Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 12 : Thiên Thần yêu em !
VOTE and MENT if you think i DESERVE it ! Thanks !
………………
The Mermaid Curse
Đêm tối, hắn không ngủ được, hay là hành hạ nó ít quá chăng, hắn ngồi dậy cầm chiếc roi da thẳng tiến về phòng giam của nó, không biết con nhỏ có chết hay không đây, hắn liếm nhẹ mu bàn tay, có mùi mằn mặn. Đôi mắt nâu của con bé đó, càng đánh nó càng căm ghét chứ không phục tùng. Sự khinh bỉ của nó làm hắn thấy bực bội. Các giác quan của hắn cảm nhận có sự bất ổn ở đâu đó, bước chân nhanh hơn nhanh hơn về phòng giam.
Hắn nhìn qua song chấn của cánh cửa.
Một người mặc bộ váy đen rách rưới, máu đen thẫm hòa chung sắc đỏ của máu, người đó đang được bế bổng trong vòng tay của một cái bóng trắng với đôi cánh trắng, trắng muốt thánh thiện đang tỏa ánh sáng mát mắt, như ánh sáng Thiên Thần. Rồi dần bay lên không trung. Một cuộc đào tẩu giữa đêm khuya, Thân hình tàn tạ kia được bế bỗng lên lao vào không trung, rút vào trong vòng tay ấm áp của một kẻ thứ ba…. Hắn đã dự tính cho tên kẻ thù xuất hiện hàng chục lần, hắn sẵn sàng chiến đấu một trận kinh hoàng. Nhưng khi hắn mở mắt khinh khỉnh nhìn Thiên Thần trong sáng bằng cặp mắt thù hận, kẻ đang vòng tay nhấc bổng thân hình. Hắn chú ý vào cái bóng gầy kia với khuôn mặt đầy nước mắt đang mỉm cười rạng rỡ. Một nụ cười tỏa nắng và chân thật đến nỗi nó không thể tìm thấy ở Địa Ngục. Nhưng nụ cười đó lại dành ột kẻ tử thù cúa ác quỷ. Và những hành động tiếp theo cũng không thể tìm thấy ở Địa Ngục được. Một cái ôm đầy tình cảm khi Haida ngã vào vòng tay, hai tay con bé giữ chắc lấy cậu và Thiên Thần cũng thế, giữ chắc như sợ con bé sẽ biến mất .
Hắn nhìn thấy, đôi mắt mở to sánh đỏ, Hắn sẽ làm cho cái cặp đôi đó phải tan tát, không bao giờ có thể hòa hợp được, hắn bẻ làm cánh cửa nứt làm đôi rồi hướng nhanh về kẻ tù nhân đang tẩu thoát. Nhưng không hiểu sang bây giờ hắn chỉ muốn đứng ở đó nhìn hai người đó, có cảm giác quả tim lạnh lẽo trong lồng ngực khẽ nhói lên. Hắn là ác quỷ, chỉ có thể gây đau khổ, không bao giờ biết đau khổ. Vậy nghĩa là gì ?
Cảm giác mất đi một thứ gì đó !
Một thứ mà hắn không muốn đánh mất !
Bản năng ích kỉ đó, đã ăn sâu vào máu hắn. Hắn không rỗi rãi để nhìn kẻ khác cướp món đồ của hắn dù rằng cảnh tượng có làm rung động lòng người thế nào ! Tại sao hắn lại phí hoài thời gian ở đây mà suy nghĩ những thứ vớ vẩn đó trong khi hai kẻ kia đang thẩu thoát kia chứ ?!
