Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 91: Cố Lên
“Ngươi nói cái gì?” Sơn Phong cảm thấy con người này điên rồi.
Bạch Ngôn Lê đứng đó nhìn gã, trong ánh mắt lãnh đạm còn có vẻ miệt thị, “Chắc hẳn ngươi không tới Áo thành một mình.”
Câu này là khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Sau khi bắt giam Sơn Phong, Bạch Ngôn Lê tìm hiểu về yêu tộc mạnh nhất Bắc Hoang này.
Sơn Chuyên là tộc trưởng, chỉ có duy nhất một đệ đệ ruột là Sơn Phong, được hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Lần này gã đại diện đến đây, Sơn Chuyên đương nhiên không hy vọng gã làm được nên việc gì lớn lao, chủ yếu là để ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, nhân tiện thể hiện lòng thành.
Vì hắn là tộc trưởng, không tiện đích thân đến, nhưng cũng phái một sứ giả có địa vị tương đương.
Bạch Ngôn Lê không tin một kẻ kiêu căng nông nổi như thế lại đi xa một mình.
Nói cách khác, bên cạnh gã nhất định còn có hộ vệ khác của tộc sơn cẩu nữa.
Cuộc thăm hỏi lần này chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ, mà đám yêu tộc đều là loại ưa sĩ diện….!Tuy là có chút bất ngờ, nhưng kể cả không có chuyện bất ngờ này thì Bạch Ngôn Lê cũng không định để Bắc Hoang ngoài tầm kiểm soát.
“Ngươi quan tâm làm gì? Ta muốn gặp gia chủ các ngươi.
Có nghe không, ta muốn gặp gia chủ các ngươi!” Sơn Phong gầm rú.
“Xem phản ứng của ngươi.” Bạch Ngôn Lê khẳng định phán đoán, “Thì chắc bọn họ đang ở trong thành rồi.”
Nếu là Áo thành ngày trước thì bỏ chút thời gian tìm kiếm là biết được tung tích những yêu quái này, nhưng giờ thành trì đã rộng thêm mấy lần, dân cu đông đúc hơn hẳng trước, muốn tìm mấy yêu quái đang cố tinh lẩn trốn thì rất khó.
Mà Bạch Ngôn Lê không có nhiều thời gian, chuyện không cứu vãn được thì chẳng cố tìm đường cứu vãn làm gì, y phải sớm ra tay để đối phương không kịp phản ứng.
Cho nên cần xử lý được đám hộ vệ kia cùng lúc với Sơn Phong, tuyệt đối không được lộ ra tin tức đến Bắc Hoang.
“Có thể nói cho ta biết vị trí của chúng không?” Bạch Ngôn Lê quay người.
Một yêu quái lập tức nắm chặt xích sắt đang khóa tay chân Sơn Phong.
“Phu chủ?” Đào Bão Bão không quen với cảnh này.
Ngửi được mùi trong không khí, chẳng hiểu sao y lại thấy bức bối vô cùng, “Ngài làm gì thế?”
Bạch Ngôn Lê chờ đến khi Sơn Phong bị kéo ghì xuống đất mới mở cửa nhà lao.
Đào Bão Bão không muốn tới gần, nhưng y lo cho sự an nguy của Bạch Ngôn Lê, bèn kéo tay đối phương, lắc lắc đầu, “Ngài muốn hỏi gì thì đứng đây hỏi đi.”
“Không sao.” Gạt tay Đào Bão Bão, Bạch Ngôn Lê tiếp tục đi về phía trước.
Lúc y bước vào nhà giam, Sơn Phong bị những sợi xích kéo căng không ngừng vung vẫy.
Thấy y, con mắt đỏ ngầu của gã trợn trừng lên.
“Nằm mơ đi! Ta sẽ cắn chết ngươi!” Sơn Phong há mồm, muốn hóa về chân thân để thoát khỏi xích sắt nhưng vặn vẹo mấy lần, vẫn chỉ đành gục xuống, bất lực thở phì phò.
“Phòng giam dưới lòng đất này.” Bạch Ngôn Lê ngồi xổm xuống, chỉ cách Sơn Phong một cánh tay, “Được Tu Cẩn tạo ra, dùng linh khí làm tâm trận, có thể ức chế sức mạnh, ngăn các ngươi biến về chân thân.”
