The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển

Chương hapter 7 : Half night with Prince


Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 7 : Half night with Prince

Bàn tay hắn không ở yên, nó dí khủy tay vào hắn nhưng hắn gạt ra, hắn có phải làm từ sắt thép không mà làm cứng thế này, mỗi lần chống cự cứ như tự đập mình vào bàn sắt vậy. Đến khi đó thì có tiếng gõ cửa rồi tiếng cửa chuẩn bị mở. Đôi mắt hắn đỏ ngầu tức giận mở ra, bóp chặt cổ nó, bàn tay phát ra chút ánh sáng, cánh cửa nát thành tro bụi. Hắn tức giận rủa thầm.Thân hình nó bị ép chặt vào người hắn dưới bàn tay bấu vào vai nó, mạnh đến nỗi nó đau nhức. Từng hơi thở ấm nóng của hắn phả xuống, tuy giận dỗi.
– Ta cấm không ai được đến ! Ngươi muốn chết à ! – hắn gườm nhìn kẻ phá lỡ đáng chết đang đứng khép nép sau cánh cửa. Còn nó mừng không tả siết, dù rằng nó không phải những con quỷ với thân hình nóng bỏng, cũng không phục tùng hắn nhưng hắn lại bực do bị cắt ngang vô cớ. Có lẽ “ăn” xong hắn sẽ hút máu luôn không biết chừng.
– Chủ nhân ! Hạ thần biết tội chỉ là mới nhận được mật thư ! Chủ Nhân tha mạng ! – tên tay sai mặt cắt không còn hột máu, quì lạy hắn
– Mật thư gì ? – hắn gằn giọng.
– Ngày mai trong đoàn tiến cống sẽ có ba mỹ nữ, nghi ngờ là do thám thưa Chủ Nhân ! – tên tay sai thân cận nhìn thấy hắn và Haida tự biết mình mắc trọng tội.
Không thể giết cũng không thể từ chối vật tiến cống để giữ hòa khí ở đây nhưng mà….đôi mắt nhìn sang nó. Haida co rúm bàn tay vò thành nắm đấm để trước mặt, phòng thủ vô ích. Nhưng mà tạm thời có thể xài đỡ đồ chơi này của hắn. Nhìn hắn cười vô cùng gian tà, Haida có cảm giác như bị ai đấm vào người. Tên độc ác, không phải Ngươi lại nghĩ ra trò gì nữa chứ ….
– Cút ra ! – hắn quát, tên tay sai nhanh chóng biến đi cho lành. Chỉ một chuyển động nhỏ của hắn, làm cho tên gác cửa canh gác nó chết thảm đơn giản ngay trước sự kinh hãi của nó, vì gã đã không hoàn thành trách nhiệm.
Hắn nhìn sang nó, nó đang co rúm lại, cơn đau đã thuyên giảm nhưng vẫn còn âm ỉ trong người, tạm thời có “thuốc giải” nên không sau nhưng lát sau sẽ lại phát tiết. Nó thật sự cảm thấy ơn ớn khi nhìn khuôn mặt của hắn, vô cùng xảo quyệt mà ban nãy tên đáng ghét này đang làm gì thế, rõ ràng là dù làm bất cứ gì cũng đều xấu xa. Hắn nâng cằm Haida nhìn cặp mắt trở lại màu nâu sậm đang long lên nhìn hắn, khóe môi tự giác cười thú vị.
– Hôm nay tha cho Ngươi ! – hắn thở ra một làn khói mỏng tỏa vào bờ môi ướt át của nó, vô cùng hiệu nghiệm làm cơn điên dại trong nó lành lặng như chưa bao giờ đau nhức. Hắn đi khỏi đó. Nó ngồi phịch trên giường, tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi, nó đặt tay lên ngực, cứ đập thế này thì vỡ tim mà chết mất. Hắn quả thật đáng sợ nhưng cái đáng sợ hơn hết là bản thân nó không vượt qua sức cám dỗ của hắn. Bây giờ, nó mệt mõi để có thể suy nghĩ thêm, trằn trọc giây lát rồi ngủ lúc nào không hay. Giấc ngủ chập chờn mộng mị đến gần sáng thì, nó một tay bị xốc mạnh lên.
