Bạn đang đọc The Monarchical Song – Huyền Ca Vương Quyền: Chương hapter XI: Foanton border
Bản đồ của The Monarchical Song. Thank to supportive amateur designer
Thành trì Iftican, phòng hội họp.
– Bọn tiểu quốc này đang muốn liên minh với nhau,tiểu quốc Foanton đang muốn củng cố gia thế- Tiarthrone góp lời trong cuộc gặp mặt riêng – Hoàng tử Ikanne của Foanton muốn kết giao với các bộ tộc, đứng đầu là tộc Inchon !
Tướng quân Cesquinza đáp:
– Vấn đề sinh tồn thôi nhưng Ta nghĩ chúng ta nên tìm cách sát nhập với chúng. Bọn chúng cũng thấy e sợ khi Reiser bắt đầu khiển binh, đó có thể là lý do chúng phản ứng như thế.
Foanton và vùng đất của các tộc dân cũng như Cerest nằm giáp ranh với Corodo và Reiser, nếu Reiser tiến binh những vùng đất yếu giáp ranh tất sẽ bị dày xéo trước, đó có thể là lý do các tiểu quốc bắt đầu tìm cách liên minh với nhau.
– Nếu vậy thì hãy biến Foanton thành nước chư hầu và những tiểu quốc khác sẽ cúi đầu trước Corodo !
– Hoàng Hậu Reichenstein cũng có ý định như thế ! – Cesquinza nói – cho nên ra tay nhanh sẽ có lợi cho chúng ta !
– Hoàng gia có nói gì về điều đó không, Tướng Quân ? – Tiarthrone hỏi
– Đức Vua tỏ ý lo ngại song Ta nghĩ Ta sẽ đề xuất Ngươi trong chiến thuật lần này ! Ngươi nghĩ sao, Tiarthrone !
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, có phần dò xét thái độ của Tướng Quân Cesquinza
– Vâng, tôi sẽ đảm nhận !
– Được, Ngươi sẽ cần vài người thân cận chứ ?
– Tất nhiên rồi thưa Ngài !
– Hãy chọn lựa và cho Ta biết. Còn kế hoạch có thể theo ý Ngươi !
– Vâng thưa Tướng Quân !
Tiarthrone và Tướng Quân Czequinza quản lý binh lính và quan sát họ tập luyện. Zerra đang tập dàn trận cho bộ binh còn Colwet phụ trách cung binh trong thế trận giả được bày sẵn. Hắn nhìn thấy Dolanza đang tập luyện trên thế trận mai phục giả. Một tay giữ cung, tay kia đang giữ ba cung tên và bắn. Chàng ta có cách chiến đấu kì lạ hơn đôi chút. Trong thế trận, đội cung binh sẽ giữ khiên đi trước và giữ phần phòng thủ cho cung binh song khi bị phản kích mạnh, cung binh sẽ dễ bị mất mạng, nói cách khác họ giỏi tấn công ở khoảng cách xa chứ không phải ở khoảng cách gần. Song hắn đang chứng kiến Dolenza xoay lưng lại khi loạt tên giả đến, đằng sau lưng chàng đeo một tấm khiên chắn bảo vệ. Dolenza chống đỡ một loạt tên trước khi lăn người tới trước và bắn trả.
Dolenza cảm giác mồ hôi ròng ròng chảy trên mặt mình, nàng thoáng thấy Tiarthrone đang khoanh tay quan sát. Khi quay lưng chống đỡ những mũi tên, nàng nhìn Colwet ra hiệu. Anh ta lao tới nàng với thanh kiếm trên tay, Dolenza rút kiếm ra song chưa kịp đánh trả thì mũi kiếm của nàng đã bị hất văng tới gần chỗ hắn:
– Cậu chết rồi, Dolenza !
– Tôi là cung binh, đội trưởng không phải người của đội binh hợp-chủng !
– Người chết, chết là hết ! Nhớ chưa !
Tiarthrone nhặt thanh gươm lên, nó làm từ thứ kim loại tốt, cứng nhưng không quá nặng tuy bề ngoài có đen đúa xấu xí:
– Gươm tốt đấy !
– Ngài biết điều gì làm thanh gươm mạnh mẽ hơn không ? – Dolenza nói khi vuốt mồ hôi trên trán vì tu nước từ túi da ở thắt lưng.
– Điều gì ?
– Máu của kẻ thù !
Hắn nhìn Dolenza vốc ít nước lên khuôn mặt, vừa nói vừa cười.
– Ngươi không trông mạnh mẽ như vẻ bề ngoài ! – hắn nói, một trong những lời thật lòng trong suy nghĩ hiếm hoi bật ra.
– Từng có lúc nhưng con người luôn thay đổi !
– Phải, nhưng không phải tất cả đúng chứ ?
– Ý Ngài là gì vậy ?
– Giống như Ngươi, Ta muốn biết Ngươi là người thế nào ?
– Ngài sẽ không thích thú với điều đó đâu ! – Dolenza tu nốt túi nước, nàng chợt nhớ đến câu nói của hắn ở căn phòng lúc có lễ hội “Ngươi không có can đảm leo lên giường của Ta của đâu !” – đoạn nói thêm – và một điều chắc chắn là tôi sẽ không nằm trên giường Ngài đâu !
Đàn bà trên thế giới này chưa chết hết để hắn để một thằng nhóc trên giường đâu. Song thay vì nói thế,hắn lại nói:
– Tương lai khó đoán lắm, lính kiểng à !
