Đọc truyện Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau – Chương 17: Bí mật nhỏ tại website TruyenChu.Vip
Edit: Hanayang
Đây là cơn mưa lớn đầu xuân ở Bắc Kinh, tiếng mưa rơi như nhịp trống, một trận nhanh như sắp bùng nổ, làm lòng người lắng nghe cũng chóng được kéo lên.
Chắc là do ảnh hưởng của sấm chớp, tín hiệu tivi cực yếu, màn hình cứ giật liên tục, tiếng cũng chẳng có. Diệp Phong khó chịu, đi tới tắt TV. Cô cũng không có tâm tình lên mạng nên đến bên tủ sách lấy một quyển lên sofa nằm xem. Xem một hồi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lỗ tai ngóng dài ra, sợ đã bỏ lỡ một chút tiếng động ở bên ngoài.
Ngoài kia trừ bỏ tiếng mưa rơi, chính là tiếng sấm, tối nay, chỉ có thiên nhiên diễn tấu khúc cuồng hoan.
Di động ở trên bàn thình lình vang lên, Diệp Phong giật mình một lát, mới đứng dậy cầm lên xem. Vừa thấy dãy số, cô không khỏi cười khổ.
Đây lại là một tràng bão tố khác.
Chưa mở miệng, cười trước đã, khóe miệng cong lên sáu mươi độ, giọng thản nhiên, sân sân nói, “Mẹ, trễ như vậy sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?”
“Diệp tiểu thư, cô có gọi sai người không?” Tô Hiểu Sầm hừ lạnh nói.
“Ách? Ngoài Tô Hiểu Sầm nữ sĩ ra, thế giới này còn có người thứ hai có giọng nói mê hồn người ta như vậy sao?” Cô vụng trộm thè lưỡi.
“Diệp Phong, con bớt nịnh nọt đi, vô dụng thôi. Mẹ hỏi con, nếu mẹ không gọi điện thoại cho con trước, thì có phải con chuẩn bị cả đời không qua lại với mẹ nữa?”
Tô Hiểu Sầm không biết quăng cái gì, đầu dây bên kia truyền đến “Bốp” một tiếng nổ, Diệp Phong dựa vào bàn ngồi xuống.
“Tô Hiểu Sầm nữ sĩ, thân là cán bộ lãnh đạo của Thanh Đài, mẹ không thể tùy tiện phỉ báng người khác. Con vừa về nước, có rất nhiều việc cần làm. Con muốn chờ ổn định xong công tác, sau đó mới báo cáo lại cho mẹ từng việc một.”
“Mẹ có thể tin được sao, người có hai văn bằng – cử nhân chuyên ngành phát thanh cùng thạc sĩ quản lý tài chính – Diệp Phong tiểu thư, về nước sắp ba tháng rồi, mà đến bây giờ vẫn là một người vô công rỗi nghề trên đường phố Bắc Kinh?”
Diệp Phong dở khóc dở cười bĩu môi, “Có ai làm mẹ mà lại tổn thương con gái mình như vậy chứ? Được rồi, con nói thật, con đã tìm được một phần công tác rồi, làm người chủ trì ở radio, con biết, công việc này không có nhiều lý tưởng, cách mục tiêu của mẹ rất xa, nhưng con sẽ cố gắng gấp bội.” Tuy rằng biết rõ Tô Hiểu Sầm nhìn không thấy, cô vẫn là giơ tay lên cao hơn đỉnh đầu, thề thốt.
“Con đã sớm lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu của mẹ quá xa.” Cơn tức của Tô Hiểu Sầm dường như giảm bớt, âm lượng cao vút hơi hạ xuống.
“Ha ha, hiện tại sửa chửa cũng không muộn mà?” Diệp Phong thật cẩn thận hỏi.
“Chuyện của con thế nào mẹ có thể quản sao? Lúc tốt nghiệp, mẹ thay con tìm được công việc tốt, con nói muốn ra nước ngoài. Sau khi ra nước ngoài, bắt đầu có khởi sắc, con lại nói phải về nước. Con giỡn đủ chưa?” Tô Hiểu Sầm nói xong, không khí căng thẳng lại kéo đến.
“Đủ, đủ, về sau tất cả mọi chuyện con đều nghe mẹ chỉ huy.” Diệp Phong cam đoan.