Nó hét váng lên khi bị lôi đi rồi mấy thị nữ nói :
– Mời cô thay y phục ! Chủ nhân đang chờ.
Lại chuyện gì nữa đây, mặt nó chỉ hiện nguyên biểu hiện của sự kinh khủng. Có phải tắm rửa rồi đi làm thịt hay là tế thần đây. Không !!!!!!!!

Cách đó ở cổng thành, trên kiệu tiến cống, một tên quỷ đứng cạnh kiệu nói :
– Cô không được làm hỏng kế hoạch rõ chưa ?
– Ta biết rồi !
– Phải giết được hắn !
– Cứ nói Vương Tử yên tâm !
Từng đoàn người ngựa sang trọng, kiệu hoa đẹp mắt xếp hàng dài đang dần di chuyển vào trong pháo đài, cánh cổng chắc cao trăm met dần mở ra bởi hai con quái thú ra sức kéo.
Trên cổng hoàng cung, hắn vén tấm màn dầy còn tấm màn mỏng, hắn đánh mắt nhìn xuống nhìn cung nữ cạnh kiệu hoa, môi hắn tự khắc nhoẻn cười nhìn mỹ nhân vô cùng quyến rũ bước ra khỏi kiệu.
Trong lúc đó, tại phía Tây cung, có tiếng la hét vô cùng bực bội.
– Không hạ độc chứ !
– Chủ Nhân muốn cô tắm rửa rồi thay y phục ! Chủ Nhân nói cứ y lệnh nếu cô muốn có thuốc giải ! – bọn cung nữ lặp đi lặp lại lãnh đạm.
Không phải đi tế đó chứ, có phải đối xử tử tế lần cuối rồi tạm biệt luôn không, đáng nghi ngớ quá. Nó lừng khừng thì bị bọn quỷ nữ tì thúc gịuc xuống hồ. Hồ nước ấm cùng có pha mùi thơm kì lạ, ngoài ra còn có những cánh hoa màu đỏ tươi mà nó không biết là gì nữa. Đúng là chủ tớ đều tàn nhẫn như nhau, bộ quần áo ướt nhẹp của nó bệt vào người, hai vòi nước hình đầu rắn phun nước xối xả, một bộ váy theo được đặt trên ghế sofa gần hồ nước. Không lẽ số nó tận rồi sao, ác quỷ có bao giờ tốt bụng đâu chứ, rõ ràng là có vấn đề. Nhưng bây giờ có làm gì cũng vô ích, chí ít phải lấy được thuốc giải độc. Haida ngâm mình hồi lâu dưới nước để cho dược liệu thấm sâu vào da, Haida nhận ra mấy vết thương cũng trở nên lành lặn dưới nước, đúng là thần kỳ một cách đáng sợ. Nó bước lên bờ với cả người sũng nước, cầm bộ đầm màu đen. Màu sắc tối sẫm hệt như sắc đen vậy, đám mây lên rồi mặc vào người, bộ đầm vừa khít người nó phủ dài qua gót chân. Nó bước ra ngoài, các cung nữ xúm lại phết cho nó đủ thứ trên mặt, đeo thêm vòng dây trên người, bản thân nó chỉ nuốt khan để họ phủ một tấm voan rồi mang vào chân nó một đôi giảy cũng màu đen.

– Đi đâu đây ?
– Mời công nương đi tiếp !
– Công…nương ?
