Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 5: Tuyệt thế võ công


Đọc truyện Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau – Chương 5: Tuyệt thế võ công

Ngả Lỵ thầm mến thầy giáo tiếng A

nh kia nên ban đêm ngủ không được, bò lên giường Diệp Phong, xao động như sâu bướm thời kỳ trưởng thành. Nàng ta nói: tình yêu là một ngọn lửa, một khi bắt đầu hừng hực thiêu đốt, làm ra chuyện điên rồ gì đó, nói những lời ngu ngốc gì đó đều kêu bình thường. Hiện tại bảo mình chết vì anh ấy, mình cũng nguyện ý.

Diệp Phong buồn ngủ lắm, lại không thể không cố gắng mở to mắt nghe Ngả Lỵ nói chuyện. Ngả Lỵ còn không chịu độc thoại, nói vài câu sẽ lắc lắc cô vài cái, chờ mong cô phụ hợp nói theo.

Cô thật sự chịu không nổi, bật ngồi dậy, nhìn Ngả Lỵ nói: “Tình yêu chính là một môn tuyệt thế võ công trong truyền thuyết, cậu vì người đó không khác gì bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”

“Hắc hắc, sâu sắc!” Ngả Lỵ ở trong bóng tối hướng cô giơ ngón tay cái lên.

Cô liếc mắt khinh thường, ‘Đinh’ một tiếng thẳng tắp nằm xuống.

Nếu có một ngày, cô bắt đầu luyện tập đến cửa này uyệt thế võ công, nhất chiêu nhất thức đều phải chuẩn xác đúng chỗ, thu phóng tự nhiên, trăm ngàn lần không thể thất bại để rồi có kết cục giống u Dương Phong, thần không ra thần, quỷ không ra quỷ.

Sau này nhìn lại, cô mới thấy ý tưởng đó thật là buồn cười hết sức.

Cô gặp gỡ Biên Thành bắt đầu từ đợt huấn luyện quân sự năm nhất.

Thật ra trước đó, trong lễ khai giảng, Biên Thành đại diện tân sinh viên lên phát biểu, đã làm cho các nữ sinh phía dưới ‘kinh diễm’ một phen. Thượng đế tạo ra con người thực công bằng, cho bạn dung mạo xuất chúng, tất nhiên sẽ không cho bạn tài hoa xuất chúng. Khó được một người có tài có mạo, đó hoặc là con cưng của thượng đế, hoặc là tai họa cho người khác phái.

Biên Thành dường như là người phía trước.

Diệp Phong ngày đó ở bên dưới cũng đứng ngồi không yên, cái túi vải chứa toàn bộ gia sản của cô không thấy đâu. Trên đài người đứng là ai, dưới đài mọi người đang bàn tán ai, hết thảy cô đều không chú ý. Trong đầu như đang chiếu đoạn phim quay chậm, màn ảnh từ cảnh từ cảnh tái hiện, mấy giờ mấy phút, cô đang gặp ai ở đâu, làm chuyện gì.

Túi vải sau đó tìm được ở toilet bên bờ hồ. Cô nghe người khác nói tên Biên Thành, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

Năm đó ở Bắc Kinh, mùa thu, mỗi ngày mặt trời đều lên cao, tân sinh viên tập quân sự kêu khổ thấu trời. Hai ngày đầu là luyện tập tư thế đứng, dọn dẹp sửa sang lại ký túc xá, Diệp Phong còn có thể chống đỡ. Ngày thứ ba, huấn luyện viên bảo mấy cô ở dưới ánh mặt trời chói chang chạy bộ. Diệp Phong chạy xong một vòng mắt bắt đầu nổ đom đóm, đầu choáng váng ghê ghớm, cô muốn giơ tay xin phép huấn luyện viên, thân mình lại khống chế không được lảo đảo ngã về

Lúc ấy cô không có ngất xỉu, chỉ cảm thấy rất là mất mặt, vội vàng muốn đứng lên, đến khi chống tay xuống đất nhìn thấy máu đỏ tươi, trước mắt cô chợt tối đen.