Sơn Phong điên cuồng vung vẫy nãy giờ đã kiệt sức, chỉ có thể nghiêng đầu gầm gừ cảnh cáo.
Bạch Ngôn Lê chẳng hề xúc động mảy may, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt như trước, “Hiện giờ nói cho ta được chưa? Những yêu quái đi cùng ngươi đang ở đâu?”
“Sớm muộn ta cũng giết ngươi, đồ con người!” Sơn Phong vung vẫy thêm mấy lần, chỉ đủ khiến xích sắt kêu loảng xoảng.
Gã không cam lòng, nhe răng trợn mắt.
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, không nói gì thêm.
Sơn Phong khôi phục được chút sức, mắng một câu đã lại hết hơi, bèn hậm hực nhắm mắt lại.
Bạch Ngôn Lê ngồi xổm ở đó, bất đắc dĩ thở dài.
Đào Bão Bão vẫn đứng quan sát ngoài phòng giam.
Bạch Ngôn Lê quay lưng về phía y.
Tiểu hoa yêu không thể nhìn thấy y lấy ra một con dao găm vàng bên hông.
Sơn Phong quyết định không để tâm đến con người này nữa, thì bất chợt cằm bị một thứ gì đó cứng và lạnh chạm vào.
Gã không thể không mở mắt, thấy con người kia lạnh lùng cầm thanh dao găm nâng mặt mình lên.
“Ngươi định giết ta?” Thật nực cười, lũ gia súc mà cũng dám động dao với gã.
Sơn Phong phát ra tiếng cười chế nhạo, cười con người này ngông cuồng không biết tự lượng sức.
Bạch Ngôn Lê cũng cười, nhưng vô cùng nhạt nhẽo, “Không thể ư?”
“Chỉ với sức ngươi?” Chỉ mới bị hạn chế yêu lực thôi mà có thể để một con người đâm chết sao? Nếu yêu quái dễ giết như vậy thì nào có xưng bá ở đại lục Hồng Nguyệt?
“Có biết ta thích yêu quái các ngươi ở điểm gì không?” Bạch Ngôn Lê cúi đầu, châm rãi rút dao găm khỏi vỏ?”
“Ngươi làm cách nào mê hoặc được đại yêu kia?” Sơn Phong không chút che giấu sự khinh miệt của mình đối với Thương Phạt, “Hắn dám để cho con người các ngươi muốn làm gì thì làm ở Hoang Phục.”
“Ta thích tính không coi ai ra gì của các ngươi.” Bạch Ngôn Lê nói rất từ tốn, nhưng cánh tay chêm xuống lại thẳng thắn dứt khoát, đâm vào cổ họng Sơn Phong.
Máu tươi phun như suối.
Lập tức, vẻ đắc ý trên mặt Sơn Phong biến mất ngay, “Ngươi…” Không nói được một câu rõ ràng, gã mơ hồ phát ra tiếng kêu thảm từ trong cuống họng.
Bạch Ngôn Lê nắm chặt thanh chủ thủy Thương Phạt đưa cho mình, dùng sức kéo xuống, ” Vết thương lớn thế này, dù có là yêu quái cũng chết vì mất máu nhỉ?”
“A a a!!!” Xích sắt rung lên ầm ầm.
Trong căn phòng giam, sơn cẩu trẻ tuổi này chỉ có thể nằm đó mặc kẻ khác hành hạ.
Gương mặt Bạch Ngôn Lê dinh máu bắn tứ tung nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nhắcn hở, “Ta chưa đâm sâu vào trong đâu, ngươi vẫn còn sức nói chuyện.”
“Rút ra…Mau rút ra…”
Bạch Ngôn Lê tạm thời buông tay xuống, vẫn để con dao găm cắm vào cổ đối phương.
Y đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi vẫn định tiếp tục lãng phí thời gian sao?”
Con người không thể dùng binh khí bình thường tạo ra vết thương lớn như vậy.
Dù có đâm rách da thịt thì yêu lực cũng có thể khiến vết thương liền lại chông vanh.
Nhưng thanh chủy thủ Thương Phạt đưa cho hiển nhiên không phải thứ tầm thường.
Chẳng những vết thương không khép lại mà Sơn Phong còn cảm thấy yêu lực trong người mình đang dần tiêu tan.
Gã sợ hãi, nỗi sợ chưa từng có từ trước đến nay.
