Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 17 : Half-blood
VOTE and MENT if you think i DESERVE it ! Thanks !
JK
…………………..
The Mermaid Curse
Haida lắc đầu xua cơn chóng mặt vừa ập đến, Haida dần nhận thức được, nó biết cảm giác đó, biết rất rõ là đằng khác; nhưng đôi khi con người tự cảm thấy xung đột cũng như cũng có những chuyện khiến họ không cam lòng để làm theo. Và điều làm nó khó chịu gấp bội đó là cảm giác không lí giải nổi suy nghĩ của mình; Haida là một người nhạy bén; nó hiểu rõ bản thân mình trong từng suy nghĩ hành động song đây là lần đầu tiên nó không lí giải nổi cảm giác quái gỡ của bản thân cứ như rằng đó là bản năng của nó mà lâu nay vẫn chưa bộc phát. Sao có thể phức tạp đến thế kia chứ ?
Kéo nó về Điện phía Đông của mình; Hắn thở hắc ra bực dọc song nhìn thái độ của nó không hiểu sao lại thấy có cái gì nhẹ nhõm trong lòng. Hắn kéo mạnh nó đi, bỏ lại căn phòng đổ nát. Hắn ra lệnh bắt hết tất cả ba mỹ nữ kia giam hết vào rồi dặn dò gì với tên lính.
Nó ngồi trên giường ở cung điện phía Đông. Điện của Thái tử quả thật bắt mắt và đẹp, trần nhà cao hơn mấy chục met, một chiếc đèn lồng tao nhã tỏa ánh mắt dịu hòa cùng mới những vật dụng ở trong càng làm căn phòng ánh lên sự sang trọng không ngờ. Trừ họa tiết trang trí ra thì mọi thứ trong căn phòng đều đẹp lộng lẫy.
Hắn nhìn Haida ngơ ngơ ngác ngác đảo mắt quanh phòng thi thoảng dè chừng nhìn hắn.
“Thích thì ngồi đó mà nhìn cả đêm luôn đi” – Hắn ngả người xuống giường, khó khăn cử động ở vai; lườm sang cái kẻ lành lặn đang ở cạnh lại rủa thầm : “Chết tiệt, vì cái con bé ngốc nghếch thấy chết mà cứ nhảy vào này mà Ta bây giờ lại phải chịu thay, biết đau thế này thì kệ xác nó; vuốt giận, vì đại kế phải giữ vững, còn cả thế giới phải thuộc về Ta”. Hắn thở ra điềm tĩnh rồi dường như cảm thấy mình chưa trả đũa kẻ bên cạnh, hắn dịch người kê đầu lên người nó. Nó nhướn mày nhìn hắn theo kiểu rất muốn cho hắn một phát ra nhưng không dám. Hắn khẽ nhếch mép lẩm bẩm :
– Ta mệt ! Ngươi trông cẩn thận, đừng để tên nào bước vào !
– Um ! – Haida lẩm bẩm nói. Nó bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng nào để mà ngủ, tim vẫn còn đánh trống trận, từ lúc ả xông vào cho đến khi nhìn thấy một vết chém sâu trên vai hắn. Nó có một cảm giác có tội và biết ơn. Haida đảo mắt xuống kẻ đang kê đầu trên người mình. Hắn quả thật đáng ghét, Haida hận hắn đến thấu xương, những vết thương những lần tra tấn sỉ nhục, nó chưa bao giờ hết căm hận nhưng một mạng sống của nó có phải cũng đủ xoa dịu nỗi hận thù đó. Không biết hắn muốn gì mà lại cứu nó ? Nó lắc đầu gỡ bỏ mớ suy nghỉ bổng bông nhìn kẻ đang ngủ say cùng lớp băng màu đen ở vai, kẻ đó gác đầu lên đủi nó. Bình thường nhìn hắn là biết ngay ác quỷ, với cái nhếch mép lẫn ánh mắt sắc nhọn giết người; bây giờ thì giống như một bức tượng tạc thành từ thạch cao. Mái tóc trắng dài phủ dài trên giường và điểm nhấn là khuôn mặt đang yên ngủ với hàng lông mày trắng, đôi mắt dài, mũi cao cùng đôi môi mỏng
“Sao tên đại ác lại có sắc đẹp của Thiên Thần cơ chứ” – đến con gái như Haida còn phải thấy gen tị với hắn, hắn đẹp như vậy đặc biệt là sở hữu hàng mi đẹp hiếm có .Thế mới biết đừng nhìn lớp vỏ ngoài mà đoán người.