Haida khép mắt thở ra một cách trút được gánh nặng. Raphel di chuyển nhanh hơn phủ tấm áo choàng dầy bảo vệ nó khỏi cơn gió lạnh. Bỗng một lực kéo mạnh lại làm cả hai lảo đảo, nó bỗng chốc tụt khỏi vòng tay khi một lực giật mạnh khủy tay nó duy hai tay nó cố bám chặt lấy Raphel và cậu đảo người giữ chặt nó, đáy mắt xanh ánh lên sự căm hận khi bắt gặp kẻ đối diện. Lực kéo mỗi lúc một mạnh, rồi giật mạnh làm Haida rơi khỏi tay cậu. Bàn tay Haida tuột khỏi Thiên Thần, trong ánh mắt Thiên Thần vô cùng hoảng loạn, có cả sợ hãi đau khổ khi tuột mất Haida, và cả Haida cũng thế, Thiên Thần lao xuống nắm lấy bàn tay níu kéo của Haida nhưng rất nhiều nhát gươm chém ngang Thiên Thần. Thiên Thần lùi lại nhưng vẫn lao về phía Haida, từng nhát kiếm lạnh lẽo không thôi, Haida gắt lên nhìn thấy sự thất thế của Thiên Thần :
– Không ! Ngừng lại đi ! Thiên…Thần…
– Thả Haida ra ! – Raphel trừng giọng ôm bả vai đã bị trúng thương. Lần này cơ hội dường như là con số 0, vì đây chỉ là tâm thức, chiến đấu rất hạn chế.
– Không bao giờ ! Người yêu của Ngươi sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi tay Ta ! Ngươi chỉ là tâm thức, đấu với Ta ? Thật không lượng sức ! – hắn chuyển người, thân hình lơ lửng trên không trung, một tay giữ chặt lấy con bé, một tay vung thanh kiếm rất nhanh. Haida dù không thấy rõ nhưng tim nó bỗng thắt lại cơ hồ nó cũng có những dự cảm xấu !
– Raphel ! – nó gắt nhìn Thiên Thần dần thất thế. Một tay cố gỡ bàn tay bám như sắt trên eo nó, một tay cố vươn xa nhất có thể về phía Raphel !
Hắn càng lúc ra tay càng nhanh, càng tàn bạo. Đường kiếm càng nhanh càng dứt khoát, liên hồi như vũ bão; cắt ngang thanh đoản sắt trong tay Thiên Thần rồi chém ngang qua giữa cơ thế. Haida khiếp đảm đến độ nó ngất đi ngược, mắt đã ngấn nước nhìn về phía một người con trai với đôi cánh trắng thánh thiện từng che chở nó; song từ chỗ Thiên Thần đã hiện hữu, hình ảnh khuôn mặt của Thiên sứ với ảnh mắt xanh khắc khoải nhìn nó chỉ tan ra như ảo ảnh tan.
Một làn khói trắng vô định hình trong chớp mắt.
Là giấc mơ đúng không, Haida sắp thoát rồi. Haida kịp nhìn thấy khuôn mặt Thiên Thần như sắp thét lên khi bàn tay muốn nắm tay Haida cũng tuôn ra thành khói. Đôi mắt mở to hãi hùng nhìn vào hình bóng tan biến, hơi ấm chỉ vừa mới đây cũng tan biến theo. Một sự lạnh lẽo đáng sợ, khiếp đảm đến gai người bao quanh, nó chỉ muốn trốn chạy, muốn được bảo vệ, che chở. Những gì nó dẵ chịu đựng đã là cùng cực với bản thân nó. Bàn tay đang giơ ra chợt lạc lõng. Cả thân hình đang bị giữ chặt trong vòng tay lạnh lẽo bỗng chốc kháng cự. Bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu kì vọng cũng nhanh chóng biến mất nhường chỗ cho nỗi đau, Thiên Thần có phải đã chết hay không. Haida thừa biết ai đã phá hủy tất cả, Từ khóe mắt túa ra dòng nước mắt. Từ khóe môi bây lâu kiềm chế không nói một lời giờ thét lên :
– Không ! Không !! …Thiên… Thần ! Ra…phel…. ! Đừng… bỏ …em lại đây ! – nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt cố vươn về làn khói nhưng khi chạm vào chỉ là một làn khói âm ấm tỏa ra, Haida càng lúc càng bị lôi xa đi Thiên Thần về lại mặt đất, khoảng cách lơ lửng trên cao bỗng lôi tụt xuống, về cái Địa Ngục nơi thể xác không một ngày lành lặn, tâm hồn không ngày bình yên đó.
