The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 25


Đọc truyện The Many Sins Of Lord Cameron – Chương 25

Ainsley khẽ nhấc người lên để nghiên cứu chồng nàng. Cameron như một con mãnh thú đang nằm sấp, cánh tay gập dưới gối, đôi chân trần đè lên tấm chăn. Những tia nắng sớm mai nhảy nhót trên đùi chàng, nghịch ngợm những sợi lông loăn xoăn và cả những vết sẹo trên da chàng.

Nàng chưa từng được thấy cơ thể chàng nằm dài bên nàng như thế này trước kia, những chỗ da bị hủy hoại và nhăn nheo. Những vết sẹo ngoằn ngoèo từ đùi chàng lên tới tận mông, dấu vết rất sâu. Lớp da gần như bị hủy hoại hoàn toàn.

Cameron hẳn phải nằm như thế này vào cái ngày kinh khủng mà Bá tước Durand đã đay nghiến chàng – nằm sấp, duỗi thẳng người trong giấc ngủ. Ainsley tự hỏi phải mất bao lâu thì Cameron mới cảm thấy có thể ngủ an lành với tư thế này lần nữa, thậm chí cả sau cánh cửa phòng ngủ được chàng khóa kín hàng đêm. Phải rất lâu, nàng nghĩ.

Giờ chàng đang say sưa ngủ, cơ thể thư giãn, thậm chí những dấu chân chim quanh đuôi mắt của chàng cũng hầu như không còn bóng dáng.

Ainsley không chạm vào chàng. Nàng lại nằm xuống, ngắm nhìn chồng nàng cho tới khi nắng hồng ru nàng vào giấc ngủ êm đềm.

=_=

Có cái gì đó đạp vào đùi Cameron khiến chàng giật mình mở mắt. Ánh nắng đã tràn vào căn phòng, nghịch ngợm với đám hồng trong lò sưởi. Cameron nằm đó trong một đống chăn lộn xộn và Ainsley đang dụi vào chàng. Đầu gối Ainsley đang cố len vào giữa hai đùi chàng.

Cơ thể mảnh mai của nàng thơm ngát đang nép vào chàng, hơi ấm của nàng ôm ấp lấy chàng. Nắng vàng lấp lánh trên mái tóc óng ả của nàng, trên đôi lông mi cong vút và phủ một lớp voan mịn màng trên da nàng. Một tay nàng gối trên đầu, tay kia đặt dài theo người, bàn tay đặt trên đệm.

Trông nàng thật đằm thắm.

Não bộ của Cameron nhận thức ra rằng dù Ainsley đã đánh thức chàng, chàng đã không có phản ứng. Chàng đã không vung nắm đấm hay cố gắng hất nàng tránh xa khỏi chàng. Chàng đã thức dậy trong yên bình, trong hơi ấm và ánh sáng của căn phòng ngủ của nàng.

Ainsley ngủ say sưa, không biết gì hết, và một sự tĩnh lặng lạ lùng len lỏi khắp người Cameron. Từng chút một, những sợ hãi của chàng dần phai nhạt và bay biến.

Ở đây trên giường với Ainsley, chàng đã an toàn khỏi con thú bấy lâu ẩn náu trong người chàng, an toàn khỏi sự tàn ác của những kẽ khác. Chàng hẳn phải có bản năng dịu dàng với nàng, tự nhận thức rằng, kể cả trong giấc ngủ, chàng cần bảo vệ nàng. Sự đụng chạm của Ainsley, mùi hương của nàng đã xoa dịu chàng và giữ chàng trấn tĩnh.

Cameron thở phào, sự nhẹ nhõm của chàng dường như quá rộng lớn mà thế giới lại như quá bé nhỏ để chứa đựng nó. Ainsley lại đang làm thế, đánh thức chàng, xua đi những u ám, khiến chàng được sống.

Chàng lại gần và vuốt tóc nàng, những ngón tay run rẩy.

Ainsley khẽ kêu lên trong họng, và đôi mắt nàng chớp chớp.

Nàng nhìn chàng ngái ngủ, rồi nở nụ cười ấm áp.

“Cam,” nàng thì thầm. “Chàng đã ở lại.”

Cameron lướt bàn tay xuống thân trần của nàng, ôm lấy bầu ngực ấm áp trong chăn. “Ta quyết định đây sẽ là một lợi điểm cho việc thức dậy với nàng.”

Nụ cười của nàng trở nên ranh mãnh. “Ồ, vậy ư?”

Cameron vuốt ve đôi môi nàng với lưỡi của mình. Ainsley cắn nhẹ môi dưới của chàng, và cơ thể Cameron trở nên cương cứng và rộn rã.


