Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 23 : Helpless Love
Khi những kẻ tử thù phải lòng nhau. Khi những định kiến về cái ác – cái thiện, ranh giới giữ ánh sáng và bóng tối không còn là điều quan trọng. Khi những người trong cuộc không rỗi rãi để quan tâm đến mọi người nói gì, đúng là gì sai là gì mà lần đầu tiên sống chân thành vì bản thân mình.
Đó là một sự mở đầu không dự đoán. Có thể tiếp tục.
Nhưng cũng có thể là kết thúc !
Từng vạt sáng phảng phất qua tấm mành của tấm cửa kính, quá yếu ớt để được gọi là nắng song cũng đủ sáng để vượt qua cái bóng tối thường ngày ở Địa Ngục. Ánh sáng nhạt màu đó tỏa ra từ đám mây ít xám hơn thường ngày, trườn xuống chạm vào mái tóc nâu pha sắc trắng xõa dài trên tấm đệm.
Haida đang nằm trên giường rất êm, cảm giác rất thoải mái , nó có thể cảm giác gió mơn qua làn da tạo cảm giác hơi se lạnh. Từng sợi tóc rủ qua cổ trải trên đệm giường, chỉ có cảm giác duy nhất là eo mình nằng nặng, tâm trạng hiện tại vẫn không rõ ràng, có lẽ vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ nhưng chung qui lại rất tốt . Haida còn thấy tay mình đang vòng qua một cái gì đó hơi rắn, hơi lạnh và lại rất quen thuộc. Nó hấp háy cặp mắt vẫn còn buồn ngủ, siết chặt cái vật thể đó trong vòng tay cho tỉnh táo rồi dụi mắt . Nó lờ mờ nhìn thấy một làn môi mỏng , một chiếc mũi cao rồi thấy một hàng mi dài vẫn đang khép lại, tim nó bắt đầu đập dồn dập. Haida hướng mắt trượt xuống dừng lại ở đôi môi, nó tự dưng cắn nhẹ vào môi mình, ánh mắt trượt xuống tiếp định hình cái vật thế mình đang vòng tay qua. Haida nuốt khan thấy tay mình, nó đang rất tự nhiên vòng tay qua một vòm ngực rắn chắc của hắn.
“Mình biến thái ! Haida ! Biến thái ! Nhìn cái gì mà nhìn chằm chằm chứ” – Haida sau một hồi cố sức “gỡ” ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt thiên sứ và thân hình trần săn chắc của hắn, nó vộ5 chống tay xuống giường ngồi bật dậy, mái tóc nâu rủ qua tấm lưng trắng và phủ qua bờ eo nhỏ hoàn toàn không có gì che đậy, Haida nhìn sang chủ nhân của cánh tay đang vòng qua thắt lưng nó, dù rằng đang ngủ nhưng hắn vẫn có một nét sắc lạnh và quyến rũ, nếu là thường ngày chắc chắn nó sẽ tự rủa mình điên, hắn đúng là rất đẹp, đẹp hơn cả bất kì chàng trai nào mà nó từng thấy nhưng hắn quá ác độc, tàn nhẫn . Thì đã sao, ác quỷ nào chả thế nhưng thi thoảng Haida lại thấy hắn rất tốt và có đôi chút…dễ thương với nó.
Nhưng Haida bây giờ, nó chống tay xuống hơi ngã người ra sau nhìn hắn, hắn vẫn đang ngủ, mái tóc trắng hòa cùng những sợi tóc nâu tạo thành những gam màu lẫn lộn trên giường. Ánh mắt nâu của nó quan sát từ hàng chân mày, đôi mắt, chiếc mũi đến môi rồi xuống cổ, tụt xuống khuôn ngực rắn chắc để lộ ra; đôi mắt thoáng chút tỏ vẻ sắc lạnh pha chút mềm mại. Hắn thật sự rất điển trai, một vẻ cuốn hút không thể chối cãi, nỗi bật với mái tóc trắng, nước da trắng, chân mày nâu, chiếc mũi cao và làn môi mỏng. Một vẻ đẹp trai toát lên sự cao ngạo, bất cần đời chẳng khác nào bức tượng tạc. Đôi mắt nâu quan sát hắn phảng phất một sự ấm áp, si mê song một chút buồn , nó vuốt một sợi tóc trắng xõa xuống khuôn mặt hắn, nó không hiểu sao mình lại như thế, chỉ là một cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều so với lần đầu nó gặp hắn. Haida nhìn xuống giường, đầy những mớ vải nhưng chẳng còn cái nào nguyên vẹn.