“Đúng là trá hình” – Haida chợt nghĩ, “gượm đã, ít ra hắn cũng cứu mạng mình, cũng không phải là xấu quá, đúng không ?”
Hắn khẽ chau mày có lẽ vì vết thương ở vai lại buốt lên song hắn đã quá mệt để cằn nhằn chỉ ngủ say. Haida vươn tay chạm vào tấm lưng rộng của hắn vỗ nhè nhẹ; đôi mắt nhìn khuôn mặt Thiên Thần đó. Nó biết bề ngoài và bản chất hoàn toàn khác song hắn đã kịp kéo nó ra khỏi tử thần.
Hắn dụi vào phần da mềm mại, hai tay giữ chặt thắt lưng nó, cặp mắt sánh cam hé mở, lưng cảm nhận từng cái vỗ nhè nhẹ vào. Ánh mắt của Haida vẫn nhìn hắn, đôi ánh ánh nâu sáng hòa lẫn mái tóc dài màu nâu đỏ thoảng chút hương thơm nhè nhẹ. Một cảm giác không quen, lạ lẫm song hắn chỉ khẽ nhếch mép ; Hắn biết lưỡi dao đó có thể lấy mạng nó dễ dàng nhưng với hắn thì không; đáng lẽ ra hắn đã không bị thương nhưng vì thời gian quá ngắn không thể xoay trở kịp thời. Hắn vừa bực tức vừa không; hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang buông thõng trên đệm giường của nó; chân mày khẽ dãn ra trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.
“Bị thương một lần cũng không phải quá uổng phí”
“Mất trí à Haida” – một giọng sắc sảo giận dữ vang lên trong đầu Haida.
Haida day day vào thái dương nghĩ tới Thiên Thần, đôi mắt nâu hấp háy khẽ chớp; hình ảnh cậu nhanh chóng bị cuốn phăng đi thay bởi một hình ảnh của một gã tóc trắng. Trong không gian tối mịch của căn phòng. Người con gái đang ngồi đó với tâm tư hỗn độn như trong biển lửa. Vốn dĩ bản chất tốt đẹp là một phần mạnh trong con người nó nhưng bây giờ Haida biết bên trong đó còn một con quỷ dữ, một bản chất tàn khốc, lạnh như băng giá; một bản chất ngủ yên suốt mười tám năm qua. Và bây giờ bùng cháy trong nó, từ đôi mắt cô gái tỏa một sắc sánh màu xanh sắc sảo. Suối tóc nâu đỏ buông dài biến chuyển mượt mà như dòng nước, uyển chuyển thuôn dài giữa không trung, xõa dài phủ xuống đệm giường sang trọng, trỗi màu hoàn toàn với mái tóc trắng bạch kim của một kẻ đang ngủ say. Sắc màu chủ đạo tông trung thống trị người con gái; cũng khuôn mặt đó, dáng vẻ đó song đôi mắt và mái tóc làm cô toát lên một vẻ đẹp không vướn bụi trần, một vẻ đẹp không thể cưỡng lại song ẩn chứa một bản chất tàn nhẫn đến lạnh người .
Một sắc xanh của biển cả. Từng móng tay bấm sâu vào lớp nệm dầy cộm,từ sắc mắt xanh thoát lên vẻ thâm hiểm y như biển sâu muốn càn quét kẻ đang ngay trước mắt; thanh chủy mà hắn tặng giờ đây lún sâu trong lớp đệm dưới sức mạnh của bàn tay gầy đang nắm chặt cán kiếm chỉ muốn cắm phập vào kẻ đang ngủ say. Đầu óc hỗn độn muốn nổ tung ra được .
“Ta muốn giết !” – từ đôi mắt xanh tuyệt mỹ như đại dương sánh lên tia căm hận chết người. Tâm tư hỗn loạn giữa được và mất . Nên và không nên !
