Thề Nguyền

Chương 92


Đọc truyện Thề Nguyền – Chương 92

Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngTuy không thể xem là tìm được phương pháp giúp Thiên Sắc tụ hồn trọng sinh, nhưng khi Bình Sinh mang theo Ôn thú quay về Tử Vi viên thì lòng vẫn
rất vui mừng. Chí ít, đây cũng xem như có chút thu hoạch.

Hắn không biết mình phải chờ bao lâu, nhưng hắn tin rằng Thiên Sắc nhất định sẽ trở về.

Tuy nhiên hắn còn chưa vui mừng được bao lâu thì những chuyện đau đầu liên tiếp kéo tới…

Đầu tiên là đôi song sinh Nha Nha và Miêu Miêu đã giúp hắn gây ra một tai
họa mà hắn cảm thấy thật muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng vì e ngại thể diện nên không thể không nghiêm nghị trách mắng như một người cha nghiêm
khắc.

Nói qua nói lại, chuyện Nha Nha gây ra họa cũng là do Hoa Vô Ngôn.

Ngày đó, Bình Sinh rời khỏi Tử Vi viên, Nha Nha và Miêu Miêu quỳ gối cầu xin trước mặt Ngự Quốc Tử Quang phu nhân khiến bà không thể nuốt trôi cục
giận. Cuối cùng, Ngự Quốc Tử Quang phu nhân vừa đau buồn vì đứa con trai ngang bướng, giờ hai đứa cháu lại không nghe lời, bà thấy chúng khiến
bà hao tổn tinh thần quá mức nên không thèm để ý tới chúng nữa. Nhưng
hai đứa bé vì muốn tỏ rõ thái độ kiên quyết của mình, thậm chí còn định
noi gương cha của chúng bỏ nhà đi bụi. Ai ngờ, đúng vào dịp đó, hai đứa
bé vừa ra khỏi Huyền Đô Ngọc Kinh thì đã gặp được Hàm Nhụy và Bán Hạ.

Đương nhiên Bán Hạ và Hàm Nhụy đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, hơn nữa hai
đứa bé còn luôn miệng kể khổ. Một mưu tính chợt lướt qua đầu Bán Hạ, y
không đưa hai đứa bé quay về Huyền Đô Ngọc Kinh ngay lập tức mà đưa đến
Ngọc Hư cung ở Tây Côn Luân gặp Nam Cực Trường Sinh đại đế.

Tại Ngọc Hư Cung ở Tây Côn Luân, Nha Nha và Miêu Miêu đã gặp được Nam Cực
Trường Sinh đại đế, sau đó việc quen biết các vị sư thúc, sư bá kỳ quặc
cũng thành chuyện đương nhiên.

Hiển nhiên, sau cùng
Nha Nha và Miêu Miêu vẫn bị đưa về Huyền Đô Ngọc Kinh, nhưng sau khi
được các sư bá, sư thúc có lòng tốt xúi giục, hai đứa bé lại tiếp tục
mục đích “kiên trì không bỏ cuộc” với tổ mẫu của mình. Ngự Quốc Tử Quang phu nhân thấy tâm can bảo bối của mình tự dưng biến mất, nóng ruột như
kiến bò trên chảo lửa. Khi thấy hai đứa bé quay về, hai đứa đều là tim
gan ruột rà của bà, làm sao bà nỡ trách mắng chúng, ngược lại bà còn hứa sẽ nghĩ cách cứu mẹ chúng về thì hai đứa bé mới chịu yên ổn.

Nhưng yên ổn không có nghĩa là chịu an phận, kết quả là do có chỗ dựa nên Nha Nha và Miêu Miêu bắt đầu thỉnh thoảng chạy đến Ngọc Hư cưng.

Bởi vì hai đứa trẻ là con của Thiên Sắc nên các sư bá, sư thúc đương nhiên
cưng chiều như ngàn sao vây trăng, đến cả người cứ ru rú ở U Minh Ti
suốt ngày như Bạch Liêm khi biết tin cũng chạy đến thăm. Đúng lúc đó,
Hoa Vô Ngôn kẻ rãnh rỗi sinh nông nổi cũng đến la cà…

Ngày trước, mọi người vốn không thích gặp Hoa Vô Ngôn, nhưng sau đó có lẽ vì đứng cùng chiến tuyến trong chuyện của Thiên Sắc và hai bên qua lại
thường xuyên, mọi người bắt đầu cảm thấy Hoa Vô Ngôn với họ là cá mè một lứa. Bất luận là uống rượu, ngâm thơ, đánh cờ, chơi đàn, thậm chí là
ngắm đông cung đồ thì Hoa Vô Ngôn đều thuộc hàng cao thủ, tài năng của y rất được khâm phục, cho nên mối quan hệ vốn cách trở trăm núi nghìn
sông giờ cũng thành hồ bằng cẩu hữu.