Nó liếc mắt nhìn xung quanh, ngoài lính gác thì không có ai. Nó không rõ ở đây có chia ra hai giới tính không nhưng mà bọn lính gác chẳng có nhẽ lại có nữ nên gọi công nương. Nó căng mắt nhìn qua tấm voan đen xem ai là công nương thì có một bàn tay túm lấy khăn voan của nó, khỏi nói cũng biết, khỏi nhìn cũng biết đó là ai. Môi nó tự giác khẽ dãn ra, người tự giác lùi ra sau nhưng mà tấm khăn voan lại giữ chặt trên tóc làm nó không nhúc nhích được. Tên ác quỷ, có phải cho Ta tắm rửa rồi ăn thịt không đây, chân nó lại đưa ra sau theo kiểu lấy đà chuẩn bị chạy.
– Lui hết cho Ta !
– Dạ Chủ Nhân !
Hắn giở tấm khăn voan lên ngắm nghía nó, nó có cảm giác như hắn đang ngắm “món tráng miệng” vậy rồi nói :
– Quái dị ! – hắn nói, miệng nó lại nhếch lên trộm nghĩ, quái dị gì chứ, không phải Ngươi sai họ mặc cho Ta sao
Hắn thả tấm khăn voan xuống, nhìn nó theo kiểu vừa có chút dò xét vừa có chút thú vị. Nhưng cái tấm khăn đen còn làm nó không thấy đường đi nào hết. Nó có thể nhìn thấy tất thảy lính canh tì nữ nhìn hắn với cặp mắt to tròn ngạc nhiên và nhìn cả nó nữa, không lẽ nó trông kinh dị lắm ư. Nó suýt vấp ngã do đạp phải váy, lại thêm khăn voan làm nó không thấy đường gì cả, nó đưa tay kéo tấm khăn lên nhưng hắn ngăn lại :
– Ngươi không được giở lên !
– Nhưng Ta không thấy đường !

– Ồ ! Ngươi không thấy đường ! – hắn ranh mãnh hỏi lại. Nó tự khắc thấy ớn lạnh. Hắn có bao giờ tốt lành chứ.
Một bàn tay giữ chặt ngay eo nó, chân nó bị nhếch lên khỏi mặt đất. Thân hình nó giữ chặt vào hắn, hắn dùng một tay nhấc bổng nó lên rồi đi. Cảm giác bây giờ của nó là đau. bàn tay hắn vô cùng thô bạo như siết cổ con mồi chỉ có điều là siết eo nó, còn cái thân hình nó bị ép vào cũng cứng như đá:
– Đau ! – nó cố gỡ tay hắn ra nhưng cũng như mọi lần hắn vẫn thích làm theo ý mình chẳng cần biết người khác có đau đớn gì không.
– Ngươi mà làm không tốt chớ trách Ta ác !
– Nhưng Ngươi phải nói làm gì mới được chứ !
– Ngươi không cần biết !
Nó trợn mắt nhìn, không nói mà bắt làm tốt, nó là nô lệ hắn chắc. Mà cũng có thể thế thật, nó còn biết trốn đi đâu chứ chưa kể không có thuốc giải của hắn, nó sống còn khổ hơn chết. Hắn thả nó đứng xuống, nó có cảm giác eo mình ban nãy đau muốn chết giờ được thả ra, đúng là không có hắn chạm vào thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế à không chiếc ngai nhìn như Ngai của vua ngồi vậy, nó choáng ngộp nhìn khung cảnh xung quanh, huy hoàng như một cung điện vậy, trái ngược với khung cảnh pháo đào quân sự đủ thứ quái vật lính canh ở ngoài, lần trước nếu không nhờ con ngựa bảo vật kia chạy nhanh hơn gió thì còn lâu nó mới thoát được. Bên trong chính điện huy hoàng trừ hoa văn trên mái vòm màu đen