Dolenza vuốt ngược tóc ra sau và dốc nước từ túi da xuống để nước rửa trôi mồ hôi trên khuôn mặt lấm bùn của mình. Tiarthrone nheo mắt nhìn Dolenza với những giọt nước bám trên khuôn mặt chảy dài từ trán xuống cằm. Một cảm giác kì lạ trượt qua người hắn, một cảm giác như bị hấp dẫn dù chỉ trong một chốc ngắn. Tiarthrone quay đi và thầm nguyền rủa, tất cả đều do Dolenza quá giống con gái.
Trong tư phòng của Colwet, Dolenza đặt chiếc đĩa thức ăn gồm vài lát thịt muối, bánh mì mè, trứng luộc cho Colwet và cầm đĩa của mình đến một góc kia ngồi.
– Nếu đi đưa thức ăn thì không thể đi lâu đâu ! – Colwet ngối đối diện dùng nỉa đẩy đẩy phần thịt muối trong khá ngon lành.
– Thì đưa thức ăn kèm luôn việc công, nếu có ai hỏi thì Ngài có thể nói thế mà ! Ngài gọi tôi có việc gì ?
– Foanton muốn liên minh với những tiểu quốc khác, chúng ta có nên làm gì không.
– Không, chúng ta tạm thời sẽ không chen chân vào tình hình chính trị. Reiser đang lơi là canh giác với chúng ta. Cứ để như thế sẽ tốt hơn, Foanton sẽ cúi đầu trước bất kì thế lực nào hơn, chúng chưa đủ mạnh để hình thành đế chế riêng đâu !
– Corodo và Reiser đều có ý định lôi kéo đồng mình này về phía mình – anh nói giọng có chút tiếc nuối – trong đoàn đại sứ Reiser tới Foanton có cả tiểu thư quyền quý đến, có lẽ bà ta muốn cầu thân.
Dolenza nhịp tay suy tính
– Chúng ta có nên suy nghĩ lại không ?
– Ta không nghĩ Reiser lại thích Foanton, bà ta không có hứng thú với những tiểu quốc như thế. Quá phức tạp để áp đặt, có lẽ bà ta muốn thứ khác.
– Thứ gì ?
Dolenza mơn tay trên môi suy nghĩ và ăn nhanh đĩa thức ăn của mình, trong đầu nghĩ đến Zerra. Tiarthrone ngồi trong phòng xem xét bản đồ đường đi từ Corodo tới Foanton. Có tiếng gõ cửa rồi một tên lính bước vào nói:
– Thưa Ngài, có một cung binh tên Dolenza xin được gặp !
“Gã ta vào đây làm gì chứ ?” – hắn tử hỏi rồi gật đầu. Dolenza xuất hiện trong phòng
– Ngươi đến đây là gì ? – hắn gạt tấu chương xuống ngăn kệ và nhìn gã thiếu niên, tay đang ôm một chai rượu to và hai ly rượu.
– Uống rượu với Ngài, bạn bè lúc rỗi rãi để làm gì !
Hắn quan sát thiếu niên nói, hồ hởi ngồi xuống rót đầy ly rượu khảm bạc rồi đẩy về phía hắn. Cũng chẳng có gì quá đáng, hắn dù sao cũng đã hứa sẽ kết giao với Dolenza, và uống rượu là chuyện bình thường. Hắn nhấc ly rượu lên và uống, đuy lưỡi ngoài vị cay nồng còn có vị ngòn ngọt và thơm của rượu, không có gắt chỉ vừa đủ tạo cảm giác lâng lâng, say say. Rượu ngon. Tiarthorne đã quen với ý nghĩ, một thứ hấp dẫn luôn đi kèm với một cái giá gì đó. Dolenza bắt đầu bằng những câu chuyện ngắn và những mẫu xả giao :
– Ngài có nhớ nhà không ?
– Corodo là nhà của Ta !
– Không – Dolenza nấc lên sau khi uống quá nhiều rượu, tửu lượng của hắn khá cao cho nên việc thiếu niên phải đáp lễ lại những chén rượu của hắn cũng khiến cho chàng dễ say xỉn. Doleza xoay ngón trỏ thành vòng tròn và nói – ý tôi là, quê của Ngài ! Ngài ở đây ? Berkonte, Chuanca ? Rất nhiều chiến binh đến từ đó – nói rồi Dolenza bật cười và giơ hai tay lung tung.
– Crodalen ! – hắn đáp.
Dolenza chống cằm gật gù nói. Crodalen là thủ đô của Corodo, là cái nôi của giới vương giả, tất nhiên.
– Thủ phủ nung dưới bàn tay của thần lửa !
Nhưng cái đáng nói hơn nữa, đó là vùng đất của quyền lực và sức mạnh. Nhà vua không chỉ có quyền lực mà còn có thực lực, vì thế giới quý tộc không một ai, dù chỉ là trong ý nghĩ dám phản tạo lên với hoàng tộc. Họ tôn thờ bởi sức mạnh, quyền lực và trí tuệ của quốc vương. Hơn nữa, mỗi đứa con con mang dòng máu vương tộc đều được dạy bảo như vàng nung trong lửa, có địa vị nhờ tài năng chứ không phải gia thế. Đó là những thứ được hoàng tộc giữ kín song ngoài mặt vẫn chỉ gói gọn trong ba từ:
– Chiến binh, quyền lực và đàn bà ! – Dolenza dựa người vào ghế, một tay cầm ly rượu rồi nói. Hành động như một kẻ say, đôi mắt xanh khép lại, rượu trong ly sánh lại theo nhịp cười của thiếu niên. Chàng thiếu niên uống cạn ly rượu, nhìn vào hắn và nói. Môi nhoẻn lên một nửa và nói – phụ nữ ở đó rất đẹp và cũng rất biết chiều đàn ông !