“Một lợi thế quyết định,” nàng nói.

Cameron lăn lên trên người nàng. “Ta đang tận dụng triệt để đây.”

Nụ cười của Ainsley nở rộng khi Cameron dễ dàng trượt sâu vào bên trong nàng. “Em thấy rồi,” nàng nói.

Cameron bắt nàng im lặng bằng việc bắt đầu yêu nàng với một sức sống mới, trong sự an toàn và ấm áp trên chiếc giường của nàng.

+_=

“Angelo.”

Angelo vừa hoàn tất việc luyện tập cho con ngựa anh vừa cưỡi và đang cởi yên cương cho nó. Anh treo bộ yên lên một cái móc trên tường, gập chiếc bàn đạp lại, để nó được làm sạch khi con ngựa được đưa về nghỉ.

Cameron nhìn Angelo cầm lấy một cái lược và bắt đầu gạt mồ hôi cho con ngựa. Con ngựa đáng giá khép hờ đôi mắt tận hưởng sự chăm sóc.

Angelo chẳng nói gì cả, chờ đợi như mọi khi để nắm bắt được những ý nghĩ của Cameron. Anh ta tiếp tục chà xát cái bàn chải sắt thành những vòng tròn, rũ sạch đi nhưng bụi bẩn khỏi bờm con ngựa và cả mồ hôi khỏi lưng nó.

“Ta muốn trả cho người tất cả tiền trên thế giới này, Angelo,” Cam nói. “Ta muốn biến ngươi thành Vua của nước Anh. Chết tiệt, một gã gipxi sẽ tạo ra một khung cảnh huy hoàng hơn cả xứ Saxe-Coburgs.”

(Hoàng tử Albert – chồng của Nữ hoàng Victoria thuộc dòng dõi Công tước xứ Saxe-Coburgs. Mình nghĩ chắc chỗ này Cam dùng lối ẩn ý.)

Angelo lấp lánh nụ cười. “Xin đừng. Tôi không thích phải ở trong nhà cả ngày đâu.”

“Dù vậy, tất cả tiền trên thế giới thì ngươi xứng đáng.”

“Tiền là thứ hữu ích để giữ cho cái bụng no đủ và ngọn lửa ấm áp,” Angelo thừa nhận. “Nhưng nó thú vị hơn nhiều nếu là đi ăn cắp.”

“Đừng có coi nhẹ chuyện này. Ngươi đã cứu sống Ainsley, hôm qua.Thứ đáng giá hơn mọi điều mà ta có.”

Angelo vẫn giữ tay với công việc. “Tôi đứng đủ gần để làm gì đó, thế thôi. Tôi biết ngài nghĩ gì, nên tôi biết ngài đang tự đổ lỗi cho bản thân, nhưng tôi cũng đã nhận thấy sự bất ổn của con ngựa giống. Lẽ ra tôi nên lờ Pierson đi và tự tay xử lý nó.”

“Và Pierson sẽ cho anh hầu tòa ngày hôm nay vì tội trộm cắp ngựa. Chúng ta thật may vì thoát khỏi gã đó. Nhưng Ainsley không nên phải chịu đựng chuyện này.”

“Vâng, đúng như thế.” Angelo lặng lẽ nhìn chàng. “Đừng trao cho tôi vương quốc của ngài. Tôi không muốn nó, và tôi biết là nếu có gì nguy hiểm xảy ra với em gái hay mẹ hay người yêu tôi, và ngài ở đó đủ gần, ngài sẽ làm điều tương tự.”

“Ừ.”


Angelo hoàng thành việc chải sơ, cạo sạch những lớp bẩn khỏi chiếc lược, và bắt đầu chải lông ngựa với bàn chải mềm hơn. Động tác thành thạo của anh khiến con ngựa quán quân trong độ tuổi của nó ở tất cả các giải Newmarket, Epsom, và Doncaster, lắc lắc cái hông tỏ vẻ thích thú.

“Ainsley muốn thăm nhà thuyền của ngươi,” Cameron nói.

Nụ cười lấp lánh trong mắt Angelo. “Để tôi chuyển lời tới Mẹ trước đã để bà có thể dọn dẹp tươm tất một chút. Bà sẽ đét mông tôi nếu tôi mang phu nhân tới mà không báo trước.”

Cameron, đã từng gặp mẹ Angelo, hiểu rõ. Mẹ Angelo không cao hơn một mét ba, dù thế, và cai quản gia đình rộng lớn của Angelo với bàn tay thép.

