Đọc truyện Thê Nô 2 – Chương 14: Lễ Vật
Đại sảnh yến hội ánh đèn huy hoàng, Đào Tư Di thầm mắng mình không có tiền đồ, phải chịu quản lý Ngô tra tấn nửa giờ rồi mới được phép về trước giờ tan tầm.
“Em đang mắng anh?” Diệp Lan Trăn cúi đầu nhẹ giọng thổi hơi bên tai Đào Tư Di. Nhìn vẻ mặt không cam lòng của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, anh nhịn không được muốn hôn cô. Anh chỉ muốn ở cùng cô nhiều hơn một chút mà thôi.
“Tôi đang mắng chính mình.” Đào Tư Di tức giận đáp lại.
“Nha. ”
Nghe Diệp Lan Trăn vừa lòng đáp lại, cô hận không thể dùng đôi giày cao gót ba phân của mình không cẩn thận giẫm anh một cái.
“Cùng anh đi chào chủ nhân bữa tiệc thôi.” Đào Tư Di đang cân nhắc đặt chân thế nào, chợt nghe tiếng thì thầm của anh, cô sợ tới mức đánh mất ý niệm trong đầu.
Nhà tạo hình giúp Đào Tư Di mặc một bộ lễ phục màu trắng, bộ dáng cô vốn trẻ trung, thường ngày đã giống búp bê, giờ khoác lên bộ lễ phục khiến cô càng thêm vài phần quyến rũ. Cùng Diệp Lan Trăn bước vào yến hội thu hút bao nhiêu ánh mắt hâm mộ từ những người đàn ông khác.
Diệp Lan Trăn nói chuyện với chủ nhân bữa tiệc, ánh mắt thường thường đảo qua Đào Tư Di bên người, vẻ cứng ngắc trên khuôn mặt tươi cười của cô làm anh cảm thấy rất thú vị. Anh có thể nhìn ra cô gái nhỏ này không thích ứng được với tình huống này, dù vậy nhưng vẫn cố gắng đóng tốt công việc làm bạn gái, cô làm tốt hơn so với tưởng tượng của anh. Một bộ dáng đầy tinh thần kia khiến anh càng thấy thú vị!
“Cậu Diệp, không nghĩ tới chúng ta có thể gặp nhau ở Côn Thành, Đào tiểu thư thật khéo.” Mã Đằng Diệu cầm chén rượu trong tay đi tới, chủ động tiếp đón.
Đào Tư Di ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, nở nụ cười. “Thật khéo. ”
“Mã tiên sinh, anh biết Tư Di?” Diệp Lan Trăn dừng một chút liền lập tức nói.
“Ngày hôm qua đã gặp, tôi vốn định đưa Đào tiểu thư về nhà, không nghĩ lại bị từ chối.” Mã Đằng Diệu thoải mái nói rằng anh bị từ chối. Cô gái trước mắt khiến anh kinh diễm, nhịn không được mà chủ động lại đây hiểu biết thêm, nếu cô chính là bạn gái của Diệp Lan Trăn, Mã Đằng Diệu không ngại biểu lộ thái độ của mình, với sự khôn khéo của Diệp Lan Trăn khẳng định có thể nghe hiểu ý tại ngôn ngoại.
Diệp Lan Trăn dừng một chút, nhìn thoáng qua Đào Tư Di rồi mỉm cười với Mã Đằng Diệu. “Tư Di ở cùng tôi, có tài xế đưa cô ấy về nhà. ”
“À, ra là vậy.” Mã Đằng Diệu không để lộ biểu hiện thất vọng, tiếp tục hàn huyên vài câu rồi xoay người rời đi.
Đám người đã đi xa, Diệp Lan Trăn mới nhíu mày nhìn cô gái vẫn đang miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười bên cạnh, một loại cảm giác có nguy cơ từ từ nhen nhóm.
“Không phải em đã nói là không có chuyện gì mà, thế anh chàng kia là sao?” Anh có chút bất mãn ép hỏi Đào Tư Di. Gặp phải tên khó chơi như vậy mà cô còn không thèm nói với anh một tiếng.
Diệp Lan Trăn có biết về Mã Đằng Diệu. Mã Đằng Diệu này hơn anh mười tuổi, miễn cưỡng coi như hai người là cùng thế hệ, bởi vì tính cách nên bọn họ rất ít khi gặp mặt. Tuy vậy nhưng hai người cũng chưa từng trở mặt, nghiêm khắc mà nói cũng coi như có chút giao tình. Lại nói, Bắc Kinh lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bọn họ ở Côn Thành cũng được cho là bạn cũ. Yến hội hôm nay cũng bởi vì nghe nói anh ta sẽ đến đây nên mới cố ý xuất hiện, muốn một cái gặp mặt. Không nghĩ tới cô gái nhỏ bên người đã gặp sớm hơn anh!