Kết quả là, Nha Nha gặp Hoa Vô Ngôn, Miêu Miêu gặp Bạch Liêm thì gây ra tai họa cũng không phải chuyện gì bất ngờ.

Hoa Vô Ngôn và Tử Tô vì chuyện của Thiên Sắc mà bất hòa từ lâu. Sau khi Hoa Vô Ngôn biết Tử Tô yêu thầm Phong Cẩm nên giận chó đánh mèo sang Thiên
Sắc, và sau khi Tử Tô thấy Hoa Vô Ngôn và các sư bá sư thúc của mình
xưng huynh gọi đệ với nhau, thì cả hai người đều thầm khinh bỉ đối
phương nhưng chẳng dám nói ra.

Lúc đó, Miêu Miêu dùng cớ đến thăm Hàm Nhụy để bám theo Bạch Liêm đến U Minh Ti. Con bé hệt
như miếng da trâu chọi hoài không thủng, cho dù Bạch Liêm có nóng tính
đến mức nào cũng không tiện so đo với một đứa bé, nên y đành phải nén
giận, ngoan ngoãn chịu sự chi phối. Mà Nha Nha theo Hoa Vô Ngôn đi chơi
khắp nơi, vô tình gặp được Tử Tô, Hoa Vô Ngôn bèn chỉ vào bóng Tử Tô ở
đằng xa, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện ác Tử Tô làm năm xưa cực
kỳ sinh động. Đã thế, khi đi lướt qua nhau Tử Tô còn ngứa miệng, thấy
Nha Nha có khuôn mặt giống Thiên Sắc nên đã nói lời gì đó không êm tai
bị Nha Nha nghe được.

Cho nên, Nha Nha không có Miêu Miêu ở bên lại bị Hoa Vô Ngôn xúi giục, nên đã tiến hành một trận trả thù liên hoàn với Tử Tô.

Kết quả trả thù tạm thời lược bỏ không đề cập ở đây, nói tóm lại khi Bình
Sinh trông thấy Tử Tô một tay xách cổ áo Nha Nha còn Hoa Vô Ngôn đi ở
đằng sau, thì hắn chợt có cảm giác dở khóc dở cười. Ngày xưa, hắn cũng
giống hệt con hắn, từng có xung đột với cô ả vênh áo kiêu ngạo này.
Huống hồ gì, nếu lúc đó không phải nàng ta làm khó thì…

Nếu nói trong lòng hắn không có thành kiến và oán giận thì là nói dối,
nhưng hắn và Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa có thần chức tương
đương, mà lại còn chút quan hệ cá nhân nên không tiện so đo. Chẳng qua
tính ra, con hắn tuy còn bé nhưng đã nhận được chân truyền của hắn,
thằng bé chọc ghẹo cô ả tự kiêu này đến mức chật vật không chịu nổi, mặt xám mày tro!

Được rồi, thật ra lòng hắn hiểu rõ bản
lĩnh của con hắn ra sao, chuyện này hơn phân nửa là do Hoa Vô Ngôn xúi
giục, cả hai cấu kết làm chuyện xấu…

Bây giờ, người ta đã tìm đến tận cửa tố cáo rồi!

Được!

Hay lắm!

Cực kỳ tốt!


Nếu không phải Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa đang đứng ở bên cạnh
thì Bình Sinh đã ôm lấy con trai mà hôn vài cái rồi khen ngợi một phen.
Đáng tiếc, hiện tại vì thể diện, hắn không thể không nén lại xúc động
muốn vỗ tay ăn mừng, rồi cố tình tỏ thái độ nghiêm nghị lặng lẽ “giải
cứu” đứa con trai nằm trong tay Tử Tô. Sau đó vờ đau lòng, dùng những
lời đẹp đẽ bề ngoài mà không có nội dung bên trong như chi, hồ, giả, dã
trách mắng một phen.

* Chi hồ giả dã là những hư từ trong văn cổ Trung Hoa, có nghĩa là hồi đó không có dấu câu hay liên từ mà dùng những hư từ này để phân biệt, phân tích câu. Sau này họ dùng cụm chi hồ giả dã nhằm để chỉ những người học cao hiểu rộng, bụng mang
một bồ sách, mở miệng ra là dùng cách nói chữ, khiến những người nghe
chẳng hiểu nổi => ý chỉ những người khoe khoang chữ nghĩa.Đáng tiếc Nha Nha tuổi nhỏ ngây thơ, không biết đây là trách mắng nên không
thèm quan tâm. Cậu bé chạy vòng quanh phụ quân, đầu tiên chỉ kéo góc áo
bào tím của phụ quân cậu, sau đó càng không thèm kiêng dè bắt đầu mắt đi mày lại với Hoa Vô Ngôn đang cung kính đứng cúi đầu ở bên kia.

Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa đương nhiên đã nhận ra Bình Sinh bao
che cậu nhóc, bà không tiện nói thêm gì khác đành phải trầm giọng thừa
cơ này chậm rãi nói ra lời Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đã dặn dò: “Thằng
bé còn nhỏ xíu mà ngang bướng như thế thì sau này phải làm sao? Thằng bé sao có thể kế thừa thần chức của Đế quân? Đế quân đã là cha của thằng
bé thì nên từ bỏ việc vân du tìm kiếm vô vị kia mà lo dạy dỗ con mình
thì hơn…”

Chỉ tiếc bà còn chưa nói hết thì đã có một
kẻ không biết điều tiếp lời: “Đúng vậy, đừng có như cái vị thần nào đấy
dạy được một đứa con gái tuổi còn nhỏ mà hung dữ như cọp cái, chuyện bé
tí cũng đi tính toán chi li với một đứa trẻ con, aiii… Sau này, sao gả
ra ngoài được đây…”

Những lời này ám chỉ rất rõ ràng, nữ tử vốn đang cực kỳ giận dữ rốt cuộc cũng không nén giận được quát lớn: “Hoa Vô Ngôn!”

Vung quạt “soạt” một cái, công tử áo trắng tao nhã luôn tự xưng là “tiểu
sinh” bây giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, cười cực kỳ mê hoặc lòng người, khẽ
phe phẩy chiếc quạt cực kỳ phong độ nhưng đuôi lông mày y lại nhướng lên tỏ vẻ trào phúng, y đáp lời cực kỳ vang dội: “Tiểu tiên ở đây!”

“Ngươi cứ kiếm chuyện với ta khắp mọi nơi, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Tử Tô giận dữ trừng trừng nhìn y, không hề che giấu sự tức tối nghiến răng nghiến
lợi, oán hận không thể nhào lên cắn y thành tám khúc! Biết Hoa Vô Ngôn
là một kẻ khéo léo, rất có tài ăn nói lại biết cách ngụy biện, đương
nhiên nàng biết mình không có cách nào nói lý với y bèn cố tình nói
ngược làm y khó coi: “Chẳng lẽ, ngươi có tình ý với ta cho nên mới liều
chết bám chặt, dây dưa không dứt?”

Đáng tiếc, nàng ta quá xem thường bản lĩnh của Hoa Vô Ngôn, trong tình cảnh đó một kẻ đã
quen với sóng to gió lớn như Hoa Vô Ngôn làm sao để mình bị bắt nạt? Đảo tròn con ngươi, Hoa Vô Ngôn đã có ý định: “Nhớ năm xưa, Tử Tô tiên cô
kiếm chuyện không ngớt với Thiên Sắc cô nương, đừng có nói là vì tiên cô có tình ý với nàng nên mới bám chặt không buông?” Y cố tình nhắc tới
Thiên Sắc là vì muốn kéo Bình Sinh vào vòng chiến, đây mới thật là âm
mưu của Hoa Vô Ngôn.

Quả nhiên vừa nghe thế, sắc mặt Bình Sinh sa sầm lại.

“Thiên Sắc…” Nhắc đến cái tên này, Tử Tô cũng hơi chột dạ. Ngày xưa nàng vẫn
chưa biết Bình Sinh chính là Thanh Huyền, khi có ai nhắc đến Thiên Sắc
thì nàng sẽ tức giận mắng chửi. Sau đó, nàng biết được chân tướng sự
thật từ Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa thì thâm tâm mới thấy bất ổn, nàng ta hận Thiên Sắc giờ đã tan thành tro bụi mà còn khiến biết
bao người hao tổn tinh thần như vậy, không nói đến Tử Vi đế quân, U Minh Diêm Quân Bạch Liêm, thậm chí còn có cả sư phụ của nàng… Vừa nghĩ đến
Phong Cẩm, Tử Tô đã thấy rất đau khổ, nàng ta cố vực dậy tinh thần: “Ta
còn nhớ, ngươi bênh ả ta chằm chặp, nghe nói ngươi từng mượn cớ canh giữ Tỏa Yêu tháp để đến thăm ả… Xem ra, tình ý của ngươi với ả thật sâu
đậm, không tầm thường đâu…”

Muốn quậy cho đục nước sao, bao nhiêu đây thì nhằm nhò gì?

Tên khốn Hoa Vô Ngôn này dám ngang nhiên khiêu khích, Tử Tô nàng cũng không sợ gì y!

Ai ngờ, Hoa Vô Ngôn nghe thấy chỉ bật cười ha hả mà không hề hoảng hốt.