Họ ngừng lại ở đó. Angelo đã hiểu lòng cảm kích của Cameron, và Cameron cũng biết người đàn ông này sẽ toàn tâm với công việc.

Cameron rời khỏi khu chuồng, vẫn còn quá kích động để cưỡi ngựa – lũ ngựa không cần tới một người bồn chồn và lo lắng luyện tập với chúng – và chỉ đứng quan sát ở rìa bãi quây khi những tay nài tập chạy.

Chàng cảm thấy hơn là nghe thấy Daniel dừng lại bên cạnh. Daniel, dù thế nào, cũng đã cao lớn hơn kể từ lúc họ rời Kilmorgan, và vẫn còn tiếp tục phát triển hơn nữa.

Cameron giờ đây chẳng thể nào nhớ nổi hình ảnh đứa trẻ luôn lẽo đẽo theo chàng với đôi chân lẻo khẻo, đòi phải giải thích mọi thứ về “ngựa nhỏ”. Dù Cameron luôn gần gũi với Daniel, chàng luôn ghi nhận mọi điều về nơi mà con trai chàng có mặt và thằng bé làm gì ở mọi lúc, luôn sát theo cậu khi cậu lạc lối, như hồi cậu học ở trường Glasgow. Chàng và các anh em trai đã cùng nuôi dạy thằng bé mà không gây ra quá nhiều lộn xộn.

“Ôi, con sẽ lên đường thôi,” Daniel nói.

“Lên đường? Lần này là ở đâu?”

Daniel đút hai tay vào túi và nhìn Cameron vẻ xin xỏ rành rành. “Trường đại học. Không phải trường bố đã cố gắng gửi con đến đó mấy tháng trước đâu được không ạ?”

“Ta đa nghĩ là con ghét Cambridge.”

“Đúng thế ạ. Thế nên, con sẽ không học ở Cambridge. Con sẽ học ở Edinburgh. Con nghĩ có lẽ là trường Glasgow, đó là lý do con đã chạy tới đó lần trước.”

Sự cáu kỉnh của Cameron bùng lên. “Chuyện là như thế sao? Chết tiệt, Danny, tại sao con không nói với ta?”

Cậu nhún vai. “Con muốn xem nơi đó trước khi con xin bố cho con tới học tại đó. Con đã không mong bị vướng vào một vụ ẩu đả. Con đã ăn mặc chỉn chu để ông hiệu trưởng không thể chê trách gì con, nhưng mấy thằng con trai thì quả là không thể chịu đựng được. Chúng muốn lột quần áo của con ra, bố có tin được không? Nếu chúng nó cần tiền, chúng nó chỉ cần hỏi. Con đã nói thế.”

“Vậy nên con đã vào nhà giam cùng với bọn chúng? Quý phái quá đấy, con trai ạ.”

“Chúng nó không nghĩ là con sẽ đánh trả. Con đã đánh nhau rất hăng, nên quên béng mất việc phải dừng lại. Cầm đầu bọn chúng, bố biết đấy, là một gã cũng không tệ. Đối với một kẻ du côn đường phố.”

Chúa giúp chúng con. “Vậy là con đã chọn Edinburgh. Tại sao? Vì vài gã du côn đường phố?”


“Buồn cười quá đấy Bố ơi. Con thích một vị giáo sư, người sẽ dạy con về công nghệ. Và còn có một người sẽ dạy con về kiến trúc nữa. Không có thêm triết học nữa, cám ơn bố rất nhiều.”

“Nếu con không muốn học triết, Danny, con chỉ phải nói ra thôi mà.”

Lại thêm một cái nhún vai bất cần. “Con không biết nhiều, Bố, thành thực mà nói. Con phải loanh quanh một chút, tìm kiếm con đường cho bản thân. Nhưng giờ con đã xác định rồi. Học kỳ ở Hilary vừa kết thúc, nhưng họ nói họ sẽ cho con một giáo án riêng để con có thể bắt kịp tiến độ. Con sẽ nhận một công việc cụ thể ở đó, gặp gỡ một vài gã, xem mọi thứ vận hành ra sao. Con sẽ trở lại đây giữa hai học kỳ và rồi sẽ nghiêm túc bắt đầu ở Trinity. Con sẽ đón chuyến tàu hôm nay, gửi điện cho bố khi con tới nơi. Chú Mac nói con có thể nhà của chú ấy ở đó.”

Một nỗi đau thắt lại trong tim Cameron. Cam đã tưởng là Daniel sẽ ở với chàng mãi. Chàng đã mua sản sự Berkshire một phần cũng là vì chàng muốn được gần Daniel khi thằng bé ở Harrow.