“Tôi có cần phải kể về một người xa lạ không.” Đào Tư Di phát hiện bản thân đã bị Diệp Lan Trăn kéo đến góc trống, rốt cục cũng dỡ xuống được vẻ cười cứng ngắc trên mặt, không mặn không nhạt hỏi một câu, “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, người xa lạ vốn không cần để ý. Về sau nhìn thấy anh nhớ nói với anh một tiếng. Tên này em không thể trêu vào. ”
Lời Diệp Lan Trăn khiến Đào Tư Di mờ mịt, anh nói lời này là có mục đích gì? Người đàn ông tên Mã Đằng Diệu kia thì có liên quan gì tới cô.
Lý Mộ Tiêu vừa vào cửa liền nhìn thấy Đào Tư Di, anh ta liếc mắt nhìn Tô Mạn Ca bên người rồi lại nhịn không được mà so sánh chênh lệch giữa hai người.
“Tư Di, thật khéo, em thế nào rồi?”
Nếu như hỏi Đào Tư Di rằng người cô không muốn nhìn thấy nhất là ai, cô khẳng định sẽ trả lời, đó là chồng trước, chẳng qua trời không toại lòng người. Vừa mới nghỉ ngơi trên ghế được một lát đã thấy Lý Mộ Tiêu cùng Tô Mạn Ca đi tới. Đào Tư Di nhịn không được hồ đồ một chút. Người đàn ông này mấy ngày hôm trước chẳng phải còn để vẻ mặt thâm tình muốn giữ cô lại hay sao, nhanh như vậy mà đã có người thay thế bổ sung rồi.
“Tôi rất tốt, nhìn anh cũng khá tốt. ”
Đào Tư Di cảm thấy cô vẫn còn chút chướng ngại tâm lý, nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ, cô vẫn không thể bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện tránh không được mang theo chút trào phúng.
Lý Mộ Tiêu có điểm mất mát, cái không khí khó chịu này khiến lòng tự trọng của anh ta bị hảo tổn không ít. Bù lại, Tô Mạn Ca quấn quýt anh ta làm anh thoải mái hơn. Lúc trước anh ta còn muốn tìm cơ hội cùng Đào Tư Di hợp lại, hôm nay thoạt nhìn càng không có khả năng, châm chọc trong mắt Đào Tư Di không e dè đâm vào trong lòng anh ta.
Anh ta từng nghĩ vẻ đẹp của Đào Tư Di chỉ thuộc về mình anh ta, thật cẩn thận nâng niu cô, sợ người khác phát hiện, nhưng hôm nay hào quang của cô vẫn sáng chói xuất hiện trước bao người.
Nhận thấy ánh mắt Đào Tư Di đảo qua cánh tay Tô Mạn Ca đang khoác lên cánh tay anh ta, Lý Mộ Tiêu tự cảm thấy muốn duy trì khoảng cách nhất định với Tô Mạn Ca, Tô Mạn Ca dường như hiểu được ý đồ của anh ta nên ngược lại càng quấn chặt hơn.
Không khí giữa ba người ngưng trệ rồi đột nhiên trở nên khẩn trương.
Diệp Lan Trăn mỉm cười nhìn ba người, tên đàn ông này còn chưa từ bỏ ý định sao?
“Chân còn đau không? Uống chút gì nhé!” Diệp Lan Trăn cầm một ly trái cây đưa cho Đào Tư Di, vẻ mặt quan tâm như trong mắt anh không còn chứa thêm người nào khác.
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Đào Tư Di nhu thuận trả lời. Giọng nói này của anh giờ phút này đối với Đào Tư Di mà nói, là hết sức quý giá.
Biểu tình của Đào Tư Di làm Diệp Lan Trăn cảm thấy buồn cười, cô bé này thật đúng là biết giả bờ, vừa rồi còn làm mặt lạnh với anh, hiện tại liền biến thành dịu ngoan, thật là trong ngoài không đồng nhất.
“Tiêu, chúng ta đi chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc chứ!” Tô Mạn Ca túm cánh tay Lý Mộ Tiêu.
“Chúng tôi đi trước.” Lý Mộ Tiêu khẽ cười nhìn Đào Tư Di.
Nhìn hai người ôm nhau thân mật vừa rời đi, Diệp Lan Trăn ghé bên tai Đào Tư Di nhỏ giọng.
“Người ta đã bắt đầu tình yêu mới rồi, em họ chuẩn bị khi nào thì bắt đầu, nếu không có người thích hợp, người làm anh họ đây sẽ cố gắng thu nhận em. ”
Đào Tư Di lập tức bị lời này của anh chọc cười, đè nén do hai người kia mang đến trong phút chốc biến mất. Tuy rằng cô cảm thấy lời Diệp Lan Trăn nói thuần túy là vô nghĩa nhưng bản thân cô cũng lo lắng về vấn đề này một chút. Có câu ‘cũ không đi, mới không tới’, chuyện tình cảm này nếu không có cái mới thì sao có thể thay được cũ.