Bấy giờ gã chẳng còn để tâm được kẻ thẩm vấn mình là người hay yêu quái, vội vàng khai ra, “Ta nói.
Bọn họ đang ở quán tro trên đường Thành Nam.”
“Cảm ơn đã hợp tác.” Nhận được câu trả lời, Bạch Ngôn Lê rút thanh chủy thủ.
Thấy y bước ra khỏi phòng giam, vẻ mặt Đào Bão Bão vô cùng kinh hãi.
“Phu….Phu chủ.” Đào Bão Bão nuốt nước bọt, vô thức gồng cứng người.
Bạch Ngôn Lê cẩn thận lau máu dính trên chủy thủ, thuận miệng nói, “Chữa trị cho gã đi.”
Đại khái đó là lý do y mang mình đến đây hôm nay.
Đào Bão Bão bước vào nhà giam với tâm trạng phức tạp.
Một yêu quái làm nhiệm vụ canh gác đến hỏi Bạch Ngôn Lê, “Sao ngài còn giữ mạng cho hắn?”
Người này là tâm phúc của Bạch Ngôn Lê.
Nếu như Bạch Ngôn Lê thật sự muốn tiêu diệt tộc sơn cẩu thì bây giờ Sơn Phong sống hay chết cũng đâu có ý nghĩa?
“Chừng nào Sơn Chuyên chưa chết thì gã vẫn còn tác dụng.” Bạch Ngôn Lê liếc mắt, dặn dò, “Trông coi cẩn thận.”
“Vâng.”
…!
Từ khi sinh ra trong trời đất này, yêu lực của Thương Phạt tiến bộ rất nhanh.
Cho nên một thành yêu lực cuối cùng không khôi phục được cũng đồng nghĩa với việc hắn bị ép phải dừng ở trinh độ này.
Đó mới là lý do hắn sốt ruột.
Nếu trưởng bối trong nhà biết hắn lang thang bên ngoài mười năm mà lúc về yêu lực không tăng lên, chắc chắn sẽ quở trách một phen.
Mà quở trách này không đùa được đâu.
Cho đến giờ hắn vẫn không quên được cảm giác bị quản chế suốt mấy năm trong cung điện của vị tộc huynh nào đó.
Cọt kẹt….!
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Bạch Ngôn Lê cầm chiếc đèn lồng đỏ, khẽ bước vào.
Thương Phạt nhìn y.
Y quay lưng đóng cửa, sau đó nhận ra hắn đã tỉnh, bèn lúng túng thả đèn lồng xuống.
Ngọn đèn màu đỏ không rơi xuống đất, sau khi bị buông ra thì tự giác bay ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng ngủ có bốn ngọn nến đang cháy, bên giường có khối đá phát sáng, đủ để soi cho Bạch Ngôn Lê tới bên giường, ngồi xuống.
Thương Phạt dựa lưng vào gối, vẻ mặt lười nhác.
“Ta vừa mới tắm xong.” Trên người mặc bộ áo trắng mỏng tang, Bạch Ngôn Lê bò lên giường.
Thương Phạt ngửi thấy mùi hoa khá nồng trên người y.
Bình thường y chỉ có mùi thơm thơm mát mát, nhưng hôm nay hình như y đang cố che đi mùi gì đó.
Hắn cau mày, lại đặt lưng nằm xuống.
Bạch Ngôn Lê liếm khóe môi, dịch chuyển một chút, chống cánh tay lên nhìn hắn, “Người làm sao thế?”
“Ta định bế quan.” Hai tay để sau gáy, Thương Phạt nhìn đôi môi Bạch Ngôn Lê.
“Bế quan?” Bạch Ngôn Lê có vẻ không vui thích lắm, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản, “Mất bao lâu?”
“Ít nhất là một tháng, lâu thì….” Đối với yêu quái, bế quan năm năm mười năm là điều bình thường, nhưng Thương Phạt cũng phải quan tâm đến cảm nhận của bạn lữ một chút, “Ba tháng đi.”
“Lâu vậy sao?” Bạch Ngôn Lê cau mày, phụng phịu kéo chăn đắp trên người Thương Phạt.
Thương Phạt, “….”
Bạch Ngôn Lê nằm xuống, dùng chăn bọc kín người, che đầu buồn bực hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói, “Ta sẽ chờ người, cũng sẽ chăm sóc yêu phủ thật tốt.”