vẽ những hình ảnh rất ghê rợn của quỷ dữ, bên dưới chiếc Ngai của hắn, mấy trăm lính đứng dọc, cùng mấy chục rương ngọc ngà châu báu cùng những người đang thi lễ với hắn. Giống như cảnh cống nạp trong phim nó hay thấy. Hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt trong tấm voan đang há hốc ra nhìn hắn. Nhìn thôi cũng biết nó nghĩ gì, cái tên đáng ghét, độc ác, xấu xa, vô nhân tính này là Điện Hạ tức là…tức là con của Chúa Quỷ ! Mà cũng phải hắn làm Điện Hạ nên Địa Ngục mới thật sự là Địa Ngục phải gọi là ác đệ nhất thiên hạ. Nó quay sang nhìn xuống, ở ngoài cách cổng cao chục mét là một một đoàn kị binh, đằng sau là mấy rương báu vật. Hắn giàu như vậy, sung sướng như vậy mà còn đi đày đọa nó, hắn có thiếu gì chứ . Đúng là tàn nhẫn. Nó thở dài hậm hực tự thương thân nó. Bỗng dưng bàn tay nó bị bóp mạnh, nó nghiến răng nén tiếng rên rĩ nhận ra ánh mắt cảnh cáo của hắn. Tên Ác Quỷ, đồ Điện Hạ, đồ độc ác, thủ đoạn, nhỏ nhen, ti tiện :
– Chúng Thần xin tiếp kiến Chúa Tể Điện Hạ ! – nhất loạt quỳ xuống trông khi nó há hốc như tượng ra. Hắn ngồi yên vị trên ngai giật mạnh một cái làm nó suýt vấp cái váy ngã bổ nhào xuống. Một cung nữ tiến đến đặt chiếc thảm dầy dưới chân hắn rồi dìu khủy tay nó :
– Mời công nương yên vị ! – nó không hiểu quan sát mọi người sau đó đứng dậy ngồi trên tấm thảm của mình. Nó còn đang luống cuốn làm theo chỉ dẫn của cung nữ nọ ngồi xuống thảm. Nó ngẩng lên nhìn hắn, cái kiểu quái gỡ gì thế này, sau nó lại phải ngồi dưới chân hắn y hệt như ….thú nuôi vậy. Nhưng nó nhìn một lượt những gã đàn ông bên dưới xem chừng cũng là có chức quyền, đều đi cùng một cô gái và cô gái đó cũng phải ngồi dưới chân họ như nó. Nhưng mà có một chút khác, họ dựa hắn vào người những gã đàn ông điệu bộ vô cùng lẳng lơ chứ không cứng đờ như nó.
Rồi một lượt những bá tước, hầu tước, tử tước cùng những rương cống phẩm dâng lên cho hắn. Tất cả là cho hắn cơ à, nhiều đến nỗi nó không đếm nổi. Môi khẽ nhếch nhẹ, bàn tay ở vai nó kéo mạnh nó về hơn. Hắn đánh mắt nhìn bốn mỹ nữ trong kiệu đang trao nhau ánh mắt khó hiểu. Kế hoạch của hắn bước đầu tạm ổn.
Nhìn một loạt báu vật dâng lên trước mặt hắn, hắn chỉ im lặng nói môt vài từ, nó ngồi mấy tiếng đồng hồ cũng thấy cứng đờ tay chân:
– Thưa Điện Hạ ! Đây là quà của Vương Tử Danhem là bốn Mỹ Nữ ở chi tộc phía Nam xin được dâng cho Người ! Xin Điện Hạ không chê.
Bốn cô gái thướt tha trong bộ đồ đen ngẫng mặt lên. Nó thẫn thờ nhìn, bốn người bốn vẻ đều đẹp. Họa chăng nhìn chung đều đẹp sắc sảo cuốn hút. Họ đều có mái tóc đỏ, đôi mắt đen sẫm cùg thân hình vô cùng hấp dẫn. Nó chẹp miệng nhìn, đúng là quỷ nhưng cũng rất đẹp. Bọn quỷ thấy gái đẹp đã kháo nhau ầm ĩ cả lên.