“Mã tiên sinh, vị tiên sinh kia chính là Lý Mộ Tiêu: chồng trước của Đào tiểu thư. ”
Tiểu Trần theo tầm mắt Mã Đằng Diệu nhìn tới, nhìn tư liệu vừa mới điều tra trong di động rồi ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng báo cáo.
Mã Đằng Diệu hơi gật đầu, nhìn Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn cách đó không xa, anh đối với cô gái này có điểm hứng thú quá mức.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Từ sau buổi tiệc rượu lần trước, lái xe của Đào Tư Di liền biến thành Diệp Lan Trăn, cô không biết thời gian làm việc của người đàn ông này như thế nào, mỗi ngày đều giống như viên chức nhỏ, cùng đi làm rồi cùng về nhà.
“Hôm nay là sinh nhật anh. ”
“À! Sinh nhật vui vẻ.” Đào Tư Di lên tiếng, sau đó mở cửa xe, xuống xe đi làm.
Diệp Lan Trăn đột nhiên có một loại xúc động muốn bổ đầu cô ra, nhìn xem rốt cuộc cấu tạo bên trong cô là cái gì. Một tháng đã trôi qua, mỗi ngày anh đều xe đón xe đưa, Đào Tư Di lại như người không để tâm, một chút cũng không thấy dấu hiệu đã động lòng. Kiên nhẫn của anh sắp dùng hết. Nếu còn tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ bị nghẹn mà gặp phải sai lầm.
Tay nắm hình quả đấm, Diệp Lan Trăn âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định anh phải có đột phá. Còn tiếp tục lề mề như vậy thì không biết đến ngày tháng năm nào mới tu thành chính quả. Lão nhị nhà anh mỗi ngày đều đúng giờ đứng lặng giữa không trung giương quốc kỳ đã khiến anh sắp phát điên rồi.
“Này.” Trương Lệ Viện đụng Đào Tư Di. “Nói cho chị biết, anh chàng kia rốt cuộc là ai vậy?”
“Anh họ em.” Đào Tư Di cầm quả táo trên bàn cắn một miếng. Thời gian cơm trưa chính là để tụ tập tám chuyện, là thời điểm nhân viên buôn chuyện sinh động, ví dụ như cô gái bên cạnh này.
Đào Tư Di chưa từng nghĩ sẽ trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong công ty. Không biết Diệp Lan Trăn nghĩ như thế nào. Mỗi ngày đều xe đón xe đưa, còn cố tình đưa đến tận cửa chính của công ty. Cuối cùng, người sợ nổi danh còn heo sợ mập, hiện tại toàn công ty đều biết có một chiếc xe đắt tiền mỗi ngày đưa cô đi làm. Mỗi khi cô kháng nghị, Diệp Lan Trăn chỉ nói một câu, nếu không đồng ý thì ở nhà ngây người thôi, nhà họ Diệp thừa sức nuôi cô.
“Họ hàng gần?”
“Vâng.” Trong lòng Đào Tư Di cảm thấy mờ mịt.
Ring… Nhìn thấy di động rung, Đào Tư Di lườm Trương Lệ Viện đang cố vểnh tai nghe ngóng, rồi ấn nút nghe. Muốn buôn chuyện thì cứ để buôn đi, dù sao cũng không có gì để nói.
“Hôm nay là sinh nhật anh.” Giọng Diệp Lan Trăn truyền tới.
“Buổi sáng anh đã nói rồi. ”
Diệp Lan Trăn ảo não vì Đào Tư Di không hiểu phong tình. “Em không chúc mừng gì anh sao?”
Đào Tư Di ngây ngốc nhìn di động, nào có người da mặt dày như vậy, “Anh thích gì, em tặng. ”
“Quà tặng sao?” Diệp Lan Trăn giờ phút này trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh, Đào Tư Di cột nơ con bướm từ trong hộp giấy nhảy ra, nếu là quà tặng này, đương nhiên anh sẽ nhận.
“Quà tặng thì không cần, buổi tối theo giúp anh xã giao một chút là được rồi, vài người bạn tổ chức mừng sinh nhật cho anh, anh lo mình bị say rượu không thể về được nhà. Anh nhớ rõ là em có bằng lái xe.” Diệp Lan Trăn híp mắt, nhìn tư liệu điều tra trong tay, mấy thứ này đến bây giờ đúng là có tác dụng.
“Vậy cũng được.” Đào Tư Di nghiêng đầu suy nghĩ, yêu cầu của anh dường như có chút kỳ lạ, tựa hồ có gì đó không thích hợp.
Diệp Lan Trăn cúp điện thoại, cười híp mắt, anh chờ mong buổi tối đến thật nhanh.