Đọc truyện Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau – Chương 8: Thần kinh quá nhạy cảm
Đóng cửa lại, một mình trong bóng đêm, Diệp Phong lại ngẩn ngơ.
Cô nhận ra người đàn ông vừa mới từ nhà Hạ Dịch Dương đi ra, là đàn anh học trên cô hai lớp, Chủ tịch hội sinh viên, tên Giang Nhất Thụ. Lúc đi học, là người rất nổi bật, có năng lực nói có năng lực lãnh đạo, vừa tốt nghiệp liền vào CCTV, làm bọn sinh viên năm nhất mới vào trường như họ hâm mộ chết đi được.
Biên Thành cùng anh ta chơi rất thân, cô đi theo Biên Thành cũng tham gia cùng họ mấy cuộc tụ họp. Khi đó, anh ta hẳn là không chú ý tới cô, từ biểu tình khi anh ta vừa mới thấy cô là biết.
Cô chỉ thấy có chút quái lạ, lại nói, làm sao anh ta có thể xuất hiện ở nhà Hạ Dịch Dương, còn mang theo một thân mùi rượu?
Hạ Dịch Dương, Hạ Dịch Dương, cô lặp lại, khắc sâu cái tên này, đêm nay, dường như cô cùng cái tên này dây dưa không dứt, suy nghĩ của cô còn đang rối loạn.
Buổi họp tổ tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’ buổi tối là do Lâu Dương chủ trì. Anh trước tiên khích lệ cô một mình chống đỡ tiết mục từ đầu tới cuối, tinh thần đáng quý, tiếp theo, vừa đổi đề tài, anh ta liền nghiêm khắc chỉ trích cô căn bản là không biết rõ tiết mục này nằm ở nơi nào. ‘Đêm khuya khuynh tình’ giống như một người bạn tri tâm, vì những thính giả có áp lực trong tình cảm cung cấp một cái không gian có thể tận tình phóng thích tâm tư chứ không phải tiết mục văn nghệ cái diễn đàn cho thanh niên dùng để ngâm thơ làm văn, nó không cần có nhiều phong hoa tuyết nguyệt, nó phải là nghững chuyện thực tế trong nhà, phải cụ thể. Chọn bài hát phải là những bài đang lưu hành, phổ biến, dễ dàng khiến cho người khác đồng cảm. Nếu còn giống như tối hôm qua, tiết mục này sớm hay muộn sẽ có một ngày rớt đài.
Lâu Dương dùng từ nặng nề, thái độ rất nghiêm túc nên từ tổ trưởng đến biên tập, không một ai dám hé răng.
Cô yên lặng ngồi ở bên dưới, không có tranh cãi, mặc dù cô cảm thấy bản thân không làm sai, cô chỉ đứng ở một góc độ khác với Lâu Dương, nên cái nhìn tự nhiên cũng sẽ không giống. Nhưng cô nghe ra được, đối với tiết mục này, Lâu Dương đòi hỏi yêu cầu rất cao, rất cao.
“Không cần nhụt chí, cố cố lên. Lần đầu tuy rất khó khăn, nhưng cũng không hoàn toàn hỏng.” Tan họp, Lâu Dương gọi cô lại.
Trên mặt cô biểu lộ vài phần lực bất tòng tâm, cô rất lo mình không đạt được yêu cầu của anh ta.
“Cô cùng Hạ Dịch Dương – biên tập viên CCTV tình cảm tốt lắm sao?” Lâu Dương ngẩng đầu, đột nhiên hỏi.
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta, cô sửng sốt. Hạ Dịch Dương là biên tập viên CCTV?
“Cuộc điện thoại đó là cô nhờ anh ta gọi tới?” Lâu Dương nháy nháy mắt.
“Cuộc điện thoại gì?” Mơ mơ hồ hồ, cô nhìn anh ta nháy mắt lấy làm khó hiểu.
“Tối qua, người đàn ông gọi đến sau đó, cô không biết tin tức trên mạng có thể gây ra hoạ sao? Giọng nói trong sáng, trầm ấm, có sức hút như vậy, làm cho người ta rất quen thuộc. Điện thoại của anh ta quả thật rất có uy lực, ngay cả biên tập viên tin tức cũng chú ý tới, tiết mục tình cảm ‘Đêm khuya khuynh tình’ chỉ cần một buổi tối, cũng sắp sửa nổi tiếng.”