Cứ tiếp tục gào thét, sự sợ hãi chồng chất bấy lâu này bùng phát, Haida hai mắt nhạt nhào nhìn đăm đăm về phìa làn khói, cả thân hình dù vô cùng mệt mỏi và đói khát cũng ra sức giãy giụa hết mức, nhưng nhanh chóng bị kéo tụt xuống :
– Đừng bỏ em lại đây ! Em không chịu nổi ! – từng tiếng thét hòa cùng tiếng nấc lên tức tưởi. Đau đớn sợ hãi hòa vào xé nát thân xác bé nhỏ. Chỉ biết dù có vẫy vùng cũng không thể nào thoát được –Em đau lắm ….– Haida tiếp tục nấc lên, dòng nước mắt tuôn trên khuôn mặt nhuốm mùi mồ hôi và máu, cả thân hình vẫy vùng cố thoát ra, bàn tay hướng về phía hình bóng đang tan thành mây khói. Trong lòng đau đớn không tả.
Haida có phải mãi mãi không thoát được……
Từng giọt nước mắt rơi tí tách trên tay hắn, Bàn tay hắn rắn chắc vô cùng tàn nhẫn giữ chặt con người gầy gò, mặc cho thân hình kia có cố bao nhiêu sức lực cũng vô ích. Haida quá mệt mỏi, đói lã cộng thêm sự lạc lõng, đau đớn là một đả kích quá lớn. Từ khóe mắt không ngừng tuôn ra dòng nước mắt, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía làn khói, đã tan ra từ lâu. Bao nhiêu ngày kì vọng chờ mong, đến khi Haida nghĩ dù chỉ là một ngày nữa cũng không thể chịu nổi. Không chịu nổi nữa. Khóe môi mấp máy từng từ đau nhói :
– Em …đau lắm ! Làm ơn ….cứu em ! Đừng bỏ em lại đây !
Từ lâu Haida không chịu nổi hắn, không chịu nổi cách hắn tra tấn mình cả về tâm hồn lẫn thể xác nhưng những kì vọng lớn vừa đến đã bị hắn phá hủy.
Hai tay hắn giữ chặt eo Haida, siết chặt đến nỗi biết nó đang đau. Nó đau nhưng vẫn cố vùng ra khỏi hắn. Khi hắn bước đến thấy Haida cùng Thiên Thần chuẩn bị rời khỏi, hắn đã tức phát điên lao đến giữ chặt lấy Haida. Hắn đã thấy Haida cười với Thiên Thần, một nụ cười chưa bao giờ hắn thấy, chưa bao giờ dành cho hắn; Haida bỏ đi không thèm ngoảnh nhìn dù chỉ một cái. Với Haida, hắn chưa bao giờ tồn tại, chưa bao giờ là điều gì đó thật sự với Haida. Ngoài sự căm hận, khinh bỉ, xem thường hắn. Haida đưa tay, đôi mắt nâu tràn ngập vui sướng, nhẹ nhàng nắm lấy tay kẻ thù của hắn không chút do dự, nhẹ nhàng rút vào lòng cậu để cậu ôm ấp chở che; còn với hắn chỉ khi ngoài chất độc phát tán Haida mới để cho hắn vòng tay ôm ấp mình nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ ngã vào vòng tay hắn, càng không bao giờ cười với hắn. Khi nhìn thấy những hình ảnh đó, hắn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm thứ mà lũ-thánh-thiện hay gọi là “tình yêu”, song lại càng khiến hắn ích kỉ muốn phá nát cái thứ đó. Giẫm nát những gì kẻ khác trân trọng để tận mắt chứng kiến họ sụp đỗ, rơi vào bể thẫm của tuyệt vọng. Bản chất của quỷ làm hắn tàn bạo hơn bao giờ hết, hẳn đã thắng, kẻ đào tẩu đã thất bại nhưng sao hắn không có cảm giác hả hê nhìn kẻ thù quỳ lụu vậy, có phải có một thứ gì đó vẫn còn thiếu ?