“Sách có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cũng là chuyện thường tình
của nhân sinh. Tiểu tiên quý trọng Thiên Sắc cô nương cũng không phải là chuyện mờ ám gì. Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, trong lòng
Thiên Sắc cô nương chỉ có mỗi mình Bình Sinh đế quân, tiểu tiên làm sao
có phúc phần ấy?” Từng lời y nói đều rất thận trọng, không hề e ngại
hành vi và lời nói bám chặt Thiên Sắc ngày xưa của mình, y lẳng lặng
quan sát nét mặt Bình Sinh, sau đó lại chuyển mục tiêu: “Thật ra, tiểu
tiên và sư phụ Phong Cẩm của tiên cô cũng xem như đồng bệnh tương lân,
theo tiểu tiên thấy chưởng giáo Phong Cẩm dường như vẫn chưa thể nguôi
ngoai…

Lời này chẳng khác nào xát muối và miệng vết
thương của Tử Tô: “Ngươi…” Nàng ta trừng mắt nhìn Hoa Vô Ngôn, cứ thế
nghẹn lời không biết nên nói gì cho phải, nàng ta tức đến mức sắc mặt
trắng bệch cả ra.

Tuy nhiên Hoa Vô Ngôn dù đã chiếm
được thượng phong thì vẫn chưa hài lòng, y tiếp tục đổ đầu vào lửa:
“Ngẫm nghĩ kỹ thì tiên cô và tiểu tiên cũng có thể xem như đồng bệnh
tương liên đó…” Lời y nói rất thâm sâu, ngầm ám chỉ chuyện Tử Tô thầm
yêu Phong Cẩm. Khi trông thấy nét mặt Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa hơi thay đổi, lúc này y mới hài lòng, nhàn nhã phất phơ cây quạt
xem náo nhiệt.

Đáng tiếc, mọi chuyện tiếp theo không
giống như dự đoán của y, U Minh Diêm Quân Bạch Liêm đột ngột nổi giận
đùng đùng xách Miêu Miêu xông thẳng tới, trong tích tắc đã khuấy đảo cục diện.


Hóa ra, chuyện Miêu Miêu làm còn kinh thế hãi
tục hơn cả Nha Nha. Cô bé không những đứng trước mặt các vị chân quân
của U Minh Ti Cửu Trọng Ngục tuyên bố rằng cô bé đã chấm trúng Bạch
Liêm, mà lại còn nghiêm trang bàn điều kiện với Bắc Âm Phong Đô đại đế…

Nếu con muốn cưới con trai ngài thì giá cả ra sao?

Nhìn cảnh tượng đó, bảo Bạch Liêm sao không tức giận xanh mặt cho được?

Thừa dịp mọi chuyện rối loạn còn Bình Sinh thì đang đau đầu, Hoa Vô Ngôn
ngoắc ngoắc tay với Nha Nha, hai bóng dáng một lớn một nhỏ lén lút chuồn khỏi Tử Vi điện.

Hai người chạy một mạch đến dưới tàng phù tang, sau một lúc thở hỗn hà hỗn hễn bọn họ mới ngừng lại được.

“Hoa tiểu tiên.” Giọng nói Nha Nha trong vắt ngây thơ vô tội, cậu bé rất
thẳng thắn hỏi: “Con mụ la sát kia rất xinh đẹp, rất xứng với huynh,
huynh nên cưới nàng ta về.”

Hoa Vô Ngôn bị dọa bởi
cách gọi của Nha Nha, sau đó nghe thấy đề nghị của cậu bé, y sợ đến mức
tay run lên đánh rơi cây quạt: “Khụ khụ, tiểu công tử, chuyện này…” Một
lúc lâu sau y mới kịp phản ứng, y than thở liên tục: “Ngươi ghét ta lắm
phải không, cho nên mới có cái đề nghị tra tấn ta như thế…”

Trời ạ, bảo y cưới con mụ la sát kia thì chi bằng tước tiên tịch của y, đánh y về nguyên hình còn hơn!

Chỉ tiếc, xưa nay Nha Nha là loại người chỉ nói qua một lần rồi sẽ lập tức
chuyển hướng câu chuyện, cậu bé không thèm nhìn nét mặt buồn bực của Hoa Vô Ngôn, mà còn nghiêng đầu quan sát cẩn thận Hoa Vô Ngôn một lượt rồi
bỗng hỏi: “Hoa Tiểu tiên, thật ra ngươi rất tốt, sao mẹ của ta không
thích ngươi vậy?”

Hoa Vô Ngôn sặc nước miếng, khóe mắt run rẩy, thật không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào nữa.

“Khụ khụ, tiểu công tử, chuyện này…” Hắn cúi người nhặt lấy cây quạt rơi trên mặt đất, lòng thầm oán trách…

Nếu mẹ ngươi thích ta mà không thích phụ quân của ngươi thì làm sao có thằng nhóc ngốc ngơ ngốc ngác như ngươi?

Được rồi, thật ra y càng muốn tự giễu bản thân hơn…

Chuyện y thích mẹ của người ta giờ đã biến thành chuyện lông gà vỏ tỏi mất rồi?