Phải, cuối cùng chuyện đó đã đến ! Nhưng tới theo một cách khác với những gì nó đã nghĩ.
Nó vuốt ngược mái tóc nâu dài ra sau nhớ lại đêm hôm qua, là con gái tất nhiên không khỏi ngượng.
Đúng là có chút ranh mãnh; Haida đã quyến rũ hắn, nói đúng theo nghĩa. Vì nó chưa muốn chết, vì nó toan tính, bản năng ác độc trong người không khỏi vui sướng. Song Haida xô mạnh những suy nghĩ đáng ghét đó sang một bên cân nhắc kĩ càng lại bản thân mình; nó đã không đẩy hắn ra, tại sao vậy ?
“Mình không xô ra ! Mình đã….” – nó bịt hai tai lại rồi cằn chặt vào môi, vùi mặt vào chăn vì ngượng. Nó hít vào sâu rồi quay người lại và tiếp tục nhìn hắn, những ngón tay chạm vào mái tóc trắng vuốt nhẹ xuống trán, xuống má rồi trượt xuống vai hắn. Nó chống tay cúi xuống gần khuôn mặt hắn, ánh mắt nỗi buồn rồi nó áp má lên vai hắn một cách từ tốn như sợ hắn sẽ thức dậy vào cáu gắt như mọi khi, từ khóe môi hồng hào nói mấy từ :
“Ara !”
Hàng mi khép lại, Haida vẫn còn buồn ngủ nên nó vòng tay qua vai hắn rồi nhắm mắt lại ngủ, hít vào một mùi hương quen thuộc và hơi lành lạnh
…
Hắn phẩy nhẹ tay cho lớp mành cho kín thứ ánh sáng nhạt đó, e rằng chỉ cần một chút ánh sáng thì ai đó có thể thấy được người đang nằm trong vòng tay hắn, căn phòng vẫn tối om, cái kẻ nằm trên vai hắn vẫn đang ngủ say như chết, ngón tay hắn lần lên chiếc cổ trắng trẻo của nó chỉ cần bấm nhẹ cũng đủ cho nó vỡ mạch máu mà chết nhưng hắn chỉ mơn nhẹ tay trên cổ vuốt mái tóc nâu của nó, những sợi tóc mềm mượt lành lạnh. Hắn lần tay lên vai, kéo nó vào, hít vào mùi hương nhẹ nhàng của Haida.
“Chẳng phải Ta luôn giết tất cả các kẻ đã ngủ với Ta hay sao ? Sao không giết cô ta ? Sao lại còn thản nhiên vuốt tóc ?”
“Ừ, là ngoại lệ !”
Chỉ cần hắn muốn hắn có thể giết chết nó bằng sức mạnh của hắn, kể cả lúc hắn siết cổ nó; hắn vốn có thể làm nhanh thôi kể cả trước khi nó kịp nhận nhưng dường như lại có gì rất khó, hắn không hề muốn điều đó. Hắn đủ tàn nhẫn để giết bất kì ai nhưng Haida thì không .
Hắn cuối xuống đặt môi lên má rồi trượt xuống môi nó, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nâng nó lên rồi rồi kéo vào người hắn, nó đang co người lại vì lạnh, Haida chịu lạnh rất kém đặc biệt là vào thời tiết ngày càng lạnh thế này. Con bé khẽ động đậy, bàn tay nó để trên ngực bây giờ vòng qua cổ hắn, nó thức dậy và bắt gặp ngay nụ cười của hắn. Nó đã quá quen với kiểu cười nhếch mép hay nửa miệng của hắn song bây giờ hắn đang cười, đúng nghĩa, rất đẹp ! Làm nó đông cứng lại trước hắn, bàn tay lạnh ngắt của nó chạm vào lồng ngực hắn; hôm nay hắn lại ấm, ấm hơn nó còn nó thì cứ như que kem ướp lạnh vậy nhưng khoan đã, nó nhìn xuống giường và nhận ra bộ váy nó mặc tối qua bao gồm cả hai lớp váy đã nằm chỏng chơ trong tình trạng như mớ vải vụn rồi, nó quay lại nhìn mình và bắt gặp ngay cặp mắt của hắn . Hắn vừa nhìn vừa nhếch mép cười vẻ gian tà, vội vã kéo tấm chăn lên vòng qua người, thật ra Haida không chỉ sợ vẻ gian tà đó mà là vì thật ra bây giờ nhìn hắn rất….nam tính. Nó đỏ mặt nhìn thân hình trần của hắn, Haida xin thề nó không phải là kẻ háu sắc nhưng phải nói rằng thân hình của hắn cực kì chuẩn. Từng cơ bắp săn chắc pha với nước da trắng, vừa nhìn Haida có cảm giác tim nó sắp nổ tung ra vì đập quá nhanh. Mặt càng lúc càng nóng lên .