Là ác quỷ, hắn vốn vui vẻ khi bị ghét bỏ, sung sướng khi cướp đoạt hạnh phúc người khác như hắn vừa làm. Nhưng bây giờ hắn thấy vô cùng căm giận, hắn hận Haida, rất hận, càng căm thù tên Thiên Thần, chỉ muốn đem gã đi băm nhỏ nếu có thể. Thân hình trong vòng tay hắn thôi vẫy vùng chỉ khẽ run lên từng chút, hắn thu nhỏ vòng tay siết chặt hơn nữa. Trong người hắn dằn xé giữa nhiều thứ cảm xúc, một vui vẻ khi bắt được tù nhân sắp trốn ngục lần nữa, phá nát hi vọng, hắn thật sự đã đạt được, dằn xé nát tâm hồn của nó. Nhưng ngoài ra hắn còn hận Haida vô cùng, hận cái sự khác biệt trong cách Haida cười, ánh mắt Haida kinh miệt nhìn hắn và ấm áp dành cho Thiên Thần. Và cả khi cô ta thu người để tên Thiên Thần kia bế bổng mình lên, sao cô ta có thể như thế chứ !!!!!
Cô ta sao có thể đối xử trái ngược đến thế, hắn là Điện Hạ, từ xưa đến nay hắn muốn gì phải có cái nấy. Hoặc được dâng tận nơi hoặc tước lấy bằng quyền lực, sức mạnh hoặc bằng thủ đoạn. Hắn không thua gì Thiên Thần, không thua gì cả ; không đẹp bằng ư, không giàu có bằng hay không quyền lực bằng; vậy tại sao cô ta không phục tùng hắn mà lại vui vẻ trong vòng tay Thiên Thần. Hắn có gì thua kém chứ, dù hắn có đánh gãy chân cô ta, có tàn bạo cách mấy nhất quyết cô ta chưa một lần phục tùng hắn. Vì sao, xưa nay hắn chưa bao giờ gặp kẻ nào lì đến thế, rốt cuộc hắn phải hành hạ cô ta cỡ nào cô ta mới chịu phục tùng hắn. Hắn siết chặt tay, cảm giác ích kỉ của ác quỷ khi giữ chặt Haida trong tay.
Đồ vật của hắn nhất quyết không thể đem cho kẻ khác, điều đó sẽ sỉ nhục hắn. Dù cho đó từng là của kẻ khác nhưng khi hắn muốn thì phải là của hắn. Hắn ôm món đồ của mình, một món đồ đầy mồ hôi nhớp nhúa đầy bùn đất do mấy ngày tra tấn, món đồ của hắn run rẩy theo từng tiếng nấc lên. Khóc, thứ hắn rất ghét vì phiền phức nhưng cũng rất thích vì khóc khi có người đau khổ. Nhưng bây giờ nhìn Haida khóc, hắn lại càng ích kỉ. Nước mắt này là gì đây, không là vì sợ hắn là vì Thiên Thần kia. Chỉ là một phần tiềm thức của gã làm cho Haida khóc nức nở, trong khi hắn tra tấn Haida, nó cũng không khóc nhiều như thế. Hai chuyển người sang, bấu tay vào áo choàng, lần đầu tiên nó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bằng đôi mắt nâu đang ngập nước của mình; giọng khản đặc bởi tiếng nấc :
– Ta cầu xin …Ngươi ! Hãy thả Ta …ra được không ? – Haida vòng tay níu lấy bàn tay siết chặt eo mình, cố thoát ra, cầu xin hắn. Lần đầu tiên Haida thật sự cầu xin hắn khẩn thiết – làm ơn…được không…Ta cầu xin ….Ngươi !!! Thiên Thần của…Ta, Ngươi…cũng đã…giết quá thảm rồi….Ngươi vẫn…muốn bắt …Ta sao ! – Haida nấc lên đôi mắt nâu long lanh ngấn nước nhìn hắn.
Hắn giữ chặt Haida, siết chặt bờ eo nhỏ nhắn gầy gò, kéo vai Haida trong bộ váy rách nát bởi đòn roi vào lòng hắn. Khu vực này hắn đã ra lệnh đuổi hết lính canh đi, nếu như tối nay hắn không đến, hoặc dã chỉ cần hắn tới trễ một chút hẳn bây giờ nó đã vui vẻ trong vòng tay của Thiên Thần. Chỉ cần nghĩ tới đó, hắn đã muốn giết chết cả hai, khốn khiếp. Hắn bây giờ vô cùng vô cùng ích kỉ, kể cả trong suy nghĩ cũng không thích món đồ của hắn nghĩ về chủ nhân khác.