Tiếc là, nỗi oán thầm của y mới dâng lên đã bị cắt ngang, bởi vì lời tiếp theo của Nha Nha thật khiến người ta trợn mắt há mồm…

“Hoa Tiểu tiên, nếu ngươi thích mẫu thân của ta như vậy, chi bằng ngươi cưới tỷ tỷ của ta đi, tỷ tỷ rất giống mẹ của ta…”

Hoa Vô Ngôn hoảng hốt giật mình, cây quạt vừa nhặt lên lại rơi đánh “cạch” xuống đất.

Trời ơi! Tỷ tỷ của ngươi bằng tuổi ngươi, ngươi cho ta có bệnh yêu trẻ con sao?

Còn nữa, mắt của ngươi bị làm sao vậy, tỷ tỷ của ngươi không hề giống mẹ
của ngươi mà cực kỳ giống cha ngươi! Lúc trước cha ngươi luôn gai mắt,
kiếm chuyện đủ điều với ta, đã khiến ta có ám ảnh tâm lý, nếu ta mà cưới tỷ tỷ ngươi, ngày ngày đều phải gặp mặt… tiểu công tử, ngươi cố tình
chơi xỏ ta đúng không?

Hơn nữa, chẳng phải tỷ tỷ của
ngươi đã chấm trúng U Minh Diêm Quân sao, mấy ngàn năm nay Bắc Âm Phong
Đô đại đế vẫn đang phiền não vì hôn nhân của con trai, bây giờ chỉ e lão ta đang buồn ngủ mà gặp được chiếu manh, chưa biết chừng một già một
trẻ đã đạt được hiệp định… nếu không sao Bạch Liêm lại có thể phẫn nộ
đến thế… Nếu lúc này y không biết điều mà chen chân vào… cả nhà U Minh
Ti Cửu Trọng Ngục đều là người thủ đoạn độc ác, đã thích thù vặt lại còn thù dai, y thật không dám chọc vào…

Y còn muốn giữ lại cái đuôi hồ ly của mình sống thêm mấy vạn năm nữa…

Tuy Hoa Vô Ngôn tự thấy tư duy của mình rất nhanh nhạy, thế nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ tư duy của Nha Nha, khi y còn đang phiền não vì sự kiện trước thì bên này Nha Nha lại tiếp tục cất lời…

“Thật ra trông ta rất giống mẹ của ta, chỉ có điều, tại sao ngươi lại không
phải là hồ ly cái? Như thế, ta có thể cưới ngươi rồi!”

Trong lúc Nha Nha ủ rũ buồn phiền, thì Hoa Vô Ngôn đã trông giống hệt một
thân cây trụi lá trong mùa đông băng giá, y cũng chẳng còn đủ sức nói
chuyện.

“Khụ khụ, tiểu công tử, chuyện này…” Y ỉu xìu nhặt cây quạt lên, miễn cưỡng nói thêm nửa câu thì chẳng thế nào nói
tiếp được nữa. Được rồi, thật ra y cũng muốn làm rõ, y hoàn toàn không
có hứng thú với chuyện tình đoạn tụ…

Một giả thiết
rợn tóc gáy bỗng hiện lên trong đầu, y biến thành một con hồ ly cái mặc
hỉ phục đội mũ phượng, nét mặt xấu hổ đi theo từng bước chân tập tễnh
của Nha Nha ngây thơ, y được Nha Nha dắt đi trên con đường chiêng trống
vang dội tận trời. Giả thiết ấy trong tích tắc khiến y khóc không ra
nước mắt…

Nếu phải như thế thì y thà cưới cái con mụ la sát kia còn hơn!


******

Vất vả lắm mới giải quyết xong chuyện của Nha Nha và Miêu Miêu, Bình Sinh
vừa suy tư vấn đề giáo dục con cái nhà mình, vừa thả Ôn thú ra khỏi
chiếc nhẫn Càn Khôn. Ôn thú quả như lời Dụ Lan nói, vì trốn tránh trong
đầm lầy không dám ra ngoài kiếm ăn nên đã đói đến hấp hối.

Chính con Ôn thú này đã nuốt tim của Thiên Sắc, bây giờ tìm được nó cũng xem
như một việc vui. Tuy vẫn chưa tìm ra cách giúp Thiên Sắc tụ hồn trọng
sinh, nhưng Bình Sinh chỉ muốn tìm trái tim Sắc về trước.

Con Ôn thú kia dường như biết ý định của Bình Sinh, nó biết mình sắp đối
diện với điều gì nên hoảng sợ co rúm lại, quần áo rách rưới, tóc tai rối bù, toàn thân run lên như những chiếc lá phất phơ trong cơn gió. Đôi
mắt đen giấu dưới mái tóc rối trợn trừng thật to, miệng mấp máy mãi mới
khàn khàn vang lên giọng cầu xin…

“Đ…đ… đừng…”

Lời đó khiến Bình Sinh nhớ ra một chuyện xa xưa. Ngày trước trên Yên Sơn,
sống cuộc sống vô tư vô lự cũng có một đứa trẻ miệng mồm không rõ luôn
lon ton chạy theo hắn, cậu bé vừa cười nhễu nước miếng vừa níu góc áo
hắn gọi: “C…c…ca…”

Đó là Nhục Nhục!