– Nhìn kĩ hết chưa ? – hắn nhìn Haida, nó đang co người lại giữ tấm chăn quấn quanh người, duy hai vai trần vẫn còn phô ra trước mắt hắn . Ánh mắt nó ngượng nghịu nhìn về phía nó rồi nhìn hắn. Nó cắn vào làn môi đỏ hồng của mình rồi quay mặt đi vì ngượng. Hắn vươn tay véo nhẹ hai má của nó rồi kéo nó về phía mình vì nó đáng yêu quá . Chạm vào làn da, Haida ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, nó nuốt khan cũng có chút sợ hãi và e ngại nhưng không hiểu sao môi nó lại dãn ra cười khi cảm nhận vòng tay hắn siết chặt lấy nó còn khuôn mặt hắn thì ngay trên mái tóc của nó
– Em…
– Ta rất vui ! – hắn nói vẻ chắc nịch , đẩy cằm nó lên, nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của nó. Hôm nay mắt hắn là màu đỏ nhưng không phải như thường ngày, vào đỏ sáng còn xung quanh có ánh vàng, rất đẹp . Rất hút mắt.
Haida gật đầu vẫn còn ngây ra như con ngốc, mắt vẫn đăm đăm nhìn hắn . Hắn lại đặt môi trên hôn, nó nhận ra trong ánh mắt có chút gì sánh lên vui vẻ và tiếp đó thì nó không thể suy nghĩ gì thêm nữa cho đến khi hắn buông nó ra vào thì thào từng lời nhẹ nhàng ấm áp qua bờ môi nó :
– Đáng yêu quá ! – Hắn buông lời nói dịu dàng, có lẻ là lời khen đầu tiên làm nó cười tươi đến híp cả mắt. Hắn kéo nó vào lòng, vòng tay ấm áp qua thân hình nó, đôi mắt khẽ khép lại. Haida dụi vào vai hắn, cảm giác có điều gì rất kì lạ đang diễn ra trong nó.
.
Hắn bước vào thay quần áo sau khi xoa tóc nó đến rối bù cả lên , Haida vẫn ngồi trên giường, nó lấy đỡ một chiếc áo của hắn để mặc, dẫu gì nó cũng không muốn bước ra gọi người hầu trong tình trạng áo váy chẳng có cái ngoài nguyên vẹn; Môi không hiểu sao tự khắc vẽ nên một nụ cười tươi tắn, cười đến híp cả mắt lại , nó lắc đầu chỉnh lại tóc xua đi cảm giác ngượng nghịu của mình. Ánh mắt nâu thường ngày sánh lên chút ấm áp hiếm hoi, một kiểu ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Nó đang mượn đỡ cái áo của hắn để mặc, nó không nghĩ đó là ý hay khi bước về phòng mình trong tình trạng quần áo không có gì nguyên vẹn nên quyết định ở lại trong phòng hắn.
Hắn bước ra, tự dưng thấy lòng ấm áp khi thấy một đứa con gái ngồi duỗi chân trên ghế sofa, cô ấy đang mặc chiếc áo trắng của hắn nhưng chiếc áo bây giờ nhìn hệt như chiếc đầm ngắn để lộ đôi chân thon thả trắng trẻo. Đôi mắt sáng nâu, hai má phớt hồng, bờ môi tươi tắn cùng mái tóc nâu uốn lượn dài tới eo. Cô ấy vẫn nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu có tuyết rơi nhiều. Hắn bước đến thả người xuống chiếc ghế sofa đối diện tự dưng thấy một cơn mệt mỏi ùa đến trong người song tâm trạng lại vô cùng phấn chấn.