– Không ! – hắn gằng giọng sắc như dao – Ta tuyệt đối không tha cho Ngươi !
– Tại sao ? – nó thét lên nước mắt ứa khắp mặt – Ngươi…còn muốn gì nữa…! Ta chẳng…còn gì cho Ngươi hết ! Thiên Thần của Ta c…ũng bị Ngươi… ! Ta …đã làm gì…mà Ngươi …lại hành hạ …như thế ?
– Câm miệng ! – hắn nạt nộ vô cùng tức giận, Thiên Thần ….hắn rất ghét cụm từ đó, ghét tên Thiên Thần nhưng ghét nhất là cái cụm từ “của Ta”, nó vĩnh viễn là đồ chơi của hắn, đừng mơ hắn có thể thả ra – Ta nói cho Ngươi biết ! Ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi Ta !
– Ngươi..nói đi! Ngươi muốn… Ta làm gì thì mới chịu …buông tha ! Ta sẽ làm tất cả.. chỉ cần buông tha… cho Ta ! Ta cầu xin… Ngươi ! – từng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mắt nó long lanh đẫm nước mắt, nó cầu khẩn hết lời.
– Ngươi chẳng làm gì được hết ! Ngươi nên nhớ ! Ta sẽ không để Ngươi đi ! Không cho Ngươi chết ! – hắn bóp lấy quai hàm, gằng từng lời cảnh cáo – Ngươi vĩnh viễn phải ở đây ! Vĩnh viễn thuộc về Ta !
Mái tóc nâu bết lại đẫm mùi máu và mồ hôi nhưng với hắn làm chỉ cần nghe thấy có kẻ chạm vào mái tóc đó cũng làm hắn ích kỉ độc ác, hắn vừa ghét nhưng không muốn kẻ nào lấy đi món đồ này. Bở eo nhỏ nhắn lọt thỏm trong vòng tay hắn, Haida từ từ tụt xuống vì tuyệt vọng, chân bị hắn nhấc khỏi mặt đất, khuôn mặt hốc hác phờ phạc chỉ muốn chết cho xong. Hắn nhìn Haida nhưng Haida không nhìn hắn, trong đôi mắt màu nâu sậm sáng long lanh kia không hề có chút gì cho hắn. Nước mắt ngừng chảy, lần đầu tiên Haida cảm thấy đau đớn như vậy; một nỗi đau ăn sâu bám rễ trong lòng, kể cả nước mắt cũng không tuôn nỗi, một nỗi đau quá đau để khóc. Một con người mệt mỏi, đuối sức cùng một sự chịu đựng đến cùng cực. Haida bây giờ chẳng khác nào rớt xuống tận đáy, một chút ánh sáng cũng không có, đến cả bản thân còn không thiết tha sống thì phải làm sao. Nó khiếp sợ hắn nhưng cũng quá mệt mỏi để đối diện hắn.
Đã chạm đến cùng cực thì con người ta dễ dàng buông xuôi. Nước mắt sẽ không tuôn nữa, thay vào đó là sự vỡ nát của con tim mà khoảng băng trong tâm hồn. Đôi mắt nâu đó trở nên vô hồn, nhìn vào khoảng không vô định. Haida hoàn toàn phớt hờ, hắn thật sự mong sẽ quay lại nhìn hắn chửi rủa hắn, quát tháo hắn, mắng hắn, đánh hắn cũng được, chỉ để hắn có cớ để hành hạ lại Haida. Nhưng Haida hiện tại không có một chút gì cho hắn, căm thù ư, mắng chửi ư, đánh ư, không có, có ích gì chứ ! Haida phớt lờ hắn như thể hắn chưa bao giờ tồn tại. Dù tay hắn siết chặt bờ eo, tay kia giữ vai nó còn ánh mắt nhìn nó tức tối nhưng nó chỉ đăm đăm nhìn về tìm kiếm Thiên Thần dù chỉ là trong làn khỏi mỏng như tơ.