Tô Hiểu Sầm thật mạnh thở dài, “Nếu biết con làm cho mẹ lo lắng như vậy, lúc mới sinh nên bóp chết con.”
“Tô bí thư, giết người phải đền mạng.”
“Không cần nói lải nhải. Nếu vẫn còn muốn theo con đường phát thanh này, ngày mai liên hệ với chú Ngô Phong đi, số điện thoại nhà chú vẫn như cũ. Hiện tại cứ làm tạm công việc này trước, sau này để chú ấy an bài giúp con. Ngày hôm qua, chú còn hỏi thăm con.”
“Dạ!” Diệp Phong sợ mẹ nói mãi không ngừng, vội vàng đồng ý.
“Nhớ mua bộ đồ trang điểm mang đi tặng dì Tần. Tháng sau mẹ đi Bắc Kinh công tác, đến lúc đó hẹn chú cùng đi dùng cơm, con cũng phải có mặt.”
“Con đi không tốt lắm đâu!”
“Tại sao?”
“Làm bóng đèn hay ho lắm sao? Ha ha, mẹ, ngủ ngon!” Không đợi Tô Hiểu Sầm trả lời, cô đã cúp máy. Nếu cô đoán không sai, Tô Hiểu Sầm nữ sĩ hiện tại nhất định là mắt trừng hình viên đạn, mặt đỏ bừng, đó nếu không phải tức giận, thí chắc là xấu hổ.
Chỉ cần nơi nào có con người tồn tại thì nơi đó có bí mật.
Vào một năm lúc Diệp Phong đang học ở Quảng viện, thông qua tuyển cử, Tô Hiểu Sầm trở thành vị nữ thị trưởng đầu tiên trong lịch sử Thanh Đài, ba của Diệp Phong – Diệp Nhất Châu là Bộ trưởng Bộ Viễn Thông của Thanh Đài. Từ nhỏ đứng ở đại viện chính phủ, Diệp Phong biết, nếu muốn chơi cùng các học sinh khác, phải hạ thấp mình trăm ngàn lần, bằng không các học sinh khác sẽ cô lập bạn. Diệp Nhất Châu nói với Diệp Phong, nếu con và một người khác đạt được thành tựu tương tự, người ta sẽ khích lệ người kia, mà con sẽ bị người ta nghi ngờ con là dựa vào quan hệ của ba mẹ. Tô Hiểu Sầm nói, xã hội này rất phức tạp, con là một cô gái bình thường, người con trai thích con là vì con người con. Nhưng nếu con là con cái nhà quyền thế, thì có lẽ hắn thích không chỉ là con người con mà thôi.
Diệp Phong ở trước mặt bạn học chưa bao giờ nhắc đến ba mẹ mình, ngay cả Biên Thành, Ngả Lỵ cũng không có ngoại lệ.
Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu không có đưa Diệp Phong đến Quảng viện báo danh, cô một thân một mình mò mẫm đến Bắc Kinh, người đón máy bay là Ngô Phong.
Ngô phong là bạn trai, là mối tình đầu của Tô Hiểu Sầm, hai người là bạn học ở Đại học Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, Tô Hiểu Sầm thi được vào làm thư ký văn phòng chính phủ Thanh Đài, Ngô Phong thì vào CCTV làm biên tập. Gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, công tác lại bận, không có thời gian chơi trò tình yêu phương xa, một năm sau, hai người vui vẻ chia tay, nhưng vẫn giữ liên hệ. Đó đã không phải tình yêu, mà là thăng hoa thành tình bằng hữu.
Tô Hiểu Sầm bề ngoài nhìn qua thanh tú dịu dàng, làm việc lại mạnh mẽ, lớn mật. Giọng nói cao vút quả thực làm cho người ta khó mà tin được là từ thân mình mảnh khảnh như vậy phát ra. Diệp Nhất Châu thường cười bà nói chuyện có thể không cần phone. Nhìn qua bà so với Diệp Nhất Châu có tiền đồ, nhưng ở trước mặt Diệp Nhất Châu, bà cũng mười phần phụ nữ, thường vì công việc mà khóc nhè. Diệp Nhất Châu ôn tồn dỗ ngọt, lại tinh tế vì bà phân tích, mới giúp bà vui vẻ trở lại.
