The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển

Chương hapter 9 : Human reason can excuse any evil


Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 9 : Human reason can excuse any evil

Mai mình sẽ post bù tuần sau. Mình thật sự rất vui khi nhận được vote và comment của mọi người. Và cả những bạn đọc mà mình chưa có dịp được biết ! Cảm ơn đã ủng hộ và hãy vote và comment ình biết ý kiến nhé !
Happy weekend !
VOTE and MENT if you think i DESERVE it ! Thanks !
JK
………………………………………
The Mermaid Curse
– Ngươi….- nó bước vào gian phòng đã suýt ngất xỉu nhìn thấy tên ác quỷ đang ngồi thản nhiên trên ghế sofa lớn, chiếc áo choàng được cởi ra, để lộ thân hình đang mặc giáp cùng khuôn mặt điển trai của hắn. Nhưng cái khuôn mặt điển trai đó chỉ muốn làm nó bỏ trốn hay cách xa một vạn dặm thì tốt. Sao hắn lại xuất hiện ở đây sao mấy ngày biệt tăm biệt tích chứ .
– Ngươi liệu hồn ! Xưng hô cho cẩn trọng !
Thường Ngươi vẫn đối với Ta thế, Ta đáp lại có gì lạ ! Ngươi muốn Ta gọi bằng gì, Điện Hạ chắc, Ta không phải thần dân của Ngươi, là tù nhân bị Ngươi bắt về không lý nào. Dù nghĩ vậy nhưng vẫn bấm bụng hỏi :
– Ngươi muốn Ta gọi thế nào ? – Haida khẽ chau mày hỏi. Nó vẫn còn muốn sống lắm, cứ cầm cự biết đâu còn có thể thoát được.
– Như những gì Ngươi phải nói – hắn lừ mắt, con nhỏ hỗn xược, một chút phép tắc cũng không biết. Điện Hạ Ta uy danh lừng lừng, giết người không gớm tay, chưa kẻ nào dám to tiếng cũng không kẻ nào dám xưng Ta – Ngươi, Ngươi là con người, lại là một đứa ở cạnh Thiên Thần, đáng kinh bỉ, phép thuật không có, cái gì cũng không có vậy thì Ngươi có tư cách gì nói chuyện với Ta.

Nhưng rõ ràng trong mắt nó, hắn không là một kí lô gì, một hạt bụi cũng không.
– Không thích ! Chẳng ai xưng với kẻ hành hạ mình bằng “em” cả !
– Từ bao giờ gan Ngươi to ra thế ! – hắn đứng lên. Haida lặp tức lùi lại, tên Điện Hạ này nói tiếng một là động thủ – từ khi Ngươi chưa bị đánh ư !
– Thôi được ! Ta sẽ gọi – Haida đảo mắt nghĩ ngợi .Haida cảm thấy người mình sắp phát điên vì tức. Căm hận như thế phải mở miệng xưng em với hắn mới tức chứ.
Hắn hài lòng, ngồi yên vị trên ghế, cặp mắt đỏ quan sát xung quanh dò xét ngừng lại ở một dáng người gầy quay lưng về phía hắn.
– Dạo này rất nghe Ngươi ít nhắc đến “Thiên Thần” ! – hắn hỏi, ngón tay dài gỡ lớp áo choàng dầy cộm đầy bụi – không mong gã đến nữa à !
– Ta mong liệu Thiên Thần có đến ngay không – Haida ngồi xuống chiếc ghế sofa cách xa chỗ đó, từ đôi mắt nâu ánh lên sự buồn bã.