Hắn quan sát gã thiếu niên cười tình khi chàng ta rót thêm rượu vào cốc của mình, Dolenza lại tiếp lời trong cuộc đối thoại gần như một chiều này:
– Đàn bà…chỉ là vật cản !
Lần này chàng thanh niên cười, không phải là cái nhoẻn môi mà là cười rộ. Tiếng cười như tiếng chuông vang vọng trong gian điện. Hắn nhíu mày khó chịu, không hiểu thằng nhóc cười vì điều gì. Mọi đàn bà ở đây là những kẻ tận dụng thân xác, quyến rũ. Hắn lên giường với đàn bà chỉ để thỏa mãn nhu cầu cơ bản khi cần thiết, còn lại không giao du nhiều với đàn bà vả lại hắn rất bận rộn, thời gian đâu cho sự phù phiếm giả dối đó.
Dolenza hiểu điều đó, xã hội này chẳng khác thế giới loài người trung cổ là mấy, tiếng cười vẫn vang lên không ngớt. Không có hàm ý mỉa mai chỉ là một tiếng cười vui đùa của thiếu niên nhỏ tuổi. Đàn ông xem đàn bà là những kẻ giúp thỏa mãn nhu cần xác thịt, ở thế giới loài người có thể còn có tình yêu còn ở đây ư, nói về tình yêu nực cười như thể bọn nhà giàu tham lam muốn bố thí cho kẻ nghèo. Dolenza biết thì vẫn biết nhưng không hiểu nổi, chàng quay lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, vứt chiếc mũ sắt xuống rồi ngã xuống ghế da thú dài và hỏi. Dolenza nhìn hắn bằng ánh mắt xen lẫn kinh ngạc, sửng sờ và buồn cười. Hắn thấy phải khó khăn lắm Dolenza mới nín được cười.
– Tình yêu thì sao ?
– Sao lại nhắc thứ đáng nguyền rủa đó !
Lại cười rộ, Dolenza đang tìm cách cư xử cao ngạo của ai đó trong cách trả lời của hắn. Điều đó làm chàng nhớ đến một người, rất nhớ. Nụ cười nở rộ cho những cảm giác, cảm giác rõ rệt. Đấng trên cao đang đùa cợt với mình. Đánh mất một người mình yêu thương hơn mạng sống, và bây giờ lại cho gặp một kẻ có cách hành xử day lên nỗi nhớ nhung. Đó là một sự trêu đùa tàn nhẫn, song cũng giống như rượu, Biết sẽ say nhưng vẫn muốn say trong chất men. Nói cách khác Dolenza đang muốn tìm lại những thứ quen thuộc nhớ nhung kia dù có đau hay chăng, mặc cho việc trò chuyện sau này có phải trả giá bằng nỗi đau.
Dolenza chồm nằm lên bàn và nói. Ngón trỏ của chàng giơ lên và di di trước mặt hắn :
– Tình yêu là thứ đáng nguyền rủa nhất nhưng cũng là thứ quyến rũ nhất thế gian ! Phó tướng quân ạ ! – Dolenza nói cong môi lên vẻ am tường. Sao thiếu niên trẻ tuổi này lại cho rằng gã đàn ông nổi tiếng lãnh cảm kia có thể sa vào lưới tình chứ. Ở đây, chưa từng có ai sa vào lưới tình.
– Nói như thể người đàn bà của Ngươi sẽ yêu ngươi và vẫn nằm ngoan ngoãn chờ người thay vì vuốt ve những gã khác trong ổ điểm của ả vậy ? – hắn khịt mũi khinh thường nói, những tưởng thằng nhóc sẽ gân cổ lên cãi nhưng không – tình yêu chỉ dành cho kẻ thất bại !
– Kẻ thất bại ! – Dolenza lại bật cười, Tiarthorne cảm giác mỗi câu nói của hắn đều làm tên thiếu niên thích thú kì lạ – may nhỉ, tôi không thích đàn bà cho lắm !
– Vậy là đàn ông ?
– Phải ! – Dolenza đã say xỉn nằm nghiên ngã trên ghế, gật gù đồng tình – sao lại kinh ngạc thế ? – chàng hỏi khi nhìn hắn – cũng giống Ngài thôi mà ! – Dolenza nói có tiếng cười khùng khục trong cổ họng nhưng nén cười. Đôi chân khẳng khiu của thiếu niên duỗi dài ra nằm vắt vẻo trên ghế trước mặt hắn. Hắn nhăn mặt nghĩ có một tên thiếu niên đang nằm trong phòng hắn có dáng vẻ ẻo lã của phụ nữ – nhưng dù sao Ta cũng là chiến binh !
– Phải ! Người tình của Ngươi xem chừng đã phải chờ rất lâu !