Sau đó Haida cũng vào thay y phục, tất nhưng toàn là mượn đỡ đồ của hắn. Nó bước ra và ngồi ngay cạnh hắn , hắn ngã người lên vai nó còn tay thì luồn xuống nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nó. Hắn không nói và Haida cũng không nói gì cả. Cả hai chỉ ngồi im lặng rất lâu.
Haida chau mày quan sát hắn rõ ràng nhận thấy hình như hắn đang mệt thì phải :
– Sao vậy ? – nó bước đến chỗ hắn
– Không ! Chỉ là…- hắn nhoẻn điệu cười nửa miệng ngạo nghễ thường ngày -…hơi đói !
Haida nắm bắt từng biểu hiện của hắn. Chân mày nó chau lại, vẽ lên sự lo ngại rõ ràng trên khuôn mặt :
– Anh mệt ở đâu à ? – giọng nó lo lắng hỏi
Hắn bật cười rồi quay lại điệu cười ngạo nghễ thường ngày :
– Em….nghĩ Ta có thể mệt à ? – giọng nói hắn nhẹ nhàng hơn hẳn thường ngày.
Bỗng chốc hắn thấy nó nuốt khan rồi mặt nó đỏ lên. Hắn vừa gọi nó bằng gì ?
Em ư ? – Haida ngượng, nó đang ngượng song nó nhanh chóng lắc đầu và quay lại nhìn hắn, hắn áp tay lên má nó giữ cho khuôn mặt nó nhìn hắn và nói :
– Hãy nhớ lời hứa của em ! – rồi ôm chầm con bé vào người, một cơn chóng mặt ùa đến với hắn, vòng tay hắn siết chặt nó đến nghẹt thở song nó vẫn không phản ứng, bàn tay phân vân đưa lên vòng qua lưng hắn. Haida muốn hỏi nhưng nó không thể hỏi.
Đây là ôm sao ? Ấm áp một cách đáng nguyền rủa !
Hắn thật sự rất vui, tâm trạng rất dễ chịu thoải mái nhưng Haida lại có chiều suy tư, Haida nhìn hắn dùng bữa sáng, ánh mắt vui vẻ nhưng xen lẫn có chút gì đó, có lẽ nó chưa quen lắm với hắn và hình như đang bận suy tư điều gì đó . Hắn thoáng cau mày nghĩ đến việc liệu nó có đang nghĩ tới Thiên Thần hay không ?
– Em đang nghĩ gì vậy ?
– Không có gì ! – nó chối
– Nói dối ! Em nghĩ có thể qua mắt Ta à ! – hắn bỗng dưng nỗi cáu, bàn tay kéo mạnh cổ tay nó đe dọa. Nó đang hối hận hay nó đang về tên Raphel kia ?
– Không…em…anh có chắc sẽ ổn không ?– Haida nhỏ giọng hỏi.
Hắn nhìn nó, không lẽ Haida đã đoán được gì đó, không lẽ nó đang lo lắng gì đó ? Lo lắng cho hắn ư ? Hắn cũng đau đầu không kém song bây giờ mọi chuyện dễ thở hắn. Hắn sẽ dành lấy thứ hắn muốn, môi lại tự khắc vẽ lên nụ cười nửa miệng :
– Em lo cho Ta !
– Em nghiêm túc ! – Haida day tay trên thái dương, vẻ nghiêm trọng.
– Không cần biết ! Chỉ cần làm những điều Ta muốn là được !
Haida nhìn hắn, hắn quả thật suy nghĩ rất biết nêu cao ham muốn bản thân song cũng không phải là hoàn toàn xấu. Môi nó gượng cười.
Một giọng nói ma mãnh vang lên trong đầu nó rồi một giọng nói khác át lấy : “Ta có thể khi Ta muốn ! ”
Bàn tay vươn ra nắm nhẹ cổ tay nó rồi buông ra, nó nghe tiếng lanh canh của kim loạt bèn nhìn xuống cổ tay mình, một chiếc vòng ôm chặt lấy cổ tay, màu vàng chói lóa :
Haida ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi nuốt khan tự hỏi : Hắn cũng biết tặng quà ư ?