Trong đầu hắn chợt ánh lên một hình ảnh nhưng hắn lắc đầu đi nhìn Haida buông lời nói. Ngay sau đó, chân mày nó thoáng chút cau lại, từ bụng nó lại đau, nó thở mạnh, chết tiệt, chất độc của hắn vẫn chưa hết sao. Cứ khi trời tối lại bắt đầu như thế, Hắn nắm bắt rất nhanh nhìn Haida khóe miệng không tự khắc nhìn Haida cười giảo quyệt. Hai ngày nay hắn không đưa “thuốc giải”, độc tính lẫn đau đớn chắc không ít hành hạ nó , hắn có thể vui vẻ mà “ăn” rồi :
– Haida ! Ta biết Ngươi đang đau ốm đến mang thuốc cho Ngươi ! – tốt quá đi mất. Nó bây giờ mới biết xã hội Tây Phương Phong Kiến thì ra cũng không sung sướng gì, đặc biệt là sóng mới mấy tên vua tàn ác như hắn.
– Không dám phiền ! Mời Điện Hạ về nghỉ ! – nó lùi dần vào căn phòng trong, bàn tay bấm bụng cố nuốt đi.
Hắn ngoài việc nhận nó làm tấm bình phong che mắt còn phải hủy hoại nó, thú tiêu khiển này đâu thể vì thế mà lỡ việc. Bây giờ không còn Điện Hạ và Ái Thiếp nữa mà là Giám Ngục và Tội nhân. Con mồi của hắn vô cùng khổ sở lùi dần vào, không đối diện, tìm cách chống đỡ hắn. Bàn chân hắn sải bước dài, Haida lùi lại phòng trong đóng cửa lại biết rằng vô ích nhưng mà không cón cách nào khác, khụy xuống giường, bàn tay cào tấm gra giường, môi ngậm chặt. Cái chất độc chết tiệt, bao giờ mới chịu buông tha cho đây.

Tên Ác Quỷ, Ngươi không hề buông tha mà luôn tìm cách hãm hại Ta ! Đồ đáng ghét. Tiếng móng tay cào vào lớp vải. Tại sao Ngươi luôn làm khổ Ta như thế !
– Sao thế – hắn đạp mạnh cái cửa gỗ mỏng manh, từng bước thong thả bước đến đầy trêu ghẹo, thô bạo giật mạnh tấm khăn voan, đôi mắt đen vừa bắt gặp hắn đã ngay lập tức thoái lui.
Haida không đủ sức chống đỡ, không như ban nãy, Haida thật sự đang rât kiềm chế, Hắn cúi sát xuồng nhìn bàn tay Haida vô ích đẩy mạnh vào bộ giáp của hắn. Hắn rõ ràng biết nó sẽ lên-cơn nhưng vẫn mò đến, rõ ràng toan tính từ trước.
Hắn không buông tha, đôi môi hắn rất gần rất gần môi Haida. Từ đôi mắt đen đang thoái lui, một chút kháng cự, một chút cảm giác thèm khát. Rõ ràng chủ nhân không muốn nhưng bản năng lại không thể cưỡng lại. Con người là gì, một nửa lý trí nhưng một nửa cũng là bản năng, hắn sẽ mồi chài cho bằng được cái bản năng đó ra, để xem người yêu của tên Thiên Thần kia có thể giữ lớp vỏ thanh khiết được bao lâu. Hắn sẽ đạp chết tất cả những gì tốt đẹp đặc biệt là của tên Thiên Thần kia.
Con bé run rẩy vì sợ hãi, hắn nhẹ nhàng siết nhẹ cổ Haida kéo Haida lên,môi hắn chuyển động vô cùng quyến rũ trên môi nó. Nó muốn ngăn cản thật sự thật sự bản thân nó không đủ sức cản ngăn cám dỗ này. Đến cả thở dường như cũng chống lại nó, nó không run sợ, hơi thở cũng không gấp gáp mà hơi thở nó vô cùng nhẹ nhàng, theo từng nhịp thở của hắn, nó có thể thấy hắn đang quan sát nó, khóe môi hắn lại nhếch nhẹ lên chờ xem sự chống đối nhưng rõ ràng nó đã thua thê thảm, nó không chống đối cũng không kháng cự. Nó rất muốn tự tát vào mặt mình nhưng bây giờ với bản năng dù có tát một trăm cái cũng không ăn thua gì cả. Cái thứ lửa cồn cào trong từng tế bào, vô cùng khó chịu, một thứ lửa không thế dập tắt bởi nước.