“Có thể là hiểu lầm không? Người có thanh âm tương tự rất nhiều, anh ấy là người của công chúng, sẽ không để người khác một bắt được nhược điểm của mình đâu. Yêu cầu số một và cơ bản nhất của biên tập viên tin tức không phải là tuyệt đối không thể có chuyện xấu, càng không cho phép có chuyện gièm pha hay sao?”
“Đài truyền hình đã ra mặt phủ nhận.” Lâu Dương cười bí hiểm, “Hai người không phải cùng bạn cùng lớp sao?”
Cô quay mặt đi, giả bộ ngắm nghía một bức tranh phong cảnh trên tường, “Phải, nhưng mà chúng tôi đã rất nhiều năm không có liên lạc.”
Lỗ tai không tự giác nóng lên, cô thật đúng là không thể nói dối.
Lâu Dương nghiền ngẫm cong lên khóe miệng, “Uh, cô nên đi chuẩn bị, tiết mục sắp đến giờ phát sóng rồi.”
Cô đi vào phòng thu, Tiểu Vệ cũng lén lút theo vào, “Chị Diệp, chị nói nhỏ cho em biết đi, người đàn ông đó thật sự là Hạ Dịch Dương hả?”
Cô quẳng cho Tiểu Vệ một hơi thở dài mệt mỏi: “Em hy vọng phải, hay là không phải?”
“Đương nhiên hy vọng là phải, đúng rồi, em còn ghi lại số điện thoại của anh ta. Số cuối là 911, là ngày tháp đôi ở Mỹ bị tấn công, nên em lập tức nhớ kỹ.” Tiểu Vệ từ trong ngăn kéo lấờ giấy nhỏ.
Cô giựt lấy tờ giấy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vo tròn ném vào thùng rác, “Việc này nếu để Giám đốc Lâu biết, em chờ đóng gói đồ đạc về nhà rồi ra đường quét rác đi.”
Tiểu Vệ le lưỡi, nhếch môi nở nụ cười méo xẹo.
Đêm nay, Tiểu Vệ tiếp điện thoại đến độ tay rụng rời, cổ họng khàn khàn. Còn cô thấy khá thoải mái, phần lớn thính giả kỳ thật chỉ muốn một người biết lắng nghe thấu hiểu, cũng không cần cô chỉ bảo phương hướng cho cuộc đời thế nọ thế kia, về mặt này, cô dường như khá am hiểu.
Đêm đã rất khuya, gió còn đang thổn thức bên ngoài cửa sổ, cô với tay mở đèn, nhìn cái bóng của mình bị ngọn đèn kéo dài qua sô pha đổ lên trên tường.
Ở bên kia bức tường – Hạ Dịch Dương, anh hôm nay tâm tình thế nào có bình tĩnh không?
Nếu cuộc điện thoại đó thật sự là anh gọi đến, đương nhiên, nhất định sẽ không phải vì cô, anh cũng đâu biết cô về nước, anh chỉ là trùng hợp gọi đến thôi, cô gái làm cho lòng anh tràn ngập đau thương là ai?
Cô bật cười vỗ vỗ trán như muốn đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đã rạng sáng hai giờ rồi, cô còn không lo ngủ, còn đi quan tâm chuyện này?
Thần kinh quá nhạy cảm mà!
Lần nữa mở mắt ra là mười một giờ. Gió đã ngừng, ánh mặt trời cũng không tệ, ngẩng đầu lên, bầu trời Bắc Kinh lộ ra một màu xanh đã lâu không thấy. Điều này làm cô nhớ tới bầu trời ở Auckland, một năm bốn mùa đều là màu xanh như vậy, cô thật sự rất nhớ cảm giác tự nhiên ở Auckland, tuy rằng lúc đó ban đêm cô thường khóc rống thất thanh vì nỗi nhớ nhà. Trở lại Bắc Kinh mới hơn một thng, cô lại cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Có lẽ cô không nên trở về Bắc Kinh.
Lúc này, Hạ Dịch Dương cũng đang ở nhà. Anh không đến gõ cửa nhà cô, mà cô cũng không cố ý đi qua chào hỏi. Bọn họ lại không phải bạn tốt trong lớp, không có nhiều chuyện có thể tán gẫu, lại nói, anh là biên tập viên, chắc là công việc rất bề bộn.
Điểm tâm cùng cơm trưa cộng chung một bữa, cô ngồi xuống ăn, theo thói quen mở tivi làm bạn với mình.