Khi tỉnh lại người đang nằm ở phòng y tế, bên cạnh vây quanh một đám người. Cô muốn nói gì đó, vừa hé môi, liền đau không thở được.

Bác sĩ khám cho cô, nói cô huyết áp thấp, không nên vận động quá sức dưới ánh mặt trời, có thể không cần tập quân sự. Các nữ sinh ồn ào nói cô lần này té xỉu nhất cử lưỡng tiện, cùng Biên Thành tiếp xúc gần gũi, còn được miễn lao động khổ sai.


“Biên Thành?” Mi tâm hơi hơi nhíu lại, cô khó hiểu nhìn mọi người.

“Cậu không biết Biên Thành là ai sao?” Có nữ sinh tức điên lên hỏi.

“Đại diện tân sinh viên lên phát biểu.”

Xôn xao một tiếng, mọi người cười ồ lên.

Thì ra Biên Thành là vị anh hùng hôm nay đã cõng cô tới bệnh xá, phụ chú: từ anh tuấn này chính là vì thích hợp với anh ta.

Chịu vài giọt ơn nghĩa của người ta, phải làm cả ao hồ hồi báo. Buổi tối, cô đi siêu thị mua mấy cân hoa quả, sang ký túc xá nam sinh nói lời cảm tạ với vị anh hùng anh tuấn đó. Mấy nữ sinh ở cùng ký túc xá xung phong, yêu cầu được đi cùng, liền ngay cả Hứa Mạn Mạn luôn làm bộ dạng cao cao tại thượng cũng ở trong số đó.

Thật đáng tiếc, không gặp được Biên Thành. Anh là người Bắc Kinh, buổi tối được người nhà đón về nhà. Nhân vật chính không ở đó, cũng không thể ngay lập tức bỏ về. Mấy cô nàng lễ phép ngồi xuống, mấy chàng trai vội vàng gọt hoa quả, dọn đồ ăn, giống như mở tiệc trà, chỉ chốc lát nói chuyện liền quen thuộc lẫn nhau.

“Muốn hay không uống nước?” Một nam sinh ngồi ở bên tay phải Diệp Phong thấp giọng hỏi.

Diệp Phong nhấp nhấp khô ráo môi, gật gật đầu.

Bình thủy để ở hành lang bên ngoài, nam sinh cầm cái cốc tráng men đi ra ngoài. Anh ta mặc áo sơmi trắng đã hơi ố vàng, quần tây đen, tóc cắt ngắn, dáng cao mà gầy.

Ngả Lỵ nhỏ giọng nói với cô, anh ta tên là Hạ Dịch Dương, người vùng núi Tứ Xuyên, là sinh viên duy nhất lấy được học bổng năm nay của Quảng viện. Giáo sư phụ trách chiêu sinh nói anh có chất giọng trong sáng tự nhiên, hình tượng vững vàng, thích hợp làm biên tập viên tin tức.

Hạ Dịch Dương đưa cốc nước lại đây, Diệp Phong nói tiếng cảm ơn, đưa tay nhận lấy, chạm vào tay anh, cô nhận thấy lòng bàn tay của anh có một lớp da chai sần.

Nước có chút vị ngọt mát lạnh, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn, anh mỉm cười ôn hòa với cô rồi xoay đầu đi.

Nghe nói hôm đó cô chảy máu mũi làm dơ hết áo T-shirt của Biên Thành, Diệp Phong cảm thấy phải gặp mặt Biên Thành nói một tiếng cám ơn.

Không cần học quân sự, vậy không phải cô có thể cả ngày thảnh thơi nhàn rỗi sao, phụ đạo viên gọi cô đến thư viện dọn dẹp lại sách cũ, coi như là một loại lao động cưỡng chế.