– Không có gì là miễn phí đâu ! – hắn nói nhìn thấy vẻ mặt của nó, thật ra rất vui lòng song vẫn tỏ ra lạnh lùng – Chủ nhân luôn phải ban một món quà cho phi tần của mình !
Haida nhìn hắn, dù rằng hắn lạnh lùng nói vậy nhưng cũng đủ làm nó thấy vui, vì xưa nay Haida ít khi thân thiết với ai cho nên nhận được quà thì càng ít. Miệng tự khắc cười tươi lên, nụ cười rất xinh rất đẹp làm hắn dao động. Nụ cười đó vốn dĩ trước đây chỉ với Raphel , hắn chưa từng nghĩ nó sẽ cười như thế với hắn nhưng nó đã cười. Chân mày hắn dãn ra, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nó rồi hắn đưa tay vuốt nhẹ trên bờ má phớt hồng của Haida. Có thể nó không đẹp, không quyến rũ, không có thân hình bốc lửa nhưng rất đáng yêu, vậy mà có lúc hắn từng căm ghét và muốn tàn phá đển cùng. Song bây giờ hắn vẫn chống cằm nhìn nó vui vẻ ăn uống, nghĩ đến một điều gì đó, hắn gọi tên hầu cận và nói :
– Hãy thanh toán tất cả những người trong buổi tham dự buổi tiệc Gafenso !
– Cả nam lẫn nữ ạ ?
– Phải ! và nhớ, thanh toán luôn bất cứ kẻ nào thấy mặt phi tần của Ta !
– Dạ ! Thưa vâng !
Haida tới lúc này thì há hốc ra nhìn hắn, những kẻ nào nhìn thấy mặt nó đều phải chết ư ? Đó có phải là lí do lúc nào trang phục của nó cũng bao gồm lớp vải voan che kín cả mặt không chứ. Hắn là thế, hắn không thích ai chạm vào món đồ của mình, nhìn cũng không thậm chí cả nghĩ cũng không được.
– Điện Hạ, mật thám thông báo ở Địa Vùng Iphotrice có chuyện rất lạ ?
– Nói tiếp đi !
– Các tướng lĩnh hai ngày trước đã được triệu tập tại cung điện Iphotrice nhưng trong buổi họp và tiệc tùng dường như còn có sự ra mặt của Đương Kim Hoàng Hậu !
– Tình hình quân đội thế nào ?
– Điện Hạ ! Theo mật báo thì các Hung thần Iphotrice bắt đầu triệu tập linh hồn và quân đội bao gồm các tướng đứng đầu cũng di chuyển về cung điện của Chúa Tể.
– Triệu tập các tướng của Ta lại đây ! Phải thật kín đáo ! – Hắn nhìn vào tấm bản đồ chuyển động vẽ về sự di chuyển tới trung tâm Iphotrice không khỏi lo lắng.
Iphotrice là Vương Quốc quyền lực bậc nhất ở Địa Ngục hơn cả Lucephin của hắn vì đó là nơi của Chúa Quỷ cùng Hoàng hậu. Việc điều binh khiển tướng là chuyện bình thường, chiến tranh không phải hiếm song việc triệu họp tất cả các tướng lính và di chuyển quân đội dù rằng kín đáo nhưng rõ ràng số lượng và qui mô không hề nhỏ nhưng cũng không đủ lớn cho việc khiêu chiến.Rốt cuộc là có chuyện gì , hắn tự hỏi mụ đàn bà được gọi là Hoàng Hậu đó có phải lại toan tính xúi giục chuyền đi, chẳng hắn vô cùng cay cú sau bị việc của Danhem. Nếu như người bà Hoàng Hậu nhắm đến là hắn, e rằng Luxephin bây giờ vẫn còn quá non trẻ so với Iphotrice.