Hóa ra tuy Nhục Nhục đã chết, nhưng trí nhớ của cậu bé vẫn còn trong cơ thể này.

Bình Sinh nhìn Ôn thú co cuộn lại một đống, hắn vươn tay vận khí vài lượt,
tuy chỉ cần đánh một chưởng giết chết Ôn thú là có thể lấy lại tim của
Thiên Sắc, nhưng hắn chợt cảm thấy mình không nỡ ra tay.

Rốt cuộc lòng trắc ẩn và không nhẫn tâm này đến từ đâu? Chẳng lẽ là do Ôn
thú này sống nhờ trên thân xác Nhục Nhục sao? Nếu đổi là người khác chắc chắn hắn sẽ không nương tay, nhưng hôm nay người hắn phải đối mặt là
Nhục Nhục…

Lúc trước, khi Nhục Nhục rời xa trần thế
hắn đã không có mặt ở Yên Sơn, đương nhiên cũng không biết đứa bé ngốc
đã ra đi thế nào, cũng không biết trước khi chết cậu bé có đau đớn lắm
không. Nhưng hôm nay, bảo hắn tự tay giết chết Ôn thú, như vậy chẳng
phải cũng giống như hắn lại tận tay giết Nhục Nhục một lần nữa?

Thật lâu sau, cuối cùng Bình Sinh thu lại tất cả chân khí trên lòng bàn tay.

Cho dù có lấy được trái tim của Thiên Sắc thì vẫn chưa tìm ra cách giúp
nàng tụ hồn. Có lẽ, chờ đến khi tìm được phương pháp giúp nàng tụ hồn
thì xử lý Ôn thú này cũng không muộn… Bây giờ tạm để nó sống thêm một
thời gian nữa… Nếu công bằng mà nói thì tuy Ôn thú là ma nhưng quả thật
nó chưa từng giết hại một sinh mệnh nào…

Thở dài bất đắc dĩ, lòng Bình Sinh rối loạn, tự tìm vô số cái cớ cho bản thân…

“Bình Sinh con không xuống tay được sao?” Đúng vào lúc Bình Sinh do dự khó xử, một giọng nói trầm thấp uy nghiêm chợt vang lên.

Bình Sinh sửng sốt, xoay lại nhìn người vừa xuất hiện, hắn chợt ngẩn ra vì
những suy tư trong đầu bị bóc trần, đầu óc trống rỗng.

Người đến chính là Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn!

Nhìn Bình Sinh giật mình hoảng hốt, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn khẽ vuốt
chòm râu dài, dưới hai hàng mày trắng dài là đôi mắt đen bình thản tinh
anh cơ trí. “Bây giờ xem như con đã hiểu thế nào là vì an nguy của một
người mà tổn thương một người khác, vả lại cả hai đều là người quan
trọng trong lòng mình, việc này không khác gì lấy thịt tu bổ vết thương, tự thân nó đã là tạo nghiệt.” Dừng một lát, ông cúi đầu thở dài một
hơi, dường như cảm khái lại như vui mừng: “Muốn lấy lại trái tim của
Thiên Sắc cũng không cần phải giết nó. Hôm nay nếu con có giết Ôn thú
lấy tim Thiên Sắc thì cũng chỉ tăng thêm một phần tội nghiệt chứ không
thể tích thêm phúc đức cho con bé. Nếu không thể tìm được cách kết lại
nguyên thần cho con bé thì mọi chuyện đều uổng công…”

Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn cố ý chỉ dẫn, Bình Sinh không cách nào kiềm
nén cảm xúc, nắm chặt hai bàn tay, đôi môi vì kích động mà trở nên trắng bệch khẽ run lên nhè nhẹ. Cuối cùng, hắn dập đầu trước Phù Lê Nguyên
Thủy thiên tôn: “Bình Sinh cầu xin Thiên Tôn chỉ cho con một con đường
sáng.”

“Việc này ta cũng lực bất tòng tâm.” Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn nở nụ cười hiền hòa, thâm sâu, nụ cười đó vừa ẩn
chứa sự từ bi của người ở ngôi cao vừa xen lẫn sự bất đắc dĩ: “Nhưng mà, nói ra cũng rất lạ, Thiên Sắc vốn phải chịu mệnh cô loan trọn đời, thế
nhưng lại có được một đoạn nhân duyên với con, xét đến cùng cũng là do
con bé làm việc thiện tích được công đức sửa đổi số mệnh.”

“Ý của Thiên tôn là…” Trái tim Bình Sinh giật thót, bất giác nghẹn lời,
hắn chăm chú nhìn Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, lòng lo lắng bất an.

Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn vẫn không trả lời, chỉ xoay người bước đến
trước mặt Ôn thú, cây phất trần khẽ lướt qua thân thể Ôn thú, trong chớp mắt ông đã đeo dây xích kim cương trói buộc nó: “Ôn thú này có chút
duyên phận với con, giữ lại nó để canh giữ Tử Vi viên cũng không phải
việc khó. Về phần con…” Chờ đến khi làm xong mọi chuyện, ông mới quay
lại nhìn Bình Sinh: “Nếu cứ vân du tìm kiếm vô nghĩa khắp bốn phương thì chẳng thà con ở Tử Vi viên gánh vác trách nhiệm thần tôn của con, giúp
Hạo Thiên chấp chưởng thiên đình, xem như giúp con bé tích lũy phúc đức…

“Chẳng lẽ…” Cơn sóng dao động lướt qua đáy mắt rồi hóa thành nỗi đau vô sắc vô hình. Lòng hắn vốn đang kích động khó mà kiềm chế, nhưng khi mở miệng
thì đã hoàn toàn thay đổi, chẳng còn gì cả,từng lời từng chữ bất đắc dĩ
chết lặng thoát ra khỏi môi: “Con chỉ có thể chờ đợi không biết đến bao
giờ sao?” Bất tri bất giác, giọng của hắn hơi run rẩy, tựa như đau lòng
khó mà kiềm chế, cũng có lẽ là nỗi lo lắng khó đè nén.

Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn cúi đầu cười, xoay lưng về phía hắn, ông đáp
một câu chẳng liên quan gì, nhưng trong ngữ điệu lại ẩn chứa huyền cơ:
“Chỉ cần con còn tin con bé sẽ trở về thì đến một ngày nào đó con bé
nhất định sẽ về.”

******

Quả như

lời Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn việc phục hồi lại cơ thể Thiên Sắc
không khó. Hắn dùng cành và lá của cây phù tang, mượn máu của Nha Nha,
Miêu Miêu và trái tim thu lại từ chỗ Ôn thú, sau đó Bình Sinh run tay
triệu hồi hoa Khuê Uy từ trong cơ thể ra, rồi tận mắt chứng kiến cảnh
tượng cơ thể Thiên Sắc dần xuất hiện trong vầng sáng tím.

Nàng tựa như đang ngủ, im lặng nằm đó không hề có tri giác, khuôn mặt, dáng
người, tất cả đều không khác gì người trong hồi ức của hắn.

Nhưng, Bình Sinh càng nhìn thì lòng càng chua xót, nghĩ đến việc ngày đó hắn
nằm đó mà không hề biết nàng tự moi tim trả hắn thì trái tim lại đau
thắt lại, một nỗi tuyệt vọng chợt dâng lên kèm theo mùi máu tươi nồng
nặc.

Dù sao…

Đây chỉ là một thể xác vô hồn thôi.

Vô số buổi xế chiều mặt trời lặn xuống, mặt trăng dâng lên, hắn nắm tay
nàng và cả chiếc trâm gỗ đàn tơ vàng lúc trước nàng để lại, hết lần này
đến lần khác lặp đi lặp lại tình ý của hắn với nàng, ngày quay ngày, bất tri bất giác đã qua một ngàn năm.

“Thiên Sắc, bao
giờ nàng mới quay về?” Mỗi một lần, cố đè nén sự hoảng loạn trong đôi
mắt và sự bất an, xót xa trong lòng. Tuy hắn nắm tay nàng nhưng dường
như chẳng nắm bắt được điều gi cả, nàng tựa như một bức tượng được điêu
khắc bằng băng, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất, tan ra thành nước
trước mặt hắn. Những đêm dài thanh vắng, từng lời hắn nói đều biến thành những giọt nước mắt không lời. Hắn thấp thỏm tự hỏi nỗi bất an trong
lòng mình là gì, cổ họng khàn đi, từng lời thốt ra đều rất khó khăn,
giống như Nha Nha học nói. Một người vẫn luôn bình tĩnh như hắn giờ suy
nghĩ lại rất rối loạn, trái tim nóng nảy đập trong lồng ngực dường như
bất kỳ lúc nào cũng có thể phá vỡ ngực bay ra. Hắn cố gắng giữ bình
tĩnh, tự trấn an mình, nhưng càng ngày càng khó kiềm chế được cảm xúc.
Dần dà, bàn tay nắm tay nàng đã bất giác run rẩy, thậm chí hắn còn chưa
nhận ra ngữ điệu của hắn đã run lên khó mà kiềm chế: “Chẳng lẽ nàng cứ
định ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa ư… Nàng mau về đi… về xem con
của chúng ta…”

Trong một ngàn năm, dù hắn có nắm chặt tay nàng đến mức nào, hắn không xem ai ra gì đặt từng nụ hôn lên môi
nàng, thì điều hắn có thể cảm nhận được chỉ là lạnh lẽo và băng giá, còn nàng vẫn không chút phản ứng. Đối diện với thể xác nàng, hắn cố gắng
sưởi ấm nàng, nhưng chỉ đành bó tay chịu chết, không biết phải làm thế
nào để nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp. Hắn chỉ còn cách chờ đợi,
ngày càng thất vọng, rồi dần thành tuyệt vọng.