Cô cùng đại bộ phận mọi người ước chừng bị tách ra hai tuần, làm cô gần như quên bẵng chuyện báo ân này. Đến một buổi tối cô đi lấy nước, nghe được Hứa Mạn Mạn ôn nhu chào hỏi ai đó: “Biên Thành, anh cũng đến đây lấy nước nha!”


Cô ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy dáng một nam sinh cao cao mặc T- shirt màu xanh thẫm đã đi xa

Lần đầu tiên cô chính thức cùng Biên Thành mặt đối mặt là ở trên lớp ‘Biểu đạt ngôn ngữ phát thanh’, ngày đó cô rất lúng túng.

Giáo sư cầm một tập bản thảo – tin Lưu Tường đoạt giải quán quân 110m vượt rào cho mỗi người đọc thử. Trước đó, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ lên đài đọc diễn cảm thơ ca, cũng từng tham gia các loại diễn thuyết, nhưng đối với tin tức thời sự còn vô cùng xa lạ, căn bản là vô phương đọc được chính xác, cũng không có khả năng khống chế tốt thanh âm.

Có người đọc làm kích tình bốn phía, khi cao giọng thanh âm vỡ tận trời, làm cho người nghe là một trận buồn cười. Đa số đọc kiểu máy móc, như vòi nước lọc một đường xả xuống. Ngả Lỵ ngày đó mặc áo bó sát người, T-shirt thắt quanh eo. Giáo sư không nhận xét cô đọc như thế nào, mà nói cô đem ban tin tức thành thi sắc đẹp cá nhân, làm người ta chú ý không phải tin tức, mà là cô với đường cong đầy người. Ngả Lỵ xấu hổ ngồi tại chỗ của mình, thiếu chút nữa không cầm được nước mắt.

Đến lượt Diệp Phong đọc, vẻ mặt mỉm cười, cả người ngồi ngay ngắn, cảm thấy bản thân làm rất tốt. Đọc xong, cô vui vẻ ngẩng cao đầu. Giáo sư bộ mặt lạnh lùng không chút thay đổi nhìn cô, không nói lời nào.

Trong lòng cô run rẩy, ngó trái ngó phải. “Giáo sư…” Cô sợ hãi gọi một tiếng.

“Lưu Tường là gì của em? Anh ta đoạt quán quân thì liên quan gì đến em? Chia tiền thưởng với em? Em nhìn em mừng rỡ đến độ không thể đóng miệng lại!”

“Chúng ta… đều là người Trung Quốc mà, em tự hào vì anh ấy!” Cô có chút không phục.

“Vậy nếu anh ta đoạt Quán quân Á Vận hội, em có ở trước màn ảnh khua chiêng gõ trống không?

“Nếu ghi hình trực tiếp cho phép mang chiêng trống, em sẽ nha!”

“Vớ vẩn!” Giáo sư vỗ mạnh cái bàn, ‘Ba’ một tiếng, “Phát thanh viên nhất ngôn nhất ngữ, nhất nhăn mày cười, đều tượng trưng cho sự nghiêm túc cùng quyền uy của bản tin, là sự truyền đạt của chế tác tới người xem đài, không phải là nơi biểu hiện hành vi cá nhân.”

“Như vậy phát thanh viên so với con rối bị giật dây có gì khác nhau? Tìm cái người máy không phải rất dễ hơn sao?” Cô cũng không biết dũng khí từ đâu ra, kích động đứng lên nói.

Có tiếng cười khe khẽ, còn có một nam sinh huýt sáo.

“Yêu cầu cơ bản đối với một Phát thanh viên đưa tin là: kinh nghiệm dẫn đầu, thanh âm truyền cảm, em đây là cực đoan.” Giáo sư sắc mặt đã khó coi, giọng nói run lên, tóc dựng đứng. “Được rồi, vấn đề này tan học sẽ thảo luận tiếp, giờ đến em tiếp theo bắt đầu đọc.”