Mặt dịu dàng phụ nữ này, ở trước mặt Ngô Phong, bà tự nhiên cũng sẽ toát ra.
Ngô Phong rất theo thời đại mới, không chỉ ở quần áo, còn ở tư duy. Ông cùng vợ không muốn có con, hiện tại, ông đã là nhà sản xuất kênh tin tức của CCTV.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Ngô Phong đối với Diệp Phong như bảo bối. Diệp Phong cũng không muốn phiền toái ông, hàng năm ông đều đến Quảng viện tuyển sinh viên tốt nghiệp vào CCTV. Đến thời điểm đó, Diệp Phong đều nói với ông, chú Ngô, chú trăm ngàn lần phải làm bộ như không quen biết con nha.
Ngô phong hỏi vì sao?
Diệp Phong mày nhăn thành một đường, còn thật sự trả lời: con cũng không muốn bị đặc biệt hóa!
Ngô phong cười cười, cũng nghe theo cô, nhưng chỗ nên ngầm chiếu cố vẫn phải chiếu cố.
Diệp Phong chỉ từng nhờ vả ông một chuyện. Năm thứ ba đại học, sau một buổi tối, cô chạy tới nhà ông, hỏi ông có thể nghĩ cách giúp cô ở lại Bắc Kinh tìm việc không! Khi đó đài CCTV kênh kinh tế tài chính đang tiến hành đổi mới chương trình, muốn tìm một khuôn mặt thanh tú, tươi cười ngọt ngào, giống như cô gái hàng xóm làm gương mặt mới, đọc bản tin buổi sáng. Ngô phong đem hồ sơ của cô đưa cho nhà sản xuất. Qua một vòng phỏng vấn, một vòng thi khảo hạch, nên cô suốt mấy tuần cũng không cùng Biên Thành hẹn hò. Biên Thành hỏi cô đang làm việc gì? Cô ra vẻ bí mật nói: đừng hỏi, đến lúc đó sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ!
Cô chưa từng cố gắng nhiều như vậy, mỗi ngày đều tập bản thảo đến rạng sáng, nửa ngày ngâm mình trong thư viện, lúc ăn cơm còn xem thêm sách, hoá trang khiến cho làn da bị dị ứng, nhưng cô vẫn kiên trì bôi lên từng lớp từng lớp.
Công việc được xác định bắt đầu vào mùa xuân năm tư.
Diệp Phong đem này tin tức tốt lành này làm bí mật dấu dưới đáy lòng, cô biết CCTV đã chú ý Biên Thành thật lâu, cô muốn chờ đến ngày Biên Thành nhận việc, cô muốn cùng anh chia xẻ tất cả mọi chuyện, sau đó dẫn anh về Thanh Đài gặp ba mẹ.
Thật lâu về sau, Diệp Phong mới biết được thì ra Biên Thành cũng có rất nhiều bí mật.
Đáng tiếc cô không chờ được ngày nói ra bí mật ngày nào đó.
Cô áy náy nói với Ngô Phong, nói không vào CCTV làm nữa. Người cưng cô chiều cô lên tận trời như Ngô Phong lần đầu tiên lạnh mặt, nghiêm khắc trách cứ sự tùy hứng, không biết chuyện của cô, cô ngồi ở trên sô pha khóc, cắn chặt môi, nhưng quyết không mở miệng thu hồi những lời mình vừa nói.
Bây giờ cô còn mặt mũi nào đi gặp chú Ngô đây? Diệp Phong khe khẽ thở dài, ngẩng đầu, kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, đều đã trễ thế này.
Ngoài cửa vẫn là một chút động tĩnh đều không có.
Cô buông sách, vào trong phòng lấy áo ngủ, vào toilet tắm. Giữa màn hơi nước ấm, cô thoáng nghe được tiếng nhạc chuông điện thoại di động. Vội vàng lấy khăn mặt quấn đầu tóc ướt, lạ quàng cái khăn tắm lớn rồi chạy ra.
Có hai cuộc gọi nhỡ, đều là từ radio gọi đến. Cô thở ra, miễn cưỡng gọi lại.
Đạo diễn giống như đứng trên đống lửa, lo lắng hét lên: “Diệp Phong, giờ cô ở đâu?”
“Ở trong nhà.”
“Nhanh đến đài đi.”