Suối tóc màu xanh mượt mà bây giờ trộn lẫn với sắc nâu làm làn tóc mang sắc màu quái dị cứ như hai thứ sắc màu đang đánh nhau trên mái tóc . Đôi mắt xanh trừng trừng, răng cắn chặt vào môi đến chảy máu; ghim gút vào khuôn mặt đẹp như thiên sứ kia song ánh mắt trượt xuống vai mà bắt gặp dải băng quấn vết thương rướm máu.
“Hắn vẫn rất mạnh ! Nếu dại dột sẽ tự đưa cổ vào tròng ! Hắn chưa đủ yếu !”
Cổ tay hắn bỗng siết chặt lại cổ tay còn lại của Haida khi đang ngủ say. Haida nuốt khan có cảm giác như cơ thể đang bị rút kiệt; một cảm giác giải thoát len lỏi vào sâu trong con bé. Song trong đầu nó vẫn vang vọng suy nghĩ với chất giọng giết chóc : “tàn nhẫn nhất ! Phải là tàn nhẫn nhất”. Haida lắc đầu, cảm giác cơ thể như vừa chạy hàng chục cây số cũng giống như máu đang rút khỏi đầu óc làm nó mơ màng không suy nghĩ được gì cả; nó vừa thấy mình hiểu bản thân, hiểu con quỷ trong mình hơn bao giờ hết nhưng vừa cảm thấy không hiểu. Quá phức tạp !
Khuôn mặt hoàn hảo kia mang sự thánh thiện song có cái gì trong sự biểu cảm ấy làm Haida suy nghĩ.
Nó hít vào chuyển ánh mắt sang sinh thể khẽ cựa mình, hắn trở mình dụi vào phần bụng nó, chân mày khẽ nhíu lại vì đau khi di chuyển. Nó đặt tay lên lưng hắn vỗ nhè nhẹ vào đó như dỗ cho hắn ngủ. Nó là đứa vô đạo nhưng bây giờ nó chỉ muốn gọi chúa ơi. Sao lại có ngày tôi phải dỗ cho tên,đã hành hạ mình còn hơn cả chết, ngủ vậy hả ?
Sắc nâu dịu nhẹ trở lại buông dài trong mái tóc và đôi mắt, Cơn buồn ngủ ập đến, dường như bản thân Haida dù chỉ trong thời gian ngắn cũng đã phải chịu nhiều hỗn loạn trong suy nghĩ. Nó rất mệt vào mỏi người, tựa trên gối và ngủ thiếp đi . Một tay đặt trên vai một tay nằm trong lòng bàn tay hắn, nó cứ ngồi thế mà ngủ.
– Ngủ ngon ! Ara !
….
Tam giác quỷ Bermuda, từ dưới đáy biển quái dị nhất ở địa cầu này; nơi mà không ít các nhà nghiên cứu thám hiểm tốn bao nhiêu công sức tìm lí do về sự bí ẩn của nơi này. Đó là một dấu ẩn với vài lời giải thích khoa học song giả thuyết là giả thuyết, thực tế lại là một chuyện khác. Con người vốn dĩ dù có lí giải được Bermuda với phát hiện hàng loạt các loài sinh vật dưới nước kì quái đến độ đáng sợ và các loại khí metan gây đắm tàu đi nữa, song có một điều mà con người không bao giờ biết được đó là dưới đại dương sâu thẳm, dưới cả lớp nền của đại dương nào là cổng thông quan vào thế giới bóng đen. Chỉ là cái cổng dẫn tới một không gian song song tồn tại cái nơi mà con người sợ hãi : Địa Ngục .