– ừ…rất lâu ! Đến mức chẳng còn biết chàng ta còn nhớ Ta không nữa ! – Doleza xưng hô lẫn lộn
– Uhm ! – hắn nói uống cạn ly rượu, một hồi lâu không thấy gã thiếu niên nói gì thêm làm hắn thấy lạ, chồm người lên đã thấy thằng nhóc ngủ say trên chiếc ghế – tửu lượng kém thế ! – hắn cười khùng khục, chất men thấm vào người hắn sau khi uống gần hai bình rượu.
– Ai bảo kém ! Ta còn từng uống nhiều hơn thế ! – Dolenza làu bàu, mở cặp mắt nặng trĩu rồi ngồi dựa trên ghế phủ da dài nhìn hắn. Tay tự rót ình một cốc rượu đầy.
Hắn nhìn thằng nhóc ngửa cổ uống rượu, nó uống cạn cả ly đầy, rượu tràn ra ở khóe môi chảy xuống cằm. Chẳng hiểu sao hắn lại thấy hình như giọt rượu lăn đến đâu làm da thiếu niên sáng lên đến đó, giống như rửa trôi lớp bùn vậy. Tiarthorne lắc đầu nghĩ chắc hắn say:
– Tiarthorn, tôi bắt đầu thấy chán rồi đấy ! Thời còn làm nội gián, thú vị hơn nhiều ?
– Ngươi thích cảm giác bị kề gươm vào cổ à ?
– Không hẳn nhưng không có thì chán lắm !
– Vậy à, nếu vậy thì sắp có thứ hay ho cho ngươi thử sức rồi đấy !
– Sao, là chuyện gì hay ho thế ? – Dolenza chồm dậy nhìn hắn
– Chúng ta cần có chút chuyện với tiểu quốc Foanton, còn cụ thể còn xem vào khả năng của ngươi!
Đám tiểu quốc, Ta đoán không lầm mà – Dolenza nghĩ – Corodo đã bắt đầu nhún tay vào dưới sự kích động của Reiser.
– Ý tưởng đến từ ai vậy ?
– Tướng Quân Cesquinza và triều đình !
– Tôi nghĩ Quý Ngài Cesquinza là người đề bạt chính chứ nhỉ !- Dolenza mỉa mai nói. Chàng ngửi thấy mùi ngọt lịm như đường cũng như mùi gian dối từ kế hoạch đó !
– Đội trưởng Zerra có tham gia không ?
– Còn chưa biết, sao Ngươi hỏi thế ?
– À, vì tôi thấy Ngài ấy rất tài, hơn nữa với vẻ bề ngoài đẹp trai đó, có khi cũng có thể xài tới ! – Dolenza nói về Zerra hệt như một món hàng trao đổi song Tiarthrone cảm giác hơn ghen tức, hắn không nghĩ Zerra và Dolenza thân thiết như thế. Rượu thấm vào người làm con người thấy bay bổng, khiến họ cảm thấy mọi thứ dễ chịu và cũng liều lĩnh hơn. Dolenza cũng vậy, cũng thấy chẳng việc gì phải e sợ Tiarthorn. Liếc nhìn sang chiếc ghế bằng gỗ sồi chạm trỗ của hắn thầm nghĩ ghế thì đẹp nhưng ngồi chẳng êm. Thiếu niên vỗ vỗ xuống chiếc khoảng trống lớn của chiếc ghế da thú trong gian điện chỗ mình đang ngồi – Ngài không thấy mỏi khi ngồi trên chiếc ghế đó sao ! Chiếc ghế này thoải mái hơn.
– Ngươi hẳn không biết mình đang ngồi trên chiếc ghế vốn là quà của chính đức vua Corodo ban tặng nhỉ !
– Hà, đồ cao cấp có khác. Thật thoải mái ! – Dolenza ngã xuống chiếc ghế to nhìn Tiarthorne ngồi xuống cạnh. Hắn chỉ trò chuyện được một lát đã thấy Dolenza thiếp đi với ly rượu còn trong tay. Uống quá nhiều rượu làm hắn thấy lâng lâng nhưng cũng là mí mắt hắn nặng trĩu.
Ngã người xuống chiếc ghế bành, hắn đánh một giấc cạnh gã thiếu niên đến sang hôm sau. Đây là lần đầu hắn ngủ chung với một kẻ trong gian điện này.
Giữa đêm khuya một đôi mắt nâu sáng khẽ chớp, ánh mắt liếc nhanh về phía chồng sách và văn tự để trên bàn làm việc. Dolenza cầm văn tự lên, toàn bộ đều bị ểm bùa không thể thấy được, người ngoài nhìn vào chỉ toàn thấy một tờ giấy trắng xóa. Dolenza cầm quyền da thuộc được yếm bốn loại bùa ở bốn góc lên ngắm nghía. Thứ này được bảo vệ kĩ hơn những cái khác hẳn là có thứ hay ho để xem đây, nhưng chàng không rành việc phá bùa và cũng không đủ đánh cắp quyển sách. Dolenza suy nghĩ rồi mở nắp từ chiếc lọ thủy tinh nhỉ giắc ngang lưng đổ xuống dưới một ý chất lỏng xanh màu biển nhưng sệt hơn nhiều. Từ chất lỏng đó dần loang ra và di chuyển như con rắn tới gáy sách và biến mất. Thứ phủ thuật đó sẽ giúp chàng tìm hiểu nội dung bên trong tuy nhiên khá mất thời gian. Loay hoay một lúc lâu, Dolenza lại quay lại chỗ ghế, nằm cách hắn một khoảng xa, chất rượu thấm nhuần vẫn còn đeo bám trong người cộng thêm cơn buồn ngủ chực chờ nãy giờ đã sớm kéo Dolenza chìm sâu vào giấc ngủ.