Người tiếp theo chính là Biên Thành. Đối lập với sự ngây thơ của cô, biểu hiện của anh có thể so với phát thanh viên chuyên nghiệp. Cô tà nghễ liếc anh, hận không thể ở sau lưng anh đấm hai đấm.


Hết giờ, cô chuẩn bị chuồn đi từ cửa sau thì bị giáo sư gọi lại. Ngả Lỵ đồng tình nhìn cô nhún nhún vai, cô hiên ngang lẫm liệt vẫy vẫy tay, cho Ngả Lỵ đi trước.

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!” Giáo sư tay cầm sổ ghi chép, cùng cô chậm rãi đi dọc theo hành lang. Giáo sư đầu hói rất lợi hại, một cơn gió thổi qua làm vài ngọn tóc thưa thớt còn lại ngã trái ngã phải. Vì bảo trì hình tượng, ông không thể không vuốt.

“Diệp Phong à, em là một sinh viên rất thông minh, chỉ là em quá thích thể hiện mình…”

Đầu óc cô đầu phiêu bạt, trong một đường hầm tối đen, cô và một ông lão cùng nhau đi, chậm rãi không tiếng động, ra khỏi đường hầm, thời điểm nhìn thấy ánh sáng chói lọi, cô phát hiện… Biên Thành, trong tay anh là túi vải của cô, đứng trước mặt cô.

Biên Thành có làn da rất đẹp, tóc hơi xoăn, nghênh diện đi tới, từ da, máu đến xương tủy của anh đều tản mát ra niềm kiêu ngạo.

Đã bỏ lỡ giờ cơm trưa, cô cùng Biên Thành ra bên ngoài học viện đi đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn một chén mỳ sợi. Do đeo niềng răng nên cô ăn cái gì cũng không thể quá nhanh, ăn xong rồi còn phải soi gương kiểm tra cẩn thận. Khi đó, cô còn chưa có thói quen bỏ bóp trang điểm ở trong giỏ xách. Ăn xong, cô hỏi xin người bán một ly nước lọc, tùy tiện rửa sơ mặt. Tính tiền đi ra, đến trước cửa học viện, cô nói lời từ biệt với Biên Thành, Biên Thành nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười.

Cô khẩn trương sờ sờ mặt, lo lắng trên mặt dính cái gì.

“Há miệng ra, yên tâm, anh có rửa tay rồi.” Biên Thành nói.

Cô không biết gì nhưng cũng nghe lời há miệng thật to. Biên Thành từ hàm răng của cô kéo ra một cọng rau xanh. Đầu cô oanh một tiếng, ngay cả cổ đều đỏ hồng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Buổi chiều có hai tiết học, đều ở phòng học lớn. Lúc cô vào lớp, Biên Thành đang xem sách. Khi cô đi ngang qua chỗ anh, anh nhấc cái túi ở chỗ ngồi bên cạnh lên, nhìn cô cười cười.

“Quên đi, mình ra phía sau ngồi!” Ngả Lỵ thực thức thời bĩu môi, bước đi.

Hôm đó giáo sư giảng cái gì, cô một chút cũng không nghe thấy, cả người như lơ lửng ở không trung, lần đầu tiên trái tim bối rối như không phải của chính mình.

cùng Biên Thành mắt đưa mày lại có phải hay không?” Ngả Lỵ lặng lẽ hỏi cô.

“Làm gì có chuyện đó? Tụi mình còn không nói được mấy câu.” Cô cúi đầu ăn cơm, không dám giương mắt nhìn Biên Thành đang ngồi cách đó một bàn.

Buổi tối lúc đi xuống lầu rót nước, Biên Thành trùng hợp đi ngang qua, đưa cô về, xách giúp cô cái bình thủy.

Việc cứ tự nhiên như thế, từ thư viện đến phòng học, cô sẽ cố định chỗ ngồi bên cạnh Biên Thành. Cuối tuần các bạn học tụ họp đi chơi, ngồi trên yên sau xe đạp của Biên Thành cũng là cô.