Dưới đáy biển tỏa lên một luồn sáng trắng nhẹ trong ngày giông tố ít tàu bè. Một con người, à, đúng hơn là một Thiên Thần, vì người thường không thể chịu được áp lực dưới biển sâu như vậy; sau một hồi như muốn cày nát cả đáy biển. Tất cả những gì anh tìm kiếm chỉ vẫn là con số 0 trêu người; anh biết cửa thông quan của Địa Ngục nằm ở nơi đây nhưng phải được mở từ hai phía song cái tên thù địch truyền kiếp kia dường như đang thử thách kiên nhẫn của anh, vẫn chưa cho cánh cổng đó xuất hiện; một con người hoàn chỉnh cần phải bước qua một cánh cửa thông qua để đến thế giới âm, không có được khả năng lén lút như các tiềm thức linh hồn. Anh ngồi trên mỏm đá bàn tay hất tung đống cát dưới đáy biển. Đáy biển lạnh thật; cái lạnh gợi anh nhớ đến một người con gái trong căn phòng giam với cơ thể đầy vết thương chiến đấu với hơi lạnh cắt da bằng hơi thở yếu ớt cơ hồ có thể biến mất đi lúc nào. Một cảm giác duy nhất cứ như mũi dao rạch lên da anh. Đau đớn ! Rất đau ! Một cảm giác thấy mình vô dụng, chỉ nhìn người mình yêu tổn thương . Anh bây giờ muốn cày nát cái Địa Ngục kia, vốn biết nó tàn nhẫn, vốn biết nó xấu xa nhưng tại sao lại có có thể tàn nhẫn với một con người vốn dĩ đã chịu nhiều đau khổ như Haida, vì cô dằn vặt chưa đủ hay vì cô quá tốt nên mới phải chịu như thế. Cách đây hai mươi ba ngày, anh đã bị trọng thương nặng; nếu không phải có những Thiên Thần khác thì e rằng đã khó sống song khi trong bóng đêm đó anh đã kịp thấy một tiếng cười man rợ trước khi cô gái nhỏ với khuôn mặt đầy sợ hãi, muốn gào thét nhưng cơ hồ cũng không thể bị kéo đi . Kéo đến tận cùng của thế giới.
“Đồ hèn hạ, tất cả những gì Haida chịu, Ta thể sẽ trả cho Ngươi gấp ngàn lần !”
Thiên Thần cũng có lúc nỗi giận, nỗi giận khi cô gái của mình bị cướp đi, đó là điều hiển nhiên. Dù rằng điều đó làm sức mạnh của anh suy giảm song tình yêu dành do cô gái lại thôi thúc sức mạnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tuy rằng chưa khôi phục sau trận thập tử đó nhưng nhất định anh phải cứu được cô ấy khỏi cái nơi tồi tệ ấy. Từng lưỡi kiếm chém sâu vào lòng đất tạo nên những vệt nứt dài trên nền biển, bầu không gian rẽ rúng động.
Vì sao lại là Haida ?
Vì sao cứ phải là Haida ?
Vì sao ?
…..
– Điện Hạ ? – có một cận thận gõ cửa gọi hắn
Hắn khi tỉnh dậy vào lúc sáng “Đúng là bảo nó coi chừng cũng như không ” song may mà không có gì . Hắn thấy nó ngủ say như chết, hắn nhìn xuống bàn tay mình vẫn giữ nguyên tay nó trong lòng, chân mày chau lại rồi thả mạnh tay nó ra y như phải bỏng. Hắn vừa lầm bầm vừa đặt nó ngay ngắn trên giường trước khi bước ra cửa :
– Chuyện gì ?
– Vương tử Danhem vừa đến ạ !
– Ta biết rồi ! Lui ra ! – hắn nhếch mép nói rồi thay y phục.
Haida tỉnh dậy, nó xoa bóp cái tay gãy, hình như đã lành lặn như cũ, vai và lưng mỏi nhử, cả đêm chẳng ngủ nghê được là bao. Nó đứng dậy nhìn quanh quất, lúi húi tháo dãy băng ở tay ra, đúng như lời thầy thuốc nói, vết thương đã lành hẳn . Chợt có tiếng bước chân, Haida ngước mặt lên và trong vòng không đến hai giây sau nó cúi xuống nhưng với khuôn mặt nhanh chóng hồng lên, hai mắt mở to còn mồm miệng cũng há hốc ra. Hắn đang ung dung đi lại trong phòng với lớp áo choàng tắm dài gài hờ ở thắt lưng để lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Nó thề nó không cố ý, cũng không có gì phải ngượng nhưng tự dưng lại đỏ mặt. Nó có thể thấy rõ một vết băng trắng trên bả vai hắn và điều đó làm nó thoáng chút áy náy.
Lại có tiếng gõ cửa :
– Điện Hạ ! Vương tử Danhem chúng ta giải quyết như thế nào ạ ?
– Cứ để đó cho Ta ! – hắn nói nhếch mép nhìn khuôn mặt con bé Haida đang đỏ dần lên khi đang tháo lớp băng tay.
Haida ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc. Danhem chẳng phải là người đã tiến cung bốn mỹ nữa kia hay sao. Nay một trong số ám sát người trong cung điện.