Ánh sáng của buổi sớm hắc qua cửa sổ cửa sổ, Dolenza vùi mình vào chăn ngủ tiếp. Bỗng dưng mũi chàng ngửi thấy mùi của da thuộc, nói chính xác hơn là mùi của tấm áo choàng mà chàng hay mặc. Mặc kệ, vì quá mệt nên Dolenza cứ siết chặt lấy chăn rồi vùi vào ngủ mặc cho nó có mùi gì. Cơ thể thì mỏi nhừ đòi ngủ song chàng càng lúc càng nhận ra có gì không kì quặc. Tấm mền to quá cỡ, có mùi da thuộc lại có vẻ rất cứng cắp nữa…nhưng mà Dolenza sực nhớ tối qua ngủ làm gì có mền !
Mở to mắt dậy, Dolenza đầu tiên trong thấy vòm ngực Tiarthorn, cao hơn một chút là cổ và khuôn mặt. Bằng cách này hay cách khác, Tiarthorne trong khi ngủ đã lấn sang chỗ của chàng. Dolenza bây giờ thấy mình bị kẹp chặt trong tay hắn, cục cựa không được. chàng thở hắc liếc xéo sang khuôn mặt hắn của hắn, nhìn hắn cũng không đến nỗi đứng tuổi. Nếu bỏ qua cái vẻ hung tợn, nghiêm khắc đó thì chắc cũng lớn hơn Zerra vài tuổi. Dolenza quan sát hắn, mái tóc đen của hắn hơi xoăn nhưng trông rất mượt mà, xõa dài đến vai. Đôi mắt sâu và chiếc mũi cao, Dolenza chẹp miệng nghĩ trông hắn cũng không phải xấu trai và cũng không đến nỗi già như lão tướng quân hay như bọn lính đang ở cùng gian với mình. Chàng chợp mắt nhìn những văn tự trong phòng, tên phó tướng này kĩ lưỡng đến mức đáng nguyền rủa. Chàng đã cố tình vào đây để lục lọi và xem xét thông tin nội bộ nào ngờ hắn đã yểm bùa lên tất cả văn bản. Bỗng Tiarthrone cựa người rồi sau đó đẩy phắt hắn ra rồi bỏ về phòng. Đầu chàng nhức như búa bổ bởi rượu, rượu của Dolenza nặng hơn chàng nghĩ và dù là người có tửu lượng khá cũng thấy váng vất.
Tiarthorne chìm sâu vào giấc ngủ với cảm giác cái gì đó mềm mại đang tay mình và ấm áp kì quặc. Song một chốc sau hắn lại thấy cái lạnh len lỏi quanh mình và cái vật ấm áp đó đã biến mất, quàng chặt tấm áo choàng, hắn tiếp tục ngủ với chút cảm giác tiếc rẻ sự ấm áp nọn.
Ngày hôm sau, cái điều mà Tiarthrone nói về chiến dịch đi tới Foanton và buổi tuyển chọn. Dolenza đã nghĩ đó hẳn không phải chuyện gì quá to tát và ngày hôm đó chắc cũng chẳng có gì khác
.
Không, ai bảo không khác !!!
.
Vậy mà hắn nói chỉ là buổi tuyển chọn nhanh chóng !
Tên khốn khiếp !
.
Dolenza siết chặt thanh chủy đang cắm sâu vào lưng núi trước khi leo lên. Chết tiệt, tuyển chọn các thứ chết tiệt ! Là giết người thì có ! Sau khi vật vã thoát khỏi một cuộc tấn công xáp lá cà của kị binh, áo choàng của Dolenza đã hết, tấm giáp ngực đã bị móp bởi một lực tấn công của mũi giáo trước khi chàng xử lý được gã kị binh. Chặn thứ hai là lấy được lõi giấy văn tự trên vách núi dựng đứng.
Dolenza trèo lên vách núi, cố gắng cắm hai thanh chủy để bàm vào và trườn lên. Chàng phải nhanh hơn dù những khớp tay dường như đã muốn đứt lìa ra, song những mũi tên dài gần một thước đang tới tấp bay đến từ đám cung thủ bên dưới không có ý định nương tay cho chàng. Nguyền rủa Tiarthrone, nguyền rủa đám cung thủ với cách bài binh chết tiệt của chúng. Dolenza muốn dập đầu từng kẻ xuống bãi sình và xé xác chúng cho con cá Chero ăn !
Bộ giáp đã bị vứt chỏng chơ dưới chân núi, tất cả những gì Dolenza có là hai thanh chủy và một thanh kiếm. Hay thật, lần này sẽ chết dưới dạng bị con Chero táp quá nửa hay rồng hai đầu Twinto nướng chin đây. Khi đến nơi, chàng thấy Colwet đã đến trước và chiến đấu với con quái thú Alphen. Thật ra là anh ta đang né tránh những cú táp dã man của nó, một bên vai của Colwet đã bị thương, tấm khiên đã nứt làm đôi và nằm chỏng chơ ở gần mép đá trước khi bị con Alphen hất văng xuống.