Đẩy hắn ra đi ! Đẩy hắn ra ! – nó gào lên trong đầu nhưng cái giọng nói của sự đoan chính đó chỉ từ từ nhỏ dần…nhỏ dần….Nó không yêu hắn, không thích hắn, thậm chí là người dưng cũng không bằng, nó biết nó căm thù hắn ngút ngàn, đủ cho nó muốn giết hắn, nhưng bây giờ nó đang chờ đợi hắn vì nó thật sự không đủ sức lực để chống đối nổi sau ngần ấy đêm không hề có thuốc giải. Nó chẳng khác nào người bị bỏng đang vô cùng đau đớn muốn nhảy vào nước làm dịu cơn đau của mình, và hắn lại là thứ nước lạnh nó đang rất cần. Nó không tự chủ được để hắn hôn mình, mỗi cái hôn như xoa dịu cơn đau, kéo nó khỏi những đau đớn nhưng trước phi nó kịp nhận ra rằng đây không phải là thứ thuốc giải bình thường mà là ….thứ thuốc giải của quỷ.
Một chút thuốc giải một chút bớt đau đớn nhưng mà có được lại càng muốn nhiều thêm nữa. Hắn siết chặt eo nó kéo nó về phía mình. Trong khoảnh khắc, nó thấy kinh sợ trước mình, trong một khoảnh khắc khác, Haida mặc nhiên cho rằng nó là một kẻ xấu xa, không thành vấn đề.
Để nó dày vò giữa tội lỗi và ham muốn, đó chính là cái hắn muốn để nó tự dày vò trong tâm trí nó, để nó tự rút dao đâm chết mình, tự hủy hoại mình, còn hắn chỉ thỏa mãn khát khao của nó, chỉ có nó thấy sức hấp dẫn của một trong những điều cấm kị của bản chất thánh thiện của Thiên Đàng – nhục dục.
Ánh mắt nó không nhìn hắn, không dám nhìn hắn, níu kéo chút ý chí cuối cùng, khuôn miệng nó vô cùng miễn cưỡng khép lại thoát khỏi cái hôn của hắn :
– Đủ rồi ! Ta không muốn nữa ! Ngươi đi đi ! – nó nói giọng yếu ớt, nói cứng với bản thân mình. Đôi mắt vẫn nhìn hướng khác. Hai tay nó rút khỏi người hắn, là một cái giật thót nhưng vừa phát hiện mình vừa làm điều gì kinh tởm .

– Ngươi nghĩ Ngươi là ai có quyền ra lệnh cho Ta ! – hắn khinh khỉnh nói, cảm giác hơi tiếc cái hôn dở. Ánh mắt láy lên sự giận dữ nhìn sự sợ hãi, khinh thường trong giọng nói nó. Nhưng cảm giác cũng đang thèm khát hắn làm cho hắn tạm hài lòng. Bàn tay hắn trên eo nó nhẹ nhàng mơn trên làn da mịn màng như trêu chọc lý trí nó. Hơi thở của hắn ngang nhiên phả vào cổ nó, hắn không tin rằng nó có khả năng miễn nhiễm với chất độc, càng không tin nó có thể kháng cự sức hấp dẫn chết người của hắn.
Tạo hóa đã cho hắn một ưu thế, nếu Thiên Thần cuốn hút bởi sự ấm áp và tâm hồn thánh thiện, thì hắn cũng ngang bằng tuy trái ngược, một sự hấp dẫn bởi kẻ khác bởi thức tỉnh chính con quỷ bên trong con người họ- một vẻ đẹp không thuộc về con người và thuộc về những kẻ đối đầu với Chúa Trời , một vẻ đẹp làm người khác thèm khát.