– Haida ! Ngươi cũng thay quần áo đi !
Hắn lắc chiếc chuông ở trên bàn, nhanh chóng, những người hầu tiến vào và kéo nó đi giúp nó tắm rửa và thay y phục.
– Chuẩn bị cho cẩn thận trước mặt Vương Tử ! – hắn nhả từng lời, đám người hầu vâng dạ rồi kéo đi.
Hắn ngồi chống tay trên cằm, hôm nay hắn mặc một bộ trang phục đen dài phủ xuống đất, một bộ trang phục hoàn hảo như được tạo ra chỉ để dành cho hắn với chiếc áo choàng cài bằng kim cương đen, loại vải, chất liệu đến thiết kế tôn lên dáng vẻ cao ráo, vẻ đẹp khuôn mặt muôn phần làm người khác sững sờ. Mái tóc trắng bạch kim xõa dài, hệt một bức tượng đẹp đến từng chi tiết.Hắn mơn tay trên môi, dự tính của hắn hoàn toàn chính xác. Suốt mấy ngày hôm nay việc hắn lui đến chỗ Haida vốn dĩ chẳng ai ngoài hắn biết. Đơn giản, hắn muốn chiêu dụ bọn ám sát lộ mặt. Đêm qua ngoài việc ám sát Haida, ở Đông cung còn phát hiện dấu tích của kẻ đột nhập.
Nếu phán đoán của hắn chính xác. Chúng muốn nhân lúc hắn ngủ sẽ ám sát rồi sẽ tiện tay giết luôn Haida sau đó vu oan cho nó. Song chúng không biết, từ ngày Haida trở về, hắn đêm nào cũng đến chỗ nó. Đêm qua, hắn đã sai bắt giam tất cả bọn mỹ nữ, dùng nhục hình tra khảo. Hắn không chỉ muốn moi móc thông tin, đơn giản, hắn biết rõ ai là kẻ đứng sau vụ này. Nhưng hắn muốn cho chúng biết Điện Hạ này không phải là người chúng có thể chạm tới, cũng như phi tần của hắn, chúng sẽ phải một cái giá rất đắt cho việc đó.
Một tên thân cận nhỏ to ngoài cửa :
– Điện Hạ ! Suốt hai hôm nay có một tên Thiên Thần cứ làm rúng động Bermuda ! Phải làm sao đây ạ ?
– Một tên Thiên Thần ? Trong như thế nào ?
– Dạ ! Người tỏa ra sức mạnh phi thường, bề ngoài cũng rất đẹp song lại vô cùng tức giận ! Chúng Ta sẽ cho người đối phó với gã hay sao ạ hay cứ mặc kệ !
– Được rồi ! Ta sẽ biết giải quyết !
“Đến rồi sao ? Ngươi đến nhanh thế ?”
..
Hắn day tay trên thái dương nhớ lại hành động đêm qua của mình . Quá nông nỗi ! Dại dột !
Đầu hắn thoát qua hình ảnh đầu tiên khi mới thức dậy; chân mày nhướn lên rồi cau lại thoáng vẻ không hài lòng. Hắn vội bước đến góc phòng kéo tấm mành bằng satanh ra để lộ mộ một ngăn tủ khóa ấn, hắn áp tay mình vào đó và xoay khóa ấn 13 lần ngược chiều kim đồng hồ và ra lệnh trong đầu. Khóa ấn bật mở để lộ một ngăn kín đằng sau; một quả cầu lửa lơ lửng trong tủ như mặt trời thu nhỏ tỏa ra sức nóng rực chẳng khác nào mặt trời thu nhỏ. Hắn đưa tay vào xoa quanh quả cầu để mặc lửa nóng như đốt trên lòng bàn tay, bén từng ngọn lửa hung hãn qua kẻ tay; hắn kéo sáu tia lửa nhỏ ra và rít lên đầy ra lệnh :
– Ta – Chúa Tể địa vùng Foxephin, thế giới âm. Thông kết giới !
Ác quỷ Điện Hạ, hắn đã thông một bên cổng vào thế giới bóng tối, việc này đỏi hỏi không ít năng lượng của hắn song kế hoạch vẫn kế hoạch; tham vọng vẫn là tham vọng.