“Sao vậy?”
“Chuyên gia đêm nay bãi công rồi, giám đốc Lâu nói cô lại đây cứu nguy. Giám đốc Lâu nói cô có ý kiến gì, ngày mai nói với anh ta. Cô mau đón xe tới đây, bằng không tôi phải nhảy lầu đó.”
Cúp điện thoại, Diệp Phong vội vàng thay quần áo xuống lầu.
Dưới lầu, đã như đại dương mênh mông.
Mưa quá lớn quá nhanh, cái ô nho nhỏ căn bản không có tác dụng che chắn gì, che đầu không che được chân. Mới đi vài bước, ống quần ẩm ướt đến nhấc chân không được. Gian nan lắm mới đi được đến cổng lớn khu nhà, tay giơ lên vẫy như nhánh cây trong gió, xe taxi toàn là xẹt qua bên người.
Diệp Phong nhìn quanh bốn phía, nghĩ rằng có khi nào chỗ này quá tối, người khác nhìn không tới, vừa đi đến gần trạm xe buýt, có chiếc xe dừng lại ở cổng khu nhà.
Bên ngoài xe có dòng chữ “CCTV”, là xe đi trực tiếp.
Theo bản năng, Diệp Phong lùi đến sau biển quảng cáo. Cửa xe mở ra, Hạ Dịch Dương che một cái ô lớn màu đen nhảy xuống, xoay người hướng vào trong xe phất phất tay, vừa định đóng cửa, “Dịch Dương, chờ chút!” Thêm một người nhảy vào ô, đứng thẳng lưng, tươi cười dịu dàng.
“Anh quên cái này!” Kha An Di mỉm cười nhìn anh dương dương tự đắc, trong tay cầm một túi giấy.
Anh cười khẽ lắc đầu, “Thật đúng là làm việc đến choáng váng rồi! Cám ơn An Di!”
“Thật sự không cùng mọi người đi ăn khuya sao?” Kha An Di có chút oán trách bĩu môi.
“Anh còn muốn tiêu hóa mấy thứ này! Mọi người đi thôi! Ngày mai đến đài gặp!” Anh vỗ vỗ túi giấy, chu đáo đem ô hướng lại gần cửa xe.
“Được rồi, ngày mai gặp!” Kha An Di xoay người, không ngờ trợt chân, cả người hướng ra màn mưa chuẩn bị ngã.
“Cẩn thận!” Hạ Dịch Dương tay mắt lanh lẹ túm được cô, cô mất thăng bằng ngã nhào vào trong lòng anh. “Không có việc gì chứ?” Anh chờ cô đứng vững, cẩn thận lui về sau từng bước, mặc kệ nửa thân mình ở trong mưa.
“Không tính là rất mất mặt!” Kha An Di đè lại ngực, xấu hổ nói, ánh mắt dưới hàng mi vụng trộm ngắm nhìn anh, tim đập rộn ràng.
“Hình ảnh rất hoàn mỹ!” Anh ôn hòa nhìn cô.
“Khó thấy được cảnh Kha biên tập yêu thương nhung nhớ, đáng tiếc vừa rồi không có chụp hình.” Trong xe, nhiếp ảnh gia dậm chân bóp cổ tay.
Trong xe truyền đến một tiếng cười vang.
“Cô à, đi đâu?” Một chiếc taxi chậm rãi dừng lại ở trước mặt Diệp Phong.
Diệp Phong thu hồi tầm mắt, nhìn đến ghế sau đã có một người ngồi.”Tôi đến phát thanh Thành Đô, có thể đi nhờ xe không?”
Lái xe gật gật đầu, “Quay một vòng nhỏ thôi, đi lên đi!”
Diệp Phong vẫy vẫy nước trên ô, chui vào trong xe, “Đáng ghét!” Cô thấp giọng nói thầm.
Người bên cạnh tò mò, “Đáng ghét cái gì?”
Diệp Phong xoay mặt ra phía ngoài cửa sổ, “Loại thời tiết giông tố này, thật sự là đáng ghét!”
“Phải rồi, phải rồi! Đi lại thực rất bất tiện.”
Lái xe ngồi phía trước nói lại: “Tôi lại ước gì mỗi ngày đều có giông tố, kiếm tiền siêu bạo luôn!”
_________________