Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 67: Có Khách
Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không hay biết về những chuyện xảy ra đêm qua.
Sau khi tỉnh dậy, y trông thấy Thương Phạt đang nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ.
Y khom lưng xỏ giày, buồn bực nói, “Sao đã dậy rồi?”
Trước giờ chẳng phải lúc nào cũng dậy muộn sao?
Đêm qua Thương Phạt không ngủ, không phải lo lắng về yêu quai tóc vàng đột nhập, mà chỉ vì quá giấc rồi nên không buồn ngủ nữa.
Sau khi yêu lực khôi phục, hắn cũng không cần thiết phải ngủ mỗi đêm.
“Ơ?” Nhìn quanh một chút, Bạch Ngôn Lê lại quay về giường mò mẫm, “Cây trâm của ta đâu?” Rõ ràng hôm qua không tháo xuống mà?
“Trên bàn?” Thương Phạt đá chân chỉ hướng, ngáp dài một cái.
“Ồ.” Bạch Ngôn Lê đứng dậy, quả nhiên thấy cây trâm của minh đang đặt ở mép bàn.
Y tới cầm lên, định thắc mắc gì đó xong lại thôi.
Thương Phạt híp mắt, nhìn y khéo léo vấn tóc cài trâm.
“Sáng nay người muốn ăn gì?” Bạch Ngôn Lê vừa rửa mặt thay áo, vừa nhẹ nhàng hỏi.
Việc ăn uống của những yêu quái khác trong phủ có nhà ăn lo liệu, còn riêng Thương Phạt, dù bận đến mấy Bạch Ngôn Lê cũng nấu đủ ngày ba bữa thanh đạm cho hắn.
Đương nhiên cũng có một số ít người khác cùng dùng bữa, còn yêu quái không đủ địa vị tuyệt đối không dám đến gần bàn ăn.
“Tùy ngươi.” Thương Phạt không quá để tâm, nhìn Bạch Ngôn Lê xắn tay áo quét dọn căn phòng, hắn vươn vai đi ra ngoài.
Yêu phủ đã được mở rộng hơn trước kia.
Những khu nhà bé xíu đã trở thành trung tâm của yêu phủ, được bao bọc trong tường rào cao ngất, xung quanh trồng đầy cây.
Đi qua con suối mới đào, Thương Phạt ngồi xuống chiếc xích đu.
Mũi chân nhẹ nhàng chạm mặt đất, hắn cúi đầu, một tay nắm lấy dây thừng, nhẹ nhàng đong đưa.
Lặng lẽ, bốn người xuất hiện trước mặt hắn cách chừng năm bước.
“Gia chủ.” Đan là người lên tiếng trước tiên.
“Gia chủ.” Ba vị yêu soái phía sau cũng đồng loạt thưa.
Thương Phạt không ngẩng đầu, ung dung đong đưa theo chiếc đu quay.
“Là lỗi của chúng thuộc hạ.” Đan thay mặt nói, dù hắn không quỳ nhưng lưng cúi rất thấp, “Không phát hiện kẻ xâm nhập kịp thời, thậm chí còn để hắn công khai tiến vào phòng ngủ của ngài, đây là nỗi sỉ nhục.”
Không có cách nào biện hộ được cho sự vô năng của bọn họ.
“Kính xin gia chủ trách phạt.” Ba vị yêu quái đồng loạt quỳ xuống.
Tình cảnh đêm qua không thích hợp để xin lỗi, nhưng cũng không thể xem như chưa có gì xảy ra nên sang sớm bọn họ đã tới đây.
Thương Phạt vẫn cúi đầu, một tay cầm dây thừng, mãi đến khi xích đu ngừng lại, hắn mới bất chợt cất tiếng cười.
“Gia…chủ?” Tiếng cười kia quá ngắn ngủi, Đan ngẩng đầu lên, sợ rằng minh nghe lầm.
Ba vị yêu quái đang quỳ sau lưng hắn không hẹn mà cùng rùng mình.
Bởi vì sau tiếng cười khẽ trong cuống họng ấy, Thương Phạt bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha thật lớn.
Đan chậm rãi thẳng lưng lên, không lạnh mà run.
Cái tinh huống này thì có gì đáng cười.
Có điều khi họ đến, Thương Phạt vẫn cúi mặt không lộ cảm xúc.
Còn hiện giờ, hắn đang ngẩng đầu lên, vẫn không thể nhìn rõ vui hay giận.
“Trách phạt?” Nét cười vẫn đó, Thương Phạt nhìn trời xanh, trầm giọng hỏi, “Các ngươi muốn được trách phạt như thế nào?”
“….” Tự nhận là đã theo hầu một thời gian, tương đối hiểu con người Thương Phạt….Nhưng bây giờ, Đan cực kỳ bất an, quay đầu lại liếc nhìn ba kẻ đồng minh của mình.
Cũng như hắn, đám Thư Như hết sức hoang mang, có lẽ vì thái độ khó hiểu của Thương Phạt mà ai nấy đều không thể không sợ hãi.