Cổ nó nghẹo sang một bên, mắt vẫn thất thần nhìn đăm đăm vào khoảng không, bàn tay nắm lấy áo khoác van lơn hắn cũng vô thức buông thõng. Nó bây giờ chẳng khác nào xác chết, một cái xác vô hồn. Hắn quan sát, cảm giác máu nóng trào lên trong người. Lúc nãy hắn vô cùng điên tiết lên khi thấy nó suýt đã trốn thoát bây giờ càng điên tiết gấp bội, chưa bao giờ hắn cảm thấy bực tức như vậy. Bàn tay siết chặt lấy khuôn mặt đang nghiên sang nhìn vào cửa sổ, hắn bóp chặt quai hàm quay đối diện sang mặt hắn, hắn nghĩ nó sẽ đau và sẽ chú ý nhưng không, ánh mắt đúng là có quay sang nhưng cũng chỉ lơ lửng giữa khoảng vô hồn nào đó trước khuôn mặt hắn. Ánh mắt vô hồn, tràn đầy tổn thương lạnh giá. Bàn tay ở eo càng siết chặt như muốn cho nó tắt thở, hắn tiếp tục gầm ghè tên nó trong bực tức, Hắn chỉ muốn vặn bẻ nát cơ thể này ngay tức khắc :
– Khốn kiếp ! Ta đang gọi Ngươi đấy ! Có nghe không hả ! Hay ngươi muốn chết !
Chết ư ? Cái chết đối với một kẻ phải sống cuộc sống đáng sợ hơn cả cái chết là một niềm vui đó ngươi có biết không hả ! Nhưng liệu Ta chết rồi Ngươi có buông tha cho Ta không …. Hay linh hồn của Ta e rằng cũng khó thoát ?
Thân hình nó hoàn toàn mềm nhũn ra thuận theo tay hắn. Hắn xốc nó đi thẳng về phòng. Hắn chửi rủa gầm ghè tức giận
– Haida ! Ngươi chết rồi à ! Dù Ngươi chết thật hay giả chết, nếu dám tiếp tục Ngươi sẽ phải hối hận đấy.
Nó không phản ứng, y như kẻ chết rồi, ánh mắt thì vô hồn, tay chân cũng nhủn ra buông thõng, mặc cho hắn lay chuyển. Hàng mi trên đôi mắt nâu chỉ khẽ lay chuyển, đồng tử chuyển động một chút rồi lại bất động. Những gì hắn nói, không có một chữ nào vào đầu nó. Và nó cũng dường như tê liệt vì kích động, nó không muốn nghĩ, không muốn làm, không muốn gì cả. Sống không muốn, chết cũng không muốn, hoàn toàn bất cần đời.
Hắn vặn vẹo cằm nó nhưng vẫn không có dấu hiệu gì của sự thức tỉnh. Chết tiệt ! Ngươi định giả chết đấy à ! Định lơ Ta đến bao giờ ! Ta thật sự muốn quăng Ngươi xuống cho quái vật ăn…Không, vẫn còn quá nhẹ nhàng..hay tự tay Ta xé nhỏ Ngươi ra ! Hay từng ngày lóc từng miếng thịt của Ngươi. Khốn khiếp ! Haida ! Ngươi định câm lặng tới chừng nào hả ! Ngươi đang thử thách sự kiên nhẫn của Ta đấy hả !
Hắn cuối xuống ấn mạnh môi nó vào môi hắn. Hắn hôn nó rồi lại buông ra. Nó vẫn không phản ứng, bình thường nó phản xạ rất dữ, chửi rủa, xô đánh, sỉ nhục, xua đuổi. Nó làm đủ mọi cách để đẩy hắn ra vì hắn biết nó ghê-tởm hắn. Nhưng bây giờ, nó thậm chí một cái liếc mắt cũng không có, tay chân cũng không kháng cự gì. Hắn bắt đầu có cảm giác mình đang ôm một cái xác. Hắn tiếp tục ấn môi vào môi nó thậm chí còn cắn mạnh vào môi nó nhưng nó cũng không phản ứng, là người chứ có phải sắt thép đâu mà không biết đau. Nó càng bất động, hắn càng quyết phá đến cùng; cái hôn mỗi lúc một dài hơn, mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn. Nó thì dường như chẳng cảm nhận được những gì đang diễn ra, những gì nó nghe thấy hoàn toàn không liên quan đến nó, không hề phản ứng gì.