– Được thôi ! – hắn nhìn từng người trong số họ. Nó đảo mắt sang hắn, có mỹ nữ rồi biết đâu hắn sẽ “bớt chút thời gian” hành hạ nó. Trong tấm voan đen, nó không kiềm được cười mừng thầm cho mình, cũng không biết chừng có người đẹp rồi cũng sẽ bớt tàn độc, tha cho nó về không biết chừng. Chợt thấy đôi mắt đỏ của hắn, hắn tuy mặc áo choàng mang mặt nạ nhưng đôi mắt đỏ ấy vẫn làm nó run sợ, đôi mắt xoáy vào nó cảnh cáo. Nó thu nụ cười lại rồi quan sát.
– Tạ Điện Hạ !
– Các Ngươi sắp xếp ở cung phía Bắc ! Bây giờ cho các Ngươi lui hết !
– Điện Hạ ! Còn chuyện tối qua…- tên tay sai tối qua đứng cạnh rĩ tai.
– Lui hết. Ta muốn về với Phi tần của Ta – Hắn nói lớn. Đoàn người thậm chí cả binh lính cũng sững lại, trog giây lát rồi ai nấy cúi gằm xuống tiếp phần việc của mình nhưng đều căng tai hé mắt quan sát Điện Hạ. Hắn đã có phi tần, vua chúa có phi tần đâu có gì lạ, trừ phi phi tần của hắn thật sự rất đẹp hoặc…..rất đặc biệt. Từ ánh mắt bốn mỹ nữ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Điện Hạ vẫn chưa nạp thiếp, nổi tiếng lạnh lùng đáng sợ, lãnh đạm với phụ nữ. Sao đùng đùng lại có Ái Thiếp.
Còn kẻ đang ngồi dưới chân hắn thì khẽ ngồi thẳng dậy, chẹp miêng tự hỏi.Ai là người xui xẻo đó vậy – nó chẹp miệng tự hỏi. Dù rằng cô ta là quỷ chắc cũng rất tàn độc nhưng ở cạnh tên Đệ Nhất độc ác như Ngươi thì quả thật Ta cũng thấy cô ta đáng thương. Đáng thương vôcùng, ngày nay mai đó chết chẳng biết lúc nào nhiều khi. Nhưng mà sau Ngươi đã có ý trung nhân mà vẫn độc ác như vậy, không tích đức mà tha cho Ta về. Hơn nữa cô ta nên có mặt bữa tiệc hôm nay quỳ xuống cạnh hắn ta, sau lại hành hạ mình chứ. Hắn đứng dậy. Haida tự bước ra xa nhường đường cho hắn về với Ái Thiếp gì đó của hắn, hắn bỏ quên nó, nó sẽ tìm đường trốn. Hỏi trong đám người đi xứ chắc cũng có người biết cổng Địa Ngục ở đâu. Bàn tay xoa lại vì lạnh đặt trên môi, nó thậm chí còn không thở mạnh sợ thở mạnh hắn có thể nghe và lại quay sang bắt nó về nhưng hắn đi một đoạn rồi dừng lại….nói một câu làm bao nhiêu kẻ đang căng tai hé mắt được dịp giật mình và làm một “kẻ” không lạnh mà run.
…………………………………………………………………..
Xin cảm ơn các bạn đã theo dõi tới chap 7 của câu chuyện. Ban đầu tôi đã nghĩ với các cốt truyện này không biết có được ưa chuộng hay không nhưng rất may đã có các bạn, là nguồn động lực rất lớn cho tôi . Do thời gian của tôi khá bận cho nên việc post truyện diễn ra chậm, cảm ơn các bạn cho bỏ qua khiếm khuyết này.
Có thể bạn có một vài điểm không hài lòng nhưng đó là những gì tôi đã suy nghĩ rất kĩ trước khi viết ra.
Xin hãy cho tôi biết ý kiến của bạn và hi vọng bạn sẽ ủng hộ câu chuyện này
Please MENT and VOTE if u like ! Thank for that !
Chúc Một ngày tốt lành cho tất cả mọi người.
JK


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.