ là đã lâu tôi chưa gặp Tư Di, đoán chừng Tư Di sẽ bề bộn nhiều việc.” Diệp Lan Trăn cắt ngang lời nói của cô, cánh tay vòng qua eo cô, ôm chặt vào trong lòng.
“Một khi đã như vậy, không dám quấy rầy, chúng tôi đi trước.” Mã Đằng Diệu giật mình nhìn hành động thân thiết của hai người, sau yến hội lần trước anh đã điều tra Đào Tư Di, bên trong chỉ nói hai người tuyên bố với người ngoài là anh em họ, không nói giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ như vậy, nếu anh biết sớm, có lẽ sẽ không xuất hiện tình cảnh như hôm nay. Anh chỉ cảm thấy có hứng thú với cô mà thôi, không đến mức mãnh liệt chạm tới cảnh giới hoành đao đoạt ái.
“Vậy Mã tiên đi, chúng tôi không tiễn, Tiểu Kiệt thường đến đây chơi nhé, anh chị sẽ chiếu cố em thật tốt.” Diệp Lan Trăm mỉm cười, cố ý nhấn mạnh hai từ anh chị.
Đào Tư Di nhìn Tiểu Kiệt tức giận, khóe miệng giật giật, một đứa nhỏ mặt than như vậy lại để cho Diệp Lan Trăn chọc giận thành thế này, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mã Đằng Diệu gật đầu, nắm tay Tiểu Kiệt trở về xe.
Theo bóng xe màu đen dần khuất xa, Đào Tư Di thở dài, rốt cục cũng đưa tiễn được vị tiểu thần như pho tượng kia. Ngẩng đầu nhìn trời chiều đang hạ dần xuống núi, một ngày hỗn loạn cuối cùng qua đi. Đợi ngày Diệp Nam Tê cất bước, mọi chuyện liền khôi phục bình thường, loại ‘chúng tinh phủng nguyệt’(sao vây trăng sáng) này, cô thật sự không thể hưởng thụ.
Diệp Lan Trăn quay đầu nhìn rõ Đào Tư Di đang thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng hơi cong, cúi đầu bên tai cô nhẹ giọng nói một câu: “Đêm nay chúng ta ngủ ở phòng người nào?”
Những lời này nhất thời khiến Đào Tư Di giật mình, cô kinh ngạc nhìn Diệp Lan Trăn. Trên mặt anh mặc dù có chút bất cần đời nhưng trong mắt lại tràn ngập xác định.
“Muốn để Nam Tê hết hy vọng, không phải đơn giản là có thể thành công. Mặc dù anh có chút kích thích nhưng đứa nhỏ nhà họ Diệp cũng không phải đứa ngốc, em không muốn thất bại trong gang tấc chứ?”
Diệp Lan Trăn mỉm cười nhìn chằm chằm cô, nhìn tóc bên tai bay tán loạn theo gió, vươn tay vén tóc cô ra phía sau vành tai. Ngón tay truyền đến xúc cảm nhẵn nhụi khiến anh cúi đầu. Đào Tư Di nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần, định lui về phía sau vài bước để giữ khoảng cách với anh. Câu nói tiếp theo của Diêp Lan Trăn lại khiến cô ngừng bước.
“Đừng nhúc nhích, Diệp Nam Tê đang nhìn ở trên lầu. ”
Thành công thấy cô gái trước mắt cứng ngắc vì câu nói của mình, Diệp Lan Trăn nhẹ nhành hôn lên môi cô, xúc cảm mềm mại khiến anh muốn đòi thêm. Dứt khoát vâng theo tâm ý, tay đè chặt đầu cô, đầu lưỡi mạnh mẽ chờ đợi chơi đùa cùng cô, nhưng hàm răng ngậm chặt cản trở đường nó. Diệp Lan Trăn bất mãn nhíu lông mày, cô gái nhỏ này vẫn ngang ngược, một cánh tay khác cầm ở eo cô, dùng lực kéo cô vào trong ngực.
“Anh…!” Cảm nhận được vật thể cứng rắn chọc vào bụng dưới của mình, Đào Tư Di nhịn không được kinh hô.