“Thế này đi.” Thương Phạt cười đủ rồi, rời mắt khỏi bầu trời, nhìn xuống đám gia thần của mình, nhẹ nhàng nói, “Các ngươi tự hủy yêu châu đi, thấy sao?”
“…” Đan vẫn còn đỡ, nghe câu nói khiến người người kinh sợ này mà vẫn khá trấn tinh, nhưng ba yêu soái sau lưng hắn thì thiếu chút nữa hóa về chân thân.
Tự hủy yêu châu? Thế không phải mất nửa cái mạng hay sao? Với những yêu quái coi trọng sức mạnh thì hình phạt này còn hơn cả cái chết.
Có cần thiết phải thế không???
Tuy nói tội nặng nhưng đâu đáng phải phế bọn họ?
“Làm sao?” Nói xong câu kia, Thương Phạt quan sát tỉ mỉ gương mặt từng người.
Thấy bộ dạng khiếp sợ, bối rối của đám Thanh Canh, Thư Như, Đương Bạt, hắn lại cất tiếng cười, “Hình như các ngươi không bằng lòng?”
“Gia chủ?” Đương Bạt bình tĩnh lại, cố gắng nói, “Sắp đến lúc khai chiến, dù ngài có tức giận cũng nên khoan hãy xử phạt chúng ta.
Chúng ta đáng chết, nhưng chết rồi thì ngài dùng ai đây?”
Một tay khác cũng cầm lấy dây đu, Thương Phạt im lặng không hé nửa lời.
Thư Như biến sắc, cảm thấy lời của Đương Bạt nghe cứ như uy hiếp.
Hắn cười khan, vội giải thích, “Đám yêu quái Nam phủ này đáng chết, giữ chúng ta lại để giúp ngài giết địch, cũng khẩn cầu ngài cho chúng ta cơ hội lập công chuộc tội.”
“Thời điểm này mà tự chặt tay mình sẽ khiến Nam phủ chế giễu.” Việc liên quan đến sinh tử, Thanh Canh cũng lên tiếng.
“Thấy chưa?” Thương Phạt kéo dài giọng, vẻ mặt lại hỉ nộ khó đoán, “Các ngươi đâu có sẵn lòng.”
Thì ai lại sẵn lòng nộp mạng đâu, lời này nói ra rõ thừa.
“Cho nên còn muốn ta trách phạt cái gì?” Thương Phạt lại chạm mũi chân xuống đất, xích đu bắt đầu đong đưa.
Hắn ung dung nói, “Chỉ là lời nói suông.”
Bốn vị gia thần, kể cả Đan cũng cúi gằm mặt xuống, không ai dám cãi nửa lời.
Thương Phạt cảm nhận gió nhẹ phất qua mặt, hờ hững nói, “Được rồi, lui xuống đi.”
“Gia chủ?” Đan có chút khó hiểu.
Thương Phạt phất tay thiếu kiên nhẫn, “Cút đi.
Nếu ta thật sự muốn trừng phạt các ngươi thì không đến lượt các ngươi tới xin chỉ thị.”
“Vâng.” Đã nói đến vậy rồi, người thông minh phải biết lối mà chuồn cho lẹ.
Đan cúi đầu hanh lễ xong lập tức biến mất tại chỗ.
Ba vị yêu soái cũng làm theo, ai đi đường nấy.
…
Bạch Ngôn Lê đặt banh bao xuống, tìm một vòng nhưng không thấy Đan ở đâu.
Hắn là người thường cân bằng bầu không khí bữa ăn nhất.
“Phu chủ ngồi đi.” Đào Bão Bão ngoan ngoãn kéo ghế cho y.
“Ừ.
Đan đâu rồi?” Bạch Ngôn Lê vừa ngồi xuống đã múc chao cho Thương Phạt, thuận tiện hỏi một câu.
“Không biết nữa.” Tư Vĩ không biết chuyện xảy ra đêm qua, cho nên cũng khá kinh ngạc khi không thấy Đan ở bàn ăn.
“Kệ hắn, ăn trước đi.” Thương Phạt không nhúc nhích thì không ai dám động đũa, cho nên y đành phải thúc giục.
Bạch Ngôn Lê quay mặt về bàn, bỗng nhiên giật mình nhận ra một người hoàn toan xa lạ đã ngồi ngay bên cạnh, “Xin hỏi ngài là?”
“Không vấn an ngài, quả là tội đáng muôn chết.” Cừu ngồi ngay ngắn, “Ta là khách mới đến phủ của các vị.”
“Khách?” Bạch Ngôn Lê quay đầu nhìn Thương Phạt, lại ghé sát vào thấp giọng nói, “Đến từ khi nào?”
Nếu y nhớ không lầm thì tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong phủ không hề có vị yêu quái nào như thế này.
Nếu là tiểu yêu thông thường thì nào dám bén mảng đến đây.
“Phu chủ.” Đào Bão Bão thì thầm bên tai y, “Hắn là yêu quái, mạnh lắm đấy.”
Dù không biết mạnh tới đâu nhưng chỉ dựa vào chút yêu khí tỏa ra trên người cũng đoán được hắn ở một đẳng cấp khác.