Nhìn trên màn ảnh, người đàn ông đang được cô MC xinh đẹp phỏng vấn, cô phì cười. Thật không biết khi anh làm biên tập viên thì dáng vẻ ra sao, nhưng làm đối tượng được phỏng vấn, anh có chút phòng thủ, cũng không tiếp nhận ánh nhìn chăm chú nhiệt tình như lửa của người đẹp MC. Người đẹp hỏi một câu, anh trả lời một câu, đơn giản rõ ràng chặn chỗ hiểm yếu, bằng không thì lắc đầu hoặc gật đầu. Phần lớn thời gian trôi qua, anh chỉ thản nhiên mỉm cười, giống như bản thân chỉ đang ngồi ghế dựa trước máy quay, không có gì quan trọng cả. May mắn người đẹp kia chuẩn bị đầy đủ, không ngừng phát ra lực hấp dẫn, thu hút khán giả.
Mọi chuyện trên đời đều là như thế này, bạn thành công, một chút cố gắng trước kia cũng có thể phát ra hào quang sáng chói. Nếu bạn thất bại, dù có cố gắng lớn lao đi nữa cũng chỉ như một tia sáng lập lòe giữa đêm, có thể sưởi ấm ai?
Anh ở đài truyền hình làm việc linh tinh, đã làm phóng viên, biên tập, biên tập viên ngoại cảnh. Có một lần, bão đổ bộ ở Chiết Giang Hải Ninh, giữa cơn mưa gió mãnh liệt, anh thắt dây thừng bên hông, đứng trước máy quay lau đi nước mưa trên mặt, giơ lên mic, nhưng vừa ngay sau đó, trước màn ảnh đã không thấy người đâu.
“Khoảnh khắc đó, anh có sợ không?” Người đẹ
Anh gật đầu, “Sợ chứ!”
“Trong hai ngày anh mất tích, mọi người đã nghĩ đến khả năng anh không còn sống, nhưng anh đã mang kỳ tích trở về. Thời điểm anh được cứu, anh đã nghĩ gì?”
Vấn đề này dường như rất khó, anh trầm ngâm một hồi lâu mới đáp: “Còn sống thật tốt!”
Hiện trường thu hình phát ra một trận cười vui vẻ.
Người đẹp tựa hồ bị câu trả lời của anh chọc tức, nụ cười không ngọt ngào nữa, “Bất quá, rất nhiều người đều nói anh ‘gặp họa mà được phúc’, anh hiện tại là biên tập viên tin tức trẻ tuổi nhất của đài.” Ngữ khí không phải không có châm chọc.
“Cô nói như vậy là cổ vũ của chúng ta cùng đi mạo hiểm sao?” Khó được dịp anh cũng hứng thú đáp trả.
“Không dám, không dám!” Người đẹp liên tục xua tay, “Được rồi, Hạ biên tập, tôi hỏi lại một vấn đề nữa. Bạn của anh tiết lộ, làm biên tập viên cũng không phải theo ý nguyện của anh, mà anh lựa chọn con đường này, là vì một người, một cô gái, đây có phải là sự thật không?”
Hiện trường lập tức yên tĩnh ngay cả hô hấp đều nghe như tiếng sấm.
Anh vẫn cười thực nhẹ, “Chỉ cần tôi không tính sống độc thân, tôi sở hữu tất cả đều sẽ muốn cùng một người khác chia xẻ.”
Trong bát cơm thấy đáy, cô thu dọn bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.
Buổi chiều bốn giờ, cô nghe được tiếng đóng cửa của Hạ Dịch Dương lúc đi ra ngoài.
Buổi tối ười một giờ, khi cô thay quần áo chuẩn bị đến radio, cô nghe được tiếng bước chân của anh xuất hiện ở ngoài cửa.
Rạng sáng hai giờ, cô túm áo khoác đi ra thang máy, quay đầu nhìn thấy cửa phòng đối diện đóng chặt, không có ánh đèn lọt ra, anh chắc đã ngủ rồi!
Hai ngày tiếp theo, giống như lúc trước, bọn họ một lần cũng không chạm mặt ở cửa thang máy.
“Chị Diệp, ngày hôm qua hòm thư của ‘Đêm khuya khuynh tình’ đều bùng nổ nha, em đã chọn mấy bức có ý tứ đánh dấu lại rồi, chị xem tiết mục có cần dùng không?” Tiểu Vệ đưa cho cô một chồng đĩa còn có giấy ghi chú, “Bài hát của Trần Dịch Tấn, thực thích hợp nghe ban đêm.”