Quái thú Alphen có cổ dài và mỏ như sinh vật nước, Dolenza hay gọi là ngỗng Alphen vì nó trông như vịt trời nhưng nó chẳng hiền lành chút nào, nó có thể mọc lại 17 cái đầu từ cái cổ dài ngoằng của mình và khẹt đầy lửa, chưa kể khi nó vỗ cánh thì gió thốc mạnh làm đám lửa nó tạo ra càng lan nhanh, hàm răng trong mỏ ngỗng của nó lỗm chỗm nanh như hàm cá mập nhưng nhớp nhúa hơn nhiều. Nó là loại quái hung tợn, một trong những con đáng sợ nhất và Tirathrone muốn thiêu chết chàng hay sao mà thả con quái ‘đáng yêu’ này vào mê cung gai này chứ.
– Thật là đáng yêu làm sao! – Colwet nói nghe tiếng chân thình thịch của con Alphen càng tới gần mình.
– Có lẽ đây là lối đi đúng nên mới gặp nhiều chướn ngại như thế. Không chừng cái mùi máu của anh đánh thức nó !
– Chuẩn bị đi ! – Colwet lùi lại thấy một đám lửa do con Alphen khẹt ra. Dolenza leo lên thân cây tằm ma trên cao gào to khi con vật khé lửa làm cháy một nhúm cây tằm ma
– Giết nó bằng cách nào ! Moi tim à ?
– Phải, moi tim nó !
– Đồ ngỗng ngu ngốc ! – Dolenza gào lên di chuyển nhanh khi con Alphen chuẩn bị khẹt thêm một làn lửa về phía mình. Colwet lao đến nắm cổ nó chặt đứt đầu nó để tránh nó khẹt lửa về phía chàng nhóc. Nhưng hệ quả còn tệ hại hơn, cái cổ nó ngắn đi một chút và cái đầu lăn dươi đất song nó mọc thêm một cái đầu khác với cái hàm răng lỉa chỉa to hơn và hung hãn hơn cả cái đầu . Alphen quay sang tấn công Colwet cố sức giãy rất mạnh để Colwer rơi khỏi người minh song cánh tay rắn chắc của anh vẫn kiên nhẫn đu lấy nó.
– Coi chừng !– Dolenza cảnh báo trước con Alphen phun lửa về Colwet dù anh đang đu trên cổ của nó, con vật tinh khôn nghĩ nó sẽ hạ chết anh trong khi có vẫn còn có thể mọc lại cái đầu khác kia mà. Colwet kịp thời phóng đi khi con vật khẹt lửa thiệu rụi, cái đầu thứ ba mọc ra bắt đầu tợp hàm răng cào lủng cả mặt đất dầy cộm. Con Alphen hung tợn đuổi theo Colwet và khẹt lửa lung tung may mà Colwet nhanh nhạy nên tránh được.
Dolenza vẫn đang đu bám trên cây, nhanh chóng lấy dao chặt đứt một thân cây tằm gai to đầy gai dầy gần mười met, Dolenza nắm lấy và đu về phía con Alphen , siết thân cây gai qua phần dưới cổ trắng mảnh của nó :
– Một dây gai nữa Colwet ! Chặn miệng nó lại ! – Dolenza siết chặt dây gai, con Alphen đau vì bị gai nhọn đâm ,gào lên. Nếu giữ miệng con vật không khép lại thì nó sẽ không phun lửa nữa.
Nó quay lại nhìn về phía Dolenza đang trên người mình, Alphen chuẩn bị khẹt lửa , Dolenza đu người tránh tay vẫn siết chặt dây gai. Alphen càng cố chống trả, Dolenza càng siết chặt dây gai làm con vật đau đớn hơn. Colwet lấy một dây gai vòng qua miệng nó để nó không khép miệng lại được tránh việc nó phun lửa lung tung, Colwet đốn ngã chân nó làm Alphen bị siết chặt cả miệng vẫn người ngã phịch xuống đất. Xong, anh phóng đến chỗ Dolenza rút một thanh kiếm định bụng đâm vào lớp lông dầy để moi tim nó nhưng Dolenza cản lại :
– Đừng giết nó, anh thuần phục nó được chứ ! – Dolenza hỏi.
– Tại sao tôi phải nói chuyện với nó ! – Colwet ức hỏi, bị nó suýt đốt cho phỏng kia mà. Colwet có khả năng nói chuyện với động vật nhưng anh có vẻ ấm ức không muốn sử dụng.
– Nói nó nếu ngoan ngoãn nghe lời Ta sẽ không giết nó ! Bảo nó bay ra khỏi mê cung này đi !- Dolenza cười gian nhìn anh. Một trò gian lận khá hiệu quả trong tình huống này !
Colwet suy nghĩ, rồi đồng tình, có con Alphen thì mọi chuyện sẽ dễ thở hơn nhiều. Colwet lại rít lên vài tiếng với con vật xong quay lại :
– Nó nói thế nào ! – Dolenza cầm một cây kiếm chực chờ sẵn.
– Nó còn có thể làm gì được !
– Alphen chịu ơn kẻ tha mạng cho nó, theo tôi được biết ! – Dolenza lại lấy một dây tằm ma khác và chặt đứt mấy cái gai lỏm chỏm và quàn qua miệng con Alphen thay cho sợi tằm ma gai kia.
– Nếu mày dám phản chủ, tao sẽ giết mày ! – Dolenza rít lên dì thanh kiếm trên người nó, con vật gầm ghè nho nhỏ trước khi đứng dậy.