Ngả Lỵ lại hỏi cô, cô nói bọn họ là đôi bạn học tập. “Lừa quỷ sao!” Ngả Lỵ hừ một tiếng, lắc đầu không để ý tới cô.

Cô cảm thấy thực oan uổng, Biên Thành chưa từng nói thích cô, không phải bạn học, thì là cái gì?

Cuối mùa thu năm hai, cô vừa tròn mười tám tuổi, ngày đó vừa vặn là thứ Sáu, buổi tối mọi người rủ nhau đi ăn lẩu, chúc mừng cô có được quyền bầu cử công dân cùng quyền được bầu. Có một nam sinh đặc biệt đi gọi món ăn, đi phòng bếp dạo qua một vòng, khi trở về ra vẻ thần thần bí bí nói đêm nay sẽ ăn món độc một chút, vừa ngon vừa bổ dưỡng.


“Rốt cuộc là món gì, có hay không có độc?” Cô khẩn trương hỏi.

“Sợ cái gì, có thể thanh nhiệt có thể bổ khí.” Nam sinh hào khí vỗ bụng.

Một tô canh lớn được đem lên trước, cô dùng muôi vớt cái ở bên trong xem, “Đây là cái gì?” Trong muôi là mấy miếng thịt nhìn giống như cổ vịt, “Lươn?”

Nam sinh nháy mắt quỷ quyệt“Nha bộ muội quả thật thông minh, đáp án gần đúng, đoán lần nữa!”

Cô hoảng lên buông cái muôi xuống, “không phải là rắn chứ?”

Các nam sinh cười ha ha.

“Mình không ăn cái này.” Đối với loài bò sát này, cô chỉ nghe nói thôi mặt cũng biến sắc. Những người khác đều ăn ngon lành vui vẻ, cô chỉ có thể ăn mấy cái bánh bao nhỏ lót dạ.

“Thực xin lỗi, vừa rồi đã quên đem món này đưa lên.” Người bán xin lỗi, bưng lên một cái đĩa miếng miếng mỏng màu trắng thái sợi.

“Có phải là hải sâm không?” Cô chòm người tới nhìn rồi xoay qua hỏi Biên Thành.

“Giống mà cũng không giống, bất quá, so với hải sâm dinh dưỡng cao hơn nhiền, ăn rất tốt cho da đó.” Biên Thành mặt không đổi sắc trả lời.

Cô tò mò chọn gắp một đũa cho vào miệng, ngọt ngọt, lạnh lạnh, đầu lưỡi có một hương vị không thể tả được, xem như có thể ăn, cô nuốt đi xuống.

“Ha ha…” nam sinh gọi món ăn chỉ vào cô rồi cất tiếng cười to.

Cô bực mình liếc hắn.

Ngả Lỵ mặt nhăn thành một đoàn, “Đó là da rắn.”

Cô quay đầu chạy ra bên ngoài, đứng dưới gốc cây nôn đến mật vàng mật xanh.”Không sao chứ!” Biên Thành vỗ vỗ lưng cho cô, đưa cô một chai nước.

Cô súc súc súc, còn cảm thấy miệng đầy vị tanh. Quay người lại, nắm tay đấm vào người Biên Thành, “Đều do anh, đều do anh…”

Biên Thành cũng không tránh, tùy ý cô vừa đánh vừa đấm. Cô nhìn miệng anh cong cong ý cười, tức đến không thể đánh, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống.

“Được rồi, được rồi, đều là anh không tốt, đừng khóc.” Anh cười vươn hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cúi đầu, ánh mắt chân tình sâu lắng.

Cô cứng người muốn hóa thạch, một cử động cũng không dám, yên lặng nhìn anh chậm rãi tiến đến gần, nâng cằm cô lên, “Để những mùi lạ đó cho anh!” Anh dịu dàng hôn lên cánh môi cô, cắn nhẹ, tận tình chiếm lấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.