– Được ! Ngươi không đi thì Ta đi ! – nó buộc cái cơ thể đang trong người hắn phải đi, cái đôi chân nó như chì cứ như không muốn rời xa hắn. Nó vô cùng từ từ cơ bản vẫn chưa đủ điều khiển cơ thể, gạt bàn tay hắn ở eo bằng đôi tay run rẩy, rút đôi chân xuống giường. Nó không chắc nó có đủ khả năng chống lại hắn nhưng nếu không sau này chỉ cần nghĩ đến hắn cũng đủ làm cho nó xấu hổ đến chết. Cơn đau nhức, sự thèm khát lại bùng lên.
– Ngươi thật sự không muốn sao ! Ta chắc chỉ cần rời khỏi Ta một giây Ngươi sẽ lại vô cùng nóng ! – hắn nhấn nhá nói, đôi tay trần siết ở eo. Hắn nói đúng, nó đang bắt đầu thấy nóng trở lại, nếu hắn không đưa thuốc giải nó sẽ lại phát bệnh. Hắn nhìn đôi mắt đen thẫm nhìn về phía cửa, không dám nhìn hắn, hắn thừa sức một ngón tay kéo nó lại nhưng hắn thích nhìn nó tự dày vò mình, tự buông thả để bản thân chìm đắm ngã vào hắn.
Hắn nhoẻn cười, con mồi này không dễ ăn như hắn nghĩ nhưng hắn không nghĩ là không thể ăn được. Hắn thổi nhẹ vào tai nó thì thào gì đó rồi cắn nhẹ vào đó. Một chút, chỉ một đau thôi cũng đủ làm con người đê phê.
Tên này là ác quỷ đó, nhưng hắn quyến rũ quá ! Sao hắn không chết đi cho yên ! Thiên thần và ác quỷ đang đấu tranh trong người nó. Chỉ 3 giây thôi, trước viễn cảnh, nó ào ra phía cửa bằng tất cả, nó biết đích xác hắn đã cho nó thuốc độc nhưng dường như bản thân nó…cũng tồn tại một phần ác quỷ, đó là lí do nó không thể chống lại hắn. Hắn một tay giật phắt nó lại, bàn tay giữ chặt cổ nó, ghì chặt lấy bụng nó cơ hồ nó không thở nổi vì hắn. Trong đáy mắt hắn ánh lên sự hằn học tức giận. Nó rất đau . Hắn thì điên tiết, hắn cảm giác như nó không thèm đếm xỉa, nó hận và kinh tởm hắn, hắn vốn đã biết thế nhưng hắn thật sự tức giận vì điều đó. Vì sao cơ chứ, một đứa con gái loài người sợ hãi một con quỷ… đó là điều hiển nhiên nhưng vì sao…vì sao hắn lại thấy không vui, không hài lòng vì điều đó :
– Buông ra ! Ngươi hãy để Ta yên đi ! – nó thét lên, nó không muốn thấy bản thân mình nhảy bổ vào ôm chầm lấy hắn. Sao nó có thể thành một kẻ thế này chứ. Nó tống mấy suy nghĩ đen tối đó đi rồi cố gắng đẩy hắn ra.
– Ngươi dám bỏ trốn ! Khốn khiếp ! – hắn gằn giọng, siết chặt lấy eo nó, nó có cảm giác xương nó sắp gãy đến nơi. Đôi mắt nó chú mục sắc đỏ rực trong đôi mắt, dáy lên chút sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc tại sao Ngươi lại có thể cưỡng lại được chứ, chưa ai , chưa kẻ nào có thể chống lại “chất độc” của Ta, vậy tại sao Ngươi lại không bị…tại sao Ngươi không hề nghe lời Ta !
– Đau…! Khó..thở ! – đôi mắt đỏ sẫm màu máu càng ánh sậm hơn nữa.
Hắn vung một tay ném thẳng nó vào bức tường gần đó, nó văng vào vách tường rồi té xuống đất, cả người đau nhức, ê ẩm, cổ nghẹo sang một bên cơ hồ sắp gãy, tay chân cũng không nhúc nhích nổi. Nó nghẹn ngào trong đau nhức.