Cô mở miệng, thành công để Diệp Lan Trăn công phá phòng tuyến. Hai lưỡi mềm mại vướng mắc cùng một chỗ, anh hút lưỡi non mềm của cô vào trong miệng mình, dùng răng khẽ căn, ngăn cản ý đồ muốn chạy trốn, đầu lưỡi anh tận tình chơi đùa cùng đầu lưỡi cô. Lửa nóng càng ngày càng dâng cao khiến nó càng đứng thẳng, Diệp Lan Trăn biết bản thân không cách nào đi tiếp bước nữa. Anh hận không thể đè cô gái trước mắt đặt trên mặt đất.
“A… em giẫm lên tôi!”
Chân truyền đến đau đớn khiến Diệp Lan Trăn tỉnh táo lại, anh tức giận nhìn Đào Tư Di, cô đã vậy còn không hiểu phong tình, cắt ngang chuyện của anh. Cô gái trước mắt cả khuôn mặt đỏ bừng, mặt nhỏ non mềm dưới ánh sáng của trời chiều càng phát ra kiều diễm ướt át. Đôi mắt ngập nước kia, giờ phút này đang toát ra phẫn nộ. Diệp Lan Trăn ngứa ngày trong lòng, muốn cúi đầu tiếp tục sự nghiệp dang dở vừa rồi.
“Hai người đang làm cái gì.” Diệp Nam Tê phẫn nộ xuất hiện trước mặt hai người, tay nắm chặt hình quả đấm không e dè biểu lộ sự tức giận của anh.
“Làm chuyện người yêu phải làm.” Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua Đào Tư Di, nhún vai, lười biếng nói. Sau đó lại cúi đầu điều chỉnh âm vực để mấy người có thể nghe thấy: “Buổi tối chúng ta tiếp tục. ”
Giờ phút này Đào Tư Di hận không thể một quyền đánh vào giữa mặt Diệp Lan Trăn, xóa sạch nụ cười đê tiện của anh. Nhưng Diệp Nam Tê ở đây, cô vẫn phải kiềm chế tức giận. Đào Tư Di hít sâu một hơi, tận lực biểu hiện thật tự nhiên, khẽ gật đầu. Cô sợ nếu mình nói ra, sẽ nhịn không được đổ ra một đống từ mắng chửi người từ trong bụng. Tên đàn ông này quá vô sỉ, mặt anh không đổi sắc nói ra rõ ràng như vậy.
Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di, lại vươn tay bấm đôi má non mềm của cô, anh vô cùng hài lòng với hành động đột nhiên chạy đến đây của Diệp Nam Tê. Bản thân còn đang lo lắng không biết làm thế nào để tiến thêm một bước với cô bé này, thì đã bị cử chỉ vô tâm của Diệp Nam Tê thành toàn rồi. Anh nên thương cảm thay người em trai này, hay nên vì phúc lợi của mình mà chúc mừng một phen đây? Diệp Lan Trăn cười gian như mèo trộm được miếng thịt.
Đào Tư Di nhìn thấy bóng lưng Diệp Nam Tê giận dữ rời đi, bốp… một tiếng gạt tay Diệp Lan Trăn ra.
“Anh…anh không biết xấu hổ…”
Diệp Lan Trăn buông tay, “Em đã nói rồi, tôi biết rõ. Chỉ có điều, buổi tối hoặc em đến phòng tôi, hoặc tôi đến phòng em, em chọn cái nào?”
“Anh…” Tay Đào Tư Di nắm chặt hình quả đấm quơ quơ, lại muốn giậm lên chân Diệp Lan Trăn, bị anh tránh được, theo quán tính cô lập tức bổ nhào vào lòng anh.
“Không cần gấp như thế chứ, vậy quyết định đi, buổi tối đến chỗ anh.” Diệp Lan Trăn nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của cô gái trong lòng, âm thầm cười, anh thật đúng là có khả năng chọc người tức giận. Vội vàng điều chỉnh sắc mặt, trấn an nói: “Yên tâm, chỉ là trông giống vậy thôi, anh không quá phận đâu. ”
Đào Tư Di vùng vẫy đứng lên từ trong lòng anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh, quay đầu đi vào nhà.
Diệp Lan Trăn nhìn trời chiều cách đó không xa, giữa nam nữ không phải sẽ xảy ra chút chuyện như thế sao! Yên tâm, anh khẳng định không quá phận, chỉ cần làm đủ là được. Nói đi nói lại, anh nên làm thế nào để cô gái nhỏ này ngoãn ngoãn đi vào khuôn khổ đây? Diệp Lan Trăn cúi đầu suy tư, thật là chuyện đau đầu mà.