Cô bỏ đi sáu năm, cái gì cũng lỗi thời, tên tuổi ngôi sao, nhóm nhạc, cô nghe đều thấy xa lạ. Trần Dịch Tấn, cô đã có phần quen thuộc.
Đóng cửa phòng thu trực tiếp, ngồi trước bàn thu âm, đeo tai nghe, cô không cảm thấy khẩn trương nữa, ngược lại cảm thấy rất thân thiết.
“Trước giờ phát thanh, có vị tiểu thư xinh đẹp đề cử với tôi nghe một bài ‘Đã lâu không gặp’ của Trần Dịch Tấn, tôi rất thích ca từ trong bài hát.
Anh đã đến thành phố của em, đi qua con đường em đã đến, Nghĩ đến những ngày không có anh bên cạnh, em cô đơn biết bao… Có khi nào em bỗng nhiên xuất hiện ở quán cà phê nơi góc phố, Anh sẽ tươi cười chào hỏi và ngồi nói chuyện cùng em, Nhìn em thay đổi thế nào, sẽ không nhắc đến chuyện cũ, chỉ muốn nói một câu, đã lâu không gặp!
Lời bài hát này không biết như thế nào, làm cho tôi có chút buồn lòng. Trên thế giới này, mỗi ngày đều trình diễn cảnh chia tay cùng hội ngộ, có cười vui cũng có nước mắt. Eason ca hay như thế nào, tôi là người thường không dám nói nhiều. Về anh, tôi nghe được một ít t đồn thú vị. Hilary – vợ anh rất thích mua sắm, mọi người nói cô hoang phí. Eason lớn tiếng tuyên bố, tôi kiếm tiền vất vả như vậy, không để cô tiêu thì cho ai tiêu? Nghe thật sự là vừa ấm áp vừa cảm động nha! Câu này có thể cho rằng so với một trăm câu ‘Anh yêu em’ còn có phân lượng hơn. Khó trách con gái trong thiên hạ thích nhất hoa không phải hoa hồng, cũng không phải bách hợp, mà là câu hứa hẹn của ông xã ‘Tùy tiện’. Ha, không nói chuyện dài dòng nữa, chúng ta chào đón vị thính giả gọi điện thoại đến đầu tiên của đêm nay…”
Trước khi tiếp cuộc điện thoại cuối cùng, Diệp Phong mở chút âm nhạc, tranh thủ thời gian uống ngụm nước, mi mắt vừa nhấc liền nhìn thấy Tiểu Vệ tay cầm điện thoại, ở bên ngoài vách kính vừa vẫy tay vừa nhíu mày.
Cô nhìn ra khẩu hình Tiểu Vệ muốn nói là: ‘Giọng nói lôi cuốn’.
Một ngụm nước còn ngậm trong miệng, thật lâu sau cô mới chậm rãi nuốt xuống được. “n!” Cô gật đầu với Tiểu Vệ.
“Diệp Tử, chào buổi tối!”
“Chào buổi tối, tiên sinh. Anh chắc là người bạn cũ của chương trình.”
“Đúng vậy.”
“Ngày đó anh làm cho chương trình của chúng ta nổi lên sóng gió trên mạng. Có ai nói với anh rằng giọng nói của anh rất giống với giọng của một biên tâp viên nổi tiếng không?”
“Đó là vinh hạnh của tôi. Trên thực tế, tôi thường xuyên gặp chuyện hiểu lầm như vậy, rất phức tạp.”
“Có ảnh hưởng đến cuộc sống của anh không?”
“Ảnh hưởng thì không có.” Anh ta tạm dừng một chút, “Tôi chỉ là tôi.”
“Uhm, vậy đêm nay anh có chuyện gì muốn chia xẻ cùng mọi người?”
“Tôi đã gặp lại cô ấy.”
“Là cô bạn học đã kết hôn của anh?”
Anh cười cười, “Là tôi hiểu lầm, cô ấy vẫn chưa kết hôn.”
“Vậy là anh sẽ thổ lộ với cô ấy?”
“Có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy đã là quá đỗi tuyệt vời rồi, về phần thổ lộ, tạm thời sẽ không, tôi không biết hiện giờ cô ấy có cùng cảm giác giống tôi hay không.”
“Nếu cô ấy không có, vậy anh sẽ vẫn giữ im lặng như cũ sao?”
“Cô ấy sẽ có.” Anh nói thực khẳng định.
“Hả?”
“Bởi vì cô ấy đã trở lại.”