– Nếu Ngươi dám trốn ! Ta sẽ lấy mạng ngươi ! Ở yên đây cho Ta ! – hắn gằn trước khi bước ra khỏi cửa.
Hắn tức tối đi về trại giam, tiếp tục công cuộc tra khảo tên gián điệp. Một canh giờ sau, trong đêm tối mù mịt, đám lính canh hậu cung cũng không canh gác ban đêm đặc biệt là khi có hắn, ai cũng biết những lúc hắn muốn ở một mình nên tránh xa một trăm dặm. Hắn quay lại phòng gườm hắn nhìn một đứa người hầu tất tả chạy lại :

– Thưa Điện Hạ ! Công nương đang tắm..
– Cút xéo ! Ta không gọi Ngươi !
Hắn bực dọc ngồi xuống giường ngồi,cắn nhẹ vào môi, vẫn chưa “ăn” được nó nên vẫn có chút hơi tiếc, con nhỏ đang rất nghe lời tự dưng bỏ chạy như bị ma đuổi. Khốn khiếp, không dạy dỗ là không được, lần này ta sẽ đập gãy chân của cô ta. Hắn nhìn một vệt máu dài từ phía mảnh gạch hoa mỹ dưới chân tường kéo dài ra tận cửa. Khóe miệnh nhếch nhẹ : Cô ta lại bị thương.
5 phút….10 phút….11 phút…hắn thẳng tiến vào phòng tắm của hậu cung, bọn người hầu có lí nhí nói :
– Dạ ! Công nương đang…tắm… ! – nhưng nhìn hắn thì mấy lời nói đó tự trôi tuột vào trong.
Hắn kéo xoạch lớp rèm dầy của bồn tắm….không cả nể xem có ai ở trong hay không nhưng hắnchỉ thấy khói nóng tỏa nghi ngút, hoàn toàn không thấy người….
– Khốn khiếp ! Cô ta đâu ? – hắn quát, người hầu đứa nào cũng mặt tái xanh nhìn vào bồn nước nãy công nương bước vào, còn giờ thì trống trơn
Hắn gườm giọng, đôi mắt sánh đỏ ném đám người hầu văng ra xa, mấy kẻ khác dập đầu xin tha, hắn ra lệnh đám lính lùng sục bắt nó còn dặn bắt về nhốt vào phòng, tuyệt đối không được đụng vào để hắn tự tay xử lý. Tất nhiên là thế, phi tần của Điện Hạ động vào có gì thì nguy mất, bọn lính xôn xáo đi tìm khắp, càng nhanh càng tốt. Những người hầu lẫn lính canh toát mồ hôi, họ nghe mùi máu tanh tưởi đâu đây, xem ra công nương đó…khó sống rồi.
Những lúc thế này, hắn thật sự muốn giết người, muốn xé toạt cô ta ra. Haida, khốn khiếp, ngươi dám bỏ trốn. Con nhỏ khốn khiếp ! Ta chưa cắt từng miếng thịt, chưa rút cạn máu ngươi nên ngươi tưởng Ta sẽ dễ dãi bỏ qua cho Ngươi ư. Vì cớ gì, hay vì sức mạnh của tên Thiên Thần kia mà Haida có thể khống chế mình thoát khỏi cám dỗ của hắn. Hắn bây giờ chỉ muốn băm vằm cô ta ra, làm mọi cách cho cô ta cầu xin, van lạy hắn, nghe theo từng mệnh lệnh của hắn thì hắn mởi hả giận.
Hắn hít vào luồng gió, mùi cô ta phảng phất trong gió nhưng rất nhạt, rất nhạt, nhưng cho dù cô ta nấp ở xó xỉnh nào hắn cũng sẽ lôi về được . Cách đó ba dặm trong cung điện, Đột nhiên ở trạm gác ngoài cùng ở cổng Bắc nghe tiếng báo động dồn dập :
– Ngăn con ngựa lại ! Công Nương đang cưỡi nó !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.