“Ừ.” Thương Phạt quay đầu nhìn y, nhắm mắt lại, “Nghỉ ngơi đi.”
“Sau khi người ra rồi.” Bạch Ngôn Lê thò đầu ra, ghé sát vào hắn, “Người lại đưa ta ra ngoài chơi nhé.”
“Ừ.” Thương Phạt vẫn nhắm mắt, đột nhiên nhớ đến Cừu dư, “Thả con chó kia ra, không giết thì cứ để nó hoạt động đi.”
“Vâng.” Bạch Ngôn Lê đáp một tiếng, còn buồn ngủ nhanh hơn Thương Phạt.
Một người một yêu nằm trên giường, nhanh chông chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Bạch Ngôn Lê vẫn rời giường trước.
Thương Phạt đứng dậy uốn lưng vài cái rồi định tìm đến gian phòng ở phủ thành chủ hắn chuyên dùng để bế quan.
Tư Vĩ còn đang ở đó quét tước dọn dẹp.
Trong lúc chờ lão nô bộc đến gọi, hắn đi lại trong phòng ngủ một lúc, bỗng chú ý đến tờ giấy nhỏ để bên cửa sổ.
Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc cầm mảnh giấy lên xem.
Trên đó là nét chữ của Bạch Ngôn Lê, nội dung cũng ngắn gọn đơn giản, chỉ ba chữ.
“Cố gắng lên.”
Cố gắng lên? Đúng là chỉ có Bạch Ngôn Lê mới nghĩ ra được.
Thương Phạt bật cười thành tiếng, lắc đầu đặt mảnh giấy về chỗ cũ.
“Tôn chủ?” Tư Vĩ khom người xuất hiện cở cửa.
Thương Phạt ngáp mọt cái rồi theo lão ra ngoài.
Lần này hắn bế quan hai tháng, sau khi khôi phục ý thức, động tác đầu tiên là bưng kín miệng mình, nhưng máu vẫn chảy lọt qua kẽ ngón tay.
Thương Phạt nhắm hai mắt lại, một tay chống lên sàn đá, ánh mắt thâm trầm che giấu sự tàn ác.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng những không khôi phục được một thành yêu lực cuối cùng kia mà còn vì sốt ruột khiến bản thân bị nội thương.
Lảo đảo đứng dậy, hắn hít đầu thở sâu nhiều lần, đợi đến khi bình ổn lại một chít mới cất bước rời khỏi căn phòng nhỏ hắn đã ở lì hai tháng nay.
Hai tháng ấy, Tư Vĩ vẫn đứng canh một tấc không rời.
Nghe tiếng động trong phòng, lão bừng bừng hưng phấn, quỳ xuống bên cánh cửa.
Sắc mặt Thương Phạt rất khó coi, giọng điệu không tốt lắm, bảo lão đứng dậy.
Tư Vĩ nhận ra e rằng mọi chuyện không được thuận lợi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thậm chí còn muốn cả gan báo tin xấu.
“Có gì thì nói thẳng.” Thấy lão ấp úng, Thương Phạt vốn đã bực dọc vì bế quan thất bại, suýt nữa thì ra tay nện cho lão một trận.
“Trong phủ có chuyện lớn.” Tư Vĩ cố gắng nói cho đơn giản, “Khi ngài bế quan được một tháng, yêu quân của Chu phủ ở Yếu Phục đã đối đầu với quân ta trên sông Vị Hà.”
“Chu phủ?”
“Vâng, là yêu phủ lớn nhất Yếu Phục.
Chủ nhân của họ là Chu Yếm.”
“Sao lại đánh nhau?” Thương Phạt tiếp tục thong thả bước đi.
Tư Vĩ theo sau, bất đắc dĩ nói, “Yếu Phục có nhiều người bỏ trốn, dù Chu phru không ra tay thì thuộc hạ nghĩ các yêu phủ khác cũng chẳng để yên.”
“Bạch Ngôn Lê đâu?”
“Phu chủ đã về phủ rồi.”
Thương Phạt dừng lại, “Về Phù Dung trấn?”
“Vâng.” Tư Vĩ còn định nói thêm, bỗng nhiên có một cái bóng đen thui lùi nhảy ra, lộn mèo dưới chân Thương Phạt.
“Gâu!” Cừ Dư nhấc cái cái chân, bày ra một tư thế chào hỏi hết sức nực cười..