Giờ đây con đường của họ đang tách riêng. Con trai Cameron đã chiến đấu ngoan cường để bảo vệ cho những bước chân tự lập đầu tiên của cậu.

“Tại sao lại đột ngột muốn đi thế chứ?” Cameron hỏi với giọng cao vút. “Ta có thể luôn luôn cần thêm nhân lực với lũ ngựa. Giải Newmarket sắp diễn ra rồi, và con có thể bắt đầu học kỳ Trinity.”

Daniel thẳng thắn nhìn cha cậu. “Bởi vì con biết không có con bố vẫn sẽ ổn. Bố không còn cần đến con nữa đâu. Bố đã có cô Ainsley chăm lo cho bố rồi.”

“Ta lại nghĩ là ta đang phải chăm lo cho cô ấy.”

Daniel khịt mũi. “Cô ấy hẳn đã để bố nghĩ thế thôi. Nhưng bố đã dành cả đêm qua bên cô ấy, phải không? Ngủ và làm mọi thứ?”

Mặt Cameron nóng bừng. “Giờ đó cũng là chuyện của con nữa sao?”

“Cả nhà đều biết chuyện rồi, Bố à. Họ rất mừng vì bố đã có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, và con cũng thế.”

“Chúa lòng lành, không còn gì khác hay hơn để nói nữa à?”

“Cũng không hẳn. Tất cả bọn họ thích cô Ainsley và muốn chắc chắn là bố không lừa cô ấy. Con cũng thích cô ấy, và cũng mong muốn điều tương tự. Nhưng bố đã tự chứng minh rồi.”

Mắt Cameron nheo lại. “Đó là lý do tại sao con ở lại cùng chúng ta suốt mùa đông? Để con có thể để mắt đến ta và Ainsley?”

“Một phần thôi. Đó là lý do con biết đã đến lúc con phải rời đi rồi.”

Cameron muốn phá lên cười. Chàng muốn ôm chầm lấy Daniel, nói với cậu bé là cậu thật quá ngốc nghếch, và rồi nói với cậu là chàng yêu cậu.

Cả hai chưa bao giờ thoải mái với loại biểu cảm như thế, nên cùng quay ra ngắm nhìn lũ ngựa. Con ngựa cái non tên Con gái của Chance, một con ngựa hồng xinh đẹp Cameron đã mua lúc Ian cưới Beth, đang chạy hăng hái và duyên dáng. Nó sẽ chạy tốt giải năm nay vòng đua của ngựa ba tuổi.

“Daniel,” một lúc sau, Cameron nói. “Ta biết ta là một người cha rất tệ mà một cậu bé bị mắc kẹt.”

“Không phải lỗi của bố đâu. Bố là một Mackenzie mà.”

“Con cũng thế đấy. Đừng có quên điều đó.” Những con ngựa phi rầm rập về phía họ, Con gái của Chance kiêu hãnh dẫn đầu. “Đừng lặp lại sai lầm của ta.”

“Con sẽ mắc một đống lỗi lầm của chính con, con đảm bảo luôn. Nhưng con có một lợi thế, bố biết đấy. Tất cả những gì bố có là một người cha chỉ biết đánh đập các con trai của ông, và cả ghen tỵ với họ nữa. Con thì có một người cha luôn cố gắng làm điều đúng đắn, kể cả khi phần lớn là ông làm mọi việc rối beng lên. Và còn có những người thím nhân hậu và mẹ kế của của con nữa để thấy là không phải tất cả phụ nữ đều xấu xa. Họ không muốn tiền của chúng ta. Vài cô thiếu nữ chỉ là thích chúng ta thôi.”

Cameron bật cười. “Đúng thế, một vài người. Giờ thì ta sẽ làm điều gì đó như là ôm con chẳng hạn.”


Chàng túm lấy Daniel và kéo giật cậu vào một cái ôm thật chặt. Thay vì gồng người lên, Daniel lại cười vang và ôm lại cha cậu. Cái ôm trở nên chặt hơn và chặt hơn cho tới khi Cameron chẳng thở nổi. Daniel đã thực sự trưởng thành mạnh mẽ rồi.

Cả hai rời nhau. “Hãy về nhà với chúng ta sớm vào đấy, được chứ?” Cameron nói.

“Tất nhiên rồi ạ. Bố phải dạy con mọi thứ bố biết cách làm việc với lũ ngựa chứ, thế nên lần này con đi học đại học để có thể trở thành một cộng sự trong trại ngựa của bố. Chúng ta sẽ nổi tiếng thế giới, Bố ạ.”

“Con đã lên kế hoạch rồi sao? Thế còn việc học công nghệ và kiến trúc của con?”