Dolenza phóng lên lưng nó cùng với Colwet
– Con ngỗng này mập thật ! – Dolenza lầm bầm rồi, siết chặt dây cương tằm ma và nói to – Đi thôi ! – Dolenza đạp nhẹ vào hông nó, con Alphen bắt đầu vươn đôi cánh trắng muốt của nó và vỗ cánh, sải cánh rộng hướng thẳng lên vượt qua bức tường tằm ma cao hơn 1 trượng.
– Nếu không nhìn mặt thì nó rất đáng yêu ! – Dolenza nói vuốt bộ lông mềm như tơ của con Alphen.
– Tôi sẽ rất biết ơn nếu nó không khè lửa làm hỏng mũ của tôi ! – Colwet chẹp miệng nhìn xuống mê cung dần xa, thấy vài tên vẫn còn đang lần mò lối đi .
Tiarthorne đứng trên thành tường nhìn con Alphen bay vụt đi , hắn nheo mắt lại nhìn thấy cái gì đó trên lưng con vật, Dolenza đang ngồi trên lưng con ngỗng nghỉ ngơi còn Colwet đang siết dây cương và điều khiển con vật. Hắn trố mắt nhìn cảnh tượng đó trước nhìn kĩ Dolenza. Áo choàng chàng cháy xém, cả khuôn mặt đen lại vì khói, bộ trang phục cũng lấm bùn đất, thằng nhóc đang nằm trên bộ lông mịn màng của con ngỗng và vặt một chiếc lông tơ của nó, nhìn điệu bộ chẳng khác nào một gã quý tộc đang đi thưởng cảnh. Cả khu vực giao chiến bên dưới thật hoang tàng, vách cây bị cháy quá nửa, một thân cây gãy đôi và đổ rạp xuống. Cỏ dưới đất cũng cháy xém nhiều nơi. Song về cơ bản, hắn cũng khá bất ngờ trước sự linh hoạt của Dolenza và Colwet, bắt một con vật rồi để nó chở đi thay vì cực khổ tìm đường ra mê cung và leo núi , trong khi những người khác mới bắt đầu tìm được hướng đi đúng ra khỏi cửa mê cung.
Khi đến nơi, Colwet nắm một đầu dây định lao xuống chỗ món đồ vật treo trên kệ thì Dolenza nắm tay anh kéo lại :
– Có đơn giản quá không ? Hay là có bẫy ?
– Đúng thế, rất đáng ngờ !
Dolenza cầm một sợi lông của Alphen thả xuống, xung quanh đâm lên những gai nhọn may là tránh kịp, sau đó là một ác thần hiện lên gần bàn đá để món đồ :
– Đúng là phong cách của Tiarthorn, bất ngờ ! – Colwet nhoẻn cười khi Dolenza kéo cương con Alphen. Colwet nhảy xuống định đối đầu với ác thần !
– Alphen ! – Dolenza rút nhanh sợi dây cương khỏi mỏ ngỗng của con Alphen, đạp mạnh vào hông còn Alphen làm nó tức giận khè lửa.
– Thật là dã man ! – Colwet nhảy phóc đến lấy nhanh cuộn giấy trước khi nhìn tên ác thần bị con Alphen thiêu đốt không đầy một phút . Dolenza thậm chí không tốn một giọt mồ hôi nào để đấu với ác thần cả.
– Bây giờ về thôi .
Dolenza chuyền cuộn giấy da cho Tiarthrone và hỏi:
– Vậy chúng tôi sẽ được tham gia vào cuộc tấn công lần này chứ ạ ?
– Đúng thế, Ta có lời khen đấy. Và nếu các ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ, tất nhiên sẽ có thưởng hậu ! – Tiarthorne nói mím môi nhìn Dolenza. Hắn cảm giác buồn cười, người chàng thì đen như than bởi lửa xém còn trên bộ áo khoác của Dolenza còn đầy lông ngỗng ở đó.
Trong cùng ngày, Dolenza và Colwet quay lại trước hạn và cho nên tất nhiên sẽ được tham gia cuộc thâm nhập lần này. Dolenza nghe ngóng và nhận ra Zerra cũng có tham gia vào buổi tuyển chọn cùng một kị binh khác tên Ragashu .
Ôi, Zerra, liệu có phải ngẫu nhiên mà gã ta cũng vào đợt tấn công không nhỉ ! – Dolenza thoáng nghĩ nhớ đến vẻ nham hiểm của mụ Hoàng Hậu Reichenstein, không hiểu nổi mụ ta có đang dự tính âm mưu gì không !
Cung Điện Rofw, Vương Quốc Reiser, Reichentsein Đệ I.
Vangon dựa vào bức tường và ngắm nghía thanh kiếm bóng loáng của mình. Edin nhìn vẻ tự mãn trên mặt gã và tiến lại đối diện, ông ta mặc áo chẽn màu đen cùng áo choàng đen như thường nhật , khuôn mặt một bên chằn chịt sẹo và con mắt xếch kì quái nhìn Vangon. Vangon với đầu tròn nhẵn thin và áo lụa màu trắng tinh đang đứng soi thanh kiếm rồi đến thanh chủy của gã:
– Corodo ra tay rồi, rõ ràng là chúng nổi lòng tham khi biết chúng ta muốn kết giao với Foanton để củng cố thế lực !
– Như thế nào ?