“Đũa của ngài.” Tuy Tư Vĩ không rõ tinh huống ra sao nhưng thấy Thương Phạt không tỏ thái độ gì, chắc kẻ kia tự xưng là khách cũng không phải giả.
Mà lão cũng cảm nhận được đối phương rất mạnh nên đương nhiên sẽ ân cần chăm sóc.
“Cảm ơn.” Khác với vẻ ngông cuồng tối qua, biểu hiện của Cừu lúc này rất lễ phép.
“Ừm…” Bạch Ngôn Lê thấy Thương Phạt lạnh mặt không nói lời nào, đành thăm dò, “Ngài định ở mấy ngày, để ta chuẩn bị phòng.”
“Ở lâu đấy.” Cừu nói thẳng, mặt dày cười cười, “Ta nghe nói ngài nấu nướng rất ngon.”
“Phu quân.” Không đoán ra lai lịch cũng không rõ mục đích, Bạch Ngôn Lê chẳng biết phải bắt chuyện làm sao.
“Ăn đi.” Cầm đũa, Thương Phạt lười nhiều lời.
Cả bàn yên lặng ăn cơm, nhưng Bạch Ngôn Lê vẫn luôn quan sát vị yêu quái mới tới.
Đối phương rất lịch sự, mới cắn một miếng banh bao đã tâng bốc, “Ăn ngon quá.
Tay nghề bếp núc của ngài nhất định là đệ nhất thiên hạ.”
“Đúng đó, phu chủ là số một.” Bạch Ngôn Lê còn chưa nói gì, Đào Bão Bão đã vênh mặt đắc thắng.
“Không đâu, chỉ là mấy món ăn gia đinh đơn giản.” Bạch Ngôn Lê đặt đũa xuống, vốn còn định nói gì đó thì mặt bỗng nhiên đơ ra.
Nam tử tóc vàng kia cắn mấy miếng bánh bao, có lẽ vì quá vui vẻ mà phía sau….
“Ngươi….”
“Sao vậy?” Cừu vẫn không nhận ra điều gì, tay cầm cái bánh, cười dò hỏi.
“Ừm….” Bạch Ngôn Lê chẳng hiểu sao lại lúng túng.
Gặp rất nhiều yêu quái rồi mà y chưa từng thấy tinh cảnh này, “Cái đó….”
Thấy y muốn nói lại thôi, Cừu đặt bánh bao xuống, “Ngài cứ nói đi, ta không giận đâu.”
Ngươi giận hay không chẳng mắc mớ gì đến ta, nhưng tất nhiên Bạch Ngôn Lê không thể nói vậy.
Hắn huých cùi chỏ vào Thương Phạt một cái, bảo hắn chú ý.
Nhưng Thương Phạt vẫn húp cháo, không để tâm đến xung quanh.
“Ngươi có….” Thấy hai cái tai xù lông dựng lên trên đầu đối phương, Bạch Ngôn Lê giơ tay ôm trán, “đuôi….”
“Đuôi?” Cừu vẫy cái đuôi xù lông đằng xau, chớp chớ mắt, “Đuôi làm sao?”
“Ngươi lộ đuôi rồi.” Cái đuôi như đuôi chó ngoe nguẩ sau lưng, thật sự rất kỳ cục.
“Cái gì?” Càng nói, cái đuôi căng vẫy nhiệt tình hơn.
Bạch Ngôn Lê cũng ăn không nổi nữa, đẩy bát đũa sang bên, y nhìn chằm chằm cái đua màu vàng, “Cả tai nữa.”
Chẳng hiểu sao y cảm thấy giống như nuôi chó vậy, được ăn ngon thì vẫy đuôi.
Cơ mà chó thì không có đuôi lớn như thế, còn có tận sáu cái.
“Ớ.” Quay đầu nhìn ra sau, Cừu lúng túng cười, thu đuôi lại, “Ngại quá, tại vì đồ ăn ngon quá đấy mà.”
Dù xem như khen ngợi nhưng nghe chẳng vui nổi.
Bạch Ngôn Lê thấy hắn thu đuôi về rồi, bỗng có chút ngạc nhiên.
Tất nhiên y không tò mò gì về vị yêu quái mới xuất hiện này, mà là….
Ánh mắt quỷ dị của y liếc sang người bạn lữ, tràn đầy ý nghĩa sâu xa mà dòm ra sau mông Thương Phạt.
“…” Thương Phạt nhận ra, bỗng thấy chẳng húp nổi bát chao trong tay nữa.
“Phu quân….” Tiếng gọi ngọt ngào nhất từ trước đến giờ.
“Im miệng.” Vì ăn ngon nên sung sướng? Đương nhiên không phải rồi.
Thương Phạt không rõ vì lý do gì mà đối phương cố tinh để lộ chân thân, có lẽ là muốn hắn tin tưởng chăng?
Dẹp cái suy nghi này sang bên, hắn không nhịn được nữa mà xách tai bạn lữ loài người của minh, khiến y kêu đau oai oái.
“Bạch Ngôn Lê…” Giọng điệu dịu dàng, hắn nhấc cằm Bạch Ngôn Lê, ghé sát lại mà nhẹ nhàng nói, “Không cần mắt nữa hả?”.