Nếu đem hắn và Hoàng Hậu đặt trên bàn cân thì lệch lạc, như vẫn xưng tụng, Điện Hạ Ác Quỷ xét về lực đấu lực thì chắc chắn hơn bà ta vài bậc, trí đấu trí trí thì có thể ngang nhau. Song nếu đem so sánh quân đội của Iphotrice and Luxephin thì rõ ràng Luxephin vẫn chưa thể sánh bằng. Hắn đã làm Vua được hơn mươi năm nhưng so với Chúa Tể thì khoảng thời gian đó chỉ bằng một phần mười, chưa kể lúc hắn đăng cơ làm Vua, dưới sự thúc giục của mụ Hoàng Hậu, Chúa Tể đã cho hắn làm Vua ở một vùng đất nghèo nàn, lạc hậu, quân đội chỉ ở cả mức dưới không ! Dù rằng hắn rất giỏi, trong khoảng thời gian ngắn đã đưa Lucephin tiến xa, thành một quốc gia hùng mạnh so với các nước cùng tầm, hàng năm cống nạp các nơi đều phải đến. Nhưng nên nhớ Chúa Tể và Hoàng hậu cũng toan tính việc giữ gìn ngôi vị bằng cách này cách khác đẩy mạnh địa vùng Iphotrice, xây dựng quân đội, sử dụng quyền lực sát nhập bành trướng và với lịch sử lâu đời thì vẫn mạnh hơn Lucephin nhiều. Nhưng chưa bao giờ có chuyện Chúa Tể lại giao chiến với con của mình; hơn nữa dù là Iphotrice hay Lucephin thì vẫn là một đế chế, việc gì phải đánh nhau.
Đầu óc phân tích và phán đoán của hắn đóa rằng có chuyện bất thường mà kẻ thúc giục chẳng ai khác là Hoàng Hậu rõ ràng là có toan tính . Haida đứng sau tấm rèm lắng tai nghe tất cả, cảm xúc lẫn lộn song nó bỏ đi trong khi hắn đang bàn bạc với các tướng lĩnh của mình.
Ở cổng thành, một kẻ ngang nhiên gõ cửa, chỉ cần nhìn đã biết là kẻ thủ của ác quỷ, một Thiên Thần ngang nhiên liều lĩnh dấn thân vào hang cọp .
Con người ấy liệu có phải đến quá trễ ? Liệu có thể khơi dậy trong Haida cái gì đó làm con bé thay đổi ?
Hướng bước chân ra vườn, chợt nghe phía Nam có tiếng nhốn nháo, có tiếng ngựa và cả binh lính cả tiếng gươm đao. Nó chạy tới, không lẽ là có kẻ nào bạo gan như vậy , từ đằng xa, giữ một đám linh vây quanh ra sức cản một kẻ, kẻ đó vô cùng nhanh ăn vận bộ trang phục trắng, sáng loáng, sắc sáng làm chính con bé chói mắt, có lẽ vì đã lâu không thấy màu sắc nào sáng như thế . Tất cả tướng lĩnh đều tập trung ở chỗ Điện Hạ bàn bạc hết rồi, tự dưng lại đâu rơi xuống một tên quá mạnh lại là Thiên Thần, chưa kể làm sao kẻ đó có thể đến Thế giới bị Nguyền Rủa này chứ. Haida nhận ra sự quen thuộc đó dù không rõ mặt nhưng mái tóc nâu sáng, ánh mắt xanh biếc như da trời thì khó mà lẫn được :
– Nói cho Ta biết Haida, cô gái loài người các người giam giữ hiện ở đâu ? – Raphel một tay lia mũi kiếm xung quanh đám lính bao vậy, tay còn lại kề sát cổ một tên quỷ trong có vẻ có hiểu biết đôi chút .
– Con người….Điện Hạ không chứa chấp con người…- tên đó run như cầy sấy nói.
– Nếu Ngươi không khai, buộc lòng phải giết chết Ngươi !
– Khoan…đã…đúng là có một cô gái nhưng…cô gái là quỷ…đã được sắc phong làm phi tần của Điện Hạ !
– Sắc phong là phi tần sao – Raphel tưởng mình nhầm nhưng linh cảm báo cho anh biết đó là Haida. Không lý nào ? Con tim anh như có cái gì làm nghẹn lại. Không đúng, một con quỷ như hắn không thể nào có thể sắc phong một cô gái loài người lên ngôi vị công nương. Chưa kể cô gái đó lại là người được anh để mắt. Đó là điều cấm kị, đó là điều không thể nhưng nhìn vào khuôn mặt kẻ phát ngôn, một nỗi bất an dáy lên. Haida, Haida của anh, không thể nào, không thể nào lại là phi tần của tên ác quỷ kia được !!!