“Con cũng có thể làm cả việc đó nữa. Như là phát minh ra phương tiện vận chuyển lũ ngựa được tốt hơn hoặc xây một khu chuồng ngựa tốt hơn chẳng hạn. Cộng thêm việc con sẽ làm việc cùng vài gã ở trường đại học và mấy gã đó cũng như bố của họ sẽ gửi ngựa tới chỗ chúng ta.” Cậu vỗ vỗ vai cha cậu. “Con vừa nói tạm biệt với cô Ainsley. Cô ấy khóc và hôn má con, và còn đưa cho con một túi bánh. Cưới cô ấy là điều thông minh nhất mà bố từng làm đấy. Đó là niềm hy vọng cho bố.”

Với tuyên bố đó, Daniel ôm cha cậu lần nữa. Cameron ôm lại cậu, rồi miễn cưỡng để cậu đi.

Daniel vẫy chào Angelo đang tiến về phía Cam, và rồi sải bước về ngôi nhà nơi xe đang chờ cậu để chở ra ga. Daniel giờ đã cao lớn như Ian, Mac, thậm chí cả Hart.

“Bọn trẻ thường lớn rất nhanh,” Angelo nói khi anh tới cạnh Cam. Cameron nhìn anh ta, nghĩ gã này đang đùa, nhưng đôi mắt đen của Angelo tỏ ra rất nghiêm túc. “Tuổi thơ trôi qua trong nháy mắt, và rồi chúng trưởng thành. Người Anglo các vị thật là lạ, gửi con trai mình ra thế giới ngay khi chúng vừa đủ lớn. Gia đình tôi thì mãi mãi bên nhau.”

“Ta lưu ý là ngươi không sống cùng với họ đâu đấy, Angelo, vậy nên đừng có tỏ ra đa cảm. Bên cạnh đó, gia đình ta vẫn luôn bên nhau. Chỉ là xa cách một chút thôi.”

“Những người Anglos giàu cố cần quá nhiều khoảng cách.”

“Điều đó đúng, vì nó giữ cho chúng ta không giết nhau.”

Angelo cười. Daniel leo vào cỗ xe, và Cameron nhìn cỗ xe chuyển bánh ra đường lớn mà trái tim đau nhói.

Chàng sẽ nhớ mọi thứ về Daniel, nhưng chàng cũng hiểu mọi điều Angelo nói. Daniel sẽ được chào đón về nhà với Cameron bất cứ lúc nào và ở lại bao lâu cậu muốn. Chàng sẽ làm mọi thứ trong khả năng để đảm bảo chắc chắn rằng Daniel sẽ không phải sợ hãi việc về nhà.

Với nỗ lực đó, Cameron biết rằng chàng đã vượt trội hơn chính cha ruột của chàng.

=_=

Ainsley cảm thấy ngôi nhà trở nên trống trải hơn khi thiếu vắng Daniel, nhưng bù lại Cameron giờ đã ở lại với nàng mọi đêm, đồng nghĩa với việc là Ainsley chỉ ngủ được rất rất ít. Chàng đánh thức nàng mỗi sáng với tình yêu, và họ lại tách ra, mắt díu cả lại với các hoạt động buổi sáng.

Cameron chẳng vui vẻ gì vì để mất Jasmine, Ainsley có thể thấy, mặc dù chàng nói cứng rắn với nàng là không có chuyện gì hết khi nàng đưa vấn đề này ra. Chàng có khá nhiều ngựa tốt, và Con gái của Chance có khả năng chiến thắng vào tốp năm của năm nay.

Ainsley ước gì Cameron có thể làm hòa với Lord Pierson – hoặc hơn thế, Lord Pierson đã không quá vênh vang rỗng tuếch đến thế. Jasmine đang phải chịu đựng sự tranh chấp giữa họ, và trái tim Ainsley không yên vì chuyện đó.

Nhưng Ainsley có những ý tưởng để giải quyết chuyện này. Hợp pháp tất nhiên rồi. Nàng viết thư cho em trai nàng Steven, hy vọng chiêu mộ được cậu em, nhưng Steven trả lời là cậu không thể rời khỏi trung đoàn lúc này. Sinclair thì quá bận với công việc, Elliot thì đang tuốt tận India, tất nhiên rồi, và Patrick thì…

Hmm, có lẽ Patrick sẽ làm được chuyện này một cách ổn thỏa nhất.

Trước khi Ainsley có thể khởi động bất kỳ kế hoạch nào thì một bức điện được gửi tới khiến nàng choáng váng vì lời ong tiếng ve về cuộc đời nàng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.