Nhưng dù là thất vọng hay tuyệt vọng thì hắn vẫn không thể từ bỏ việc chờ đợi nàng.

Điều hắn có thể làm là kiên định giữ vững niềm tin của mình.

Đúng vậy, hắn biết nếu hắn cứ một mực tin rằng nàng có thể quay về thì đến
lúc nào đó nàng nhất định sẽ trở về. Nếu đến cả hắn cũng không nghĩ là
nàng có thể về thì nàng sẽ vĩnh viễn không còn về được nữa.

Trong quãng thời gian chờ đợi vô vọng, hắn không có bất cứ một điểm tựa nào,
điều hắn có thể dựa dẫm chỉ là niềm tin cố chấp của mình mà thôi.

Thật lâu sau đó, hắn như quên mất thời gian. Hắn chỉ nắm tay nàng, đôi môi
mỏng lặp đi lặp lại. Trước sau như một, hắn vươn tay dịu dàng vuốt ve
khuôn mặt ngủ say của nàng, từng tấc quyến luyến yêu thương. Sâu trong
đôi mắt bùng lên một nỗi niềm không biết tên lại nóng bỏng hơn cả lửa,
tựa như chỉ cần liếc mắt một cái thì mọi thứ đều bị thiêu đốt.

“Thiên Sắc, hoa hướng dương tự tay ta trồng trên Yên sơn cho nàng lại nở rồi…. Rốt cuộc khi nào nàng mới quay về…”

Cởi áo ngoài, hắn leo lên giường ôm nàng vào lòng, đặt nàng tựa mặt vào vòm ngực của hắn, lắng nghe tiếng trái tim đập đều đặn của hắn. Lòng thầm
mong đợi, từng nhịp đập mạnh mẽ trầm ổn đó có thể lay động vài mảnh hồn
phách đã tan đi của nàng, gọi nàng thức tỉnh từ giấc ngủ say?

Thứ hắn có thể cho nàng chỉ có mỗi trái tim này thôi!

******

Bình Sinh không biết tại sao mình lại ngủ, vì trong một ngàn năm qua hắn
chưa từng yên ổn chợp mắt. Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng nàng moi tim hồn phi phách tán trước mặt hắn, hắn sợ hắn mà
nhắm mắt lại thì thể xác của nàng cũng biến mất lặng lẽ hệt như ngày đó.

Tuy nhiên, hắn không chỉ ngủ mà còn nằm mơ!

Trong mơ, hắn thấy một người…

Đó là Thanh Huyền của ngày xưa đang ngồi trên đất tỉ mỉ mài một nhánh cây tử đàn tơ vàng thô ráp thành một cây trâm bóng loáng.

Cảnh tượng này không xa lạ gì với Bình Sinh, nhưng tận mắt chứng kiến hình
ảnh kỳ quặc này, rõ ràng đó là Thanh Huyền và quang cảnh này quen đến
mức không thể quen hơn, nhưng hắn lại cảm thấy có điều gì bất ổn.

“Rốt cuộc ngài cũng tới!” Trông thấy hắn, ‘Thanh Huyền’ ngồi đó thở phào nhẹ nhõm, nét mặt như trút được gánh nặng, ‘Thanh Huyền’ vứt cây trâm sắp
mài xong đi, chỉ chăm chăm bước nhanh về phía trước tựa như muốn vội
vàng dẫn hắn đến nơi nào đó.

Cảnh tượng nhìn thấy và
nói chuyện với bản thân mình quả kỳ dị tột đỉnh, Bình Sinh cảm thấy giấc mơ này lạ lùng khó tả, thế nhưng hắn cứ như bước vào ma chướng đi theo
sau ‘Thanh Huyền’ kia…

Đó là một biển hoa hướng dương vô biên vô hạn, rạng rỡ tươi sáng, màu vàng kim rực rỡ gần như nhuộm
khắp bầu trời. Đi qua giữa những hàng cây hướng dương cao tới đầu người, Bình Sinh càng bước về trước càng lo lắng bất an, kinh hồn bạt vía,
dường như ở đằng trước là cảnh tượng hắn có thể đoán ra đang chờ đợi
hắn…

Nhưng, hắn sợ, sợ mình lại thất vọng!

Cuối cùng, khi đến giữa biển hoa hướng dương, hắn loáng thoáng trông thấy một bóng áo đỏ thẫm.

Hết chương 92


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.