Dưới đáy biển Bermuda, một ngày bão tố quá nhiều cho những đoàn nghiên cứu, từ đáy biển lóe lên chút ánh sáng dịu nhạt, sâu thẫm dưới lòng đại dương; một người con trai với mái tóc vàng nâu, nước da trắng như tuyết cùng bộ trang phục trắng bồng trong từng làn nước biển ; thoát khỏi lực ép dưới lòng đại dương lẫn bầy sinh vật quái lạ trong đêm đứng trước cánh cổng thông quan dẫn qua thế giới song song . Kế bên anh là một người khác cũng bộ trang phục trắng sáng đẹp rực rỡ :
– Điện Hạ ! Quá liều lĩnh ! Như vậy không đáng; Điện Hạ còn phải nghĩ đến Thiên Đàng và loài người chứ !
– Hãy nhắn với David và cha Ta nếu Ta không trở về hãy để David lên ngôi, đó là một người tốt !
– Thần biết David là người tốt song….Điện Hạ ! Thần cầu xin Ngươi ! Đừng dấn thân vào nơi ấy ! Đó là…Thế Giới Bị Cấm !
Trên khuôn mặt hoàn mỹ như Thiên sứ của chàng trai kia thoáng vẻ khổ tâm; vừa khổ tâm vì cha mình; song, còn người con gái đó. Thì sao ?
Cô ấy đã làm gì sai đến mức bị bắt về nơi ấy dưới trướng một tên độc ác như vậy. Hắn đã thông quan tức là hắn muốn chiêu dụ cậu đến; chuyến này khó khăn trăm bề; vết thương kịch độc suýt nữa lấy đi sinh mạng cậu, cậu vẫn chưa khôi phục hẳn, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Nhưng qua tiềm thức đi tìm người con gái của cậu. Những gì cậu cảm thấy chỉ là đau đớn vô bờ như ai rạch từng đường trên da thịt mình; hình ảnh người con gái tóc nâu với bộ váy mỏng tanh rách rưới che phủ cơ thể chẳng mấy lành lặn rướm đây máu tươi nằm co ro trên sàn nhà dơ bẩn dưới cơn gió lạnh buốt âm độ của Địa Ngục. Từng hình ảnh như chết rồi của cô ấy cứa vào trái tim cậu, đau đớn buốt nhói khôn cùng.
Nợ. Quá nhiều. Yêu. Cũng quá nhiều !
Làm sao Raphel có thể an nhàn ở đây trong khi người cậu yêu vĩnh viễn không bao giờ trở về. Nhẹ lắm là cũng bị giam cầm ở Địa Ngục làm toi mọi cho Ara, nặng hơn là chết đi và vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi nơi ấy. Rốt cuộc cô ấy có phải chưa chịu đủ đau đớn hay gì khác mà lại bị bắt về nơi ấy; bị tra tấn dã man như vậy. Cậu phải đi ! Nhất quyết phải đi !
Sau cửa thông quan này, là tách khỏi thế giới loài người và đến một thế giới song song tồn tại. Sẽ có 13 cảnh cổng chẳng khác nào 13 tử thần đứng chờ Thiên Thần. Vào 7 cánh cổng cuối sẽ là nơi bày binh bố trận. Coi như quà hắn dành cho khách quý bước đến Thế Giới Bị Nguyền Rủa. Còn 6 cánh cổng kia sẽ mở sẵn cửa cho Thiên Thần, coi như là Chào đón !
Hắn chẳng phải đã tính sẽ lợi dụng Haida vào dã tâm của hắn hay sao, chẳng việc gì hắn phải thông quan cửa nghênh địch như vậy; nhưng có cái gì đó trong hắn thấy không ổn, có cái gì làm hắn thấy không an tâm. Còn lí do khác là do hắn cũng là vua của một phần thế giới, đã nói sẽ đấu với Thiên Thần; nếu Raphel thắng hắn sẽ trả tự do cho Haida, nếu thua thì số phận Haida vĩnh viễn thuộc về hắn.
Hắn quay lại ghế cảm giác năng lượng tiêu hao sau khi phải mở nhiều ải, hắn ngồi trấn tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền cố gắng khôi phục số năng lượng tiêu hao đi.
“Đúng là quá mệt mỏi với những gì có liên quan tới con nhỏ đó !”