– Chúng muốn ám sát hoàng tử Ikanne của Foanton ! Trong đoàn đi, lần này còn cả Hoàng tử bé Corodo của chúng ta nữa ! Thằng ranh đó sẽ không biết được, Reiser muốn cái đầu của nó hơn đám tiểu quốc Foanton kia. Lão vua già chắc sẽ lồng lộng lên khi thấy đầu đứa con của mình cắm trên cột thành Foanton với tội thích khách.
Edin nhìn thái độ của gã, Reichenstein căn bản khá tin tưởng vào kế hoạch này nên mới động binh, nhằm đánh lạc hướng cũng như chuẩn bị cho cuộc tiến binh khi lấy được đầu tên Hoàng Tử kia. Cơ hội chúng chết là rất cao, Edin đã gợi ý cho gã kế hoạch và Vangon với cái đầu mưu mô cũa gã đã biến nó thành một cái vỏ trá hình hoàn hảo.
– Có bao nhiêu người tham gia ?
– 4 người ở phía bọn chúng, nói chính xác là 3 người cũng rất khá, nhân tiện cắt luôn đầu chúng trừ hậu họa. Hãy cười lên đi Edin, ngài sẽ được ra trận sớm thôi, có thể cái đầu lão vua Corodo và cả ả Giáo Hoàng Lupastheon sẽ trở thành vật trang trí xinh đẹp trong phòng Ngài đấy !
Edin quay đi thầm nghĩ : “Phải, Ta nên vui lên, nếu không có được hai cái đầu kia thì cũng có một cái đầu nhẵn thín được treo trên cộc ở Rofw ! Cảnh tượng mới nên thơ làm sao ! ”
Thành trì Iftican, Corodo.
“Dolenza cũng có tham gia vào cuộc tiến công lần này ! Thằng nhóc đó cũng có tài thật !” – Zerra nghĩ khi thấy bóng người khá giống Dolenza đi về phía giếng nước và phòng tắm tập thể. Bây giờ đã rất khuya, anh xem tài liệu một lúc và chuẩn bị nghỉ ngơi. Tháo chiếc đai lưng ra và ngã lên giường, Zerra sờ tay trên cổ.
Sợi dây chuyền !
Anh bật đậy và nhận ra sợi dây chuyền đã mình hay đeo đã rơi mất, đó là một món kỉ vật hết sức quan trọng với anh. Tìm kiếm xung quanh không thấy, anh chợt nghĩ đến phòng tắm, rất có thể đã để quên ở đó ! Zerra đi về phía phòng tắm và tìm thấy sợi dây vẫn còn nằm trên thành hồ lớn. Chợt, anh nghe có tiếng nước chảy, có người đang tắm sao ? vào cái giờ này ư ?
Anh định dời đi song tự dưng lại thấy kì quái, người ban nãy đi về nhìn rất giống Dolenza, anh lại nhớ chẳng bao giờ thấy Dolenza tắm cùng mọi người. Thằng nhóc đó chẳng lẽ thích tắm vào giờ khuya tối này sao. Anh dợm bước đến phòng tắm tập thể lớn cuối dãy, khói nóng bốc lên mù mịt, anh không thấy rõ lắm, song cái kiểu tóc xoăn tít màu đỏ rực và cái thân hình gầy đó đúng là Dolenza. Anh nheo mắt chỉ thấy lưng của thiếu niên qua làn khỏi dầy. Cậu ta mặc quần thụng và trên người cậu ta đang quấn một lớp vải băng qua ngực và lưng. Sau cậu ta lại quấn thứ ấy, nó không giống như loại băng để băng bó, cũng chẳng dầy như giáp để tự vệ.
Phớt qua thì chẳng có gì quá đáng chú ý, có thể đó là sở thích ăn mặc của cậu ta. Song anh ngẫm nghĩ và nhớ rằng Dolenza lúc nào cũng mặc quần áo rất kĩ lưỡng, anh chưa bao giờ thấy cậu ta để ngực trần dù cả khi đấu tay đôi với các chiến binh, nói chính xác là anh chưa bao giờ thấy cậu ta cởi trần.
Dolenza đứng lên lẩm bẩm lớp băng chết tiệt trước khi tròng lớp áo bằng vải lanh rồi đến áo len vào.
Mái tóc ướt nước không rủ xuống lòa xòa trên khuôn mặt của cậu ta. Kì lạ, anh nhận ra da của cậu ta trắng như thạch cao chứ không phải làn da nâu mật mà anh thường thấy. Khuôn mặt điển trai với đôi mắt dài cùng đôi môi đỏ làm Zerra thất thần. Anh nép mình vào khi Dolenza, khuôn mặt đó trông quyến rũ như một thiếu nữ, anh lén nhìn ra và thấy Dolenza đang trát một thứ gì đó lên khuôn mặt và cho nó tối màu đi.
Dolenza rời khỏi đó, Zerra ghép tất cả những suy luận của mình lại và chợt nhận ra một điều. Tấm băng kia để che đi phần ngực, trang phục dầy cộm cậu ta mặc cũng nhằm mục đích đó. Khuôn mặt điển trai thanh nhã đến kì quái. Tuy cậu ta giỏi chiến đấu song thân hình lại thấp hơn và không hề có vẻ cơ bắp như người khác, thân hình có quá nhiều điểm tương đồng với nữ giới.
Zerra nhận ra mình đã bỏ sót quá nhiều chi tiết.
“Sao Ta không nhận ra điều đó chứ ! Dolenza là gái giả trai !
Nhưng vì sao và thật sự Dolenza là ai chứ ?”
JK