Hắn thì có cảm giác tức tối càng bộc phát nhưng cũng càng lúc càng dễ chịu hơn, lúc nãy vô cùng tức tối điên tiết nhưng bây giờ dường như được xoa dịu ít nhiều. Hắn hé mắt nhìn đôi mắt nó chỉ khẽ nhíu lại bắt đầu chuyển động chậm rãi, dường như con bé bắt đầu ý thức được rằng nó đã để tên ác quỷ đã phá hỏng cuộc đời nó và đang “trục lợi” như thế nào. Hắn không quan tâm nữa, vì cơ bản nó sẽ đánh chửi thế nào không quan trọng. Bây giờ hắn chỉ có hai chữ “độc chiếm”.
Hắn chỉ tiếp tục “công việc” dang dở, thường ngày đều bị nó chửi rủi làm cắt ngang; hôm nay hắn không thích bị cắt ngang nữa. Hắn càng lúc còn tiến sâu hơn, cái hôn có phần vồ vập và bá đạo hơn. Lưỡi hắn tách bờ môi mềm mại và bắt đầu càn quét; Hai mắt nó chuyển động chuyển từ nhíu lại sang mở to hết cỡ.
“Tên khốn ! Ngươi đang làm gì vậy !”
Hai tay buông thõng đập liên hồi vào hắn nhưng không ăn thua :
– Ngươi có là Điện Hạ cũng không thèm biết ! Thả Ta ra ! Đồ khốn ! – nó bắt đầu phản ưng nhưng những lời còn lại đều bị hắn nuốt trôi, khóa môi không cho được dịp chửi mắng thêm lời nào.
– Dù muốn hay không, cũng không tới lượt Ngươi quyết định ! – hắn thì thào cắn nhẹ thêm cái nữa vào môi. Tay hắn vuốt những sợi tóc bết mồ hôi ra để lộ chiếc cổ trắng sau lớp váy áo rách rưới. Thân hình nó đau nhức không tả, nó cũng dần đuối sức.
– Ta…không bao…giờ…một kẻ như..Ngươi ! – đến cả hơi thở cũng đứt quãng. Nói không ra hơi.
Môi hắn trượt dài trên cổ. Nghe đến đó, hắn nửa tức giận, nửa lại lóe lên suy nghĩ thâm độc. Hơi thở hắn trượt qua cổ nó, chỉ nghe hắn rít lên :
– Nhưng nếu Ngươi trở thành một kẻ như Ta … – Haida nghe đến đó cảm thấy ớn lạnh song chưa kịp phản ứng đã thấy đau buốt ở cổ. Một tay vẫn giữ chặt thắt lưng không cho nó giãy dụa, một tay kéo chiếc cổ gần hơn.
Trong ánh mắt cam sậm chuyển sang sắc đỏ sắc sảo, một mùi tanh của máu, hơi hướm quỷ dữ sống dậy, bàn tay hắn siết chặt hơn nữa thân hình ốm yếu càng bị siết chặt đến đau nhức. Môi hắn chuyển động nhẹ nhàng trên cổ, hôn một cách si mê rồi Haida điếng người khi bị hai chiếc nanh của hắn cắn phập vào.
Haida thấy cổ mình đau nhói, từ mũi có cảm giác có mùi máu, Haida có thể thấy mặt kề ngay cổ mình. Cuối cùng hắn cũng sẽ hút sạch máu trong người Haida và nó sẽ chết. Tim Haida đập mạnh do sợ hãi nhưng tâm hồn đã buông xuôi, tay hắn lần lên kéo Haida vào dường như để hắn có thể hút lấy máu Haida dễ dàng hơn, bàn tay rắn của hắn giữ chặt của ngực để Haida lọt thỏm vào vòng tay hắn. Mệt mỏi, đói lã, suy nhược Haida ngất đi. Hi vọng thức dậy cơn ác mộng này sẽ vĩnh viễn biến mất ………
Vĩnh viễn….
Biến mất …
…
..
.
.