Nhưng không sao, phụ nữ nói “không cần” chính là “muốn”, anh phải để cô lĩnh hội được hàm nghĩa này. Diệp Lan Trăn ngẩng đầu nhìn về phòng Đào Tư Di, anh chưa từng quá khát vọng một cô gái nào, người phụ nữ nhỏ này đã thành công khiến anh cảm nhận được.
Đào Tư Di trở về phòng, mặt ửng hồng cuối cùng cũng biến mất. Nghĩ tới nụ hôn làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh vừa rồi, cô hận nghiến răng nghiến lợi. Cô không thể không chú ý đến tiếng tim đập nhanh của mình, cô thật muốn hỏi người đàn ông kia rốt cuộc muốn làm gì, anh thiệt tình hay giả ý, vì cái gì bám chặt cô không rời. Anh có thể cũng giống như Lý Mộ Tiêu hay không, đơn giản chỉ vì thèm muốn theo ý thích.
Thời gian là tương đối, mỗi người lại quan niệm khác nhau, nó có thể là ngắn ngủi cũng có thể là dài lâu. Giống như Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn bây giờ. Một người đang nhàn nhã chờ thỏ trắng nhỏ tới cửa, một người lại đang suy tư về đàn ông.
Nhưng có một câu nói rất đúng, người tính không bằng trời tính, vì sao lại nói như vậy?
Trời cuối cùng đã tối, dùng xong cơm chiều, thỏ trắng nhỏ bị sói xám xách về hang sói. Đang lúc sói xám chuẩn bị gột rửa sạch sẽ thỏ trắng nhỏ, thời điểm chuẩn bị ăn vào trong bụng, một vấn đề mà anh không muốn nhất lại xuất hiện.
Diệp Lan Trăn muốn ngửa mặt lên trời gào to, cái gì gọi là đau khổ, nhìn vẻ mặt của anh là biết. Vì sao phụ nữ lại có kỳ sinh lý, tại sao lại phải là hôm nay, thời gian này địa lợi nhân hòa. Lão nhị nhà anh sắp bạo phát, anh thật muốn chiến đấu hăng hái mà không quan tâm đẫm máu.
“Sao em lại có cái này.” Giờ phút này, Đào Tư Di bị đặt dưới thân Diệp Lan Trăn, tạm thời không cần phải nói, quá trình có bao nhiêu gian khổ, anh không dễ dàng gì mới đem được cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh ném tới trên giường, cũng không dễ dàng gì hôn cô đến ý loạn tình mê. Tay anh khát vọng thăm dò cội nguồn ấm áp mê người kia của cô, đụng chạm đến chỗ đó, khát vọng ướt át lại không thấm ướt ngón tay anh, một tầng thật dày tạo thành khoảng cách cách ly trong gang tấc.
“Tại sao em lại không có.” Cả khuôn mặt Đào Tư Di đỏ bừng nhìn người đàn ông phía trên, cô không ngốc, người này ban ngày buông lời thề son sắt bảo đảm, cô đã liền dự tính qua cảnh tượng này. Chẳng qua hôm nay thật đúng là có phần không sợ hãi.
“Em cố ý.” Diệp Lan Trăn nhụt chí ngồi dậy, anh khát vọng đã lâu, vừa đạt được lại là cái này.
“Là tâm tư anh bất chính.” Đào Tư chỉnh lại quần áo bị rối loạn, ôm lấy chăn trên giường ném trên mặt đất, chuẩn bị ngủ trên đất một đêm.
Diệp Lan Trăm mỉm cười nhìn Đào Tư Di, lại nhìn bên dưới quần ngủ đã bị dựng thành lều trại. Anh thật không cam lòng đêm nay cứ qua đi như vậy.
“Em cười nhạo anh.” Diệp Lan Trăn đứng lên, anh hai bước đi tới trước mặt Đào Tư Di, lều trại phình to đối diện mặt cô.
Đào Tư Di kỳ quái nhìn người đàn ông đang cười gian, anh không chút nào che giấu, biểu hiện ngay trước mặt cô, cho dù vải ngăn cách, bọn họ đều biết phía dưới kia là tình cảnh gì.
“Chẳng lẽ không ai nói với em, nam nữ trong lúc đó không chỉ có một loại phương thức.” Diệp Lan Trăn ngồi xổm xuống, bao phủ Đào Tư Di dưới bóng mình.